Chương 864: Cự thủ thần bí
Khai Hoang
08/06/2013
Nhạc Vũ khẽ cau mày, phi thân lên nhìn chung quanh.
Vừa rồi cũng không phải là trong lòng báo động mà là một loại cảm giác vô cùng dữ dội, đừng nói iếp tục tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công cường hóa thân thể ngay cả chớm nhập định cũng không cách nào hoàn thành.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp loại tình hình như vậy.
- Hay là bản thân quá nóng nảy?
Cưỡng chế sự bực bội trong tâm khảm, Nhạc Vũ lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Cái gọi là dục tốc bất đạt sẽ khiến cho đạo tâm cũng xuất hiện vấn đề.
Với tâm trí lo lắng hiện giờ của bản thân nếu tiếp tục tu hành thì chỉ sợ vô ích mà còn xảy ra bất trắc.
Nhạc Vũ dùng pháp lực khẽ chiêu một cái khiến tiên thạch trong đại trận lần lượt bay vào trong tay áo.
Tiếp đó hắn nhìn về phía tây ở chỗ thiên trụ của Bất Chu Sơn đứt gãy.
Đây cũng là khu vực tối tinh hoa của toàn bộ Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên.
Bất quá từ lúc thiên trụ gãy đổ thì nơi đó là nơi tối nguy hiểm nhất trong thế giới này.
- Còn nhớ kết quả tính toán quẻ tượng trước đây là đi về Tây Phương sẽ có lợi, không lẽ là chỗ này?
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ không chút do dự, hóa thành một đạo độn quang phi độn về hướng tây. Liên tục xuyên thẳng qua mấy chục mảnh vỡ thiên cảnh thì có thể thấy thời gian dần trôi thì không gian vỡ nát ngày càng lợi hại.
Những chỗ Nhạc Vũ trải qua lúc trước thì mỗi mảnh vỡ không gian đều có diện tích tối thiểu tương đương với đại lục Đông Thắng.
Nhưng những mảnh vỡ ở đây nhìn thấy cũng chỉ có diện tích giới hạn chừng ba bốn vạn dặm, vô số kẽ nứt không gian giăng đầy khắp nơi.
Hơn nữa sai lệch thời gian mấy lần tới hơn mười lần biến ảo bất định khiến cho khu vực này càng thêm nguy hiểm.
Nhạc Vũ chân đạp Sương Bạch kiếm dùng Dung vũ hóa vân quyết hộ thân nhưng vẫn chật vật trong thời không cuồng loạn này. Hắn phải đổi sang Thanh Đế Trường Sinh Quyết mà mình am hiểu nhất để ứng phó.
- Nếu nói về hung hiểm trong không gian ngoại tầng thì không nơi nào bì được hàng rào không gian bên ngoài bản giới Hồng Hoang, ngay cả Thái Ất Chân Tiên nếu không có chí bảo không gian hỗ trợ cũng khó ghé qua. Bất quá hung hiểm nơi này chỉ sợ cũng không thua kém.
Nhạc Vũ càng nhìn càng sợ hãi, tìm kiếm mấy ngày cũng không có thu hoạch gì, cũng không gặp được cơ duyên nào, ngược lại tình hình càng thêm hung hiểm.
Đây mới chỉ là tầng ngoài mà thôi, không biết vào sâu bên trong sẽ có tình huống thế nào.
Lại xuyên qua mấy đạo vết nứt không gian, Nhạc Vũ bất giác sinh ra ý quay lại, trong lòng cười khổ nghĩ bản thân đã nghĩ đơn giản. Kiếp trước thiên trụ của Bất Chu Sơn chính là nơi tụ hội của tu sĩ và yêu tộc thiên hạ, bên trong Tam Thập Tam Thiên càng là nơi cư ngụ của vô số bậc đại năng.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, những chỗ tốt chắc cũng đã bị người khác lấy đi, bản thân tới đây để tìm cơ hội đột phá không khác đơm đó ngọn tre.
Sương Thạch kiếm đã phát ra thanh âm xuy xuy rất nhỏ, chân khí Dung vũ hóa vân cũng thỉnh thoảng vỡ vụn.
Đây là dấu hiệu của thanh tiên binh đã tới cực hạn. Nhạc Vũ thầm lắc đầu, cưỡng ép xuyên ra từ trong khe nứt không gian, không ôm chút hy vọng dùng mắt Chân Long quét nhìn một cái.
Nơi này tất nhiên cũng không có vật gì. Bất quá khi một tồn tại cực lớn trên mặt đất đập vào mắt hắn thì đồng tử Nhạc Vũ co rút, vội vàng dừng lại độn quang.
- Đây là vật gì? Khí phách lớn chưa từng có.
Giật mình một lúc, Nhạc Vũ mới lấy lại tinh thần, chậm rãi đáp xuống từ cự ly cách mặt đất sáu ngàn trượng, bắt đầu cẩn thân đánh giá phía dưới.
Đây là một đài đá huyết sắc cực lớn, bốn phía vuông vức nhưng phía nam thiếu đi một bậc thang, mỗi bậc đều cao mười trượng vượt qua thân thể thường nhân.
Tổng cộng tất cả có 365 bậc đá, vừa đúng số lượng chu thiên số. Đài đá này cao tới hơn bốn ngàn trượng, rộng đạt ba mươi sáu vạn trượng, được chế tạo từ huyền huyết ngọc thạch, độ cứng tương đương với Huyền Vũ thê nham nhưng có giá trị cao hơn nhiều.
Loại ngọc thạch này theo truyền thuyết là do máu của nhiều loại thần thú thấm tạp ngưng kết biến thành, số lượng trong toàn bộ Hồng Hoang chỉ tương đương với Ngũ Sắc Thần Thạch.
Truyền thuyết này có thật hay không thì Nhạc Vũ cũng không biết. Bất quá loại ngọc thạch này quả thật vô cùng quý giá. Vô luận loại linh lực nào cũng có thể dung nhập, nếu tiên thạch có năng lực trữ năng như vậy thì có thể coi như một trong mấy loại linh trân thổ hệ cao cấp nhất.
Thứ khiến Nhạc Vũ chú ý nhất là một linh trận cực lớn vẽ trân bậc đá.
Chỉ thấy trong đó có vô số phù văn giao thoa hình thành nên một chữ Phong cực lớn, khí tức cổ xưa, vô cùng to lớn.
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp lên, dùng pháp lực định hấp nhiếp đài đá này thì cảm giác nặng như cự sơn, với lực hai mươi chính long vẫn khó dao động mảy may.
Vật này không chỉ có phần trên mặt đất mà bên dưới ít nhất cũng có thêm bốn năm phần khác, càng có thêm lực lượng đang kháng cự sự dò xét của hắn.
Cả khối huyền huyết ngọc thạch sáng lóng lánh, cũng không biết là nặng bao nhiêu.
- Đáng tiếc, nếu có thể luyện hóa vật này, dung hợp với Ngũ Sắc Thần Thạch trong Thông Thiên Long Ngục Ấn thì có thể thành một linh bảo hậu thiên trên nhị phẩm.
Nhạc Vũ thầm tiếc nuối, thu hồi pháp lực, biết bản thân nếu có đủ lực lượng cầm lên thì cũng không có lực để thu vì sẽ dẫn động cấm chế của nó.
Mặc dù không biết uy lực ra sao nhưng Nhạc Vũ vô thức cảm giác được nguy hiểm. Nếu như hắn sở liệu không sai chữ Phong cực lớn bên trong linh trận có hàm nghĩa cực kỳ đặc thù.
Nhạc Vũ bắt đầu chú ý đến linh trận trên bậc đá, bắt đầu phỏng đoán về chữ triện cực lớn kia.
Trong Tử Khuyết Thiên Chương cũng có chữ ‘Phong’ này, bất quá khách quan mà nói thì không kỹ càng như chữ trước mặt hắn hiện giờ, cơ hồ đã đem văn tự thượng cổ thuyết minh đến cực hạn.
Dùng tay thay bút phác họa trong không trung gần ba canh giờ, Nhạc Vũ mới thoả mãn dừng lại.
Tế ngộ hôm nay có thể khiến cho thuật chế phù luyện khí của hắn tăng lên nửa bậc, tính ra đi về phía tây lần này cũng không phải không có sở đắc.
Bất quá qua hơn thập thiên thì trong lòng của hắn đã trở nên bình lặng, ý nôn nóng cũng dần biến mất.
Tu sĩ vốn nên dũng mãnh tinh tiến, nhưng sau khi đến cảnh giới nhất định thì xao động quá mức lại rơi vào hạ thừa.
Hắn vốn có ý định phản hồi nhưng sau khi thấy đài đá này thì bất giác hào hứng trở lại, đang định rời đi để xem có thu hoạch gì không thì Diễn Thiên Châu trong đầu chợt xao động.
Tiếp đó một thân ảnh yểu điệu màu trắng từ mi tâm của hắn phi độn mà ra, kinh ngạc nhìn về đài đá.
- Tuyết Nhi?
Nhạc Vũ nhíu mày ngạc nhiên, từ khi hắn dùng Bạch Lộc Già Thiên lệnh để lấy thân phận Uyên Minh thì vẫn cực kỳ cẩn thận, nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không bại lộ mấy thần thông, ngay cả Chiến Tuyết dù hắn không cố ý dặn dò nhưng cũng tự giác ở trong Diễn Thiên Châu.
Chuyện nàng chủ động ra ngoài như hôm nay là lần thứ nhất.
Cảnh giác ngắm nhìn bốn phía, Nhạc Vũ cũng không để ý. Mặc dù hắn cực kỳ cẩn thận, bất quá trong chỗ này chỉ cần tu vi dưới Thái Ất Chân Tiên thì khó có thể dấu diếm được linh giác của hắn.
Nhạc Vũ đang định lên tiếng hỏi Chiến Tuyết thì thấy trong mắt nàng lộ ra vẻ mờ mịt hiếm thấy, sau đó hạ xuống đứng trên một bậc đá rót thần lực vào đài đá.
Nhạc Vũ bất giác cười khẽ, thầm nghĩ điều này căn bản vô dụng thì thấy trong nháy mắt đài đá cực lớn chợt xuất ra một tia hồng mang rồi dần dần lay đông, bị Chiến Tuyết cưỡng ép nhổ lên làm lăn xuống vô số cát đá.
Phần chôn sâu phía dưới tối thiểu dài hai vạn trượng, đến khi toàn bộ hình dáng dần triển lộ trước mắt Nhạc Vũ thì giống như một ấn tỷ cực lớn.
Vào lúc ba ngàn trượng cuối cùng sắp được Chiến Tuyết nhổ ra thì Nhạc Vũ theo vô thức được báo động, cảm giác một tia thần lực còn lớn hơn của Chiến Tuyết từ trong tràn lan ra.
Đem Lưỡng cực hàn diễm kính và Nhất Khí Hỗn Nguyên châu cùng Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô tế lên quanh người, trong đầu Nhạc Vũ thoáng hiện linh quang rồi lộ vẻ kinh hãi quát lớn:
- Tuyết Nhi! Nhanh buông thứ này cho ta!
Hắn vừa dứt lời thì lập tức phân ra một điểm Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch đánh về đài đá.
Chiến Tuyết ngẩn ra, vẻ mờ mịt trong mắt càng thêm dày đặc, cuối cùng hồi phục thanh tỉnh nhìn qua tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đúng vào lúc nàng đang muốn thu hồi thần lực thì đài đá bị một cự lực nhấc mạnh lên.
Ở bên dưới là một cánh tay màu đen đang nhẹ nhàng nâng đài đá lên không trung.
Khóe mắt Nhạc Vũ giật giật, kết ra một ấn quyết đem Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô đánh ra một đạo hồng mang ập đến cánh tay kia khiến nó hơi dừng lại một chút nhưng lại nhanh chóng phục hồi.
Một kích Tán Phách Thần Quang có thể khiến Thái Ất Chân Tiên vẫn lạc dường như hoàn toàn vô dụng!
Vừa rồi cũng không phải là trong lòng báo động mà là một loại cảm giác vô cùng dữ dội, đừng nói iếp tục tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công cường hóa thân thể ngay cả chớm nhập định cũng không cách nào hoàn thành.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp loại tình hình như vậy.
- Hay là bản thân quá nóng nảy?
Cưỡng chế sự bực bội trong tâm khảm, Nhạc Vũ lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Cái gọi là dục tốc bất đạt sẽ khiến cho đạo tâm cũng xuất hiện vấn đề.
Với tâm trí lo lắng hiện giờ của bản thân nếu tiếp tục tu hành thì chỉ sợ vô ích mà còn xảy ra bất trắc.
Nhạc Vũ dùng pháp lực khẽ chiêu một cái khiến tiên thạch trong đại trận lần lượt bay vào trong tay áo.
Tiếp đó hắn nhìn về phía tây ở chỗ thiên trụ của Bất Chu Sơn đứt gãy.
Đây cũng là khu vực tối tinh hoa của toàn bộ Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên.
Bất quá từ lúc thiên trụ gãy đổ thì nơi đó là nơi tối nguy hiểm nhất trong thế giới này.
- Còn nhớ kết quả tính toán quẻ tượng trước đây là đi về Tây Phương sẽ có lợi, không lẽ là chỗ này?
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ không chút do dự, hóa thành một đạo độn quang phi độn về hướng tây. Liên tục xuyên thẳng qua mấy chục mảnh vỡ thiên cảnh thì có thể thấy thời gian dần trôi thì không gian vỡ nát ngày càng lợi hại.
Những chỗ Nhạc Vũ trải qua lúc trước thì mỗi mảnh vỡ không gian đều có diện tích tối thiểu tương đương với đại lục Đông Thắng.
Nhưng những mảnh vỡ ở đây nhìn thấy cũng chỉ có diện tích giới hạn chừng ba bốn vạn dặm, vô số kẽ nứt không gian giăng đầy khắp nơi.
Hơn nữa sai lệch thời gian mấy lần tới hơn mười lần biến ảo bất định khiến cho khu vực này càng thêm nguy hiểm.
Nhạc Vũ chân đạp Sương Bạch kiếm dùng Dung vũ hóa vân quyết hộ thân nhưng vẫn chật vật trong thời không cuồng loạn này. Hắn phải đổi sang Thanh Đế Trường Sinh Quyết mà mình am hiểu nhất để ứng phó.
- Nếu nói về hung hiểm trong không gian ngoại tầng thì không nơi nào bì được hàng rào không gian bên ngoài bản giới Hồng Hoang, ngay cả Thái Ất Chân Tiên nếu không có chí bảo không gian hỗ trợ cũng khó ghé qua. Bất quá hung hiểm nơi này chỉ sợ cũng không thua kém.
Nhạc Vũ càng nhìn càng sợ hãi, tìm kiếm mấy ngày cũng không có thu hoạch gì, cũng không gặp được cơ duyên nào, ngược lại tình hình càng thêm hung hiểm.
Đây mới chỉ là tầng ngoài mà thôi, không biết vào sâu bên trong sẽ có tình huống thế nào.
Lại xuyên qua mấy đạo vết nứt không gian, Nhạc Vũ bất giác sinh ra ý quay lại, trong lòng cười khổ nghĩ bản thân đã nghĩ đơn giản. Kiếp trước thiên trụ của Bất Chu Sơn chính là nơi tụ hội của tu sĩ và yêu tộc thiên hạ, bên trong Tam Thập Tam Thiên càng là nơi cư ngụ của vô số bậc đại năng.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, những chỗ tốt chắc cũng đã bị người khác lấy đi, bản thân tới đây để tìm cơ hội đột phá không khác đơm đó ngọn tre.
Sương Thạch kiếm đã phát ra thanh âm xuy xuy rất nhỏ, chân khí Dung vũ hóa vân cũng thỉnh thoảng vỡ vụn.
Đây là dấu hiệu của thanh tiên binh đã tới cực hạn. Nhạc Vũ thầm lắc đầu, cưỡng ép xuyên ra từ trong khe nứt không gian, không ôm chút hy vọng dùng mắt Chân Long quét nhìn một cái.
Nơi này tất nhiên cũng không có vật gì. Bất quá khi một tồn tại cực lớn trên mặt đất đập vào mắt hắn thì đồng tử Nhạc Vũ co rút, vội vàng dừng lại độn quang.
- Đây là vật gì? Khí phách lớn chưa từng có.
Giật mình một lúc, Nhạc Vũ mới lấy lại tinh thần, chậm rãi đáp xuống từ cự ly cách mặt đất sáu ngàn trượng, bắt đầu cẩn thân đánh giá phía dưới.
Đây là một đài đá huyết sắc cực lớn, bốn phía vuông vức nhưng phía nam thiếu đi một bậc thang, mỗi bậc đều cao mười trượng vượt qua thân thể thường nhân.
Tổng cộng tất cả có 365 bậc đá, vừa đúng số lượng chu thiên số. Đài đá này cao tới hơn bốn ngàn trượng, rộng đạt ba mươi sáu vạn trượng, được chế tạo từ huyền huyết ngọc thạch, độ cứng tương đương với Huyền Vũ thê nham nhưng có giá trị cao hơn nhiều.
Loại ngọc thạch này theo truyền thuyết là do máu của nhiều loại thần thú thấm tạp ngưng kết biến thành, số lượng trong toàn bộ Hồng Hoang chỉ tương đương với Ngũ Sắc Thần Thạch.
Truyền thuyết này có thật hay không thì Nhạc Vũ cũng không biết. Bất quá loại ngọc thạch này quả thật vô cùng quý giá. Vô luận loại linh lực nào cũng có thể dung nhập, nếu tiên thạch có năng lực trữ năng như vậy thì có thể coi như một trong mấy loại linh trân thổ hệ cao cấp nhất.
Thứ khiến Nhạc Vũ chú ý nhất là một linh trận cực lớn vẽ trân bậc đá.
Chỉ thấy trong đó có vô số phù văn giao thoa hình thành nên một chữ Phong cực lớn, khí tức cổ xưa, vô cùng to lớn.
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp lên, dùng pháp lực định hấp nhiếp đài đá này thì cảm giác nặng như cự sơn, với lực hai mươi chính long vẫn khó dao động mảy may.
Vật này không chỉ có phần trên mặt đất mà bên dưới ít nhất cũng có thêm bốn năm phần khác, càng có thêm lực lượng đang kháng cự sự dò xét của hắn.
Cả khối huyền huyết ngọc thạch sáng lóng lánh, cũng không biết là nặng bao nhiêu.
- Đáng tiếc, nếu có thể luyện hóa vật này, dung hợp với Ngũ Sắc Thần Thạch trong Thông Thiên Long Ngục Ấn thì có thể thành một linh bảo hậu thiên trên nhị phẩm.
Nhạc Vũ thầm tiếc nuối, thu hồi pháp lực, biết bản thân nếu có đủ lực lượng cầm lên thì cũng không có lực để thu vì sẽ dẫn động cấm chế của nó.
Mặc dù không biết uy lực ra sao nhưng Nhạc Vũ vô thức cảm giác được nguy hiểm. Nếu như hắn sở liệu không sai chữ Phong cực lớn bên trong linh trận có hàm nghĩa cực kỳ đặc thù.
Nhạc Vũ bắt đầu chú ý đến linh trận trên bậc đá, bắt đầu phỏng đoán về chữ triện cực lớn kia.
Trong Tử Khuyết Thiên Chương cũng có chữ ‘Phong’ này, bất quá khách quan mà nói thì không kỹ càng như chữ trước mặt hắn hiện giờ, cơ hồ đã đem văn tự thượng cổ thuyết minh đến cực hạn.
Dùng tay thay bút phác họa trong không trung gần ba canh giờ, Nhạc Vũ mới thoả mãn dừng lại.
Tế ngộ hôm nay có thể khiến cho thuật chế phù luyện khí của hắn tăng lên nửa bậc, tính ra đi về phía tây lần này cũng không phải không có sở đắc.
Bất quá qua hơn thập thiên thì trong lòng của hắn đã trở nên bình lặng, ý nôn nóng cũng dần biến mất.
Tu sĩ vốn nên dũng mãnh tinh tiến, nhưng sau khi đến cảnh giới nhất định thì xao động quá mức lại rơi vào hạ thừa.
Hắn vốn có ý định phản hồi nhưng sau khi thấy đài đá này thì bất giác hào hứng trở lại, đang định rời đi để xem có thu hoạch gì không thì Diễn Thiên Châu trong đầu chợt xao động.
Tiếp đó một thân ảnh yểu điệu màu trắng từ mi tâm của hắn phi độn mà ra, kinh ngạc nhìn về đài đá.
- Tuyết Nhi?
Nhạc Vũ nhíu mày ngạc nhiên, từ khi hắn dùng Bạch Lộc Già Thiên lệnh để lấy thân phận Uyên Minh thì vẫn cực kỳ cẩn thận, nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không bại lộ mấy thần thông, ngay cả Chiến Tuyết dù hắn không cố ý dặn dò nhưng cũng tự giác ở trong Diễn Thiên Châu.
Chuyện nàng chủ động ra ngoài như hôm nay là lần thứ nhất.
Cảnh giác ngắm nhìn bốn phía, Nhạc Vũ cũng không để ý. Mặc dù hắn cực kỳ cẩn thận, bất quá trong chỗ này chỉ cần tu vi dưới Thái Ất Chân Tiên thì khó có thể dấu diếm được linh giác của hắn.
Nhạc Vũ đang định lên tiếng hỏi Chiến Tuyết thì thấy trong mắt nàng lộ ra vẻ mờ mịt hiếm thấy, sau đó hạ xuống đứng trên một bậc đá rót thần lực vào đài đá.
Nhạc Vũ bất giác cười khẽ, thầm nghĩ điều này căn bản vô dụng thì thấy trong nháy mắt đài đá cực lớn chợt xuất ra một tia hồng mang rồi dần dần lay đông, bị Chiến Tuyết cưỡng ép nhổ lên làm lăn xuống vô số cát đá.
Phần chôn sâu phía dưới tối thiểu dài hai vạn trượng, đến khi toàn bộ hình dáng dần triển lộ trước mắt Nhạc Vũ thì giống như một ấn tỷ cực lớn.
Vào lúc ba ngàn trượng cuối cùng sắp được Chiến Tuyết nhổ ra thì Nhạc Vũ theo vô thức được báo động, cảm giác một tia thần lực còn lớn hơn của Chiến Tuyết từ trong tràn lan ra.
Đem Lưỡng cực hàn diễm kính và Nhất Khí Hỗn Nguyên châu cùng Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô tế lên quanh người, trong đầu Nhạc Vũ thoáng hiện linh quang rồi lộ vẻ kinh hãi quát lớn:
- Tuyết Nhi! Nhanh buông thứ này cho ta!
Hắn vừa dứt lời thì lập tức phân ra một điểm Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch đánh về đài đá.
Chiến Tuyết ngẩn ra, vẻ mờ mịt trong mắt càng thêm dày đặc, cuối cùng hồi phục thanh tỉnh nhìn qua tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đúng vào lúc nàng đang muốn thu hồi thần lực thì đài đá bị một cự lực nhấc mạnh lên.
Ở bên dưới là một cánh tay màu đen đang nhẹ nhàng nâng đài đá lên không trung.
Khóe mắt Nhạc Vũ giật giật, kết ra một ấn quyết đem Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô đánh ra một đạo hồng mang ập đến cánh tay kia khiến nó hơi dừng lại một chút nhưng lại nhanh chóng phục hồi.
Một kích Tán Phách Thần Quang có thể khiến Thái Ất Chân Tiên vẫn lạc dường như hoàn toàn vô dụng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.