Chương 13
Thiên Cách/天格
01/07/2024
Ả nhắc đến chữ “chet” làm sắc mặt Thẩm Lăng Phong thay đổi: “Tát miệng cho đến khi ả không thể nói được mới ngừng lại.”
Âm thanh vang lên ngay lập tức, Thẩm Lăng Phong dè dặt đứng trước mặt ta, ăn nói giống như lấy lòng: “Đừng nghe ả nói xằng bậy nữa, Diệu Diệu sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Ta cười châm chọc: “Chặn miệng ả thì sao chứ? Bản thân ta đã định là phải chet dữ rồi.”
Nghe vậy, biểu cảm Thẩm Lăng Phong trở nên tuyệt vọng, hắn ôm chặt ta rồi đặt một nụ hôn yêu thương lên mặt ta. Hắn còn thay ta vén gọn lại sợi tóc bị gió thổi tán loạn.
“Diệu Diệu, đừng nói những lời này nữa, ta đã nói ta sẽ cứu em.”
Ta chán ghét lau chùi nơi hắn vừa hôn lên. Và ta cũng chẳng muốn nói thêm câu nào nữa.
Ngẩng đầu, ta nhìn bầu trời trong xanh mà thở dài, đã rất lâu rồi ta chưa được nhìn thấy sắc trời đẹp đẽ đến nhường này.
Ta không nói, nhưng Thẩm Lăng Phong như bị tủi thân vậy, hắn ôm ta và nhẹ giọng khẩn cầu:
“Diệu Diệu, em nói chuyện với ta đi, đã lâu rồi em chưa nói chuyện với ta, cầu xin em…”
Ánh mắt giật giật, ta nhìn quầng thâm dưới mắt Thẩm Lăng Phong, nhìn đám râu mọc lún phún dưới cằm hắn, thế mà lòng ta vẫn tĩnh lặng như thường. Hắn làm những chuyện tự cảm động mình này để làm chi?
“Thẩm Lăng Phong, lúc đầu ngươi muốn giang sơn, cha anh và ta đã tế m.ạ.n.g của mình đưa cho ngươi rồi. Nhưng tim mắt ngươi đui mù, lấy oán trả ơn, chà đạp cả nhà chúng ta đến mức này.”
“Giữa ta và ngươi, từ một khắc ngươi lựa chọn tin tưởng Phương Vi Vi thì đã không thể thanh toán rõ ràng, ngươi cần chi phải làm chuyện vô dụng chứ?”
“Ta không muốn thanh toán rõ ràng! Giữa em và ta không bao giờ kết thúc hết!” Thẩm Lăng Phong khẽ quát lên. Rồi bỗng nước mắt rơi xuống, hắn khóc không thành tiếng.
“Diệu Diệu, ta không cần giang sơn này nữa, ta chỉ cần em…”
“Nói cho ta biết đi, còn cách nào để có thể giữ em lại không, cầu xin em nói cho ta biết đi…”
“Em đừng bỏ ta lại được không?”
13
Mất hết lòng dân, cuối cùng giang sơn này của Thẩm Lăng Phong đã mất hẳn. Ngày đông chí hôm ấy, vào buổi chiều, đại quân của Doanh Kỵ đã thuận lợi tiến thẳng vào hoàng thành.
Các cung nữ thái giám trong cung vội vàng thoát thân, vô cùng hỗn loạn, nhưng Thẩm Lăng Phong vẫn hồn nhiên như không có cảm giác gì, hắn chỉ vừa ôm lấy ta vừa trò chuyện.
“Diệu Diệu, ai cũng nói cảnh xuân ở Giang Nam rất đẹp, chờ lúc em khỏe lại cũng là lúc hoa xuân nở rộ, ta sẽ đưa em đến Giang Nam.”
“Nếu em thích thời tiết Giang Nam thì chúng ta sẽ ở lại đó.”
“Ta dạy học, em thêu thùa, hai ta sinh mấy đứa trẻ có được không?”
Ta vừa mới ói m.á.u mấy lần, cả người đã sớm mất hết sức lực, chẳng thể nói nổi một lời. Kể cả lời phản bác cũng không thốt ra nổi nữa.
Cứ tùy ý hắn vậy.
“Ầm!” Cửa đại điện mở ra, Doanh Kỵ mặc áo giáp màu bạc dính đầy m.á.u, tay chàng cầm kiếm dài, cùng với sát khí quanh thân, chàng bước vào cửa.
Khi thấy dáng vẻ Thẩm Lăng Phong đang cuồng loạn ôm ta, khóe mắt chàng đã hiện lên màu đỏ tươi.
“Buông cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra! Tỏ vẻ nặng tình này để ai nhìn đây?”
Thẩm Lăng Phong chậm rãi ngẩng đầu, hắn nhìn Doanh Kỵ sắp sửa thay thế ngôi vị đế vương của mình mà cười khổ, hắn khẩn cầu nói:
“Thiên hạ thuộc về ngươi, ngươi có cách nào cứu Diệu Diệu của ta không?”
Lúc bấy giờ Doanh Kỵ mới chú ý đên ta, chàng nhìn bộ dạng gầy gò khô cằn của ta mà run rẩy, trong phút chốc chàng không thể cầm vững kiếm dài.
Ta thấy vẻ mặt nứt vỡ của chàng, thấy được sự không tin nổi đong đầy trong ánh mắt ấy. Cũng đúng thôi, bởi trong những bức thư kia đều được viết dòng chữ: ‘Ta rất ổn!’
Chắc hẳn chàng đã chẳng ngờ rằng lúc mình hào hùng đánh bại địch nhân, công phá hoàng thành thì sự việc chờ đợi sau đó là bộ dạng ta đang chuẩn bị đi mất.
“Phương Diệu, em lừa ta?”
Giọng nói của Doanh Kỵ gần như bể nát, kiếm dài của chàng rơi xuống đất, rồi chàng đi về phía trước một bước như muốn cướp lấy cơ thể ta từ trong lòng Thẩm Lăng Phong vậy.
Nhưng lại bị Thúy Nhi tiến đến chặn lại.
“Nương Nương, xin ngài uống chút thuốc nước.” Bàn tay Thúy Nhi run rẩy dữ dội, em run đến mức chén muỗng vẫn đang chạm vang, âm thanh keng leng rất êm tai.
“Đã đói một lúc lâu, đúng thật là ta nên uống thuốc.” Ta nhận lấy chén thuốc rồi ngừng một chút, ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lăng Phong: “Ngươi đút ta uống đi.”
Thẩm Lăng Phong ngạc nhiên quá đỗi, đáy mắt u tối của hắn như được tràn vào tia sáng, như nghe được âm thanh của kinh thánh, hắn vội vàng gật đầu: “Được được.”
Đôi mày Doanh Kỵ xoắn chặt, chàng tiến lên rồi dữ tợn kéo lại cổ tay hắn và quát: “Ngươi không xứng, để ta!”
“Cút!” Thẩm Lăng Phong giận dữ trừng mắt, trong con ngươi toàn là sát ý: “Không ai có thể ngăn cản ta.”
Doanh Kỵ không sợ hắn nên chàng muốn tiến đến cướp lấy chén thuốc.
“Doanh Kỵ…” Ta yếu ớt mở miệng: “Để hắn làm đi, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
dù biểu cảm của Doanh Kỵ không cam lòng nhưng cuối cùng chàng cũng thả tay mình ra, cơ thể cao lớn của chàng đứng ngay mép giường, chàng nhìn ta miên man nồng nàn, tình cảm quyến luyến nơi đáy mắt không hề bị che giấu đi, nhưng ánh mắt chàng đỏ ửng yếu ớt, giọng nói ấy cũng khàn khàn mất tiếng.
Âm thanh vang lên ngay lập tức, Thẩm Lăng Phong dè dặt đứng trước mặt ta, ăn nói giống như lấy lòng: “Đừng nghe ả nói xằng bậy nữa, Diệu Diệu sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Ta cười châm chọc: “Chặn miệng ả thì sao chứ? Bản thân ta đã định là phải chet dữ rồi.”
Nghe vậy, biểu cảm Thẩm Lăng Phong trở nên tuyệt vọng, hắn ôm chặt ta rồi đặt một nụ hôn yêu thương lên mặt ta. Hắn còn thay ta vén gọn lại sợi tóc bị gió thổi tán loạn.
“Diệu Diệu, đừng nói những lời này nữa, ta đã nói ta sẽ cứu em.”
Ta chán ghét lau chùi nơi hắn vừa hôn lên. Và ta cũng chẳng muốn nói thêm câu nào nữa.
Ngẩng đầu, ta nhìn bầu trời trong xanh mà thở dài, đã rất lâu rồi ta chưa được nhìn thấy sắc trời đẹp đẽ đến nhường này.
Ta không nói, nhưng Thẩm Lăng Phong như bị tủi thân vậy, hắn ôm ta và nhẹ giọng khẩn cầu:
“Diệu Diệu, em nói chuyện với ta đi, đã lâu rồi em chưa nói chuyện với ta, cầu xin em…”
Ánh mắt giật giật, ta nhìn quầng thâm dưới mắt Thẩm Lăng Phong, nhìn đám râu mọc lún phún dưới cằm hắn, thế mà lòng ta vẫn tĩnh lặng như thường. Hắn làm những chuyện tự cảm động mình này để làm chi?
“Thẩm Lăng Phong, lúc đầu ngươi muốn giang sơn, cha anh và ta đã tế m.ạ.n.g của mình đưa cho ngươi rồi. Nhưng tim mắt ngươi đui mù, lấy oán trả ơn, chà đạp cả nhà chúng ta đến mức này.”
“Giữa ta và ngươi, từ một khắc ngươi lựa chọn tin tưởng Phương Vi Vi thì đã không thể thanh toán rõ ràng, ngươi cần chi phải làm chuyện vô dụng chứ?”
“Ta không muốn thanh toán rõ ràng! Giữa em và ta không bao giờ kết thúc hết!” Thẩm Lăng Phong khẽ quát lên. Rồi bỗng nước mắt rơi xuống, hắn khóc không thành tiếng.
“Diệu Diệu, ta không cần giang sơn này nữa, ta chỉ cần em…”
“Nói cho ta biết đi, còn cách nào để có thể giữ em lại không, cầu xin em nói cho ta biết đi…”
“Em đừng bỏ ta lại được không?”
13
Mất hết lòng dân, cuối cùng giang sơn này của Thẩm Lăng Phong đã mất hẳn. Ngày đông chí hôm ấy, vào buổi chiều, đại quân của Doanh Kỵ đã thuận lợi tiến thẳng vào hoàng thành.
Các cung nữ thái giám trong cung vội vàng thoát thân, vô cùng hỗn loạn, nhưng Thẩm Lăng Phong vẫn hồn nhiên như không có cảm giác gì, hắn chỉ vừa ôm lấy ta vừa trò chuyện.
“Diệu Diệu, ai cũng nói cảnh xuân ở Giang Nam rất đẹp, chờ lúc em khỏe lại cũng là lúc hoa xuân nở rộ, ta sẽ đưa em đến Giang Nam.”
“Nếu em thích thời tiết Giang Nam thì chúng ta sẽ ở lại đó.”
“Ta dạy học, em thêu thùa, hai ta sinh mấy đứa trẻ có được không?”
Ta vừa mới ói m.á.u mấy lần, cả người đã sớm mất hết sức lực, chẳng thể nói nổi một lời. Kể cả lời phản bác cũng không thốt ra nổi nữa.
Cứ tùy ý hắn vậy.
“Ầm!” Cửa đại điện mở ra, Doanh Kỵ mặc áo giáp màu bạc dính đầy m.á.u, tay chàng cầm kiếm dài, cùng với sát khí quanh thân, chàng bước vào cửa.
Khi thấy dáng vẻ Thẩm Lăng Phong đang cuồng loạn ôm ta, khóe mắt chàng đã hiện lên màu đỏ tươi.
“Buông cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra! Tỏ vẻ nặng tình này để ai nhìn đây?”
Thẩm Lăng Phong chậm rãi ngẩng đầu, hắn nhìn Doanh Kỵ sắp sửa thay thế ngôi vị đế vương của mình mà cười khổ, hắn khẩn cầu nói:
“Thiên hạ thuộc về ngươi, ngươi có cách nào cứu Diệu Diệu của ta không?”
Lúc bấy giờ Doanh Kỵ mới chú ý đên ta, chàng nhìn bộ dạng gầy gò khô cằn của ta mà run rẩy, trong phút chốc chàng không thể cầm vững kiếm dài.
Ta thấy vẻ mặt nứt vỡ của chàng, thấy được sự không tin nổi đong đầy trong ánh mắt ấy. Cũng đúng thôi, bởi trong những bức thư kia đều được viết dòng chữ: ‘Ta rất ổn!’
Chắc hẳn chàng đã chẳng ngờ rằng lúc mình hào hùng đánh bại địch nhân, công phá hoàng thành thì sự việc chờ đợi sau đó là bộ dạng ta đang chuẩn bị đi mất.
“Phương Diệu, em lừa ta?”
Giọng nói của Doanh Kỵ gần như bể nát, kiếm dài của chàng rơi xuống đất, rồi chàng đi về phía trước một bước như muốn cướp lấy cơ thể ta từ trong lòng Thẩm Lăng Phong vậy.
Nhưng lại bị Thúy Nhi tiến đến chặn lại.
“Nương Nương, xin ngài uống chút thuốc nước.” Bàn tay Thúy Nhi run rẩy dữ dội, em run đến mức chén muỗng vẫn đang chạm vang, âm thanh keng leng rất êm tai.
“Đã đói một lúc lâu, đúng thật là ta nên uống thuốc.” Ta nhận lấy chén thuốc rồi ngừng một chút, ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lăng Phong: “Ngươi đút ta uống đi.”
Thẩm Lăng Phong ngạc nhiên quá đỗi, đáy mắt u tối của hắn như được tràn vào tia sáng, như nghe được âm thanh của kinh thánh, hắn vội vàng gật đầu: “Được được.”
Đôi mày Doanh Kỵ xoắn chặt, chàng tiến lên rồi dữ tợn kéo lại cổ tay hắn và quát: “Ngươi không xứng, để ta!”
“Cút!” Thẩm Lăng Phong giận dữ trừng mắt, trong con ngươi toàn là sát ý: “Không ai có thể ngăn cản ta.”
Doanh Kỵ không sợ hắn nên chàng muốn tiến đến cướp lấy chén thuốc.
“Doanh Kỵ…” Ta yếu ớt mở miệng: “Để hắn làm đi, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
dù biểu cảm của Doanh Kỵ không cam lòng nhưng cuối cùng chàng cũng thả tay mình ra, cơ thể cao lớn của chàng đứng ngay mép giường, chàng nhìn ta miên man nồng nàn, tình cảm quyến luyến nơi đáy mắt không hề bị che giấu đi, nhưng ánh mắt chàng đỏ ửng yếu ớt, giọng nói ấy cũng khàn khàn mất tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.