Chương 130: Đối chọi gay gắt
Khai Hoang
15/03/2013
Lúc con cự thú không thấy rõ hình dạng biến mất vào mặt đất thì cả cửa thành là một đám hỗn loạn. Ngoại trừ chiếc rãnh sâu cùng một số đất đá đổ sập thì còn một số mũi tên và máu huyết. Cũng là vừa rồi có một số võ sư nhanh tay kịp thời bắn ra, sonh thân thể khổng lồ của con yêu thú kia nhìn cũng không bị thương tổn nặng nề gì.
Nhiễm Lực vọt tới đầu tiên bên chiếc rãnh sâu kia, chộp lấy một khối đá ném mạnh xuống rồi chửi ầm lên.
Bất quá lúc nhìn thấy cái hố sâu hun hút hơn mười trượng kia, Nhiễm Lực lại nghĩ tới nếu như kia con yêu thú không biết tên kia nếu từ dưới chân chui lên thì nhất thời rùng mình một cái.
- Tên kia rốt cuộc là lấy từ đâu ra một con chiến thú cổ quái như vậy chứ?
- Yên tâm! Không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu! Ta đến bây giờ cũng không thể khống chế chính xác Sơ Tam công kích mặt đất, ngươi nói hắn có thể có sao?
Chỉ nhìn vẻ mặt Nhiễm Lực, Nhạc Vũ cũng biết người nầy rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cười khẽ rồi lắc đâu, Kim Hoàng Tước trên vai hắn thì bất mãn kêu to .
Nhiễm Lực đưa tay gãi đầu, nghĩ thầm cũng thế. Sơ Tam hiện giờ đã là thần thú, linh trí không dưới yêu thú cấp năm, lại do Nhạc Vũ một tay nuôi lớn nhưng vẫn chưa thể lĩnh hội chính xác chỉ lệnh của Nhạc Vũ thì càng không cần phải nói con “lươn lớn” ngo ngoe kia, cộng thêm mặt đất cũng khó mà di chuyển thông suốt, nhiều nhất cũng chỉ là vui đùa một chút.
- Lúc ta xuất kiếm cũng cảm giác dưới đất chuyển động!
Lâm Trác nheo mắt đút Ánh Thủy Kiếm vào vỏ.
- Dưới đất chuyển động?
Nhiễm Lực đầu tiên là mơ hồ, bất quá một thoáng sau đã hiểu rõ, cũng bỏ đi cảm giác bất an. Nếu trước thời gian lâu như vậy đã cảm giác được mặt đất chuyển động thì cũng có nghĩa là thủ pháp này cũng không phải là không thể đề phòng.
Lúc này hắn lại nghĩ tới Long Lân Mã đã chết đi của mình thì vẻ mặt chuyển thành tức giận.
- Lâm Trác, một kiếm vừa rồi của ngươi sao không độc thêm một chút, dứt khoát một kiếm làm thịt hắn?
- Mới vừa rồi ta đã xuất toàn lực!
Lâm Trác lạnh lùng nhìn qua:
- Nếu không phải là hắn cố kỵ thiếu gia, ta đã chết rồi!
Vẻ mặt Nhiễm Lực lập tức đổi thành ngưng trọng. Lúc trước hắn bị tập kích thình lình nên không thấy rõ ràng tình hình, nhưng nếu Lâm Trác nói như vậy thì không thể nào là giả.
Nhạc Vũ lúc này mới nhìn đoạn ống áo bị cắt dưới đất, chỉ thấy bên trọng có mấy chục đồng tiền gắn vào. Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ, đây là thủ đoạn tụ lý càn khôn, chẳng qua không biết người này rốt cuộc là nhân vật phương nào.
Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ buông cánh tay đang nắm chuôi đao. Hắn cũng không hối hận mới vừa rồi đã không rút đao, cũng không phải là muốn ẩn dấu thực lực, mà là người nọ đề phòng cao độ nên từ đầu đến cuối không thể tìm được cơ hội hạ thủ một kích trí mạng. Vốn là hắn tính toán là chuẩn bị sau khi đóng kín cửa thành thì triệu tập võ sư cùng cung nỏ vây giết, không ngờ đối phương lại có thủ đoạn sai khiến yêu thú có khả năng độn thổ.
Về phần hạ đạt sát lệnh, hắn lại càng không cảm giác có cái gì không ổn, nếu đối phương đã có thể nói rõ cái tên nhục mạ hắn tại Nhạc gia thành, cuối cùng lại lên tiếng khiêu khích vậy thì chắc chắn là vì mình mà đến. Điều duy nhất đáng hận là không thể đem hắn một đao giết chết!
Cho dù trước đây kẻ này không đến vì mình vậy thì bây giờ song phương cũng đã là không chết không thôi rồi!
Tình hình hiện giờ cũng là có chút kỳ hoặc.
- Cũng không biết kẻ này có quan hệ với Hồng gia và Thừa Vân Môn không?
Nhìn về hướng phủ thành chủ, Nhạc Vũ mỉm cười nói :
- A Lực, Lâm Trác! Đi triệu tập võ sư trong nhà cho ta, bảo vệ tốt Băng Thiến, nhất định phải nửa bước không rời! Cũng không thể để cho nàng ra khỏi thành. Ngoài ra sai người đi xem cha con Tấn thị, nếu còn chưa đi thì trực tiếp giết luôn! Nếu không còn ở đây thì điều tra xem hướng đi của bọn chúng.
Thanh âm vừa rơi xuống thì Nhạc Vũ đã thúc Long Lân Mã nhảy qua chiếc rãnh to kia rồi chạy về hướng phủ thành chủ. Nếu kẻ này không liên quan đến Hồng gia cũng là thôi, nếu là liên thủ mà đến vậy thì tình hình lần này thật sự hung hiểm.
Còn Nhiễm Lực Lâm Trác trong hơn một tháng qua tuy là dựa vào Dịch Nguyên Đan trước sau đã tiến đến võ sư cấp bốn. Bất quá đối với địch nhân bây giờ thì thực lực còn yếu hơn. Nếu bây giờ hắn muốn đảm bảo an toàn cho Nhạc Trương Thị cùng Nhạc Băng Thiến thì còn phải dựa vào lực lượng của dòng họ!
Lúc tiến vào cửa phủ thành chủ, Nhạc Vũ không dừng ngựa mà cứ thế xông vào. Đám võ sư ở đây cũng chưa chắc có người biết rõ thực lực hắn nhưng tuyệt đại đa số đều biết hắn là cháu ruột của tộc trưởng, có thân phận thành viên nghị sự đường nên tuy kinh dị nhưng cũng không ngăn trở.
Lúc hắn mang đao kiếm xông thẳng vào đại sảnh thì người bên trong lại càng là thân tín của Duẫn Kiệt, ít nhiều đều biết chuyện tình lần này của hắn.
Bất quá khi hắn vừa vào cửa, giao Sơ Tam tạm thời cho người khác trông giữ thì đã nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nam.
- Một Nhạc gia thành lớn như thế cũng không có ai cùng ta đánh một trận sao? Đáng tiếc! Hổ lĩnh Nhạc gia là thế gia ngàn năm, thật sự không khỏi quá hư danh!
Thanh âm kia cực kỳ uyển chuyển nhưng không hề hiển lộ chút âm nhu. Mặc dù còn chưa thấy mặt, trong đầu của Nhạc Vũ đã hiện lên hình ảnh một nam tử thanh tú. Quả nhiên khi bước vào đại điện thì Nhạc Vũ thấy một bạch y thanh niên đang cầm kiếm hoành ngang đại đường. Dung mạo hắn thanh tú còn hơn nữ tử, cây Thanh Phong ba thước trong tay kia đang nhỏ từng giọt máu.
Bên trong sảnh đường yên lặng như tờ! Trước một cặp mắt ngạo nghễ như vậy nhưng không ai dám nhìn thẳng.
Nhạc Vũ nhìn qua bạch y thanh niên kia rồi nhìn tiếp sang hai bên, chỉ thấy mấy người tuổi trẻ trong dòng họ bao gồm cả Nhạc Nghi Chân đều đã bị thương.
Sắc mặt những tộc nhân của Nhạc gia đang ngồi hai bên đều tái mét. Về phần những người tiếp khách có dung mạo quen thuộc hay xa lạ đều như đang suy nghĩ hay đờ đẫn, trái lại có một bộ phận lại ra vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa.
Ánh mắt của hắn cuối cùng nhìn vào một lão giả đang nằm ngửa trước mặt bạch y thanh niên, cánh tay bên phải gần như bị chém đứt lìa. Mấy người hầu tuy là đang nỗ lực dùng thuốc băng bó nhưng máu tươi cơ hồ vẫn đang phun trào.
Một nỗi tức giận không thể nào chế áp nhất thời dâng trào trong lồng ngực Nhạc Vũ. Máu huyết của hắn giống như một con sư tử bị giam giữ lâu ngày đang lồng *** cắn xé trong chuồng, giương nanh múa vuốt tìm chỗ phát tiết tức giận!
Mặc dù hắn không phải quá quen biết lõa nhân kia song mấy mấy tháng trước đã mấy lần hỏi qua về những chỗ tinh yếu của kiếm thuật. Hơn nữa tuy hắn với Nhạc gia không có quá nhiều tình cảm nhưng cũng không thể để mặc tộc nhân bị người ta khinh dễ!
Lạnh lùng mỉm cười một cái, Nhạc Vũ bước lên phía trước.
- Không có đối thủ? Như vậy để ta đánh với ngươi một trận?
Thanh âm mang theo mấy phần non nớt vang khắp đại điện. Đang ngồi sâu trong đại điện, Nhạc Duẫn Kiệt lộ vẻ vui mừng rồi nhíu mày nhìn sang một vị huyền sam trung niên đang ngồi một mình uống rượu bên cạnh.
Những người thuộc bốn phòng đang ngồi dự tiệc đều lộ vẻ vui mừng. Bất quá phần lớn theo tiếng nói nhìn lại thì chỉ thấy một đứa trẻ tuổi chừng mười ba thì đều lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu. Đặc biệt là những người tiếp khách, phần nhiều biết được thân phận của Nhạc Vũ lại càng mờ mịt.
Duy chỉ có thần sắc Nhạc Trương Thị là có vẻ lo lắng.
Bạch y thanh niên kia lúc này cũng đã xoay người nhìn người đang bước tới. Lúc vừa nhìn thấy trong mắt Nhạc Vũ lộ ra sát cơ lồ lộ thì bất giác cả kinh.
- Ngươi là Nhạc Vũ?
Bạch y thanh niên nheo mắt cười khẽ:
- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Nếu như theo lời các hạ nói thì cũng đủ là địch. Chẳng qua ngươi đứng ra như vậy thật sự không có quan hệ? Nói thật, trước lúc ta tới còn cho rằng các hạ chắc sẽ học theo đám chuột nhắt kia, che che dấu giấu không dám lộ diện!
Hai bên đại đường bắt đầu ồn ào, một số người không biết bắt đầu hỏi bên cạnh thân phân của Nhạc Vũ, người biết rồi thì trong lòng suy nghĩ ý tứ câu nói vừa rồi của bạch y thanh niên.
Ngay cả võ sư cao cấp có danh vọng của Nhạc gia cũng không phải là đối thủ của thanh niên này. Nhạc Vũ có tài đức gì mà có thể khiến cho kẻ kia nói có thể đủ làm kẻ địch?
- Ngươi vì ta mà đến. Ta đây làm sao cần phải che dấu? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có dám cùng ta chiến hay không?
Nhạc Vũ dừng bước lại, sau đó nhìn thẳng vào bạch y thanh niên, nghĩ thầm chỉ sợ là người gọi là tây Hồng Hạo này, lúc trước ở xa nên không cảm thấy gì, bây giờ nhìn gần thì cảm thấy kinh dị vì vẻ đẹp của hắn. Cho dù là những người máy ở kiếp trước được chế tạo tối ưu và những minh tinh dung nhan tuyệt thế cũng không thể so sánh.
Chẳng qua là đáng tiếc, hôm nay nhất định phải một đao chém chết hắn!
- Như vậy em ta thật đúng là bị ngươi giết chết?
Con mắt Hồng Hạo lóe lên một tia nguy hiểm, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Đối phương không hề sợ hãi mà nhìn khí thế kia ngược lại như đang khiêu chiến.
- Chuyện nửa năm trước chẳng phải ngươi đã biết từ cha con Tấn thị? Nếu ngươi muốn chứng nhận thì ta sẽ nói cho ngươi biết
Nhạc Vũ cười lạnh, rút Kim Ô Kiếm cùng Toái Ngọc Đao ra rồi tiến lên trước một bước:
- Là ta! Ngươi định thế nào?
Nhiễm Lực vọt tới đầu tiên bên chiếc rãnh sâu kia, chộp lấy một khối đá ném mạnh xuống rồi chửi ầm lên.
Bất quá lúc nhìn thấy cái hố sâu hun hút hơn mười trượng kia, Nhiễm Lực lại nghĩ tới nếu như kia con yêu thú không biết tên kia nếu từ dưới chân chui lên thì nhất thời rùng mình một cái.
- Tên kia rốt cuộc là lấy từ đâu ra một con chiến thú cổ quái như vậy chứ?
- Yên tâm! Không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu! Ta đến bây giờ cũng không thể khống chế chính xác Sơ Tam công kích mặt đất, ngươi nói hắn có thể có sao?
Chỉ nhìn vẻ mặt Nhiễm Lực, Nhạc Vũ cũng biết người nầy rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cười khẽ rồi lắc đâu, Kim Hoàng Tước trên vai hắn thì bất mãn kêu to .
Nhiễm Lực đưa tay gãi đầu, nghĩ thầm cũng thế. Sơ Tam hiện giờ đã là thần thú, linh trí không dưới yêu thú cấp năm, lại do Nhạc Vũ một tay nuôi lớn nhưng vẫn chưa thể lĩnh hội chính xác chỉ lệnh của Nhạc Vũ thì càng không cần phải nói con “lươn lớn” ngo ngoe kia, cộng thêm mặt đất cũng khó mà di chuyển thông suốt, nhiều nhất cũng chỉ là vui đùa một chút.
- Lúc ta xuất kiếm cũng cảm giác dưới đất chuyển động!
Lâm Trác nheo mắt đút Ánh Thủy Kiếm vào vỏ.
- Dưới đất chuyển động?
Nhiễm Lực đầu tiên là mơ hồ, bất quá một thoáng sau đã hiểu rõ, cũng bỏ đi cảm giác bất an. Nếu trước thời gian lâu như vậy đã cảm giác được mặt đất chuyển động thì cũng có nghĩa là thủ pháp này cũng không phải là không thể đề phòng.
Lúc này hắn lại nghĩ tới Long Lân Mã đã chết đi của mình thì vẻ mặt chuyển thành tức giận.
- Lâm Trác, một kiếm vừa rồi của ngươi sao không độc thêm một chút, dứt khoát một kiếm làm thịt hắn?
- Mới vừa rồi ta đã xuất toàn lực!
Lâm Trác lạnh lùng nhìn qua:
- Nếu không phải là hắn cố kỵ thiếu gia, ta đã chết rồi!
Vẻ mặt Nhiễm Lực lập tức đổi thành ngưng trọng. Lúc trước hắn bị tập kích thình lình nên không thấy rõ ràng tình hình, nhưng nếu Lâm Trác nói như vậy thì không thể nào là giả.
Nhạc Vũ lúc này mới nhìn đoạn ống áo bị cắt dưới đất, chỉ thấy bên trọng có mấy chục đồng tiền gắn vào. Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ, đây là thủ đoạn tụ lý càn khôn, chẳng qua không biết người này rốt cuộc là nhân vật phương nào.
Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ buông cánh tay đang nắm chuôi đao. Hắn cũng không hối hận mới vừa rồi đã không rút đao, cũng không phải là muốn ẩn dấu thực lực, mà là người nọ đề phòng cao độ nên từ đầu đến cuối không thể tìm được cơ hội hạ thủ một kích trí mạng. Vốn là hắn tính toán là chuẩn bị sau khi đóng kín cửa thành thì triệu tập võ sư cùng cung nỏ vây giết, không ngờ đối phương lại có thủ đoạn sai khiến yêu thú có khả năng độn thổ.
Về phần hạ đạt sát lệnh, hắn lại càng không cảm giác có cái gì không ổn, nếu đối phương đã có thể nói rõ cái tên nhục mạ hắn tại Nhạc gia thành, cuối cùng lại lên tiếng khiêu khích vậy thì chắc chắn là vì mình mà đến. Điều duy nhất đáng hận là không thể đem hắn một đao giết chết!
Cho dù trước đây kẻ này không đến vì mình vậy thì bây giờ song phương cũng đã là không chết không thôi rồi!
Tình hình hiện giờ cũng là có chút kỳ hoặc.
- Cũng không biết kẻ này có quan hệ với Hồng gia và Thừa Vân Môn không?
Nhìn về hướng phủ thành chủ, Nhạc Vũ mỉm cười nói :
- A Lực, Lâm Trác! Đi triệu tập võ sư trong nhà cho ta, bảo vệ tốt Băng Thiến, nhất định phải nửa bước không rời! Cũng không thể để cho nàng ra khỏi thành. Ngoài ra sai người đi xem cha con Tấn thị, nếu còn chưa đi thì trực tiếp giết luôn! Nếu không còn ở đây thì điều tra xem hướng đi của bọn chúng.
Thanh âm vừa rơi xuống thì Nhạc Vũ đã thúc Long Lân Mã nhảy qua chiếc rãnh to kia rồi chạy về hướng phủ thành chủ. Nếu kẻ này không liên quan đến Hồng gia cũng là thôi, nếu là liên thủ mà đến vậy thì tình hình lần này thật sự hung hiểm.
Còn Nhiễm Lực Lâm Trác trong hơn một tháng qua tuy là dựa vào Dịch Nguyên Đan trước sau đã tiến đến võ sư cấp bốn. Bất quá đối với địch nhân bây giờ thì thực lực còn yếu hơn. Nếu bây giờ hắn muốn đảm bảo an toàn cho Nhạc Trương Thị cùng Nhạc Băng Thiến thì còn phải dựa vào lực lượng của dòng họ!
Lúc tiến vào cửa phủ thành chủ, Nhạc Vũ không dừng ngựa mà cứ thế xông vào. Đám võ sư ở đây cũng chưa chắc có người biết rõ thực lực hắn nhưng tuyệt đại đa số đều biết hắn là cháu ruột của tộc trưởng, có thân phận thành viên nghị sự đường nên tuy kinh dị nhưng cũng không ngăn trở.
Lúc hắn mang đao kiếm xông thẳng vào đại sảnh thì người bên trong lại càng là thân tín của Duẫn Kiệt, ít nhiều đều biết chuyện tình lần này của hắn.
Bất quá khi hắn vừa vào cửa, giao Sơ Tam tạm thời cho người khác trông giữ thì đã nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nam.
- Một Nhạc gia thành lớn như thế cũng không có ai cùng ta đánh một trận sao? Đáng tiếc! Hổ lĩnh Nhạc gia là thế gia ngàn năm, thật sự không khỏi quá hư danh!
Thanh âm kia cực kỳ uyển chuyển nhưng không hề hiển lộ chút âm nhu. Mặc dù còn chưa thấy mặt, trong đầu của Nhạc Vũ đã hiện lên hình ảnh một nam tử thanh tú. Quả nhiên khi bước vào đại điện thì Nhạc Vũ thấy một bạch y thanh niên đang cầm kiếm hoành ngang đại đường. Dung mạo hắn thanh tú còn hơn nữ tử, cây Thanh Phong ba thước trong tay kia đang nhỏ từng giọt máu.
Bên trong sảnh đường yên lặng như tờ! Trước một cặp mắt ngạo nghễ như vậy nhưng không ai dám nhìn thẳng.
Nhạc Vũ nhìn qua bạch y thanh niên kia rồi nhìn tiếp sang hai bên, chỉ thấy mấy người tuổi trẻ trong dòng họ bao gồm cả Nhạc Nghi Chân đều đã bị thương.
Sắc mặt những tộc nhân của Nhạc gia đang ngồi hai bên đều tái mét. Về phần những người tiếp khách có dung mạo quen thuộc hay xa lạ đều như đang suy nghĩ hay đờ đẫn, trái lại có một bộ phận lại ra vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa.
Ánh mắt của hắn cuối cùng nhìn vào một lão giả đang nằm ngửa trước mặt bạch y thanh niên, cánh tay bên phải gần như bị chém đứt lìa. Mấy người hầu tuy là đang nỗ lực dùng thuốc băng bó nhưng máu tươi cơ hồ vẫn đang phun trào.
Một nỗi tức giận không thể nào chế áp nhất thời dâng trào trong lồng ngực Nhạc Vũ. Máu huyết của hắn giống như một con sư tử bị giam giữ lâu ngày đang lồng *** cắn xé trong chuồng, giương nanh múa vuốt tìm chỗ phát tiết tức giận!
Mặc dù hắn không phải quá quen biết lõa nhân kia song mấy mấy tháng trước đã mấy lần hỏi qua về những chỗ tinh yếu của kiếm thuật. Hơn nữa tuy hắn với Nhạc gia không có quá nhiều tình cảm nhưng cũng không thể để mặc tộc nhân bị người ta khinh dễ!
Lạnh lùng mỉm cười một cái, Nhạc Vũ bước lên phía trước.
- Không có đối thủ? Như vậy để ta đánh với ngươi một trận?
Thanh âm mang theo mấy phần non nớt vang khắp đại điện. Đang ngồi sâu trong đại điện, Nhạc Duẫn Kiệt lộ vẻ vui mừng rồi nhíu mày nhìn sang một vị huyền sam trung niên đang ngồi một mình uống rượu bên cạnh.
Những người thuộc bốn phòng đang ngồi dự tiệc đều lộ vẻ vui mừng. Bất quá phần lớn theo tiếng nói nhìn lại thì chỉ thấy một đứa trẻ tuổi chừng mười ba thì đều lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu. Đặc biệt là những người tiếp khách, phần nhiều biết được thân phận của Nhạc Vũ lại càng mờ mịt.
Duy chỉ có thần sắc Nhạc Trương Thị là có vẻ lo lắng.
Bạch y thanh niên kia lúc này cũng đã xoay người nhìn người đang bước tới. Lúc vừa nhìn thấy trong mắt Nhạc Vũ lộ ra sát cơ lồ lộ thì bất giác cả kinh.
- Ngươi là Nhạc Vũ?
Bạch y thanh niên nheo mắt cười khẽ:
- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Nếu như theo lời các hạ nói thì cũng đủ là địch. Chẳng qua ngươi đứng ra như vậy thật sự không có quan hệ? Nói thật, trước lúc ta tới còn cho rằng các hạ chắc sẽ học theo đám chuột nhắt kia, che che dấu giấu không dám lộ diện!
Hai bên đại đường bắt đầu ồn ào, một số người không biết bắt đầu hỏi bên cạnh thân phân của Nhạc Vũ, người biết rồi thì trong lòng suy nghĩ ý tứ câu nói vừa rồi của bạch y thanh niên.
Ngay cả võ sư cao cấp có danh vọng của Nhạc gia cũng không phải là đối thủ của thanh niên này. Nhạc Vũ có tài đức gì mà có thể khiến cho kẻ kia nói có thể đủ làm kẻ địch?
- Ngươi vì ta mà đến. Ta đây làm sao cần phải che dấu? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có dám cùng ta chiến hay không?
Nhạc Vũ dừng bước lại, sau đó nhìn thẳng vào bạch y thanh niên, nghĩ thầm chỉ sợ là người gọi là tây Hồng Hạo này, lúc trước ở xa nên không cảm thấy gì, bây giờ nhìn gần thì cảm thấy kinh dị vì vẻ đẹp của hắn. Cho dù là những người máy ở kiếp trước được chế tạo tối ưu và những minh tinh dung nhan tuyệt thế cũng không thể so sánh.
Chẳng qua là đáng tiếc, hôm nay nhất định phải một đao chém chết hắn!
- Như vậy em ta thật đúng là bị ngươi giết chết?
Con mắt Hồng Hạo lóe lên một tia nguy hiểm, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Đối phương không hề sợ hãi mà nhìn khí thế kia ngược lại như đang khiêu chiến.
- Chuyện nửa năm trước chẳng phải ngươi đã biết từ cha con Tấn thị? Nếu ngươi muốn chứng nhận thì ta sẽ nói cho ngươi biết
Nhạc Vũ cười lạnh, rút Kim Ô Kiếm cùng Toái Ngọc Đao ra rồi tiến lên trước một bước:
- Là ta! Ngươi định thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.