Chương 32
Phù Phong Lưu Ly
11/11/2019
Bóng đêm
dày đặc, trong thiền phòng chùa Triều Âm ở quận Nghĩa Hưng, Hạ Vĩnh Tư
đang đọc sách, nhưng chữ trong sách không vào đầu nửa chữ, trong đầu
toàn nhớ lại chuyện hành thích Vương Thuật Chi.
Tuy hắn ta biết mình bị Thái tử lợi dụng, nhưng trên đời này rất nhiều chuyện phải trả giá mới có thu hoạch, bị lợi dụng cũng không kỳ lạ gì, chẳng phải chính hắn ta cũng hi vọng nhờ vào thế lực của Thái từ chấn hưng gia tộc sao? Chỉ là bây giờ chuyện bị bại lộ, hi vọng của mình cũng tan vỡ, nhất thời thật không biết nên trốn Thái tử hay là nên chủ động tới chỗ hắn ta thỉnh tội.
Hơn nữa, bây giờ hắn ta biết mình tự sám hối trong chùa chiền, thật ra là bị cấm túc, ngoài tụng kinh mỗi ngày, muốn làm chuyện gì đó, gặp mặt bất kỳ người nào đó đều khó như lên trời.
Hạ Vĩnh Tư than nhẹ một tiếng, đặt sách qua một bên, thổi tắt nến, kéo y phục nằm lên giường, vừa khép hai mắt lại liền nghe bên ngoài truyền tới tiếng động “Kẽo ca kẽo kẹt,” tiếng động này vô cùng nhẹ nhàng, rơi vào trong đêm yên tĩnh lại hết sức rõ ràng.
Rất nhanh là tiếng đóng cửa thiền phòng truyền tới, Hạ Vĩnh Tư nghi hoặc ngồi dậy, đang muốn mở miệng hỏi thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, có chút trầm ổn.
Trong lòng Hạ Vĩnh Tư không hiểu, lại thắp nến đi ra mở cửa, thấy người phía ngoài thì sửng sốt: “Ngươi là….”
Người tới có một khuôn mặt xa lạ, chìm trong bóng đêm không thấy rõ ràng lắm, chỉ mỉm cười với hắn ta, thấp giọng nói: “Tại hạ phụ mệnh Thái tử tới truyền lời.”
Hạ Vĩnh Tư suy nghĩ một lúc, mở cửa cho gã ta đi vào rồi đóng kín cửa lại.
Người tới cũng không khách khí, bước thẳng vào bên trong, ngồi xuống một bên chỗ cắm nến, Hạ Vĩnh Tư vô thức quay đầu lại nhìn nhìn, thấy chỉ có bóng dáng mình chiếu lên song cửa sổ, trong lòng không hiểu sao thấy bất an, đi qua ngồi đối diện gã ta, thấp giọng hỏi: “Không biết Thái tử có gì phân phó?”
Người tới cũng thấp giọng đáp lại: “Nghe nói Thừa tướng bình yên trở về Hội Kê, Thái tử rất nghi ngờ, không biết Hạ công tử có hành sự theo kế hoạch không?”
Hạ Vĩnh Tư xấu hổ nói: “Đúng có hành sự theo kế hoạch, chỉ là không ngờ tới Thừa tướng có thể chạy thoát, chuyện này là sơ suất của tại hạ, cho rằng Thừa tướng là văn nhân, chỉ bằng hai người hộ vệ rất khó thoát thân, không ngờ tay chân hắn ta cũng nhanh nhẹn ….” Hạ Vĩnh Tư nói xong móc một phong thư từ trong tay áo ra, “Tại hạ vẫn muốn thỉnh tội với Thái tử, thế nhưng thúc phụ lệnh cưỡng chế ở lại chỗ này nên viết một phong thư, cầu xin các hạ chuyển giùm.”
Người nọ thờ ơ nhận lấy thư tín, lại nói: “Với tâm tư của Thừa tướng, muốn điều tra ra việc này cũng không k hó, vì sao hắn không làm khó ngươi?”
“Việc này…..” Hạ Vĩnh Tư dừng một chút, nhanh chóng cân nhắc, không biết Thái tử có nổi lòng nghi ngờ với mình hay không, đang muốn giải thích một hồi, không chú ý tới người nọ móc dây thừng từ trong tay áo ra, còn chưa kịp phản ứng thì phẩn cổ đột nhiên bị xiết chặt, sắc mặt lập tức đại biến: “Ngươi….”
Một vòng dây thừng quấn chặt ngang cổ hắn ta, người nọ không đợi hắn ta mở miệng nói, tay cầm một bên hung hăng kéo, kéo hắn ta vòng một vòng lật người ngã xuống đất, lại xiết chặt lực đạo trong tay.
“Cứu…..” Hạ Vĩnh Tư chợt cảm thấy căng thẳng và hồi hộp, sắc mặt căng trướng đỏ bừng, hai chân đạp loạn trên mặt đất, hay tay hoảng loạn kéo ràng buộc trên cổ.
Người nọ đột nhiên đứng lên, trực tiếp xách hắn ta từ đất đứng dậy.
Hai chân Hạ Vĩnh Tư cách mặt đất, gấp gáp đá đạp lung tung, chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn kịch liệt, cần cổ như bị bẻ gãy, trong chớp mắt đã sắp chết, tay chân càng giãy dụa càng không sử dụng được lực.
Người tới đưa hắn ta lên giường, giơ đầu gối chống sau lưng hắn ta, hai tay nắm chặt dây thừng, không thả lỏng nửa phần.
Hạ Vĩnh Tư mở miệng “Ôi ôi” hít không khí, vùng vẫy giãy chết sau nửa ngày, cuối cùng chớp mắt, đầu vô lực rũ xuống, hoàn toàn tắt thở.
Người nọ dò xét hơi thở của hẳn ta, nơi lỏng dây thừng, đưa tay ném dây quấn lên xà nhà, cuối cùng thắt nút lại, xốc Hạ Vĩnh Tư treo vào thòng lọng, lật đổ ghế tre bên dưới, lúc này mới rời đi.
Hôm sau, tin dữ Hạ Vĩnh Tư thắt cổ tự tử từ chùa bay thẳng tới phủ Thái thú, cả Hạ thị chìm trong khiếp sợ, Hạ Tri Chương lảo đảo chạy tới trong chùa, phủ phục trên thi thể Hạ Vĩnh tư gào khóc: “Đại ca, đệ có lỗi với huynh!”
Chủ trì chùa sắc mặt bi thương, đưa cho ông ta một phong thư: “Hạ thí chủ, đây là tìm được trong góc.”
Phong thư này là khi Hạ Vĩnh Tư giãy dụa không cẩn thận rơi từ trên người ra, lúc ấy hai người đều không chú ý nó bị rơi xuống góc phòng, Hạ Tri Chương nhận thư mở ra xem, thấy là thư Hạ Vĩnh Tư viết cho Thái tử trần thuật rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối để thỉnh thội, trong lòng nhảy dựng lên, vội hỏi: “Góc nào?”
Chủ trì chỉ cho ông ta xem.
Hạ Tri Chương nhìn vào góc kia, lại nhìn chỗ thắt dây thừng này, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, nghĩ cháu ông ta dù luôn thầm hận có tài nhưng không gặp thời, lần này bị cấm túc trong ngôi chùa nho nhỏ, nhưng cũng không có đạo lý vì chút bất tiện này mà tự tử không hề báo trước, hơn nữa, dây thừng dài như vậy là lấy từ đâu?
Suy nghĩ về điều này, Hạ Tri Chương đi ra ngoài, kiểm tra bốn phía xung quanh đống tuyết, cuối cùng phát hiện một chuỗ dấu chân bị tuyết rơi che mất, sắc mặt đại biến.
Việc này, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan tới Thái tử.
Hạ Tri Chương nước mắt rơi đầy mặt, xiết chặt thư trong tay, mắt lộ ra hận ý.
Thái tử sai người tùy tiện giết một người vô danh, ỷ vào thân phận của mình cũng không cố gắng che giấu hoặc nhiều hoặc ít, việc này chỉ cần liên hệ trước sau, hơn nữa một ít dấu hiệu khả nghi cũng đủ chỉ mũi nhọn về phía hắn ta.
Nói cho cùng, Thái tử rốt cuộc tự quá cao tự đại, tuổi trẻ khí thịnh.
Giải quyết xong Hạ Vĩnh Tư chính là chết không đối chứng, trong lòng Thái tử hết sức thoải mái, lại đợi được tin tức tốt thứ hai truyền tới, thấy tâm phúc đưa tới một phong thư niêm phong kín kẽ, lập tức lộ vẻ vui mừng, từ từ mở niêm phong ra, trong lòng nghĩ ngộ nhỡ Vương Thuật Chi không ngoan ngoãn không buông tha, mình sẽ cắn ngược hắn một cái.
Nhưng sau khi thấy rõ nội dung bên trong bức thư, Thái tử biến sắc, đột nhiên trợn mắt nhìn.
Trên tờ giấy không viết chữ gì, chỉ có một bức tranh, hơn nữa trong bức tranh kia vẽ chính là một chú rùa.
Người hầu xung quanh thấy mặt hắn ta từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
“Cái này… Đây chính là cầm nhầm!” Thái tử bắt đầu run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chú rùa trong bức tranh kia, cũng không biết có phải do tinh thần làm hại hay không, cảm giác con rùa này đang nhìn mình cười nhạo, nụ cười y đúc nụ cười gian trá giống như hồ ly của Vương Thuật Chi.
Tâm phúc báo tin không hiểu vì sao, “Bẩm điện hạ, không cầm nhầm ạ.”
Hai cung nữ đứng hầu sau lưng Thái tử lén nâng mắt lên nhìn, cũng đều trợn mắt há hốc mồm, lập tức liếc nhìn nhau cong môi nín cười.
Thái tử giận dữ vứt bức tranh xuống chân: “Cái này mà cũng gọi là mật hàm? Lúc các người lén trộm đã ăn mất bức thư thật rồi hả?”
Tên tâm phúc kia hoàn toàn không biết hắn ta giận gì, đành cúi người đi tới, vừa thoáng nhìn thấy hình dáng con rùa, chỉ thấy con rùa này bị Thái tử giẫm dưới chân, còn hung hăng dí vào cái, biến thành bức tranh con rùa nát bấy.
Thái tử xả giận xong, lại run rẩy nhặt bức tranh rùa lên, mặc dù mình không hợp với Vương thị, nhưng đã thấy không ít bức tranh của Vương Thuật Chi, liền tỉnh táo cẩn thận xét kỹ để phân biệt, kết quả nhìn ngang nhìn dọc gì cũng đều là bút pháp của Vương Thuật Chi, trong lòng giật mình hiểu ra, lập tức giận sôi lên: “Lại trúng kế!”
Tin tức rất nhanh được cung nữ trong Đông cung lén lút truyền ra ngoài, tuy không rõ chuyện từ đầu đến cuối, nhưng không ngại hào hứng nói đùa với nhau, mọi người không khỏi tò mò rốt cuộc là ai sao mà to gan như vậy, dám vẽ tranh rùa đưa cho Thái tử, quả thật không muốn sống nữa.
Nhưng việc này vốn Thái tử đuối lý, dù hắn ta tức giận đến bốc cháy thì cũng chỉ có thể tự mình nhảy xuống nước dập lửa, đâu dám làm ầm lên, hơn nữa mình mất mặt đến nước này cũng không tiện nói ra, ngay cả chỗ mẫu hậu cũng phải giấu giếm, cuối cùng hắn cắn nát hàm răng cũng chỉ có thể nuốt cùng máu vào bụng, chứ đừng nói chi là lấy mạng Vương Thuật Chi.
Tin tức truyền tới quận Hội Kê, Vương Thuật Chi cười to không ngừng: “Yến Thanh, ta thực sự muốn nhìn thử gương mặt Thái tử lửa giận ngập trời nhưng sững sờ không thể nổi giận, con rùa này là chủ ý của ngươi, ngươi có thể ác hơn ta nhiều, ha ha ha ha!”
Đang cười đến thoải mái thì bên ngoài truyền vào một giọng nói dịu dàng: “Chuyện gì mà vui như vậy?”
Vương Thuật Chi vội vàng đứng lên nghênh đón vị nữ tử trung niên có đôi lông mày như tranh thủy mặc, ý cười thân thiết gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Tư Mã Vanh vội đứng dậy, phất tay áo lên chắp tay nói: “Bái kiến phu nhân.”
Vương Thuật Chi giống nương hắn, chỉ có điều khuôn mặt Vương phu nhân trước mặt dịu dàng hơn nhiều, tuy tuổi không còn trẻ, nhưng không giảm phong thái năm xưa, nét mặt vẫn tươi cười, con ngươi trong trẻo như dòng suối, lại ẩn chứa sự sắc sảo sâu kín, nhìn như nữ tử yếu đuối nhưng khiến người ta không dám xem nhẹ nửa phần.
Bà nhìn Tư Mã Vanh, mỉm cười khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ, vết thương của ngươi còn chưa khỏi, mau ngồi xuống nghỉ đi.” chính chủ l ê qu,ý đônnnnn! tẩy chay web copy trục lợi khốn nạn.
Mới đầu bà cũng không để Tư Mã Vanh vào mắt, vì theo bà, đã cống hiến cho Mạc phủ của Thừa tướng thì cản một đao thay Thừa tướng là điều nên làm, nhưng về sau thấy Vương Thuật Chi cực kỳ chăm sóc y, trong lòng nghi ngờ, liền tìm người hỏi ý, biết được y vốn xuất thân là người hầu, lúc này mới không thể không nể trọng y vài phần, có thể làm cho người con trai với ánh mắt cực cao của mình đối đãi như vậy, nhất định là có chỗ hơn người, sau đó liền khách khí với y, cũng dặn dò đại phu trong phủ chăm sóc chu đáo.
Vương Thuật Chi dìu bà ngồi xuống một bên, cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng nghĩ tới vẻ mặt Thái tử giận đến xám ngắt thì cảm thấy thú vị thôi.”
Vương phu nhân nghe hắn kể chuyện bức tranh con rùa một lần, miệng khiển trách một tiếng “Hồ đồ,” rồi lập tức cười ngặt nghẽo, thật vất vả mới ngưng cười, cầm khăn lau khóe mắt, nói: “Nghe nói con muốn bái kiến Vĩnh Khang vương?”
“Dạ, đợi Yến Thanh khá hơn rồi đi.”
Vương phu nhân kinh ngạc nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, thấy vẻ mặt y lạnh nhạt, không khỏi buồn cười: “Vĩnh Khang vương nổi tiếng phóng đãng, nếu con muốn hợp tác, mang một người ăn nói có ý tứ như vậy đi theo chỉ sợ không ổn.”
Tư Mã Vanh: “……..”
Vương Thuật Chi sững sờ, nhìn Tư Mã Vanh, không nhịn được cười ha hả: “Nương yên tâm, Yến Thanh là thiếu niên lão thành, ăn nói có ý tứ đều là giả.”
Tư Mã Vanh: “….”
Vương phu nhân: “Bớt chọc ta cười đi, nương sẽ nói chuyện nghiêm túc với con.”
Vương Thuật Chi vội thu liễm ý cười, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
“Nương chọn cho con hai cô nương tướng mạo mỹ lệ, con dẫn các nàng đi theo, phải để Vĩnh Khang vương nhìn ra tính tình con và hắn ta hợp nhau, mới có cơ hội chính thức tiếp xúc với ông ta.”
Hiện giờ đa số danh sĩ phong lưu đều dùng danh nghĩa mang theo kỹ nữ dạo chơi vì việc thanh nhã, mặc dù tâm tư Vương Thuật Chi nằm trên triều chính nhưng đối với mấy chuyện này cũng biết rõ, thờ ơ nói: “Chuyện này chả phải đơn giản à, tới chỗ đại ca tùy tiện chọn hai người là được, nhưng Yến Thanh cũng phải đi theo.”
Đang nói chuyện, bên ngoài có thuộc hạ tới bẩm báo: “Bẩm Thừa tướng, Hạ Thái thú quận Nghĩa Hưng cầu kiến.”
Vương Thuật Chi hơi nheo mắt lại, cười khẽ: “Ông ta quả thật đến đây!” Nói xong liền phất tay áo đứng dậy, “Mời ông ta vào chính sảnh, ta qua đó ngay.”
Tuy hắn ta biết mình bị Thái tử lợi dụng, nhưng trên đời này rất nhiều chuyện phải trả giá mới có thu hoạch, bị lợi dụng cũng không kỳ lạ gì, chẳng phải chính hắn ta cũng hi vọng nhờ vào thế lực của Thái từ chấn hưng gia tộc sao? Chỉ là bây giờ chuyện bị bại lộ, hi vọng của mình cũng tan vỡ, nhất thời thật không biết nên trốn Thái tử hay là nên chủ động tới chỗ hắn ta thỉnh tội.
Hơn nữa, bây giờ hắn ta biết mình tự sám hối trong chùa chiền, thật ra là bị cấm túc, ngoài tụng kinh mỗi ngày, muốn làm chuyện gì đó, gặp mặt bất kỳ người nào đó đều khó như lên trời.
Hạ Vĩnh Tư than nhẹ một tiếng, đặt sách qua một bên, thổi tắt nến, kéo y phục nằm lên giường, vừa khép hai mắt lại liền nghe bên ngoài truyền tới tiếng động “Kẽo ca kẽo kẹt,” tiếng động này vô cùng nhẹ nhàng, rơi vào trong đêm yên tĩnh lại hết sức rõ ràng.
Rất nhanh là tiếng đóng cửa thiền phòng truyền tới, Hạ Vĩnh Tư nghi hoặc ngồi dậy, đang muốn mở miệng hỏi thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, có chút trầm ổn.
Trong lòng Hạ Vĩnh Tư không hiểu, lại thắp nến đi ra mở cửa, thấy người phía ngoài thì sửng sốt: “Ngươi là….”
Người tới có một khuôn mặt xa lạ, chìm trong bóng đêm không thấy rõ ràng lắm, chỉ mỉm cười với hắn ta, thấp giọng nói: “Tại hạ phụ mệnh Thái tử tới truyền lời.”
Hạ Vĩnh Tư suy nghĩ một lúc, mở cửa cho gã ta đi vào rồi đóng kín cửa lại.
Người tới cũng không khách khí, bước thẳng vào bên trong, ngồi xuống một bên chỗ cắm nến, Hạ Vĩnh Tư vô thức quay đầu lại nhìn nhìn, thấy chỉ có bóng dáng mình chiếu lên song cửa sổ, trong lòng không hiểu sao thấy bất an, đi qua ngồi đối diện gã ta, thấp giọng hỏi: “Không biết Thái tử có gì phân phó?”
Người tới cũng thấp giọng đáp lại: “Nghe nói Thừa tướng bình yên trở về Hội Kê, Thái tử rất nghi ngờ, không biết Hạ công tử có hành sự theo kế hoạch không?”
Hạ Vĩnh Tư xấu hổ nói: “Đúng có hành sự theo kế hoạch, chỉ là không ngờ tới Thừa tướng có thể chạy thoát, chuyện này là sơ suất của tại hạ, cho rằng Thừa tướng là văn nhân, chỉ bằng hai người hộ vệ rất khó thoát thân, không ngờ tay chân hắn ta cũng nhanh nhẹn ….” Hạ Vĩnh Tư nói xong móc một phong thư từ trong tay áo ra, “Tại hạ vẫn muốn thỉnh tội với Thái tử, thế nhưng thúc phụ lệnh cưỡng chế ở lại chỗ này nên viết một phong thư, cầu xin các hạ chuyển giùm.”
Người nọ thờ ơ nhận lấy thư tín, lại nói: “Với tâm tư của Thừa tướng, muốn điều tra ra việc này cũng không k hó, vì sao hắn không làm khó ngươi?”
“Việc này…..” Hạ Vĩnh Tư dừng một chút, nhanh chóng cân nhắc, không biết Thái tử có nổi lòng nghi ngờ với mình hay không, đang muốn giải thích một hồi, không chú ý tới người nọ móc dây thừng từ trong tay áo ra, còn chưa kịp phản ứng thì phẩn cổ đột nhiên bị xiết chặt, sắc mặt lập tức đại biến: “Ngươi….”
Một vòng dây thừng quấn chặt ngang cổ hắn ta, người nọ không đợi hắn ta mở miệng nói, tay cầm một bên hung hăng kéo, kéo hắn ta vòng một vòng lật người ngã xuống đất, lại xiết chặt lực đạo trong tay.
“Cứu…..” Hạ Vĩnh Tư chợt cảm thấy căng thẳng và hồi hộp, sắc mặt căng trướng đỏ bừng, hai chân đạp loạn trên mặt đất, hay tay hoảng loạn kéo ràng buộc trên cổ.
Người nọ đột nhiên đứng lên, trực tiếp xách hắn ta từ đất đứng dậy.
Hai chân Hạ Vĩnh Tư cách mặt đất, gấp gáp đá đạp lung tung, chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn kịch liệt, cần cổ như bị bẻ gãy, trong chớp mắt đã sắp chết, tay chân càng giãy dụa càng không sử dụng được lực.
Người tới đưa hắn ta lên giường, giơ đầu gối chống sau lưng hắn ta, hai tay nắm chặt dây thừng, không thả lỏng nửa phần.
Hạ Vĩnh Tư mở miệng “Ôi ôi” hít không khí, vùng vẫy giãy chết sau nửa ngày, cuối cùng chớp mắt, đầu vô lực rũ xuống, hoàn toàn tắt thở.
Người nọ dò xét hơi thở của hẳn ta, nơi lỏng dây thừng, đưa tay ném dây quấn lên xà nhà, cuối cùng thắt nút lại, xốc Hạ Vĩnh Tư treo vào thòng lọng, lật đổ ghế tre bên dưới, lúc này mới rời đi.
Hôm sau, tin dữ Hạ Vĩnh Tư thắt cổ tự tử từ chùa bay thẳng tới phủ Thái thú, cả Hạ thị chìm trong khiếp sợ, Hạ Tri Chương lảo đảo chạy tới trong chùa, phủ phục trên thi thể Hạ Vĩnh tư gào khóc: “Đại ca, đệ có lỗi với huynh!”
Chủ trì chùa sắc mặt bi thương, đưa cho ông ta một phong thư: “Hạ thí chủ, đây là tìm được trong góc.”
Phong thư này là khi Hạ Vĩnh Tư giãy dụa không cẩn thận rơi từ trên người ra, lúc ấy hai người đều không chú ý nó bị rơi xuống góc phòng, Hạ Tri Chương nhận thư mở ra xem, thấy là thư Hạ Vĩnh Tư viết cho Thái tử trần thuật rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối để thỉnh thội, trong lòng nhảy dựng lên, vội hỏi: “Góc nào?”
Chủ trì chỉ cho ông ta xem.
Hạ Tri Chương nhìn vào góc kia, lại nhìn chỗ thắt dây thừng này, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, nghĩ cháu ông ta dù luôn thầm hận có tài nhưng không gặp thời, lần này bị cấm túc trong ngôi chùa nho nhỏ, nhưng cũng không có đạo lý vì chút bất tiện này mà tự tử không hề báo trước, hơn nữa, dây thừng dài như vậy là lấy từ đâu?
Suy nghĩ về điều này, Hạ Tri Chương đi ra ngoài, kiểm tra bốn phía xung quanh đống tuyết, cuối cùng phát hiện một chuỗ dấu chân bị tuyết rơi che mất, sắc mặt đại biến.
Việc này, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan tới Thái tử.
Hạ Tri Chương nước mắt rơi đầy mặt, xiết chặt thư trong tay, mắt lộ ra hận ý.
Thái tử sai người tùy tiện giết một người vô danh, ỷ vào thân phận của mình cũng không cố gắng che giấu hoặc nhiều hoặc ít, việc này chỉ cần liên hệ trước sau, hơn nữa một ít dấu hiệu khả nghi cũng đủ chỉ mũi nhọn về phía hắn ta.
Nói cho cùng, Thái tử rốt cuộc tự quá cao tự đại, tuổi trẻ khí thịnh.
Giải quyết xong Hạ Vĩnh Tư chính là chết không đối chứng, trong lòng Thái tử hết sức thoải mái, lại đợi được tin tức tốt thứ hai truyền tới, thấy tâm phúc đưa tới một phong thư niêm phong kín kẽ, lập tức lộ vẻ vui mừng, từ từ mở niêm phong ra, trong lòng nghĩ ngộ nhỡ Vương Thuật Chi không ngoan ngoãn không buông tha, mình sẽ cắn ngược hắn một cái.
Nhưng sau khi thấy rõ nội dung bên trong bức thư, Thái tử biến sắc, đột nhiên trợn mắt nhìn.
Trên tờ giấy không viết chữ gì, chỉ có một bức tranh, hơn nữa trong bức tranh kia vẽ chính là một chú rùa.
Người hầu xung quanh thấy mặt hắn ta từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
“Cái này… Đây chính là cầm nhầm!” Thái tử bắt đầu run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chú rùa trong bức tranh kia, cũng không biết có phải do tinh thần làm hại hay không, cảm giác con rùa này đang nhìn mình cười nhạo, nụ cười y đúc nụ cười gian trá giống như hồ ly của Vương Thuật Chi.
Tâm phúc báo tin không hiểu vì sao, “Bẩm điện hạ, không cầm nhầm ạ.”
Hai cung nữ đứng hầu sau lưng Thái tử lén nâng mắt lên nhìn, cũng đều trợn mắt há hốc mồm, lập tức liếc nhìn nhau cong môi nín cười.
Thái tử giận dữ vứt bức tranh xuống chân: “Cái này mà cũng gọi là mật hàm? Lúc các người lén trộm đã ăn mất bức thư thật rồi hả?”
Tên tâm phúc kia hoàn toàn không biết hắn ta giận gì, đành cúi người đi tới, vừa thoáng nhìn thấy hình dáng con rùa, chỉ thấy con rùa này bị Thái tử giẫm dưới chân, còn hung hăng dí vào cái, biến thành bức tranh con rùa nát bấy.
Thái tử xả giận xong, lại run rẩy nhặt bức tranh rùa lên, mặc dù mình không hợp với Vương thị, nhưng đã thấy không ít bức tranh của Vương Thuật Chi, liền tỉnh táo cẩn thận xét kỹ để phân biệt, kết quả nhìn ngang nhìn dọc gì cũng đều là bút pháp của Vương Thuật Chi, trong lòng giật mình hiểu ra, lập tức giận sôi lên: “Lại trúng kế!”
Tin tức rất nhanh được cung nữ trong Đông cung lén lút truyền ra ngoài, tuy không rõ chuyện từ đầu đến cuối, nhưng không ngại hào hứng nói đùa với nhau, mọi người không khỏi tò mò rốt cuộc là ai sao mà to gan như vậy, dám vẽ tranh rùa đưa cho Thái tử, quả thật không muốn sống nữa.
Nhưng việc này vốn Thái tử đuối lý, dù hắn ta tức giận đến bốc cháy thì cũng chỉ có thể tự mình nhảy xuống nước dập lửa, đâu dám làm ầm lên, hơn nữa mình mất mặt đến nước này cũng không tiện nói ra, ngay cả chỗ mẫu hậu cũng phải giấu giếm, cuối cùng hắn cắn nát hàm răng cũng chỉ có thể nuốt cùng máu vào bụng, chứ đừng nói chi là lấy mạng Vương Thuật Chi.
Tin tức truyền tới quận Hội Kê, Vương Thuật Chi cười to không ngừng: “Yến Thanh, ta thực sự muốn nhìn thử gương mặt Thái tử lửa giận ngập trời nhưng sững sờ không thể nổi giận, con rùa này là chủ ý của ngươi, ngươi có thể ác hơn ta nhiều, ha ha ha ha!”
Đang cười đến thoải mái thì bên ngoài truyền vào một giọng nói dịu dàng: “Chuyện gì mà vui như vậy?”
Vương Thuật Chi vội vàng đứng lên nghênh đón vị nữ tử trung niên có đôi lông mày như tranh thủy mặc, ý cười thân thiết gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Tư Mã Vanh vội đứng dậy, phất tay áo lên chắp tay nói: “Bái kiến phu nhân.”
Vương Thuật Chi giống nương hắn, chỉ có điều khuôn mặt Vương phu nhân trước mặt dịu dàng hơn nhiều, tuy tuổi không còn trẻ, nhưng không giảm phong thái năm xưa, nét mặt vẫn tươi cười, con ngươi trong trẻo như dòng suối, lại ẩn chứa sự sắc sảo sâu kín, nhìn như nữ tử yếu đuối nhưng khiến người ta không dám xem nhẹ nửa phần.
Bà nhìn Tư Mã Vanh, mỉm cười khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ, vết thương của ngươi còn chưa khỏi, mau ngồi xuống nghỉ đi.” chính chủ l ê qu,ý đônnnnn! tẩy chay web copy trục lợi khốn nạn.
Mới đầu bà cũng không để Tư Mã Vanh vào mắt, vì theo bà, đã cống hiến cho Mạc phủ của Thừa tướng thì cản một đao thay Thừa tướng là điều nên làm, nhưng về sau thấy Vương Thuật Chi cực kỳ chăm sóc y, trong lòng nghi ngờ, liền tìm người hỏi ý, biết được y vốn xuất thân là người hầu, lúc này mới không thể không nể trọng y vài phần, có thể làm cho người con trai với ánh mắt cực cao của mình đối đãi như vậy, nhất định là có chỗ hơn người, sau đó liền khách khí với y, cũng dặn dò đại phu trong phủ chăm sóc chu đáo.
Vương Thuật Chi dìu bà ngồi xuống một bên, cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng nghĩ tới vẻ mặt Thái tử giận đến xám ngắt thì cảm thấy thú vị thôi.”
Vương phu nhân nghe hắn kể chuyện bức tranh con rùa một lần, miệng khiển trách một tiếng “Hồ đồ,” rồi lập tức cười ngặt nghẽo, thật vất vả mới ngưng cười, cầm khăn lau khóe mắt, nói: “Nghe nói con muốn bái kiến Vĩnh Khang vương?”
“Dạ, đợi Yến Thanh khá hơn rồi đi.”
Vương phu nhân kinh ngạc nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, thấy vẻ mặt y lạnh nhạt, không khỏi buồn cười: “Vĩnh Khang vương nổi tiếng phóng đãng, nếu con muốn hợp tác, mang một người ăn nói có ý tứ như vậy đi theo chỉ sợ không ổn.”
Tư Mã Vanh: “……..”
Vương Thuật Chi sững sờ, nhìn Tư Mã Vanh, không nhịn được cười ha hả: “Nương yên tâm, Yến Thanh là thiếu niên lão thành, ăn nói có ý tứ đều là giả.”
Tư Mã Vanh: “….”
Vương phu nhân: “Bớt chọc ta cười đi, nương sẽ nói chuyện nghiêm túc với con.”
Vương Thuật Chi vội thu liễm ý cười, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
“Nương chọn cho con hai cô nương tướng mạo mỹ lệ, con dẫn các nàng đi theo, phải để Vĩnh Khang vương nhìn ra tính tình con và hắn ta hợp nhau, mới có cơ hội chính thức tiếp xúc với ông ta.”
Hiện giờ đa số danh sĩ phong lưu đều dùng danh nghĩa mang theo kỹ nữ dạo chơi vì việc thanh nhã, mặc dù tâm tư Vương Thuật Chi nằm trên triều chính nhưng đối với mấy chuyện này cũng biết rõ, thờ ơ nói: “Chuyện này chả phải đơn giản à, tới chỗ đại ca tùy tiện chọn hai người là được, nhưng Yến Thanh cũng phải đi theo.”
Đang nói chuyện, bên ngoài có thuộc hạ tới bẩm báo: “Bẩm Thừa tướng, Hạ Thái thú quận Nghĩa Hưng cầu kiến.”
Vương Thuật Chi hơi nheo mắt lại, cười khẽ: “Ông ta quả thật đến đây!” Nói xong liền phất tay áo đứng dậy, “Mời ông ta vào chính sảnh, ta qua đó ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.