Chương 333: Đấu pháp Kim Đan
Khai Hoang
16/03/2013
Tiếng thét phẫn nộ của lão vang xa đến hơn mười dặm, cùng lúc quanh người Công Dương Anh bao phủ một tầng kim quang xông thẳng vào màn trâm.
Nhạc Vũ cũng không thấy kinh ngạc, 365 cây Như Ý lôi châm chỉ trong một sát na, đột nhiên thay đổi vị trí tạo thành một trận hình, một luồng lực từ khổng lồ vây khốn Công Dương Anh bên trong.
Thạch Lũy bên kia rốt cục hét lên một tiếng điên cuồng:
- Ngươi dám vô lễ với sư tôn ta?
Cả người hắn đột nhiên bao phủ một tầng đá mỏng, thêm một tầng tầng quy giáp hiện lên ngoài phục sức của hắn, bao phủ lên cả quyền đầu. Trong quyền phong lộ ra mấy cây gai nhọn nặng nề đánh về Nhạc Vũ.
- Thạch linh thân thể? Hắc! Không trách được năm đó Thừa Vân môn lại lấy lòng Thạch gia. Thiên phú người này đúng là vượt xa thường nhân! Ngọc Hoàng Tông đối với hắn cũng không bạc, chỉ mới tu vi Trúc Cơ đã ban cho lục phẩm pháp bảo hộ thân!
Cảm giác được theo mỗi bước chạy của Thạch Lũy thì thổ linh lực hấp nạp vào người hắn ngày càng dày. Nhạc Vũ vẫn bình thản, đến khi quyền đầu của Thạch Lũy đến trước mặt mới mở hai mắt tiện tay đánh ra một quyền đối cứng.
Ầm!
Theo thanh âm trầm trọng, kình khí giao kích nhất thời tứ tán. Những người có tu vi kém một chút đều lảo đảo chực ngã, hai mắt nhắm tịt.
Một quyền của Nhạc Vũ đánh tan những lợi nhận mà không hề tổn thương mảy may, sau đó tiếp tục đánh nát quyền đầu của Thạch Lũy! Toàn bộ quy giáp vỡ vụn, thổ linh lực mà Thạch Lũy hút vào trong cơ thể để cường hóa cũng bị chân khi Hỗn Nguyên Ngũ Hành của Nhạc Vũ kết hợp cự lực mấy trăm thạch lực đánh tan.
Theo từng tiếng xương vỡ lách cách, thân thể Thạch Lũy bắn ra xa hơn hai mươi trượng mới rơi xuống đất, chấn vỡ lớp đá cẩm thạch lót nền tạo thành một rãnh sâu, ngay cả vách tường cũng vỡ thành nát bấy.
Sự tức giận của Nhạc Vũ khi vừa rồi chứng kiến Thạch Lũy đánh bị thương cậu mình giờ mới bùng phát!
Giết Công Dương Anh thì sau này có chút phiền phức, song giết Thạch Lũy thì Ngọc Hoàng Tông có thể trách gì hắn?
- Lực lượng thằng nhãi này lại có thể đạt đến trăm Thạch lực!
Bên trong từ trường bên trong, Công Dương Anh nhăn mặt. Lúc lão vừa trông thấy Thạch Lũy vọng động động thủ đã biết không ổn. Nhưng lực lượng hiện giờ đang vây khốn lão cũng không biết là loại đạo pháp gì, chẳng những có lực phòng ngự mạnh mẽ tuyệt đối mà ngay cả thanh âm cũng không thể truyền ra.
Trong nháy mắt, Công Dương Anh đã trông thấy thân hình Nhạc Vũ mang theo tàn ảnh ập thẳng tới Thạch Lũy.
Trong lòng lão thắt lại, thiếu niên thanh tú nhìn như vô hại lại có thể hành sự tàn nhẫn như thế! Với một kích kia, cho dù không chính diện đánh trúng thì chắc là đồ đệ của lão hiện giờ cũng chỉ có chết.
Thạch Lũy lúc này đang cực kỳ hoảng sợ, sát ý của Nhạc Vũ rừng rực, xương cốt của hắn đã gãy gần một nửa, Linh quy bảo y cũng đã vỡ vụn, nếu bị đánh trúng thì chắc là không thể có may mắn nào. Trong khoảnh khắc, đột nhiên mấy đạo phù văn trong đầu hắn hiện ra, Thạch Lũy theo bản năng dùng nội tức vận chuyển theo quỹ tích của những linh phù này, toàn thân chợt lún vào mặt đất.
- Độn thổ thuật? Nhanh đấy chứ.
Giữa không trung, Nhạc Vũ nheo mắt cười khẽ, quyền thế bỗng dưng chuyển hướng đánh mạnh vào mặt đất! Trong phút chốc, cả phạm vi Lê thành chấn động mãnh liệt. Sau đó lấy quyền đầu của Nhạc Vũ làm trung tâm, mặt đất nhanh chóng nứt nẻ như mạng nhện. Thạch Lũy cũng từ dưới đất bắn lên, phun ra một luồng máu lênh láng rồi ngã vật ra không thể động đậy.
Tay trái của Nhạc Vũ sử ra một kiếm quyết, Phong Loan kiếm đột ngột xuất ra từ nhẫn trữ vật. sát cơ lóe lên trong mắt Nhạc Vũ, hắn đang chuẩn bị lấy đầu Thạch Lỗi thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vỡ rồi Công Dương Anh đang bị vây khốn rốt cuộc đã thoát được ra.
Bộ lôi châm này nếu dùng để vây khốn Mị hương bát trảo chương ngư đã trọng thương thì cho dù nó đem toàn lực cũng không thể đột phá từ trận, vây khốn Công Dương Anh được mười mấy nhịp thở đã vượt xa dự liệu của hắn.
Thật ra thì trên lý luận mà nói, chỉ cần có đầy đủ Lôi Điện bổ sung thì một tu sĩ Kim Đan bình thường cả đời cũng đừng mong chạy trốn. Nhưng nội tức Nhạc Vũ có hạn, lôi lực sở tụ trong Tam Diệu Như Ý lôi châm lại càng chưa đầy.
Sau khi thoát ra khỏi từ trường, Công Dương Anh trực tiếp đánh ra một đoàn mây lửa, trợn mắt tròn xoe:
- Đồ tiểu tử vô tri không biết sống chết. Dám cả gan giết chết đồ đệ của ta? Hôm nay nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Nhạc Vũ thấy thế cũng đã sớm có sở liệu, thản nhiên cười to:
- Quảng Lăng Tông làm việc ở đây, không liên quan đến các ngươi, còn không nhanh cút hết cho ta!
Ngay sau đó kiếm ảnh màu xanh đã từ bên thân hắn bay lên, một chiêu “Phong khởi thương khung” do hắn tự sáng chế ra xé đôi luồng mây lửa, giao kích với pháp bảo bên trong tạo nên một tiếng nổ vang trời, 365 cây ngân châm dưới tác dụng của từ trường hóa thành một luồng ngân quang bất ngờ tấn công Công Dương Anh.
Hai người động thủ làm cả khách sạn loạn thành một đoàn. Đám tán tu kia nghe được câu nói của Nhạc Vũ, nhất thời như được đại xá, rối rít ngự khí chạy trốn ra ngoài. Bọn họ chẳng qua vì danh sách địa hỏa mà đến, lúc này dĩ nhiên không muốn dính vào ân oán giữa hai đại tông môn.
Có một số tán tu lao ra đến cửa vẫn cảm thấy không an lòng, vừa đi vừa quay đầu lại quát lên:
- Công Dương trưởng lão đừng vọng động, thân phận của hài tử này bất phàm, nếu hôm nay ngươi ra tay ác độc chỉ sợ sau này khó nói với Quảng Lăng Tông.
- Chính là như thế! Vô luận như thế nào, trưởng lão động thủ với một đệ tử hậu bối là không đúng. Mặc dù ngươi hôm nay có thể hả giận nhưng ngày khác Quảng Lăng Tông sợ cũng không sẽ bỏ qua!
- Hắc! Tên đồ đệ của ngươi quả thật đáng chết. Mới vừa tiểu đạo hữu cũng không có ý ra tay nhưng hắn đột nhiên hạ sát thủ. Công Dương trưởng lão ngươi cần gì phải tức giận vì một đồ đệ kém như thế?.
- Công Dương lão thất phu! Ngươi cậy già lên mặt. Chuyện hôm nay, ta nhất định phải báo cho đồng đạo Quảng Lăng Tông.
- Vị tiểu đạo hữu này không biết có cần tương trợ không? Tại hạ thực lực yếu ớt, giúp không được gì, nhưng trong tay có một chuyện lục phẩm phi toa do đại khí luyện sư Lục Vũ của bắc hải năm xưa luyện chế. Nếu lão thất phu kia truy đuổi mà tiểu hữu cần, tại hạ nhất định sẽ dùng thế chân vạc hỗ trợ!
Những người này chạy một mạch đến hơn ngàn trượng ngoài khách sạn, sau đó hoặc là lớn tiếng khuyên nhủ hoặc là quát mắng, hết thảy đều rũ sạch quan hệ với Công Dương Anh.
Một số gan lớn còn chuẩn bị sẵn sàng, hận không được gia nhập chiến đoàn trợ giúp Nhạc Vũ.
Bất quá cho dù biểu hiện thế nào thì lúc này cũng đứng ngoài ngàn trượng, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Công Dương Anh toàn lực thôi động Hỏa Vân Phiên đối kháng với kiếm ảnh màu xanh. Chẳng qua là lão cũng không thể lấy tu vi Kim Đan phát huy lợi thế của pháp bảo tứ phẩm. Mới vừa bắt đầu lão đã mơ hồ bị áp chế. Nhạc Vũ sau thức đầu tiên Phong Khởi Thương Khung lập tức chuyển sang bản Quảng Lăng tuyệt kiếm được đơn giản hóa. Một thức Tê Thiên Bài Vân được sử ra, từ bố cục hay biến hóa đều tinh mỹ thanh nhã, uy lực chí cực. Đồ đạc bên trong khách sạn nhất thời đổ nát, gió mạnh cuồn cuộn nổi lên cuốn gãy vô số cây cối, tường viện bên ngoài cũng trong nháy mắt đổ sập.
Kiếm ý mênh mông nhắm thẳng vào Công Dương Anh tung hoành càn quét, không hề rơi vào thế hạ phong.
365 cây ngân châm vào lúc này lại càng khiến lão kinh dị. lão tế lên một Vạn mộc bài tứ phẩm, thiết lập tầng tầng mộc thuẫn dày đặc quanh thân nhưng cơ hồ trong khoảnh khắc đã bi châm triều đánh tan.
Một chút khinh thị lúc vừa động thủ đã sớm biến mất không thấy tăm tích.
Nhạc Vũ bên kia nghe đám đông la hét cũng hết sức phiền não, chỉ hận không được quét hết đám ruồi nhặng kia đi.
Chẳng qua lúc này hắn cũng không thể phân tâm.
“Bản lĩnh của Công Dương Anh sao lại có thể kém hơn Vân Vĩnh Chân một chút? Lão tiến nhập Kim Đan đã lâu, lại đi lên bằng thực lực. Chiến lực bậc này sao chỉ mới dừng lại ở đây? Chắc chắn là còn lưu lại hậu thủ, cần phải cẩn thận đề phòng.”
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ không chút do dự liên lạc với Chiến Tuyết. Cùng lúc đã thấy Công Dương Anh gầm lên:
- Tiểu tử! Ngươi thật cho rằng ta không làm được gì ngươi?
Trong nháy mắt, dưới chân Công Dương Anh đột nhiên lan tràn vô số phù triện, tạo thành một linh trận khổng lồ.
Hai tay Công Dương Anh kết xuất liên tiếp pháp ấn, cuối cùng dùng hai ngón trỏ chỉ xuống đất kết thúc, phun ra một chữ “Trói”
Nhạc Vũ đang kinh ngạc thì đột nhiên cảm thấy vô số thổ lực điên cuồng chui lên rồi một áp lực trầm trọng như núi đặt lên người.
- Công Dương Anh này lại là Trận Phù sư! Tựa hồ lấy thổ hệ làm chủ.
- Phù pháp linh trận này cũng thật là có mấy phần bất phàm, đáng tiếc lại là sở trường của Xương sư thúc tổ.
Thủ thế của Công Dương Anh lại biến đổi, tầng linh trận thứ hai dưới chân lại bắt đầu từ từ tạo thành, vừa rồi là “Trói”, tiếp theo dĩ nhiên là “Sát”!
Chẳng qua Nhạc Vũ đối diện với lão lúc này không hề sợ hãi. Một ngón tay chỉ về trước khiến trận pháp trói buộc trong nháy mắt tan rã, cùng lúc vô số chân khí Hỗn Nguyên Ngũ Hành từ thân thể hắn tràn ra cắt đứt những mạch lạc và đầu mối linh trận.
Nhạc Vũ cũng không thấy kinh ngạc, 365 cây Như Ý lôi châm chỉ trong một sát na, đột nhiên thay đổi vị trí tạo thành một trận hình, một luồng lực từ khổng lồ vây khốn Công Dương Anh bên trong.
Thạch Lũy bên kia rốt cục hét lên một tiếng điên cuồng:
- Ngươi dám vô lễ với sư tôn ta?
Cả người hắn đột nhiên bao phủ một tầng đá mỏng, thêm một tầng tầng quy giáp hiện lên ngoài phục sức của hắn, bao phủ lên cả quyền đầu. Trong quyền phong lộ ra mấy cây gai nhọn nặng nề đánh về Nhạc Vũ.
- Thạch linh thân thể? Hắc! Không trách được năm đó Thừa Vân môn lại lấy lòng Thạch gia. Thiên phú người này đúng là vượt xa thường nhân! Ngọc Hoàng Tông đối với hắn cũng không bạc, chỉ mới tu vi Trúc Cơ đã ban cho lục phẩm pháp bảo hộ thân!
Cảm giác được theo mỗi bước chạy của Thạch Lũy thì thổ linh lực hấp nạp vào người hắn ngày càng dày. Nhạc Vũ vẫn bình thản, đến khi quyền đầu của Thạch Lũy đến trước mặt mới mở hai mắt tiện tay đánh ra một quyền đối cứng.
Ầm!
Theo thanh âm trầm trọng, kình khí giao kích nhất thời tứ tán. Những người có tu vi kém một chút đều lảo đảo chực ngã, hai mắt nhắm tịt.
Một quyền của Nhạc Vũ đánh tan những lợi nhận mà không hề tổn thương mảy may, sau đó tiếp tục đánh nát quyền đầu của Thạch Lũy! Toàn bộ quy giáp vỡ vụn, thổ linh lực mà Thạch Lũy hút vào trong cơ thể để cường hóa cũng bị chân khi Hỗn Nguyên Ngũ Hành của Nhạc Vũ kết hợp cự lực mấy trăm thạch lực đánh tan.
Theo từng tiếng xương vỡ lách cách, thân thể Thạch Lũy bắn ra xa hơn hai mươi trượng mới rơi xuống đất, chấn vỡ lớp đá cẩm thạch lót nền tạo thành một rãnh sâu, ngay cả vách tường cũng vỡ thành nát bấy.
Sự tức giận của Nhạc Vũ khi vừa rồi chứng kiến Thạch Lũy đánh bị thương cậu mình giờ mới bùng phát!
Giết Công Dương Anh thì sau này có chút phiền phức, song giết Thạch Lũy thì Ngọc Hoàng Tông có thể trách gì hắn?
- Lực lượng thằng nhãi này lại có thể đạt đến trăm Thạch lực!
Bên trong từ trường bên trong, Công Dương Anh nhăn mặt. Lúc lão vừa trông thấy Thạch Lũy vọng động động thủ đã biết không ổn. Nhưng lực lượng hiện giờ đang vây khốn lão cũng không biết là loại đạo pháp gì, chẳng những có lực phòng ngự mạnh mẽ tuyệt đối mà ngay cả thanh âm cũng không thể truyền ra.
Trong nháy mắt, Công Dương Anh đã trông thấy thân hình Nhạc Vũ mang theo tàn ảnh ập thẳng tới Thạch Lũy.
Trong lòng lão thắt lại, thiếu niên thanh tú nhìn như vô hại lại có thể hành sự tàn nhẫn như thế! Với một kích kia, cho dù không chính diện đánh trúng thì chắc là đồ đệ của lão hiện giờ cũng chỉ có chết.
Thạch Lũy lúc này đang cực kỳ hoảng sợ, sát ý của Nhạc Vũ rừng rực, xương cốt của hắn đã gãy gần một nửa, Linh quy bảo y cũng đã vỡ vụn, nếu bị đánh trúng thì chắc là không thể có may mắn nào. Trong khoảnh khắc, đột nhiên mấy đạo phù văn trong đầu hắn hiện ra, Thạch Lũy theo bản năng dùng nội tức vận chuyển theo quỹ tích của những linh phù này, toàn thân chợt lún vào mặt đất.
- Độn thổ thuật? Nhanh đấy chứ.
Giữa không trung, Nhạc Vũ nheo mắt cười khẽ, quyền thế bỗng dưng chuyển hướng đánh mạnh vào mặt đất! Trong phút chốc, cả phạm vi Lê thành chấn động mãnh liệt. Sau đó lấy quyền đầu của Nhạc Vũ làm trung tâm, mặt đất nhanh chóng nứt nẻ như mạng nhện. Thạch Lũy cũng từ dưới đất bắn lên, phun ra một luồng máu lênh láng rồi ngã vật ra không thể động đậy.
Tay trái của Nhạc Vũ sử ra một kiếm quyết, Phong Loan kiếm đột ngột xuất ra từ nhẫn trữ vật. sát cơ lóe lên trong mắt Nhạc Vũ, hắn đang chuẩn bị lấy đầu Thạch Lỗi thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vỡ rồi Công Dương Anh đang bị vây khốn rốt cuộc đã thoát được ra.
Bộ lôi châm này nếu dùng để vây khốn Mị hương bát trảo chương ngư đã trọng thương thì cho dù nó đem toàn lực cũng không thể đột phá từ trận, vây khốn Công Dương Anh được mười mấy nhịp thở đã vượt xa dự liệu của hắn.
Thật ra thì trên lý luận mà nói, chỉ cần có đầy đủ Lôi Điện bổ sung thì một tu sĩ Kim Đan bình thường cả đời cũng đừng mong chạy trốn. Nhưng nội tức Nhạc Vũ có hạn, lôi lực sở tụ trong Tam Diệu Như Ý lôi châm lại càng chưa đầy.
Sau khi thoát ra khỏi từ trường, Công Dương Anh trực tiếp đánh ra một đoàn mây lửa, trợn mắt tròn xoe:
- Đồ tiểu tử vô tri không biết sống chết. Dám cả gan giết chết đồ đệ của ta? Hôm nay nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Nhạc Vũ thấy thế cũng đã sớm có sở liệu, thản nhiên cười to:
- Quảng Lăng Tông làm việc ở đây, không liên quan đến các ngươi, còn không nhanh cút hết cho ta!
Ngay sau đó kiếm ảnh màu xanh đã từ bên thân hắn bay lên, một chiêu “Phong khởi thương khung” do hắn tự sáng chế ra xé đôi luồng mây lửa, giao kích với pháp bảo bên trong tạo nên một tiếng nổ vang trời, 365 cây ngân châm dưới tác dụng của từ trường hóa thành một luồng ngân quang bất ngờ tấn công Công Dương Anh.
Hai người động thủ làm cả khách sạn loạn thành một đoàn. Đám tán tu kia nghe được câu nói của Nhạc Vũ, nhất thời như được đại xá, rối rít ngự khí chạy trốn ra ngoài. Bọn họ chẳng qua vì danh sách địa hỏa mà đến, lúc này dĩ nhiên không muốn dính vào ân oán giữa hai đại tông môn.
Có một số tán tu lao ra đến cửa vẫn cảm thấy không an lòng, vừa đi vừa quay đầu lại quát lên:
- Công Dương trưởng lão đừng vọng động, thân phận của hài tử này bất phàm, nếu hôm nay ngươi ra tay ác độc chỉ sợ sau này khó nói với Quảng Lăng Tông.
- Chính là như thế! Vô luận như thế nào, trưởng lão động thủ với một đệ tử hậu bối là không đúng. Mặc dù ngươi hôm nay có thể hả giận nhưng ngày khác Quảng Lăng Tông sợ cũng không sẽ bỏ qua!
- Hắc! Tên đồ đệ của ngươi quả thật đáng chết. Mới vừa tiểu đạo hữu cũng không có ý ra tay nhưng hắn đột nhiên hạ sát thủ. Công Dương trưởng lão ngươi cần gì phải tức giận vì một đồ đệ kém như thế?.
- Công Dương lão thất phu! Ngươi cậy già lên mặt. Chuyện hôm nay, ta nhất định phải báo cho đồng đạo Quảng Lăng Tông.
- Vị tiểu đạo hữu này không biết có cần tương trợ không? Tại hạ thực lực yếu ớt, giúp không được gì, nhưng trong tay có một chuyện lục phẩm phi toa do đại khí luyện sư Lục Vũ của bắc hải năm xưa luyện chế. Nếu lão thất phu kia truy đuổi mà tiểu hữu cần, tại hạ nhất định sẽ dùng thế chân vạc hỗ trợ!
Những người này chạy một mạch đến hơn ngàn trượng ngoài khách sạn, sau đó hoặc là lớn tiếng khuyên nhủ hoặc là quát mắng, hết thảy đều rũ sạch quan hệ với Công Dương Anh.
Một số gan lớn còn chuẩn bị sẵn sàng, hận không được gia nhập chiến đoàn trợ giúp Nhạc Vũ.
Bất quá cho dù biểu hiện thế nào thì lúc này cũng đứng ngoài ngàn trượng, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Công Dương Anh toàn lực thôi động Hỏa Vân Phiên đối kháng với kiếm ảnh màu xanh. Chẳng qua là lão cũng không thể lấy tu vi Kim Đan phát huy lợi thế của pháp bảo tứ phẩm. Mới vừa bắt đầu lão đã mơ hồ bị áp chế. Nhạc Vũ sau thức đầu tiên Phong Khởi Thương Khung lập tức chuyển sang bản Quảng Lăng tuyệt kiếm được đơn giản hóa. Một thức Tê Thiên Bài Vân được sử ra, từ bố cục hay biến hóa đều tinh mỹ thanh nhã, uy lực chí cực. Đồ đạc bên trong khách sạn nhất thời đổ nát, gió mạnh cuồn cuộn nổi lên cuốn gãy vô số cây cối, tường viện bên ngoài cũng trong nháy mắt đổ sập.
Kiếm ý mênh mông nhắm thẳng vào Công Dương Anh tung hoành càn quét, không hề rơi vào thế hạ phong.
365 cây ngân châm vào lúc này lại càng khiến lão kinh dị. lão tế lên một Vạn mộc bài tứ phẩm, thiết lập tầng tầng mộc thuẫn dày đặc quanh thân nhưng cơ hồ trong khoảnh khắc đã bi châm triều đánh tan.
Một chút khinh thị lúc vừa động thủ đã sớm biến mất không thấy tăm tích.
Nhạc Vũ bên kia nghe đám đông la hét cũng hết sức phiền não, chỉ hận không được quét hết đám ruồi nhặng kia đi.
Chẳng qua lúc này hắn cũng không thể phân tâm.
“Bản lĩnh của Công Dương Anh sao lại có thể kém hơn Vân Vĩnh Chân một chút? Lão tiến nhập Kim Đan đã lâu, lại đi lên bằng thực lực. Chiến lực bậc này sao chỉ mới dừng lại ở đây? Chắc chắn là còn lưu lại hậu thủ, cần phải cẩn thận đề phòng.”
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ không chút do dự liên lạc với Chiến Tuyết. Cùng lúc đã thấy Công Dương Anh gầm lên:
- Tiểu tử! Ngươi thật cho rằng ta không làm được gì ngươi?
Trong nháy mắt, dưới chân Công Dương Anh đột nhiên lan tràn vô số phù triện, tạo thành một linh trận khổng lồ.
Hai tay Công Dương Anh kết xuất liên tiếp pháp ấn, cuối cùng dùng hai ngón trỏ chỉ xuống đất kết thúc, phun ra một chữ “Trói”
Nhạc Vũ đang kinh ngạc thì đột nhiên cảm thấy vô số thổ lực điên cuồng chui lên rồi một áp lực trầm trọng như núi đặt lên người.
- Công Dương Anh này lại là Trận Phù sư! Tựa hồ lấy thổ hệ làm chủ.
- Phù pháp linh trận này cũng thật là có mấy phần bất phàm, đáng tiếc lại là sở trường của Xương sư thúc tổ.
Thủ thế của Công Dương Anh lại biến đổi, tầng linh trận thứ hai dưới chân lại bắt đầu từ từ tạo thành, vừa rồi là “Trói”, tiếp theo dĩ nhiên là “Sát”!
Chẳng qua Nhạc Vũ đối diện với lão lúc này không hề sợ hãi. Một ngón tay chỉ về trước khiến trận pháp trói buộc trong nháy mắt tan rã, cùng lúc vô số chân khí Hỗn Nguyên Ngũ Hành từ thân thể hắn tràn ra cắt đứt những mạch lạc và đầu mối linh trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.