Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 250: Dĩ ý nhập kiếm. (P1)

Khai Hoang

16/03/2013

Quảng Lăng tuyệt kiếm

Trưởng Tôn Tử Vận khẽ biến sắc, vội vàng thu hồi thần thức thăm dò của mình.

Mãi cho đến khi toàn bộ linh giác như xúc tu thu hết vào cơ thể hắn thì luồng khí thế bức nhân mới biến mất trong thức hải.

Bất quá Trưởng Tôn Tử Vận vẫn cảm giác đầu mình đau đớn như muốn vỡ ra. Trong lòng hắn hiểu rõ đây là do thần hồn của mình đã bị thương. Nhìn lại thì hắn thấy Nhạc Hàn cũng đã tái nhợt, còn những tu sĩ có tu vi Tiên Thiên mắt mũi đều đang rỉ máu, thậm chí có vị sư huynh đã đến Trúc Cơ đỉnh phong cũng có sắc mặt cực kỳ khó coi.

Những người này đều nhìn sững về hai người đang đứng về phía cổng lớn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ, thêm vào mấy phần phức tạp.

Lấy ý nhập kiếm lấy thế sử kiếm, điều này sao có thể, đối phương chỉ mới cách biệt một tháng mà thôi.

Nhạc Hàn phía sau cũng hít một hơi khí lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, phảng phất không tin những gì trước mặt. Đầu hắn không ngừng dao động, trong miệng liên tục lầm rầm cái gì đó.

Hai mắt Trưởng Tôn Tử Vận khép hờ, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp. Hắn cũng hiểu được cảm thụ của Nhạc Hàn. Đối phương mới chỉ đạt được hồn kiếm hợp nhất vào tháng trước, tháng sau đã có dùng ý sử kiếm mạn mẽ như thế, cho dù là Nhạc Hàn vốn lập thệ rửa nhục cũng cảm thấy nguội lạnh tâm ý.

Biểu ca lần trước nói ta hiện giờ không phải là đối thủ của Nhạc Vũ cũng thật sự có đạo lý.

Nhìn thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng trước mấy ngàn người, Trưởng Tôn Tử Vận lần đầu tiên cảm giác bản thân thua kém đối phương.

Theo bản năng hắn nắm chặt thanh kiếm nhớ lại những gì hôm đó biểu huynh nói, rốt cuộc là hôm đó biểu huynh thấy được cái gì.

Chẳng lẽ nói một kiếm đánh bại Nhạc Hàn hôm đó trong đình viện của Nhạc Vũ là ẩn tàng thực lực chân thật

Thời gian cũng chỉ còn lại một năm, không biết đến lúc đại so đấu tông môn, bản thân có tư cách đánh với hắn một trận hay không.

Đang Trưởng Tôn Tử Vận suy nghĩ miên man thì phía sau hắn một trăm bước, Tạ Hạo cũng khẽ cười lạnh.

- Chỉ là tốt mã dẻ cùi mà thôi, sao có thể coi là bản lĩnh. Bất quá nói vậy lần này hắn cũng qua được đấy.

Hoành Dĩ Ninh nghe vậy không khỏi liếc Tạ Hạo một cái. Chỉ thấy tuy trong lời nói của thiếu niên này tuy đầy ý xem thường nhưng trên mặt lại hiện lên nét kinh dị, vẻ hưng phấn và chiến ý bừng bừng trong mắt.

- Tốt mã dẻ cùi sao?

Hoành Dĩ Ninh thở dài một hơi, trong lòng cũng hiểu với nhãn lực và tài trí hơn người của Tạ Hạo vốn là Nguyên Anh chuyển thế thì nếu đánh giá như vậy chắc cũng không giả. Bất quá đến cuối cùng hắn vẫn lặng lẽ thở dài, nghĩ thầm vấn đề là bọn ta ngay cả tư cách tốt mã giẻ cùi cũng không có. Đừng nói là lấy ý nhập kiếm, ngay cả hồn kiếm hợp nhất sợ rằng cũng mất đến mấy năm.

- Ngươi biết cái gì?

Tạ Hạo cười lạnh một tiếng nói vẻ khinh thường:

- Ngươi có biết năm đó thất đại tổ sư Mặc Quan Lan của Tĩnh Hải Tông ở Minh Nguyệt Đảo tại Đông hải, bảy tuổi đã có thể làm được lấy ý nhập kiếm. Trong Trung Nguyên mười một châu, người vào lúc mười lăm tuổi làm được một bước này cụng gần vạn người. Những thứ khác không nói, chỉ là chưởng giáo Nông Dịch Sơn các ngươi vào năm mười bốn tuổi đã có thể đem hồn ý dung thành một thể, còn là ta …

Lúc nói đến chữ ta, Tạ Hạo đột nhiên im miệng không nói. Còn Hoành Dĩ Ninh chỉ đành cười khổ nghĩ thầm những người ngươi lấy ra làm ví dụ thì còn nói làm gì. Chẳng phải đều là những thiên tài từ nhỏ đã được các đại tông môn dạy dỗ, sao có thể đánh đồng với Nhạc Vũ. Bất quá ngay sau đó có thứ còn làm hắn kinh hãi hơn vì có thể đọc ra cảm xúc chán ghét của Tạ Hạo đối với Nhạc Vũ, tuy nhiên hắn nói vậy lại càng làm nổi bật Nhạc Vũ.

Thất đại tổ sư Mặc Quan Lan của Tĩnh Hải Tông vào vạn năm trước đã từng uy chấn cả Đông Thắng đại lục, đương thời không người địch nổi. Cuối cùng ông ta đã ngộ đạo phi thăng, nói về thành tựu không phân cao thấp với tổ sư khai sơn Quảng Lăng Tông của bọn họ.

Lấy nhân vật như thế để so sánh, chẳng phải bản thân Tạ Hạo cũng cho là thành tựu của thiếu niên phía trước kia ngày sau vô cùng huy hoàng.

Đồng thời vào lúc đó, Trương Kim Phượng đang hưng phấn giơ quyền đầu nhỏ nhắn reo hò. Nhìn thân ảnh cô ngạo cầm kiếm đứng đó của Nhạc Vũ, theo bản năng nàng nhớ lại hình ảnh lẫm liệt của Nhạc Vũ trước kia.

- Kim Phượng, người kia có phải biểu ca rất lợi hại mà ngươi nói không.?

Người nói chuyện là một nữ hài xinh đẹp mặc phục sức đệ tử nội môn của Tiểu Quan Phong. Ánh mắt của nàng tuy lúc này có vẻ nóng bỏng nhưng vẫn không giấu được thất vọng.

- Ta thấy cũng đâu có gì đặc biệt?

-

- Nhưng lần trước huynh ấy đã thắng được Nhạc Hàn.

- Thắng Nhạc Hàn thì thế nào. Tuy nói cũng là đệ tử chân truyền nhưng trước mặt Phách sư thúc thì ngay cả tư cách xuất thủ cũng không có.

Lại một nữ hài khác lên tiếng.

- Ta xem thực lực vị tiểu sư thúc này không tệ nhưng nếu muốn thắng Phách Phong chắc cũng phải bốn mươi năm nữa.

Nói ra thì lần này chắc là Tiểu Quan Phong bị mất thể diện rồi. Chẳng qua là nghe nói Phách sư thúc này cũng rất quá đáng, lấy lần tỷ thí trước đều đánh cho đối thủ tàn phế, ngay cả nhận thua cũng không buông tha.

- Yên tâm đã có Trầm sư thúc ở đây, bất quá nếu Phách Phong kia thật sự muốn ra tay ác độc thì cũng thật khó nói.

Trương Kim Phượng nghe vậy thì càng khẩn trương, tuy những người này không có thù oán gì với biểu huynh của mình nhưng không ai cho là Nhạc Vũ có thể thắng, ngay cả trong lòng nàng cũng trở nên dao động.

Bất quá đang lúc huyên náo thì một vị tu sĩ trung niên chợt cau mặt phất tay.

Câm miệng hết cho ta, đừng ở chỗ này quấy nhiễu Nhạc sư đệ .

Hắn vừa nói xong thì có hơn mười đạo kình phong ập đến trước mặt các nàng, ngay cả Trương Kim Phượng cũng không thoát được, bất quá khi các nàng ngạc nhiên nhìn bốn phía thì đều á khẩu.

Chỉ thấy hơi mười mấy sư huynh sư thúc đã đột phá Tiên Thiên của các nàng đều đang tái mét, chẳng qua vẻ mặt cực kỳ kích động.

Cả đội ngũ mấy ngàn người đang ồn ào bàn luận dần dần yên tĩnh lại. Chợt có người quay đầu lại nhìn đám đệ tử Tiểu Quan Phong bọn họ vẻ khó tin.



Rốt cuộc đã có việc gì?

Mấy người cũng đã nhận ra không khí dị thường xung quanh, nhưng bản thân các nàng nhìn mãi thì không phát hiện ra điều gì dị thường. Ngoại trừ Nhạc Vũ đang chuyên chú chỉ kiếm vào Phách Phong đang đứng đó vẻ ngưng trọng thì cũng không có biến hóa gì, tuy nhiên chỉ một động tác sử kiếm của Nhạc Vũ lại khiến cả mấy ngàn đệ tử Quảng Lăng Tông kêu lên thất thanh.

Trương Kim Phượng cũng không biết là duyên cớ vì đây, chẳng qua mơ hồ biết là vừa rồi biểu huynh mình đã có hành động gì đó cực kỳ kinh người, trong ngực lại càng không đè nén được nỗi vui sướng.

Trong một khắc này, tâm trạng Phách Phong hoàn toàn bất đồng, trong cự ly tám trượng trước mặt, áp lực của kiếm thế đối với hồn thức của hắn mạnh hơn người khác mấy trăm lần.

- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa.

Chỉ mấy chữ mà Nhạc Vũ nói ra lúc này lại vang lên như sấm động khiến thần hồn của hắn chấn động từng đợt, máu huyết cuộn sôi trong lồng ngực.

Vào lúc này hắn cực kỳ hối hận, sớm biết như thế đã không vì lấy lòng Tân gia mà khiêu khích người này để đến hậu quả cưỡi hổ khó xuống.

Cũng không phải nói hắn không thể thắng thiếu niên trước mặt, kiếm thế đối phương tuy mạnh nhưng

Cũng không phải hắn không thể đối phó. Chẳng qua Phách Phong hắn hôm nay tùy tiện đắc tội nhân tài như vậy chỉ sợ phiền toái ngày sau càng nhiều hơn.

- Phách sư huynh, ta xem hay là thôi đi. Người này rất lợi hại, ngươi đừng so đo với hắn.

Tân Oánh không hề phát hiện kiếm ý sắc bén của Nhạc Vũ, cứ thể thì thào bên tai Phách Phong.

Phách Phong nghe được mấy câu ấy thì đỏ bừng mặt mày.

- Cấp vũ đạm khai.

Sau tiếng gầm này, tay phải hắn đột nhiên vung lên quét bay Tân Oánh về phía sau hơn mười trượng.

Chân phải Phách Phong đạp mạnh về phía trước, ánh mắt nhìn vào Nhạc Vũ lộ ra mấy phần điên cuồng.

Bất quá lúc này Tân Oánh không hề giận dữ mà ngược lại khóe môi lộ ra mấy phần đắc ý. Nàng nhìn Nhạc Vũ, trong đôi mắt đẹp lóe lên hả hê.

Ngươi không phải là nhục nhã ta sao. Lần này ta sẽ để ngươi nếm thử tư vị bị làm nhục. Đây vẫn chỉ là bắt đầu, sẽ có ngày ta bắt ngươi phải quỳ gối trước mặt ta nhận lại mấy trăm cái tát.

Nhạc Vũ hoàn toàn không biết tình hình biến hóa xung quanh, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng. Trên thực tế lúc tay hắn khởi kiếm thì thần hồn đã căng thẳng đến cực hạn.

Đúng như Tạ Hạo nói, cảm giác hiện giờ của hắn quả thực khó chịu.

Nếu nói hồn kiếm thuật chính là đem hồn lực cùng kiếm khí hòa hợp nhất thể, điều này hắn đã làm được từ một năm trước. Còn tiếp cận đến trình độ kiếm ý thì là lúc hắn chứng kiến kiếm ý mênh mang của lão nhân kia tại Truyền pháp tiền điện, lúc đó tuy chỉ là ảo ảnh nhưng cũng khiến cho thần hồn của hắn suýt nữa vỡ nát.

Một tháng nay, bản thân hắn ngoại trừ lúc thôi diễn Quảng Lăng tuyệt kiếm thì đều thử nghiệm kiếm ý của lão nhân ngày đó nhập vào trong kiếm của mình.

Nguyên lý của kiếm ý tương tự Huyền Sát Chiến Hồn của Chiến Tuyết, đều là lấy phân tử hồn lực tạo thành kết cấu đặc thù, chỉ có mức độ đả thương địch thủ khác nhau.

Vào lúc này, Nhạc Vũ đã đem kiếm thuật lấy ý nhập kiếm phát huy đến cực hạn.

Chẳng qua lúc chân chính bước vào thực chiến thì hắn chứng thực việc sử dụng kiếm ý không hề đơn giản.

Chương 250: Dĩ ý nhập kiếm. (P2).

Nhóm dịch: Dungnhi

Nguồn: vipvanda

Tiếng gầm của Phách Phong đột nhiên truyền đến bên tai, Nhạc Vũ nhìn lên thì thấy đối thủ đang bước nhanh tới rồi cả thân ảnh ập tới như điện.

Huyền binh mà Phách Phong sử dụng cũng là một thanh kiếm. Thanh kiếm này có sắc đỏ, dài chừng năm thước, có chút quái dị là mũi kiếm mảnh như châm còn phần đế lại rất rộng tạo thành hình nón. Huyền phù trên thân của nó phát xuất khí thế kinh người.

Thân hình của Nhạc Vũ vừa chuyển động thì chuôi kiếm đối phương chợt sinh ra một luồng khí lưu cực lớn, đầu tiên là nén lại đến tận cùng rồi chợt nổ bung bắn ra mạnh mẽ như đạn. Trong mắt của đại đa số người vây quanh thì chỉ thấy một loạt tàn ảnh từ chỗ Phách Phong trong nháy mắt đã đến trước mặt của Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ khó khăn lắm mới lách qua một bên tránh được kiếm ảnh đỏ hồng lướt qua bên cạnh. Vào lúc cự kiếm kia lướt qua thì mang theo một trận cuồng phong gào thét. Cùng lúc chức năng phụ trợ thị giác của hệ thống trí năng của Nhạc Vũ cũng lưu được phong ảnh này.

Trong mắt của Nhạc Vũ lúc này là thân ảnh Phách Phong đã lướt theo phong ảnh mà đến.

- Thiên quân

- Tật phong

- Xích Diễm

- Khí pháo

- Cường thân

- Cấp linh

- Cố thể

- Phong nhận



Quanh thân của Phách Phong trong chớp mắt có vô số phù văn chớp động, hiện lên các ánh sáng đủ màu rồi vô số linh lực hội tụ theo đến. Vào lúc các phù văn hợp thể với Phách Phong thì luồng cuồng phong đang bao quanh hắn đã bị vô số liệt diễm rừng rực bao vây.

- Bạo viêm cuồng phong, toàn diệt.

Vào thời khắc cuối cùng, thân ảnh Phách Phong chợt lớn lên gấp bội, khí thế toàn thân tăng lên cực hạn rồi hữu quyền đánh ra dẫn theo vô số phong lực quét về Nhạc Vũ. Trong mắt mọi người, một quyền này của hắn dường như có thể đánh nát cả một ngọn núi xung quanh.

Nguyên lai Trận Phù sư sở trường viễn chiến có thể tung hoành như thế.

Lúc ý niệm này hiện lên trong đầu Nhạc Vũ thì ấn tượng của hắn về các Trận Phù sư sở trường về pháp trận đã có sự thay đổi lớn.

Lúc trước theo tưởng tượng của hắn thì cái gọi là Trận Phù sư vào lúc bắt đầu sẽ phóng ra đạo pháp sau đó lấy phù trận đả thương, ngăn chặn, vây khốn địch thủ. Nhưng với nam tử đầu trọc trước mặt này thì toàn thân là binh khí

Nhạc Vũ biết để làm được điều này thì đối phương dùng ngay phù văn trên thân thể để rút ngắn thời gian khởi động pháp môn

Điều này không chỉ có ở Trận Phù sư mà thôi. Trên thực tế trên tay trái của Trầm Như Tân cũng có một hình xăm như vậy. Bất quá vẽ phù văn lên người đúng là sở trường của Trận Phù sư.

Khắc phù văn lên người không chỉ đơn giản cần nguyên lực để chống đỡ pháp trận mà còn phải luôn tiến hành điều tiết khi linh lực biến đổi xung đột với nhau.

Đem bản thân luyện thành pháp trận như vậy cũng chỉ có Trận Phù sư mới có thể làm được.

Phách Phong không nghi ngờ chút nào là đem phương pháp khắc phù văn lên thân hình sử dụng đến cực hạn. Hơn nữa bản thân thân thể của hắn cũng là nhất đẳng trong hàng Trúc Cơ cảnh.

Bất quá cho dù nguy cơ đã ập đến trước mặt thì Nhạc Vũ vẫn không hề để ý. Hắn chỉ hơi liếc nhìn Phách Phong rồi lại tập trung vào thanh Hắc Khuyết Kiếm trong tay. Với tu vi Ngưng Dịch kỳ của hắn khi thôi động chân khí vào trong thanh kiếm này thì có thể xuất ra kiếm khí dài hai mươi trượng, đoán chừng nếu dùng toàn lực thì có thể đến trăm trượng, còn nếu nén kiếm quang như thực chất thì có thể đến một thước.

Toàn bộ tâm thần của Nhạc Vũ lúc này đều tập trung vào trong thân kiếm, dùng Ngũ Hành chân khí bao lấy hồn lực rồi dùng thần hồn nghĩ đến kiếm ý mênh mông của lão nhân ngày đó. Chỉ là những phần tử tinh thần lực có kết cấu đặc thù khiến hồn lực của hắn không ngừng bị cắn xé.

Điều này khiến Nhạc Vũ cơ hồ phải dùng hết sức mới miễn cưỡng có thể khống chế hồn lực chân khí trong thân kiếm. Tuy hắn có hồn thức mạnh mẽ nhờ Ngũ Hành phù trận hình cầu liên tục không ngừng cung cấp chân khí vào đầu nhưng vẫn không ngừng đau đớn.

- Tại sao việc cung cấp chân khí lại có sơ sót?

Vừa nghĩ đến đó, Nhạc Vũ bất giác cười khổ. Mấy ngày trước đây lúc hắn dùng phương pháp dẫn ý nhập kiếm tuy trúc trắc nhưng không khó khăn như hôm nay. Chẳng qua là vừa rồi kiếm ý của va chạm chính diện với hồn thức đối phương. Tuy là nói lấy thế chẻ tre đánh lui nhưng thần hồn của đối phương cũng bị thương nặng.

Điều này quả thực hắn chưa từng dự tính đến .

Chẳng qua là hắn nếu muốn lấy yếu thắng mạnh thì cũng chỉ có phương pháp kiếm ý hợp nhất này.

Nhạc Vũ chợt lắc đầu, mồ hôi đầm đìa trên mặt, con ngươi hơi co rút lại. Vào lúc này, vật hình trứng sau ót hắn đột nhiên vận chuyển. Tương ứng với điều này thì hắn thấy chung quanh Phách Phong bắt đầu xuất hiện vô số bí pháp phù văn chuyển động không theo một quy tắc cố định.

Hắn có cảm giác chỉ cần chặt đứt chuyển động này thì có thể làm tiêu tán bí pháp mà Phách Phong đang sử dụng. Điều này không chỉ đơn giản là cắt đứt phương thức ngưng tụ linh lực mà còn liên quan đến sâu hơn.

Trong mắt hiện lên một tia vui mừng, Nhạc Vũ cố nén cơn đau nhức trong đầu và cảm giác mệt mỏi trong cơ thể, bắt đầu huy động thanh Hắc Khuyết kiếm khó khăn đâm về phía trước.

Kiếm mà hắn đâm ra chính diện chính diện đón đánh

- Xem ra là thua rồi.

Thấy được cảnh này, Trưởng Tôn Tử Vận mở to mắt, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối rồi lại có cảm giác nhẹ nhõm.

Nhạc Hàn cũng đồng thời hừ lạnh một tiếng.

- Ngu xuẩn.

Trưởng Tôn Tử Vận nhếch miệng, cũng không nói gì mà chỉ nhìn về phía trước đợi kết cục.

Lúc này biểu tình của cả mấy ngàn người đều khác nhau, trong mắt tất cả đều có vẻ tiếc nuối, Hoành Dĩ Ninh cũng nhướng mày.

Quả nhiên là mới vừa rồi thần hồn đã bị thương tổn, ánh mắt người bên cạnh quả nhiên tinh chuẩn.

Con ngươi của Tạ Hạo cũng co rút lại thành hình châm, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn về trước vẻ nghi ngờ.

Trầm Như Tân bên kia nắm chặt kiếm tùy thời chuẩn bị xuất thủ ứng cứu. Có thể một kiếm đã đánh thương thần hồn đủ để làm Nhạc Vũ danh chấn Quảng Lăng Sơn. Tuy sau đó có bại trận thì cũng vinh quang.

Trong cái nhìn chăm chú của cả mấy ngàn người, một quyền một kiếm đã giao kích. Vào lúc cương phong đang ào ra xung quanh thì hai mắt Nhạc Vũ chợt lóe sáng.

Trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, hỏa diễm đang cuồn cuộn trùm lên thân kiếm chợt tan ra như tuyết mùa xuân, phong nhận cuồng bạo phút chốc không thấy tăm tích.

Trong lòng Phách Phong vừa kinh vừa sợ. Kình khí kiếm mang của Nhạc Vũ không chút kiêng kị xuyên qua vô số phù văn quanh thân hắn. Trong phút chốc mười mấy loại bí pháp mà hắn đang sử dụng phút chốc tan rã, còn kiếm ý đối phương lại lần nữa tung hoành đánh thẳng vào thần hồn của hắn.

Những chuyện này vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Vốn hắn định dựa vào thần hồn đã bị thương dồn hết sức nhanh chóng đánh bại đối phương, tuy nhiên hiện giờ lại biến thành kết cục giằng co mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Phảng phất thời gian như đọng lại vĩnh viễn lại vừa phảng phất như chỉ có một sát na. Vào lúc quyền, kiếm phân khai thì Phách Phong đột nhiên bắn ra đến mấy trượng, lỗ mũi trào máu còn trong đầu choáng váng. Thần trí vừa hơi khôi phục thì pháp bảo hình tròn đã từ trên người hắn bay ra, phân giải thành một trăm lẻ tám hình tròn nhỏ bắn ra xung quanh tạo thành linh trận bao gồm cả công lẫn thủ, cùng lúc kiếm ảnh cũng bay ngược trở về.

Nhạc Vũ cũng lảo đảo rút lui mấy bước, khóe môi bật ra một vết máu. Lần giao phong vừa rồi tuy hắn chiếm hết tiện nghi nhưng chênh lệch quá lớn vẫn không thể san lấp, bản thân vẫn bị lực lượng và chân khí đối phương đả thương.

Hắn nhất thời cũng không còn tâm tư đi kiểm tra thương thế, ngay sau đó xuất ra kiếm thứ hai theo hình thái cực đồ. Trong khoảnh khắc đã giao phong với linh trận bao quanh Phách Phong tạo nên thanh âm vang vọng lẫn cát bụi đầy trời.

Lần giao phong này khiến cho linh trận tạo thành từ một trăm lẻ tám vòng tròn nhỏ của Phách Phong hỗn loạn, bản thân Phách Phong bị kiếm khí đánh bay ra sau trăm thước nằm vật trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Nhạc Vũ lúc này đầu tiên là thở dốc một tiếng kiệt sức rồi lấy kiếm trụ vững thân hình.

- Trong các ngươi còn ai muốn cùng ta đánh một trận?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook