Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 564: Bọ ngựa bắt ve

Khai Hoang

16/03/2013

Chỉ một lần xuất khiếu luyện hồn, Nhạc Vũ đã cảm giác thần hồn của mình đã tinh thuần hơn một thành so với lúc trước. Không cần vận dụng Tam Muội Chân Hỏa, không chút nào tổn hại đã đạt đến hiệu quả hồn lực tinh thuần.

Khi nguyên thần của hắn từ từ phục hồi, Nguyên Anh bên trong đan điền lại có vẻ lớn hơn một chút. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cơ hồ đã đạt được chừng một phần mười phân tử hắn lấy được từ Vực Ngoại Thiên Ma. Chẳng qua thời gian chỉ cần dùng khoảng hai canh giờ, xem như tương đối không tệ.

Quả nhiên dùng lôi lực tôi luyện thần hồn mới là chính đạo tăng trưởng hồn lực!

Nhạc Vũ cố nén nỗi vui mừng, đợi đến khi trạng thái bản thân hoàn toàn khôi phục mới xuất khiếu thêm lần nữa, lại tìm kiếm lôi lực trong tầng mây tôi hồn.

Hắn không phải xem trọng hiệu quả gia tăng hồn lực sau khi tôi hồn, mà là độ tinh thuần của nó. Chỉ cần mỗi ngày đạt được một hai lần như vậy, không cần thiêu đốt khí huyết cùng bồi bổ thần hồn để tiêu hóa hồn lực phân tử do Vực Ngoại Thiên Ma lưu lại.

Lần này hắn càng thêm lớn mật, thu nạp cả hai luồng lôi quang mới quay trở về cơ thể. Đợi sau khi nhập định khôi phục lần nữa, Nhạc Vũ chợt cảm thấy hồn thức của mình đang khuếch tán, tốc hành bay ra ngoài Quảng Lăng sơn, bao phủ phương viên tám trăm dặm. Khi cảm giác đã khuếch tán ngoài mấy ngàn dặm, cả Phượng Hà sơn mạch, cơ hồ tất cả Nguyên Anh tu sĩ, còn có một chút linh lực ba động, hắn mơ hồ đều có cảm giác. Trong vòng trăm dặm, ngoại trừ những địa phương có cấm chế trận pháp cường lực bao phủ, từng ngọn cây cọng cỏ đều không thoát khỏi cảm giác của hắn.

Đây là lực lượng sau khi nguyên thần chuyển dương hay sao? Không trách được nhiều lần đại chiến, tu sĩ Nguyên Anh chư tông đều rất ít xuất thủ, chỉ lo kiềm chế lẫn nhau, không thể hành động…

Nhạc Vũ chợt giật mình, biết sau khi dùng lôi lực rèn luyện thần hồn, nguyên thần đã sinh ra biến hóa. Trước kia tuy hồn lực của hắn mạnh mẽ, nhưng hồn thức lại không cảm giác được nhiều như hôm nay.

Thầm nghĩ thật không lạ khi Băng Nguyệt Tông kiêng kỵ đối với mình như thế. Sở dĩ lập tức cúi đầu không đợi Nông Dịch Sơn bày ra thực lực Đại Thừa kỳ, chỉ sợ bên trong không chỉ đơn giản là e ngại ba chiêu giữa của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm mà thôi.

Hắn che giấu tu vi, để Tỏa Long Cô áp chế tu vi thấp hơn Nguyên Anh, cũng là vì trốn tránh cảm ứng của tu sĩ Nguyên Anh. Bản thân có chiến lực hơn xa Nguyên Anh tu sĩ, đối với Băng Nguyệt Tông mà nói lực uy hiếp chỉ sợ so với một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nghĩ tới chính vì dự liệu được chuyện này, Nông Dịch Sơn mới cố tình để cho hắn ứng chiến mà không gọi tu sĩ Nguyên Anh khác trong tông môn.

Thu hồi Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, Nhạc Vũ đang muốn quay về động phủ, bất chợt trong lòng dao động, nhìn lướt xuống bên dưới.

Chỉ thấy Tân Thủ cùng Tân Ngọc đang ở dưới chân núi, bên trong tòa tiểu viện hắn từng ở trước khi gia nhập tông môn, đang cùng người bàn bạc chuyện gì đó. Ở bên cạnh hai người này còn có hai người có tướng mạo khá giống nhau. Tu vi rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.

Nói như vậy từ vài ngày trước ta đã nghe Hà Phàm nói qua, Tân gia lại có hai người trở lại tông môn. Ân, hẳn là hai người này. Mới bước tới tu vi Kim Đan, nếu lại có được lực lượng của Nguyên Anh cảnh giới kiếp trước, chỉ sợ sẽ giống như Tân Thủ Tân Ngọc, ước chừng qua mấy năm có thể trùng nhập Nguyên Anh. Còn có người cuối cùng, một năm trước cũng đã chuyển thế! Hắc! Tân gia này chẳng lẽ còn chưa chịu cam tâm?

Biết được ở trước mặt mọi người bọn họ cũng sẽ không dám nói chuyện gì xấu xa, Nhạc Vũ lạnh lùng cười thu hồi hồn thức. Đối với hắn mà nói, Tân thị nhất tộc thật sự không đáng giá cho hắn lãng phí quá nhiều tinh lực. Đừng nói trước đó hắn đã bố trí thủ đoạn đề phòng, mặc dù không có, nhưng lấy thực lực hôm nay của hắn, muốn tàn sát chỉ như giết chết con kiến, chỉ thiếu một lý do chính đáng mà thôi.

Cơ hồ đồng thời Tân Thủ cũng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó khẽ cau mày, giơ tay ngăn cản mấy người khác đang nói chuyện. Tân Ngọc phát hiện được vẻ dị thường của hắn, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

Huynh trưởng, sao vậy?

Ta mới cảm giác tựa hồ có người đang nhìn trộm.

Tân Thủ nhìn lên trên, như có suy nghĩ nói:



Hồn lực người này tựa hồ còn mạnh hơn ta. Mãi cho tới khi hắn bỏ chạy ta mới phát hiện. Chuyện này có chút cổ quái!

Cũng không kỳ quái! Bọn ta cùng phụ thân và thúc phụ cùng nhau chuyển thế, cùng vào tông môn. Người hơi có chút đầu óc, cũng sẽ suy đoán Tân gia chúng ta có ý đồ không thể thăm dò!

Cười khẽ một tiếng, một thiếu niên có tướng mạo âm nhu, gọi Tân Thủ là cha, vẻ mặt giễu cợt:

Đã lường trước bên trong Quảng Lăng Tông có không ít người đang trông chừng từng cử động của Tân gia chúng ta. Có người điều tra cũng không phải là chuyện lạ.

Hiên nhi, chuyện này ta cũng mới biết được!

Tân Thủ khẽ lắc đầu, trong mắt không giảm bớt nghi hoặc:

Là cha kỳ quái, hồn lực người này đặc thù, rõ ràng không phải bất kỳ tu sĩ Nguyên Anh nào bên trong Quảng Lăng Tông! Cũng không biết là người phương nào?

Lời của hắn vừa thốt ra, mấy người nhìn nhau, vẻ mặt đều ngưng đọng lại. Cuối cùng Tân Hiên khẽ cười nói:

Mỗi một thời đại của Quảng Lăng Tông đều có một đệ tử bí truyền ẩn cư. Chẳng lẽ là hắn? Hồn thức vượt qua phụ thân, cũng chính là tu vi Nguyên Anh Xuất Khiếu, hẳn là không sai.

Tân Thủ cau mày, cuối cùng vẫn gật nhẹ đầu, tỏ vẻ nhận thức. Chẳng qua trong lòng hắn có chút thấp thỏm bất an. Hắn vốn cảm giác chuyện này tựa hồ có liên quan tới tính mạng của hắn.

Dự cảm kia là điềm nguy hiểm không thể nghi ngờ! Tóm lại khi quay về, phải dốc lòng suy tính một phen rồi hãy nói…

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Tân Thủ đang định bỏ qua chuyện này, lại thấy thiếu niên đứng cạnh Tân Hiên hừ lạnh nói:

Nếu cộng thêm người này, tu sĩ Nguyên Anh bên trong Quảng Lăng Tông, bỏ qua chúng ta, cũng đã có mười hai người! Ngoài ra còn có Tạ Hạo cùng Đoan Mộc Hàn tùy thời đều có thể kết anh. Còn có vài vị tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, đoán chừng trong vòng ba mươi năm cũng sẽ thành anh. Nông Dịch Sơn cùng Nhạc Vũ đều có cơ hội ngắm Đại Thừa. Đây rõ ràng là khí tượng phục hưng, chẳng lẽ các ngươi còn chưa chịu buông tha hay sao?

Vô liêm sỉ!

Tân Ngọc nghe vậy nhất thời tức giận, vừa định lên tiếng quát lớn, lại bị Tân Thủ ngăn cản, thiếu niên kia cau chặt mày, trong lòng bất mãn nhưng nơi đây thật sự không phải chỗ nói chuyện.

Ngay sau đó Tân Thủ lâm vào trầm tư. Sau khi chuyển thế, nhìn thấy cục diện tông môn chấn hưng, điểm này chính hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Mười mấy vị Nguyên Anh đồng thời tồn tại, đã lướt qua lực lượng của bất kỳ thời đại nào của Quảng Lăng Tông trước kia. Cũng đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn, hắn vốn hi vọng có thể dùng lực lượng của gia tộc để thao túng tông môn, nhưng hiện tại lại xảy ra cục diện hoàn toàn vượt ngoài ý liệu.

Lẽ ra lúc này phải âm thầm lặng lẽ mới là cách làm tốt nhất. Nếu bình tĩnh mà xem xét, Quảng Lăng Tông đối xử với Tân thị cũng thật không tệ. Chẳng qua bản thân hắn thật sự không thể không tiếp tục thực hiện kế hoạch đã định của Tân gia. Từ vạn năm trước chuyện này đã là nhất định, một khi bỏ qua cơ hội này, ngày sau chỉ sợ không còn cơ hội nào nữa.

Nghĩ tới đây, Tân Thủ lại nhớ tới Nhạc Vũ cùng Nông Dịch Sơn, còn có Phong Vân cùng Diệp Tri Thu. Kể từ khi bốn người này từ phương nam trở về, đều có chút ít cổ quái, tựa hồ đang có chuyện gì giấu diếm bọn hắn.



Chẳng lẽ lần này đến Mãng Hoang cự trạch đã thu hoạch được thứ gì mà hắn không hay biết? Mấy người này nhanh như vậy đã đề phòng bọn hắn hay sao? Lại nói lúc trước từng chất vấn qua, chẳng qua những người này khăng khăng trả lời, thu hoạch khi xuôi nam chỉ là thu hoạch riêng tư bản thân, làm người ta thật cảm thấy bất đắc dĩ.

Trừ phi đi tìm hiểu rõ ngọn nguồn, sau đó liên hiệp mấy vị trưởng lão trong tông môn cùng nhau tạo áp lực, có lẽ còn ép được bốn người phun ra đồ vật đã chiếm được. Chẳng qua hiện tại, mấy vị lão nhân trong tông môn quả quyết sẽ không đứng về phía Tân gia. Đã tới bước này hắn cũng thấy được rất nhiều, không phải lợi ích đơn thuần thì có thể mượn lực người khác.

Bỏ qua những chuyện phiền não kia, vẻ mặt Tân Thủ lại khôi phục lạnh lùng. Hiện tại tình hình của Tân gia tại Quảng Lăng Tông đã cực kỳ bất lợi. Nhưng nếu tính tổng thể mà nói, không phải là hoàn toàn không có cơ hội.

Quảng Lăng Tông muốn xuôi nam, sẽ không thoát khỏi chuyện tranh đấu cùng Trung Nguyên chư tông. Chỉ cần hai bên đại chiến, liền có vô số cơ hội.

Cơ hội Quảng Lăng Tông có thể chấn hưng, đơn giản chỉ vì hai người mà có.

Chỉ cần trong thời gian ngắn nhất giải quyết hai ngọn nguồn này, hết thảy đều sẽ thành công.

Bên trong Quan Vân Điện, Nông Dịch Sơn dùng một mặt thủy kính quan sát tình hình bên dưới chân núi. Chẳng qua so sánh với thủ đoạn của Nhạc Vũ, lại cao minh hơn rất nhiều. Lấy Thiên Lý Chiếu Ảnh Thuật quan sát, từng cử động của mấy người Tân Thủ Tân Ngọc đều chiếu rõ lên trên mặt kính, kể cả tiếng nói cũng không bỏ sót, nhưng mấy người kia lại hoàn toàn không hề hay biết.

Tân thị nếu thông minh hơn một chút, hiện tại không nên dẫn hai người này nhập môn! Xem ra đã thật nóng nảy!

Cung Trí híp mắt, trong mắt lóe ra quang mang nguy hiểm:

Vũ nhi quật khởi quá nhanh, chỉ sợ Tân Thủ kia đang lo lắng sẽ bỏ qua cơ hội. Nhưng hắn hành động như vậy đã có thể xác định không chịu quay đầu lại. Dịch Sơn, sao ngươi còn chưa động thủ? Chẳng lẽ tới giờ khắc này vẫn còn kính trọng bọn hắn là tiền bối tông môn hay sao?

Chuyện này thì không có! Vô luận là Đoan Mộc Hàn, hay Tạ Hạo trong lòng ta vẫn còn có kính ý. Người của Tân gia, tuy cũng có chút công lao đối với tông môn, nhưng nếu nhất định muốn thành kẻ địch của tông ta, như vậy Nông Dịch Sơn này chỉ xem như cừu địch!

Nông Dịch Sơn nói tới đây, trong lời nói đã mang theo chút sát khí. Nhưng sau khi ngừng một thoáng, lại chuyển thành cười khổ:

Chẳng qua mấy người này rốt cục còn chưa thực sự làm ra chuyện gì tổn hại tông môn, vì thế không lấy được chứng cớ chính xác. Phàm là đệ tử Quảng Lăng Tông, nếu không gây hại tông môn, tông môn cũng sẽ không phụ bọn hắn!

Cổ hủ!

Nhẹ nhướng mày, trong mắt Cung Trí lộ ra tia ảo não, cuối cùng thở dài nói:

Cũng chỉ đành như thế! Chỉ hi vọng khi đó không nên gây thành đại họa mới phải. Đừng cho rằng ngươi có tu vi Đại Thừa, nắm Nguyên Dương Đao Luân trong tay, liền có thể khống chế hết thảy, có Tân gia ở đây, tông môn ta thực sự không thể đem hết toàn lực xuôi nam Ký Châu!

Như vậy phải xem thủ đoạn của chúng ta rồi, có ngôi vị chưởng giáo, chỉ cần mấy người bọn họ còn chưa quyết định trở mặt với tông môn, ta có thể dùng danh nghĩa tông môn mà sai khiến!

Cười nhạt một tiếng, Nông Dịch Sơn mang theo vẻ thâm ý nhìn vào trong thủy kính:

- Hơn nữa Cung trưởng lão không cảm thấy kỳ quái sao, đã đến mức độ này, Tân thị nhất tộc còn chưa chịu buông tha ý đồ, rốt cục là vì điều gì? Ta nghĩ giữ họ lại xem thử một chút, ý đồ chân chính ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook