Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1301: Kham đương đại nhâm

Khai Hoang

08/06/2013

Dưới cây ngân hạnh, hai luồng khí một lam một hồng bay múa như long quanh người Nhạc Vũ, bởi vì dung luyện hỗn độn chân thủy và hỗn độn tinh diễm mà Huyền Băng Ly Hỏa chân khí bạo tăng không bị khống chế tràn ra ngoài khiến Thiên Ý phủ hiện giờ một nửa là thế giới của băng tuyết, một nửa rừng rực như Viêm Dương.

Lúc này bên cạnh Nhạc Vũ đang có mấy trăm người thần sắc chuyên chú nghe hắn giảng đạo, hơn phân nửa đều lộ vẻ say mê, phảng phất thanh âm thanh niên dưới cây là tiên nhạc tuyệt vời nhất thế gian.

Bởi vì truyền đạo cho môn hạ của mình nên Nhạc Vũ tận lực diễn giải, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, lời ít mà ý nhiều, nếu thấy có người lộ vẻ khó hiểu sẽ dừng lại giải thích tường tận khiến cho những tinh anh chân chính của Quảng Lăng tông đều có thể lĩnh ngộ.

Mấy người Nông Dịch Sơn cùng Cung Trí ngồi ở hàng đầu tiên, ngoài định thần nghe giảng thì trên mặt càng hiển hiện một tia kinh dung.

Qua liên tục gần trăm lần nghe giảng, mọi người trong Quảng Lăng so với lần đầu tiên có tình hình cơ hồ thất thủ kỳ thật đã là quá tốt, bất quá trong ngực mỗi người lúc này không khỏi phập phồng.

Lí giải của Nhạc Vũ đối với đạo hiển nhiên đã đến cực hạn, tiếp cận đến bản nguyên, tích lũy khí vận và công đức cũng đã đến đỉnh phong, từng câu từng chữ đều là thiên địa chi hiến, quy pháp thiên địa.

Điều này tuyệt không phải nói ngoa mà là sự thật như thế! Nhạc Vũ mỗi lần nói ra một chữ đều có thể làm cho thiên địa hô ứng, linh lực chấn động, dù lý giải đại đạo pháp tắc có chỗ sai lệch cũng có thể khiến cho pháp tắc thiên địa trong vòng tỷ vạn dặm hướng hắn nhận thức hoặc có ý dựa vào.

Cảnh giới như vậy đã vượt xa nhận thức của mọi người trong Quảng Lăng tông, chỉ qua mấy trăm năm nhưng ý niệm của Nhạc Vũ đã thừa đủ để bẻ cong Thiên Đạo, dù là những Thái Thượng Kim Tiên Đại La Hỗn Độn chỉ dưới thánh nhân trong truyền thuyết sợ là cũng không có lực lượng như vậy!

Phương bắc An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế, nhị đế hợp nhất lực lượng lại có tể như vậy, chính là ngôn xuất pháp tùy!

Nhạc Vũ giảng đạo vẫn như cũ lấy luyện thể làm căn cơ, thần thông làm phụ, bất quá ngoài trụ cột thực sự tăng thêm không ít nội dung Cửu Chuyển Huyền Công, Tam Viên Chân Kinh, Tử Khuyết Thiên Chương, Hồng Mông kiếm điển làm chủ, Hà Đồ Lạc Thư cùng Địa Thư Minh Thư, Tứ Cửu Huyền Công, thậm chí Vô Thượng Ma Điển làm phụ, vừa giảng dải vừa chỉnh lý sở học.

Nếu chưa bắt tay chỉnh lý thì còn chưa phát giác, đến khi chính thức tiến hành bắt tay vào dung hợp thì mới giật mình nhìn lại đạo điển bản thân đã xem qua quả thật cực lớn, muốn dung hội hơn một tỷ đạo điển đạo gia lẫn những đạo điển tiên thiên đỉnh cấp tuyệt không phải chuyện dễ.

Cơ hồ mỗi thời mỗi khắc, Nhạc Vũ đều có thể cảm giác tạo nghệ Trận Phù của mình lại có tiến cảnh, tích lũy cơ sở ngàn năm gần đây trong Thiên Ý Phủ lại cao hơn một tầng.

Đang ngưng tụ linh quang vẽ ra trong hư không một bản Hậu Thiên sáu mươi bốn quẻ đồ thì tâm niệm Nhạc Vũ chợt động, nhìn về không trung thấy huyết kén mờ ảo lay động, lúc đầu chỉ nhè nhẹ rồi sau đó toàn bộ Thiên Ý phủ bắt đầu dâng lên sóng triều linh lực, trên linh kén sinh ra vô số vết rách lan tràn, sát lực khổng lồ bột phát ra bên ngoài.

Nhạc Vũ càng có thể cảm giác rõ ràng từng điểm lôi quang tử sắc bên ngoài đang tụ tập bao lấy Diễn Thiên Châu, thậm chí ngay cả mọi người trong Quảng Lăng tông đang nghe giảng cũng bừng tỉnh, kinh nghi bất định nhìn về phía trên.

--- Cuối cùng đến rồi!

Trong mắt Nhạc Vũ chớp lên tinh mang, chờ đợi qua ngàn năm, rốt cuộc cũng đến thời điểm Chiến Tuyết phá kén.

Sau một lát, hắn bình tĩnh lại, linh kén tuy có vết rạn nhưng cần qua một thời gian mới chính thức độ kiếp, liền lấy ra Trấn Thế chung lắc một cái, thanh âm ngân vang khiến mọi người đang thất thần bừng tỉnh.



--- Quẻ này tên là Vị Tế, trên quẻ Li, dưới quẻ Khảm, là hỏa trên thủy. Hỏa trên thủy, li trên khảm nên cuối cùng có thể thành tế giả.

- Tượng của quẻ biểu đạt lúc sự việc chưa thành, dùng cho quân tử phân biệt sự việc!

Giải thích tường tận một hồi, đến khi thấy vẻ mặt của mọi người không còn lộ vẻ khó hiểu, Nhạc Vũ mới khẽ gật đầu thu hồi Trấn Thế Chung:

- Hôm nay dừng ở đây! Thời gian còn lại các ngươi cũng không cần đến đây nghe đạo, ở trong Thiên Ý Phủtận lực lĩnh ngộ sở đắc, tinh tiến tu vi.

- Bệ Hạ! Đây là vì sao?

Nông Dịch Sơn nhướng mày, theo lệ thì cứ mười năm Nhạc Vũ sẽ khai đàn giảng đạo trong Thiên Ý phủ mười ngày, qua ngàn năm vừa đúng một trăm lần khiến mọi người thu hoạch không nhỏ, càng biết là cơ hội khó được, một lòng nghiên cứu huyền ảo, tận lực trúc ổn căn cơ.

-- Có thể nghe đạo ở đây cơ hồ có thể tương đương với thánh nhân giảng giải, dù trong Hồng Hoang cũng chỉ là có thể ngộ nhưng không thể cầu, huống chi Nhạc Vũ tuyệt không dấu diếm, hôm nay đột nhiên đình chỉ chẳng lẽ là có biến cố.

Không chỉ là Nông Dịch Sơn, ngay cả mấy người Xương Băng Hồng cũng trông sang vẻ khó hiểu.

Nhạc Vũ lắc đầu, cười giải thích:

- Qua ngàn năm, đạo ta giảng đã tới cực hạn các ngươi có thể tiếp cận, nếu siêng năng tham tập có thể thành tựu Thái Thanh Huyền Tiên.

Thấy mấy người Nông Dịch Sơn vẫn lộ vẻ tiếc nuối, Nhạc Vũ không khỏi bất đắc dĩ nói:

- Tiếp theo không thể nói bừa, các ngươi nghe cũng chỉ vô ích có hại! Thời gian gần đây các ngươi có cảm giác phập phồng không yên?

Thấy mọi người đều khẽ giật mình, Nhạc Vũ không chút nào ngoài ý muốn:

- Ta dừng lại ở Hỗn Độn hải là vì đợi Tuyết Nhi, cũng là vì Quảng Lăng tông. Qua ngàn năm tu hành, tu vi các ngươi đã có thể đứng vững trong Hồng Hoang. Ta chuẩn bị rời đi, phản hồi Hồng Hoang, khi đó mọi việc hỗn loạn, nhất định khó phân tâm, muốn khai đàn giảng đạo cũng phải vạn năm về sau! Quảng Lăng tông đến từ Hạ giới, trừ ta cùng với Lăng Tiêu tổ sư cũng không dính nhân quả, lại có Thánh Nhân phù hộ. Chỉ cần đóng cửa tự thủ thì sát kiếp hồng hoang không quan hệ với các ngươi. Quảng Lăng ngày sau như thế nào đều phải xem vào các vị, Nhạc Vũ từ nay về sau chỉ sợ không cách nào phân tâm bận tâm tông môn. Trừ phi có một ngày có thể siêu thoát Thiên Đạo.

Nói xong lời cuối cùng , thấy mấy người Cung Trí Mạc Quân đều lộ vẻ nghiêm nghị, hai mặt nhìn nhau rồi cúi người hành lễ:

- Cẩn tôn pháp chỉ của tiền nhiệm Chưởng giáo!

Xương Băng Hồng lại khẽ nhíu mày:

- Lăng Tiêu tổ sư cùng Bệ Hạ đều là người Quảng Lăng tông, quan hệ này sao có thể tách rời? Cái gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Hai vị nếu như suy tàn, Quảng Lăng ta cũng nhất định suy bại, lúc này càng phải đồng tâm hiệp lực.



- Đúng là không thể tách rời, bất quá nếu đã có Thánh Nhân ra tay, tự nhiên có thể hộ được Quảng Lăng bình an! Ta cùng với Lăng Tiêu tổ sư cũng sẽ hết sức mưu một đường lui cho Quảng Lăng tông!

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, trực tiếp ngắt lời Xương Băng Hồng, sau đó nhìn sang Nông Dịch Sơn nói:

- Hơn nữa với tu vi của các ngươi bây giờ sao có thể giúp được ta và Lăng Tiêu tổ sư? Trăm năm về sau, người bên cạnh có thể giúp ta ngoại trừ Chiến Tuyết cũng chỉ có Nguyệt Như, Ngao Tuệ cùng Đằng Huyền, ngay cả Sơ Tam khi đó sợ cũng cực kỳ miễn cưỡng.

Lời này nói thẳng đến cực điểm, sắc mặt mấy người Nông Dịch Sơn cùng Xương Băng Hồng đều tái nhợt, nhất thời im lặng, biết Nhạc Vũ nói vậy tuy khó chịu nhưng cũng là sự thật, lúc này chợt có cảm giác minh ngộ hắn đang tiến hành an bài hậu sự, tâm chí kiên quyết, muốn đoạn hết tất cả lo lắng để siêu thoát đạo Hồng Mông.

Sơ Tam bên cạnh lại lộ vẻ tức giận, bộ dạng không cho là đúng, trong mắt đầy vẻ không phục, chỉ có Liễu Nguyệt Như giật mình lộ vẻ bất ngờ, hồi lâu mới lộ ra một tia kinh hỉ.

Im lặng dưới cây tiên hạnh một hồi, Nông Dịch Sơn mới đứng lên thi lễ rồi thởi dài một tiếng, hóa quang mà đi.

Mọi người còn lại đều đồng dạng, thần sắc phực tạp cực điểm, biết sau này có tới chín thành không gặp lại, hoặc là Nhạc Vũ trảm phá thiên đạo, hoặc là thân vẫn đạo tiêu. Cho dù siêu thoát thì cũng không có khả năng dừng ở Hồng Hoang quá lâu.

Thế nhân cho rằng thế giới này là một không gian duy nhất, nhưng Khai Thiên Bàn Cổ từ đâu mà đến, thánh nhân chẳng lẽ ra đời từ hư vô? Hoặc là bên ngoài Hồng Hoang còn có huyền cơ?

Chỉ một lát sau, dưới cây tiên hạnh chỉ còn lại Sơ Tam cùng Liễu Nguyệt Như, yên lặng một lát, Liễu Nguyệt Như mới chần chờ mở miệng nói:

- Sư tôn, Nguyệt Như qua ngàn năm nay vẫn được sư trưởng trợ giúp, cũng đã thấy được một đường tiến vào Kim Tiên hồn ấn. Nhưng theo như đệ tử thấy thì sau trăm năm, Nguyệt Như tối đa cũng chỉ có Chân Tiên cảnh mà thôi, khi đó chỉ sợ vô năng tương trợ sư tôn.

Nhạc Vũ cười khẽ:

- Mấy trăm năm qua, ngươi có từng thấy sư tôn nói dối?

Thấy Liễu Nguyệt Như lắc đầu rồi lại gật đầu:

- Sư tôn đã nói như vậy, tự nhiên là có biện pháp!

Tiếng nói dần hạ thấp, Liễu Nguyệt Như như hiểu ra, trong vài thập niên tới nay, trong Quảng Lăng tông cũng chỉ có nàng có thể tham ngộ thông thấu, tiến hành thực dụng Tử Khuyết Thiên Chương mà thôi.

Ngũ Hành linh thể, còn có thiên tư tuyệt thế như vậy, cũng khó trách bị thiên đố kỵ.

Người bên cạnh Nhạc Vũ, quả thật tư cách của nàng đứng đầu, ngay cả Chiến Tuyết cũng không thể bàng, lịch lãm rèn luyện ở Hạ giới hai trăm năm cũng đủ để phó thác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook