Chương 360: Cửu Sách Huyền Hạo
Khai Hoang
16/03/2013
Ngày hôm sau, linh trận mà Nhạc Vũ sử dụng tay chân trong Vạn Tiên Quật có chút ít rối loạn dần dần hiện ra. Nhưng đại đa số tu sĩ làm việc nơi này vẫn chưa hề phát giác.
Sau đó quả nhiên Tào Vấn không đến Vạn Tiên Quật, Nhạc Vũ không cần đi hỏi thăm cũng nghe được có chút đệ tử Trúc Cơ cảnh nhắc tới tình hình hôm qua Tào Vấn gặp tâm kiếp.
Nhưng lúc này Nhạc Vũ đã hoàn toàn có quyết tâm, trong lòng cũng không hề nhắc tới.
Hắn chỉ lo hoàn thành việc riêng của mình.
Hôm đó lúc hắn đi ra Vạn Tiên Quật, lại nhận được phi tiễn đưa tin bay tới. Bên trong lưu nội dung muốn hắn đến Minh Trụ Phong một chuyến.
- Rốt cục là chuyện gì, sao chiều qua không nghe nhắc tới? Chẳng lẽ Tào sư thúc độ kiếp lại tìm ta hộ pháp? Không đúng, trong tông môn cường giả như mây, làm sao cũng không tới phiên ta. Nghe cách nói chuyện của sư thúc tổ, không có vẻ lo lắng, chỉ sợ tám phần là vì chuyện Tử Vân tiên phủ.
Trong lòng Nhạc Vũ không ngừng suy đoán, Minh Dương kiếm cũng nhanh chóng bay thẳng tới Ly Hận Phủ của Xương Băng Hồng. Thanh huyền binh ngũ phẩm này tuy uy năng không tệ, nhưng Nhạc Vũ lại rất ít sử dụng hỏa hệ đạo pháp, Phong Loan kiếm càng thích hợp dùng chiến đấu, vì thế hắn dùng Minh Dương kiếm làm dụng cụ thay chân.
Tiến vào bên trong động phủ, Nhạc Vũ vừa dừng lại trước lầu các, liền thấy Tào Vấn đang ngồi xếp bằng ngay trung ương. Sắc mặt Xương Băng Hồng không chút thay đổi ngồi một bên, thỉnh thoảng lại đánh ra vài ấn quyết điều chỉnh linh lực bên trong lầu các.
Nhạc Vũ thấy thế trong lòng chợt cười, đi nhanh vào:
- Đệ tử ở bên Vạn Tiên Quật nghe nói Tào sư thúc độ kiếp thành đan. Lúc này nhìn vào hơn phân nửa không giả, thật sự đáng mừng phải không?
- Có gì đáng mừng? Ba mươi năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Ngụy Đan, nhưng chậm chạp tới nay không thể kết đan. Nếu ta là hắn đã sớm xấu hổ chết mất rồi. Cũng may là gặp được ngươi, nếu không phải có ngươi mỗi ngày làm phiền, ta xem tiểu tử này cả đời kết đan vô vọng.
Giọng nói của Xương Băng Hồng mặc dù vẫn thật lạnh lùng, xen lẫn vài phần bất mãn. Nhưng Nhạc Vũ vẫn có thể nhận thấy được sư thúc tổ thật ra đang cực kỳ cao hứng, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Chẳng qua trong lòng hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ. Hắn chợt nghĩ chuyện Tào Vấn thành đan lại có quan hệ gì với ta? Nói tới chỉ điểm, lại càng chưa bao giờ có. Chẳng lẽ là vì mỗi ngày hắn thỉnh giáo trận phù với Xương Băng Hồng mà ra?
Còn đang nói chuyện, Xương Băng Hồng lại kháp ấn quyết, làm như muốn thông qua việc điều tiết linh lực bên ngoài trợ giúp Tào Vấn thành đan. Khi pháp ấn hoàn thành, Xương Băng Hồng rốt cục nghiêng đầu nói:
- Mấy ngày này ta cần hộ pháp cho hắn, chiều ngươi không cần tới nữa. Còn có chuyện ở Tử Vân tiên phủ, chưởng giáo chân nhân cùng chư vị trưởng lão đã xác định cho ngươi cùng Lý Nại Lạc và Trầm Như Tân bọn họ cùng đi. Ta biết ngươi chừng một năm rưỡi nữa mới có thể kết đan, nhưng còn cần khống chế một chút, chớ tiến triển quá nhanh. Tuy hôm nay pháp bảo tùy thân của ngươi mặc dù cực kỳ bất phàm, nhưng so với chư tông đệ tử vẫn còn kém một chút, chưa đủ cùng bọn hắn tranh phong!
Nói tới đây, Xương Băng Hồng thoáng phất tay áo, một đoàn âm thanh đinh đương rơi xuống trước người Nhạc Vũ.
Khi trông thấy được hình dáng đồ vật, Nhạc Vũ nhất thời cảm thấy hít thở không thông:
- Đây là Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm?
- Chỉ là phỏng chế mà thôi!
Xương Băng Hồng lạnh nhạt nói:
- Nghiêm Chân trưởng lão bao nhiêu năm nay trấn giữ Lôi Vân Cốc, ba trăm năm đích thân dùng Hắc Diệu Tinh Thiết hỗn hợp cùng nhiều tài liệu trân quý chế luyện ra. Hắn vốn muốn bắt chước chế tạo Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, nhưng chỉ chế được ba ngàn sáu trăm chiếc. Còn kém hơn Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm gấp ba lần. Chẳng qua vật này vẫn được liệt vào tam phẩm tới nhị phẩm, xem như khí cụ bày trận tuyệt hảo.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, cúi người quỳ xuống nói:
- Vật này dùng truyền thừa trong tông môn quan trọng hơn.
Xương Băng Hồng thấy thế khóe môi hơi nhếch lên:
- Bản thân vật này cũng không có uy lực gì, nó có thể phát huy ra bao nhiêu uy năng còn phải xem thực lực của người bày trận. Minh Trụ Phong hôm nay không có người kế tục, vật này để lại chỗ ta cũng chỉ lãng phí, còn không bằng đưa cho ngươi. Nếu không phải ta cùng Nghiêm trưởng lão vẫn còn sống được một khoảng thời gian nữa, ngay cả Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm chân chính cùng hai bộ Thất Thải Bảo Sắc Kỳ cũng sẽ đưa cho ngươi.
Ánh mắt Nhạc Vũ liếc về phía Tào Vấn, thầm nghĩ đây không phải có người kế tục hay sao? Mà Xương Băng Hồng chỉ quét mắt nhìn hắn liền hiểu được, vui vẻ nói:
- Tào sư thúc của ngươi ta đã có chuẩn bị khác, không cần ngươi lo lắng. Hơn nữa nếu không có vật này, cũng không giúp được ngươi đối kháng bảo bối như Thập Phương Môn. Thật ra bên trong tông môn, vốn chuẩn bị cấp cho ngươi một trọng bảo siêu phẩm có liên quan tới linh sủng của ngươi còn vượt hơn Thập Phương Môn cho ngươi. Chẳng qua vật này khác với Thập Phương Môn, không có khả năng thuấn di ngàn dặm như thế. Cho ngươi quá sớm chỉ sẽ gieo tới tai họa mà thôi. Vì vậy mới đổi lại bộ Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm phỏng chế này. Ngoài ra ngươi có thể đi một chuyến tới La Trân Điện, tài liệu luyện khí từ nhất phẩm trở xuống, số lượng đủ chế ra hai phần huyền binh tùy ngươi chọn lựa! Trong hai tháng nên đem hết thảy chuẩn bị cho thỏa đáng.
Nhạc Vũ vốn đang suy nghĩ trọng bảo kia có liên quan tới Sơ Tam, rốt cục chính là vật gì? Làm sao trước kia vô luận là tin đồn trong tông môn hay bên trong những bút ký của các vị tiền bối đều không hề nhắc tới?
Nhưng sau khi nghe xong, những ý niệm này tạm thời bị hắn đè ép xuống, trong lòng đều tràn ngập vui mừng.
Hắn thèm thuồng những tài liệu trân quý bên trong La Trân Điện đã lâu. Mà trước giờ hắn chỉ được tiếp xúc những loại tài liệu ngũ phẩm. Tuy Trầm Như Tân có thiên vị, giúp hắn chọn lựa vài loại linh tài, số lượng cũng thật nhiều, nhưng cuối cùng chẳng qua là vật ngũ phẩm mà thôi, trợ giúp đối với hắn thật sự có hạn.
Thật ra hôm nay Nhạc Vũ có được Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm phỏng chế cùng Tam Diệu Như Ý Lôi Châm trong tay, cộng thêm Quảng Lăng Tuyệt Kiếm và Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao hộ thân, đã không còn cần tới pháp bảo huyền binh.
Nhưng cho tới hôm nay Chiến Tuyết vẫn dùng Thiên Ti Tuyết Kiếm, Minh Dương kiếm lại không được tiện tay, chuyện này làm Nhạc Vũ phiền não thật lâu.
Thân thể Chiến Tuyết đã tương đương một thanh lục phẩm tới ngũ phẩm huyền binh. Nếu thay thế phẩm cấp binh khí kém hơn Thiên Ti Tuyết Kiếm, đối với nàng cũng không có tác dụng.
Cáo từ Xương Băng Hồng, Nhạc Vũ cũng không vội vã đi nhận những linh tài kia, vội vàng chạy về động phủ của mình bảo hộ Nhạc Trương thị dùng xong Trúc Cơ đan, lại kiên nhẫn châm viêm xong mới ngự kiếm bay tới La Trân Điện bên Thủy Hàn Phong.
Mặc dù La Trân Điện có chữ điện bên trong, thật ra nơi này là cơ cấu xử lý công việc lớn nhất Quảng Lăng Tông, cũng là khu kiến trúc lầu các lớn nhất với diện tích hơn mười dặm. Trong ba vạn đệ tử tông môn, tổng cộng có hơn vạn người đang làm việc nơi này. Cộng thêm ngoại môn đệ tử bị loại, số lượng của phải hơn mười vạn. Chẳng qua tu sĩ cao cấp nơi này cực ít, vì vậy tuy kiếm được nhiều, nhưng địa vị lại không bằng Truyền Pháp Điện cùng Chấp Luật Điện.
Nơi đây tuy lớn nhưng mấy tháng trước Nhạc Vũ có tới qua một lần, vì vậy quen việc dễ làm. Hắn đi vào nơi này không lâu, liền chạy thẳng tới phía bắc, tìm Trầm Như Tân đang trấn giữ nơi này.
Vừa mới gặp mặt, Trầm Như Tân đã cười nói:
- Ta sớm đoán hôm nay ngươi sẽ chạy qua, quả nhiên đoán trúng. Sư đệ tới đúng lúc, ta có nhóm tài liệu mới vào kho.
Nhạc Vũ chăm chú nhìn lên, chỉ thấy một vị tu sĩ Linh Hư cảnh đang giao một ít đồ vật cho Trầm Như Tân. Tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện đều là tài liệu luyện khí từ thất phẩm tới bát phẩm, hắn cũng không để ý. Chỉ chờ Trầm Như Tân làm xong việc, mới cùng nhau đi vào khố phòng nằm sâu bên trong hang động.
Khi hai người xuyên qua một ngã rẽ, lại nhìn thấy hang động tương tự như Vạn Tiên Quật. Phân ra bốn cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh, đồng dạng là đề phòng sâm nghiêm, linh lực nồng hậu.
Khố phòng Bính Đinh nhị cấp có mười phòng, phương viên rộng chừng trăm trượng. Tiến tới Ất cấp chỉ có ba phòng nhưng phương viên rộng hơn ngàn trượng. Sở dĩ có diện tích lớn như vậy, thật ra dùng chuẩn bị khắc họa linh trận. Gian phòng này tuy có thể chứa đựng linh dược hay tài liệu luyện khí, một khi lên tới ngũ phẩm, như vậy cần bảo tồn hoàn cảnh phải thật cẩn thận.
Nhạc Vũ vốn tưởng rằng sau khi đạt tới phẩm cấp này, căn bản cũng đã trở thành vật phẩm khó tìm trên thế gian. Bên trong Quảng Lăng Tông mặc dù còn tồn kho, nhất định cũng sẽ không nhiều lắm. Nhưng khi hắn đi theo phía sau Trầm Như Tân tiến vào phòng, liền trợn mắt líu lưỡi. Nơi này tuyệt không trống trải như hắn tưởng tượng, vừa nhìn liền thấy chung quanh rực rỡ muôn màu. Tài liệu đủ màu sắc có chừng năm sáu trăm loại, tuyệt đại đa số đều có phân lượng không nhỏ.
- Cảm thấy thật khó tin đúng không? Lúc đầu khi ta đi vào nhìn thấy, cũng giống như ngươi.
Nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ, Trầm Như Tân cười hắc hắc nói:
- Thật ra nên cẩn thận nghĩ lại xem, cũng không có gì kỳ quái, Quảng Lăng Tông hùng bá phương bắc, tích lũy hơn vạn năm. Làm sao có thể thua kém? Những khố phòng nơi đây đã có hai phòng chứa đầy. Hôm nay trong tông thiếu thốn chỉ là người luyện khí, trong vạn năm mặc dù Ngọc Dung Phong tích lũy được truyền thừa đầy đủ, nhưng cũng không cách nào tiêu hóa được toàn bộ. Người có thể luyện chế được pháp bảo ngũ phẩm trở lên, thật sự quá ít. Mà tu sĩ Kim Đan cảnh trở lên, mỗi đời chỉ có hơn trăm vị mà thôi, cộng thêm bao năm qua đều có pháp bảo truyền xuống, người có thể sử dụng được cũng không nhiều.
Nhạc Vũ vừa hiểu ra, nhưng ngay sau đó lại nghe Trầm Như Tân tự giễu nói:
- Ta tiếp nhận chức chấp sự La Trân Điện, liền tìm đọc sổ sách trong khố phòng bao năm qua, phát hiện nơi này linh tài hàng năm cũng không chi ra được ba trăm vạn linh thạch. Nhưng thất đại tổ sư trong tông sớm có di ngôn, dù bỏ mặc cho hư hỏng nơi này, cũng không cho phép những tông môn cùng tán tu của Bắc Hoang nhúng tay vào.
Sau đó quả nhiên Tào Vấn không đến Vạn Tiên Quật, Nhạc Vũ không cần đi hỏi thăm cũng nghe được có chút đệ tử Trúc Cơ cảnh nhắc tới tình hình hôm qua Tào Vấn gặp tâm kiếp.
Nhưng lúc này Nhạc Vũ đã hoàn toàn có quyết tâm, trong lòng cũng không hề nhắc tới.
Hắn chỉ lo hoàn thành việc riêng của mình.
Hôm đó lúc hắn đi ra Vạn Tiên Quật, lại nhận được phi tiễn đưa tin bay tới. Bên trong lưu nội dung muốn hắn đến Minh Trụ Phong một chuyến.
- Rốt cục là chuyện gì, sao chiều qua không nghe nhắc tới? Chẳng lẽ Tào sư thúc độ kiếp lại tìm ta hộ pháp? Không đúng, trong tông môn cường giả như mây, làm sao cũng không tới phiên ta. Nghe cách nói chuyện của sư thúc tổ, không có vẻ lo lắng, chỉ sợ tám phần là vì chuyện Tử Vân tiên phủ.
Trong lòng Nhạc Vũ không ngừng suy đoán, Minh Dương kiếm cũng nhanh chóng bay thẳng tới Ly Hận Phủ của Xương Băng Hồng. Thanh huyền binh ngũ phẩm này tuy uy năng không tệ, nhưng Nhạc Vũ lại rất ít sử dụng hỏa hệ đạo pháp, Phong Loan kiếm càng thích hợp dùng chiến đấu, vì thế hắn dùng Minh Dương kiếm làm dụng cụ thay chân.
Tiến vào bên trong động phủ, Nhạc Vũ vừa dừng lại trước lầu các, liền thấy Tào Vấn đang ngồi xếp bằng ngay trung ương. Sắc mặt Xương Băng Hồng không chút thay đổi ngồi một bên, thỉnh thoảng lại đánh ra vài ấn quyết điều chỉnh linh lực bên trong lầu các.
Nhạc Vũ thấy thế trong lòng chợt cười, đi nhanh vào:
- Đệ tử ở bên Vạn Tiên Quật nghe nói Tào sư thúc độ kiếp thành đan. Lúc này nhìn vào hơn phân nửa không giả, thật sự đáng mừng phải không?
- Có gì đáng mừng? Ba mươi năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Ngụy Đan, nhưng chậm chạp tới nay không thể kết đan. Nếu ta là hắn đã sớm xấu hổ chết mất rồi. Cũng may là gặp được ngươi, nếu không phải có ngươi mỗi ngày làm phiền, ta xem tiểu tử này cả đời kết đan vô vọng.
Giọng nói của Xương Băng Hồng mặc dù vẫn thật lạnh lùng, xen lẫn vài phần bất mãn. Nhưng Nhạc Vũ vẫn có thể nhận thấy được sư thúc tổ thật ra đang cực kỳ cao hứng, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Chẳng qua trong lòng hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ. Hắn chợt nghĩ chuyện Tào Vấn thành đan lại có quan hệ gì với ta? Nói tới chỉ điểm, lại càng chưa bao giờ có. Chẳng lẽ là vì mỗi ngày hắn thỉnh giáo trận phù với Xương Băng Hồng mà ra?
Còn đang nói chuyện, Xương Băng Hồng lại kháp ấn quyết, làm như muốn thông qua việc điều tiết linh lực bên ngoài trợ giúp Tào Vấn thành đan. Khi pháp ấn hoàn thành, Xương Băng Hồng rốt cục nghiêng đầu nói:
- Mấy ngày này ta cần hộ pháp cho hắn, chiều ngươi không cần tới nữa. Còn có chuyện ở Tử Vân tiên phủ, chưởng giáo chân nhân cùng chư vị trưởng lão đã xác định cho ngươi cùng Lý Nại Lạc và Trầm Như Tân bọn họ cùng đi. Ta biết ngươi chừng một năm rưỡi nữa mới có thể kết đan, nhưng còn cần khống chế một chút, chớ tiến triển quá nhanh. Tuy hôm nay pháp bảo tùy thân của ngươi mặc dù cực kỳ bất phàm, nhưng so với chư tông đệ tử vẫn còn kém một chút, chưa đủ cùng bọn hắn tranh phong!
Nói tới đây, Xương Băng Hồng thoáng phất tay áo, một đoàn âm thanh đinh đương rơi xuống trước người Nhạc Vũ.
Khi trông thấy được hình dáng đồ vật, Nhạc Vũ nhất thời cảm thấy hít thở không thông:
- Đây là Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm?
- Chỉ là phỏng chế mà thôi!
Xương Băng Hồng lạnh nhạt nói:
- Nghiêm Chân trưởng lão bao nhiêu năm nay trấn giữ Lôi Vân Cốc, ba trăm năm đích thân dùng Hắc Diệu Tinh Thiết hỗn hợp cùng nhiều tài liệu trân quý chế luyện ra. Hắn vốn muốn bắt chước chế tạo Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, nhưng chỉ chế được ba ngàn sáu trăm chiếc. Còn kém hơn Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm gấp ba lần. Chẳng qua vật này vẫn được liệt vào tam phẩm tới nhị phẩm, xem như khí cụ bày trận tuyệt hảo.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, cúi người quỳ xuống nói:
- Vật này dùng truyền thừa trong tông môn quan trọng hơn.
Xương Băng Hồng thấy thế khóe môi hơi nhếch lên:
- Bản thân vật này cũng không có uy lực gì, nó có thể phát huy ra bao nhiêu uy năng còn phải xem thực lực của người bày trận. Minh Trụ Phong hôm nay không có người kế tục, vật này để lại chỗ ta cũng chỉ lãng phí, còn không bằng đưa cho ngươi. Nếu không phải ta cùng Nghiêm trưởng lão vẫn còn sống được một khoảng thời gian nữa, ngay cả Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm chân chính cùng hai bộ Thất Thải Bảo Sắc Kỳ cũng sẽ đưa cho ngươi.
Ánh mắt Nhạc Vũ liếc về phía Tào Vấn, thầm nghĩ đây không phải có người kế tục hay sao? Mà Xương Băng Hồng chỉ quét mắt nhìn hắn liền hiểu được, vui vẻ nói:
- Tào sư thúc của ngươi ta đã có chuẩn bị khác, không cần ngươi lo lắng. Hơn nữa nếu không có vật này, cũng không giúp được ngươi đối kháng bảo bối như Thập Phương Môn. Thật ra bên trong tông môn, vốn chuẩn bị cấp cho ngươi một trọng bảo siêu phẩm có liên quan tới linh sủng của ngươi còn vượt hơn Thập Phương Môn cho ngươi. Chẳng qua vật này khác với Thập Phương Môn, không có khả năng thuấn di ngàn dặm như thế. Cho ngươi quá sớm chỉ sẽ gieo tới tai họa mà thôi. Vì vậy mới đổi lại bộ Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm phỏng chế này. Ngoài ra ngươi có thể đi một chuyến tới La Trân Điện, tài liệu luyện khí từ nhất phẩm trở xuống, số lượng đủ chế ra hai phần huyền binh tùy ngươi chọn lựa! Trong hai tháng nên đem hết thảy chuẩn bị cho thỏa đáng.
Nhạc Vũ vốn đang suy nghĩ trọng bảo kia có liên quan tới Sơ Tam, rốt cục chính là vật gì? Làm sao trước kia vô luận là tin đồn trong tông môn hay bên trong những bút ký của các vị tiền bối đều không hề nhắc tới?
Nhưng sau khi nghe xong, những ý niệm này tạm thời bị hắn đè ép xuống, trong lòng đều tràn ngập vui mừng.
Hắn thèm thuồng những tài liệu trân quý bên trong La Trân Điện đã lâu. Mà trước giờ hắn chỉ được tiếp xúc những loại tài liệu ngũ phẩm. Tuy Trầm Như Tân có thiên vị, giúp hắn chọn lựa vài loại linh tài, số lượng cũng thật nhiều, nhưng cuối cùng chẳng qua là vật ngũ phẩm mà thôi, trợ giúp đối với hắn thật sự có hạn.
Thật ra hôm nay Nhạc Vũ có được Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm phỏng chế cùng Tam Diệu Như Ý Lôi Châm trong tay, cộng thêm Quảng Lăng Tuyệt Kiếm và Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao hộ thân, đã không còn cần tới pháp bảo huyền binh.
Nhưng cho tới hôm nay Chiến Tuyết vẫn dùng Thiên Ti Tuyết Kiếm, Minh Dương kiếm lại không được tiện tay, chuyện này làm Nhạc Vũ phiền não thật lâu.
Thân thể Chiến Tuyết đã tương đương một thanh lục phẩm tới ngũ phẩm huyền binh. Nếu thay thế phẩm cấp binh khí kém hơn Thiên Ti Tuyết Kiếm, đối với nàng cũng không có tác dụng.
Cáo từ Xương Băng Hồng, Nhạc Vũ cũng không vội vã đi nhận những linh tài kia, vội vàng chạy về động phủ của mình bảo hộ Nhạc Trương thị dùng xong Trúc Cơ đan, lại kiên nhẫn châm viêm xong mới ngự kiếm bay tới La Trân Điện bên Thủy Hàn Phong.
Mặc dù La Trân Điện có chữ điện bên trong, thật ra nơi này là cơ cấu xử lý công việc lớn nhất Quảng Lăng Tông, cũng là khu kiến trúc lầu các lớn nhất với diện tích hơn mười dặm. Trong ba vạn đệ tử tông môn, tổng cộng có hơn vạn người đang làm việc nơi này. Cộng thêm ngoại môn đệ tử bị loại, số lượng của phải hơn mười vạn. Chẳng qua tu sĩ cao cấp nơi này cực ít, vì vậy tuy kiếm được nhiều, nhưng địa vị lại không bằng Truyền Pháp Điện cùng Chấp Luật Điện.
Nơi đây tuy lớn nhưng mấy tháng trước Nhạc Vũ có tới qua một lần, vì vậy quen việc dễ làm. Hắn đi vào nơi này không lâu, liền chạy thẳng tới phía bắc, tìm Trầm Như Tân đang trấn giữ nơi này.
Vừa mới gặp mặt, Trầm Như Tân đã cười nói:
- Ta sớm đoán hôm nay ngươi sẽ chạy qua, quả nhiên đoán trúng. Sư đệ tới đúng lúc, ta có nhóm tài liệu mới vào kho.
Nhạc Vũ chăm chú nhìn lên, chỉ thấy một vị tu sĩ Linh Hư cảnh đang giao một ít đồ vật cho Trầm Như Tân. Tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện đều là tài liệu luyện khí từ thất phẩm tới bát phẩm, hắn cũng không để ý. Chỉ chờ Trầm Như Tân làm xong việc, mới cùng nhau đi vào khố phòng nằm sâu bên trong hang động.
Khi hai người xuyên qua một ngã rẽ, lại nhìn thấy hang động tương tự như Vạn Tiên Quật. Phân ra bốn cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh, đồng dạng là đề phòng sâm nghiêm, linh lực nồng hậu.
Khố phòng Bính Đinh nhị cấp có mười phòng, phương viên rộng chừng trăm trượng. Tiến tới Ất cấp chỉ có ba phòng nhưng phương viên rộng hơn ngàn trượng. Sở dĩ có diện tích lớn như vậy, thật ra dùng chuẩn bị khắc họa linh trận. Gian phòng này tuy có thể chứa đựng linh dược hay tài liệu luyện khí, một khi lên tới ngũ phẩm, như vậy cần bảo tồn hoàn cảnh phải thật cẩn thận.
Nhạc Vũ vốn tưởng rằng sau khi đạt tới phẩm cấp này, căn bản cũng đã trở thành vật phẩm khó tìm trên thế gian. Bên trong Quảng Lăng Tông mặc dù còn tồn kho, nhất định cũng sẽ không nhiều lắm. Nhưng khi hắn đi theo phía sau Trầm Như Tân tiến vào phòng, liền trợn mắt líu lưỡi. Nơi này tuyệt không trống trải như hắn tưởng tượng, vừa nhìn liền thấy chung quanh rực rỡ muôn màu. Tài liệu đủ màu sắc có chừng năm sáu trăm loại, tuyệt đại đa số đều có phân lượng không nhỏ.
- Cảm thấy thật khó tin đúng không? Lúc đầu khi ta đi vào nhìn thấy, cũng giống như ngươi.
Nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ, Trầm Như Tân cười hắc hắc nói:
- Thật ra nên cẩn thận nghĩ lại xem, cũng không có gì kỳ quái, Quảng Lăng Tông hùng bá phương bắc, tích lũy hơn vạn năm. Làm sao có thể thua kém? Những khố phòng nơi đây đã có hai phòng chứa đầy. Hôm nay trong tông thiếu thốn chỉ là người luyện khí, trong vạn năm mặc dù Ngọc Dung Phong tích lũy được truyền thừa đầy đủ, nhưng cũng không cách nào tiêu hóa được toàn bộ. Người có thể luyện chế được pháp bảo ngũ phẩm trở lên, thật sự quá ít. Mà tu sĩ Kim Đan cảnh trở lên, mỗi đời chỉ có hơn trăm vị mà thôi, cộng thêm bao năm qua đều có pháp bảo truyền xuống, người có thể sử dụng được cũng không nhiều.
Nhạc Vũ vừa hiểu ra, nhưng ngay sau đó lại nghe Trầm Như Tân tự giễu nói:
- Ta tiếp nhận chức chấp sự La Trân Điện, liền tìm đọc sổ sách trong khố phòng bao năm qua, phát hiện nơi này linh tài hàng năm cũng không chi ra được ba trăm vạn linh thạch. Nhưng thất đại tổ sư trong tông sớm có di ngôn, dù bỏ mặc cho hư hỏng nơi này, cũng không cho phép những tông môn cùng tán tu của Bắc Hoang nhúng tay vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.