Chương 855: Khí hướng tận trời
Khai Hoang
08/06/2013
Ai vậy? Chẳng lẽ bị điên rồi? Bốn tiếng chuông vang trên Liên Vân Phong, chính là chuyên dùng tố cáo thủ tọa các ngọn núi, là tố cáo điện tôn các chủ, hoặc là việc bất công mà Luật Hình Điện quyết định…
Là người phương nào gan lớn như thế? Liên Vân Phong đặt ngân chung, ngoại trừ đại hội tông môn mỗi trăm năm, suốt mấy ngàn năm chưa từng vang tiếng chuông ý nghĩa khác. Người này chẳng lẽ không biết, nếu tố cáo việc không chứng thật, bản thân cũng phải chịu hình sao?
Hắc! Từ khi tông chủ không rõ sinh tử, trong tông môn chuyện ngạc nhiên cổ quái gì không xuất hiện! Chẳng lẽ không biết đây là tự tìm đường chết?
Chín mươi chín ngọn núi hiện tại đều tự kéo bè kết phái, chỉ vì tranh giành chức tông chủ. Vô luận là người đứng đầu một các, hay là nhất điện tôn sư đều có người làm chỗ dựa. Làm sao có thể dễ dàng tố cáo được bọn họ?
Hơn mười đạo độn quang thanh thế thật lớn từ trên không trung xuyên qua bay tới, hạ xuống trên đỉnh Liên Vân Phong.
Mà giờ khắc này trên đỉnh Liên Hà Phong, trên một vách đá có ba tu sĩ trung niên ánh mắt phức tạp nhìn về đỉnh Liên Vân Phong.
Tới thật nhanh! Bốn tiếng Thanh Vân Văn Chung, không nghĩ tới người kia lại muốn cùng Liên Hải, không chết không ngừng!
Trong miệng Hoán Ưu thì thào lẩm bẩm, lâm vào trầm tư. Hai người còn lại sắc mặt âm tình bất định, hồi lâu sau đều đồng loạt thở dài.
Hiện giờ thời gian không còn nhiều lắm, sư huynh đệ chúng ta nên làm sao lựa chọn?
Kỳ thật Liên Hải làm việc thật quá mức. Từ sau khi tông chủ mất đi tin tức, bọn hắn làm việc quả thực không hề kiêng nể…
Nếu bổn sự của Uyên Minh thật đúng như lời nói của sư đệ, sư huynh đệ chúng ta hợp lực cũng không đón được một kiếm phù của hắn. Việc hôm nay quả thật khó làm.
Nếu Liên Hải có chuyện, sư phụ hắn cũng không còn mặt mũi. Nhưng nếu như chúng ta trợ giúp Liên Hải, sẽ đem nhân vật kinh tài tuyệt diễm bậc này đẩy cho những ngọn núi khác. Nếu là lúc khác thì cũng thôi, nhưng lại ngay lúc chức vị chưởng giáo còn chưa được định…
Uyên Minh này thật sự trong vòng mười năm có thể bước vào Thiên Tiên cảnh giới sao? Ta nhớ được không lâu trước hắn mới đạt tới Linh Tiên trung kỳ. Chẳng lẽ hành trình đi Trấn Lương quốc lần này hắn gặp được kỳ ngộ gì đó?
Kỳ thật cũng không cần nghĩ nhiều, Ngọc Tiên tu sĩ có đại thần thông, đó là chuyện bình thường, không thể đắc tội. Huống chi là hiện giờ, hắn cho sư đệ một trương kiếm phù, đã xem như nói rõ không muốn cùng chúng ta là địch. Huống chi chức vị trong Tập Đan Các…
Thôi! Tình thế trước mắt chưa định, dù Liên Hải thế nào cũng có được sư phụ là Ngọc Tiên cảnh giới bảo vệ. Hay là ta với sư đệ đi qua nhìn kỹ rồi hẵng nói!
Lời vừa rơi xuống thì một đạo kiếm quang đã phóng lên cao, Hoán Ưu theo sát phía sau, hóa quang bay đi.
Đợi khi hai người lục tục đi xa, trên vách đá chỉ còn lại một trung niên tu sĩ, hắn chắp tay sau lưng đứng nhìn chốc lát, tiếp theo mỉm cười xoay người bay lên đỉnh núi.
Sư đệ thật sự có vận khí tốt…
Khi bốn tiếng chuông vang trôi qua, Nhạc Vũ đã đi vào bên trong đại điện. Hắn ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy đối diện chủ vị trong đại điện không có một bóng người.
Nơi này bố trí không khác với Quan Vân Điện Thủy Hàn Phong tại Quảng Lăng Tông, nhưng linh trận hơi có chút bất đồng.
Còn có tài liệu, bên trong đại điện hoàn toàn do chín mươi chín văn kiện tiên bảo hợp lại mà thành!
Ngay sau đó ánh mắt Nhạc Vũ liền bị bức họa hai vị tiên nhân trên vách đá đối diện hấp dẫn.
Một vị bên trong rõ ràng là Hồng Vân tán nhân mà hắn từng gặp qua. Một vị khác mặc dù hắn không quen thuộc, nhưng lại cảm giác thân thiết tới cực điểm.
Đây chính là Thủy Vân chân nhân đi! Sư huynh của Tử Vân đạo nhân, sư bá của ta…
Nhạc Vũ cau mày, tiếp đó nhìn xuống bên dưới. Bên dưới đặt một thanh hậu thiên linh bảo kiếm tiên đã cao tới nhị phẩm, được cung phụng bên trên. Thân kiếm màu trắng bạc, tràn đầy vân văn, không ngừng phun nuốt vân khí.
Ngay khi Nhạc Vũ vừa bước vào đại điện, nó đã phát ra tiếng rít thị uy.
Bên cạnh hắn thanh Long Thương kiếm vẫn được Bạch Già Thiên Lệnh che phủ hình dáng, sau khi cùng vang lên một tiếng kiếm minh không chút nào yếu thế, liền thu lại tinh mang chủ động tránh vào bên trong tu di không gian của Nhạc Vũ, giống như không muốn có điều xung đột với Thủy Vân kiếm.
Ngay sau đó, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, thúc giục Dung Vũ Hóa Vân Quyết, dẫn dắt thanh kiếm kia phát ra một tiếng kiếm minh, trong lúc mơ hồ trong cơ thể hắn lại phỏng chế ra Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí, cùng thanh kiếm cộng hưởng minh ứng.
Mà thanh kiếm kia lúc này cũng dần dần sinh ra ý thân cận, một cỗ thủy hệ linh lực liền tràn đến.
Nhạc Vũ thúc giục một phen, vận dụng hoàn toàn không chút trở ngại, pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt lại gia tăng một thành!
Đây thật đúng là xảo! Ta vì lần này lại mạo hiểm không nhỏ, không ngờ lại gặp được thanh kiếm này…
Khóe môi Nhạc Vũ lạnh lùng nhếch lên, đem thi thể hai đạo đồng đặt xuống. Sau đó cung kính bước lên thi lễ thật sâu với hai bức họa phía trước. Nhưng hắn cũng không có ý đồ gì đối với thanh kiếm kia. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, tuy pháp lực mình đã tăng trưởng nhưng thực sự còn chưa được thanh kiếm này chấp nhận hắn làm chủ nhân. Mà chỉ là sinh ra một ít cảm ứng đối với Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí của hắn mà thôi.
Thanh kiếm này là tiên binh khi Thủy Vân chân nhân còn sống mang theo bên mình, cũng là linh bảo trung tâm trấn áp vận khí của sơn môn này. Tùy tùy tiện tiện thuyên chuyển linh lực cũng đủ làm pháp lực của hắn tăng lớn.
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ, mấy chục đạo bóng người lục tục bay vào trong điện, đều là thủ tọa Thiên Tiên cảnh của các ngọn núi, còn có hơn mười người là trưởng lão Ngọc Tiên cảnh.
Khi nhìn thấy Nhạc Vũ đang ngạo nghễ đứng bên trong đại điện, vẻ mặt đều ngẩn ra. Sau đó đều tự tìm chỗ ngồi xuống bên trong đại điện, nhưng trong ánh mắt xen lẫn vài phần trào phúng cùng khinh thường.
Mọi người đều giữ vẻ mặt thản nhiên đi qua bên cạnh Nhạc Vũ, không hề có nửa phần ý tứ muốn chào hỏi, cũng tuyệt không có người nào có hứng thú liếc mắt nhìn thi thể hai đạo đồng bên cạnh.
Ta nói là ai, nguyên lai là Uyên Minh này, là vì chuyện của Cực Uyên Phong đi. Quả thực là liều lĩnh…
Quả nhiên bức cẩu khiêu tường, lại dám đến gõ Vân Văn Chung? Nếu chưởng giáo chân nhân còn đây thì cũng thôi, nhưng hôm nay chỉ là chết nhanh mà thôi!
Chỉ chờ xem cuộc vui, sớm biết như thế còn không bằng không đến…
Chỉ một lát bên trong đại điện trống rỗng đã tụ tập mấy chục Thiên Tiên, mười hai Ngọc Tiên tu sĩ đều ngồi trên cao, khí tức mạnh mẽ. Rất nhiều vị trí đều trống không, mà dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mấy chục Thiên Tiên tu sĩ, hồn niệm mạnh mẽ áp bách tới, làm Nhạc Vũ cũng phải cau mày.
Liên Hải chậm rãi đến nơi, thẳng đến một khắc sau mới đi vào trong điện. Nhìn thấy Nhạc Vũ liền ngây ra, tiếp theo lạnh lùng nói:
Ta nói là ai, nguyên lai là Uyên Minh ngươi! Còn nhớ lời nói ngày đó của ta sao? Đã nhiều ngày mà còn thư thả như vậy?
Hắn vẫn còn muốn nói tiếp, hai mắt Nhạc Vũ đã lạnh lùng quét qua, lãnh ý lóe lên trong mắt khiến trong lòng hắn phát lạnh.
Im lặng hồi lâu, Liên Hải hừ lên một tiếng, thần thái tự nhiên tuyển một vị trí bên dưới ngồi xuống. Sau đó vung tay lên bắn ra truyền tin tiên phù phá vỡ không gian bay đi, xuyên thẳng ngoài điện.
Ngay khi hắn nhìn lại Nhạc Vũ, trong ánh mắt lộ vẻ như đang nhìn người chết.
Bên trong đại điện có thật nhiều Thiên Tiên tu sĩ, lúc này vẻ mặt đều rùng mình. Phương hướng tiên phù phi độn chính là Cực Anh sơn, là thuộc Liên Hải nhất mạch, không cần đoán đều biết hắn bắn ra ý cầu viện.
Một Uyên Minh thôi, cần gì phải thận trọng như thế?
Theo sát Liên Hải, người cuối cùng đi vào đại điện là hai trung niên tu sĩ. Một người tướng mạo đoan chính, vẻ mặt ngưng trọng, trên gương mặt nghiêm khắc không hề có chút diễn cảm. Một vị khác khuôn mặt hơi nhợt nhạt, để râu dài, mang theo chút ý cười, dáng vẻ thật tiên phong đạo cốt.
Hoán Linh, Hoán Ưu?
Chỉ một thoáng nhiều tiên tu trong đại điện đều đứng lên, ngay cả mười hai Ngọc Tiên tu sĩ đang tĩnh tọa bên trên đều mở mắt ra.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt mọi người đều ngẩn ra, Hoán Linh hướng bốn phía nhìn lên, dùng mắt như ra dấu chào hỏi, chỉ khi nhìn thấy Nhạc Vũ, lại thoáng thi lễ, sau đó mới bước về phía trước.
Mà Hoán Ưu đi phía sau hắn lại mang theo ý cười, lập tức đi tới bên cạnh Nhạc Vũ, chào hỏi mấy câu lúc này mới ngồi xuống gần đó.
Bên trong đại điện giờ phút này thần sắc mọi người đều sợ hãi cả kinh, lần đầu tiên bắt đầu đánh giá Nhạc Vũ, tựa hồ như mới gặp mặt lần đầu, trên mặt mang theo vẻ quan sát cẩn thận.
Cơ hồ bọn họ theo bản năng biết được có thể làm cho Hoán Linh cùng Hoán Ưu đối đãi như vậy, việc hôm nay xem như sẽ không được đơn giản.
Sắc mặt Liên Hải lại biến thành một mảnh xanh mét. Hắn mang theo vẻ mặt không dám tin nhìn Nhạc Vũ, không còn vẻ tự nhiên trấn định trước đó. Trong mắt hắn lóe ra tinh mang, cũng không biết suy nghĩ điều gì, ngẫu nhiên trong ánh mắt nhìn Hoán Ưu lại mang theo vẻ vô cùng âm trầm.
Hoán Ưu lại không thèm để ý, chỉ là khóe môi tiếp tục lộ ra vài phần trào phúng.
Hoán Linh đứng lại trên cao, hướng vị trí chưởng giáo cùng mười hai Ngọc Tiên trưởng lão thi lễ. Tiếp theo xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc:
Hôm nay chưởng giáo đi vắng, bỉ nhân thật thẹn làm điện tôn Luật Hình Điện, sẽ chủ trì việc hôm nay! Cực Uyên, có chuyện gì bất bình, cần tố cáo tại trấn sơn đại điện…
Nhạc Vũ vẫn luôn thu liễm ánh mắt, lúc này nghe vậy mới khẽ ngẩng đầu:
Xin hỏi Hoán Linh điện tôn! Cực Uyên Phong ta suốt mấy vạn năm nay, đã có mười bảy danh sư huynh chết trận, ba đời đệ tử chết mấy trăm, hiện giờ ngay cả thủ tọa cũng không nghe tin tức. Nhưng có còn là Thủy Vân nhất viên? Có từng làm qua chuyện gì thực xin lỗi tông môn? Có từng vi phạm mệnh lệnh của tông môn?
Trong điện nhất thời vô cùng yên lặng, sau một lát bên trên mới có thanh âm vang lên.
Cực Uyên Phong có thực lực yếu nhất các núi, nhưng từ khi tông môn lập phái tới nay, quả thật ra sức rất nhiều.
Ánh mắt Hoán Linh ngưng đọng, nếu không phải vì trương kiếm phù kia, chính mình sẽ không trả lời như thế, ít nhất cỗ khí thế kia nhất định phải đem cắt đứt!
Hắn nắm giữ Luật Hình Điện nhiều năm, có rất nhiều biện pháp làm cho kẻ khác không nói được lời muốn nói.
Thần quang trong mắt Nhạc Vũ càng thêm lóe sáng:
Như vậy người cắt xén bảy thành đan dược của đệ tử hàng tháng, có nên giết hay không? Lấy lòng riêng tư lộng hành quyền thế, bức tử đệ tử trong tông môn, lại nên xử trí như thế nào?
Hoán Linh yên lặng, sầm mặt nhìn Nhạc Vũ. Bỗng dưng nhìn thấy trong mắt đối phương quét qua bạch sắc hỏa diễm, chợt thấy hốt hoảng, theo bản năng khẽ gật đầu:
Quả thật đáng chết!
Liên Hải cả kinh, tựa như nội tâm bị người bóp chặt, trầm mặt vươn người đứng lên nói:
Nói là có người cắt xén đan dược, lộng quyền ỷ thế bức tử đệ tử, Uyên Minh ngươi có chứng cớ hay không?
Nhạc Vũ cười lạnh, cũng không nói chuyện, Sương Thạch kiếm xuyên ra, Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí rót vào trong kiếm, sau đó một đạo kiếm quang sáng như tuyết bỗng dưng phá không bắn lên.
Ngay trong lúc mọi người còn đang giật mình, một đầu lâu đã cao cao bay lên, vừa lúc Liên Hải chân nhân, trong nháy mắt đầu thân chém đoạn!
Là người phương nào gan lớn như thế? Liên Vân Phong đặt ngân chung, ngoại trừ đại hội tông môn mỗi trăm năm, suốt mấy ngàn năm chưa từng vang tiếng chuông ý nghĩa khác. Người này chẳng lẽ không biết, nếu tố cáo việc không chứng thật, bản thân cũng phải chịu hình sao?
Hắc! Từ khi tông chủ không rõ sinh tử, trong tông môn chuyện ngạc nhiên cổ quái gì không xuất hiện! Chẳng lẽ không biết đây là tự tìm đường chết?
Chín mươi chín ngọn núi hiện tại đều tự kéo bè kết phái, chỉ vì tranh giành chức tông chủ. Vô luận là người đứng đầu một các, hay là nhất điện tôn sư đều có người làm chỗ dựa. Làm sao có thể dễ dàng tố cáo được bọn họ?
Hơn mười đạo độn quang thanh thế thật lớn từ trên không trung xuyên qua bay tới, hạ xuống trên đỉnh Liên Vân Phong.
Mà giờ khắc này trên đỉnh Liên Hà Phong, trên một vách đá có ba tu sĩ trung niên ánh mắt phức tạp nhìn về đỉnh Liên Vân Phong.
Tới thật nhanh! Bốn tiếng Thanh Vân Văn Chung, không nghĩ tới người kia lại muốn cùng Liên Hải, không chết không ngừng!
Trong miệng Hoán Ưu thì thào lẩm bẩm, lâm vào trầm tư. Hai người còn lại sắc mặt âm tình bất định, hồi lâu sau đều đồng loạt thở dài.
Hiện giờ thời gian không còn nhiều lắm, sư huynh đệ chúng ta nên làm sao lựa chọn?
Kỳ thật Liên Hải làm việc thật quá mức. Từ sau khi tông chủ mất đi tin tức, bọn hắn làm việc quả thực không hề kiêng nể…
Nếu bổn sự của Uyên Minh thật đúng như lời nói của sư đệ, sư huynh đệ chúng ta hợp lực cũng không đón được một kiếm phù của hắn. Việc hôm nay quả thật khó làm.
Nếu Liên Hải có chuyện, sư phụ hắn cũng không còn mặt mũi. Nhưng nếu như chúng ta trợ giúp Liên Hải, sẽ đem nhân vật kinh tài tuyệt diễm bậc này đẩy cho những ngọn núi khác. Nếu là lúc khác thì cũng thôi, nhưng lại ngay lúc chức vị chưởng giáo còn chưa được định…
Uyên Minh này thật sự trong vòng mười năm có thể bước vào Thiên Tiên cảnh giới sao? Ta nhớ được không lâu trước hắn mới đạt tới Linh Tiên trung kỳ. Chẳng lẽ hành trình đi Trấn Lương quốc lần này hắn gặp được kỳ ngộ gì đó?
Kỳ thật cũng không cần nghĩ nhiều, Ngọc Tiên tu sĩ có đại thần thông, đó là chuyện bình thường, không thể đắc tội. Huống chi là hiện giờ, hắn cho sư đệ một trương kiếm phù, đã xem như nói rõ không muốn cùng chúng ta là địch. Huống chi chức vị trong Tập Đan Các…
Thôi! Tình thế trước mắt chưa định, dù Liên Hải thế nào cũng có được sư phụ là Ngọc Tiên cảnh giới bảo vệ. Hay là ta với sư đệ đi qua nhìn kỹ rồi hẵng nói!
Lời vừa rơi xuống thì một đạo kiếm quang đã phóng lên cao, Hoán Ưu theo sát phía sau, hóa quang bay đi.
Đợi khi hai người lục tục đi xa, trên vách đá chỉ còn lại một trung niên tu sĩ, hắn chắp tay sau lưng đứng nhìn chốc lát, tiếp theo mỉm cười xoay người bay lên đỉnh núi.
Sư đệ thật sự có vận khí tốt…
Khi bốn tiếng chuông vang trôi qua, Nhạc Vũ đã đi vào bên trong đại điện. Hắn ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy đối diện chủ vị trong đại điện không có một bóng người.
Nơi này bố trí không khác với Quan Vân Điện Thủy Hàn Phong tại Quảng Lăng Tông, nhưng linh trận hơi có chút bất đồng.
Còn có tài liệu, bên trong đại điện hoàn toàn do chín mươi chín văn kiện tiên bảo hợp lại mà thành!
Ngay sau đó ánh mắt Nhạc Vũ liền bị bức họa hai vị tiên nhân trên vách đá đối diện hấp dẫn.
Một vị bên trong rõ ràng là Hồng Vân tán nhân mà hắn từng gặp qua. Một vị khác mặc dù hắn không quen thuộc, nhưng lại cảm giác thân thiết tới cực điểm.
Đây chính là Thủy Vân chân nhân đi! Sư huynh của Tử Vân đạo nhân, sư bá của ta…
Nhạc Vũ cau mày, tiếp đó nhìn xuống bên dưới. Bên dưới đặt một thanh hậu thiên linh bảo kiếm tiên đã cao tới nhị phẩm, được cung phụng bên trên. Thân kiếm màu trắng bạc, tràn đầy vân văn, không ngừng phun nuốt vân khí.
Ngay khi Nhạc Vũ vừa bước vào đại điện, nó đã phát ra tiếng rít thị uy.
Bên cạnh hắn thanh Long Thương kiếm vẫn được Bạch Già Thiên Lệnh che phủ hình dáng, sau khi cùng vang lên một tiếng kiếm minh không chút nào yếu thế, liền thu lại tinh mang chủ động tránh vào bên trong tu di không gian của Nhạc Vũ, giống như không muốn có điều xung đột với Thủy Vân kiếm.
Ngay sau đó, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, thúc giục Dung Vũ Hóa Vân Quyết, dẫn dắt thanh kiếm kia phát ra một tiếng kiếm minh, trong lúc mơ hồ trong cơ thể hắn lại phỏng chế ra Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí, cùng thanh kiếm cộng hưởng minh ứng.
Mà thanh kiếm kia lúc này cũng dần dần sinh ra ý thân cận, một cỗ thủy hệ linh lực liền tràn đến.
Nhạc Vũ thúc giục một phen, vận dụng hoàn toàn không chút trở ngại, pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt lại gia tăng một thành!
Đây thật đúng là xảo! Ta vì lần này lại mạo hiểm không nhỏ, không ngờ lại gặp được thanh kiếm này…
Khóe môi Nhạc Vũ lạnh lùng nhếch lên, đem thi thể hai đạo đồng đặt xuống. Sau đó cung kính bước lên thi lễ thật sâu với hai bức họa phía trước. Nhưng hắn cũng không có ý đồ gì đối với thanh kiếm kia. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, tuy pháp lực mình đã tăng trưởng nhưng thực sự còn chưa được thanh kiếm này chấp nhận hắn làm chủ nhân. Mà chỉ là sinh ra một ít cảm ứng đối với Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí của hắn mà thôi.
Thanh kiếm này là tiên binh khi Thủy Vân chân nhân còn sống mang theo bên mình, cũng là linh bảo trung tâm trấn áp vận khí của sơn môn này. Tùy tùy tiện tiện thuyên chuyển linh lực cũng đủ làm pháp lực của hắn tăng lớn.
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ, mấy chục đạo bóng người lục tục bay vào trong điện, đều là thủ tọa Thiên Tiên cảnh của các ngọn núi, còn có hơn mười người là trưởng lão Ngọc Tiên cảnh.
Khi nhìn thấy Nhạc Vũ đang ngạo nghễ đứng bên trong đại điện, vẻ mặt đều ngẩn ra. Sau đó đều tự tìm chỗ ngồi xuống bên trong đại điện, nhưng trong ánh mắt xen lẫn vài phần trào phúng cùng khinh thường.
Mọi người đều giữ vẻ mặt thản nhiên đi qua bên cạnh Nhạc Vũ, không hề có nửa phần ý tứ muốn chào hỏi, cũng tuyệt không có người nào có hứng thú liếc mắt nhìn thi thể hai đạo đồng bên cạnh.
Ta nói là ai, nguyên lai là Uyên Minh này, là vì chuyện của Cực Uyên Phong đi. Quả thực là liều lĩnh…
Quả nhiên bức cẩu khiêu tường, lại dám đến gõ Vân Văn Chung? Nếu chưởng giáo chân nhân còn đây thì cũng thôi, nhưng hôm nay chỉ là chết nhanh mà thôi!
Chỉ chờ xem cuộc vui, sớm biết như thế còn không bằng không đến…
Chỉ một lát bên trong đại điện trống rỗng đã tụ tập mấy chục Thiên Tiên, mười hai Ngọc Tiên tu sĩ đều ngồi trên cao, khí tức mạnh mẽ. Rất nhiều vị trí đều trống không, mà dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mấy chục Thiên Tiên tu sĩ, hồn niệm mạnh mẽ áp bách tới, làm Nhạc Vũ cũng phải cau mày.
Liên Hải chậm rãi đến nơi, thẳng đến một khắc sau mới đi vào trong điện. Nhìn thấy Nhạc Vũ liền ngây ra, tiếp theo lạnh lùng nói:
Ta nói là ai, nguyên lai là Uyên Minh ngươi! Còn nhớ lời nói ngày đó của ta sao? Đã nhiều ngày mà còn thư thả như vậy?
Hắn vẫn còn muốn nói tiếp, hai mắt Nhạc Vũ đã lạnh lùng quét qua, lãnh ý lóe lên trong mắt khiến trong lòng hắn phát lạnh.
Im lặng hồi lâu, Liên Hải hừ lên một tiếng, thần thái tự nhiên tuyển một vị trí bên dưới ngồi xuống. Sau đó vung tay lên bắn ra truyền tin tiên phù phá vỡ không gian bay đi, xuyên thẳng ngoài điện.
Ngay khi hắn nhìn lại Nhạc Vũ, trong ánh mắt lộ vẻ như đang nhìn người chết.
Bên trong đại điện có thật nhiều Thiên Tiên tu sĩ, lúc này vẻ mặt đều rùng mình. Phương hướng tiên phù phi độn chính là Cực Anh sơn, là thuộc Liên Hải nhất mạch, không cần đoán đều biết hắn bắn ra ý cầu viện.
Một Uyên Minh thôi, cần gì phải thận trọng như thế?
Theo sát Liên Hải, người cuối cùng đi vào đại điện là hai trung niên tu sĩ. Một người tướng mạo đoan chính, vẻ mặt ngưng trọng, trên gương mặt nghiêm khắc không hề có chút diễn cảm. Một vị khác khuôn mặt hơi nhợt nhạt, để râu dài, mang theo chút ý cười, dáng vẻ thật tiên phong đạo cốt.
Hoán Linh, Hoán Ưu?
Chỉ một thoáng nhiều tiên tu trong đại điện đều đứng lên, ngay cả mười hai Ngọc Tiên tu sĩ đang tĩnh tọa bên trên đều mở mắt ra.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt mọi người đều ngẩn ra, Hoán Linh hướng bốn phía nhìn lên, dùng mắt như ra dấu chào hỏi, chỉ khi nhìn thấy Nhạc Vũ, lại thoáng thi lễ, sau đó mới bước về phía trước.
Mà Hoán Ưu đi phía sau hắn lại mang theo ý cười, lập tức đi tới bên cạnh Nhạc Vũ, chào hỏi mấy câu lúc này mới ngồi xuống gần đó.
Bên trong đại điện giờ phút này thần sắc mọi người đều sợ hãi cả kinh, lần đầu tiên bắt đầu đánh giá Nhạc Vũ, tựa hồ như mới gặp mặt lần đầu, trên mặt mang theo vẻ quan sát cẩn thận.
Cơ hồ bọn họ theo bản năng biết được có thể làm cho Hoán Linh cùng Hoán Ưu đối đãi như vậy, việc hôm nay xem như sẽ không được đơn giản.
Sắc mặt Liên Hải lại biến thành một mảnh xanh mét. Hắn mang theo vẻ mặt không dám tin nhìn Nhạc Vũ, không còn vẻ tự nhiên trấn định trước đó. Trong mắt hắn lóe ra tinh mang, cũng không biết suy nghĩ điều gì, ngẫu nhiên trong ánh mắt nhìn Hoán Ưu lại mang theo vẻ vô cùng âm trầm.
Hoán Ưu lại không thèm để ý, chỉ là khóe môi tiếp tục lộ ra vài phần trào phúng.
Hoán Linh đứng lại trên cao, hướng vị trí chưởng giáo cùng mười hai Ngọc Tiên trưởng lão thi lễ. Tiếp theo xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc:
Hôm nay chưởng giáo đi vắng, bỉ nhân thật thẹn làm điện tôn Luật Hình Điện, sẽ chủ trì việc hôm nay! Cực Uyên, có chuyện gì bất bình, cần tố cáo tại trấn sơn đại điện…
Nhạc Vũ vẫn luôn thu liễm ánh mắt, lúc này nghe vậy mới khẽ ngẩng đầu:
Xin hỏi Hoán Linh điện tôn! Cực Uyên Phong ta suốt mấy vạn năm nay, đã có mười bảy danh sư huynh chết trận, ba đời đệ tử chết mấy trăm, hiện giờ ngay cả thủ tọa cũng không nghe tin tức. Nhưng có còn là Thủy Vân nhất viên? Có từng làm qua chuyện gì thực xin lỗi tông môn? Có từng vi phạm mệnh lệnh của tông môn?
Trong điện nhất thời vô cùng yên lặng, sau một lát bên trên mới có thanh âm vang lên.
Cực Uyên Phong có thực lực yếu nhất các núi, nhưng từ khi tông môn lập phái tới nay, quả thật ra sức rất nhiều.
Ánh mắt Hoán Linh ngưng đọng, nếu không phải vì trương kiếm phù kia, chính mình sẽ không trả lời như thế, ít nhất cỗ khí thế kia nhất định phải đem cắt đứt!
Hắn nắm giữ Luật Hình Điện nhiều năm, có rất nhiều biện pháp làm cho kẻ khác không nói được lời muốn nói.
Thần quang trong mắt Nhạc Vũ càng thêm lóe sáng:
Như vậy người cắt xén bảy thành đan dược của đệ tử hàng tháng, có nên giết hay không? Lấy lòng riêng tư lộng hành quyền thế, bức tử đệ tử trong tông môn, lại nên xử trí như thế nào?
Hoán Linh yên lặng, sầm mặt nhìn Nhạc Vũ. Bỗng dưng nhìn thấy trong mắt đối phương quét qua bạch sắc hỏa diễm, chợt thấy hốt hoảng, theo bản năng khẽ gật đầu:
Quả thật đáng chết!
Liên Hải cả kinh, tựa như nội tâm bị người bóp chặt, trầm mặt vươn người đứng lên nói:
Nói là có người cắt xén đan dược, lộng quyền ỷ thế bức tử đệ tử, Uyên Minh ngươi có chứng cớ hay không?
Nhạc Vũ cười lạnh, cũng không nói chuyện, Sương Thạch kiếm xuyên ra, Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí rót vào trong kiếm, sau đó một đạo kiếm quang sáng như tuyết bỗng dưng phá không bắn lên.
Ngay trong lúc mọi người còn đang giật mình, một đầu lâu đã cao cao bay lên, vừa lúc Liên Hải chân nhân, trong nháy mắt đầu thân chém đoạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.