Chương 51: Quyển 1 - Chương 51
Thảo Thảo
04/11/2020
“Ngươi, lập tức cho người báo cho Đại Vương, nói Tiểu thế tử lén theo tới, hiện giờ không thấy ở hành cung, bảo Đại Vương mau trở về xử lý.”
“Vâng!” Thị vệ biết tình hình nghiêm trọng, không dám chậm trễ, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
“Những người còn lại theo ta đi tìm Ma Lặc!”
Đại bộ phận nhân mã đều theo Hô Nhĩ Xích tới bãi săn, ở bên cạnh kỵ binh thủ vệ không có mấy người. Tuy là ít, nhưng có còn hơn không, khu vực săn bắn lớn như vậy, muốn tìm một đứa nhỏ đâu dễ thế.
Thanh Ly lo lắng nơi này hay có mãnh thú tới lui, chất độc phòng thân vẫn cần mang theo, ngay cả những bình dung dịch trong bao y phục cũng nhét vào đai lưng.
Dẫn theo thị vệ, Thanh Ly nhanh lên ngựa, thả Ngọc Phong có thể truy tung theo mùi hương trên túi thơm của Ma Lặc, đuổi theo hướng nó bay.
Càng tiến về phía trước lại càng bất an.
Với tốc độ của Ma Lặc, dù đã mất tích hai canh giờ cũng không thể nào rời Hành cung xa vậy được.
Ngọc phong phía trước còn đang bay vào sâu trong bãi săn, nơi họ đang tới là chỗ hoang vắng ngay cả Vương tộc khi đi săn cũng ít tới.
Cây cối cao vút trong mùa này vô cùng tươi tốt, ngẩng đầu lên trên chỉ nhìn thấy bầu trời lấp ló.
Bỗng nhiên có một loại mùi nguy hiểm kéo đến.
Thanh Ly không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng y biết phía trước có người đang mai phục.
Ra lệnh cho đội ngũ ngừng lại, tiếng nói của Thanh Ly vang vọng trong khu rừng.
“Cao nhân phương nào, chi bằng ra gặp mặt!”
Trong rừng phát ra những tiếng ba ba không quy tắc, có người đang dùng tuyệt thế khinh công bay vút trên trời.
Bọn thị vệ vây quanh Thanh Ly, xếp thành trận vòng tròn hướng giáo ra ngoài.
Một vài bóng đen từ cao đáp xuống, chiêu nào chiêu nấy đều muốn đoạt mạng người.
Mười mấy thị vệ theo Thanh Ly chỉ thuộc hàng trung đẳng, tuy võ công không đến nỗi nào, nhưng đối với thế tiến công sắc bén của hắc y nhân thì cũng có phần không thủ được.
Bọn chúng đề phòng bất trắc, chỉ phái ra một bộ phận nhỏ tiến hành tập kích, còn những kẻ khác đang mai phục trong rừng. Thanh Ly vừa nhìn vừa đánh giá, không ít người đâu.
Phải dằn mặt bọn chúng mới được.
Thanh Ly hét lớn một tiếng, “Nín thở!”, rồi ném phấn độc trong tay ra, độc phấn gặp không khí lấp tức hóa hành khói độc.
Vốn Hắc y nhân muốn vận công công kích, không ngờ Thanh Ly lại đột nhiên xuất ra chiêu thức ấy, đương lúc chưa kịp phản ứng thì đã hít phải khói độc, ngay lập tức ngạt thở ngã xuống đất.
Tiếc là hiệu quả của đám khói độc chỉ phát huy trong nháy mắt, tan rồi sẽ vô dụng, Thanh Ly nhắc nhở người bên mình có thể hô hấp lại, những tên tập kích cơ bản đã ngã cả, tình thế có chút chuyển biến tốt đẹp.
Một thanh âm không biết từ đâu vang lên, “Các hạ là người nào của Vạn Độc môn?”
Thanh Ly đáp lại, “Các hạ là là người phương nào, vì sao đánh lén chúng ta?”
“Hừ!” Thanh âm băng lãnh lần thứ hai vang lên, “Những người của Luân Cách Lãng tộc đều đáng chết! Đừng tưởng trong tay ngươi có chút độc mà bọn ta phải e sợ!”
Lần tấn công thứ hai lập tức triển khai.
Vốn lần đi này là ngoài dự định của Thanh Ly, hơn nữa y cũng không phải người của Vạn Độc môn luôn có thói quen mang theo người những chất kịch độc, với lại cũng sợ người bên mình sẽ trúng phải, nên sử dụng độc cũng không khỏi e dè.
Đầu lĩnh Hắc y nhân thấy công lâu không được, liền chẳng còn tính nhẫn nại. Người của gã vốn không phải tới để đối phó với đám người tạp nham này, cần gì phải hy sinh vô ích.
Tên đầu lĩnh nhảy từ trên cao xuống, trong tay dắt theo một đứa bé.
“Dám động thủ nữa, tiểu thế tử của các ngươi sẽ mất mạng!”
Thấy Ma Lặc trong tay gã, Thanh Ly hoảng hốt, lập tức ngừng hết mọi công kích, những binh sĩ không bị thương cũng không đánh nữa.
Tình thế hoàn toàn nghiêng về phía hắc y nhân.
Ma Lặc ở trong tay gã, phong thái không thua gì cha mình, chẳng hoảng loạn thất thố như đám trẻ nhỏ khác. Mặc dù vậy, khi nó thấy Thanh Ly, vẫn không tự chủ được mà gọi “Cha nhỏ”.
Nghe thấy Ma Lặc gọi Thanh Ly như thế, hắc y nhân cười to nói, “Tốt lắm, không chỉ nhi tử của Hô Nhĩ Xích đưa đến miệng, còn tiện thể bắt được tên nam sủng được hắn phủng trong tay!”
Tên đầu lĩnh kia chỉ vào đám thị vệ bảo hộ Thanh Ly, “Trừ tên nam sủng kia, tất cả đều tự sát cho ta!”
Nhìn đao nhọn gác trên cổ Ma Lặc, bọn thị vệ xoay người quỳ xuống trước mặt Thanh Ly.
“Chủ tử, chúng ta đi trước một bước!”
Thanh Ly còn chưa kịp ngăn cản, hàn quan đã lóe lên, đám thị vệ đều ngã xuống mặt đất.
Độc trên người Thanh Ly cũng bị hắc y nhân thu hết đi, tên đầu lĩnh càng không kiêng nể gì mà cười lớn.
“Hừ, thằng nhãi Hô Nhĩ Xích, lông còn chưa dài đã dám khai đao với mấy đại gia tộc chúng ta! Chẳng lẽ hắn không biết, thuyền nát còn có ba ngàn đinh, sao? Lần trước con ta chỉ thất thủ đánh chết một tên tiểu nhân vật của Cách Mã tộc, thằng nhãi đó đã khơi mào tranh cãi thị tộc mà giết gần ngàn người của tộc ta! Hôm nay ta cũng muốn làm cho hắn nếm tử cái gì gọi là đau khổ vì mất con!”
Tên đầu lĩnh kia tự nói, trong lúc kích động, thanh đao trên cổ Ma Lặc thoáng thả lỏng.
Ma Lặc vô cùng cơ linh, thấy gã buông lỏng cảnh giác, liền há mồm cắn vào tay gã một phát.
Bị đau, gã liền ném thân thể Ma Lặc xuống đất.
Bị ném cũng không kêu đau, Ma Lặc vội chạy đến chỗ Thanh Ly.
Thân thể bé bỏng nhào vào lòng Thanh Ly, y vội ôm chặt lấy Ma Lặc.
Hắc y thị vệ đứng bên muốn kéo Ma Lặc về, tên đầu lĩnh xua xua bàn tay dính máu nói, “Không sao, tên nam sủng kia không võ công, để nó ôm thằng nhãi đó cũng tốt, đỡ việc gây sự, dù gì thì bọn chúng cũng chẳng có sống được bao lâu đâu.
Hai tên hắc y chĩa đao vào lưng Thanh Ly, “Mau! Đi về phía trước!”
Thanh Ly ôm Ma Lặc vào lòng, Ma Lặc biết mình đã gây chuyện, cúi đầu không dám nhìn cha nhỏ.
“Ma Lặc ngoan, đừng sợ…”
Ma Lặc vươn tay ôm cổ cha nhỏ, “Ma Lặc không sợ, là Ma Lặc không nghe lời, lén cùng các cha tới đây, còn nghịch ngợm đuổi theo thỏ con, mới bị kẻ xấu bắt được.”
Thanh Ly thẳng lưng dậy, “Không phải lỗi của Ma Lặc đâu…”
“Người xấu nói muốn dùng Ma Lặc để bức cha lớn tự sát. Cha lớn sẽ không tự sát đâu, cha lớn sẽ đến cứu chúng ta, đúng không?”
“Ừ…”
Vừa đi cả hai vừa thì thầm, lúc đầu hắc y nhân còn hứng thú nghe, lúc sau nghe được toàn chuyện buồn chán, liền có phần lơ đãng.
Thanh Ly thấy bọn chúng đã giảm cảnh giác, liền ghé vào bên tai Ma Lặc nhẹ giọng nói, “Ma Lặc ngoan, thấy trên tai cha nhỏ có hai cái khuyên không?”
Ma Lặc gật đầu.
“Nào, cẩn thận, lén lấy hạt màu trắng xuống ăn, sau đó lấy hạt màu đỏ cho cha.”
Ma Lặc nghe Thanh Ly “giật dây”, ngón tay nho nhỏ thản nhiên lấy hai hạt trên tai Thanh Ly xuống, tự ăn rồi đút cho Thanh Ly.
Nuốt vào hạt châu màu đỏ, khí huyết trong lồng ngực Thanh Ly sôi trào, sau một hồi, thân thể đang ôm Ma Lặc cũng lảo đảo, để không cho mình té ngã, Thanh Ly phải quỳ hai chân xuống.
Hắc y nhân đứng bên lập tức phản ứng lại, không biết Thanh Ly làm trò gì, đều tiến đến vây lấy Thanh Ly.
Thanh Ly thấy mưu kế thực hiện được, ngẩng đầu lên, con ngươi từ đen chuyển sang đỏ như máu.
Dân tộc Hung nô từ trước đến nay luôn vô cùng thờ phụng quỷ thần, thấy loại yêu đồng khác thường này, bọn chúng không khỏi bị dọa ngây người.
Thừa dịp đó, Thanh Ly cắn vỡ cổ tay trái của mình.
Máu tươi vừa phun ra gặp không khí lập tức tạo thành một màn huyết vụ mỏng, nhiễm tới phần da lộ trong không khí, lập tức thối rữa.
Mấy kẻ hắc y gần Thanh Ly nhất thì trúng độc sâu nhất, trên mặt huyết nhục mơ hồ, phát ra mùi tanh tưởi vô cùng, không bao lâu liền thấy cả xương trắng.
Mấy kẻ kia ném đao, cuộn trên mặt đất thống khổ kêu rên.
Bọn hắc y còn lại hoảng hốt, những kẻ chưa bị nhiễm huyết vụ lập tức chạy khỏi phạm vi độc tố, nhưng tốc độ khuếch tán của loại độc này vô cùng kinh người, bọn chúng phải đồng loạt lui thật xa.
Loại độc này vốn là bí bảo của Vạn độc môn, từ xưa đến nay chỉ dùng khi môn nhân gặp nguy cơ rất lớn.
Nguyên lý của nó là dùng máu của chính mình biến thành độc có thể ăn mòn kẻ khác, người dùng độc này cũng đồng thời bị trúng độc. Cho nên Huyết vụ thường có hai viên, đỏ là độc, mà trắng là giải dược.
Để Ma Lặc không bị ảnh hưởng, Thanh Ly đã cho nó ăn trước thuốc giải, nên bản thân thì không có để dùng.
Thanh Ly thấy bọn chúng bị bức lui, lập tức kéo con ngựa không bị ảnh hưởng ở bên, xoay người mang theo Ma Lặc lên ngựa.
Để Ma Lặc ôm lấy mình, Thanh Ly lấy vải bao lấy cổ tay chảy máu. Vì mất máu quá nhiều, Thanh Ly bắt đầu cảm thấy chóng mặt, thân ảnh trên lưng ngựa không khỏi lung lay.
“Cha nhỏ!”
Ma Lặc thấy gương mặt tái nhợt của Thanh Ly, bắt đầu hiện ra thần sắc kinh hoàng.
“Cha không sao… Ma Lặc nắm chặt…”
Thanh Ly cắn nát môi dưới, dùng cảm giác đau đớn để thức tỉnh thần trí đã hơi tan rã, y liên tục quay đầu lại nhìn, mơ hồ thấy có người đuổi theo.
Nhìn hài tử trong lòng, Thanh Ly đau đớn khôn xiết.
Ở một góc chết được vách núi ngăn trở, Thanh Ly phát hiện truy binh phía sau bị chắn tầm nhìn.
Thanh Ly biết thể lực của mình đã tới cực hạn, nhưng tuyệt không thể để Ma Lặc rơi vào tay bọn chúng.
Thanh Ly ghìm cương lại.
“Ma Lặc, biết trèo cây không?”
Thanh Ly cố làm cho mình mỉm cười, nhưng sắc mặt thoạt nhìn không tốt như vậy.
“Biết ạ!”
Thanh Ly khống chế dây cương, để ngựa dựa vào một cây sum suê, nâng Ma Lặc lên, làm nó trèo lên cây.
“Ma Lặc, nghe cha nhỏ nói này, lát nữa dù có thấy cái gì, cũng không thể động, không được phát ra âm thanh, biết không?”
Ma Lặc tựa hồ biết Thanh Ly muốn làm gì, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Ma Lặc không muốn rời xa cha nhỏ, Ma Lặc muốn cùng cha nhỏ đánh người xấu.”
Thấy Ma Lặc tay nắm chặt không muốn rời, Thanh Ly nói, “Ma Lặc ngoan, nam tử hán không được tùy tiện rơi nước mặt. Chờ cha nhỏ dẫn người xấu rời đi, con mới nghĩ cách tìm cha lớn đến cứu cha, được không?”
Thật ra Thanh Ly hiểu rõ, trong bãi săn như thế này, khả năng Ma Lặc tìm được Hô Nhĩ Xích thực sự không lớn, nhưng để thuyết phục được tên tiểu tử này trèo lên cây ẩn nấp thì Thanh Ly chỉ có thể tìm được lý do đó thôi.
Tiểu tử kia khẽ cắn môi, ba chân bốn cẳng trèo lên cây.
Thấy Ma Lặc đã ẩn nấp được rồi, Thanh Ly mới ở dưới tàng cây nhẹ nhàng nói một câu, “Ma Lặc, con phải nhớ kỹ, cha nhỏ rất yêu con, vẫn rất yêu con…”
Trên cây im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua.
Thu hồi ánh mắt, Thanh Ly dùng roi cố sức quất mạnh vào mông ngựa, con ngựa phát ra tiếng hí chói tai, Thanh Ly vội dẫn truy binh rời xa.
Trên lưng ngựa, Thanh Ly bị xóc nảy kịch liệt, vốn đã không đủ máu, lúc này đã nghĩ chân mình sắp không ghi được thân ngựa rồi.
Vì khuyên Ma Lặc trốn lên cây tốn không ít thời gian, giờ cho dù cố hết sức chạy trốn để kéo dài, thì phía sau, đám hắc y nhân vẫn còn đuổi theo.
Phía trước là một vực sâu, Thanh Ly thầm than chính mình không may, chọn đâu được ngay một cái tuyệt lộ.
Không thể làm cho hắc y nhân phát hiện Ma Lặc không còn trong lòng mình nữa, Thanh Ly chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng chút khí lực cuối cùng, thôi động con ngựa dưới thân.
Dưới tốc độ bay vút lên trên, ấy vậy mà con ngựa của Thanh Ly cũng lướt qua khe núi đó, hiểm hiểm đứng bên vách núi bên kia.
Hắc y nhân bám theo phía sau, không có loại dũng khí như thế, đều ghìm cương ngựa trước bờ vực.
Thấy truy binh phía sau đã đứt, Thanh Ly mới thả lỏng thần kinh, đầu tối sầm, cả người nằm trên lưng ngựa, dần mất đi ý thức.
“Vâng!” Thị vệ biết tình hình nghiêm trọng, không dám chậm trễ, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
“Những người còn lại theo ta đi tìm Ma Lặc!”
Đại bộ phận nhân mã đều theo Hô Nhĩ Xích tới bãi săn, ở bên cạnh kỵ binh thủ vệ không có mấy người. Tuy là ít, nhưng có còn hơn không, khu vực săn bắn lớn như vậy, muốn tìm một đứa nhỏ đâu dễ thế.
Thanh Ly lo lắng nơi này hay có mãnh thú tới lui, chất độc phòng thân vẫn cần mang theo, ngay cả những bình dung dịch trong bao y phục cũng nhét vào đai lưng.
Dẫn theo thị vệ, Thanh Ly nhanh lên ngựa, thả Ngọc Phong có thể truy tung theo mùi hương trên túi thơm của Ma Lặc, đuổi theo hướng nó bay.
Càng tiến về phía trước lại càng bất an.
Với tốc độ của Ma Lặc, dù đã mất tích hai canh giờ cũng không thể nào rời Hành cung xa vậy được.
Ngọc phong phía trước còn đang bay vào sâu trong bãi săn, nơi họ đang tới là chỗ hoang vắng ngay cả Vương tộc khi đi săn cũng ít tới.
Cây cối cao vút trong mùa này vô cùng tươi tốt, ngẩng đầu lên trên chỉ nhìn thấy bầu trời lấp ló.
Bỗng nhiên có một loại mùi nguy hiểm kéo đến.
Thanh Ly không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng y biết phía trước có người đang mai phục.
Ra lệnh cho đội ngũ ngừng lại, tiếng nói của Thanh Ly vang vọng trong khu rừng.
“Cao nhân phương nào, chi bằng ra gặp mặt!”
Trong rừng phát ra những tiếng ba ba không quy tắc, có người đang dùng tuyệt thế khinh công bay vút trên trời.
Bọn thị vệ vây quanh Thanh Ly, xếp thành trận vòng tròn hướng giáo ra ngoài.
Một vài bóng đen từ cao đáp xuống, chiêu nào chiêu nấy đều muốn đoạt mạng người.
Mười mấy thị vệ theo Thanh Ly chỉ thuộc hàng trung đẳng, tuy võ công không đến nỗi nào, nhưng đối với thế tiến công sắc bén của hắc y nhân thì cũng có phần không thủ được.
Bọn chúng đề phòng bất trắc, chỉ phái ra một bộ phận nhỏ tiến hành tập kích, còn những kẻ khác đang mai phục trong rừng. Thanh Ly vừa nhìn vừa đánh giá, không ít người đâu.
Phải dằn mặt bọn chúng mới được.
Thanh Ly hét lớn một tiếng, “Nín thở!”, rồi ném phấn độc trong tay ra, độc phấn gặp không khí lấp tức hóa hành khói độc.
Vốn Hắc y nhân muốn vận công công kích, không ngờ Thanh Ly lại đột nhiên xuất ra chiêu thức ấy, đương lúc chưa kịp phản ứng thì đã hít phải khói độc, ngay lập tức ngạt thở ngã xuống đất.
Tiếc là hiệu quả của đám khói độc chỉ phát huy trong nháy mắt, tan rồi sẽ vô dụng, Thanh Ly nhắc nhở người bên mình có thể hô hấp lại, những tên tập kích cơ bản đã ngã cả, tình thế có chút chuyển biến tốt đẹp.
Một thanh âm không biết từ đâu vang lên, “Các hạ là người nào của Vạn Độc môn?”
Thanh Ly đáp lại, “Các hạ là là người phương nào, vì sao đánh lén chúng ta?”
“Hừ!” Thanh âm băng lãnh lần thứ hai vang lên, “Những người của Luân Cách Lãng tộc đều đáng chết! Đừng tưởng trong tay ngươi có chút độc mà bọn ta phải e sợ!”
Lần tấn công thứ hai lập tức triển khai.
Vốn lần đi này là ngoài dự định của Thanh Ly, hơn nữa y cũng không phải người của Vạn Độc môn luôn có thói quen mang theo người những chất kịch độc, với lại cũng sợ người bên mình sẽ trúng phải, nên sử dụng độc cũng không khỏi e dè.
Đầu lĩnh Hắc y nhân thấy công lâu không được, liền chẳng còn tính nhẫn nại. Người của gã vốn không phải tới để đối phó với đám người tạp nham này, cần gì phải hy sinh vô ích.
Tên đầu lĩnh nhảy từ trên cao xuống, trong tay dắt theo một đứa bé.
“Dám động thủ nữa, tiểu thế tử của các ngươi sẽ mất mạng!”
Thấy Ma Lặc trong tay gã, Thanh Ly hoảng hốt, lập tức ngừng hết mọi công kích, những binh sĩ không bị thương cũng không đánh nữa.
Tình thế hoàn toàn nghiêng về phía hắc y nhân.
Ma Lặc ở trong tay gã, phong thái không thua gì cha mình, chẳng hoảng loạn thất thố như đám trẻ nhỏ khác. Mặc dù vậy, khi nó thấy Thanh Ly, vẫn không tự chủ được mà gọi “Cha nhỏ”.
Nghe thấy Ma Lặc gọi Thanh Ly như thế, hắc y nhân cười to nói, “Tốt lắm, không chỉ nhi tử của Hô Nhĩ Xích đưa đến miệng, còn tiện thể bắt được tên nam sủng được hắn phủng trong tay!”
Tên đầu lĩnh kia chỉ vào đám thị vệ bảo hộ Thanh Ly, “Trừ tên nam sủng kia, tất cả đều tự sát cho ta!”
Nhìn đao nhọn gác trên cổ Ma Lặc, bọn thị vệ xoay người quỳ xuống trước mặt Thanh Ly.
“Chủ tử, chúng ta đi trước một bước!”
Thanh Ly còn chưa kịp ngăn cản, hàn quan đã lóe lên, đám thị vệ đều ngã xuống mặt đất.
Độc trên người Thanh Ly cũng bị hắc y nhân thu hết đi, tên đầu lĩnh càng không kiêng nể gì mà cười lớn.
“Hừ, thằng nhãi Hô Nhĩ Xích, lông còn chưa dài đã dám khai đao với mấy đại gia tộc chúng ta! Chẳng lẽ hắn không biết, thuyền nát còn có ba ngàn đinh, sao? Lần trước con ta chỉ thất thủ đánh chết một tên tiểu nhân vật của Cách Mã tộc, thằng nhãi đó đã khơi mào tranh cãi thị tộc mà giết gần ngàn người của tộc ta! Hôm nay ta cũng muốn làm cho hắn nếm tử cái gì gọi là đau khổ vì mất con!”
Tên đầu lĩnh kia tự nói, trong lúc kích động, thanh đao trên cổ Ma Lặc thoáng thả lỏng.
Ma Lặc vô cùng cơ linh, thấy gã buông lỏng cảnh giác, liền há mồm cắn vào tay gã một phát.
Bị đau, gã liền ném thân thể Ma Lặc xuống đất.
Bị ném cũng không kêu đau, Ma Lặc vội chạy đến chỗ Thanh Ly.
Thân thể bé bỏng nhào vào lòng Thanh Ly, y vội ôm chặt lấy Ma Lặc.
Hắc y thị vệ đứng bên muốn kéo Ma Lặc về, tên đầu lĩnh xua xua bàn tay dính máu nói, “Không sao, tên nam sủng kia không võ công, để nó ôm thằng nhãi đó cũng tốt, đỡ việc gây sự, dù gì thì bọn chúng cũng chẳng có sống được bao lâu đâu.
Hai tên hắc y chĩa đao vào lưng Thanh Ly, “Mau! Đi về phía trước!”
Thanh Ly ôm Ma Lặc vào lòng, Ma Lặc biết mình đã gây chuyện, cúi đầu không dám nhìn cha nhỏ.
“Ma Lặc ngoan, đừng sợ…”
Ma Lặc vươn tay ôm cổ cha nhỏ, “Ma Lặc không sợ, là Ma Lặc không nghe lời, lén cùng các cha tới đây, còn nghịch ngợm đuổi theo thỏ con, mới bị kẻ xấu bắt được.”
Thanh Ly thẳng lưng dậy, “Không phải lỗi của Ma Lặc đâu…”
“Người xấu nói muốn dùng Ma Lặc để bức cha lớn tự sát. Cha lớn sẽ không tự sát đâu, cha lớn sẽ đến cứu chúng ta, đúng không?”
“Ừ…”
Vừa đi cả hai vừa thì thầm, lúc đầu hắc y nhân còn hứng thú nghe, lúc sau nghe được toàn chuyện buồn chán, liền có phần lơ đãng.
Thanh Ly thấy bọn chúng đã giảm cảnh giác, liền ghé vào bên tai Ma Lặc nhẹ giọng nói, “Ma Lặc ngoan, thấy trên tai cha nhỏ có hai cái khuyên không?”
Ma Lặc gật đầu.
“Nào, cẩn thận, lén lấy hạt màu trắng xuống ăn, sau đó lấy hạt màu đỏ cho cha.”
Ma Lặc nghe Thanh Ly “giật dây”, ngón tay nho nhỏ thản nhiên lấy hai hạt trên tai Thanh Ly xuống, tự ăn rồi đút cho Thanh Ly.
Nuốt vào hạt châu màu đỏ, khí huyết trong lồng ngực Thanh Ly sôi trào, sau một hồi, thân thể đang ôm Ma Lặc cũng lảo đảo, để không cho mình té ngã, Thanh Ly phải quỳ hai chân xuống.
Hắc y nhân đứng bên lập tức phản ứng lại, không biết Thanh Ly làm trò gì, đều tiến đến vây lấy Thanh Ly.
Thanh Ly thấy mưu kế thực hiện được, ngẩng đầu lên, con ngươi từ đen chuyển sang đỏ như máu.
Dân tộc Hung nô từ trước đến nay luôn vô cùng thờ phụng quỷ thần, thấy loại yêu đồng khác thường này, bọn chúng không khỏi bị dọa ngây người.
Thừa dịp đó, Thanh Ly cắn vỡ cổ tay trái của mình.
Máu tươi vừa phun ra gặp không khí lập tức tạo thành một màn huyết vụ mỏng, nhiễm tới phần da lộ trong không khí, lập tức thối rữa.
Mấy kẻ hắc y gần Thanh Ly nhất thì trúng độc sâu nhất, trên mặt huyết nhục mơ hồ, phát ra mùi tanh tưởi vô cùng, không bao lâu liền thấy cả xương trắng.
Mấy kẻ kia ném đao, cuộn trên mặt đất thống khổ kêu rên.
Bọn hắc y còn lại hoảng hốt, những kẻ chưa bị nhiễm huyết vụ lập tức chạy khỏi phạm vi độc tố, nhưng tốc độ khuếch tán của loại độc này vô cùng kinh người, bọn chúng phải đồng loạt lui thật xa.
Loại độc này vốn là bí bảo của Vạn độc môn, từ xưa đến nay chỉ dùng khi môn nhân gặp nguy cơ rất lớn.
Nguyên lý của nó là dùng máu của chính mình biến thành độc có thể ăn mòn kẻ khác, người dùng độc này cũng đồng thời bị trúng độc. Cho nên Huyết vụ thường có hai viên, đỏ là độc, mà trắng là giải dược.
Để Ma Lặc không bị ảnh hưởng, Thanh Ly đã cho nó ăn trước thuốc giải, nên bản thân thì không có để dùng.
Thanh Ly thấy bọn chúng bị bức lui, lập tức kéo con ngựa không bị ảnh hưởng ở bên, xoay người mang theo Ma Lặc lên ngựa.
Để Ma Lặc ôm lấy mình, Thanh Ly lấy vải bao lấy cổ tay chảy máu. Vì mất máu quá nhiều, Thanh Ly bắt đầu cảm thấy chóng mặt, thân ảnh trên lưng ngựa không khỏi lung lay.
“Cha nhỏ!”
Ma Lặc thấy gương mặt tái nhợt của Thanh Ly, bắt đầu hiện ra thần sắc kinh hoàng.
“Cha không sao… Ma Lặc nắm chặt…”
Thanh Ly cắn nát môi dưới, dùng cảm giác đau đớn để thức tỉnh thần trí đã hơi tan rã, y liên tục quay đầu lại nhìn, mơ hồ thấy có người đuổi theo.
Nhìn hài tử trong lòng, Thanh Ly đau đớn khôn xiết.
Ở một góc chết được vách núi ngăn trở, Thanh Ly phát hiện truy binh phía sau bị chắn tầm nhìn.
Thanh Ly biết thể lực của mình đã tới cực hạn, nhưng tuyệt không thể để Ma Lặc rơi vào tay bọn chúng.
Thanh Ly ghìm cương lại.
“Ma Lặc, biết trèo cây không?”
Thanh Ly cố làm cho mình mỉm cười, nhưng sắc mặt thoạt nhìn không tốt như vậy.
“Biết ạ!”
Thanh Ly khống chế dây cương, để ngựa dựa vào một cây sum suê, nâng Ma Lặc lên, làm nó trèo lên cây.
“Ma Lặc, nghe cha nhỏ nói này, lát nữa dù có thấy cái gì, cũng không thể động, không được phát ra âm thanh, biết không?”
Ma Lặc tựa hồ biết Thanh Ly muốn làm gì, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Ma Lặc không muốn rời xa cha nhỏ, Ma Lặc muốn cùng cha nhỏ đánh người xấu.”
Thấy Ma Lặc tay nắm chặt không muốn rời, Thanh Ly nói, “Ma Lặc ngoan, nam tử hán không được tùy tiện rơi nước mặt. Chờ cha nhỏ dẫn người xấu rời đi, con mới nghĩ cách tìm cha lớn đến cứu cha, được không?”
Thật ra Thanh Ly hiểu rõ, trong bãi săn như thế này, khả năng Ma Lặc tìm được Hô Nhĩ Xích thực sự không lớn, nhưng để thuyết phục được tên tiểu tử này trèo lên cây ẩn nấp thì Thanh Ly chỉ có thể tìm được lý do đó thôi.
Tiểu tử kia khẽ cắn môi, ba chân bốn cẳng trèo lên cây.
Thấy Ma Lặc đã ẩn nấp được rồi, Thanh Ly mới ở dưới tàng cây nhẹ nhàng nói một câu, “Ma Lặc, con phải nhớ kỹ, cha nhỏ rất yêu con, vẫn rất yêu con…”
Trên cây im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua.
Thu hồi ánh mắt, Thanh Ly dùng roi cố sức quất mạnh vào mông ngựa, con ngựa phát ra tiếng hí chói tai, Thanh Ly vội dẫn truy binh rời xa.
Trên lưng ngựa, Thanh Ly bị xóc nảy kịch liệt, vốn đã không đủ máu, lúc này đã nghĩ chân mình sắp không ghi được thân ngựa rồi.
Vì khuyên Ma Lặc trốn lên cây tốn không ít thời gian, giờ cho dù cố hết sức chạy trốn để kéo dài, thì phía sau, đám hắc y nhân vẫn còn đuổi theo.
Phía trước là một vực sâu, Thanh Ly thầm than chính mình không may, chọn đâu được ngay một cái tuyệt lộ.
Không thể làm cho hắc y nhân phát hiện Ma Lặc không còn trong lòng mình nữa, Thanh Ly chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng chút khí lực cuối cùng, thôi động con ngựa dưới thân.
Dưới tốc độ bay vút lên trên, ấy vậy mà con ngựa của Thanh Ly cũng lướt qua khe núi đó, hiểm hiểm đứng bên vách núi bên kia.
Hắc y nhân bám theo phía sau, không có loại dũng khí như thế, đều ghìm cương ngựa trước bờ vực.
Thấy truy binh phía sau đã đứt, Thanh Ly mới thả lỏng thần kinh, đầu tối sầm, cả người nằm trên lưng ngựa, dần mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.