Chương 866: Lục Cực vạn lôi.
Khai Hoang
08/06/2013
Vào lúc ngũ sắc kiếm quang xoắn một nhát thì đan điền của Nhạc Vũ lập tức tràn ngập linh lực phong bạo, vô số vu lực thuần khiết và khí hồn sát từ cự chưởng màu đen ầm ầm bộc phát.
Phần bụng Nhạc Vũ như bị sét đánh, bắn ra một luồng máu tươi rồi chỉ thấy tàn chưởng tung hoành trong Ngũ Hành Kiếm Trận nhưng thủy chung không thể thoát thân, khuấy đảo đan điền đến hỗn loạn.
Cũng may phù trận Ngũ Hành trong ngoài tại đan điền của hắn vô cùng ổn định nên dù có bao nhiêu linh lực tràn ra đều có thể cưỡng ép chuyển hóa hấp thu, sát khí cùng vu lực cũng đều bị bài trừ ra ngoài.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể mình lúc này như phiên giang đảo hải, ngay cả một thân pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành cũng khó có thể khống chế. Hắn thầm kêu khổ nếu sớm biết như thế thì đã thận trọng cân nhắc không dám tùy tiện vất thứ này vào đan điền.
Cũng may tình hình hỗn loạn chỉ duy trì một lát rồi từ Âm Dương Ngư Đồ Án cũng xuất ra ngàn vạn hoa văn. Khí thế của năm thanh ngũ sắc phi kiếm lại tăng vọt, chỉ một kiếm đã đánh nát chỗ trung ương màu đen, triệt để xóa đi lạc ấn linh hồn bên trong.
Sau khi giải quyết tận gốc nguyên nhân gây ra linh lực phong bạo thì đan điền của hắn lại khôi phục bình lặng với tốc độ nhanh nhất.
Nhạc Vũ nội thì vào bên trong thì thấy vô luận là trận đồ cấu thành từ hai đạo Hồng Mông tử khí hay năm thanh Ngũ Hành Kiếm đều bình yên vô sự, tình hình tựa hồ còn tốt hơn trước mới thở nhẹ một hơi.
Hắn dùng Ngũ Hành Kiếm để triệt để luyện hóa tàn chưởng cũng là bất đắc dĩ, điều hắn lo lắng nhất là Hỗn Độn chí bảo chưa thành hình sẽ bị hao tổn.
Bất quá lúc này lại vượt xa dự kiến của hắn, Ngũ Hành Kiếm không hề bị hao tổn, ngược lại dường như có được không ít chỗ tốt.
Trong lòng vừa có sở động, trước người Nhạc Vũ liền xuất hiện mấy đoàn huyết nhục, một khối cốt cách trắng muốt lơ lửng trên không trung. Mấy đoàn huyết nhục không ngừng rung động nhưng bên trong đã không hề còn lại linh thức và lạc ấn linh hồn .
Khối cốt cách lớn chừng hai bàn tay của Nhạc Vũ, trắng muốt như ngọc, cực kỳ rắn chắc, vừa rồi tiếp nhận một kích Ngũ Hành Kiếm Trận nhưng vẫn bình yên vô sự.
Nhìn qua vật này, Nhạc Vũ toát mồ hôi lạnh, cảm giác vẫn kinh hãi không thôi.
- Nhìn xem tàn thân Đại Vu này còn hơn Ngân Linh Tử gấp trăm lần! Cũng không biết là của vị Đại Vu nào của thời hồng hoang? Chỉ sợ ít nhất cũng là cấp bậc Đại La Kim Tiên. Nghe nói thời thượng cổ khi Xi Vưu chiến bại bỏ mình, thân hình bị phân liệt trấn áp khắp nơi.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ càng thêm hồi hộp. Với tình hình vừa rồi, chỉ cần hắn ứng đối không kịp thì sẽ để tàn chưởng này chạy thoát, khi đó sợ là Đại La Kim Tiên cũng cứu không được!
Ngày sau cần lấy chuyện này làm gương, bất tri bất giác thiếu chút nữa đã bị người tính toán, khi đó cho dù hắn bất tử thì cũng sẽ dính vào tuyệt đại nhân quả.
Hồi lâu sau, Nhạc Vũ hít sâu một hơi gạt đi nỗi lo lắng, trong mắt hiện lên kỳ mang chiêu một giọt máu từ đoàn huyết nhục trước mặt.
Vận khởi mắt Chân Long nhìn qua, Nhạc Vũ bất giác lộ vẻ kinh hỉ, thậm chí có thể cảm giác được Chiến Tuyết trong Diễn Thiên châu cũng đồng dạng.
Thiếu một bước đã tiến vào cảnh giới Thiên Tiên, không ngờ lại gặp được cơ duyên như vậy tại phía tây của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên.
Trong tinh huyết của Thượng Cổ Đại Vu ẩn hàm các loại pháp tắc cùng đại đạo thiên địa có thể trợ giúp hắn đem lạc ấn linh hồn đẩy lên cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, là tầng thứ tư trong thế giới bản nguyên! Chân chính có năng lực tìm hiểu đại đạo trong không gian kia!
Thậm chí Chiến Tuyết cũng có thể nhờ vật này để tăng thần cách. Trong huyết nhục này chẳng những hàm chứa khí chiến sát tối tinh thuần mà tính chất thần lực cũng đồng dạng. Lợi ích mà nàng thu được từ trong đó đoán chừng vượt xa tưởng tượng của hắn.
Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động liền lấy ra một cái hộp ngọc, phong ấn đoàn huyết nhục tử kim sắc vào trong đó.
Kỳ thật hơn phân nửa huyết nhục tinh nguyên của tàn chưởng này đã bị Ngũ Hành Kiếm Trận trong đan điền của hắn trảm kích, còn lại chỉ một phần nhỏ nhất nhưng đối với hắn đã quá đủ, cũng có thể nói là chí bảo.
Nhìn bốn phía, Nhạc Vũ mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã xâm nhập đến chỗ sâu nhất của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, lúc vừa rồi hoảng sợ đào thoát thì linh lực phong bạo nổ tung đã che giấu hoàn toàn khí tức của hắn.
Qua mấy canh giờ quả thật không có ai đuổi theo đến đây nhưng lại làm cho pháp lực hắn tiêu hao đến khô kiệt.
Nhạc Vũ cười khổ rồi thu hồi ánh mắt, cũng không dám dừng lại ở đây lâu mà dùng Vạn Mộc Phong Thần Bích cùng Thái Ất Linh Lung ngọc hổ như ý hộ thân rồi phi độn vòng về hướng đông.
Vượt qua hơn trăm mảnh vỡ thì hắn mới dừng lại, lại đem Sương Thạch kiếm dẫm lên, pháp lực cũng chuyển thành chân khí Dung Vũ Hóa Vân.
Diện tích mảnh vỡ lúc này đã khôi phục đến trăm vạn dặm. Linh lực hỗn loạn cũng dần chuyển yếu, dùng Dung vũ hóa vân quyết và Sương Thạch kiếm có thể dễ dàng vượt qua.
Trị liệu sơ qua thương thế, đổi lại y phục rồi tế Bạch Lộc Già Thiên lệnh lên đỉnh đầu, tiếp đó Nhạc Vũ nhìn quanh tìm nơi phù hợp để độ kiếp.
Sau một lát, trong mắt Nhạc Vũ lộ ra vài tia thất vọng, phát hiện trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên có thể dễ dàng tìm được nơi tu hành tốt nhưng chỗ phù hợp độ kiếp lại cực ít.
Một đường hắn đi về phía tây đã tìm được hơn mười chỗ có sai biệt thời gian, chỗ lớn nhất là 16 lần, thấp nhất cũng tới 13 lần.
Bất quá việc độ kiếp lại khác với tu hành, chuyện đầu cần một nơi không gian ổn định!
Khẽ nhíu mày, Nhạc Vũ tiếp tục đi về phía đông. Hắn cũng biết việc này không thể gấp nên một đường đi tìm những mảnh vỡ không gian kiên cố nhất. Cũng may hắn tiến nhập vào Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên mới chỉ vài thập niên nên còn đủ thời gian tìm kiếm.
Lần này lại càng lâu hơn so với lúc hắn đi về phía tây, đến tận cực đông Nhạc Vũ mới tìm được một mảnh vỡ phạm vi gần hai tỷ dặm.
Nơi này gần như là một thế giới độc lập, bên trong còn nhiều mảnh vỡ khác nhưng thời gian lưu chuyển bên trong cực kỳ ổn định, thống nhất là mười hai lần.
Nhạc Vũ nhìn qua lộ vẻ vui mừng rồi hạ xuống tại một cự sơn ngoài trăm vạn dặm.
Đang muốn đi về phía trước, trong lòng Nhạc Vũ chợt động đột nhiên quay đầu lại thì thấy một vị hồng bào đạo nhân từ trong khe nứt không gian xuyên ra, đến khi trông thấy Nhạc Vũ thì ánh mắt lóe lên, phong tư nho nhã đạp không bay tới. Người này có tu vi Thiên Tiên, dưới chân bước đi nhìn như chậm nhưng thực ra dùng phép súc địa, nháy mắt đã qua trăm vạn trượng.
Đồng tử Nhạc Vũ lập tức co rút thành hình châm nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường không để lộ nửa phần dị sắc, chỉ là trong lồng ngực phập phồng bất định.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một tu sĩ khác từ khi tiến nhập Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên.
Bất quá nếu chỉ là như thế thì còn xa mới khiến hắn kinh dị. Vấn đề là người này chính là hồng bào đạo nhân mà hắn đã gặp qua mấy thập niên trước ở gần Thủy Vân sơn, đã từng gây tổn thương cho hắn ở sơn mạch Huyết Vân!
Lúc này hắn chỉ thay đổi nét mặt không còn vẻ lạnh lùng còn đạo bào vẫn nguyên dạng.
Một thân huyễn pháp cơ hồ hoàn mỹ không tỳ vết, cũng chỉ có Nhạc Vũ trong người có Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch cùng Vô Vọng chân thủy mới không bị vẻ ấm áp kia mê hoặc.
Sát cơ dày đặc khiến da đầu Nhạc Vũ lạnh toát, cơ hồ theo vô thức muốn xuất ra Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô nhưng nỗ lực kìm chế được.
Người nọ chỉ trong chốc lát đã đến trước người Nhạc Vũ, cúi đầu thi lễ rồi cười nói:
- Đạo huynh hữu lễ rồi, tiểu đạo Hỏa Vân! Xin hỏi đạo huynh là tu sĩ của Thủy Vân tông? Lần này tiến vào Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên cũng là vì Lục Cực điện xuất thế mà đến?
Nhạc Vũ thầm giật mình không hiểu rõ ý. Hắn đã nghe nói qua Lục Cực điện, chính là thứ mà Thượng Cổ Yêu tộc xây nên dùng để trấn áp bát phương, ổn định Tam Thập Tam Thiên cảnh.
Theo truyền thuyết thì bên trong cung điện này có không ít trân tàng của Thượng Cổ Yêu tộc, chẳng lẽ qua mấy vạn năm còn chưa bị người khác lấy đi?
Điều khiến Nhạc Vũ nghi hoặc chính là sao người này lại hỏi hắn như vậy.
Hỏa Vân đạo nhân thấy Nhạc Vũ lộ vẻ nghi ngờ thì xấu hổ cười nói:
- Bần đạo lỗ mãng, chuyện đại sự như vậy đạo huynh đúng là không biết. Trước đó vài ngày cũng chẳng biết tại sao phong ấn của Lục Cực điện buông lỏng. Có mấy người đang ở trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên thấy vạn lôi điện xuất thế khiến Hồng Hoang chấn động. Hôm nay Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên cực kỳ náo nhiệt. Có bốn vị Đại La Kim Tiên ra tay, gia cố không gian thiên cảnh. Mấy vạn tu sĩ các tông lần lượt chạy đến. Lục Cực điện vốn trấn áp Tam Thập Tam Thiên nên không thể đơn giản đụng vào, bất quá cũng có thể có cơ duyên tìm các loại Tiên Thiên linh trân chưa thành hình bên trong.
Hỏa Vân đạo nhân nói đến chỗ này lại cười nhẹ:
- Tiểu đệ là một tán tu không tông phái, nếu không phải lần này có vạn lôi điện xuất thế thì cũng vô duyên đi vào. Bản ý muốn kết bạn cùng đi miễn cho thế đơn lực bạc lại khiến cho đạo hữu chê cười!
Nhạc Vũ càng thêm lạnh toát, người này ăn nói nho nhã nhưng nét mặt sau huyễn tượng không hề biểu lộ, ánh mắt tràn ngập hàn ý.
Phần bụng Nhạc Vũ như bị sét đánh, bắn ra một luồng máu tươi rồi chỉ thấy tàn chưởng tung hoành trong Ngũ Hành Kiếm Trận nhưng thủy chung không thể thoát thân, khuấy đảo đan điền đến hỗn loạn.
Cũng may phù trận Ngũ Hành trong ngoài tại đan điền của hắn vô cùng ổn định nên dù có bao nhiêu linh lực tràn ra đều có thể cưỡng ép chuyển hóa hấp thu, sát khí cùng vu lực cũng đều bị bài trừ ra ngoài.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể mình lúc này như phiên giang đảo hải, ngay cả một thân pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành cũng khó có thể khống chế. Hắn thầm kêu khổ nếu sớm biết như thế thì đã thận trọng cân nhắc không dám tùy tiện vất thứ này vào đan điền.
Cũng may tình hình hỗn loạn chỉ duy trì một lát rồi từ Âm Dương Ngư Đồ Án cũng xuất ra ngàn vạn hoa văn. Khí thế của năm thanh ngũ sắc phi kiếm lại tăng vọt, chỉ một kiếm đã đánh nát chỗ trung ương màu đen, triệt để xóa đi lạc ấn linh hồn bên trong.
Sau khi giải quyết tận gốc nguyên nhân gây ra linh lực phong bạo thì đan điền của hắn lại khôi phục bình lặng với tốc độ nhanh nhất.
Nhạc Vũ nội thì vào bên trong thì thấy vô luận là trận đồ cấu thành từ hai đạo Hồng Mông tử khí hay năm thanh Ngũ Hành Kiếm đều bình yên vô sự, tình hình tựa hồ còn tốt hơn trước mới thở nhẹ một hơi.
Hắn dùng Ngũ Hành Kiếm để triệt để luyện hóa tàn chưởng cũng là bất đắc dĩ, điều hắn lo lắng nhất là Hỗn Độn chí bảo chưa thành hình sẽ bị hao tổn.
Bất quá lúc này lại vượt xa dự kiến của hắn, Ngũ Hành Kiếm không hề bị hao tổn, ngược lại dường như có được không ít chỗ tốt.
Trong lòng vừa có sở động, trước người Nhạc Vũ liền xuất hiện mấy đoàn huyết nhục, một khối cốt cách trắng muốt lơ lửng trên không trung. Mấy đoàn huyết nhục không ngừng rung động nhưng bên trong đã không hề còn lại linh thức và lạc ấn linh hồn .
Khối cốt cách lớn chừng hai bàn tay của Nhạc Vũ, trắng muốt như ngọc, cực kỳ rắn chắc, vừa rồi tiếp nhận một kích Ngũ Hành Kiếm Trận nhưng vẫn bình yên vô sự.
Nhìn qua vật này, Nhạc Vũ toát mồ hôi lạnh, cảm giác vẫn kinh hãi không thôi.
- Nhìn xem tàn thân Đại Vu này còn hơn Ngân Linh Tử gấp trăm lần! Cũng không biết là của vị Đại Vu nào của thời hồng hoang? Chỉ sợ ít nhất cũng là cấp bậc Đại La Kim Tiên. Nghe nói thời thượng cổ khi Xi Vưu chiến bại bỏ mình, thân hình bị phân liệt trấn áp khắp nơi.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ càng thêm hồi hộp. Với tình hình vừa rồi, chỉ cần hắn ứng đối không kịp thì sẽ để tàn chưởng này chạy thoát, khi đó sợ là Đại La Kim Tiên cũng cứu không được!
Ngày sau cần lấy chuyện này làm gương, bất tri bất giác thiếu chút nữa đã bị người tính toán, khi đó cho dù hắn bất tử thì cũng sẽ dính vào tuyệt đại nhân quả.
Hồi lâu sau, Nhạc Vũ hít sâu một hơi gạt đi nỗi lo lắng, trong mắt hiện lên kỳ mang chiêu một giọt máu từ đoàn huyết nhục trước mặt.
Vận khởi mắt Chân Long nhìn qua, Nhạc Vũ bất giác lộ vẻ kinh hỉ, thậm chí có thể cảm giác được Chiến Tuyết trong Diễn Thiên châu cũng đồng dạng.
Thiếu một bước đã tiến vào cảnh giới Thiên Tiên, không ngờ lại gặp được cơ duyên như vậy tại phía tây của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên.
Trong tinh huyết của Thượng Cổ Đại Vu ẩn hàm các loại pháp tắc cùng đại đạo thiên địa có thể trợ giúp hắn đem lạc ấn linh hồn đẩy lên cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, là tầng thứ tư trong thế giới bản nguyên! Chân chính có năng lực tìm hiểu đại đạo trong không gian kia!
Thậm chí Chiến Tuyết cũng có thể nhờ vật này để tăng thần cách. Trong huyết nhục này chẳng những hàm chứa khí chiến sát tối tinh thuần mà tính chất thần lực cũng đồng dạng. Lợi ích mà nàng thu được từ trong đó đoán chừng vượt xa tưởng tượng của hắn.
Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động liền lấy ra một cái hộp ngọc, phong ấn đoàn huyết nhục tử kim sắc vào trong đó.
Kỳ thật hơn phân nửa huyết nhục tinh nguyên của tàn chưởng này đã bị Ngũ Hành Kiếm Trận trong đan điền của hắn trảm kích, còn lại chỉ một phần nhỏ nhất nhưng đối với hắn đã quá đủ, cũng có thể nói là chí bảo.
Nhìn bốn phía, Nhạc Vũ mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã xâm nhập đến chỗ sâu nhất của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, lúc vừa rồi hoảng sợ đào thoát thì linh lực phong bạo nổ tung đã che giấu hoàn toàn khí tức của hắn.
Qua mấy canh giờ quả thật không có ai đuổi theo đến đây nhưng lại làm cho pháp lực hắn tiêu hao đến khô kiệt.
Nhạc Vũ cười khổ rồi thu hồi ánh mắt, cũng không dám dừng lại ở đây lâu mà dùng Vạn Mộc Phong Thần Bích cùng Thái Ất Linh Lung ngọc hổ như ý hộ thân rồi phi độn vòng về hướng đông.
Vượt qua hơn trăm mảnh vỡ thì hắn mới dừng lại, lại đem Sương Thạch kiếm dẫm lên, pháp lực cũng chuyển thành chân khí Dung Vũ Hóa Vân.
Diện tích mảnh vỡ lúc này đã khôi phục đến trăm vạn dặm. Linh lực hỗn loạn cũng dần chuyển yếu, dùng Dung vũ hóa vân quyết và Sương Thạch kiếm có thể dễ dàng vượt qua.
Trị liệu sơ qua thương thế, đổi lại y phục rồi tế Bạch Lộc Già Thiên lệnh lên đỉnh đầu, tiếp đó Nhạc Vũ nhìn quanh tìm nơi phù hợp để độ kiếp.
Sau một lát, trong mắt Nhạc Vũ lộ ra vài tia thất vọng, phát hiện trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên có thể dễ dàng tìm được nơi tu hành tốt nhưng chỗ phù hợp độ kiếp lại cực ít.
Một đường hắn đi về phía tây đã tìm được hơn mười chỗ có sai biệt thời gian, chỗ lớn nhất là 16 lần, thấp nhất cũng tới 13 lần.
Bất quá việc độ kiếp lại khác với tu hành, chuyện đầu cần một nơi không gian ổn định!
Khẽ nhíu mày, Nhạc Vũ tiếp tục đi về phía đông. Hắn cũng biết việc này không thể gấp nên một đường đi tìm những mảnh vỡ không gian kiên cố nhất. Cũng may hắn tiến nhập vào Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên mới chỉ vài thập niên nên còn đủ thời gian tìm kiếm.
Lần này lại càng lâu hơn so với lúc hắn đi về phía tây, đến tận cực đông Nhạc Vũ mới tìm được một mảnh vỡ phạm vi gần hai tỷ dặm.
Nơi này gần như là một thế giới độc lập, bên trong còn nhiều mảnh vỡ khác nhưng thời gian lưu chuyển bên trong cực kỳ ổn định, thống nhất là mười hai lần.
Nhạc Vũ nhìn qua lộ vẻ vui mừng rồi hạ xuống tại một cự sơn ngoài trăm vạn dặm.
Đang muốn đi về phía trước, trong lòng Nhạc Vũ chợt động đột nhiên quay đầu lại thì thấy một vị hồng bào đạo nhân từ trong khe nứt không gian xuyên ra, đến khi trông thấy Nhạc Vũ thì ánh mắt lóe lên, phong tư nho nhã đạp không bay tới. Người này có tu vi Thiên Tiên, dưới chân bước đi nhìn như chậm nhưng thực ra dùng phép súc địa, nháy mắt đã qua trăm vạn trượng.
Đồng tử Nhạc Vũ lập tức co rút thành hình châm nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường không để lộ nửa phần dị sắc, chỉ là trong lồng ngực phập phồng bất định.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một tu sĩ khác từ khi tiến nhập Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên.
Bất quá nếu chỉ là như thế thì còn xa mới khiến hắn kinh dị. Vấn đề là người này chính là hồng bào đạo nhân mà hắn đã gặp qua mấy thập niên trước ở gần Thủy Vân sơn, đã từng gây tổn thương cho hắn ở sơn mạch Huyết Vân!
Lúc này hắn chỉ thay đổi nét mặt không còn vẻ lạnh lùng còn đạo bào vẫn nguyên dạng.
Một thân huyễn pháp cơ hồ hoàn mỹ không tỳ vết, cũng chỉ có Nhạc Vũ trong người có Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch cùng Vô Vọng chân thủy mới không bị vẻ ấm áp kia mê hoặc.
Sát cơ dày đặc khiến da đầu Nhạc Vũ lạnh toát, cơ hồ theo vô thức muốn xuất ra Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô nhưng nỗ lực kìm chế được.
Người nọ chỉ trong chốc lát đã đến trước người Nhạc Vũ, cúi đầu thi lễ rồi cười nói:
- Đạo huynh hữu lễ rồi, tiểu đạo Hỏa Vân! Xin hỏi đạo huynh là tu sĩ của Thủy Vân tông? Lần này tiến vào Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên cũng là vì Lục Cực điện xuất thế mà đến?
Nhạc Vũ thầm giật mình không hiểu rõ ý. Hắn đã nghe nói qua Lục Cực điện, chính là thứ mà Thượng Cổ Yêu tộc xây nên dùng để trấn áp bát phương, ổn định Tam Thập Tam Thiên cảnh.
Theo truyền thuyết thì bên trong cung điện này có không ít trân tàng của Thượng Cổ Yêu tộc, chẳng lẽ qua mấy vạn năm còn chưa bị người khác lấy đi?
Điều khiến Nhạc Vũ nghi hoặc chính là sao người này lại hỏi hắn như vậy.
Hỏa Vân đạo nhân thấy Nhạc Vũ lộ vẻ nghi ngờ thì xấu hổ cười nói:
- Bần đạo lỗ mãng, chuyện đại sự như vậy đạo huynh đúng là không biết. Trước đó vài ngày cũng chẳng biết tại sao phong ấn của Lục Cực điện buông lỏng. Có mấy người đang ở trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên thấy vạn lôi điện xuất thế khiến Hồng Hoang chấn động. Hôm nay Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên cực kỳ náo nhiệt. Có bốn vị Đại La Kim Tiên ra tay, gia cố không gian thiên cảnh. Mấy vạn tu sĩ các tông lần lượt chạy đến. Lục Cực điện vốn trấn áp Tam Thập Tam Thiên nên không thể đơn giản đụng vào, bất quá cũng có thể có cơ duyên tìm các loại Tiên Thiên linh trân chưa thành hình bên trong.
Hỏa Vân đạo nhân nói đến chỗ này lại cười nhẹ:
- Tiểu đệ là một tán tu không tông phái, nếu không phải lần này có vạn lôi điện xuất thế thì cũng vô duyên đi vào. Bản ý muốn kết bạn cùng đi miễn cho thế đơn lực bạc lại khiến cho đạo hữu chê cười!
Nhạc Vũ càng thêm lạnh toát, người này ăn nói nho nhã nhưng nét mặt sau huyễn tượng không hề biểu lộ, ánh mắt tràn ngập hàn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.