Chương 9
Thiên Cách/天格
01/07/2024
"Thúy Nhi, truyền tin tức ra ngoài, nói cho Phương Tuấn Sinh rằng: Vì Phương Vi Vi bị ta hãm hại nên Thẩm Lăng Phong đã cho ả vào lãnh cung, và bây giờ đang phải cấm túc. Thẩm Lăng Phong giet chet năm người cung nhân, cả cung m.á.u chảy thành sông, vô cùng thê thảm."
Thúy Nhi có hơi không an tâm: "Chắc chắn Phương gia sẽ cho người vào cung tra hỏi, chúng ta phải chuẩn bị đối phó thế nào?"
"Không cần đâu, chẳng phải hôm nay ả thật sự bị ta bắt nạt sao?"
"Nô tì đã biết." Thúy Nhi tuân lệnh rồi đi ra ngoài, còn ta vẫn ngồi cạnh bàn, phút chốc ta nở một nụ cười lạnh lẽo.
Phương Tuấn Sinh, chú hai của ta, cha của Phương Vi Vi, là chi duy nhất còn sống trong cả họ Phương này. Và đồng thời cũng là kẻ thù tự tay thi hành lệnh trừng phạt cha anh ta, ngũ mã phanh thây.
"Chú hai à, chú cũng nên nếm thử mùi vị của ngũ mã phanh thây đi chứ."
Tiếng động khẽ vang lên, một giọt m.á.u chảy từ mũi xuống rơi vào đầu ngón tay, ta nâng tay mình lên ngắm nhìn rồi thở dài, có lẽ đây cũng là báo ứng của ta.
"Chậc, phiền phức." Bỗng từ phía trên truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo làm ta ngạc nhiên vô cùng, lúc ngẩng lên thì chỉ thấy một bóng người cao lớn đang xoay người nhảy xuống từ xà nhà. Sau đó cằm ta bị người nọ kéo lấy, một viên thuốc được nhét vào miệng ta ngay tức thì.
Rất đắng.
"Đắng cũng phải nuốt." Gương mặt lạnh lẽo của Doanh Kỵ nhìn ta.
Ta nhíu mày nuốt viên thuốc vào rồi vội ăn thêm một viên mứt ngọt, ta nâng mi hỏi Doanh Kỵ: "Sao ngài lại tới đây?"
Doanh Kỵ cứng người lại, chàng không nói lời nào.
"Em ác độc thật đấy, chỉ cần thanh kiếm kia đ.â.m lệch một chút là có thể đ.â.m xuyên qua trái tim em rồi!"
M.á.u mũi ngừng chảy rồi nên ta vứt đi chiếc khăn tay đã dơ bẩn, ta nhìn chằm chằm Doanh Kỵ, hỏi chàng: "Việc trong quân doanh đã chuẩn bị xong?"
Đôi mắt Doanh Kỵ ánh lên vẻ đắc ý: "Tất nhiên, lương bổng đều bị chú hai Phương Tuấn Sinh của em nuốt hết, bây giờ quân doanh rất rối loạn, oán than khắp nơi."
"Chắc giờ sổ con ta cáo trạng đã sớm đưa vào cung rồi, có lẽ bệ hạ đang đọc đấy."
"Quá tốt rồi, vậy thì ngày mai chính là ngày giỗ của Phương Tuấn Sinh." Nói xong, ta im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Doanh Kỵ: "Nếu chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, vậy thì tướng quân hãy về nhanh đi, trong cung nhiều tai mắt lắm."
Khuôn mặt Doanh Kỵ trở nên lạnh lùng ngay lập tức, chàng trừng ta: "Phương Diệu, ta chạy suốt hai ngày hai đêm, chạy chet hai con ngựa, thế mà bây giờ em đuổi ta đi?"
Mỗi khi Doanh Kỵ trợn mắt thì trông thật sự rất hung ác, nhưng ta chẳng sợ chút nào, chỉ coi chàng là con hổ giấy mà thôi. Ta nhìn thẳng vào chàng, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả chàng nữa.
"Vậy tại sao ngài lại tới đây?"
Dứt câu, trong căn phòng rơi vào khoảng không tĩnh lặng, Doanh Kỵ nhìn ta chằm chằm, cổ chàng nổi hằn gân xanh giống như chàng hận không thể cắn chet ta.
Ta vẫn chỉ im lặng nhìn chàng, con ngươi đen tuyền lạnh lùng trong veo. Không biết qua bao lâu, ta ngồi đến phát mệt: "Ngài đi đi, ta muốn ngủ rồi."
"Là ông đây nợ em!"
Bỗng Doanh Kỵ mắng một tiếng rồi vọt đến, chàng bóp sau gáy ta, cắn lên môi ta làm chúng đổ m.á.u, ta đau đến mức cau mày lại, Doanh Kỵ áp vào trán ta, chàng nghiến răng nói: "Tại sao ta lại về kinh? Là vì ông đây muốn em! Biết rõ nếu yêu em sẽ vạn kiếp bất phục, thế mà ông vẫn nhịn không nổi muốn có được em!"
"Khuôn mặt này của em, tính tình này của em, thật sự là làm người ta phát điên lên muốn hận em c.h.ế.t đi được, nhưng ta không thể nào quên được em!"
"Em biết mấy ngày này ông đây sống thế nào không? Hối hận đến mức đau lòng!"
"Em phải bù đắp cho ta!"
Doanh Kỵ cắn răng nói, rồi chàng ôm ta vào lồ ng n.g.ự.c mình. Ta không động đậy, nhưng ngược lại cau mày sâu hơn.
"Doanh Kỵ, chớ làm hỏng chuyện của ta."
"Ông đây mặc kệ!" Doanh Kỵ ôm chặt lấy ta, chàng ác độc cắn lên cổ ta: "Trước kia ta đối xử với em như vậy, đó là lỗi của ta nên ta sẽ tự gánh lấy, nhưng sau khi thành công thì hãy xóa đi những vết nhơ trần tục của quá khứ, em phải ở bên ta! Em chỉ có thể ở bên ta thôi!" Vừa dứt câu, Doanh Kỵ như là trái bóng bị đ.â.m cho xì hơi, chàng dựa vào gáy ta rồi nhẹ giọng nỉ non:
"Diệu Diệu, sự khiết tịnh không nằm ở thể x.á.c, đối với ta thì em không hề bẩn chút nào."
"Chúng ta* mới là người bẩn."
*Chúng ta ở đây là chỉ Doanh Kỵ, quân lính, và hoàng đế chứ không bao gồm Phương Diệu.
Lời ấy làm khóe mắt ta ửng đỏ ngay tức thì, ta ngây ngẩn rồi. Lúc ở quân doanh, Thắng Kỵ đối xử với ta như vậy, nhưng ta chỉ đau khổ chứ không oán hận chút nào. Dù sao cũng là ta tự nguyện sa đọa trước, cho nên ta chỉ có thể chịu đựng mọi thứ mà thôi.
Nhưng hôm nay... Chàng lại nói với ta... Ta không bẩn...
Nước mắt như vỡ đê, ta im lặng rơi lệ trong lồ ng n.g.ự.c Doanh Kỵ. Đau đến mức nát bấy tâm can, nhưng lại không hề có chút tiếng động nào.
8
Ngày hôm sau, vào lúc mặt trời lặn, bỗng một mình Thẩm Lăng Phong đến tẩm cung của ta, vừa vào cửa hắn đã ôm chặt ta, cả người hắn run rẩy dữ dội như thể đang ở nơi cực hàn, lạnh đến mức xương cốt cũng phát run.
Hắn chẳng nói một lời, chỉ ôm ta, ôm vô cùng chặt, chặt đến nỗi ta cảm thấy dường như hắn muốn hòa tan ta vào trong m.á.u xương mình.
Ta biết, ta thành công rồi.
Phản ứng này của hắn có lẽ đã không còn xa chân tướng nữa đâu.
Thật ra thì vào sáng sớm nay trước khi hắn tới, Thúy Nhi đã nói cho ta biết:
Trong triều, Phương Tuấn Sinh kết hợp với các quan trên triều để chỉ trích ta lẳng lơ làm mê hoặc quân vương, lấy sắc đẹp dụ dỗ Thẩm Lăng Phong, đầu độc hắn không để ý đến phép tắc mà đưa ta về đế đô. Họ hy vọng Thẩm Lăng Phong sẽ xử tử ta trước mặt mọi người, làm yên lòng dân chúng.
Vốn Thẩm Lăng Phong còn chịu đựng giải thích cho mấy câu. Nhưng Phương Tuấn Sinh thích lấn lướt ngôi chí tôn, một chút cũng không nhường, gã còn nói ra việc ta hầu hạ mọi binh lính trong quân doanh trước mặt các quần thần, nhai cắn chuyện ta là một yêu nữ mê hoặc lòng người, nếu không giet ta thì không được.
Thúy Nhi có hơi không an tâm: "Chắc chắn Phương gia sẽ cho người vào cung tra hỏi, chúng ta phải chuẩn bị đối phó thế nào?"
"Không cần đâu, chẳng phải hôm nay ả thật sự bị ta bắt nạt sao?"
"Nô tì đã biết." Thúy Nhi tuân lệnh rồi đi ra ngoài, còn ta vẫn ngồi cạnh bàn, phút chốc ta nở một nụ cười lạnh lẽo.
Phương Tuấn Sinh, chú hai của ta, cha của Phương Vi Vi, là chi duy nhất còn sống trong cả họ Phương này. Và đồng thời cũng là kẻ thù tự tay thi hành lệnh trừng phạt cha anh ta, ngũ mã phanh thây.
"Chú hai à, chú cũng nên nếm thử mùi vị của ngũ mã phanh thây đi chứ."
Tiếng động khẽ vang lên, một giọt m.á.u chảy từ mũi xuống rơi vào đầu ngón tay, ta nâng tay mình lên ngắm nhìn rồi thở dài, có lẽ đây cũng là báo ứng của ta.
"Chậc, phiền phức." Bỗng từ phía trên truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo làm ta ngạc nhiên vô cùng, lúc ngẩng lên thì chỉ thấy một bóng người cao lớn đang xoay người nhảy xuống từ xà nhà. Sau đó cằm ta bị người nọ kéo lấy, một viên thuốc được nhét vào miệng ta ngay tức thì.
Rất đắng.
"Đắng cũng phải nuốt." Gương mặt lạnh lẽo của Doanh Kỵ nhìn ta.
Ta nhíu mày nuốt viên thuốc vào rồi vội ăn thêm một viên mứt ngọt, ta nâng mi hỏi Doanh Kỵ: "Sao ngài lại tới đây?"
Doanh Kỵ cứng người lại, chàng không nói lời nào.
"Em ác độc thật đấy, chỉ cần thanh kiếm kia đ.â.m lệch một chút là có thể đ.â.m xuyên qua trái tim em rồi!"
M.á.u mũi ngừng chảy rồi nên ta vứt đi chiếc khăn tay đã dơ bẩn, ta nhìn chằm chằm Doanh Kỵ, hỏi chàng: "Việc trong quân doanh đã chuẩn bị xong?"
Đôi mắt Doanh Kỵ ánh lên vẻ đắc ý: "Tất nhiên, lương bổng đều bị chú hai Phương Tuấn Sinh của em nuốt hết, bây giờ quân doanh rất rối loạn, oán than khắp nơi."
"Chắc giờ sổ con ta cáo trạng đã sớm đưa vào cung rồi, có lẽ bệ hạ đang đọc đấy."
"Quá tốt rồi, vậy thì ngày mai chính là ngày giỗ của Phương Tuấn Sinh." Nói xong, ta im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Doanh Kỵ: "Nếu chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, vậy thì tướng quân hãy về nhanh đi, trong cung nhiều tai mắt lắm."
Khuôn mặt Doanh Kỵ trở nên lạnh lùng ngay lập tức, chàng trừng ta: "Phương Diệu, ta chạy suốt hai ngày hai đêm, chạy chet hai con ngựa, thế mà bây giờ em đuổi ta đi?"
Mỗi khi Doanh Kỵ trợn mắt thì trông thật sự rất hung ác, nhưng ta chẳng sợ chút nào, chỉ coi chàng là con hổ giấy mà thôi. Ta nhìn thẳng vào chàng, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả chàng nữa.
"Vậy tại sao ngài lại tới đây?"
Dứt câu, trong căn phòng rơi vào khoảng không tĩnh lặng, Doanh Kỵ nhìn ta chằm chằm, cổ chàng nổi hằn gân xanh giống như chàng hận không thể cắn chet ta.
Ta vẫn chỉ im lặng nhìn chàng, con ngươi đen tuyền lạnh lùng trong veo. Không biết qua bao lâu, ta ngồi đến phát mệt: "Ngài đi đi, ta muốn ngủ rồi."
"Là ông đây nợ em!"
Bỗng Doanh Kỵ mắng một tiếng rồi vọt đến, chàng bóp sau gáy ta, cắn lên môi ta làm chúng đổ m.á.u, ta đau đến mức cau mày lại, Doanh Kỵ áp vào trán ta, chàng nghiến răng nói: "Tại sao ta lại về kinh? Là vì ông đây muốn em! Biết rõ nếu yêu em sẽ vạn kiếp bất phục, thế mà ông vẫn nhịn không nổi muốn có được em!"
"Khuôn mặt này của em, tính tình này của em, thật sự là làm người ta phát điên lên muốn hận em c.h.ế.t đi được, nhưng ta không thể nào quên được em!"
"Em biết mấy ngày này ông đây sống thế nào không? Hối hận đến mức đau lòng!"
"Em phải bù đắp cho ta!"
Doanh Kỵ cắn răng nói, rồi chàng ôm ta vào lồ ng n.g.ự.c mình. Ta không động đậy, nhưng ngược lại cau mày sâu hơn.
"Doanh Kỵ, chớ làm hỏng chuyện của ta."
"Ông đây mặc kệ!" Doanh Kỵ ôm chặt lấy ta, chàng ác độc cắn lên cổ ta: "Trước kia ta đối xử với em như vậy, đó là lỗi của ta nên ta sẽ tự gánh lấy, nhưng sau khi thành công thì hãy xóa đi những vết nhơ trần tục của quá khứ, em phải ở bên ta! Em chỉ có thể ở bên ta thôi!" Vừa dứt câu, Doanh Kỵ như là trái bóng bị đ.â.m cho xì hơi, chàng dựa vào gáy ta rồi nhẹ giọng nỉ non:
"Diệu Diệu, sự khiết tịnh không nằm ở thể x.á.c, đối với ta thì em không hề bẩn chút nào."
"Chúng ta* mới là người bẩn."
*Chúng ta ở đây là chỉ Doanh Kỵ, quân lính, và hoàng đế chứ không bao gồm Phương Diệu.
Lời ấy làm khóe mắt ta ửng đỏ ngay tức thì, ta ngây ngẩn rồi. Lúc ở quân doanh, Thắng Kỵ đối xử với ta như vậy, nhưng ta chỉ đau khổ chứ không oán hận chút nào. Dù sao cũng là ta tự nguyện sa đọa trước, cho nên ta chỉ có thể chịu đựng mọi thứ mà thôi.
Nhưng hôm nay... Chàng lại nói với ta... Ta không bẩn...
Nước mắt như vỡ đê, ta im lặng rơi lệ trong lồ ng n.g.ự.c Doanh Kỵ. Đau đến mức nát bấy tâm can, nhưng lại không hề có chút tiếng động nào.
8
Ngày hôm sau, vào lúc mặt trời lặn, bỗng một mình Thẩm Lăng Phong đến tẩm cung của ta, vừa vào cửa hắn đã ôm chặt ta, cả người hắn run rẩy dữ dội như thể đang ở nơi cực hàn, lạnh đến mức xương cốt cũng phát run.
Hắn chẳng nói một lời, chỉ ôm ta, ôm vô cùng chặt, chặt đến nỗi ta cảm thấy dường như hắn muốn hòa tan ta vào trong m.á.u xương mình.
Ta biết, ta thành công rồi.
Phản ứng này của hắn có lẽ đã không còn xa chân tướng nữa đâu.
Thật ra thì vào sáng sớm nay trước khi hắn tới, Thúy Nhi đã nói cho ta biết:
Trong triều, Phương Tuấn Sinh kết hợp với các quan trên triều để chỉ trích ta lẳng lơ làm mê hoặc quân vương, lấy sắc đẹp dụ dỗ Thẩm Lăng Phong, đầu độc hắn không để ý đến phép tắc mà đưa ta về đế đô. Họ hy vọng Thẩm Lăng Phong sẽ xử tử ta trước mặt mọi người, làm yên lòng dân chúng.
Vốn Thẩm Lăng Phong còn chịu đựng giải thích cho mấy câu. Nhưng Phương Tuấn Sinh thích lấn lướt ngôi chí tôn, một chút cũng không nhường, gã còn nói ra việc ta hầu hạ mọi binh lính trong quân doanh trước mặt các quần thần, nhai cắn chuyện ta là một yêu nữ mê hoặc lòng người, nếu không giet ta thì không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.