Chương 840: Bạch Lộc Già Thiên
Khai Hoang
08/06/2013
Đứng trên đỉnh một ngọn núi trong thế giới của Diễn Thiên Châu, sắc mặt Nhạc Vũ âm trầm đến cực hạn, toàn lực thôi động dược lực vài loại linh đan chữa trị thân hình của Chiến Tuyết.
Cho đến khi thương thế bên ngoài đã hoàn toàn khép lại, kinh mạch cũng hơi khôi phục, ý thức bắt đầu trở lại thì Nhạc Vũ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, bắn ra vài giọt thủy dịch màu xanh vào thần hồn của nàng để săn sóc hồn thức.
Hắn lại đem mấy miếng lá sen màu hồng của vị Tu La Huyết Thánh cuối cùng đánh vào hạch tâm thần hồn của nàng.
Từ gốc Bát Diệp Sát Liên lập tức tự sinh ra một hấp lực thu mấy miếng lá sen này vào.
Vào lúc cả hai triệt để dung hợp thì chỉ thấy một đài sen nở ra từ chín phiến lá sen nhưng chưa hoàn toàn thành thực thể, gần như trong suốt.
Chỉ là trong một sát na, linh lực thôn thổ từ gốc Bát Diệp Sát Liên đột nhiên tăng lên gần một nửa, bảo vệ thần hồn Chiến Tuyết.
Nhạc Vũ biết Tiên Thiên linh bảo này mỗi lần tiến một tầng sẽ phải hấp thu đại lượng sát lực nên cũng không thấy bất ngờ, đem hồn niệm rời khỏi không gian của Diễn Thiên Châu.
Đến khi hắn quay lại bản thể thì thấy Long Thương Kiếm đã khôi phục hoàn toàn, mới vừa rồi hấp thu lực huyết nguyên chưa từng tiến hóa mà còn thiệt thòi không ít, lúc này xem ra lại càng ủ rũ.
Nhạc Vũ cũng không quản đến nó, lấy ra hai tờ phù lục của đạo nhân đầu trọc dùng để vây khốn hắn cùng Long Thương Kiếm.
Thất Thải quang lao tuy cần xuất kỳ bất ý mới có thể thực hiện được nhưng quả thực rất cao minh. Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang của hắn vốn gần như vạn năng trong phá giải đạo pháp lẫn trận pháp nhưng lại qua gần một phút mới có thể phá vỡ quang lao, thậm chí vô lực che giấu bản thân khiến người kia nhìn ra hư thực.
Chư bảo còn lại của người này phần lớn là pháp khí của Tây Phương Giáo truyền lại, muốn thôi vận nhất định phải nhờ Phật lực gia trì.
Cái gọi là Phật lực tuy cùng một mạch với đạo lực của tu sĩ nhưng lại có chút bất đồng, trong đó có một chút lực tín nguyện, lại có chút gần với thần đạo.
Nhạc Vũ tuy sở đắc Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang từ Sơ Tam nhưng sau đó đã sáng tạo thêm. Về sau kiêm tu mấy thần thông, luyện được Ngũ Hành phù trận trong ngoài nên pháp lực hỗn tạp, chân khí đặc biệt độc nhất vô nhị trong tu sĩ Tam Giới. Bất quá bản thân vẫn là pháp lực đạo gia chính thống.
Vì vậy cự bát màu vàng và cột đá khắc hình Phật mặc dù tốt nhưng đối với Nhạc Vũ vô dụng, chỉ là không muốn lưu cho người khác nên mới thu hồi. Chiến Tuyết tu tập sắt lực nên càng xung đột không thể sử dụng.
Duy chỉ có hai kiện phù bảo trong tay là khiến hắn hơi động tâm. Còn có tràng hạt cs thể luyện chế nhất thể với tiểu Chư Thiên hàn tinh tinh sa nhưng hiện giờ Nhạc Vũ không rảnh để ý tới.
Nhìn qua trên phù bảo thì thấy dòng chữ “ Chuẩn Đề khâm chế Thất Bảo đại tự tại thần phù”, thanh thế so với Huyền Đô Sư chế tạo Cửu Thiên Đô Triện Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù lại càng lớn hơn.
Từ dòng chữ dường như ẩn chứ vô số pháp tắc đại đạo khiến người trông vào có cảm xúc muốn quỳ bái.
Nguyên linh của đạo nhân đầu trọc vẫn chưa bị diệt nên hồn thức ấn ký trong phù lục vẫn nguyên vẹn, bất quá Nhạc Vũ dùng Ngũ Sắc Thần Quang một cái liền đã phá vỡ.
Nhạc Vũ lấy ra một viên tiên thạch, rót vào một tia linh lực rồi quán nhập vào trong dòng chữ của phù bảo.
Hắn thấy tờ phù bảo căn bản không hề hấp thu nên đổi lại là pháp lực Ngũ Hành Hỗn Nguyên thì mới thoáng hấp thu một chút liền dừng lại.
- Xem ra vật này còn cần lực tín nguyện quán thâu, đợi Tuyết Nhi tỉnh lại có thể thử một lần.
Trong hai tờ phù lục, một tờ bị Long Thương Kiếm cưỡng ép tránh khai nên đã mất hết linh lực. Một tờ khác cũng bị Ngũ Sắc Thần Quang thiếu chút nữa triệt để phá vỡ, đến nỗi linh lực tận tiết nên lúc này đều đã không thể sử dụng.
Nhạc Vũ cũng không quản, bỏ vào tay áo rồi nhớ lại lúc đạo nhân kia vô thanh vô tức tiếp cận đến 300 trượng sau lưng hắn, thần sắc bất giác âm lãnh.
Khi đó vô luận là hắn hay là Long Thương Kiếm đều không có cảm giác, đến lúc bị người ra tay cũng không có nửa phần báo động.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây đều là lần đầu trong lòng mất đi cảnh giác đến nỗi bị người ám toán suýt mất mạng.
Thậm chí cuối cùng hắn dùng Vô Vọng chân thủy cùng Thái vi Thanh Lương Chân Dịch để phá huyễn pháp của người này cũng cực kỳ khó khăn, suýt nữa để hắn đào tẩu.
Cũng không biết người này rốt cuộc sử thủ đoạn gì lại có diệu pháp thần thông như vậy.
Trong lòng khẽ động, Nhạc Vũ nhớ tới lúc người này chết thì tất cả bảo vật đều bị tán phách thần quang hóa đi nhưng lúc hắn thu thập sau đại chiến lại lấy được một vật, lúc ấy cũng không kịp nhìn kỹ.
Cũng không biết thuật che giấu hình tích của người này có phải là nhờ vật ấy hay không?
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vũ liên lấy ra một khối ngọc bài, vừa mới xem qua thì hắn thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Tán phách thần quang tuy kịch độc lợi hại vô cùng nhưng cũng không làm được gì vật kim thạch này, quả thật có thể lưu lại không phải là ngẫu nhiên.
Xem kiểu dáng chắc cũng cùng loại với những thứ như phù bảo. Bất quá rõ ràng không phải xuất từ mấy vị đạo tổ hay thủ bút của Đại Thừa Kim Tiên.
Chỉ thấy trên nó có khắc hơn một ngàn chữ triện tối cổ cùng với một đầu rắn có một sừng và cặp cánh.
- Đồ án này là thần thú Bạch Lộc ngang hàng với Bạch Trạch? Nghe đồn loài này sở trường về ẩn nấp, xem vật này tuy như chất ngọc nhưng lại không phải như vậy.
Nhạc Vũ thoáng tế luyện một phen rồi tế trên đỉnh đầu rồi lộ vẻ vui mừng còn hơn lúc bộ Ngũ Hành Kiếm Trận hiện ra Sồ hình.
- Vật này là dùng sừng Bạch Lộc và yêu đan luyện nên, ngoại trừ năng lực ẩn nấp còn có thể che giấu cả thiên cơ.
- Không trách người này có thể tránh được linh giác của mình, thậm chí tâm phần cũng không hề báo động.
Nhạc Vũ cảm giác bao nỗi uất ức phiền muộn thoáng chốc tan hết, cười to chấn động cả động quật.
Hắn cảm thấy thu hoạch lần này quả thực phong phú, cho dù là nhiều loại di trân mà Tử Vân chân nhân lưu lại cũng không thể nào bằng được.
Cũng chỉ có vật này mới chính thức che giấu được hai đạo Hồng Mông tử khí tồn tại trong thân thể hắn.
Huyễn pháp và thuật ẩn hình tích của hắn lúc này coi như hoàn mỹ, triệt để nhảy ra khỏi sự khống chế của mấy vị đạo tổ.
Long Thương Kiếm hình như cũng phát giác được sự bất phàm của ngọc bài nên ngân lên mấy tiếng lảnh lót rồi không ngừng xoay quanh tỏ vẻ hưng phấn.
Nhạc Vũ cười lên ha hả, trong lòng kích động không thể bình tĩnh, áp lực sau khi phi thăng giảm đi non nửa.
Đến lúc này hắn chính thức có thể không cần kiêng kị, xem bản thân như tu sĩ bình thường, không sợ bị người khác tra xét biết được hai luồng tử khí trong đan điền.
Sau một khắc, Nhạc Vũ liền chiêu phần nguyên hồn còn lại của đạo nhân đầu trọc đến tay.
Ngọc bảo của người này là một bảo vật tuyệt thế, nhưng nghĩ đến thương thế của Chiến Tuyết thì Nhạc Vũ lại bốc lên hận ý rừng rực.
Thương thế bên ngoài của Chiến Tuyết phần lớn là do ngạnh kháng với ba Tu La Huyết Thánh nhưng chân chính làm nàng suy giảm bản nguyên vẫn là người này.
Nguyên hồn của đại nhân kia sau khi bị lấy ra thì lộ vẻ sợ hãi, miễn cưỡng ngồi xếp bằng, coi như trấn định.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, phóng ra Long Thương Kiếm. Kiếm Linh cũng lập tức hiểu ý nhang chóng xuyên vào bản nguyên Hồng Hoang triệt để phá hủy lạc ấn nguyên linh.
Đạo nhân đầu trọc trong tay hắn giờ mới thực sự hoảng sợ, thần hồn càng chột dạ.
Nhạc Vũ không hề có chút thương cảm, dùng Hi Hoàng quan tâm thuật trực tiếp chiếu vào thần hồn.
- Nguyên lai ngọc bài này tên gọi là Bạch Lộc Già Thiên lệnh do đạo tổ ban tặng. Còn có sát trận nơi này. Ừ? Bên trong đúng là thai nghén vật này?
- Đáng tiếc. Trí nhớ người này không có Bàn Nhược Ba La Mật Đa tâm kinh.
Nhạc Vũ thầm tiếc nuối, tiếp theo kêu lên một tiếng kinh dị. Hắn tìm tòi hồn niệm người này, mục đích chính yếu nhất vẫn là hai vị Giáo chủ của Tây Phương Giáo nhưng trí nhớ của đạo nhân đầu trọc này có chút quỷ dị.
- Sao tất cả trống rỗng? Người này rõ ràng nhớ rõ quang cảnh lúc bái kiến Chuẩn Đề nhưng mình nhìn vào lại không hề thấy gì.
Bỗng dưng nhớ tới tình hình ngày đó lúc nhìn vào Tử Khuyết Thiên Chương, Nhạc Vũ cả kinh vội vàng rời khỏi thần hồn người này.
Hắn không sợ người này, chỉ sợ bản thân lỗ mãng sẽ kinh động vị nào đó.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ nhíu mày. Thần hồn đạo nhân đầu trọc đối với hắn vô dụng nhưng cứ vậy giết đi cũng quá tiện nghi người này.
Tình cảnh lúc Chiến Tuyết trọng thương vẫn rõ mồn một, cảm giác của hắn không khác lúc Đoan Mộc Hàn vẫn lạc.
Hàn mang trong mắt lóe lên, Nhạc Vũ lại đem nguyên linh vào trong Biểu Lí Càn Khôn Đồ đặt dưới vạn kiếm đại trận cho hưởng nỗi đau đớn vạn kiếm xoắn cắt như Thương Ngô cùng Lệ Bi Hồi.
Tiếp theo là hắn lại dùng Hi Hoàng quan tâm thuật xem kỹ nguyên linh hai tên Tu La Huyết Thánh.
Vừa xem qua thì ngàn vạn ý niệm bất đồng mãnh liệt tiến vào trong đầu, vô số ác niệm cũng đồng thời trùng kích.
Nhạc Vũ hơi nhíu mày, biết những kí ức này là do hai tên khi nuốt sinh hồn nhân loại mà có.
Hắn cũng không có tâm tư xem kỹ, chỉ xem ký ức về Tiên Thiên nguyên thai để xác nhận rồi trực tiếp đánh nát nguyên linh.
- Ngàn năm về sau mới xuất thế sao?
Thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ lại tiến về phía trước. Tiên Thiên nguyên thai còn chưa xảy ra chuyện gì thì những người tiến vào cũng chỉ vì di trân của Tử Vân và những Linh Bảo diễn sinh. Giờ cũng là lúc hắn thoát thân.
Cho đến khi thương thế bên ngoài đã hoàn toàn khép lại, kinh mạch cũng hơi khôi phục, ý thức bắt đầu trở lại thì Nhạc Vũ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, bắn ra vài giọt thủy dịch màu xanh vào thần hồn của nàng để săn sóc hồn thức.
Hắn lại đem mấy miếng lá sen màu hồng của vị Tu La Huyết Thánh cuối cùng đánh vào hạch tâm thần hồn của nàng.
Từ gốc Bát Diệp Sát Liên lập tức tự sinh ra một hấp lực thu mấy miếng lá sen này vào.
Vào lúc cả hai triệt để dung hợp thì chỉ thấy một đài sen nở ra từ chín phiến lá sen nhưng chưa hoàn toàn thành thực thể, gần như trong suốt.
Chỉ là trong một sát na, linh lực thôn thổ từ gốc Bát Diệp Sát Liên đột nhiên tăng lên gần một nửa, bảo vệ thần hồn Chiến Tuyết.
Nhạc Vũ biết Tiên Thiên linh bảo này mỗi lần tiến một tầng sẽ phải hấp thu đại lượng sát lực nên cũng không thấy bất ngờ, đem hồn niệm rời khỏi không gian của Diễn Thiên Châu.
Đến khi hắn quay lại bản thể thì thấy Long Thương Kiếm đã khôi phục hoàn toàn, mới vừa rồi hấp thu lực huyết nguyên chưa từng tiến hóa mà còn thiệt thòi không ít, lúc này xem ra lại càng ủ rũ.
Nhạc Vũ cũng không quản đến nó, lấy ra hai tờ phù lục của đạo nhân đầu trọc dùng để vây khốn hắn cùng Long Thương Kiếm.
Thất Thải quang lao tuy cần xuất kỳ bất ý mới có thể thực hiện được nhưng quả thực rất cao minh. Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang của hắn vốn gần như vạn năng trong phá giải đạo pháp lẫn trận pháp nhưng lại qua gần một phút mới có thể phá vỡ quang lao, thậm chí vô lực che giấu bản thân khiến người kia nhìn ra hư thực.
Chư bảo còn lại của người này phần lớn là pháp khí của Tây Phương Giáo truyền lại, muốn thôi vận nhất định phải nhờ Phật lực gia trì.
Cái gọi là Phật lực tuy cùng một mạch với đạo lực của tu sĩ nhưng lại có chút bất đồng, trong đó có một chút lực tín nguyện, lại có chút gần với thần đạo.
Nhạc Vũ tuy sở đắc Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang từ Sơ Tam nhưng sau đó đã sáng tạo thêm. Về sau kiêm tu mấy thần thông, luyện được Ngũ Hành phù trận trong ngoài nên pháp lực hỗn tạp, chân khí đặc biệt độc nhất vô nhị trong tu sĩ Tam Giới. Bất quá bản thân vẫn là pháp lực đạo gia chính thống.
Vì vậy cự bát màu vàng và cột đá khắc hình Phật mặc dù tốt nhưng đối với Nhạc Vũ vô dụng, chỉ là không muốn lưu cho người khác nên mới thu hồi. Chiến Tuyết tu tập sắt lực nên càng xung đột không thể sử dụng.
Duy chỉ có hai kiện phù bảo trong tay là khiến hắn hơi động tâm. Còn có tràng hạt cs thể luyện chế nhất thể với tiểu Chư Thiên hàn tinh tinh sa nhưng hiện giờ Nhạc Vũ không rảnh để ý tới.
Nhìn qua trên phù bảo thì thấy dòng chữ “ Chuẩn Đề khâm chế Thất Bảo đại tự tại thần phù”, thanh thế so với Huyền Đô Sư chế tạo Cửu Thiên Đô Triện Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù lại càng lớn hơn.
Từ dòng chữ dường như ẩn chứ vô số pháp tắc đại đạo khiến người trông vào có cảm xúc muốn quỳ bái.
Nguyên linh của đạo nhân đầu trọc vẫn chưa bị diệt nên hồn thức ấn ký trong phù lục vẫn nguyên vẹn, bất quá Nhạc Vũ dùng Ngũ Sắc Thần Quang một cái liền đã phá vỡ.
Nhạc Vũ lấy ra một viên tiên thạch, rót vào một tia linh lực rồi quán nhập vào trong dòng chữ của phù bảo.
Hắn thấy tờ phù bảo căn bản không hề hấp thu nên đổi lại là pháp lực Ngũ Hành Hỗn Nguyên thì mới thoáng hấp thu một chút liền dừng lại.
- Xem ra vật này còn cần lực tín nguyện quán thâu, đợi Tuyết Nhi tỉnh lại có thể thử một lần.
Trong hai tờ phù lục, một tờ bị Long Thương Kiếm cưỡng ép tránh khai nên đã mất hết linh lực. Một tờ khác cũng bị Ngũ Sắc Thần Quang thiếu chút nữa triệt để phá vỡ, đến nỗi linh lực tận tiết nên lúc này đều đã không thể sử dụng.
Nhạc Vũ cũng không quản, bỏ vào tay áo rồi nhớ lại lúc đạo nhân kia vô thanh vô tức tiếp cận đến 300 trượng sau lưng hắn, thần sắc bất giác âm lãnh.
Khi đó vô luận là hắn hay là Long Thương Kiếm đều không có cảm giác, đến lúc bị người ra tay cũng không có nửa phần báo động.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây đều là lần đầu trong lòng mất đi cảnh giác đến nỗi bị người ám toán suýt mất mạng.
Thậm chí cuối cùng hắn dùng Vô Vọng chân thủy cùng Thái vi Thanh Lương Chân Dịch để phá huyễn pháp của người này cũng cực kỳ khó khăn, suýt nữa để hắn đào tẩu.
Cũng không biết người này rốt cuộc sử thủ đoạn gì lại có diệu pháp thần thông như vậy.
Trong lòng khẽ động, Nhạc Vũ nhớ tới lúc người này chết thì tất cả bảo vật đều bị tán phách thần quang hóa đi nhưng lúc hắn thu thập sau đại chiến lại lấy được một vật, lúc ấy cũng không kịp nhìn kỹ.
Cũng không biết thuật che giấu hình tích của người này có phải là nhờ vật ấy hay không?
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vũ liên lấy ra một khối ngọc bài, vừa mới xem qua thì hắn thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Tán phách thần quang tuy kịch độc lợi hại vô cùng nhưng cũng không làm được gì vật kim thạch này, quả thật có thể lưu lại không phải là ngẫu nhiên.
Xem kiểu dáng chắc cũng cùng loại với những thứ như phù bảo. Bất quá rõ ràng không phải xuất từ mấy vị đạo tổ hay thủ bút của Đại Thừa Kim Tiên.
Chỉ thấy trên nó có khắc hơn một ngàn chữ triện tối cổ cùng với một đầu rắn có một sừng và cặp cánh.
- Đồ án này là thần thú Bạch Lộc ngang hàng với Bạch Trạch? Nghe đồn loài này sở trường về ẩn nấp, xem vật này tuy như chất ngọc nhưng lại không phải như vậy.
Nhạc Vũ thoáng tế luyện một phen rồi tế trên đỉnh đầu rồi lộ vẻ vui mừng còn hơn lúc bộ Ngũ Hành Kiếm Trận hiện ra Sồ hình.
- Vật này là dùng sừng Bạch Lộc và yêu đan luyện nên, ngoại trừ năng lực ẩn nấp còn có thể che giấu cả thiên cơ.
- Không trách người này có thể tránh được linh giác của mình, thậm chí tâm phần cũng không hề báo động.
Nhạc Vũ cảm giác bao nỗi uất ức phiền muộn thoáng chốc tan hết, cười to chấn động cả động quật.
Hắn cảm thấy thu hoạch lần này quả thực phong phú, cho dù là nhiều loại di trân mà Tử Vân chân nhân lưu lại cũng không thể nào bằng được.
Cũng chỉ có vật này mới chính thức che giấu được hai đạo Hồng Mông tử khí tồn tại trong thân thể hắn.
Huyễn pháp và thuật ẩn hình tích của hắn lúc này coi như hoàn mỹ, triệt để nhảy ra khỏi sự khống chế của mấy vị đạo tổ.
Long Thương Kiếm hình như cũng phát giác được sự bất phàm của ngọc bài nên ngân lên mấy tiếng lảnh lót rồi không ngừng xoay quanh tỏ vẻ hưng phấn.
Nhạc Vũ cười lên ha hả, trong lòng kích động không thể bình tĩnh, áp lực sau khi phi thăng giảm đi non nửa.
Đến lúc này hắn chính thức có thể không cần kiêng kị, xem bản thân như tu sĩ bình thường, không sợ bị người khác tra xét biết được hai luồng tử khí trong đan điền.
Sau một khắc, Nhạc Vũ liền chiêu phần nguyên hồn còn lại của đạo nhân đầu trọc đến tay.
Ngọc bảo của người này là một bảo vật tuyệt thế, nhưng nghĩ đến thương thế của Chiến Tuyết thì Nhạc Vũ lại bốc lên hận ý rừng rực.
Thương thế bên ngoài của Chiến Tuyết phần lớn là do ngạnh kháng với ba Tu La Huyết Thánh nhưng chân chính làm nàng suy giảm bản nguyên vẫn là người này.
Nguyên hồn của đại nhân kia sau khi bị lấy ra thì lộ vẻ sợ hãi, miễn cưỡng ngồi xếp bằng, coi như trấn định.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, phóng ra Long Thương Kiếm. Kiếm Linh cũng lập tức hiểu ý nhang chóng xuyên vào bản nguyên Hồng Hoang triệt để phá hủy lạc ấn nguyên linh.
Đạo nhân đầu trọc trong tay hắn giờ mới thực sự hoảng sợ, thần hồn càng chột dạ.
Nhạc Vũ không hề có chút thương cảm, dùng Hi Hoàng quan tâm thuật trực tiếp chiếu vào thần hồn.
- Nguyên lai ngọc bài này tên gọi là Bạch Lộc Già Thiên lệnh do đạo tổ ban tặng. Còn có sát trận nơi này. Ừ? Bên trong đúng là thai nghén vật này?
- Đáng tiếc. Trí nhớ người này không có Bàn Nhược Ba La Mật Đa tâm kinh.
Nhạc Vũ thầm tiếc nuối, tiếp theo kêu lên một tiếng kinh dị. Hắn tìm tòi hồn niệm người này, mục đích chính yếu nhất vẫn là hai vị Giáo chủ của Tây Phương Giáo nhưng trí nhớ của đạo nhân đầu trọc này có chút quỷ dị.
- Sao tất cả trống rỗng? Người này rõ ràng nhớ rõ quang cảnh lúc bái kiến Chuẩn Đề nhưng mình nhìn vào lại không hề thấy gì.
Bỗng dưng nhớ tới tình hình ngày đó lúc nhìn vào Tử Khuyết Thiên Chương, Nhạc Vũ cả kinh vội vàng rời khỏi thần hồn người này.
Hắn không sợ người này, chỉ sợ bản thân lỗ mãng sẽ kinh động vị nào đó.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ nhíu mày. Thần hồn đạo nhân đầu trọc đối với hắn vô dụng nhưng cứ vậy giết đi cũng quá tiện nghi người này.
Tình cảnh lúc Chiến Tuyết trọng thương vẫn rõ mồn một, cảm giác của hắn không khác lúc Đoan Mộc Hàn vẫn lạc.
Hàn mang trong mắt lóe lên, Nhạc Vũ lại đem nguyên linh vào trong Biểu Lí Càn Khôn Đồ đặt dưới vạn kiếm đại trận cho hưởng nỗi đau đớn vạn kiếm xoắn cắt như Thương Ngô cùng Lệ Bi Hồi.
Tiếp theo là hắn lại dùng Hi Hoàng quan tâm thuật xem kỹ nguyên linh hai tên Tu La Huyết Thánh.
Vừa xem qua thì ngàn vạn ý niệm bất đồng mãnh liệt tiến vào trong đầu, vô số ác niệm cũng đồng thời trùng kích.
Nhạc Vũ hơi nhíu mày, biết những kí ức này là do hai tên khi nuốt sinh hồn nhân loại mà có.
Hắn cũng không có tâm tư xem kỹ, chỉ xem ký ức về Tiên Thiên nguyên thai để xác nhận rồi trực tiếp đánh nát nguyên linh.
- Ngàn năm về sau mới xuất thế sao?
Thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ lại tiến về phía trước. Tiên Thiên nguyên thai còn chưa xảy ra chuyện gì thì những người tiến vào cũng chỉ vì di trân của Tử Vân và những Linh Bảo diễn sinh. Giờ cũng là lúc hắn thoát thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.