Quân Lâm Dưới Thành

Chương 58

Phù Phong Lưu Ly

15/12/2019

Lều trại rất nhỏ, ngoài đặt được chiếc giường đơn giản thì không còn thừa bao nhiêu, Vương Thuật Chi nhìn xung quanh một vòng, khẽ thở dài: “Trên đường hành quân có chút gian khổ, qua vài ngày nữa thì ổn rồi, nếu ngươi cần gì cứ trực tiếp nói cho ta biết.”

Tư Mã Thấy thấy trên mặt hắn ân cần như cũ, rũ mắt mấp máy môi: “Dạ.”

Vương Thuật Chi nhìn y không chớp mắt, thấy có mấy sợi tóc ướt quấn quanh lỗ tai y, trắng đen rõ ràng, như vải đen quấn quanh bạch ngọc, vô cùng mê người, không nhịn được đưa tay sờ, nhìn sợi tóc chậm rãi lướt qua tai, lộ ra toàn bộ vành tai trơn bóng, hơi thở không khỏi trở nên nặng nề, đầu ngón tay khẽ vuốt ve.

Tư Mã Vanh đang cúi đầu cởi áo, bị hắn chạm một cái, đột nhiên dừng đột tác, tai đỏ ửng.

Vương Thuật Chi thấy y phản ứng như thế, đôi mắt thâm thúy lập tức nổi lửa, vội vàng buôn tay ra, ho nhẹ một tiếng, xoay người lấy khăn sạch lau người cho y.

Tư Mã Vanh lập tức túm khăn đặt trên cần cổ, vội vàng nói: “Không phiền tới Thừa tướng, ta tự làm.” Nói xong đi vào bên trong vài bước, kéo khoảng cách với hắn.

Trong lều trại chỉ có hai người họ, dưới tiếng mưa có vẻ vô cùng yên tĩnh, Tư Mã Vanh không hiểu sao khẩn trương hơn, hành động cũng không khỏi trở nên thận trọng, đầu tiên là chừa lại quần lót, lau khô người, mặc thêm áo lót, áo dài, cuối cùng dùng áo dài che lấp bên dưới mới thay quần lót.

Ngày trước trong cung dưới sự hầu hạ của người khác thì cả người trần truồng xem như tập mãi thành thói quen, nhưng bây giờ bộ dạng không được tự nhiên, giống như người thê tử đàng hoàng gặp tên háo sắc, không đợi người đứng phía sau trêu chọc, chính mình thiếu chút nữa phun ra máu, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vương Thuật Chi lại không trêu y, ngược lại đôi mắt càng thêm sâu thẳm, thấy y khom lưng lộ ra bờ mông chưa kịp lau khô dưới áo dài, không nhịn được thở dốc nặng nè, cổ họng xiết chặt: “Yến Thanh….”

Tư Mã Vanh đang vì mình không được tự nhiên thấy vô cùng xấu hổ, nghe vậy không quay đầu lại lên tiếng: “Hả?”

Vương Thuật Chi bước lên trước bài bước, hận không thể lập tức kéo y vào trong ngực, nhưng vì mình một thân y phục ẩm ướt nên kịp thời dừng lại, ánh mắt rơi vào phần gáy trắng nõn cao cao của y, không nhịn được cúi người dán sát vào, thấp giọng nói: “Tốt hơn hết là trực tiếp cởi đi, cũng không phải ta chưa từng nhìn thấy, che che lấp lấp như vậy, chính là trong lòng ngươi có quỷ?”

Ánh mắt Tư Mã Vanh run lên, đang muốn mở miệng cãi lại thì bỗng nhiên cần cổ bị hắn nặng nề mút vào một cái, cảm giác tê dại lập tức từ cột sống xông thẳng tới đỉnh đầu, vội cắn môi kiềm chế tiếng thở hổn hển.

Vương Thuật Chi hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trái cổ nhấp nhô lên xuống của y, giọng khàn khàn nói: “Thay xong rồi hả?”

Tư Mã Vanh lấy lại tinh thần, tùy tiện gật đầu, lại bước về trước hai bước, vốn muốn mượn cớ yên tĩnh một lúc, nhưng khi thấy trước mắt chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn thì tâm tư lại rối loạn.

Vương Thuật Chi thấy người lạnh lùng như vậy mà vì bản thân mình lại gần mà vô cùng khẩn trương, không khỏi bật cười, trong mắt lóe lên tia sáng, đúng là bộ dạng bình tĩnh.

Tư Mã Vanh thất vất vả mới bình ổn tâm tư, vùa quay đầu lại thì thấy hắn tùy tiện cởi sạch trơn, cả người đều bị dính nước, dưới ánh nến chiếu rọi vô cùng chói mắt, vội nghiêng tầm mắt sang một bên nhìn chỗ khác.

Vương Thuật Chi nâng mắt, ý cười trong mắt càng sâu, bước tới nhét khăn vào tay y: “Đình Đài Lâu Các không ở đây, xem ra phải thiệt thòi cho ngươi rồi.”

Khóe mắt Tư Mã Vanh đột nhiên nhảy dựng lên, ngón tay nắm khăn rất chặt, thoáng liếc nhìn bất kỳ chỗ nào cũng khiến y khí huyết dâng trào, cuối cùng thả lỏng tay, trả lại khăn cho hắn, nhấc chân bước lên giường ngồi ngay ngắn: “Thừa tướng vẫn nên tự mình làm đi.”

Vương Thuật Chi cười nhìn y một lúc lâu, có chút tiếc nuối thở dài một tiếng, chậm rãi lau người cho mình, thay y phục rồi cũng ngồi theo vào giường, sấn đến gần y: “Ta là lũ lụt hay thú dữ à?”

Tư Mã Vanh khẽ giật mình, không tự giác căng cứng mặt: “Thừa tướng lo quá rồi.”



“Vậy ngươi gấp cái gì?” Vẻ mặt Vương Thuật Chi vô tội, đưa tay đặt trên ngực y, cười nhẹ nói: “Sợ trái tim này nhảy ra khỏi lồng ngực?”

Hô hấp của Tư Mã Vanh cứng lại, nâng mắt thấy bộ dạng trêu chọc của hắn, không khỏi đen mặt, phẩy tay hắn ra: “Thừa tướng suy nghĩ quá nhiều.” Nói xong xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía hắn.

Vương Thuật Chi vẫn chưa ngưng cười, ánh mắt rơi vào trên đầu y, nhíu mày, cúi người kéo y qua để y gối đầu trên đầu gối mình, rồi vội vàng đè y xuống, “Đừng động đậy, ta lau khô tóc cho ngươi, nếu không sáng mai tỉnh dậy sợ sẽ đau đầu.”

Sắc mặt Tư Mã Vanh lúng túng: “Ta tự làm.”

Vương Thuật Chi lại đè y xuống, thấp giọng nói: “Ngươi đã hai đêm liên tục chưa chợp mắt nghỉ ngơi, mau nghỉ một lát đi, cũng không ngủ được bao lâu, nhưng có thể ngủ được chút nào thì ngủ.” Thấy y nâng mắt nhìn mình, lại nói: “Ta từ nhỏ theo bá phụ tập võ, mặc dù học không ra gì, tốt xấu gì thân thể cũng chịu đựng tốt hơn ngươi.”

Tư Mã Vanh thôi giãy dụa, chỉ là ánh mắt nhìn hắm đăm đăm, trong thoáng chốc cảm giác ngón tay hắn lướt qua tóc mình, lực đạo dịu dàng, giống như hàm chứa vài phần quý trọng, không khỏi nóng từ ngực lên tới mặt, vội nhắm mắt lại che giấu suy nghĩ chập chùng.

Vương Thuật Chi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên lông mi khẽ nhấp nháy, không nhịn được đưa tay ra sờ lên: “Yến Thanh, ngươi lo lắng bá phụ ta mưu phản? Vì sao?”

Tư Mã Vanh mở mắt ra, dừng một chút: “Phân ưu vì Thưa tướng là chuyện bổn phận của thuộc hạ.”

Vương Thuật Chi nhíu mày, lại lập tức giãn ra, nhìn y thật sâu một cái: “Ta là nghĩ cho Vương thị, còn ngươi?”

“Ta tất nhiên nghĩ cho Thừa tướng.”

Vương Thuật Chi nhéo nhéo cằm y: “Nói thật.”

Tư Mã Vanh không được tự nhiên trừng mắt nhìn: “Ngoài có cường địch, Đại Tấn trên dưới một lòng, không nên nội loạn.”

Vương Thuật Chi nhìn nhìn y, cười nhẹ nhàng: “Ừ, lý do này ngược lại nói còn nghe được.”

Tư Mã Vanh sợ hắn hỏi tới lập tức nhấp nháy mắt, chỉ là mấy hôm nay quả thực quá mệt mỏi, vừa nằm một chút đã cảm thấy gân cốt toàn thân không muốn nhúc nhích, không bao lâu liền ngủ say.

Vương Thuật Chi nghe hơi thở dần kéo dài, vội vàng kéo chăn qua đắp lên người y, đợi lau khô tóc y lại nhẹ nhàng đặt y xuống giường, cúi người sát xuống cẩn thận quan sát, đuôi lông mày khóe mắt toàn là dịu dàng khó gặp, không nhịn được hôn lên môi y một cái rồi rời đi, cuối cùng nằm xuống bên cạnh y, đưa tay kéo y ôm vào trong ngực.

Tư Mã Vanh ngủ rất sâu, không phát hiện gì, bị hắn nhấn một cái sau ót liền dính vào ngực hắn, hơi thở nhẹ nhàng thổi qua cách quần áo, mang theo vài phần nóng bỏng.

Vương Thuật Chi hít sâu một hơi, lại không khống chế nổi tâm trạng, cúi đầu hôn trán y, trôi môi đột nhiên nóng rực, bất thình lình cả kinh, vội đưa tay sờ lên, sắc mặt đại biến, chống người dậy vỗ vỗ mặt y: “Yến Thanh!”

Tư Mã Vanh nhíu mày, “Ừ” khẽ một tiếng, cảm giác lòng bàn tay hắn mát lạnh vô cùng thoải mái, vô ý đè tay hắn lại.

Khóe môi Vương Thuật Chi nhếch lên, rút tay ra rời khỏi giường, ghém góc chăn cho y, xoay người bước nhanh ra cửa, vén trèm lên hỏi: “Đại phu đâu! Mau gọi đại phu tới đây!”

Đại phu bị người ta đánh thức trong lúc ngủ say mê, vội vàng choàng áo chạy tới, dù không biết thân phận Tư Mã Vanh, nhưng thấy vẻ mặt Vương Thuật Chi nặng nề, cực kỳ coi trọng y, tất nhiên không dám chậm trễ, sau khi bắt mạch nói bị cảm lạnh, bốc ít thuốc tốt nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là khỏi hẳn.



Vương Thuật Chi lại bảo người đi sắc thuốc, dày vò một hồi đã sắp bình minh, nghe nói Vương Dự sau khi tỉnh lại nổi trận lôi đình trong lều trại, lại vội vàng chạy tới khuyên nhủ một trận, cũng may các tướng lĩnh đều bị thuyết phục, cùng nhau khuyên bảo, cuối cùng cũng làm Vương Dự thay đổi chủ ý.

Sáng sớm, đại quân nhổ trại đi về phía Tây, Vương Dự phái người vào thuật lại với Hoàng thượng rõ ràng, mũi nhọn chỉa thẳng vào Dữu thị.

Phủ Thừa tướng đêm hôm gặp biến cố, Thừa tướng không biết tung tích, chuyện Vương thị mưu phản đã gây sóng to gió lớn trong kinh thành. Nhưng lời đồn vừa nổi lên bốn phía thì lại truyền ra tin tức mới, chuyện gọi là mưu phản đơn giản là do bị hãm hại, thánh chỉ bị bóp méo, vua tôi bị gây chia rẽ, trung thần vừa đánh thắng trận trở về đã bị người ta đối xử lạnh nhạt. Hướng gió trong triều nhanh chóng thổi ngược lại, lòng người bàng hoàng, đa số đại thần đều dâng thư thỉnh cầu điều tra ra chân tướng.

Tư Mã Vanh từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa, xoay đầu nhìn thì thấy Vương Thuật Chi ngồi một bên cầm bút viết thư, muốn chống tay ngồi dậy lại phát hiện toàn thân vô lực, đành phải nằm xuống lại.

Vương Thuật Chi nghe động tĩnh đưa mắt nhìn qua, tinh thần chấn động, vội đặt bút xuống dìu y dậy: “Yến Thanh, cảm thấy thế nào rồi?”

Tư Mã Vanh vừa nâng mắt đã đụng vào lồng ngực hắn, đầu chóp mũi toàn là mùi trên người hắn, vì bị hắn ông trong ngực, ánh mắt chuyển đi đâu cũng không thoát khỏi sự giam cầm của hắn, tinh thần hơi hoảng hốt, khàn giọng nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Vương Thuật Chi vẫn còn lo lắng, trán kề vào trán y, lại sờ mặt y: “Không còn nóng, cần uống vài thang thuốc nữa mới có thể khỏe hẳn.”

Tư Mã Vanh kinh ngạc nhìn hắn, hoặc có lẽ vì bị bệnh, đôi mắt từ trước tới giờ u tối nay có một tầng sương mỏng che kín, ngay cả tầm mắt cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần, thấp giọng nói: “Thừa tướng đang viết gì thế?”

“Thư cho Hạ Tri Chương.” Vương Thuật Chi nhìn chằm chằm vào y, hơi lộ ra ý cười: “Yến Thanh, đợi ngươi khôi phục sinh lực rồi còn có thể ngoan như vậy không?”

Tư Mã Vanh bị một chữ “Ngoan” làm bị sặc, vội ho hai tiếng, sắc mặt hơi lúng túng.

Vương Thuật Chi vội vuốt giúp y thở, dở khóc dở cười: “Xem ra là không trông cậy được rồi.”

Tư Mã Vanh nói lảng sang chuyện khác: “Hạ Tri Chương ở Hộ bộ.”

“Ừ, Hộ bộ thượng thư là người của Thái tử, cháu ruột của Hạ Tri Chương bị Thái tử hại chết, kết thù kết oán với Thái tử đã sâu, sợ là Thái tử lắm kẻ thù, rận nhiều không thấy ngứa, cả ngày đối phó với chúng ta, nhưng chưa bao giờ để một nhân vật nhỏ như vậy vào lòng, nên bị ông ta bắt được không ít nhược điểm.” Vương Thuật Chi nói tới đây, kéo tấm chăn đắp trên người y bị tụt xuống.

Tư Mã Vanh kề sát lồng ngực y, chỉ cảm thấy âm thanh từ trong ngực hắn phát ra làm lỗ tai y tê dại, ngực hơi ngứa ngáy, vội lấy lại bình tĩnh, chống người ngồi dậy: “Thừa tướng nhanh viết cho xong đi.”

Vương Thuật Chi thấy bộ dạng y không được tự nhiên, không kiềm chế được bật cười, thuận theo ý y, nhặt đệm lên nhét sau lưng y, để y dựa vào vách thùng xe, xoay người cầm bút nhanh chóng viết thư, bỏ thư vào bì thư, giao cho thân binh tin cậy, bảo hắn ta mang vào kinh thành.

Tư Mã Vanh thấy hắn hết bận, vội hỏi: “Trong kinh thế nào rồi?”

“Lúc này Dữu Mậu xác thực không tránh được, về phần những người khác, haizzz…. Hoàng thượng biết được giả làm thánh chỉ nổi trận lôi đình, trong cung có một số người bị giết, đáng tiếc…. Toàn là kẻ chết thay.”

Trong lòng Tư Mã Vanh cũng không thất vọng, lạnh nhạt nói: “Trong thâm cung, phức tạp hơn rất nhiều so với bên ngoài, nhổ tận gốc cây đại thụ ngay lập tức, nói dễ hơn làm.”

Vương Thuật Chi nhìn y: «Nghe qua, hình như Yến Thanh có chút hiểu biết chốn thâm cung?”

“…” Tư Mã Vanh dừng một chút: “Không biết, chỉ là có nghe nói thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Dưới Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook