Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 690: Bức thối Hậu Thổ.

Khai Hoang

08/06/2013

Chiến Tuyết đập vỡ Hồ thanh thiên thạch lấy ra hàn hồn bên trong rồi lại phóng lên không trung tiếp tục mở ra thần thức tìm tòi về phía trước.

Nàng đã tìm được ba chỗ linh mạch lớn tương tự như Vạn Yêu Cốc trong hoàng hôn giới. Bất quá khí tức bên đó cực kỳ nguy hiểm khiến nàng theo vô tức không dám đến gần. Trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không tuyệt sẽ không tùy tiện tiến vào để tìm kiếm linh trân bên trong.

Ngoại trừ ba linh mạch cỡ lớn thì bên trong thế giới này còn có rất nhiều linh mạch siêu phẩm như Thiên Trụ Phong, đồng dạng có thể dưỡng ra linh mạch siêu phẩm. Chỉ là phân bố cực kỳ phân tán, phạm vi lớn nhất cũng không quá trăm dặm.

Phương hướng tìm kiếm của Chiến Tuyết lúc này chính là một khu vực có linh lực chỉnh thể cường thịnh nhất.

Bất quá lần này Chiến Tuyết không tìm tòi bao lâu, vừa đi về phía trước ngàn dặm htif nàng đột nhiên nhíu mày. Sau một khắc thì trực tiếp phá vỡ không gian xuất hiện ở một thành thị ước chừng có mười hai vạn nhân khẩu.

Giữa hai mắt Chiến Tuyết ngưng tụ một tầng thần lực màu đỏ cực sâu cẩn thận quét xuống phía dưới.

Sau một khắc, trên mặt nàng hiện lên sát cơ, trực tiếp đánh xuống một đạo Thất Thải lôi quang vào một miếu thờ hùng vĩ trong thành khiến nó nát bấy.

Trước mắt nàng là mấy trăm vu tế và dân chúng bình thường đang tế bái. Trên thần đàn là một bức tượng điêu khắc một nữ tử. Dưới chân bức tượng này là đằng xà quấn quanh, quanh thân tràn ra một vầng sáng màu vàng một mực bảo vệ thần đàn.

Chiến Tuyết hơi nhíu mày nhìn thần đàn vẫn không bị phá hủy. Sau một khắc liền triệu hồi Bạch Đế kiếm trong tay, hóa sát vi cương đạt đến gần tám trăm vạn thạch lực chém về phía pho tượng.

Trong giây lát, ánh sáng màu vàng càng thịnh chống đỡ Bạch Đế kiếm, chỉ là tín đồ xung quanh đều lộ vẻ đau đớn.

Sau đó chỉ nghe một nữ âm phảng phất như từ dưới cửu địa truyền đến:

- Giữa ta và ngươi chính là đồng loại, vốn không xung đột thì sao phải khổ sở? Cùng tình cảnh gian nan sao phải giết chóc lẫn nhau?.

Chiến Tuyết không hề quan tâm, vẫn không chút do dự đem Thập Ngự Phục Ma Kiếm Trận triển khai. Mấy ngàn đạo kiếm quang bay lên trảm kích vào pho tượng trên thần đàn, khơi dậy tầng tầng vầng sáng.

Nữ âm này lại lập tức thở dài:

- Thế giới này mặc dù không có người tu chân nhưng lại là nơi của đại phái tu chân chiếm cứ làm Dược Viên. Ta truyền đạo lúc này, kỳ thật cũng là giúp ngươi! Thiên Li tông thế lớn, tuyệt không phải khả năng hai người có thể chống cự. Ta và ngươi làm giao dịch như thế nào? Nếu đồng ý để ta truyền giáo ở thế giới này thì chỉ cần là tín đồ của ngươi ta sẽ bảo vệ đưa vào trong thần quốc của ngươi.

Ánh mắt Chiến Tuyết lóe lên, dường như có chút động dung. Sau một khắc, hồng mang trên thân kiếm nàng lại mạnh hơn một tầng, triệt để chém vỡ quầng sáng màu đất vàng, bức tượng cũng vỡ tan thành bột mịn.

Nữ âm nhu hòa lúc này chuyển thành lạnh như băng hừ nhẹ:

- Ta vẫn biết sau này ngươi sẽ đối địch với ta! Đáng ra nên chém ngươi vào lần trước gặp mặt chủ nhân của ngươi. Bỏ đi! Đã không đồng ý ta tới vậy thì mình ngươi gánh lấy phong hiểm ở thế giới này đi.

Thanh âm chỉ duy trì một lúc rồi triệt để nhạt nhòa. Thần sắc Chiến Tuyết vẫn ngưng trọng, trong mắt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa liếc nhìn thiên không ảm đạm, sau đó lại nhìn về phủ thành chủ lộ ra sát cơ.



Tín đồ thành thị này là người vô tội, nàng không muốn giận chó đánh mèo. Bất quá muốn triệt để tiêu diệt tín ngưỡng của nữ nhân kia ở thế giới này thì cũng không thể quá lưu tình. Những vu tế lẫn chủ sự đều phải thanh trừ!

Nhạc Vũ cũng không biết mọi chuyện đang phát sinh ở Hoàng hôn giới. Tin tức mà Chiến Tuyết thông qua Định minh châu truyền tới cũng chỉ có mấy chữ phát hiện tung tích Hậu Thổ. Hắn cũng truyền lại đơn giản hai chữ thanh trừ, toàn bộ quá trình cơ hồ không chút do dự. Thế giới này vốn đã được hắn sớm coi là cấm dục, không cho phép người khác nhúng chàm, Hậu Thổ cũng không ngoại lệ.

So với hắn thì thực lực của Vu Thần còn sót lại duy nhất sau thời Hồng Hoang này quá mạnh. Nếu mặc cho tín ngưỡng của nàng khuếch trương, lực tín ngưỡng đủ để nàng hàng lâm thì khi đó chủ nhân của Hoàng hôn giới cũng không phải là hắn và Chiến Tuyết mà là Hậu Thổ Vu Thần.

Cho dù đắc tội Hậu Thổ, một mình gánh chịu hết thảy phong hiểm thế giới kia thì hắn cũng không thèm quan tâm!

Xuyên qua tầng mây, Nhạc Vũ nhìn vào một chiếc hồ lớn nằm giữa tâm đảo, có chút xuất thần.

Lúc này hắn đang đứng trên Dương Châu, hòn đảo phạm vi chừng một ngàn hai trăm dặm, linh lực cực thịnh chính là sơn môn của Đạo Lâm Tông, trong đó có một linh mạch siêu phẩm không kém mấy chỗ của Ti Châu Lạc Châu.

Nhạc Vũ lúc này có chút phiền não. Một khi hắn thi triển Chướng Nhãn pháp thì trong Đạo Lâm tông tuy có hơn mười vị Tán Tiên, mấy vị Đại Thừa tu sĩ tọa trấn, trong đó thậm chí còn có ba vị Cửu Kiếp cũn chưa chắc có thể phát hiện.

Bất quá thực lực Tán Tiên ở đây lại hơn hắn một đường, nếu tu luyện thêm đại thần thông thì thực lực không kém hơn Yêu Đế Loan Thiên.

Ngoại trừ ra hắn nhớ trong Đạo Lâm Tông còn có một vị liệt vào thập đại tu sĩ. Mặc dù vẫn chỉ là Đại Thừa tu sĩ, bất quá đã có thanh danh như vậy thì coi như cũng không thua kém quá xa Tam đại Tán Tiên như Đông Hoa tán nhân.

Nhạc Vũ cầm miếng hồn nọc, cẩn thận xem xét tin tức tông môn truyền đến.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ vô thức nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo âu.

Quảng Lăng tông mặc dù đã có khí tượng đại tông nhưng vẫn chưa có căn cơ đại tông. Hai điện Thông Văn Chức Phương ngoại trừ ở phương bắc còn có chút thực lực thì lực thẩm thấu ở phía nam Trung Nguyên cực kỳ yếu kém.

Tình báo trong hồn ngọc cũng chỉ giới hạn về tính danh xuất thân của người có linh thể phong hệ, ngoài ra không có thêm một tin tức hữu dụng nào khác.

- Cũng không có khả năng xông thẳng vào trong Đạo Lâm Tông nhưng cũng không thể chờ ở đây. Ai biết người này lúc nào đi ra.

Nhạc Vũ cảm thấy việc này cực kỳ khó khăn. Một người có linh thể phong hệ thì dù bất kỳ tông môn nào cũng coi đó là trọng điểm bồi dưỡng.

Với đại tông môn như Đạo Lâm Tông thì tầm quan trọng có kém đi nhưng cũng hết sức chiếu cố. Người có linh thể như vậy thì ngộ tính cũng không quá kém, càng là nhân tài tuyệt hảo tu hành đại thần thông.

Nhân vật như vậy tuyệt đối khó có thể buông bỏ.

Kỳ thật lúc này hắn cũng không phải hết cách. Vấn đề là một đường đến Dương Châu thì cảm giác bị người theo dõi càng lúc càng mãnh liệt.



Khó nói người này nếu biết được mục đích sẽ không ra tay quấy rối.

Nhạc Vũ nhắm mắt suy ngẫm chỉ chốc lát rồi linh quang trong đầu lóe lên.

Hắn dùng hồn thức liên hệ với Chiến Tuyết rồi lấy ra từ bên trong Tu Di Giới một kính đồng hình tròn tế lên trong không trung.

Nhạc Vũ chỉ tế luyện thêm một phen rồi để nó trên đỉnh đầu, tiếp đó rót một lượng lớn pháp lực vào đó.

Vật này hắn đoạt được trong Thần Mộ, tên là Cửu Hoa chiếu tâm kính. Tác dụng của nó ngoại trừ phối hợp với Côn Luân tâm kính thì có thể tạm thời cách trở thiên cơ, ngược lại với Chiếu ảnh thuật.

Quả nhiên khi chiếc kính này chiếu ra một luồng quang mang thì cảm giác nhìn trộm lập tức biến mất.

Sau một khắc, hàng rào không gian bên cạnh Nhạc Vũ bị một quả Tu Di Giới xuyên thẳng qua. Hắn tiếp vào tay thì thấy bên trong là một ít Ngũ Hành linh trân, thêm vào một số linh quả quý hiếm.

Nhạc Vũ nhíu mày, trong này tuy không có các thứ như Vô Cực thiên đan nhưng mấy thứ đầu có thể trợ giúp thân ngoại hóa thân của hắn tu hành, sau đó chỉ cần tinh luyện thêm một chút thì có thể khiến tốc độ Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ chín đẩy nhanh hơn.

Thu hồi lại Tu Di Giới, Nhạc Vũ tiếp tục khởi động Thập Phương Môn xuyên qua mười vạn dặm tới một chỗ trong đại thành. Hắn dùng thần niệm quét qua một phen rồi cười nhẹ đáp xuống một đình viện cực lớn. Sau đó tìm sâu vào bên trong lần lượt tìm được hơn trăm nam nữ, thi triển ảo thuật lên từng người, cuối cùng điểm một cái lên người một lão nhân mặt vàng khiến thần sắc suy bại, ẩn ước có dấu hiệu tử vong.

Làm xong bố trí này, Nhạc Vũ không chút do dự chuyển dời đến mấy vạn dặm. Lúc này quang mang của Cửu Hoa chiếu tâm kính cũng đã dần dần yếu bớt.

Nhạc Vũ thầm tiếc nuối bản thân chưa tu hành Côn Luân tâm kính. Nếu không mượn lực vật này hắn có thể che giấu càng lâu. Người kia cũng không đủ thời gian gây họa.

Trong nháy mắt sau đó, Nhạc Vũ đã cảm ứng được cảm giác kia đã khôi phục.

Lúc này hắn có thể khẳng định phép nhìn trộm nà là một bí thuật cường hoành nào đó.

- Nói cách khác dù mình ở đâu đều không thoát khỏi sự giám sát của hắn sao?

Nhạc Vũ cười khẽ, trong lòng có cảm giác bất đắc dĩ. Nếu không cần thiết hắn cũng không muốn cho người kia biết trong tay mình có Cửu Hoa chiếu tâm kính!

Tiếp tục tiến về chiếc hồ giữa đảo, Nhạc Vũ tìm một chỗ vắng vẻ rồi bắt đầu tĩnh tọa tu hành.

Lúc này coi như hắn bố trí xong thế cục cho việc thân thể Phong Linh. Hiện giờ cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi người này sẽ như ý nguyện của hắn ra khỏi sơn môn.

Theo tin tức của Thông Văn điện cung cấp thì người này cực kỳ có hiếu, không biết khi nghe tin lão thân mình bị bệnh nguy kịch thì có buông bỏ tu hành về nhà một chuyến?

Nhạc Vũ cũng không ôm quá nhiều hi vọng nhưng lúc này cũng chỉ biết yên lặng chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook