Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 721: Dễ dàng tới tay

Khai Hoang

08/06/2013

Chiến Tuyết dùng Bạch Đế kiếm đem tiên binh kia hoàn toàn cắn nuốt, sau đó dài ra chừng năm thước, mũi kiếm thật rộng, nhưng không khác biệt nhiều so với lúc trước.

Trong lòng Nhạc Vũ biết được thanh Bạch Đế kiếm đã khác với lúc trước. Dù thanh kiếm này không được dung nhập Tử Thần Thiên Tinh, nhưng vẫn có được khả năng tiến hóa. Giờ phút này chẳng những thân kiếm bền bỉ hơn nhiều, ngoài ra còn có chút năng lực của thanh tiên binh vừa rồi.

Về phần cụ thể như thế nào, còn phải hỏi Chiến Tuyết mới biết được.

Giờ phút này Nhạc Vũ cũng không có lòng dạ đi chú ý những việc như vậy, hắn còn đang do dự suy nghĩ. Hắn vốn không có ý định tiếp tục lưu lại Quy Khư Cung mật cảnh, nhưng thần hồn của Hoa Dật chân nhân lưu lại tin tức thật làm cho hắn cảm thấy động tâm.

Chỉ chốc lát sau Nhạc Vũ khẽ thở dài, hắn quyết định sớm rời nơi này mới tốt nhất. Nhưng khi hắn vừa cất bước, bỗng dưng đôi mày cau lại, nhìn ra bên ngoài cửa viện.

Chiến Tuyết chế luyện xong Bạch Đế kiếm, thần trí cũng vừa thức tỉnh. Nhìn thấy dị trạng của Nhạc Vũ nàng lập tức nhắm mắt dùng hồn niệm đi điều tra, chỉ một lát sau liền biến sắc.

Thần hồn của nàng mạnh hơn Nhạc Vũ, lúc này đã cảm giác được xa xa có một cỗ linh lực ba động vô cùng mạnh mẽ, đang gấp rút lao tới, cấm chế linh trận bên trong cung điện đều bị va chạm không ngừng.

Tiếp theo chỉ vài lần hô hấp, con ngươi Chiến Tuyết chợt co rụt lại, hô hấp có chút khó khăn nói:

- Thiếu gia, người này hẳn là Ngọc Tiên tu sĩ. Thật mạnh! Đoán chừng thêm hai khắc nữa hắn sẽ tìm tới nơi đây.

Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vừa rồi hắn cũng đã có cảm ứng, nghe vậy chỉ nhướng mày nói:

- Có biện pháp tránh né không?

Chiến Tuyết nhắm mắt suy ngẫm chốc lát cuối cùng đành lắc đầu. Nhưng trên mặt lộ ra vài phần sát cơ thật kiên quyết. Nhạc Vũ không nói một lời quay đầu đi. Chỉ một Linh Tiên tu sĩ có đại thần thông cũng đã làm cho hắn dùng hết tất cả mọi thủ đoạn. Mà Ngọc Tiên tu sĩ đang tiến đến lại là một người cùng cấp với tổ sư của hắn, cho dù xuất thân từ Thiên Huyền Giới, là một tu sĩ Ngọc Tiên bình thường nhất, cũng tuyệt không phải hắn có thể ứng phó.

Tiên nhân bên trong Hồng Hoang Giwois, phân chia Linh Tiên, Thiên Tiên, Ngọc Tiên, Thái Ất Chân Tiên, Thái Thanh Huyền Tiên, Đại La Kim Tiên.

Đi tới Ngọc Tiên cảnh giới, căn bản đã có được một địa vực tại Hồng Hoang Giới, thậm chí có thể xưng hùng một phương.

Ba đẳng cấp phía sau cho dù ở thời đại cực thịnh của thiên cổ Hồng Hoang thế giới, bất quá cũng chỉ đạt tới số lượng ba ngàn, bình thường đều rất ít xuất thủ. Ngược lại dưới Thái Ất Chân Tiên thì cực kỳ sôi nổi.

Quay trở về bên cạnh Đào Nhiên Cư, dựa theo trí nhớ của Hoa Dật chân nhân, đi quanh nơi này mấy vòng, liền tìm được một lâm viên tương đối rộng rãi. Quả nhiên nơi này đã mất hết linh lực, còn có trận pháp đại na di bị tổn hại ở vài nơi mấu chốt.

Nhạc Vũ thúc giục Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn, thoáng phân tích chốc lát liền bắt tay vào chữa trị.

Mười phút sau, pháp trận đại na di lại sáng lên tinh quang lóng lánh. Nhạc Vũ thúc giục pháp quyết, chỉ một lát sau thân hình hắn lẫn Chiến Tuyết chợt lóe trong trận, chỉ cảm thấy thiên địa trước mắt như quay cuồng, đợi đến khi tầm nhìn khôi phục lại rõ ràng, hoàn cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.



Nhạc Vũ bước ra khỏi linh trận, tiếp theo không chút do dự phẩy tay áo, một đạo pháp lực bắn ra, đem toàn bộ linh thạch bên trong đại na di pháp trận hoàn toàn phá hủy, đợi đến khi linh quang biến mất, lúc này hắn mới yên tâm đánh giá bốn phía chung quanh.

Nhạc Vũ không hay biết chỉ sau hai khắc hắn rời đi, ở bên kia pháp trận xuất hiện một bóng người. Gương mặt người này tái xanh, vóc người thon gầy, chính là lão nhân nói chuyện dưới chân núi trước đó.

Nhìn thấy đại na di linh trận trước mắt tuy còn hoàn hảo vô khuyết nhưng đã hoàn toàn mất đi tác dụng, sắc mặt lão giả xanh mét, tiếp theo trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

- Hoa Dật đúng là thủ đoạn độc ác! Đi phá hủy đại na di linh trận, chẳng lẽ hắn không sợ không thể quay về được hay sao? Lần này đúng là tính sai, sau khi Thiên Minh Tông cùng Quy Khư Tông kết giao, vốn nghĩ chỉ cần đi theo phía sau hắn sẽ có đoạt được. Thật không ngờ người này lại khó giải quyết đến như thế! Nhưng thật kỳ quái, rốt cục vừa rồi hắn đánh nhau với người phương nào, dẫn tới động tĩnh lớn như vậy? Nhớ được thành tựu trận đạo của Hoa Dật cũng chỉ đạt tới trung thượng mà thôi, vì sao có thể chạy nhanh như vậy? Càn Khôn Na Di linh trận tựa hồ chỉ vừa được chữa trị xong, người dùng trận này thật sự là Hoa Dật sao?

Vừa nghĩ tới đây, lão giả chợt nhìn ra phía sau, chỉ thấy nơi xa có một đại hán vạm vỡ đi tới, phía sau còn có một nữ tử xinh đẹp.

- Hắc! Đúng thật là anh hùng sở kiến giống nhau!

Cười khẽ, lão giả lắc đầu lại tiếp tục trầm ngâm, không biết vì sao hắn lại có cảm giác chuyện hôm nay có chút không đúng.

Hòn đảo phiêu phù cao nhất trong Quy Khư Cung mật cảnh, kết cấu kiến trúc phức tạp tới cực điểm. Nhạc Vũ vừa nhìn lại, chỉ thấy trước mặt phần lớn là một ít đình đài lâu tạ, còn có rất nhiều giả sơn hồ lớn. Thậm chí còn có chút tiên hạc còn sót lại tại nơi này, dựng nên một khung cảnh tiên gia khí tượng.

- Nơi đây hẳn phải có phương viên hai mươi vạn trượng.

Con số này chỉ là suy đoán, có linh trận cách trở, linh giác của Nhạc Vũ nhiều nhất chỉ có thể vượt ra ngoài ngàn trượng chung quanh.

Sở dĩ có thể suy tính ra được, là nhờ Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn, đối với linh lực mạch lạc chung quanh phân tích được linh trận cấm chế bao phủ trong phạm vi bao xa.

Hắn nhớ được lúc ở bên ngoài nhìn vào tuyệt đối không thể có được kích thước như thế. Nhưng Đình Hộ Nạp Thiên Lý Thuật, cũng là thủ đoạn mà tiên gia thường dùng, ngoại trừ hiển lộ uy năng rõ ràng, phòng ngự càng thêm dễ dàng, Tử Vân chân nhân cũng chính là cao thủ trong phương diện này.

Nhạc Vũ suy tính phương hướng một lúc, cuối cùng xác định mình đang ở phương vị bên trái nghiêng về hướng tây, lập tức liền bước theo hướng nam.

Phù không đảo chính là trung tâm cuộc đại chiến, tổn hại còn nghiêm trọng hơn so với dưới chân núi, nhưng cũng là nơi ở trọng yếu nhất trong Quy Khư Cung mật cảnh. Pháp trận phòng ngự thật mạnh, tăng thêm gấp mười lần có thừa. Còn có Hi Hoàng Tàn Kính làm hạch tâm, bộ phận còn sót lại vẫn được bảo tồn rất tốt. Mặc dù không cách nào chủ động vận chuyển, nhưng những cấm chế chỉ cần chạm tới dù là Ngọc Tiên cũng phải vẫn lạc ngay tại chỗ.

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy nửa bước cũng khó đi, nếu không có Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn giúp đỡ hắn phân tích, co dù có được Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười lăm nhưng ở nơi này cũng chỉ có kết quả cửu tử nhất sinh.

- Thật không biết năm xưa người xâm nhập Quy Khư Cung rốt cục là thần thánh phương nào. Đại tông lớn tới như vậy, có Thái Thanh Huyền Tiên bảo hộ, lại có Hi Hoàng Tàn Kính trấn áp khí vận, nhưng cũng rơi vào cảnh diệt môn.

Những dấu vết chiến đấu Nhạc Vũ càng đi tới càng cảm thấy kinh hãi. Kỳ quái chính là nơi này rõ ràng có thật nhiều mảnh nhỏ tiên bảo lưu lại, nhưng không có một cỗ di hài nào. Thật không biết là bị lấy đi, hay vì lý do gì khác, tóm lại trên đoạn đường đi tới hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Bên trong Phù Không Đảo, rõ ràng chỉ có một mình hắn, hẳn vô cùng an toàn, giờ phút này làm hắn buồn bực chính là làm sao rời khỏi nơi đây.



Ngọn núi này nằm trên vạn trượng trời cao, đã có vô số thời không toái nhận cùng đại trận ngăn trở. Trên Linh Tiên có thể không cần sợ hãi, nhưng bên trong đảo có được đại na di linh trận cung cấp cho đệ tử đạo đồng trong cung ra vào. Nhưng thứ nhất là hắn không biết địa điểm, thứ hai không cách nào xác định bản thân mình có chạm mặt với những tu sĩ của Thiên Huyền Giới hay không.

Phù Không Đảo càng thêm hung hiểm so với bất cứ nơi này hắn từng đi qua. Tuy có được phương vị đại khái lưu lại bên trong thần hồn của Hoa Dật chân nhân, nhưng Nhạc Vũ cũng phải dùng ba ngày thời gian phân chia với Chiến Tuyết mới đi tới được địa phương phía nam.

Đây là một hồ nước, chiếm diện tích tới vạn trượng. Ở ngay giữa hồ có hai đóa bát phẩm liên hiệp Tịnh Đế Liên Hoa. Màu sắc cũng không thuần trắng như trong đạo điển ghi chép lại, mà là có một tầng hồng quang nhàn nhạt bao phủ.

- Không phải nói chính là Thất Diệp Tịnh Đế Liên sao?

Nhạc Vũ thoáng kinh ngạc, sau đó liền tỉnh ngộ lại. Hắn đoán chừng cũng giống như Lục Diệp Tử Tâm Liên mà Chiến Tuyết từng dùng qua, bởi vì thời gian quá lâu nên đã tăng lên phẩm cấp.

Đợi tới khi hắn quan sát được hoàn cảnh chung quanh lại thêm một trận kinh ngạc.

- Quy Khư Tông thật sự bỏ được tiền vốn. Cả một thành linh lực của Quy Khư Cung mật cảnh lại đi cung cấp nuôi dưỡng vật này, trong hồ đều là Thiên Nguyên Chân Thủy, hơn vạn giọt, tạo thành hồ lớn vạn trượng. Nhưng thật sự cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho tiên thiên linh trân trưởng thành nhanh như thế.

Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi mừng rỡ, hắn biết tiên thiên mộc linh kỳ trân này trước khi dùng linh vật luyện chế, sẽ có rất nhiều điều kiêng kỵ. Tỷ như gặp kim sẽ rơi, gặp mộc sẽ khô, gặp nước sẽ tan, gặp hỏa sẽ tiêu, gặp đất thì chui vào, Thất Diệp Tịnh Đế Liên bảo tồn không tới nỗi khoa trương như vậy, nhưng vẫn thật sự hà khắc vô cùng.

Hắn liền lấy ra một hộp ngọc chừng ba tấc, bên trong lót Thiên Niên Tằm Ti lấy được từ Thính Vân Thiên Cung, sau đó lấy ra một thanh tiên binh, đem hai đóa liên hoa chém xuống, đặt vào bên trong hộp ngọc. Sau đó ở bên trên kết thêm chút ít tơ tằm, vững vàng gói lại, sau đó thu hồi.

Trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, nguyên tưởng rằng lần này tới đây không được bình an, còn gặp nguy hiểm tột cùng, nhưng thật không ngờ lại được linh trân dễ dàng như thế.

Ngay sau đó Nhạc Vũ lấy ra Tiểu Càn Khôn Hồ Lô, kháp pháp quyết, xa xa khẽ hấp, liền đem Thiên Nguyên Chân Thủy trong hồ toàn bộ thu đi. Hệ rễ của Thất Diệp Tịnh Đế Liên cũng cực kỳ trân quý, đem dùng làm thuốc, có thể chế luyện ra linh đan tăng lên tu vi. Nếu tiêu tốn thêm thời gian, chưa chắc không thể tiếp tục nuôi dưỡng ra được một gốc Thất Diệp Tịnh Đế Liên như trước đó.

Nhạc Vũ dùng thủ pháp đồng dạng thu hồi, sau đó đưa mắt nhìn quanh, trên mặt hiện lên vẻ cười khổ.

Nơi này đi vào dễ dàng, nhưng muốn đi ra ngoài thật muôn vàn khó khăn. Phù Không Đảo này thật sự quá lớn, mà tệ hại nhất chính là giờ phút này hắn lại không có thời gian dây dưa quá lâu.

Chiến Tuyết hiểu được khó khăn của Nhạc Vũ lúc này, gương mặt hiện lên thần sắc lo lắng, suy ngẫm thêm chốc lát, nàng chợt nhìn về phía mặt đông nói:

- Thiếu gia, sao không đi qua bên kia xem thử một chút?

Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi ngẩn ra, Chiến Tuyết chỉ theo phương hướng chính là cửa vào tòa tiên cung này, nhưng nơi đó lại tổn hại ít nhất khu vực chung quanh.

- Tự nhiên đi vào đó làm chi? Tìm chết sao?

Nhạc Vũ định lắc đầu, nhưng ngay sau đó trong lòng chợt động, tựa hồ vừa nghĩ tới điều gì, trên mặt hắn hiện lên nụ cười, lập tức đi về phía trước, hướng cửa tiên cung đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook