Chương 848: Kiêu hoành chi nhân
Khai Hoang
08/06/2013
Nhạc Vũ cũng không tăng thêm lực, chỉ duy trì tình thế giằng co, lạnh lùng nhìn xem hai người.
Uyên Tĩnh sau khi phục dụng một viên tiên đan chữa thương liền bắt đầu nhập định điều tức, cố gắng khôi phục thương thế, trên mặt không có một tia huyết sắc.
Liên Hải Chân Nhân thì là đâm lao phải theo lao, càng không có ý định buông bỏ, ánh mắt nóng rực nhìn về Nhạc Vũ. Pháp lực trên thân kiếm từng chút gia tăng, ấn tỷ trong không trung cũng nỗ lực ép thủy dịch ra.
Nhạc Vũ biết chủ ý của người này nếu đã không thể chiến thắng đấu pháp thì sẽ tiếp tục giằng co xem ai khí mạch trầm sâu hơn.
Tu vi thật sự của hắn tuy chỉ là linh tiên nhưng pháp lực hùng hậu còn hơn người này mấy lần vì thế không thèm quan tâm nhưng trong lòng vẫn hơi kỳ quái.
- Người này quả thật lớn mật, chẳng lẽ trong mắt hắn không coi môn quy Thủy Vân tông vào đâu? Hỏa cốt diễm cúc tuy là hi hữu nhưng hiệu dụng cũng chỉ bình thường trong rất nhiều linh trân hỏa hệ.
Nhạc Vũ còn đang suy nghĩ thì Minh Đạo Minh Tu bên kia thấy kiếm của Liên Hải Chân Nhân chỉ cách người hắn không đầy nửa tấc thì bất giác khẩn trương, cũng không kịp suy nghĩ theo vô thức mỗi người tế lên một thanh kiếm trảm kích đến.
Liên Hải Chân Nhân vốn đang tức giận nên lúc này thấy thế càng nổi điên quát lên:
- Hai người các ngươi muốn chết.
Chỉ thấy tay áo hắn mở ra rồi hơn ngày cây châm bắn ra như mưa vào hai huynh đệ.
Hai thanh huyền binh chưa đến tam phẩm lập tức bị phi châm đánh nát, cương khí còn dư xuyên thủng thân hình cả hai làm bắn ra mấy trăm tơ máu.
Đồng tử Nhạc Vũ hơi co rút, cũng không suy nghĩ, tay trái đột nhiên tụ lên một lôi cầu màu lam, trong giây lát có một lực điện từ bắn ra nhiếp lấy toàn bộ số châm.
Gần ngàn cây quang châm vừa hơi chậm lại thì Thiên Hà Lam Sa đang vây khốn ngọc tỷ bỗng dưng cuốn ngược xuống giải khai toàn bộ.
Liên Hải Chân Nhân thấy thế lập tức đại hỉ, dốc sức thôi động ngọc tỷ màu hồng tiếp tục bó buộc Nhạc Vũ rồi ném ra một phi trảo màu ngọc chộp lấy tay áo hắn, trên mặt không nén được vài vài phần vui vẻ.
Thần sắc Nhạc Vũ lạnh như băng, cuối cùng đã sinh ra mấy tia sát cơ, cũng không có tâm tình dây dưa với Liên Hải Chân Nhân.
Lôi cầu màu lam trong tay hắn lại lớn thêm mấy phần, từ lúc bắn lên chấn bay ngọc tỷ.
Tiếp đó hắn lại vung phất trần tăng lên lực lượng đến mười lăm long đánh văng cả thanh phi kiếm lẫn phi trảo ra xa.
Liên Hải Chân Nhân bất giác giật mình, vẫn như đang mê hoặc không hiểu vì sao chiến cuộc lại nghịch chuyển.
Hắn còn chưa lấy lại tinh thần thì phất trần trong tay Nhạc Vũ không lưu tình chút phất lên đánh thẳng vào mặt Liên Hải Chân Nhân.
- Cút ra ngoài cho ta
Nhạc Vũ quát lạnh một tiếng, pháp lực tuôn trào lập tức chấn nát một ít kiến trúc còn sót lại.
Cương khí từ phất trần cũng đánh bay Liên Hải Chân Nhân hơn mười vạn trượng mới lảo đảo ổn định thân hình. Bên mặt phải tràn đầy thương tích sâu đến tận xương, tứ chi mềm rũ tựa hồ toàn bộ xương cốt đã bị Nhạc Vũ đánh gãy.
Nhạc Vũ đi đến trước mặt Uyên Tĩnh, thần sắc âm lãnh nhìn qua rồi tung một cước đá văng hăn ra khỏi tiểu đảo.
Minh Đạo Minh Tu đứng bên quan sát sớm đã há hốc mồm miệng nhìn Nhạc Vũ như không nhận ra. Minh Đạo lớn tuổi hơn nên phục hồi tinh thần nhanh hơn, vội vàng bái hạ nói:
- Đệ tử bái tạ ân cứu mạng của lão sư.
Minh Tu cũng vừa tỉnh lại, đang định cúi đầu thì bị Nhạc Vũ dùng pháp lực đỡ lấy, tính tình của hắn hiếu động hơn Minh Đạo nên sau khi đứng dậy liền mừng rỡ cười nói:
- Sư phụ trước kia không động thủ với người khác, có đồng môn khi dễ cũng thường nhịn nhục. Cả 99 ngọn núi đều cho rằng sư phụ danh bất kỳ thực, hôm nay mới biết bản lĩnh lão sư hơn xa Liên Hải.
Minh Tu phun ra một búng máu, vẫn hung hăng không thôi. Nhạc Vũ cười khẽ lắc đầu, đem Thiên Hà Lam Sa hóa thành hai luồng thủy dịch màu lam chảy vào trong cơ thể hai người giúp bọn họ khôi phục thương thế, điều trị khí cơ, sau khi xác định không việc gì mới đem hai viên linh đan đánh vào miệng cả hai.
Tuy hắn biết hai đồ đệ vừa rồi xuất thủ là vì thân phận Uyên Minh của mình nhưng Nhạc Vũ vẫn nảy sinh mấy phần thưởng thức đối với hai huynh đệ, tư chất bọn họ tuy hơi kém nhưng tâm tính lại làm cho người khác ưa thích.
Bất quá câu nói của Minh Tu lại làm hắn suy nghĩ, thầm nghĩ Uyên Minh trước đây vốn chưa tranh chấp với ai sao? Tính tình người này ôn hòa phúc hậu, việc này cũng có vài phần khả năng
Đã như vậy thì Uyên Minh đến cùng có bao nhiêu thực lực hoàn toàn do mình định ra, một phen “kỳ ngộ” trong sơn mạch Huyết Vân cũng có thể giải thích được tại sao chiến lực hắn bạo tăng.
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vũ coi như hoàn toàn an tâm, lúc này Liên Hải Chân Nhân đang đứng bên ngoài tiểu đảo giận dữ mắng:
- Lần này coi như Liên Hải ta nhận thua. Bất quá cái nhục ngày hôm nay, ngày khác ta nhất định trả lại gấp trăm lần, có ngày ngươi sẽ phải hối hận.
Nhạc Vũ nghe vậy hơi ngưng mày, cũng không kiên nhẫn phất trần trong dứt khoát chém ra.
- Đừng đứng đó lải nhải nữa.
Ngàn vạn sợi tơ bạc mãnh liệt vung ra, trong nháy mắt liền kéo dài đến mười vạn trượng quất thẳng vào mặt của Liên Hải khiến xương cốt đều vỡ vụn, tiếp tục bị bắn ra xa.
Sau một khắc, từ trong đảo lại bắn ra hai đạo quang hoa là một thanh phi kiếm và một chiếc ấn tỷ, chính là hai pháp bảo của Liên Hải Chân Nhân bị Nhạc Vũ tiện tay ném ra ngoài.
Thấy Liên Hải có kết quả như vậy, Uyên Tĩnh cũng thức thời ngậm miệng, cố nén thương thế lẳng lặng bay đi.
Lúc này toàn bộ đệ tử Cực Uyên Phong đều bay ra ngoài động phủ kinh ngạc xem một màn này, thầm nghĩ sao Liên Hải Chân Nhân vốn bá đạo lại bị thương nặng tống ra khỏi tiểu đảo.
Sau khi đuổi hai người kia, Nhạc Vũ nhìn cảnh hoang tàn trước mặt, bất giác hối hận mình ra tay còn quá nhẹ.
Nhạc Vũ lắc đầu rồi chỉ tay vào mấy căn phòng trúc đổ nát khiến nó nhanh chóng phục hồi như cũ.
Bất quá những hoa cỏ cây cối bị cương phong phá hủy thì không thể có cách nào phục hồi, hắn cũng không thể sử dụng sừng Bạch Trạch ở đây, thần lực của Chiến Tuyết cũng không thể bạo lộ đơn giản, chỉ có thể ngày sau tìm cách.
Sau khi khôi phục toàn bộ hơn trăm phòng trúc, Nhạc Vũ đứng giữa không trung nhìn bốn phía của đảo rồi than nhẹ.
Bố trí trận pháp của Uyên Minh trong đảo thật sự rất đơn giản, cho dù là trong tông môn có đại trận hộ sơn cũng không nên như thế.
Kỳ thật vừa rồi nếu linh trận mạnh hơn một chút thì hai người kia đã không thể xông vào, cũng đỡ đi một hồi tranh chấp.
Chỉ là tạo nghệ trận phù của Uyên Minh tựa hồ cũng bình thường, muốn bố trí một linh trận theo ý hắn cần suy nghĩ kỹ hơn.
Hắn trở về lầu trúc thì thấy Minh Đạo Minh Tu vẫn còn khoanh chân chữa thương.
Nhạc Vũ cũng dứt khoát nhập định tìm hiểu Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng tiếp theo. Đến tầng thứ mười bốn, phù văn trong Long Tước phiến đã không còn đầy đủ, Nhạc Vũ phải nhờ vào ngộ tính để chữa trị hoặc bắt một thần thú Khổng Tước còn sống để sao chép.
Bất quá vô luận là loại biện pháp nào thì hắn cũng phải tự mình lĩnh ngộ mấy chục vạn tổ phù văn trong đan điền.
Nếu như muốn đem uy lực Ngũ Sắc Thần Quang phát huy lớn nhất thì phải làm chuyện này.
Đến khi Minh Đạo tiêu hóa xong linh đan thì Nhạc Vũ lại mở mắt ra hỏi:
- Ta hỏi ngươi, hôm nay trong tông môn đã xảy ra chuyện gì? Việc này liên quan đến toàn bộ Cực Uyên Phong ta, chớ có giấu diếm
Minh Đạo nghe vậy chần chừ một lát rồi mới thi lễ nói:
- Gần đây xảy ra chút chuyện, đệ tử nghe người ta nói, Chưởng giáo tông ta và sư tổ kỳ thật sớm đã vẫn lạc tại dị vực Thiên Ngoại. Bất quá đệ tử vẫn cho chỉ là tin đồn nên chưa từng tin tưởng.
Nhạc Vũ giật mình, thầm nghĩ quả nhiên là thế.
Liên Hải Chân Nhân dám ngang ngược kiêu ngạo, một mặt thật sự có hậu đài, mặt khác sợ là đã có tin tức gì, biết tông môn cũng không có tinh lực xử lý hắn.
Đã biết nguyên nhân, Nhạc Vũ triệt để yên lòng, với kết quả vọng khí thuật hắn nhìn ra lúc trước thì Thủy Vân tông tuy có xu hướng suy tàn nhưng ít nhất còn mười đến trăm năm, vẫn có thể an gối không lo.
Uyên Tĩnh sau khi phục dụng một viên tiên đan chữa thương liền bắt đầu nhập định điều tức, cố gắng khôi phục thương thế, trên mặt không có một tia huyết sắc.
Liên Hải Chân Nhân thì là đâm lao phải theo lao, càng không có ý định buông bỏ, ánh mắt nóng rực nhìn về Nhạc Vũ. Pháp lực trên thân kiếm từng chút gia tăng, ấn tỷ trong không trung cũng nỗ lực ép thủy dịch ra.
Nhạc Vũ biết chủ ý của người này nếu đã không thể chiến thắng đấu pháp thì sẽ tiếp tục giằng co xem ai khí mạch trầm sâu hơn.
Tu vi thật sự của hắn tuy chỉ là linh tiên nhưng pháp lực hùng hậu còn hơn người này mấy lần vì thế không thèm quan tâm nhưng trong lòng vẫn hơi kỳ quái.
- Người này quả thật lớn mật, chẳng lẽ trong mắt hắn không coi môn quy Thủy Vân tông vào đâu? Hỏa cốt diễm cúc tuy là hi hữu nhưng hiệu dụng cũng chỉ bình thường trong rất nhiều linh trân hỏa hệ.
Nhạc Vũ còn đang suy nghĩ thì Minh Đạo Minh Tu bên kia thấy kiếm của Liên Hải Chân Nhân chỉ cách người hắn không đầy nửa tấc thì bất giác khẩn trương, cũng không kịp suy nghĩ theo vô thức mỗi người tế lên một thanh kiếm trảm kích đến.
Liên Hải Chân Nhân vốn đang tức giận nên lúc này thấy thế càng nổi điên quát lên:
- Hai người các ngươi muốn chết.
Chỉ thấy tay áo hắn mở ra rồi hơn ngày cây châm bắn ra như mưa vào hai huynh đệ.
Hai thanh huyền binh chưa đến tam phẩm lập tức bị phi châm đánh nát, cương khí còn dư xuyên thủng thân hình cả hai làm bắn ra mấy trăm tơ máu.
Đồng tử Nhạc Vũ hơi co rút, cũng không suy nghĩ, tay trái đột nhiên tụ lên một lôi cầu màu lam, trong giây lát có một lực điện từ bắn ra nhiếp lấy toàn bộ số châm.
Gần ngàn cây quang châm vừa hơi chậm lại thì Thiên Hà Lam Sa đang vây khốn ngọc tỷ bỗng dưng cuốn ngược xuống giải khai toàn bộ.
Liên Hải Chân Nhân thấy thế lập tức đại hỉ, dốc sức thôi động ngọc tỷ màu hồng tiếp tục bó buộc Nhạc Vũ rồi ném ra một phi trảo màu ngọc chộp lấy tay áo hắn, trên mặt không nén được vài vài phần vui vẻ.
Thần sắc Nhạc Vũ lạnh như băng, cuối cùng đã sinh ra mấy tia sát cơ, cũng không có tâm tình dây dưa với Liên Hải Chân Nhân.
Lôi cầu màu lam trong tay hắn lại lớn thêm mấy phần, từ lúc bắn lên chấn bay ngọc tỷ.
Tiếp đó hắn lại vung phất trần tăng lên lực lượng đến mười lăm long đánh văng cả thanh phi kiếm lẫn phi trảo ra xa.
Liên Hải Chân Nhân bất giác giật mình, vẫn như đang mê hoặc không hiểu vì sao chiến cuộc lại nghịch chuyển.
Hắn còn chưa lấy lại tinh thần thì phất trần trong tay Nhạc Vũ không lưu tình chút phất lên đánh thẳng vào mặt Liên Hải Chân Nhân.
- Cút ra ngoài cho ta
Nhạc Vũ quát lạnh một tiếng, pháp lực tuôn trào lập tức chấn nát một ít kiến trúc còn sót lại.
Cương khí từ phất trần cũng đánh bay Liên Hải Chân Nhân hơn mười vạn trượng mới lảo đảo ổn định thân hình. Bên mặt phải tràn đầy thương tích sâu đến tận xương, tứ chi mềm rũ tựa hồ toàn bộ xương cốt đã bị Nhạc Vũ đánh gãy.
Nhạc Vũ đi đến trước mặt Uyên Tĩnh, thần sắc âm lãnh nhìn qua rồi tung một cước đá văng hăn ra khỏi tiểu đảo.
Minh Đạo Minh Tu đứng bên quan sát sớm đã há hốc mồm miệng nhìn Nhạc Vũ như không nhận ra. Minh Đạo lớn tuổi hơn nên phục hồi tinh thần nhanh hơn, vội vàng bái hạ nói:
- Đệ tử bái tạ ân cứu mạng của lão sư.
Minh Tu cũng vừa tỉnh lại, đang định cúi đầu thì bị Nhạc Vũ dùng pháp lực đỡ lấy, tính tình của hắn hiếu động hơn Minh Đạo nên sau khi đứng dậy liền mừng rỡ cười nói:
- Sư phụ trước kia không động thủ với người khác, có đồng môn khi dễ cũng thường nhịn nhục. Cả 99 ngọn núi đều cho rằng sư phụ danh bất kỳ thực, hôm nay mới biết bản lĩnh lão sư hơn xa Liên Hải.
Minh Tu phun ra một búng máu, vẫn hung hăng không thôi. Nhạc Vũ cười khẽ lắc đầu, đem Thiên Hà Lam Sa hóa thành hai luồng thủy dịch màu lam chảy vào trong cơ thể hai người giúp bọn họ khôi phục thương thế, điều trị khí cơ, sau khi xác định không việc gì mới đem hai viên linh đan đánh vào miệng cả hai.
Tuy hắn biết hai đồ đệ vừa rồi xuất thủ là vì thân phận Uyên Minh của mình nhưng Nhạc Vũ vẫn nảy sinh mấy phần thưởng thức đối với hai huynh đệ, tư chất bọn họ tuy hơi kém nhưng tâm tính lại làm cho người khác ưa thích.
Bất quá câu nói của Minh Tu lại làm hắn suy nghĩ, thầm nghĩ Uyên Minh trước đây vốn chưa tranh chấp với ai sao? Tính tình người này ôn hòa phúc hậu, việc này cũng có vài phần khả năng
Đã như vậy thì Uyên Minh đến cùng có bao nhiêu thực lực hoàn toàn do mình định ra, một phen “kỳ ngộ” trong sơn mạch Huyết Vân cũng có thể giải thích được tại sao chiến lực hắn bạo tăng.
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vũ coi như hoàn toàn an tâm, lúc này Liên Hải Chân Nhân đang đứng bên ngoài tiểu đảo giận dữ mắng:
- Lần này coi như Liên Hải ta nhận thua. Bất quá cái nhục ngày hôm nay, ngày khác ta nhất định trả lại gấp trăm lần, có ngày ngươi sẽ phải hối hận.
Nhạc Vũ nghe vậy hơi ngưng mày, cũng không kiên nhẫn phất trần trong dứt khoát chém ra.
- Đừng đứng đó lải nhải nữa.
Ngàn vạn sợi tơ bạc mãnh liệt vung ra, trong nháy mắt liền kéo dài đến mười vạn trượng quất thẳng vào mặt của Liên Hải khiến xương cốt đều vỡ vụn, tiếp tục bị bắn ra xa.
Sau một khắc, từ trong đảo lại bắn ra hai đạo quang hoa là một thanh phi kiếm và một chiếc ấn tỷ, chính là hai pháp bảo của Liên Hải Chân Nhân bị Nhạc Vũ tiện tay ném ra ngoài.
Thấy Liên Hải có kết quả như vậy, Uyên Tĩnh cũng thức thời ngậm miệng, cố nén thương thế lẳng lặng bay đi.
Lúc này toàn bộ đệ tử Cực Uyên Phong đều bay ra ngoài động phủ kinh ngạc xem một màn này, thầm nghĩ sao Liên Hải Chân Nhân vốn bá đạo lại bị thương nặng tống ra khỏi tiểu đảo.
Sau khi đuổi hai người kia, Nhạc Vũ nhìn cảnh hoang tàn trước mặt, bất giác hối hận mình ra tay còn quá nhẹ.
Nhạc Vũ lắc đầu rồi chỉ tay vào mấy căn phòng trúc đổ nát khiến nó nhanh chóng phục hồi như cũ.
Bất quá những hoa cỏ cây cối bị cương phong phá hủy thì không thể có cách nào phục hồi, hắn cũng không thể sử dụng sừng Bạch Trạch ở đây, thần lực của Chiến Tuyết cũng không thể bạo lộ đơn giản, chỉ có thể ngày sau tìm cách.
Sau khi khôi phục toàn bộ hơn trăm phòng trúc, Nhạc Vũ đứng giữa không trung nhìn bốn phía của đảo rồi than nhẹ.
Bố trí trận pháp của Uyên Minh trong đảo thật sự rất đơn giản, cho dù là trong tông môn có đại trận hộ sơn cũng không nên như thế.
Kỳ thật vừa rồi nếu linh trận mạnh hơn một chút thì hai người kia đã không thể xông vào, cũng đỡ đi một hồi tranh chấp.
Chỉ là tạo nghệ trận phù của Uyên Minh tựa hồ cũng bình thường, muốn bố trí một linh trận theo ý hắn cần suy nghĩ kỹ hơn.
Hắn trở về lầu trúc thì thấy Minh Đạo Minh Tu vẫn còn khoanh chân chữa thương.
Nhạc Vũ cũng dứt khoát nhập định tìm hiểu Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng tiếp theo. Đến tầng thứ mười bốn, phù văn trong Long Tước phiến đã không còn đầy đủ, Nhạc Vũ phải nhờ vào ngộ tính để chữa trị hoặc bắt một thần thú Khổng Tước còn sống để sao chép.
Bất quá vô luận là loại biện pháp nào thì hắn cũng phải tự mình lĩnh ngộ mấy chục vạn tổ phù văn trong đan điền.
Nếu như muốn đem uy lực Ngũ Sắc Thần Quang phát huy lớn nhất thì phải làm chuyện này.
Đến khi Minh Đạo tiêu hóa xong linh đan thì Nhạc Vũ lại mở mắt ra hỏi:
- Ta hỏi ngươi, hôm nay trong tông môn đã xảy ra chuyện gì? Việc này liên quan đến toàn bộ Cực Uyên Phong ta, chớ có giấu diếm
Minh Đạo nghe vậy chần chừ một lát rồi mới thi lễ nói:
- Gần đây xảy ra chút chuyện, đệ tử nghe người ta nói, Chưởng giáo tông ta và sư tổ kỳ thật sớm đã vẫn lạc tại dị vực Thiên Ngoại. Bất quá đệ tử vẫn cho chỉ là tin đồn nên chưa từng tin tưởng.
Nhạc Vũ giật mình, thầm nghĩ quả nhiên là thế.
Liên Hải Chân Nhân dám ngang ngược kiêu ngạo, một mặt thật sự có hậu đài, mặt khác sợ là đã có tin tức gì, biết tông môn cũng không có tinh lực xử lý hắn.
Đã biết nguyên nhân, Nhạc Vũ triệt để yên lòng, với kết quả vọng khí thuật hắn nhìn ra lúc trước thì Thủy Vân tông tuy có xu hướng suy tàn nhưng ít nhất còn mười đến trăm năm, vẫn có thể an gối không lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.