Chương 41: Chương Tử
Uông Ngữ
02/09/2023
Chiếc xe được khởi hành từ sáng sớm.
Lộ Viên Viên vô cùng chán ghét nơi âm u ẩm ướt này, luôn miệng ra sức nài nỉ mọi người nhanh chóng rời đi.
Chiếc MPV bám đầy bùn đất, vừa dơ bẩn lại còn hôi hám khó ngửi, khiến Tiêu Giãn đầy ghét bỏ nhăn nhó mặt mày, cố gắng dùng chân đạp đi lớp bùn đã khô trên bánh xe.
Một người phụ nữ lưng cong cong, quần xoắn ngẫu nhiên lên đầu gối, cười híp mắt dùng sức xách chậu nước to ra ngoài thềm hét lên.
"Chàng trai trẻ, cứ để đó cho tôi, vào trong cùng mọi người đi."
Tiêu Giãn trong lòng có chút cảm thán, người phụ nữ đồng bào ở đây dường như rất khỏe, không có ý định theo chân mọi người mà ở lại muốn tự tay rửa xe.
"Tôi là Chương Tử."
Người phụ nữ tên Chương Tử có chút ngại ngùng, cơ bản trong buôn làng chưa từng có người đàn ông nào vừa khỏe khoắn, to cao lại còn đẹp trai như vậy.
Màu da Chương Tử cháy nắng đen xạm, khác một trời một vực với làn da bánh mật quyến rũ đều màu của anh, khiến cô có chút tự ti khó nói.
"Người thành phố đều đẹp trai vậy sao?"
Tiêu Giãn lặng im nhìn cô thất thần rất lâu, nhìn bóng lưng lam lũ đã trải qua không ít cực nhọc của người phụ nữ trước mặt, anh lại nhìn ra hình bóng của chị gái anh.
Chương Tử nhìn người đàn ông như dại ra, ngượng ngùng cười đến tai nóng phừng phừng, "Anh làm sao thế?"
Tiêu Giãn nhanh chóng lấy lại tĩnh táo tiếp tục xối chậu nước lên chiếc xe, nhìn thấy cô đã xấu hổ đến đỏ mặt cũng không buồn nhìn lần nữa.
Chương Tử đột nhiên thấy biểu hiện lạnh nhạt khác với lúc nãy liền có chút mất mát khó tả, mấy phút sau lại tìm kiếm chuyện để hỏi han.
"Anh đến xây trạm y tế ở phía đầu làng sao?"
"Ừ", anh khẽ gật đầu nhưng lại khiến lòng người phụ nữ phấn khởi, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.
"Trưởng làng tối qua họp đã thông báo tin tốt cho mọi người biết, lúc đó tôi còn cười cho rằng chỉ nói suông, cứ nghĩ sẽ chờ rất lâu mới có nhà hỗ trợ đến giúp đỡ."
"Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Câu hỏi đơn giản của Tiêu Giãn lại khiến Chương Tử đỏ bừng mặt, "Ở làng tôi, hỏi tuổi chỉ để cưới vợ lấy chồng thôi! Đa số thanh niên sẽ hỏi tuổi cô gái, để bắt vợ đấy."
Tiêu Giãn cứng họng ậm ừ cho qua, không muốn tiếp tục nói đến thứ phong tục vớ vẩn đó. Nhưng Chương Tử vẫn không buông tha mà hỏi lại.
"Anh có ý hỏi tuổi tôi sao?"
"Không có! Chắc cô nhầm."
"Không nhầm! Tiếng phổ thông của tôi thuộc người giỏi nhất trong làng, tôi từng được đề cử đi thi ở thành phố."
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp che khuất đôi mắt Tiêu Giãn khi anh đang ngồi bệch dưới đất, khiến người đàn ông giật mình siết lấy bàn tay nhỏ.
"Nè, đau quá..."
Tiêu Giãn nghe thanh âm vội thả lỏng cơ tay, "Là em à?" cười dịu dàng từ từ kéo tay cô xuống.
Lộ Viên Viên xoa cổ tay đầy khó chịu, "Gọi anh vào ăn bữa sáng đó! Không ăn thì nhịn đi."
Cô ghét bỏ xoay người bước đi thật nhanh, Tiêu Giãn vội vàng xóc chậu nước rửa tay, nhanh chóng đuổi theo sau.
Chương Tử hai mắt trừng trừng nhìn bóng lưng đùa nghịch vui vẻ trước mắt, lòng khó chút nhen nhóm chút ích kỉ.
Dùng sức đá mạnh vào chậu nước, khiến chậu vỡ tan tành, nước văng tung tóe khắp quần vẫn cảm thấy không hả giận.
Trưởng làng bưng bát canh rau đặt lên bàn, cười hiền hòa mời mọi người cứ tự nhiên.
Tư Dĩ Nam chồm người lên nhìn bát canh nghi ngút khói, mặt khó coi đầy khinh bỉ muốn nôn ra, "Có ăn được không vậy?"
Phó Hàn ngồi kế bên như thấy được thứ hay, vỗ tay thích thú.
Lộ Viên Viên vô cùng chán ghét nơi âm u ẩm ướt này, luôn miệng ra sức nài nỉ mọi người nhanh chóng rời đi.
Chiếc MPV bám đầy bùn đất, vừa dơ bẩn lại còn hôi hám khó ngửi, khiến Tiêu Giãn đầy ghét bỏ nhăn nhó mặt mày, cố gắng dùng chân đạp đi lớp bùn đã khô trên bánh xe.
Một người phụ nữ lưng cong cong, quần xoắn ngẫu nhiên lên đầu gối, cười híp mắt dùng sức xách chậu nước to ra ngoài thềm hét lên.
"Chàng trai trẻ, cứ để đó cho tôi, vào trong cùng mọi người đi."
Tiêu Giãn trong lòng có chút cảm thán, người phụ nữ đồng bào ở đây dường như rất khỏe, không có ý định theo chân mọi người mà ở lại muốn tự tay rửa xe.
"Tôi là Chương Tử."
Người phụ nữ tên Chương Tử có chút ngại ngùng, cơ bản trong buôn làng chưa từng có người đàn ông nào vừa khỏe khoắn, to cao lại còn đẹp trai như vậy.
Màu da Chương Tử cháy nắng đen xạm, khác một trời một vực với làn da bánh mật quyến rũ đều màu của anh, khiến cô có chút tự ti khó nói.
"Người thành phố đều đẹp trai vậy sao?"
Tiêu Giãn lặng im nhìn cô thất thần rất lâu, nhìn bóng lưng lam lũ đã trải qua không ít cực nhọc của người phụ nữ trước mặt, anh lại nhìn ra hình bóng của chị gái anh.
Chương Tử nhìn người đàn ông như dại ra, ngượng ngùng cười đến tai nóng phừng phừng, "Anh làm sao thế?"
Tiêu Giãn nhanh chóng lấy lại tĩnh táo tiếp tục xối chậu nước lên chiếc xe, nhìn thấy cô đã xấu hổ đến đỏ mặt cũng không buồn nhìn lần nữa.
Chương Tử đột nhiên thấy biểu hiện lạnh nhạt khác với lúc nãy liền có chút mất mát khó tả, mấy phút sau lại tìm kiếm chuyện để hỏi han.
"Anh đến xây trạm y tế ở phía đầu làng sao?"
"Ừ", anh khẽ gật đầu nhưng lại khiến lòng người phụ nữ phấn khởi, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.
"Trưởng làng tối qua họp đã thông báo tin tốt cho mọi người biết, lúc đó tôi còn cười cho rằng chỉ nói suông, cứ nghĩ sẽ chờ rất lâu mới có nhà hỗ trợ đến giúp đỡ."
"Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Câu hỏi đơn giản của Tiêu Giãn lại khiến Chương Tử đỏ bừng mặt, "Ở làng tôi, hỏi tuổi chỉ để cưới vợ lấy chồng thôi! Đa số thanh niên sẽ hỏi tuổi cô gái, để bắt vợ đấy."
Tiêu Giãn cứng họng ậm ừ cho qua, không muốn tiếp tục nói đến thứ phong tục vớ vẩn đó. Nhưng Chương Tử vẫn không buông tha mà hỏi lại.
"Anh có ý hỏi tuổi tôi sao?"
"Không có! Chắc cô nhầm."
"Không nhầm! Tiếng phổ thông của tôi thuộc người giỏi nhất trong làng, tôi từng được đề cử đi thi ở thành phố."
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp che khuất đôi mắt Tiêu Giãn khi anh đang ngồi bệch dưới đất, khiến người đàn ông giật mình siết lấy bàn tay nhỏ.
"Nè, đau quá..."
Tiêu Giãn nghe thanh âm vội thả lỏng cơ tay, "Là em à?" cười dịu dàng từ từ kéo tay cô xuống.
Lộ Viên Viên xoa cổ tay đầy khó chịu, "Gọi anh vào ăn bữa sáng đó! Không ăn thì nhịn đi."
Cô ghét bỏ xoay người bước đi thật nhanh, Tiêu Giãn vội vàng xóc chậu nước rửa tay, nhanh chóng đuổi theo sau.
Chương Tử hai mắt trừng trừng nhìn bóng lưng đùa nghịch vui vẻ trước mắt, lòng khó chút nhen nhóm chút ích kỉ.
Dùng sức đá mạnh vào chậu nước, khiến chậu vỡ tan tành, nước văng tung tóe khắp quần vẫn cảm thấy không hả giận.
Trưởng làng bưng bát canh rau đặt lên bàn, cười hiền hòa mời mọi người cứ tự nhiên.
Tư Dĩ Nam chồm người lên nhìn bát canh nghi ngút khói, mặt khó coi đầy khinh bỉ muốn nôn ra, "Có ăn được không vậy?"
Phó Hàn ngồi kế bên như thấy được thứ hay, vỗ tay thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.