Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 171: Bí mật biệt phủ.

Khai Hoang

15/03/2013

Một câu “ Mời mấy người thái sư thúc chạy tới” khiến không chỉ Tả Vinh mà cả mấy người bên cạnh đều lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ thầm một động phủ tán tu nho nhỏ mà lại phải mới tới mấy vị cường giả Kim Đan trong môn phái?

- Sư huynh hoài nghi nơi này là động phủ của đan sư Ngụy Sư Cổ?

Phía sau mọi người truyền đến một thanh âm lảnh lót như phượng hoàng. Trữ Vân quay đầu lại thì thấy sư muội Mục Hi Ngọc, đang đi tới.

- Pháp trận này nếu không phải là Ngụy Sư Cổ lưu lại thì là ai? Trong mấy trăm năm nay tại Bắc Hoang Nguyên sở trường về trận đạo cũng không có mấy. Xuất sắc nhất cũng chính là vị hảo hữu của Ngụy Sư Cổ, sở trường về ảo trận.

Trữ Vân nghe vậy hừ lạnh một tiếng, hắn biết những người này vì sao lại đoán thế nhưng hắn có giải thích khác.

- Sư muội đã nghe nói qua hai mươi bốn biệt phủ của Tĩnh Hải Tông trong truyền thuyết?

- Tĩnh Hải Tông?

Mục Hi Ngọc khẽ động, lộ ra vẻ trầm tư. Tĩnh Hải Tông chính là đại phái Đông hải, nhìn trong giới tu tiên thiên hạ có thể nói là bá chủ trong trung nguyên ba mươi ba châu, chiếm một phần sáu trong đông hải rộng lớn. Có thể xưng hùng như vậy thì thực lực vượt xa chư phái bắc hoang bọn họ.

Mà theo nàng biết, ước chừng bảy trăm năm trước, Tĩnh Hải Tông trải qua một lần đại họa. Rất nhiều người cho là đại tông môn này sẽ suy tàn từ đó. Nhưng chỉ trong vòng ngắn ngủi một trăm năm, môn phái này lại có mấy đệ tử đột nhiên quật khởi đột phá cảnh giới Nguyên Anh khiến cho Tĩnh Hải Tông một lần nữa vươn mình trên Minh Nguyệt Đảo của Đông hải. Trải qua mấy thập niên đuổi tận giết tuyệt cừu địch của tông môn.

Vấn đề là người tu chân giống như bọn họ thì tài địa pháp lữ thiếu một thứ cũng không được. Cho dù là tư chất xuất chúng thế nào cũng cần đầy đủ thiên tài địa bảo ủng hộ mới có thể hy vọng Nguyên Anh.

Cho nên từ đó về sau có rất nhiều người suy đoán Tĩnh Hải Tông ngoại trừ bản môn còn có tàng trân khác. Khi ban đầu Tĩnh Hải Tông bị tru diệt mãn môn thì có tin đồn về hai mươi bốn biệt phủ của Tĩnh Hải Tông truyền lưu hậu thế, trong đó quả thật có ba bốn biệt phủ bị người ta tìm được

- Tĩnh Hải Tông có hai mươi bốn biệt phủ nhưng sau đó trở về Minh Nguyệt Đảo Đông hải gầy dựng lại Tĩnh Hải Tông cũng chỉ có chín người mà thôi!

Nói tới đây, Trữ Vân Thanh cười nhạt:

- Ta nghe nói lúc ấy cũng có người bắt được đệ tử may mắn còn sống sót Tĩnh Hải Tông nhưng thủy chung không cách nào ép hỏi ra hạ lạc của hai mươi bốn biệt phủ này.. Truyền thuyết trước lúc Tĩnh Hải Tông diệt môn thì đã đem các đệ tử xuất sắc nhất tản ra các nơi. Trong đó mỗi người được đưa về cá biệt phủ, song một số đệ tử cũng không biết chuyện này. Xem các cường giả Kim Đan của các đại phái Đông hải chen nhau đến bắc hoang chúng ta lúc ấy thì có thể thấy chắc chắn ở đây có ít nhất một tàng trân của Tĩnh Hải Tông. Chỉ là không biết ảo trận trước mắt chúng ta hiện giờ có phải là một trong số đó.

- Sư huynh! Bắc hoang chúng ta chắc là có biệt phủ của Tĩnh Hải Tông, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh ảo trận này có quan hệ với Tĩnh Hải Tông.

Mục Hi Ngọc hơi lắc đầu, bất quá nàng vẫn không do dự đằng không lấy ra từ giới chỉ của mình một thanh tử sắc tiểu kiếm dài ba xích rồi để một phong thư lên trên.

Phần đuôi của thanh tiểu kiếm kia có một viên hồn thạch nho nhỏ. Nếu tu vi đầy đủ thì có thể trực tiếp lấy hồn lực đem ý thức quán thâu vào trong đó. Chẳng qua bây giờ nàng chưa có được thực lực đó nên phải dùng cách này. Thanh tử sắc tiểu kiếm bay vút về hướng đông như một luồng tử quang, sau đó Mục Hi Ngọc quay đầu nhìn Trữ Vân vẻ hơi tò mò.

Vị sư huynh này của nàng trước kia nổi danh bác học và cơ trí. Nếu hắn đã cần nàng mời mấy vị trưởng lão tới đây thì hẳn có mấy phần nắm chắc. Ngoài ra mấy loại ảo thuật nàng vừa gặp cũng nằm trong số không nhiều lắm sở học mà Tĩnh Hải Tông để lại.

Chẳng qua Trữ Vân rốt cuộc có bằng chứng gì mà phán đoán nơi này không phải là động phủ của đan sư Ngụy Sư Cổ kia thì nàng vẫn cảm thấy khó hiểu.



- Có một số việc, các ngươi ước chừng không biết!

Trữ Vân lại cười lạnh, trong mắt cũng không có một ý vui mừng:

- Ước chừng sáu trăm bốn mươi bảy năm trước, cách phía đông Lê thành một ngàn hai trăm dặm, có động đất đại hỏa hoạn làm chết bốn mươi ba vạn người. Trong vòng một trăm dặm xung quanh không có một người nào sống sót. Người đương thời đều cho là trời giáng tai nạn, hay hoặc là yêu thú

Song theo ta được biết, đây chính là năm mà Phù Sơn Tông bắt đầu quật khởi. Từ năm này, một môn phái nho nhỏ đã phát triển cực nhanh, chỉ trong vòng trăm năm đã có thể chính diện đối kháng với Thái Huyền môn chúng ta.

Mục Hi Ngọc cau mày, còn trong mắt đám người Tả Vinh cũng ánh lên quang mang kỳ lạ.

- Đoạn công án này, chỉ sợ ít có người biết. Trước kia ta vào lúc nhàm chán lật xem mấy quyển sách cũ mà biết được. Nguyên tưởng rằng Phù Sơn Tông vào những năm đó đã đoạt được hết những tàng trân trong biệt phủ của Tĩnh Hải Tông, hôm nay xem ra cũng chưa chắc là thế!

Nói đến đây Trữ Vân Thanh đột nhiên dừng lại nhìn về phía trước:

- Nơi đây tuy chỗ hung hiểm, song cũng không phải là không có tung tích con người. Hàng năm đều có thợ săn xuyên qua, lại có không ít tán tu ở phụ cận. Vì sao trước kia không hiện hữu? Hết lần này tới lần khác gần đây mới có người mất tích? Tả Thụy, ta muốn ngươi đi chỗ hỏi xem đám thợ săn.

Tả Thụy chắp tay thi lễ:

- Hồi bẩm sư thúc, những người đó trong mấy trăm năm qua cũng có chuyện người mất tích. Bất quá đều rất ít nên đều cho là chết bởi yêu thú. Ngoài ra ta cũng đã dẫn người đi qua núi, bọn họ phát hiện địa hình khác với trước kia.

- Chung quanh nơi này vốn là còn có một đại hình ảo trận?

Mục Hi Ngọc hơi ngẩn ra rồi chợt hiểu. Linh trận có kích thước lớn như vậy không phải là vài tán tu hay những môn phái nhỏ là có thể bố trí. Nàng có chút bội phục nhìn sư huynh, trừ phi là Trữ Vân Thanh bác học còn bọn họ chắc là mấy ngày sau mới hiểu ra.

- Ước chừng là Thu linh trận xảy ra biến cố mới khiến ảo trận tản đi!

Trữ Vân thuận miệng ước đoán, nhìn về mấy người bên Hi Hoàng Phù Sư cùng với hai môn phái Thừa Vân Tuyết Ẩn và một đám tán tu, trong mắt đầy vẻ thương hại:

- Hắc hắc, họa sát thân

Tả Vinh nghe vậy nhíu mày:

- Ý tứ sư thúc là tìm cơ hội giết hết bọn họ.

- Tru diệt? Hi Ngọc tuy có lục phẩm huyền binh thập ti tự kiếm nhưng sợ là cũng không có thực lực này.



Thần sắc của Trữ Vân vừa có vẻ tịch liêu lẫn thất vọng:

- Giết người dễ dàng, khó khăn chính là phong tỏa tin tức. Tùy tiện động thủ, kinh động mấy người Phù Sơn Tông và Ngọc Hoàng Tông đi lại chung quanh đây thì lại xảy ra chuyện! Tóm lại cứ bình tĩnh chờ cho mấy lão gia hỏa trong tông môn đến rồi hãy nói.

Trong mắt Mục Hi Ngọc hiện lên một tia thương xót, biết trong lòng Trữ Vân chắc không hy vọng thấy sau ảo trận này là biệt phủ của Tĩnh Hải Tông.

Những thứ tàng trân của Tĩnh Hải Tông bên trong chưa chắc có thể khiến cho Trữ Vân bình phục. Nhưng đan dược mà đan sư Ngụy Sư Cổ đích thân chế luyện vào ba trăm năm trước nghe nói có thể hoán kinh dịch tủy. Cho dù bên trong động phủ của lão không có bảo tồn đan dược thì cũng có thể tìm được đan phương!

Nếu không có chuyện lần đó, nếu thân thể không bị tàn phế, vị sư huynh này của nàng chắc chắn sẽ là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ.

Vào sát na sau khi vừa bước lên mấy bậc thềm đá không lâu, cự điện cao vút trước mặt Nhạc Vũ hết thảy biến mất, trước mắt hắn xuất hiện một đại hải mênh mông.

Nhạc Vũ nhất thời cả kinh, theo bản năng muốn lui trở về, bất quá trong nháy mắt hệ thống phụ trợ trí năng đã xuất ra tín hiệu báo động khiến hắn toát mồ hôi lạnh ngưng lại động tác.

Trong nháy mắt vừa rồi, cảm nhận về phương hướng trong cơ thể hắn hoàn toàn bị vặn vẹo, thậm chí linh giác của bản thân cũng hoàn toàn mờ mịt. Nếu bước lui một bước chỉ sợ bị lạc, thậm chí là họa sát thân!

Hắn đứng yên dùng hệ thống phụ trợ trí năng phân tích lại toàn bộ, tu chỉnh cảm giác nhận biết phương hướng, nhớ lại tình hình lúc bước lên bậc thang.

Sau đó Nhạc Vũ thận trọng lùi lại hơn trăm bước, đi tới điểm xuất phát thì cảnh tượng trước mắt lúc này mới trở lại như thường. Ảo trận này lúc hắn vừa đi lên bậc thềm đã bắt đầu phát huy tác dụng!

Nhìn tình cảnh này, Nhạc Vũ càng lạnh toát. Hắn đang nhớ lại việc mấy người kia mất tích vào mấy ngày trước. Nếu bản thân cũng bị lạc phương hướng, lại không có cảm giác phương hướng chính xác thì chắc chắn sẽ khởi động cấm chế như ở bến tàu, chỉ sợ sớm đã là hài cốt không còn

- Có chuyện gì vậy?

Nhiễm Lực chạy tới, nhìn bộ dạng vẫn còn sợ hãi của Nhạc Vũ vẻ kỳ quái. Vừa rồi hắn vẫn đang tìm chỗ an trí Lâm Trác nên cũng không chú ý tình hình bên này, chỉ thấy Nhạc Vũ đầu tiên là một đường bước nhanh như gió lên bậc thang, sau đó thì mặt đầy mồ hôi lui trở lại.

Có thể làm Nhạc Vũ kinh hãi như thế, chắc chắn là đã gặp phải vấn đề khó giải quyết.

Nhạc Vũ không trả lời, chỉ lấy linh thức cảm nhận linh lực đặc thù ở đây. Linh giác hắn cũng không thấy gì dị thường, nếu không cũng đã không chút phòng bị tiêu sái đi tới.

Duy chỉ có chỉ hệ thống phụ trợ trí năng của hắn mới phát hiện bên cạnh mình có vài loại linh lực tương đối sinh động mà thôi. Bất quá nơi này linh lực thực sự quá dư thừa nên có chút khác thường cũng không kỳ quái, lúc ấy cũng chưa từng để ý.

Nhạc Vũ hít sâu một hơi, nhìn về đại điện trước mặt. Quả nhiên, đồ trong biệt phủ của Tĩnh Hải Tông không dễ lấy, mặc dù không nói là trùng trùng sát cơ, nhưng cũng cực kỳ hung hiểm!

Suy nghĩ một chút, Nhạc Vũ cũng đành cười khổ. Mặc dù hắn có hệ thống phụ trợ trí năng trợ giúp, không đến nỗi bị lạc vào trong ảo trận nhưng phương hướng trong ảo trận biến đổi cực nhanh, hơn nữa càng đi sâu thì năng lực ảo trận càng lợi hại. Với khả năng tính toán của hắn nhiều nhất chỉ đi vào mười mấy bước là cực hạn.

Lắc đầu, Nhạc Vũ quay sang nhìn về những hướng khác. Hiện giờ đã không còn đủ thời gian, nếu là đồ trong cung điện này không lấy được vậy thì bắt tay vào những chỗ khác rồi hãy nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook