Chương 124: Giết người đoạt của
Khai Hoang
15/03/2013
Canh hai, một đạo nhân ảnh xuyên qua xuyên lại bên trong thân thể cơ quan khôi lỗi, từ đình viện trên đỉnh chóp một đường vô thanh vô tức chui vào bên trong phòng điều khiển. Đầu tiên hắn đứng cạnh một bức vách, sau đó thật cẩn thận vén lên mặt ngoài của một tấm kim chúc.
Ngay sau đó phía sau bức vách liền lộ ra ánh sáng nhàn nhạt. Không gian bên trong rõ ràng được đặt hai viên tinh thạch, một viên màu tím, ngoại trừ hình dáng, màu sắc tính chất tương tự như Hồn Khống trận. Một viên còn lại màu sắc hỗn tạp, ngoài ra còn vài quyển bí tịch, mấy bình đan dược cùng một ít ngân lượng.
Chẳng qua bên ngoài ô không gian này còn có một tầng quang mạc màu tím nhạt, bóng người kia hít sâu một hơi, sau đó dùng tay ấn tới. Đợi đến khi tầng quang mạc từ từ biến mất, khóe môi bóng người cũng hiện lên tia mỉm cười. Hắn cầm viên Hồn Thạch bên trong, đi về chỗ ghế ngồi trọng yếu của Hồn Khống trận, nhưng vào lúc này phía sau hắn chợt truyền tới một tiếng cười khẽ.
- Quá muộn rồi! Nhưng vật trân tàng của đại thúc thật sự không tệ, cũng không uổng công chúng ta đợi ngươi nhiều ngày như vậy.
Bóng người kia nhất thời run rẩy, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ cùng không thể tin. Hắn vừa định quay đầu, một bóng kiếm đen sẫm đã xuyên phá không gian, xuyên thủng qua cổ họng của hắn.
Khi Tụ Linh pháp trận bên trong khôi lỗi lại bắt đầu vận chuyển, cả căn phòng liền khôi phục lại ánh sáng. Một cỗ thi thể ngã gục bên trong vũng máu, bên cạnh hắn, vẻ mặt Nhạc Vũ thật phức tạp, thu hồi thanh kiếm vào trong vỏ.
- Người này quả nhiên không có ý tốt!
Lúc này Nhiễm Lực cầm theo một cây búa lớn từ trên thang lầu đi xuống. Đầu tiên hắn nhìn lướt qua cỗ thi thể ngay dưới chân Nhạc Vũ, khi thấy Tần Việt còn nắm chặt Hồn Thạch, trong mắt nhất thời tràn đầy sát cơ.
Lâm Trác đi theo phía sau Nhiễm Lực, trên mặt lại tràn đầy vẻ lo lắng:
- Người này có tồn tại sát tâm đối với chúng ta hay không, đến bây giờ còn chưa thể biết được. Nhưng chỉ bằng vào hành động hạ thuốc ngủ bên trong thức ăn, hắn đã có lý do đáng chết!
- Nếu quả thật để cho hắn khống chế được khôi lỗi này, chúng ta còn đường sống sao? Hắn không lập tức hạ thủ đối với chúng ta, chẳng qua là vì tối nay ngươi không có uống canh súp kia, hắn sợ làm kinh động chúng ta mà thôi!
Nhiễm Lực hừ lạnh một tiếng, thu cây búa trở về:
- Chết như vậy xem như dễ dàng cho hắn! Nếu đổi lại là ta, nhất định phải lột da của hắn!
Nhạc Vũ nghe được chỉ khẽ lắc đầu. Ban đầu hắn cứu Tần Việt cũng không có ý tốt gì. Tuy nói nếu như người này thật sự chịu phối hợp, hắn cũng có ý nghĩ tạm tha cho người này một mạng. Nhưng mấy ngày gần đây khi việc cải tạo khôi lỗi gần như hoàn thành, hắn lại bắt đầu buông lỏng việc quản chế người này, đều luôn cho phép hắn được thoải mái tự do.
Chuyện này nếu xảy ra ở kiếp trước của Nhạc Vũ, tuy không có trách nhiệm giết người trực tiếp, nhưng cũng khó tránh được tội danh cố ý dụ dỗ người phạm tội.
Tầm mắt lướt qua cỗ thi thể, Nhạc Vũ bước về phía trước, đi tới cạnh bức vách.
Ban đầu sở dĩ hắn lưu lại tính mạng của Tần Việt, chính là vì những trân tàng bí mật này. Nhưng hiện tại tầm mắt của Nhạc Vũ lại không nhìn tới Hồn Thạch quý giá dưới chân hắn, hoặc chú ý tới viên linh thạch ngũ hành mà hắn vốn cảm thấy vô cùng hứng thú. Hiện tại tất cả lực chú ý của hắn đều được tập trung bên trong ô cửa kia, nhìn vào những phù văn vô cùng tầm thường bên trong.
Ô cửa kia ngay từ ngày hắn bắt đầu sửa chữa khôi lỗi, chỉ là một không gian nho nhỏ chưa tới ba thước, nhưng đó là địa phương lần đầu tiên làm cho hắn có cảm giác bó tay hết cách. Đừng nói năng lực phân tích của hắn không cách nào nhìn thấy tình hình bên trong quang mạc màu tím nhạt, thậm chí chỉ cần chạm tới sẽ khiến cho nguyên lực chấn động.
Đây mới là nguyên nhân hắn lưu lại Tần Việt, rồi lại cố ý dung túng cho hắn có cơ hội phạm sai lầm. Nếu không để ý hết thảy, mạnh mẽ phá hư tầng quang mạc màu tím nhạt kia, chỉ sợ những đồ vật cất giấu bên trong không sao giữ lại được. Cũng chỉ có Tần Việt mới nắm giữ phương pháp mở được nó ra. Mà có một loại người, dù có nghiêm hình bức cung cũng chưa chắc tạo được hiệu dụng nhất định.
Cho nên nói, chuyện này từ đầu đến cuối Nhạc Vũ luôn tính kế Tần Việt. Dĩ nhiên Tần Việt cũng không phải hạng người lương thiện, khi cải tạo cơ quan khôi lỗi lại tỏ vẻ tận tâm tận lực như thế, còn nhiều lần thử dò xét hắn còn cất giữ tài liệu cấp năm hay không. Chỉ sợ ngay từ ngày đầu tiên hắn đã có tính toán chiếm cơ quan khôi lỗi làm của riêng.
Một lúc sau, Nhạc Vũ lạnh lùng cười nhạt, thu hồi lực chú ý. Những phù văn bên trong Nhạc Vũ cũng từng nhìn thấy bên trong quyển Phù triện sơ cấp. Nhưng hắn thật sự không bao giờ ngờ tới, những loại phù triện này kết hợp lại, lại được truyền vào hồn lực, sẽ đưa tới tác dụng tương tự như tủ sắt.
Hắn nghĩ thầm, quả nhiên muốn học tập Trận Phù Cơ Quan thuật, nếu chỉ dựa vào vài quyển sách thực sự là không sao học được. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hốc tối này, không biết tới năm nào tháng nào hắn mới có thể phát hiện tác dụng của mấy phù triện kia khi liên hợp lại.
Dựa theo cách nói của Tần Việt, trong vài ngàn năm nay tuy không thiếu Cơ Quan sư cùng Trận Phù sư đem những kiến thức mà họ tâm đắc ghi chép thành sách lưu truyền lại đời sau, xem như truyền thừa. Nhưng những pháp môn bí truyền trọng yếu nhất, cho tới bây giờ đều là từ miệng tương truyền, ít viết thành văn tự. Cho dù bên trong sách có ghi chép, cũng sẽ giống như Ngự Thú thuật bí truyền của Nhạc gia.
Trong hai mươi mấy ngày vừa qua, tuy hắn không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi, nhưng vẫn ngày đêm lãnh giáo với Tần Việt. Nhưng hôm nay xem ra người kia còn giữ lại rất nhiều bí mật, hoàn toàn không đúng như lời hắn đã nói, đã bị mình hiểu hết.
Kế tiếp Nhạc Vũ lấy Hồn Thạch cùng Ngũ Hành linh thạch cầm trong tay. Đúng như sự suy đoán của hắn, ngay bên trong Tần Việt đã lén lút khắc vào gần tám mươi hồn lực ấn phù, chỉ cần thay đổi Hồn Thạch bên trong Hồn Khống trận, là có thể nhẹ nhàng điều khiển cơ quan khôi lỗi này.
Hắn chỉ cần xóa đi tinh thần lạc ấn của Tần Việt bên trong, liền có thể tiếp tục chế tạo ra thêm một con khôi lỗi khác. Chẳng qua ý tưởng này mặc dù thật tốt, nhưng lúc điều khiển cả hai khôi lỗi, sẽ phải tiêu hao hồn lực thật lớn. Với tinh thần cường độ hiện tại của hắn mà nói, thật sự không nên tham quá nhiều. Ngoài ra hiện tại trong tay hắn cũng không còn tài liệu, cũng không có đủ thời gian.
Lực chú ý của Nhạc Vũ chủ yếu tập trung lên viên Ngũ Hành linh thạch. Rất khó tưởng tượng chỉ là một viên đá thiên nhiên, thế nhưng lại có được hiệu dụng tương tự như nội đan của yêu thú. Viên linh thạch trong tay hắn đang hút vào đủ loại linh lực không ngừng, lại liên tục bài trừ, giống như viên yêu đan lúc trước đang “hô hấp”, thật giống như có linh tính. Mà ở bên trong cũng có đại lượng linh lực thuộc các hệ, cùng trộn lẫn vào bên trong.
Dùng năng lực phân tích thử xem tính năng kết cấu của vật chất có thể hấp thụ được linh lực này, Nhạc Vũ chợt cười khổ, sau khi ghi nhớ lại toàn bộ tài liệu, mới đặt xuống.
Viên Ngũ Hành linh thạch quả nhiên vô cùng thần kỳ, nhưng chút ít vật chất bên trong cho tới bây giờ Nhạc Vũ cũng chưa từng nhìn thấy qua. Điều này làm cho hắn phải bỏ qua ý niệm tìm kiếm loại vật chất tương tự để chế tạo ra loại linh thạch nhân công thay thế.
Dù có tìm được những loại vật chất này, nhưng vật chất bên trong viên linh thạch lại mơ hồ tạo thành đặc tính của Tụ Linh trận thiên nhiên, hắn thật sự rất khó thể bắt chước giống hệt như thế.
Bên trong có một ít phù văn thiên nhiên, hắn có thể dùng tham khảo, gia nhập vào bên trong Ngũ Hành Tụ Linh trận của mình, tiến thêm một bước hoàn thiện trận pháp.
Về phần tác dụng của linh thạch này, tạm thời hắn còn chưa dùng đến. Tác dụng hấp thụ linh lực của viên linh thạch, không thua kém yêu đan, nhưng so sánh với Ngũ Hành Tụ Linh trận, vẫn còn kém xa.
- Theo cách nói của Tần Việt, lúc trước hắn làm vỡ viên Ngũ Hành linh thạch kia, phẩm chất chỉ có thể xem là cửu phẩm thượng giai mà thôi! Trên đó còn có tám phẩm cùng hai mươi bốn cấp. Nhưng thật không biết những cao phẩm linh thạch kia lại có bộ dáng như thế nào?
Lắc đầu, Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn vào những đồ vật bên trong hốc tối. Những loại châu báu trang sức đã bị lập tức hắn bỏ qua. Những đồ vật này nếu ở thời đại chiến tranh, cũng giá trị liên thành. Nhưng ở trong mắt hắn lại không đáng một đồng, nhiều lắm là cho phép người cạnh mình mang theo trở về, sau đó nộp cho Nhạc Trương thị làm tiền vốn kinh doanh việc buôn bán của gia tộc.
Mấy bình dược hoàn kia cũng không có vật gì đặc biệt trân quý, chẳng qua phẩm chất tốt hơn một chút, lại là dược vật tương đối hiếm thấy mà thôi. Nhưng mấy quyển sách lại làm trên mặt Nhạc Vũ lộ ra dáng tươi cười vui vẻ!
Giá trị của mỗi quyển bên trong đều vượt xa mấy quyển trước đó. Làm cho hắn cảm thấy vui mừng nhất chính là quyển “Tường giải Cơ Quan thuật trung”, nhưng đáng tiếc chính là bên trong lại không thấy bóng dáng của quyển hạ cuối cùng.
Nhưng bên trong những quyển sách này ngoại trừ ghi chép về linh vật trân thảo hay những tàng trân quý hiếm, những chi tiết khác tạm thời đối với hắn còn quá mức cao thâm huyền ảo. Rất nhiều bí quyết hắn còn chưa nhận thức, những tên tài liệu hắn cũng chưa từng nghe qua, đoán chừng chính bản thân Tần Việt cũng như thế, nếu không hắn cũng sẽ không đem mấy quyển sách cất giữ ở nơi này.
Phù trận bên trong hốc tối mặc dù rất tốt, nhưng khi sử dụng cũng thật quá phiền toái. Mỗi một lần lấy đồ vật trong đó, đều phải tiêu hao thật nhiều hồn lực. Nếu không phải như thế, Tần Việt cũng không tới mức để cho hắn đến gần phía sau mình mà cũng không hề cảm giác ra được.
Cuối cùng là việc xử trí thi thể, theo ý nghĩ của Nhiễm Lực, dứt khoát ném ra ngoài núi hoang xem như xong chuyện. Nhưng Nhạc Vũ lại nghĩ nên làm một cỗ quan tài, sau đó tìm một địa phương có phong cảnh tốt chôn đi.
Nhạc Vũ làm như vậy chỉ là muốn cầu tâm an. Dù người này từng có ý đồ gì, nhưng mấy ngày qua cũng đã trợ giúp hắn. Cho nên trong lòng có chút không đành để đối phương sau khi chết còn bị dã thú ăn thịt.
Thật ra nếu không phải bản thân đang gặp nguy cơ, hắn cũng sẽ không chọn dùng loại thủ đoạn kịch liệt này. Nhưng nếu như đã làm, hắn tuyệt sẽ không hối hận.
Trong hai ngày kế tiếp, việc cải tạo cơ quan khôi lỗi bước cuối cùng cũng được hai người Nhiễm Lực và Lâm Trác giúp đỡ hoàn thành. Mà sang ngày thứ ba, Sơ Tam mang theo tin tức bên kia núi quay về.
Sau khi nghỉ ngơi gần một tháng, con Sư Ngạc thú lại rời núi lần nữa…
Ngay sau đó phía sau bức vách liền lộ ra ánh sáng nhàn nhạt. Không gian bên trong rõ ràng được đặt hai viên tinh thạch, một viên màu tím, ngoại trừ hình dáng, màu sắc tính chất tương tự như Hồn Khống trận. Một viên còn lại màu sắc hỗn tạp, ngoài ra còn vài quyển bí tịch, mấy bình đan dược cùng một ít ngân lượng.
Chẳng qua bên ngoài ô không gian này còn có một tầng quang mạc màu tím nhạt, bóng người kia hít sâu một hơi, sau đó dùng tay ấn tới. Đợi đến khi tầng quang mạc từ từ biến mất, khóe môi bóng người cũng hiện lên tia mỉm cười. Hắn cầm viên Hồn Thạch bên trong, đi về chỗ ghế ngồi trọng yếu của Hồn Khống trận, nhưng vào lúc này phía sau hắn chợt truyền tới một tiếng cười khẽ.
- Quá muộn rồi! Nhưng vật trân tàng của đại thúc thật sự không tệ, cũng không uổng công chúng ta đợi ngươi nhiều ngày như vậy.
Bóng người kia nhất thời run rẩy, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ cùng không thể tin. Hắn vừa định quay đầu, một bóng kiếm đen sẫm đã xuyên phá không gian, xuyên thủng qua cổ họng của hắn.
Khi Tụ Linh pháp trận bên trong khôi lỗi lại bắt đầu vận chuyển, cả căn phòng liền khôi phục lại ánh sáng. Một cỗ thi thể ngã gục bên trong vũng máu, bên cạnh hắn, vẻ mặt Nhạc Vũ thật phức tạp, thu hồi thanh kiếm vào trong vỏ.
- Người này quả nhiên không có ý tốt!
Lúc này Nhiễm Lực cầm theo một cây búa lớn từ trên thang lầu đi xuống. Đầu tiên hắn nhìn lướt qua cỗ thi thể ngay dưới chân Nhạc Vũ, khi thấy Tần Việt còn nắm chặt Hồn Thạch, trong mắt nhất thời tràn đầy sát cơ.
Lâm Trác đi theo phía sau Nhiễm Lực, trên mặt lại tràn đầy vẻ lo lắng:
- Người này có tồn tại sát tâm đối với chúng ta hay không, đến bây giờ còn chưa thể biết được. Nhưng chỉ bằng vào hành động hạ thuốc ngủ bên trong thức ăn, hắn đã có lý do đáng chết!
- Nếu quả thật để cho hắn khống chế được khôi lỗi này, chúng ta còn đường sống sao? Hắn không lập tức hạ thủ đối với chúng ta, chẳng qua là vì tối nay ngươi không có uống canh súp kia, hắn sợ làm kinh động chúng ta mà thôi!
Nhiễm Lực hừ lạnh một tiếng, thu cây búa trở về:
- Chết như vậy xem như dễ dàng cho hắn! Nếu đổi lại là ta, nhất định phải lột da của hắn!
Nhạc Vũ nghe được chỉ khẽ lắc đầu. Ban đầu hắn cứu Tần Việt cũng không có ý tốt gì. Tuy nói nếu như người này thật sự chịu phối hợp, hắn cũng có ý nghĩ tạm tha cho người này một mạng. Nhưng mấy ngày gần đây khi việc cải tạo khôi lỗi gần như hoàn thành, hắn lại bắt đầu buông lỏng việc quản chế người này, đều luôn cho phép hắn được thoải mái tự do.
Chuyện này nếu xảy ra ở kiếp trước của Nhạc Vũ, tuy không có trách nhiệm giết người trực tiếp, nhưng cũng khó tránh được tội danh cố ý dụ dỗ người phạm tội.
Tầm mắt lướt qua cỗ thi thể, Nhạc Vũ bước về phía trước, đi tới cạnh bức vách.
Ban đầu sở dĩ hắn lưu lại tính mạng của Tần Việt, chính là vì những trân tàng bí mật này. Nhưng hiện tại tầm mắt của Nhạc Vũ lại không nhìn tới Hồn Thạch quý giá dưới chân hắn, hoặc chú ý tới viên linh thạch ngũ hành mà hắn vốn cảm thấy vô cùng hứng thú. Hiện tại tất cả lực chú ý của hắn đều được tập trung bên trong ô cửa kia, nhìn vào những phù văn vô cùng tầm thường bên trong.
Ô cửa kia ngay từ ngày hắn bắt đầu sửa chữa khôi lỗi, chỉ là một không gian nho nhỏ chưa tới ba thước, nhưng đó là địa phương lần đầu tiên làm cho hắn có cảm giác bó tay hết cách. Đừng nói năng lực phân tích của hắn không cách nào nhìn thấy tình hình bên trong quang mạc màu tím nhạt, thậm chí chỉ cần chạm tới sẽ khiến cho nguyên lực chấn động.
Đây mới là nguyên nhân hắn lưu lại Tần Việt, rồi lại cố ý dung túng cho hắn có cơ hội phạm sai lầm. Nếu không để ý hết thảy, mạnh mẽ phá hư tầng quang mạc màu tím nhạt kia, chỉ sợ những đồ vật cất giấu bên trong không sao giữ lại được. Cũng chỉ có Tần Việt mới nắm giữ phương pháp mở được nó ra. Mà có một loại người, dù có nghiêm hình bức cung cũng chưa chắc tạo được hiệu dụng nhất định.
Cho nên nói, chuyện này từ đầu đến cuối Nhạc Vũ luôn tính kế Tần Việt. Dĩ nhiên Tần Việt cũng không phải hạng người lương thiện, khi cải tạo cơ quan khôi lỗi lại tỏ vẻ tận tâm tận lực như thế, còn nhiều lần thử dò xét hắn còn cất giữ tài liệu cấp năm hay không. Chỉ sợ ngay từ ngày đầu tiên hắn đã có tính toán chiếm cơ quan khôi lỗi làm của riêng.
Một lúc sau, Nhạc Vũ lạnh lùng cười nhạt, thu hồi lực chú ý. Những phù văn bên trong Nhạc Vũ cũng từng nhìn thấy bên trong quyển Phù triện sơ cấp. Nhưng hắn thật sự không bao giờ ngờ tới, những loại phù triện này kết hợp lại, lại được truyền vào hồn lực, sẽ đưa tới tác dụng tương tự như tủ sắt.
Hắn nghĩ thầm, quả nhiên muốn học tập Trận Phù Cơ Quan thuật, nếu chỉ dựa vào vài quyển sách thực sự là không sao học được. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hốc tối này, không biết tới năm nào tháng nào hắn mới có thể phát hiện tác dụng của mấy phù triện kia khi liên hợp lại.
Dựa theo cách nói của Tần Việt, trong vài ngàn năm nay tuy không thiếu Cơ Quan sư cùng Trận Phù sư đem những kiến thức mà họ tâm đắc ghi chép thành sách lưu truyền lại đời sau, xem như truyền thừa. Nhưng những pháp môn bí truyền trọng yếu nhất, cho tới bây giờ đều là từ miệng tương truyền, ít viết thành văn tự. Cho dù bên trong sách có ghi chép, cũng sẽ giống như Ngự Thú thuật bí truyền của Nhạc gia.
Trong hai mươi mấy ngày vừa qua, tuy hắn không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi, nhưng vẫn ngày đêm lãnh giáo với Tần Việt. Nhưng hôm nay xem ra người kia còn giữ lại rất nhiều bí mật, hoàn toàn không đúng như lời hắn đã nói, đã bị mình hiểu hết.
Kế tiếp Nhạc Vũ lấy Hồn Thạch cùng Ngũ Hành linh thạch cầm trong tay. Đúng như sự suy đoán của hắn, ngay bên trong Tần Việt đã lén lút khắc vào gần tám mươi hồn lực ấn phù, chỉ cần thay đổi Hồn Thạch bên trong Hồn Khống trận, là có thể nhẹ nhàng điều khiển cơ quan khôi lỗi này.
Hắn chỉ cần xóa đi tinh thần lạc ấn của Tần Việt bên trong, liền có thể tiếp tục chế tạo ra thêm một con khôi lỗi khác. Chẳng qua ý tưởng này mặc dù thật tốt, nhưng lúc điều khiển cả hai khôi lỗi, sẽ phải tiêu hao hồn lực thật lớn. Với tinh thần cường độ hiện tại của hắn mà nói, thật sự không nên tham quá nhiều. Ngoài ra hiện tại trong tay hắn cũng không còn tài liệu, cũng không có đủ thời gian.
Lực chú ý của Nhạc Vũ chủ yếu tập trung lên viên Ngũ Hành linh thạch. Rất khó tưởng tượng chỉ là một viên đá thiên nhiên, thế nhưng lại có được hiệu dụng tương tự như nội đan của yêu thú. Viên linh thạch trong tay hắn đang hút vào đủ loại linh lực không ngừng, lại liên tục bài trừ, giống như viên yêu đan lúc trước đang “hô hấp”, thật giống như có linh tính. Mà ở bên trong cũng có đại lượng linh lực thuộc các hệ, cùng trộn lẫn vào bên trong.
Dùng năng lực phân tích thử xem tính năng kết cấu của vật chất có thể hấp thụ được linh lực này, Nhạc Vũ chợt cười khổ, sau khi ghi nhớ lại toàn bộ tài liệu, mới đặt xuống.
Viên Ngũ Hành linh thạch quả nhiên vô cùng thần kỳ, nhưng chút ít vật chất bên trong cho tới bây giờ Nhạc Vũ cũng chưa từng nhìn thấy qua. Điều này làm cho hắn phải bỏ qua ý niệm tìm kiếm loại vật chất tương tự để chế tạo ra loại linh thạch nhân công thay thế.
Dù có tìm được những loại vật chất này, nhưng vật chất bên trong viên linh thạch lại mơ hồ tạo thành đặc tính của Tụ Linh trận thiên nhiên, hắn thật sự rất khó thể bắt chước giống hệt như thế.
Bên trong có một ít phù văn thiên nhiên, hắn có thể dùng tham khảo, gia nhập vào bên trong Ngũ Hành Tụ Linh trận của mình, tiến thêm một bước hoàn thiện trận pháp.
Về phần tác dụng của linh thạch này, tạm thời hắn còn chưa dùng đến. Tác dụng hấp thụ linh lực của viên linh thạch, không thua kém yêu đan, nhưng so sánh với Ngũ Hành Tụ Linh trận, vẫn còn kém xa.
- Theo cách nói của Tần Việt, lúc trước hắn làm vỡ viên Ngũ Hành linh thạch kia, phẩm chất chỉ có thể xem là cửu phẩm thượng giai mà thôi! Trên đó còn có tám phẩm cùng hai mươi bốn cấp. Nhưng thật không biết những cao phẩm linh thạch kia lại có bộ dáng như thế nào?
Lắc đầu, Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn vào những đồ vật bên trong hốc tối. Những loại châu báu trang sức đã bị lập tức hắn bỏ qua. Những đồ vật này nếu ở thời đại chiến tranh, cũng giá trị liên thành. Nhưng ở trong mắt hắn lại không đáng một đồng, nhiều lắm là cho phép người cạnh mình mang theo trở về, sau đó nộp cho Nhạc Trương thị làm tiền vốn kinh doanh việc buôn bán của gia tộc.
Mấy bình dược hoàn kia cũng không có vật gì đặc biệt trân quý, chẳng qua phẩm chất tốt hơn một chút, lại là dược vật tương đối hiếm thấy mà thôi. Nhưng mấy quyển sách lại làm trên mặt Nhạc Vũ lộ ra dáng tươi cười vui vẻ!
Giá trị của mỗi quyển bên trong đều vượt xa mấy quyển trước đó. Làm cho hắn cảm thấy vui mừng nhất chính là quyển “Tường giải Cơ Quan thuật trung”, nhưng đáng tiếc chính là bên trong lại không thấy bóng dáng của quyển hạ cuối cùng.
Nhưng bên trong những quyển sách này ngoại trừ ghi chép về linh vật trân thảo hay những tàng trân quý hiếm, những chi tiết khác tạm thời đối với hắn còn quá mức cao thâm huyền ảo. Rất nhiều bí quyết hắn còn chưa nhận thức, những tên tài liệu hắn cũng chưa từng nghe qua, đoán chừng chính bản thân Tần Việt cũng như thế, nếu không hắn cũng sẽ không đem mấy quyển sách cất giữ ở nơi này.
Phù trận bên trong hốc tối mặc dù rất tốt, nhưng khi sử dụng cũng thật quá phiền toái. Mỗi một lần lấy đồ vật trong đó, đều phải tiêu hao thật nhiều hồn lực. Nếu không phải như thế, Tần Việt cũng không tới mức để cho hắn đến gần phía sau mình mà cũng không hề cảm giác ra được.
Cuối cùng là việc xử trí thi thể, theo ý nghĩ của Nhiễm Lực, dứt khoát ném ra ngoài núi hoang xem như xong chuyện. Nhưng Nhạc Vũ lại nghĩ nên làm một cỗ quan tài, sau đó tìm một địa phương có phong cảnh tốt chôn đi.
Nhạc Vũ làm như vậy chỉ là muốn cầu tâm an. Dù người này từng có ý đồ gì, nhưng mấy ngày qua cũng đã trợ giúp hắn. Cho nên trong lòng có chút không đành để đối phương sau khi chết còn bị dã thú ăn thịt.
Thật ra nếu không phải bản thân đang gặp nguy cơ, hắn cũng sẽ không chọn dùng loại thủ đoạn kịch liệt này. Nhưng nếu như đã làm, hắn tuyệt sẽ không hối hận.
Trong hai ngày kế tiếp, việc cải tạo cơ quan khôi lỗi bước cuối cùng cũng được hai người Nhiễm Lực và Lâm Trác giúp đỡ hoàn thành. Mà sang ngày thứ ba, Sơ Tam mang theo tin tức bên kia núi quay về.
Sau khi nghỉ ngơi gần một tháng, con Sư Ngạc thú lại rời núi lần nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.