Chương 3: Kiếm Thuật cơ sở
Khai Hoang
15/03/2013
Có thể trở thành nô bộc của Nhạc thị trong Nhạc gia thành bên thật ra là một chuyện rất vinh quang. Thân phận và đãi ngộ của bọn họ sẽ cao hơn một bậc so với khách khanh và bình dân. Ngoài ra nếu như có thể có thành tựu võ lực thì đãi ngộ trên căn bản sẽ giống như con cháu Nhạc thị.
Hơn nữa gia cảnh như Nhiễm Lực, cha mẹ đều là nô bộc của Nhạc thị, lại lớn lên trong gia tộc sẽ càng được tín nhiệm. Nếu có thể trở thành võ sư thì hơn phân nửa sẽ được ban họ Nhạc rồi dùng phương thức hôn nhân thu nạp vào bên trong tộc.
Cho nên Nhiễm Lực kiên trì cũng làm cho khoảng thời gian này của Nhạc Vũ khá dễ chịu. Tính cách của Nhiễm Lực thuần phác nhưng cũng không khờ khạo nên là một lựa chọn tốt, đối với tương lai của mình cũng có lợi.
Bởi vì lo lắng sợ lộ ra chuyện bản thân mình đoạt xá nên Nhạc Vũ cũng vẫn không dám hỏi Nhiễm Lực chuyện này. Bất quá lúc nửa tháng trước, trong một lần ngủ trưa, Nhiễm Lực nói mê mới cho hắn biết ít nhiều nguyên nhân.
Nhạc Vũ nhớ rõ lần đó tiểu tử ngốc này rơi lệ đầy mặt, thanh âm hàm hàm hồ hồ cũng không nghe quá rõ, đến cuối cùng chỉ nghe hiểu một câu, ước chừng là ‘Ba, mẹ, con nhất định sẽ trông chừng thiếu gia- . Lúc ấy giọng của Nhiễm Lực đột nhiên trở nên kiên định mới khiến cho Nhạc Vũ nghe được.
Sau này, Nhạc Vũ vận dụng một vài thủ đoạn thu thập tình báo mà hắn học được ở kiếp trước để dò hỏi.
Phụ mẫu của Nhiễm Lực đều đã mất là chuyện hắn đã sớm biết đến. Cho nên điều quan trọng mà hắn muốn biết là quan hệ của phụ mẫu gã và trưởng bối của mình. Trước đó không lâu hắn mới biết vị - phụ thân- kia của hắn đã từng chỉ điểm vũ kỹ cho phụ thân Nhiễm Lực một thời gian ngắn rồi lại cứu mạng phu thê bọn họ hai lần, vì vậy mà trước lúc lâm chung đã dặn dò Nhiễm Lực báo ân.
Điều này làm cho Nhạc Vũ có cảm giác may mắn, lại để cho hắn có chút tiếc hận. Nhiễm Lực là kẻ tính tình lỗ mãng, một khi nhận đúng một chuyện gì đó sẽ chết cũng không chịu buông tha, ngay cả biến đổi một chút cũng không. Thật ra thì bây giờ mà nói, nếu thành tựu của tên tiểu tử này có thể cao hơn thì sẽ trợ giúp hắn lớn hơn.
Cũng may Nhiễm Lực cho dù là chưa đi đến Luyện Huyết Đường nhưng tiến cảnh bây giờ cũng đã không kém, hôm nay đã bắt đầu luyện tập Đại nộ Minh Vương phủ, loại vũ khí này cần đến nội lực cấp bảy mới có thể tu tập. Với số tuổi mới chỉ đến mười lăm của gã mà nói, thực lực thật sự là vượt xa bạn đồng trang lứa, thậm chí đã kinh động đến trưởng lão trong tộc nên cố ý an bài cho gã một vị võ sư lớn tuổi để chỉ đạo đặc biệt.
Nhạc Vũ tự nhiên không có đãi ngộ này, bất quá đối với chuyện này hắn cũng không có cảm giác gì bất mãn. Bàn về đến tư chất, mình quả thật kém Nhiễm Lực rất xa, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Cầm Thiết mộc kiếm đâm chém loạn xạ một hồi, Nhạc Vũ tìm một chút cảm giác, cho đến khi gã giáo tập vũ kỹ bên cạnh chán nản không nhìn đến nữa thì hắn mới bắt đầu thật sự luyện tập kiếm thuật. Hiện giờ hắn tập luyện là kiếm thức cơ sở lưu truyền trong dòng họ, tổng cộng là 365 thức, là kiếm pháp cơ sở của hết thảy trên thế gian, hiện giờ hắn đang luyện đến thức từ 200 đến 250.
Song mới luyện không tới ba phút, Nhạc Vũ đã nghe quanh thân mình vang lên liên tiếp tiếng cười trộm, còn những ánh mắt cũng hiện rõ vẻ khinh thị.
Nhạc Vũ không khỏi cười khổ, xuất hiện tình hình như vậy, bản thân hắn là người rõ ràng nhất. Cánh tay của cơ thể hắn bây giờ dài hơn nửa phần so với những người khác, các đốt ngón tay cũng linh hoạt hơn. Cho nên vào lúc sử kiếm thì cùng một kiếm thức mũi kiếm luôn cao hơn người khác chừng hai ba ly.
Nếu như ở kiếp trước, kiếm thuật này chẳng qua là dùng để biểu diễn, như vậy người khác nhiều nhất chỉ nói kiếm pháp hoa dạng như vậy sẽ không có kết quả. Nhưng ở thời đại lấy thực chiến làm chủ này thì đối với người khác tự nhiên là sơ hở cực lớn, bên cạnh có cười nhạo cũng là đương nhiên.
Xem ra mấy năm trước, mấy võ sư nói căn cốt hắn cực kém chắc có nguyên nhân chính là do sự thiếu khuyết về cơ thể này.
Nhạc Vũ lắc đầu coi như không nghe thấy những tiếng cười nhạo này, tiếp tục tập luyện kiếm thức.
Thật ra thì theo hắn nếu muốn đem những kiếm thức này tập cho đúng cũng rất đơn giản. Chỉ cần lúc đưa tay ra hơi khống chế cơ nhục là có thể dễ dàng làm được. Bất quá thân là sinh viên sắp tốt nghiệp hệ bảo vệ sức khỏe nên Nhạc Vũ hiểu rõ, nếu cứ miễn cưỡng lâu dài như vậy thì cơ tay mình sẽ xuất hiện hiện tượng co giật, còn các khớp ngón tay cũng sẽ tạo thành ám thương.
Cho nên bây giờ hắn sẽ phải đi con đường khác nếu không muốn thương tổn thân thể. Nếu muốn vậy thì cũng phải tìm ra lối đi tắt để thay đổi những kiếm thức này để chúng thích ứng với thân thể của mình!
Mỗi lên giương kiếm nếu mũi kiếm cao hơn người khác khoảng hai li cố nhiên là khuyết điểm. Nhưng nếu là sử kiếm tốt thì ngược lại là một ưu thế. Mấu chốt là ở chỗ cải tạo kiếm thức cơ sở, nếu có thể phát huy sở trường hạn chế sở đoản thì chưa chắc đã kém so với người khác.
Bất quá để cải tạo những kiếm thức này mà Nhạc Vũ đã suốt ngày chịu đựng những ánh mắt khác thường trên luyện võ trường. Cũng may là trong thân thể nhỏ bé của hắn lại giấu diếm một linh hồn nam tử thành thục, có thể hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác. Nếu không đổi lại là Nhạc Vũ ban đầu chắc chắn sẽ không qua nổi ngày thứ nhất.
Theo thời gian trôi qua, nơi chân trời dần dần dâng lên rạng mây đỏ rồi cả thiên địa cũng từ từ bị nhuộm thành màu da cam. Trên mặt Nhạc Vũ cũng dần đổ đầy mồ hôi như những người khác. Mặc dù trong tay của hắn cầm chỉ là Thiết mộc kiếm nhưng sức nặng và độ cứng không khác mấy so với kiếm thật. Ở độ tuổi mười hai như hắn muốn huy vũ lâu dài quả thật là một sự khảo nghiệm nghị lực và sự chịu đựng.
Lúc này những tiếng giễu cợt quanh thân đã sớm tuyệt tích, tất cả thiếu niên đều bắt đầu chuyên chú luyện tập vũ kỹ cho bản thân. Còn những võ sĩ thay phiên nhau làm giáo tập cũng lười phải đi để ý tới Nhạc Vũ luyện như thế nào. Thế giới này khôn sống mống chết, tài nguyên vĩnh viễn sẽ do những người mạnh có tiền đồ hơn ưu tiên hưởng dụng. Đám giáo tập này cũng chẳng muốn phí thời gian vào một phế vật như vậy, chi bằng bỏ công ra đi chỉ giáo những hài tử có tư chất khác còn hơn.
Về phần Nhạc Vũ cũng chỉ chờ có thế. Trước kia hắn đụng phải mấy võ sĩ hảo tâm luân phiên nhau đứng bên, còn có một số lão hữu và thuộc hạ của ‘Phụ thân’ hắn cũng muốn đặc biệt chỉ điểm. Bất quá đối với hắn mà nói, điều này hoàn toàn là tai nạn, cái gọi là chỉ điểm, chẳng qua là lãng phí thời gian của hắn mà thôi. Không có mấy người này làm om sòm, ngược lại hắn còn có thể chuyên chú hơn vào việc cải tiến những kiếm thức cơ sở. Cho đến khi Nhạc Vũ dùng phương thức tiêu cực chống cự hơn một tháng thì đám người kia mới hoàn toàn bỏ qua cho hắn.
Vốn hắn cho hôm nay cũng có thể như mười ngày trước đó, dưới tình huống không ai chú ý có thể tiếp tục tập luyện. Song mới vừa vặn luyện một canh giờ thì bên tai đã nghe được một tiếng kinh dị.
- Hắc! Ngộ tính của tiểu tử này cũng không tệ. Những kiếm thức này mới nhìn qua thì có vẻ lộn xộn nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng không có gì là không ổn. Chẳng qua là tính tình hài tử này quá cương ngạnh, cũng không tránh khỏi quá không biết trời cao đất rộng!
Nhạc Vũ nghe vậy mỉm cười, nhìn sang bên vừa phát ra tiếng nói thì trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Đó là một lão giả chừng năm mươi tuổi, dung mạo có chút xa lạ đang đứng bên cạnh Nhiễm Lực , hiển nhiên là chịu trách nhiệm huấn luyện Đại Nộ Minh Vương Phủ cho tiểu ‘Trương Phi’ ngày hôm nay.
Điều khiến Nhạc Vũ cảm thấy kinh dị chính là trên ống tay áo, trên ống tay áo cẩm bào của lão giả có thêu bốn vạch màu bạc. Lúc trước trong bóng tối nên không chú ý, bây giờ dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.
Trong Nhạc gia thành, vạch màu đồng đại biểu võ sĩ, vạch màu bạc đại biểu võ sư. Bốn vạch màu bạc đại biểu lão giả là võ sư cấp bốn, đã là một nhóm võ giả cao nhất của Nhạc gia thành. Hắn cũng không nghĩ tới, với trình độ của Nhiễm Lực lại có thể kinh động một nhân vật như vậy.
Về phần lão nhân này có thể nhìn thấu ý nghĩ của hắn lại càng kinh ngạc. Những võ sĩ cấp thấp khi thấy như vậy đều chỉ cho là hắn luyện kiếm không chuẩn. Song vị võ giả cả đời chìm đắm trong võ học này chỉ nhìn qua là thấy rõ mục đích cải biến của hắn.
-o0o-
Hơn nữa gia cảnh như Nhiễm Lực, cha mẹ đều là nô bộc của Nhạc thị, lại lớn lên trong gia tộc sẽ càng được tín nhiệm. Nếu có thể trở thành võ sư thì hơn phân nửa sẽ được ban họ Nhạc rồi dùng phương thức hôn nhân thu nạp vào bên trong tộc.
Cho nên Nhiễm Lực kiên trì cũng làm cho khoảng thời gian này của Nhạc Vũ khá dễ chịu. Tính cách của Nhiễm Lực thuần phác nhưng cũng không khờ khạo nên là một lựa chọn tốt, đối với tương lai của mình cũng có lợi.
Bởi vì lo lắng sợ lộ ra chuyện bản thân mình đoạt xá nên Nhạc Vũ cũng vẫn không dám hỏi Nhiễm Lực chuyện này. Bất quá lúc nửa tháng trước, trong một lần ngủ trưa, Nhiễm Lực nói mê mới cho hắn biết ít nhiều nguyên nhân.
Nhạc Vũ nhớ rõ lần đó tiểu tử ngốc này rơi lệ đầy mặt, thanh âm hàm hàm hồ hồ cũng không nghe quá rõ, đến cuối cùng chỉ nghe hiểu một câu, ước chừng là ‘Ba, mẹ, con nhất định sẽ trông chừng thiếu gia- . Lúc ấy giọng của Nhiễm Lực đột nhiên trở nên kiên định mới khiến cho Nhạc Vũ nghe được.
Sau này, Nhạc Vũ vận dụng một vài thủ đoạn thu thập tình báo mà hắn học được ở kiếp trước để dò hỏi.
Phụ mẫu của Nhiễm Lực đều đã mất là chuyện hắn đã sớm biết đến. Cho nên điều quan trọng mà hắn muốn biết là quan hệ của phụ mẫu gã và trưởng bối của mình. Trước đó không lâu hắn mới biết vị - phụ thân- kia của hắn đã từng chỉ điểm vũ kỹ cho phụ thân Nhiễm Lực một thời gian ngắn rồi lại cứu mạng phu thê bọn họ hai lần, vì vậy mà trước lúc lâm chung đã dặn dò Nhiễm Lực báo ân.
Điều này làm cho Nhạc Vũ có cảm giác may mắn, lại để cho hắn có chút tiếc hận. Nhiễm Lực là kẻ tính tình lỗ mãng, một khi nhận đúng một chuyện gì đó sẽ chết cũng không chịu buông tha, ngay cả biến đổi một chút cũng không. Thật ra thì bây giờ mà nói, nếu thành tựu của tên tiểu tử này có thể cao hơn thì sẽ trợ giúp hắn lớn hơn.
Cũng may Nhiễm Lực cho dù là chưa đi đến Luyện Huyết Đường nhưng tiến cảnh bây giờ cũng đã không kém, hôm nay đã bắt đầu luyện tập Đại nộ Minh Vương phủ, loại vũ khí này cần đến nội lực cấp bảy mới có thể tu tập. Với số tuổi mới chỉ đến mười lăm của gã mà nói, thực lực thật sự là vượt xa bạn đồng trang lứa, thậm chí đã kinh động đến trưởng lão trong tộc nên cố ý an bài cho gã một vị võ sư lớn tuổi để chỉ đạo đặc biệt.
Nhạc Vũ tự nhiên không có đãi ngộ này, bất quá đối với chuyện này hắn cũng không có cảm giác gì bất mãn. Bàn về đến tư chất, mình quả thật kém Nhiễm Lực rất xa, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Cầm Thiết mộc kiếm đâm chém loạn xạ một hồi, Nhạc Vũ tìm một chút cảm giác, cho đến khi gã giáo tập vũ kỹ bên cạnh chán nản không nhìn đến nữa thì hắn mới bắt đầu thật sự luyện tập kiếm thuật. Hiện giờ hắn tập luyện là kiếm thức cơ sở lưu truyền trong dòng họ, tổng cộng là 365 thức, là kiếm pháp cơ sở của hết thảy trên thế gian, hiện giờ hắn đang luyện đến thức từ 200 đến 250.
Song mới luyện không tới ba phút, Nhạc Vũ đã nghe quanh thân mình vang lên liên tiếp tiếng cười trộm, còn những ánh mắt cũng hiện rõ vẻ khinh thị.
Nhạc Vũ không khỏi cười khổ, xuất hiện tình hình như vậy, bản thân hắn là người rõ ràng nhất. Cánh tay của cơ thể hắn bây giờ dài hơn nửa phần so với những người khác, các đốt ngón tay cũng linh hoạt hơn. Cho nên vào lúc sử kiếm thì cùng một kiếm thức mũi kiếm luôn cao hơn người khác chừng hai ba ly.
Nếu như ở kiếp trước, kiếm thuật này chẳng qua là dùng để biểu diễn, như vậy người khác nhiều nhất chỉ nói kiếm pháp hoa dạng như vậy sẽ không có kết quả. Nhưng ở thời đại lấy thực chiến làm chủ này thì đối với người khác tự nhiên là sơ hở cực lớn, bên cạnh có cười nhạo cũng là đương nhiên.
Xem ra mấy năm trước, mấy võ sư nói căn cốt hắn cực kém chắc có nguyên nhân chính là do sự thiếu khuyết về cơ thể này.
Nhạc Vũ lắc đầu coi như không nghe thấy những tiếng cười nhạo này, tiếp tục tập luyện kiếm thức.
Thật ra thì theo hắn nếu muốn đem những kiếm thức này tập cho đúng cũng rất đơn giản. Chỉ cần lúc đưa tay ra hơi khống chế cơ nhục là có thể dễ dàng làm được. Bất quá thân là sinh viên sắp tốt nghiệp hệ bảo vệ sức khỏe nên Nhạc Vũ hiểu rõ, nếu cứ miễn cưỡng lâu dài như vậy thì cơ tay mình sẽ xuất hiện hiện tượng co giật, còn các khớp ngón tay cũng sẽ tạo thành ám thương.
Cho nên bây giờ hắn sẽ phải đi con đường khác nếu không muốn thương tổn thân thể. Nếu muốn vậy thì cũng phải tìm ra lối đi tắt để thay đổi những kiếm thức này để chúng thích ứng với thân thể của mình!
Mỗi lên giương kiếm nếu mũi kiếm cao hơn người khác khoảng hai li cố nhiên là khuyết điểm. Nhưng nếu là sử kiếm tốt thì ngược lại là một ưu thế. Mấu chốt là ở chỗ cải tạo kiếm thức cơ sở, nếu có thể phát huy sở trường hạn chế sở đoản thì chưa chắc đã kém so với người khác.
Bất quá để cải tạo những kiếm thức này mà Nhạc Vũ đã suốt ngày chịu đựng những ánh mắt khác thường trên luyện võ trường. Cũng may là trong thân thể nhỏ bé của hắn lại giấu diếm một linh hồn nam tử thành thục, có thể hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác. Nếu không đổi lại là Nhạc Vũ ban đầu chắc chắn sẽ không qua nổi ngày thứ nhất.
Theo thời gian trôi qua, nơi chân trời dần dần dâng lên rạng mây đỏ rồi cả thiên địa cũng từ từ bị nhuộm thành màu da cam. Trên mặt Nhạc Vũ cũng dần đổ đầy mồ hôi như những người khác. Mặc dù trong tay của hắn cầm chỉ là Thiết mộc kiếm nhưng sức nặng và độ cứng không khác mấy so với kiếm thật. Ở độ tuổi mười hai như hắn muốn huy vũ lâu dài quả thật là một sự khảo nghiệm nghị lực và sự chịu đựng.
Lúc này những tiếng giễu cợt quanh thân đã sớm tuyệt tích, tất cả thiếu niên đều bắt đầu chuyên chú luyện tập vũ kỹ cho bản thân. Còn những võ sĩ thay phiên nhau làm giáo tập cũng lười phải đi để ý tới Nhạc Vũ luyện như thế nào. Thế giới này khôn sống mống chết, tài nguyên vĩnh viễn sẽ do những người mạnh có tiền đồ hơn ưu tiên hưởng dụng. Đám giáo tập này cũng chẳng muốn phí thời gian vào một phế vật như vậy, chi bằng bỏ công ra đi chỉ giáo những hài tử có tư chất khác còn hơn.
Về phần Nhạc Vũ cũng chỉ chờ có thế. Trước kia hắn đụng phải mấy võ sĩ hảo tâm luân phiên nhau đứng bên, còn có một số lão hữu và thuộc hạ của ‘Phụ thân’ hắn cũng muốn đặc biệt chỉ điểm. Bất quá đối với hắn mà nói, điều này hoàn toàn là tai nạn, cái gọi là chỉ điểm, chẳng qua là lãng phí thời gian của hắn mà thôi. Không có mấy người này làm om sòm, ngược lại hắn còn có thể chuyên chú hơn vào việc cải tiến những kiếm thức cơ sở. Cho đến khi Nhạc Vũ dùng phương thức tiêu cực chống cự hơn một tháng thì đám người kia mới hoàn toàn bỏ qua cho hắn.
Vốn hắn cho hôm nay cũng có thể như mười ngày trước đó, dưới tình huống không ai chú ý có thể tiếp tục tập luyện. Song mới vừa vặn luyện một canh giờ thì bên tai đã nghe được một tiếng kinh dị.
- Hắc! Ngộ tính của tiểu tử này cũng không tệ. Những kiếm thức này mới nhìn qua thì có vẻ lộn xộn nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng không có gì là không ổn. Chẳng qua là tính tình hài tử này quá cương ngạnh, cũng không tránh khỏi quá không biết trời cao đất rộng!
Nhạc Vũ nghe vậy mỉm cười, nhìn sang bên vừa phát ra tiếng nói thì trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Đó là một lão giả chừng năm mươi tuổi, dung mạo có chút xa lạ đang đứng bên cạnh Nhiễm Lực , hiển nhiên là chịu trách nhiệm huấn luyện Đại Nộ Minh Vương Phủ cho tiểu ‘Trương Phi’ ngày hôm nay.
Điều khiến Nhạc Vũ cảm thấy kinh dị chính là trên ống tay áo, trên ống tay áo cẩm bào của lão giả có thêu bốn vạch màu bạc. Lúc trước trong bóng tối nên không chú ý, bây giờ dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.
Trong Nhạc gia thành, vạch màu đồng đại biểu võ sĩ, vạch màu bạc đại biểu võ sư. Bốn vạch màu bạc đại biểu lão giả là võ sư cấp bốn, đã là một nhóm võ giả cao nhất của Nhạc gia thành. Hắn cũng không nghĩ tới, với trình độ của Nhiễm Lực lại có thể kinh động một nhân vật như vậy.
Về phần lão nhân này có thể nhìn thấu ý nghĩ của hắn lại càng kinh ngạc. Những võ sĩ cấp thấp khi thấy như vậy đều chỉ cho là hắn luyện kiếm không chuẩn. Song vị võ giả cả đời chìm đắm trong võ học này chỉ nhìn qua là thấy rõ mục đích cải biến của hắn.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.