Chương 1280: Ám lưu hung dũng!
Khai Hoang
08/06/2013
Chỉ thấy Huyết Hải sôi trào cuồn cuộn, mở rộng ra bên ngoài chừng ức dặm mới ngưng hẳn.
Ba mươi sáu điểm hồng quang từ trong Huyết Hải toàn bộ bắn ra ngoài.
Lập tức bị Minh Hà lão tổ xâu thành một chuỗi, sau đó đeo lên cổ. Vừa đúng ba mươi sáu viên huyết sắc ngọc châu, huyết khí xông vào mũi, bên trong có vô số sát hồn gào thét khiến da đầu người khác tê dại.
Kỳ quái chính là bên ngoài huyết sắc ngọc châu lại súc tích thất thải quang hoa vô cùng vô tận, khí tức thẳng bức lên chí thánh đỉnh phong.
Trong lòng Cửu Hoa tán nhân chợt cả kinh, cơ hồ không cần suy nghĩ vừa định tháo lui.
Ngay lúc vừa cầm kim bát tế lên không trung, một thân ảnh yểu điệu bỗng dưng bước ra từ trong hư không.
Cảm ứng được thần lực uy áp mạnh mẽ, trong lòng Cửu Hoa chợt đại định, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Là Huyết Linh Thần Châu, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn!
Vừa mới hiện thân, Nguyên Đồ A Tị nhị kiếm liền tự hóa thành một đạo thanh quang xoay quanh hai người.
Sau đó vẻ mặt Hậu Thổ cũng biến thành ngưng trọng:
- Vật kia đã trấn áp Minh Hà mười mấy vạn năm, hấp thu sát lực vô cùng tận, thậm chí đã biến thành công đức chi bảo, dù là bổn cung cũng khó thể dễ dàng chiến thắng…
Mí mắt Cửu Hoa chợt nhảy lên, liền đoán ra lai lịch vật kia:
- Chính là Trấn Diễm Thần Châu?
Hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực chợt lạnh lẽo, vật này cùng Định Hải Thần Châu vốn là thủy hệ chí bảo, đều ngang hàng nhau. Nhưng giờ phút này không ngờ đã biến thành một món đồ vật hung sát khí tuyệt đỉnh.
Vốn là tiên thiên chí thánh tuyệt đỉnh, trấn áp Huyết Hải suốt mười mấy vạn năm lại hấp thu vô số huyết sát lực, vừa trấn áp không để Huyết Hải lây nhiễm, đồng thời cũng tích lũy được vô số công đức.
Vật này mạnh mẽ so với Hồng Mông chí bảo chỉ sợ cũng kém không xa.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thật khó tưởng tượng thế gian còn có loại hung khí như thế.
Cũng may Hậu Thổ đúng lúc xuất hiện, nếu không chỉ sợ tính mạng của hắn cũng vẫn lạc tại nơi này.
- Là Hồng Quân…
Hậu Thổ nhìn chằm chằm vào chuỗi huyết châu, sau đó lớn tiếng cười lạnh:
- Trợ giúp người này hồi phục thương tổn thì cũng thôi, ngay vật kia cũng giao cho Minh Hà lão tổ. Người kia thật đúng là bỏ được, năm xưa khi ở Phân Bảo Nhai còn chưa được rộng rãi như thế…
Nàng đưa tay khẽ vẫy, trong tay liền hiện ra một quyển sách màu đen, xung quanh bao bọc thất thải quang hoa, khí tức chỉ yếu hơn Huyết Linh Thần Châu nửa cấp.
Nàng mở ra trang sách, viết xuống hai chữ Minh Hà, chỉ tích tắc có vô số tử sắc lôi quang trống rỗng hình thành, tựa như một viên lôi cầu cực lớn đem huyết sắc đạo nhân bao phủ bên trong.
Mà trên Minh Thư vừa viết xuống hai chữ “Minh Hà” cũng dần dần nhạt nhòa bên trong trang sách.
Đôi mày liễu của Hậu Thổ lập tức nhướng lên, lạnh lùng nhìn vào bên trong lôi cầu. Chỉ thấy Minh Hà lão tổ xa xa nhìn lại, ánh mắt hung lệ mang theo vô tận oán hận, sau một lát cũng không nói một lời, không chút tiếng động cười âm lãnh, lập tức biến mất vô tung ngay trước mặt hai người, bước vào tận minh minh hư không.
Hậu Thổ cùng Cửu Hoa vẫn đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau chợt lắc đầu:
- Không tìm được hướng đi của hắn, hắn là người kia ra tay trợ giúp hắn!
Nàng chợt cau mày nói tiếp:
- Còn tự xưng thiên đạo chí công, Hồng Quân đạo tổ đã lựa chọn dĩ thân hợp đạo, lẽ ra không được nhúng tay vào chuyện thế gian mới đúng, hôm nay làm sao như thế?
Hậu Thổ lại hừ lạnh một tiếng:
- Cũng không thể gọi là dĩ thân hợp đạo, mà là hắn muốn tự mình thay mặt thương thiên…
Đối với việc tự mình thay thế thiên đạo, Cửu Hoa cũng không có vẻ gì ngoài ý muốn, sắc mặt không hề biến hóa, nhưng lại cảm thấy khó hiểu:
- Cửu Hoa cũng hiểu chuyện này, nhưng nếu hắn làm như vậy, hắn thật không ngại cùng thương thiên tách rời thiên ý, khiến thiên đạo cắn lại hay sao? Vừa rồi xuất thủ, chỉ sợ ngày mà hắn muốn cùng thiên đạo chân chính hợp nhất sẽ càng thêm kéo dài ngàn năm, thời gian càng lâu chuyện xấu sẽ càng nhiều…
- Còn có thể vì sao? Ước chừng hiện tại trong mắt hắn, tiểu đệ của ta đã uy hiếp hắn tới mức trọng yếu hơn hết thảy!
Trong lời nói của nàng tuy có vẻ lạnh lùng châm chọc, nhưng trên mặt Hậu Thổ cũng vô cùng ngưng trọng:
- Lần này thật sự có chút khó giải quyết, tiểu đệ của ta chưa chắc đã là đối thủ của Minh Hà, vả lại Hồng Quân hiện giờ đã liều lĩnh. Nghĩ đến không chỉ là vận dụng quân cờ Minh Hà này, nhất định còn có những thủ đoạn khác…
Vẻ mặt Cửu Hoa cũng sợ hãi cả kinh, trên mặt lộ ra kinh ngạc, hoàn toàn không thể tưởng được lại có đáp án này.
Nhạc Vũ kia rốt cục đã làm chuyện gì lại có thể làm cho Hồng Quân đạo tổ cũng cảm thấy bị uy hiếp? Thế cho nên thà rằng chủ động kéo dài thời gian cùng thiên đạo hợp nhất?
Nhớ rõ nửa năm trước, vị Huyết Lục thiên quân kia nhậm chức Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế, liền khiến cho Hồng Quân từ sau cuộc chiến tại địa phủ lại lần thứ hai ra tay can dự vào chuyện thế gian.
Mục đích chân chính là tụ tập vạn tiên nguyện lực, nếu thật sự luận việc, Nhạc Vũ cũng thật có tư cách làm cho Hồng Quân kiêng kỵ.
Nhưng trong lòng Cửu Hoa theo bản năng chợt có cảm giác tình hình thực tế chỉ sợ không chỉ là như thế, hẳn phải còn có biến cố nào khác khiến Hồng Quân lựa chọn hành sự cực đoan đến như vậy đi?
Hậu Thổ lấy ra một đạo phù, đang định tìm kiếm hành tung của Nhạc Vũ để đánh ra phù lục. Nhưng cuối cùng nàng đột nhiên dừng lại, do dự một lúc, ngẫm nghĩ hồi lâu lại thu phù lục, lâm vào trầm tư.
Cửu Hoa quay người lại, cũng lắc đầu nói:
- Huyền Thánh đại đế có Côn Luân Kính, một thân huyễn pháp thế gian vô địch. Chỉ cần hắn nguyện ý thế gian sẽ không người nào tra tìm được tung tích của hắn. Dù là Hồng Quân đạo tổ cũng không tìm được, đừng nói chi tới người khác. Chỉ riêng nương nương có liên tâm đến hồn niệm của hắn mới có thể cảm ứng hắn. Nên sớm nhắc nhở hắn cũng là chuyện phải làm, nhưng nếu phát ra trương phù này cũng sẽ tiết lộ hành tung của đại đế!
Hậu Thổ nghe vậy cười khổ một tiếng, trên mặt mờ ảo toát ra vài phần lo lắng thất thố.
Đột nhiên không gian trước mắt bị phá vỡ, một nữ tử đoan trang hoa quý từ trong hư không bước ra.
Lại chính là Nữ Oa, xa xa nhìn lại trên mặt nàng cũng tràn đầy vẻ ngưng trọng:
- Mới vừa rồi Hiên Viên đã báo cho ta, Hạn Bạt Tất Phương đã từ cực đông trốn thoát…
Sắc mặt Hậu Thổ cùng Cửu Hoa đều biến đổi, vô cùng tái nhợt.
…
Bên ngoài Thiên Nguyên Giới, Nhạc Vũ vẫn đứng trong hư không, không hề có chút dị thường nào.
Khổng Dật đã từ biệt hắn, xa xa rời đi, rốt cục Nhạc Vũ đã có cơ hội nói chuyện cùng Sơ Tam. Hắn cười cười vỗ đầu nàng, lại chỉ thấy thiếu nữ mặt mày ửng đỏ, thân hình hóa quang trong nháy mắt đã thoát ra ngoài mười trượng.
Vẻ mặt Nhạc Vũ giật mình, tiếp theo chợt cười:
- Nguyên lai Sơ Tam nhà ta đã trưởng thành…
Trên mặt Sơ Tam lại ửng đỏ như ráng hồng, phảng phất như muốn nhỏ ra máu, quỳ gối thi lễ, trong miệng ấp úng gọi:
- Bá phụ!
Nhạc Vũ nghe vậy theo bản năng thoáng cau mày, tiếp theo lại thư giãn, hiện giờ hắn cùng Khổng Dật đã xưng hô là sư huynh đệ, Khổng Dật lại nhật Sơ Tam là huyết mạch của mình, xem như nghĩa nữ. Giữa hai người tự nhiên không thể tiếp tục xưng hô như ngày trước.
Sơ Tam lại cảm thấy vô cùng khó chịu, sau một lát bỗng dưng hai mắt phiếm hồng, bổ nhào qua ôm lấy Nhạc Vũ:
- Chủ nhân, Sơ Tam nhớ ngươi!
Nhạc Vũ nhất thời cười vang, trong lòng vô cùng vui vẻ, đây mới là Sơ Tam của hắn.
Tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ sủng nịch khẽ vuốt đầu Sơ Tam nói:
- Sau này hãy giống như Đằng Huyền tỷ tỷ của ngươi, gọi ta sư tôn được không?
Sơ Tam nghe vậy hít hít mũi, nước mắt tràn ra, ngẩng đầu nhìn Nhạc Vũ nói:
- Gọi chủ nhân là sư tôn còn thân thiết hơn bá phụ nữa, Đằng Huyền tỷ cũng gọi ngài là sư tôn?
Tiếp đó nàng lại gật đầu:
- Thật hâm mộ Đằng Huyền tỷ, bao năm nay Sơ Tam thật nhớ ngài, ở bên ngoài thật sự khổ sở. Nguyên lai trên đời này có nhiều ác nhân như vậy, có nhiều kẻ lừa đảo vô cùng. Có thật nhiều người muốn bắt ta, muốn khi dễ ta…
Thanh âm nhu mềm thanh thúy nỉ non, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng suýt nữa bị thanh âm của Sơ Tam làm tan vỡ.
Vừa nghe đến câu sau, vẻ mặt Nhạc Vũ bỗng dưng lạnh lùng, sau đó chợt cười:
- Có người khi dễ ngươi? Sơ Tam có nhớ là ai không? Qua vài ngày sư tôn trút giận cho ngươi được không?
Thanh âm của Nhạc Vũ vô cùng ôn nhu, Sơ Tam cũng không hiểu vì sao lại chợt rùng mình. Sau đó nàng mãnh liệt lắc đầu như trống bỏi:
- Sơ Tam nhớ rõ, nhưng nghĩa phụ có nói qua, bị người khi dễ thì phải tự mình đi khi dễ trở về. Nếu cứ dựa vào người khác, Sơ Tam sẽ không có tiền đồ…
Khóe môi Nhạc Vũ không khỏi nhếch lên, ẩn hàm vẻ trào phúng, hắn hiểu nghĩa phụ của Sơ Tam chính là Khổng Dật.
Cái gì là bị người khi dễ thì phải chính mình đi khi dễ trở về? Vãn bối bị bắt nạt, trưởng bối đi đòi công đạo, là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi!
Tựa như tính tình bao che khuyết điểm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nhạc Vũ cũng chưa bao giờ cảm thấy được trong đó có gì không ổn.
Thấy ánh mắt cùng thần tình kiên nghị của Sơ Tam nhìn hắn, đoán chừng là quả quyết không chịu nói ra.
Nhưng sát ý sôi trào trong lòng nàng không ngừng dâng cao, suy tính hành tung của Sơ Tam trong suốt trăm năm qua, đối với Nhạc Vũ cũng không phải là việc khó, tự nhiên cũng dễ dàng tìm ra thủ phạm.
Cho dù có giết lầm người Nhạc Vũ cũng không thèm để ý. Cho dù giết chóc vô nhân tính, máu tươi ngàn dặm, hắn cũng không nguyện để Sơ Tam chịu nửa phần ủy khuất.
Trong lòng hắn âm thầm hối hận, tâm tính của Sơ Tam thật đơn thuần. Mặc dù mở linh trí nhưng vẫn chưa thật sự trưởng thành, không khác gì một tiểu hài tử, điều này hắn cũng đã quên để trong lòng. Nếu sớm biết như thế lúc trước hắn nên kéo dài thời gian đợi qua thêm mấy trăm năm mới thả nàng ra ngoài lịch lãm.
Một đạo ý niệm trực tiếp xuyên vào bên trong cơ thể Sơ Tam, trong mắt Nhạc Vũ chợt lóe tinh mang:
- Thuần huyết Khổng Tước, Ngọc Tiên thân thể…
Sơ Tam đã đạt tới Ngọc Tiên cảnh giới, cũng đã có thể so sánh với Đằng Huyền, đủ vượt cấp đối kháng Thái Thanh Huyền Tiên.
Mà thuần huyết huyết mạch không cần hỏi cũng biết là công lao của Khổng Dật, chỉ còn cách máu huyết tổ thú nửa bước mà thôi.
Khó được chính là tâm tình của nàng đã thành thục hơn không ít, tâm tính càng thêm cứng cỏi. Hắn tựa hồ có thể giúp nàng thêm một tay, lưu nàng ở lại bên cạnh mình chiếu cố một đoạn thời gian.
Lần này xem như đã nhận được nhân tình không nhỏ của Khổng Dật, tuy hiện tại Sơ Tam đã nhận hắn là nghĩa phụ, phỏng chừng cũng sẽ không để ý tới nhân tình này, nhưng Nhạc Vũ lại không thể không lưu ý trong lòng.
Bởi vì Sơ Tam chẳng khác gì nhi nữ của hắn!
Còn đang suy ngẫm, Sơ Tam lại nhảy xuống khỏi ngực hắn, hai mắt vụt sáng lên, nói:
- Sư tôn tới đây là vì đi xem sư tỷ sao? Nghĩa phụ cũng từng nói qua, ngày sư tôn công thành danh toại, nhất định sẽ về Thiên Nguyên Giới, vì vậy ở lại nơi này ôm cây đợi thỏ đâu…
Ba mươi sáu điểm hồng quang từ trong Huyết Hải toàn bộ bắn ra ngoài.
Lập tức bị Minh Hà lão tổ xâu thành một chuỗi, sau đó đeo lên cổ. Vừa đúng ba mươi sáu viên huyết sắc ngọc châu, huyết khí xông vào mũi, bên trong có vô số sát hồn gào thét khiến da đầu người khác tê dại.
Kỳ quái chính là bên ngoài huyết sắc ngọc châu lại súc tích thất thải quang hoa vô cùng vô tận, khí tức thẳng bức lên chí thánh đỉnh phong.
Trong lòng Cửu Hoa tán nhân chợt cả kinh, cơ hồ không cần suy nghĩ vừa định tháo lui.
Ngay lúc vừa cầm kim bát tế lên không trung, một thân ảnh yểu điệu bỗng dưng bước ra từ trong hư không.
Cảm ứng được thần lực uy áp mạnh mẽ, trong lòng Cửu Hoa chợt đại định, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Là Huyết Linh Thần Châu, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn!
Vừa mới hiện thân, Nguyên Đồ A Tị nhị kiếm liền tự hóa thành một đạo thanh quang xoay quanh hai người.
Sau đó vẻ mặt Hậu Thổ cũng biến thành ngưng trọng:
- Vật kia đã trấn áp Minh Hà mười mấy vạn năm, hấp thu sát lực vô cùng tận, thậm chí đã biến thành công đức chi bảo, dù là bổn cung cũng khó thể dễ dàng chiến thắng…
Mí mắt Cửu Hoa chợt nhảy lên, liền đoán ra lai lịch vật kia:
- Chính là Trấn Diễm Thần Châu?
Hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực chợt lạnh lẽo, vật này cùng Định Hải Thần Châu vốn là thủy hệ chí bảo, đều ngang hàng nhau. Nhưng giờ phút này không ngờ đã biến thành một món đồ vật hung sát khí tuyệt đỉnh.
Vốn là tiên thiên chí thánh tuyệt đỉnh, trấn áp Huyết Hải suốt mười mấy vạn năm lại hấp thu vô số huyết sát lực, vừa trấn áp không để Huyết Hải lây nhiễm, đồng thời cũng tích lũy được vô số công đức.
Vật này mạnh mẽ so với Hồng Mông chí bảo chỉ sợ cũng kém không xa.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thật khó tưởng tượng thế gian còn có loại hung khí như thế.
Cũng may Hậu Thổ đúng lúc xuất hiện, nếu không chỉ sợ tính mạng của hắn cũng vẫn lạc tại nơi này.
- Là Hồng Quân…
Hậu Thổ nhìn chằm chằm vào chuỗi huyết châu, sau đó lớn tiếng cười lạnh:
- Trợ giúp người này hồi phục thương tổn thì cũng thôi, ngay vật kia cũng giao cho Minh Hà lão tổ. Người kia thật đúng là bỏ được, năm xưa khi ở Phân Bảo Nhai còn chưa được rộng rãi như thế…
Nàng đưa tay khẽ vẫy, trong tay liền hiện ra một quyển sách màu đen, xung quanh bao bọc thất thải quang hoa, khí tức chỉ yếu hơn Huyết Linh Thần Châu nửa cấp.
Nàng mở ra trang sách, viết xuống hai chữ Minh Hà, chỉ tích tắc có vô số tử sắc lôi quang trống rỗng hình thành, tựa như một viên lôi cầu cực lớn đem huyết sắc đạo nhân bao phủ bên trong.
Mà trên Minh Thư vừa viết xuống hai chữ “Minh Hà” cũng dần dần nhạt nhòa bên trong trang sách.
Đôi mày liễu của Hậu Thổ lập tức nhướng lên, lạnh lùng nhìn vào bên trong lôi cầu. Chỉ thấy Minh Hà lão tổ xa xa nhìn lại, ánh mắt hung lệ mang theo vô tận oán hận, sau một lát cũng không nói một lời, không chút tiếng động cười âm lãnh, lập tức biến mất vô tung ngay trước mặt hai người, bước vào tận minh minh hư không.
Hậu Thổ cùng Cửu Hoa vẫn đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau chợt lắc đầu:
- Không tìm được hướng đi của hắn, hắn là người kia ra tay trợ giúp hắn!
Nàng chợt cau mày nói tiếp:
- Còn tự xưng thiên đạo chí công, Hồng Quân đạo tổ đã lựa chọn dĩ thân hợp đạo, lẽ ra không được nhúng tay vào chuyện thế gian mới đúng, hôm nay làm sao như thế?
Hậu Thổ lại hừ lạnh một tiếng:
- Cũng không thể gọi là dĩ thân hợp đạo, mà là hắn muốn tự mình thay mặt thương thiên…
Đối với việc tự mình thay thế thiên đạo, Cửu Hoa cũng không có vẻ gì ngoài ý muốn, sắc mặt không hề biến hóa, nhưng lại cảm thấy khó hiểu:
- Cửu Hoa cũng hiểu chuyện này, nhưng nếu hắn làm như vậy, hắn thật không ngại cùng thương thiên tách rời thiên ý, khiến thiên đạo cắn lại hay sao? Vừa rồi xuất thủ, chỉ sợ ngày mà hắn muốn cùng thiên đạo chân chính hợp nhất sẽ càng thêm kéo dài ngàn năm, thời gian càng lâu chuyện xấu sẽ càng nhiều…
- Còn có thể vì sao? Ước chừng hiện tại trong mắt hắn, tiểu đệ của ta đã uy hiếp hắn tới mức trọng yếu hơn hết thảy!
Trong lời nói của nàng tuy có vẻ lạnh lùng châm chọc, nhưng trên mặt Hậu Thổ cũng vô cùng ngưng trọng:
- Lần này thật sự có chút khó giải quyết, tiểu đệ của ta chưa chắc đã là đối thủ của Minh Hà, vả lại Hồng Quân hiện giờ đã liều lĩnh. Nghĩ đến không chỉ là vận dụng quân cờ Minh Hà này, nhất định còn có những thủ đoạn khác…
Vẻ mặt Cửu Hoa cũng sợ hãi cả kinh, trên mặt lộ ra kinh ngạc, hoàn toàn không thể tưởng được lại có đáp án này.
Nhạc Vũ kia rốt cục đã làm chuyện gì lại có thể làm cho Hồng Quân đạo tổ cũng cảm thấy bị uy hiếp? Thế cho nên thà rằng chủ động kéo dài thời gian cùng thiên đạo hợp nhất?
Nhớ rõ nửa năm trước, vị Huyết Lục thiên quân kia nhậm chức Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế, liền khiến cho Hồng Quân từ sau cuộc chiến tại địa phủ lại lần thứ hai ra tay can dự vào chuyện thế gian.
Mục đích chân chính là tụ tập vạn tiên nguyện lực, nếu thật sự luận việc, Nhạc Vũ cũng thật có tư cách làm cho Hồng Quân kiêng kỵ.
Nhưng trong lòng Cửu Hoa theo bản năng chợt có cảm giác tình hình thực tế chỉ sợ không chỉ là như thế, hẳn phải còn có biến cố nào khác khiến Hồng Quân lựa chọn hành sự cực đoan đến như vậy đi?
Hậu Thổ lấy ra một đạo phù, đang định tìm kiếm hành tung của Nhạc Vũ để đánh ra phù lục. Nhưng cuối cùng nàng đột nhiên dừng lại, do dự một lúc, ngẫm nghĩ hồi lâu lại thu phù lục, lâm vào trầm tư.
Cửu Hoa quay người lại, cũng lắc đầu nói:
- Huyền Thánh đại đế có Côn Luân Kính, một thân huyễn pháp thế gian vô địch. Chỉ cần hắn nguyện ý thế gian sẽ không người nào tra tìm được tung tích của hắn. Dù là Hồng Quân đạo tổ cũng không tìm được, đừng nói chi tới người khác. Chỉ riêng nương nương có liên tâm đến hồn niệm của hắn mới có thể cảm ứng hắn. Nên sớm nhắc nhở hắn cũng là chuyện phải làm, nhưng nếu phát ra trương phù này cũng sẽ tiết lộ hành tung của đại đế!
Hậu Thổ nghe vậy cười khổ một tiếng, trên mặt mờ ảo toát ra vài phần lo lắng thất thố.
Đột nhiên không gian trước mắt bị phá vỡ, một nữ tử đoan trang hoa quý từ trong hư không bước ra.
Lại chính là Nữ Oa, xa xa nhìn lại trên mặt nàng cũng tràn đầy vẻ ngưng trọng:
- Mới vừa rồi Hiên Viên đã báo cho ta, Hạn Bạt Tất Phương đã từ cực đông trốn thoát…
Sắc mặt Hậu Thổ cùng Cửu Hoa đều biến đổi, vô cùng tái nhợt.
…
Bên ngoài Thiên Nguyên Giới, Nhạc Vũ vẫn đứng trong hư không, không hề có chút dị thường nào.
Khổng Dật đã từ biệt hắn, xa xa rời đi, rốt cục Nhạc Vũ đã có cơ hội nói chuyện cùng Sơ Tam. Hắn cười cười vỗ đầu nàng, lại chỉ thấy thiếu nữ mặt mày ửng đỏ, thân hình hóa quang trong nháy mắt đã thoát ra ngoài mười trượng.
Vẻ mặt Nhạc Vũ giật mình, tiếp theo chợt cười:
- Nguyên lai Sơ Tam nhà ta đã trưởng thành…
Trên mặt Sơ Tam lại ửng đỏ như ráng hồng, phảng phất như muốn nhỏ ra máu, quỳ gối thi lễ, trong miệng ấp úng gọi:
- Bá phụ!
Nhạc Vũ nghe vậy theo bản năng thoáng cau mày, tiếp theo lại thư giãn, hiện giờ hắn cùng Khổng Dật đã xưng hô là sư huynh đệ, Khổng Dật lại nhật Sơ Tam là huyết mạch của mình, xem như nghĩa nữ. Giữa hai người tự nhiên không thể tiếp tục xưng hô như ngày trước.
Sơ Tam lại cảm thấy vô cùng khó chịu, sau một lát bỗng dưng hai mắt phiếm hồng, bổ nhào qua ôm lấy Nhạc Vũ:
- Chủ nhân, Sơ Tam nhớ ngươi!
Nhạc Vũ nhất thời cười vang, trong lòng vô cùng vui vẻ, đây mới là Sơ Tam của hắn.
Tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ sủng nịch khẽ vuốt đầu Sơ Tam nói:
- Sau này hãy giống như Đằng Huyền tỷ tỷ của ngươi, gọi ta sư tôn được không?
Sơ Tam nghe vậy hít hít mũi, nước mắt tràn ra, ngẩng đầu nhìn Nhạc Vũ nói:
- Gọi chủ nhân là sư tôn còn thân thiết hơn bá phụ nữa, Đằng Huyền tỷ cũng gọi ngài là sư tôn?
Tiếp đó nàng lại gật đầu:
- Thật hâm mộ Đằng Huyền tỷ, bao năm nay Sơ Tam thật nhớ ngài, ở bên ngoài thật sự khổ sở. Nguyên lai trên đời này có nhiều ác nhân như vậy, có nhiều kẻ lừa đảo vô cùng. Có thật nhiều người muốn bắt ta, muốn khi dễ ta…
Thanh âm nhu mềm thanh thúy nỉ non, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng suýt nữa bị thanh âm của Sơ Tam làm tan vỡ.
Vừa nghe đến câu sau, vẻ mặt Nhạc Vũ bỗng dưng lạnh lùng, sau đó chợt cười:
- Có người khi dễ ngươi? Sơ Tam có nhớ là ai không? Qua vài ngày sư tôn trút giận cho ngươi được không?
Thanh âm của Nhạc Vũ vô cùng ôn nhu, Sơ Tam cũng không hiểu vì sao lại chợt rùng mình. Sau đó nàng mãnh liệt lắc đầu như trống bỏi:
- Sơ Tam nhớ rõ, nhưng nghĩa phụ có nói qua, bị người khi dễ thì phải tự mình đi khi dễ trở về. Nếu cứ dựa vào người khác, Sơ Tam sẽ không có tiền đồ…
Khóe môi Nhạc Vũ không khỏi nhếch lên, ẩn hàm vẻ trào phúng, hắn hiểu nghĩa phụ của Sơ Tam chính là Khổng Dật.
Cái gì là bị người khi dễ thì phải chính mình đi khi dễ trở về? Vãn bối bị bắt nạt, trưởng bối đi đòi công đạo, là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi!
Tựa như tính tình bao che khuyết điểm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nhạc Vũ cũng chưa bao giờ cảm thấy được trong đó có gì không ổn.
Thấy ánh mắt cùng thần tình kiên nghị của Sơ Tam nhìn hắn, đoán chừng là quả quyết không chịu nói ra.
Nhưng sát ý sôi trào trong lòng nàng không ngừng dâng cao, suy tính hành tung của Sơ Tam trong suốt trăm năm qua, đối với Nhạc Vũ cũng không phải là việc khó, tự nhiên cũng dễ dàng tìm ra thủ phạm.
Cho dù có giết lầm người Nhạc Vũ cũng không thèm để ý. Cho dù giết chóc vô nhân tính, máu tươi ngàn dặm, hắn cũng không nguyện để Sơ Tam chịu nửa phần ủy khuất.
Trong lòng hắn âm thầm hối hận, tâm tính của Sơ Tam thật đơn thuần. Mặc dù mở linh trí nhưng vẫn chưa thật sự trưởng thành, không khác gì một tiểu hài tử, điều này hắn cũng đã quên để trong lòng. Nếu sớm biết như thế lúc trước hắn nên kéo dài thời gian đợi qua thêm mấy trăm năm mới thả nàng ra ngoài lịch lãm.
Một đạo ý niệm trực tiếp xuyên vào bên trong cơ thể Sơ Tam, trong mắt Nhạc Vũ chợt lóe tinh mang:
- Thuần huyết Khổng Tước, Ngọc Tiên thân thể…
Sơ Tam đã đạt tới Ngọc Tiên cảnh giới, cũng đã có thể so sánh với Đằng Huyền, đủ vượt cấp đối kháng Thái Thanh Huyền Tiên.
Mà thuần huyết huyết mạch không cần hỏi cũng biết là công lao của Khổng Dật, chỉ còn cách máu huyết tổ thú nửa bước mà thôi.
Khó được chính là tâm tình của nàng đã thành thục hơn không ít, tâm tính càng thêm cứng cỏi. Hắn tựa hồ có thể giúp nàng thêm một tay, lưu nàng ở lại bên cạnh mình chiếu cố một đoạn thời gian.
Lần này xem như đã nhận được nhân tình không nhỏ của Khổng Dật, tuy hiện tại Sơ Tam đã nhận hắn là nghĩa phụ, phỏng chừng cũng sẽ không để ý tới nhân tình này, nhưng Nhạc Vũ lại không thể không lưu ý trong lòng.
Bởi vì Sơ Tam chẳng khác gì nhi nữ của hắn!
Còn đang suy ngẫm, Sơ Tam lại nhảy xuống khỏi ngực hắn, hai mắt vụt sáng lên, nói:
- Sư tôn tới đây là vì đi xem sư tỷ sao? Nghĩa phụ cũng từng nói qua, ngày sư tôn công thành danh toại, nhất định sẽ về Thiên Nguyên Giới, vì vậy ở lại nơi này ôm cây đợi thỏ đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.