Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 217: Cử sơn giai khinh!

Khai Hoang

16/03/2013

Trên bầu trời, ít nhất cũng phải có mười người đạt Kim Đan cảnh giới, hắn không hề kinh hãi trái lại còn vui mừng. Nhưng trong nháy mắt hắn lại cảm giác tay áo của mình bị Hoành Dĩ Ninh đứng bên cạnh lôi kéo.

Khi Trầm Như Tân cúi đầu, nhìn về phía đối diện, chỉ thấy Nhạc Vũ đứng bên kia dùng kiếm chỉ tới, cùng lúc đó hắn cũng cảm nhận được quanh thân chấn động vô cùng kịch liệt.

Sắc mặt Trầm Như Tân nhất thời biến đổi, hắn không phải Kế Phi, thứ nhất không có được tu vi như vậy, thứ hai hắn chỉ có một thanh huyền binh thất phẩm đã đưa cho Nhạc Vũ thử kiếm. Nếu có chuẩn bị trước thì cũng thôi, nhưng lúc này dù hắn muốn sử dụng bí pháp hộ thân cũng không kịp, có thể nói căn bản không có thực lực đi ứng biến.

Thật ra trong giờ phút này, phương hướng chủ công của kiếm thế chính là phía trước Kế Phi cùng Ngụy Sơn, chỉ nhìn oai nghi lừng lẫy của kiếm pháp, chỉ sợ dù chỉ là bị liên lụy cũng không phải là điều mà bọn họ có thể thừa nhận ngay bây giờ.

Ngưng kết cao độ như vậy, thiên địa linh khí biến thành lưỡi dao sắc bén, quả nhiên chỉ sau một khắc liền tràn đến. Hai người Trầm Như Tân cùng Hoành Dĩ Ninh sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Bất quá chỉ sau một khắc, tâm thần bọn họ đều buông lỏng. Một thân ảnh yểu điệu chắn ngay trước mặt họ, nhìn trang phục thân hình liền nhận ra là Đoan Mộc Hàn, có một chiếc khăn gấm hoa văn đám mây đang phiêu phù trước người nàng. Linh lực kích động mặc dù vô cùng mãnh liệt, nhưng thật khó có thể dao động được chút nào.

Nhìn thấy hai người mình vô sự, Trầm Như Tân thở ra một hơi, hắn tiến lên trước định nói lời cảm tạ, lại thấy vị tiểu sư cô này của mình ngoại trừ vẻ vui mừng trong mắt, trên mặt càng thêm khổ não cùng lo lắng.

Trầm Như Tân thấy thế, đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt liền lộ ra nụ cười.

Nếu như chuyện này phát sinh ở mấy tháng về sau, như vậy chỉ sợ Đoan Mộc Hàn vui vẻ còn không kịp. Nhưng vấn đề là trước mắt Nhạc Vũ còn chưa được phân phó sẽ bái nhập vào ai, quả thật làm cho người ta có cảm giác khó giải quyết.

Nếu như thiếu niên trước mắt thi triển được hoàn toàn nguyên bản Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, như vậy thiên tư kia thật sự quá mức ưu tú, ưu tú tới mức làm cho người ta cảm thấy ghen tỵ.

Mà ngay sau đó, hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lại rùng mình lần nữa, đưa mắt nhìn lên trên trời cao.

- Chưởng giáo! Mau khuếch trương thần thú phù điêu, là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm! Là bộ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm trọn vẹn!

Trong lúc nhất thời Trầm Như Tân không kịp lựa lời nói chuyện, trực tiếp kêu lên. Đoan Mộc Hàn nghe vậy, khẽ chau mày liễu, mới vừa rồi nàng chỉ lo bảo hộ người, hơn nữa chỉ quan sát cách vận kiếm của Nhạc Vũ, trong lúc nhất thời đã quên mất chuyện này.

Trên bầu trời kiếm quang chói mắt, là do một thanh tinh kiếm màu tím trong suốt bay ra, kéo theo một cái đuôi ánh sáng dài như sao chổi. Tuy xuất hiện trên bầu trời trễ nhất, nhưng chỉ một bước liền tới, còn sớm hơn người khác đang ở trên bầu trời Truyền Pháp tiền điện.

Phía trên tinh kiếm màu tím, giờ phút này có một vị lão giả râu tóc bạc trắng, mặt mũi thanh thoát, không giận mà uy, trong mắt phảng phất như đang lóe ra điện mang đang đứng.

Hắn nghe được lời nói của Trầm Như Tân, đầu tiên hơi kinh hãi. Trong lúc nhất thời không so đo lời nói không lễ phép của đệ tử này, chỉ chăm chú nhìn xuống phía dưới, sau đó thần sắc liền hiện lên vẻ nghiêm nghị. Nhất thời hắn hạ thấp xuống thêm ba phần, một cỗ pháp lực vô cùng hùng hồn đem đồ án phù điêu thần thú xem như trọn vẹn kia cùng thạch điện phía sau vững vàng bảo vệ.



Bất quá giờ phút này sự chú ý của hắn vẫn hơn phân nửa tập trung trên người thiếu niên xa lạ bên dưới. Trong lòng thoáng kinh nghi, đến sau đó thật không thể ức chế, cơ hồ vọng động đạo tâm của hắn tới mức mừng rỡ như phát điên.

- Chẳng lẽ thượng thiên muốn chấn hưng Quảng Lăng Tông chúng ta? Thật không ngờ có thể làm cho Ngự Kiếm thuật thất truyền hơn bảy ngàn năm tái hiện trên người một thiếu niên mới nhập môn?

Lúc này ở bên dưới, Nhạc Vũ đối với hết thảy biến hóa bên ngoài hoàn toàn không có cảm giác. Cơ hồ toàn bộ lực chú ý của hắn đều đang cố gắng khống chế nội tức muốn nổ bạo trong cơ thể.

Chút ít hình vẽ mô phỏng phía trước cùng khốn cảnh trước mắt của hắn lại hoàn toàn khác hẳn. Tinh thần cộng hưởng cùng thiên địa linh khí khiến Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí trong cơ thể hắn cơ hồ sắp hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Mà chính hắn bây giờ, cũng đã muốn ngừng cũng không đươc, chỉ có thể tiếp tục cho kiếm thế đi tiếp, hoặc đợi đến khi chân khí hao hết hoặc hoàn toàn phát ra, hay là chống đỡ được đến khi kiếm chiêu hoàn toàn hoàn thành.

Đối diện với hắn, hai người Kế Phi cùng Ngụy Sơn đều cau chặt mày, kiếm chiêu này của Nhạc Vũ đều có thể nói đang hướng thẳng tới cả hai người! Lúc này chẳng những Kiền Thiên Thuẫn mà Kế Phi lấy ra bị đánh trúng chằn chịt vết rách, ngay cả Huyền Băng Thuẫn Bài thất phẩm của Ngụy Sơn đem ra cũng bị tổn thương chồng chất. Những tia công kích liên miên tràn tới càng làm nội tâm bọn họ âm thầm kêu khổ.

Cho dù là như thế, hai người cũng không nghĩ tới sẽ phản kích. Kiếm thế của Nhạc Vũ tuy vô cùng uy lực, nhưng tốc độ vận kiếm thật chậm, trong lúc xoay chuyển lại rất nhiều sơ hở. Hai người tùy tiện dùng một ngón tay cũng có thể dồn Nhạc Vũ vào chỗ chết.

Nhưng giờ phút này bọn họ lại không thấy phiền não, ngược lại trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Trong mắt hai người Kế Phi cùng Ngụy Sơn, uy lực kiếm chiêu của Nhạc Vũ càng lớn, liền làm cho người càng vui sướng. Thậm chí bọn họ cũng không dám vọng động, tránh ảnh hưởng đến Nhạc Vũ. Công kích trực diện thế này, cũng không nghi ngờ chính là phương thức nhận thức tinh yếu của chiêu kiếm pháp này tốt nhất.

- Chưởng giáo sư huynh, chẳng lẽ thật sự là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?

Lão giả theo sát phía sau, đồng dạng cũng là một vị lão nhân, chẳng qua thân hình hơi có chút béo mập, trên mặt thật hồng hào.

- Chiêu kiếm pháp này khẳng định đã bị thất truyền đã được ghi chép bên trong Quảng Lăng Ngự Kiếm Thuật! Còn có phải là thật hay không, cũng không quan trọng! Trước đó ngươi có từng nhìn thấy qua có một đệ tử nào còn chưa tới Linh Hư cảnh lại có thể thi triển ra kiếm thuật uy thế kinh người đến như vậy?

Lão nhân tóc bạc thu lại tử sắc quang kiếm dưới chân, sau đó giẫm lên trung ương phù điêu thần thú. Khi hắn rơi xuống đất, pháp lực bảo hộ đồ án phù điêu dưới chân nhất thời càng tăng thêm ba phần.

- Hơn nữa ta thật sự không tin Thích sư đệ còn chưa nhìn ra hài tử này dùng bộ kiếm pháp có ít nhất ba thành tương tự Quảng Lăng Tuyệt Kiếm mà chúng ta sử dụng lâu nay!

- Hắc! Ta chỉ là có chút không thể tin được mà thôi, chuyện mà bên trong môn phái vô số anh kiệt suốt mấy ngàn năm làm không được, không ngờ lại bị một tiểu quỷ Ngưng Dịch kỳ còn chưa nhập môn hoàn thành.

Vị Thích sư đệ kia lặng lẽ cười một tiếng, nhưng tuy hắn nói như vậy, ánh mắt lại không hề rời khỏi thanh kiếm của Nhạc Vũ, phảng phất như muốn đem toàn bộ quỹ tích của trường kiếm, tất cả góc độ đều vững vàng ghi khắc vào trong nội tâm.

Cùng lúc đó trong lòng hắn lại thầm nghĩ, tên thiếu niên còn chưa biết tên này, chính là Nhạc Vũ đã dẫn tới việc cả bảy ngọn núi đều phải tranh đoạt hay sao? Ban đầu mình lựa chọn thối lui cũng thật thất sách. Bất quá cũng may chuyện này còn chưa quyết định, cố gắng tranh thủ một phen cũng chưa chắc là không có hi vọng.

Lúc này mấy chục đạo kiếm quang trên bầu trời đều rối rít rơi xuống, bọn họ sớm nghe được Trầm Như Tân nhắc nhở. Lại nhìn thấy mấy vị Nguyên Anh tu sĩ trong môn phái đều đã tới, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, đoán chừng tin tức này là xác thực. Cho nên sau khi tới, vẻ mặt liền chuyên chú nhìn về phía bên này.

Một số người không tự chủ được rút ra huyền binh tùy thân của mình, bắt chước theo kiếm thế của Nhạc Vũ. Mà động tác này phảng phất như lây bệnh, rất nhanh liền điên cuồng khuếch tán ra. Ngay cả vị chưởng giáo chân nhân đang đứng trên đồ đằng thần thú cũng đang âm thầm dùng tay áo rộng che phủ, đang dùng ngón tay múa theo chiêu kiếm.



Đại bộ phận lão nhân bên trong đều dần dần rơi nước mắt đầy mặt.

- Đúng thật là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm trọn vẹn! Thức thứ nhất đầy đủ, đúng là thượng thiên có mắt! Quảng Lăng Tông chúng ta sắp được chấn hưng!

- Kiếm pháp này dùng tu vi Ngưng Dịch kỳ thi triển đã có tuyệt oai mạnh mẽ như vậy. Nếu đổi lại nằm trong tay chưởng giáo chân nhân, lại càng không biết sẽ kinh thiên động địa tới bực nào?

Vẻ kinh hãi trong mắt Trầm Như Tân càng lúc càng dày đặc.

- Nhạc Vũ này, tuổi nhỏ mà có ngộ tính cao như thế. Chờ tương lai hắn thành công kết đan, lại không biết sẽ có quang cảnh gì? Đoan Mộc tiểu sư cô có thể được đệ tử này…

Hắn có chút kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, từ khi bái nhập Quảng Lăng Tông tới nay, hắn chưa bao giờ nghĩ qua những sư thúc sư bá luôn bình tĩnh cao nhã lại có một thời điểm cùng điên cuồng đến như thế.

Chiêu kiếm của Nhạc Vũ càng chậm chạp, theo tinh thần lực ba động đầy trời, còn có thiên địa linh khí sôi trào đang từ từ tăng trưởng biên độ. Hắn cảm giác có một cỗ lực lượng trầm trọng đang áp bách toàn thân thanh kiếm, phảng phất như thanh kiếm trong tay hắn bị tảng đá lớn nặng tới mấy vạn cân đè ép xuống, vô cùng nặng nề.

Hôm nay hắn cảm thấy may mắn nhất chính là lúc ban đầu còn chưa làm ra vẻ hiêu trương, mượn được thanh huyền binh thất phẩm này trong tay Trầm Như Tân. Nếu không phải như thế, hai thanh linh binh kia hơn phân nửa là không chống đỡ nổi.

Lúc này cả Quảng Lăng sơn càng ngày càng nhiều người, đều nhận thấy được động tĩnh từ bên Truyền Pháp điện đưa đến, vô số quang mang đang từ trên tầng mây rơi xuống. Mà bên dưới tầng mây, còn có nhiều đệ tử Quảng Lăng Tông còn chưa cách nào ngự khí phi hành đang vội vàng chạy tới.

Vị Thích sư đệ kia đầu tiên cảm giác có điều gì không đúng, hắn liền dời tầm mắt, nhìn lên trên, khẽ cau mày.

- Chưởng giáo sư huynh! Nhiều người vây xem như vậy chỉ sợ không phải là chuyện tốt. Bộ Ngự Kiếm thuật mà tổ sư lưu lại, liên quan tới hưng vong của môn phái chúng ta. Nếu có thể che giấu, vậy tốt nhất nên che giấu một chút cho thỏa đáng.

Lão nhân tóc bạc vốn đang toàn lực chú ý phía trước, lúc này nghe được lời nói của sư đệ, trong lòng cả kinh. Hắn nhìn lên bầu trời có hơn mười bảo quang lóe sáng, chân mày chợt cau chặt lại.

- Cứ như ong vỡ tổ chạy tới đây làm gì? Phàm những ai dưới Tụ Thần kỳ Kim Đan cảnh trở xuống, quay về cho ta!

Một tiếng hét lớn, giống như lôi điện chấn vang, trong giây lát truyền khắp cả Quảng Lăng sơn, mà đám người còn đang lục tục chạy tới quả nhiên đều ngừng lại. Chỉ có vài người đạt tới yêu cầu Kim Đan Tụ Thần cảnh vẫn tiếp tục bay về hướng bên này.

Lúc này lão nhân tóc bạc vẫn có chút không yên lòng, vừa gọi thêm mấy sư đệ cùng nhau thi triển ra đại hình huyễn thuật, đem toàn bộ không gian trên dưới Truyền Pháp tiền điện che kín nghiêm nghiêm thực thực.

Lúc này kiếm thế đã đẩy mạnh tới lúc mấu chốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook