Chương 30: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 2
Luật Nhi Loại Biệt
09/04/2015
Nghe xong Chu Tử Mặc nói như vậy, Đàm Dật Trạch liền phóng túng không kiềm chế được, không có tâm tư làm những chuyện khác, hắn mau chóng trở về nhà
Lý do chính là, muốn cùng Cố Niệm Hề nói chuyện, bàn bạc thật tốt về vấn đề ân ân ái ái của bọn họ
Nhưng không nghĩ tới, thời điểm hắn nói chuyện đó lại khiến cho Cố Niệm Hề giật mình, giống như vấn đề kia là chuyện làm cô rất hoảng sợ vậy
Cố Niệm Hề thấy hắn tự nhiên lại muốn bàn đến vấn đề này có chút ngoài ý muốn, hiện tại sắc mặt của Đàm Dật Trạch cũng không tốt
Mà hắn mở miệng nói lời uy hiếp với cô, lại vô cùng nhuần nhuyễn
Nhìn Đàm Dật Trạch như vậy, Cố Niệm Hề cũng không biết nên phải làm sao
Cô bĩu môi, thản nhiên nói: "Kỳ thật... vấn đề này, tôi cũng không phải không nghĩ qua!"
Cố Niệm Hề nói câu kia, tuyệt đối chỉ vì muốn là dịu đi không khí hiện tại
Nhưng không nghĩ tới, lời nói này vừa mới ra khỏi miệng, thân thể cô đã bị nhấc bổng lên
Cúi đầu thấy, mình nguyên lại đã bị Đàm Dật Trạch ôm lên
Thật không hổ là Đàm tham mưu trưởng bảo vệ quốc gia cùng nhân dân
Ngay cả thân thể, đều không làm cho... đảng cùng nhân dân thất vọng!
Chẳng qua, Cố Niệm Hề mới phát hiện thời điểm này không phải là lúc mình để ý đến sức khỏe của hắn
Bởi vì Đàm Dật Trạch đã ôm cô, hướng vào phòng ngủ...
Đặt tay lên eo cô, tay hắn lại vô cùng nóng bỏng, giống như là củi đang cháy ở trên bếp vậy
"Đàm... lão công anh muốn làm gì?"
Một tiếng lão công này, tuyệt đối không phải Cố Niệm Hề cô muốn gọi ra
Nhưng mỗi lần, chỉ cần cô lên tiếng "Đàm", đôi mắt người đàn ông kia sẽ lập tức trở nên u ám. Ánh mắt giống như gió thu cuốn hết lá vàng, muốn bao nhiêu vô tình sẽ có bấy nhiêu vô tình!
Cố Niệm Hề cảm thấy được, chính mình nếu không gọi lão công, người đàn ông này tuyệt đối sẽ một tay bóp chết cô!
Qủa nhiên, khi Cố Niệm Hề nói hai tiếng lão công kia, sắc mặt của hắn tốt lên không ít, thậm chí trên môi còn nở nụ cười ấm áp vô cùng: "Làm chuyện em nghĩ chúng ta cần làm"
Ánh mắt kia càng thêm thâm trầm
Cái gì gọi là chuyện cô nghĩ muốn làm?!
Chết tiệt, cô chỉ là muốn làm dịu đi không khí, có được hay không?
Ngu ngốc!
Đáng giận!
Muốn ngay lập tức hôn mê!
Các loại cảm xúc này ở trong đầu Cố Niệm Hề rít gào một lúc, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, muốn cùng Đàm Dật Trạch nói chuyện
"Lão công, chúng ta nói chuyện một chút!"
"Em nói, tôi đang nghe!" Giờ phút này Đàm Dật Trạch đã ngã xuống giường, đem thân hình cao lớn của hắn đè lên người cô
Nhìn người dưới thân mình da thịt trắng nõn, mát lạnh giống như sứ, làm cho cảm xúc nguyên thủy nhất của hắn nổi lên
Môi, lần thứ hai đè sát vào Cố Niệm Hề
Thật muốn nếm thử, thân thể phấn nộn, cùng môi mỏng như cánh hoa kia có vị như thế nào
"Anh không cần dựa gần như vậy có được không? Tôi sẽ sợ!"
Cố Niệm Hề nói
"Tôi là lão công của em, em cần gì phải sợ hãi tôi? Tôi cho em mượn lá gan, em tiếp tục nói"
Đàm Dật Trạch căn bản không có ý định buông tay
Thời điểm nói xong, môi của hắn lại tiếp tục sát vào cô...
"..." Đối mặt với gương mặt ngày càng gần, Cố Niệm Hề cảm thấy hô hấp trong người mình đều đình trệ
Không phải cô không nghĩ muốn đẩy người đàn ông này ra, nếu đánh lại hắn, cô đã sớm cùng hắn trở mặt! Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Hoắc Tư Vũ, không có người nào dám bắt nạt cô như vậy!
"Lão công, người ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng!" Cô biết tuy rằng nói ra điều này, căn bản cũng không thể lay chuyển người đàn ông cường thế kia. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn muốn nói ra, bởi vì cô không thể từ bỏ dù chỉ là một cơ hội nhỏ
Nhưng ngoài ý muốn của Cố Niệm Hề, lời nói của cô lại làm cho Đàm Dật Trạch ngừng lại!
"Kia, em khi nào thì chuẩn bị tốt! Đừng quên em đã cùng tôi đăng ký kết hôn!" Hắn tuy đã dừng động tác, nhưng hơi thở vẫn là có chút không xong
Từ mũi của hắn thở ra hơi nóng, giống như là muốn vô tình trêu chọc hệ thần kinh của cô, thật là tê dại a...
"Chuyện này, người ta tất nhiên là không quên. Chỉ là, hiện tại còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt..." Khoảng cách hắn tiến đến gần môi cô, chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm được. Cho nên, thời điểm cô nói ra câu này, cô cũng có chút run rẩy: "Khi nào chuẩn bị tốt, người ta sẽ nói cho anh biết!"
Ngoài miệng cô tuy là cam đoan, nhưng trong lòng lại luôn luôn phủ nhận
Chết tiệt, còn muốn tôi chính miệng nói cùng anh làm chuyện đó sao? Hắc, cứ chờ đi, Đàm tham mưu trưởng!
"Thật sự?" Nhìn ánh mắt của cô sáng giống như con nai vô tội, hắn cũng động lòng trắc ẩn
"Thật sự, tôi cam đoan! Nhưng trước anh cũng phải cam đoan, không chạm tôi?" Môi của cô khẽ cong lên
"Cứ như vậy đi! Em đi ra ngoài trước, tôi muốn tắm"
"Được, tôi lập tức đi ra" Nghe được lời hứa hẹn kia của Đàm Dật Trạch, cô nhanh như chớp đẩy hắn ra, mau chóng chạy đến phía cánh cửa
Nhưng chỉ vì cô gái nhỏ quá mức nóng lòng chạy trốn, nên cũng bỏ lỡ, thời điểm Cố Niệm Hề rời đi, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm cô, khóe miệng gợi lên ý cười...
Vật nhỏ, thật sự là còn chưa chuẩn bị tốt sao?
Không có việc gì, tôi sẽ giúp em chuẩn bị thật tốt!
____
Mấy ngày sau, sáng sớm Cố Niệm Hề thức dậy, phát hiện giày đi làm của mình đã bị hỏng. Lặng lẽ đi đến phòng của Đàm Dật Trạch, đẩy cánh cửa phòng hắn ra
Qủa nhiên giống như mọi ngày, trên giường sẽ không có bóng dáng của hắn
Nhưng đối với mình mà nói, cũng là một chuyện tốt. Ngoại trừ buổi tối hắn sẽ về nhà tắm rửa đi ngủ, những thời gian khác hắn đều ở bên ngoài. Cố Niệm Hề cảm thấy được chính mình hiện tại cùng với lúc trước thuê phòng chỉ có một mình không giống nhau là mấy. Chẳng qua là phòng rộng một chút, dễ chịu một chút
Rửa mặt chải đầu xong, cô liền đi ra
Nhân lúc còn chưa tới giờ đi làm, Cố Niệm Hề ghé qua tiệm giày một chút
"Tiểu thư, đôi giày này của chúng tôi là kiểu dáng mới nhất, cũng thích hợp với vẻ nữ tính của cô. Giày được thiết kế, đi rất thoải mái mềm mại..."
Cố Niệm Hề đang nghe người bán hàng giới thiệu đôi giày mà cô nhìn trúng, phía sau lại có giọng nói quen thuộc
"Mẹ xem đôi giày này có đẹp hay không?"
Giọng nói này thật sự rất quen thuộc
Quen thuộc đến nỗi Cố Niệm Hề không cần quay đầu lại nhìn xem, liền biết phía sau là hạng người gì
"Đẹp rất đẹp, nhưng Tư Vũ à, con bây giờ mang thai đứa nhỏ, không thể đi giày cao như vậy được! Đây, mẹ nghĩ con nên..." Nghiêng người, Cố Niệm Hề phát hiện quả nhiên người phụ nữ kia chính là Hoắc Tư Vũ
Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên
(Gào khóc, Hoắc tiểu tam lại xuất hiện a)
Lý do chính là, muốn cùng Cố Niệm Hề nói chuyện, bàn bạc thật tốt về vấn đề ân ân ái ái của bọn họ
Nhưng không nghĩ tới, thời điểm hắn nói chuyện đó lại khiến cho Cố Niệm Hề giật mình, giống như vấn đề kia là chuyện làm cô rất hoảng sợ vậy
Cố Niệm Hề thấy hắn tự nhiên lại muốn bàn đến vấn đề này có chút ngoài ý muốn, hiện tại sắc mặt của Đàm Dật Trạch cũng không tốt
Mà hắn mở miệng nói lời uy hiếp với cô, lại vô cùng nhuần nhuyễn
Nhìn Đàm Dật Trạch như vậy, Cố Niệm Hề cũng không biết nên phải làm sao
Cô bĩu môi, thản nhiên nói: "Kỳ thật... vấn đề này, tôi cũng không phải không nghĩ qua!"
Cố Niệm Hề nói câu kia, tuyệt đối chỉ vì muốn là dịu đi không khí hiện tại
Nhưng không nghĩ tới, lời nói này vừa mới ra khỏi miệng, thân thể cô đã bị nhấc bổng lên
Cúi đầu thấy, mình nguyên lại đã bị Đàm Dật Trạch ôm lên
Thật không hổ là Đàm tham mưu trưởng bảo vệ quốc gia cùng nhân dân
Ngay cả thân thể, đều không làm cho... đảng cùng nhân dân thất vọng!
Chẳng qua, Cố Niệm Hề mới phát hiện thời điểm này không phải là lúc mình để ý đến sức khỏe của hắn
Bởi vì Đàm Dật Trạch đã ôm cô, hướng vào phòng ngủ...
Đặt tay lên eo cô, tay hắn lại vô cùng nóng bỏng, giống như là củi đang cháy ở trên bếp vậy
"Đàm... lão công anh muốn làm gì?"
Một tiếng lão công này, tuyệt đối không phải Cố Niệm Hề cô muốn gọi ra
Nhưng mỗi lần, chỉ cần cô lên tiếng "Đàm", đôi mắt người đàn ông kia sẽ lập tức trở nên u ám. Ánh mắt giống như gió thu cuốn hết lá vàng, muốn bao nhiêu vô tình sẽ có bấy nhiêu vô tình!
Cố Niệm Hề cảm thấy được, chính mình nếu không gọi lão công, người đàn ông này tuyệt đối sẽ một tay bóp chết cô!
Qủa nhiên, khi Cố Niệm Hề nói hai tiếng lão công kia, sắc mặt của hắn tốt lên không ít, thậm chí trên môi còn nở nụ cười ấm áp vô cùng: "Làm chuyện em nghĩ chúng ta cần làm"
Ánh mắt kia càng thêm thâm trầm
Cái gì gọi là chuyện cô nghĩ muốn làm?!
Chết tiệt, cô chỉ là muốn làm dịu đi không khí, có được hay không?
Ngu ngốc!
Đáng giận!
Muốn ngay lập tức hôn mê!
Các loại cảm xúc này ở trong đầu Cố Niệm Hề rít gào một lúc, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, muốn cùng Đàm Dật Trạch nói chuyện
"Lão công, chúng ta nói chuyện một chút!"
"Em nói, tôi đang nghe!" Giờ phút này Đàm Dật Trạch đã ngã xuống giường, đem thân hình cao lớn của hắn đè lên người cô
Nhìn người dưới thân mình da thịt trắng nõn, mát lạnh giống như sứ, làm cho cảm xúc nguyên thủy nhất của hắn nổi lên
Môi, lần thứ hai đè sát vào Cố Niệm Hề
Thật muốn nếm thử, thân thể phấn nộn, cùng môi mỏng như cánh hoa kia có vị như thế nào
"Anh không cần dựa gần như vậy có được không? Tôi sẽ sợ!"
Cố Niệm Hề nói
"Tôi là lão công của em, em cần gì phải sợ hãi tôi? Tôi cho em mượn lá gan, em tiếp tục nói"
Đàm Dật Trạch căn bản không có ý định buông tay
Thời điểm nói xong, môi của hắn lại tiếp tục sát vào cô...
"..." Đối mặt với gương mặt ngày càng gần, Cố Niệm Hề cảm thấy hô hấp trong người mình đều đình trệ
Không phải cô không nghĩ muốn đẩy người đàn ông này ra, nếu đánh lại hắn, cô đã sớm cùng hắn trở mặt! Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Hoắc Tư Vũ, không có người nào dám bắt nạt cô như vậy!
"Lão công, người ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng!" Cô biết tuy rằng nói ra điều này, căn bản cũng không thể lay chuyển người đàn ông cường thế kia. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn muốn nói ra, bởi vì cô không thể từ bỏ dù chỉ là một cơ hội nhỏ
Nhưng ngoài ý muốn của Cố Niệm Hề, lời nói của cô lại làm cho Đàm Dật Trạch ngừng lại!
"Kia, em khi nào thì chuẩn bị tốt! Đừng quên em đã cùng tôi đăng ký kết hôn!" Hắn tuy đã dừng động tác, nhưng hơi thở vẫn là có chút không xong
Từ mũi của hắn thở ra hơi nóng, giống như là muốn vô tình trêu chọc hệ thần kinh của cô, thật là tê dại a...
"Chuyện này, người ta tất nhiên là không quên. Chỉ là, hiện tại còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt..." Khoảng cách hắn tiến đến gần môi cô, chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm được. Cho nên, thời điểm cô nói ra câu này, cô cũng có chút run rẩy: "Khi nào chuẩn bị tốt, người ta sẽ nói cho anh biết!"
Ngoài miệng cô tuy là cam đoan, nhưng trong lòng lại luôn luôn phủ nhận
Chết tiệt, còn muốn tôi chính miệng nói cùng anh làm chuyện đó sao? Hắc, cứ chờ đi, Đàm tham mưu trưởng!
"Thật sự?" Nhìn ánh mắt của cô sáng giống như con nai vô tội, hắn cũng động lòng trắc ẩn
"Thật sự, tôi cam đoan! Nhưng trước anh cũng phải cam đoan, không chạm tôi?" Môi của cô khẽ cong lên
"Cứ như vậy đi! Em đi ra ngoài trước, tôi muốn tắm"
"Được, tôi lập tức đi ra" Nghe được lời hứa hẹn kia của Đàm Dật Trạch, cô nhanh như chớp đẩy hắn ra, mau chóng chạy đến phía cánh cửa
Nhưng chỉ vì cô gái nhỏ quá mức nóng lòng chạy trốn, nên cũng bỏ lỡ, thời điểm Cố Niệm Hề rời đi, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm cô, khóe miệng gợi lên ý cười...
Vật nhỏ, thật sự là còn chưa chuẩn bị tốt sao?
Không có việc gì, tôi sẽ giúp em chuẩn bị thật tốt!
____
Mấy ngày sau, sáng sớm Cố Niệm Hề thức dậy, phát hiện giày đi làm của mình đã bị hỏng. Lặng lẽ đi đến phòng của Đàm Dật Trạch, đẩy cánh cửa phòng hắn ra
Qủa nhiên giống như mọi ngày, trên giường sẽ không có bóng dáng của hắn
Nhưng đối với mình mà nói, cũng là một chuyện tốt. Ngoại trừ buổi tối hắn sẽ về nhà tắm rửa đi ngủ, những thời gian khác hắn đều ở bên ngoài. Cố Niệm Hề cảm thấy được chính mình hiện tại cùng với lúc trước thuê phòng chỉ có một mình không giống nhau là mấy. Chẳng qua là phòng rộng một chút, dễ chịu một chút
Rửa mặt chải đầu xong, cô liền đi ra
Nhân lúc còn chưa tới giờ đi làm, Cố Niệm Hề ghé qua tiệm giày một chút
"Tiểu thư, đôi giày này của chúng tôi là kiểu dáng mới nhất, cũng thích hợp với vẻ nữ tính của cô. Giày được thiết kế, đi rất thoải mái mềm mại..."
Cố Niệm Hề đang nghe người bán hàng giới thiệu đôi giày mà cô nhìn trúng, phía sau lại có giọng nói quen thuộc
"Mẹ xem đôi giày này có đẹp hay không?"
Giọng nói này thật sự rất quen thuộc
Quen thuộc đến nỗi Cố Niệm Hề không cần quay đầu lại nhìn xem, liền biết phía sau là hạng người gì
"Đẹp rất đẹp, nhưng Tư Vũ à, con bây giờ mang thai đứa nhỏ, không thể đi giày cao như vậy được! Đây, mẹ nghĩ con nên..." Nghiêng người, Cố Niệm Hề phát hiện quả nhiên người phụ nữ kia chính là Hoắc Tư Vũ
Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên
(Gào khóc, Hoắc tiểu tam lại xuất hiện a)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.