Chương 1187: Nhân quả pháp tắc
Khai Hoang
08/06/2013
Nhạc Vũ khó có thể nén được nỗi kinh hỉ, Tổ Long truyền thừa giúp ích cho hắn lúc này còn hơn cả Ngũ Hành phù trận trong ngoài!
Nhạc Vũ không chút do dự, bắt đầu tìm tòi trong ký ức khổng lồ như biển này. Sau một lát thần hồn chấn động hướng tới một đoạn ký ức ngắn ngủi.
- Ký ức này là đạo Nhân Quả!
Vừa xác định như vậy, tâm thần Nhạc Vũ lập tức đắm chìm vào trong đó, qua mấy khắc mới dần biến mất trạng thái kỳ dị này.
Nhạc Vũ vẫn nhắm mắt củng cố thu hoạch, đến khi xác định tất cả lĩnh ngộ không bị mất đi mới thở dài một hơi rồi mở mắt.
- Sở ngộ hôm nay có thể tương đương với 5000 năm khổ tu của mình, may mắn là nó lại tới trước lúc đại chiến, thật khiến người kinh hỉ.
Dược lực của quả nhân sâm vẫn còn lại hơn một nửa nhưng Nhạc Vũ lại không thể thúc đẩy Ngũ Sắc Thần Quang tiến thêm một bước liền chiêu hai hóa thân tới bên cạnh dung nhập toàn bộ dược lực còn lại, bản thể lần nữa nhắm mắt dựa vào Cửu Cực Ti Nam Nghi và tam linh Trấn Ma bàn bắt đầu suy diễn.
Đột nhiên lại có một quang hoa tán xuất khiến một đám phù văn ngũ sắc ngưng tụ trước người Nhạc Vũ, nhanh chóng hình thành một linh trận nho nhỏ hô ứng với An Thiên Sáng Thế quyết tầng thứ chín trong Nê Hoàn cung của hắn.
Mấy ngày trước, khi Nhạc Vũ thôi diễn môn thần thông này vẫn cực kỳ gian nan, nhưng lúc này được truyền thừa trận phù của Tổ long nên lập tức thôi diễn lên tầng thứ mười.
Thời gian về sau, Nhạc Vũ dường như đã quên Hiên Viên Thu, ngồi xếp bằng dưới cây tiên hạnh tham ngộ, cơ hồ qua mỗi khắc thì phù trận trước người hắn dày thêm một phần. qua bốn ngày thì linh trận đã mở rộng lên tầng thứ năm, Nhạc Vũ dừng lại chiêu lấy khiến năm tầng phù trận chìm vào Nê Hoàn cung, dung hợp với chín tầng trước đó một cách hoàn mỹ.
Khi An Thiên Sáng Thế quyết tầng thứ mười bốn thành tựu thì trong thần hồn Nhạc Vũ cũng bắt đầu kịch biến.
Trong chữ Đình của bản nguyên, hiện giờ gia nhập thêm Hồng Mông kiếm ý cùng An Thiên Sáng Thế quyết, cái thứ hai làm quân, cái thứ hai làm thần khiến thần hồn Nhạc Vũ trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, vô luận là sự thuần khiết hay kiên nhận đều đạt đến một cảnh giới mà Nhạc Vũ không thể tưởng tượng, chỉ cần một ý niệm vừa sinh ra đã khiến quanh người có vô số cảnh tượng huyền ảo.
Ngũ Hành phù trận trong ngoài cũng tuần hoàn hoàn mỹ trong đan điền, chân khí mênh mông bắt đầu khởi động trong kinh mạch, tinh lực vô hạn trong cơ thể xuyên vào cốt cách, cảm giác có thể đánh sập cả thiên địa.
Nhạc Vũ bỗng dưng ngửa mặt lên trời thét dài, thổ lộ kích động trong lồng ngực, pháp lực hùng hồn lẫn tiếng gào thét khiến cả động thiên chấn động, gió mây cuồng quyển.
Cực Uyên vẫn đứng bên quan sát, lúc bắt đầu còn có chút lo lắng, lúc này lại lộ vẻ ao ước, đợi đến khi tiếng thét của Nhạc Vũ dần tán đi mới cất tiếng khen:
- Chúc mừng sư đệ! Sau ngày hôm nay chỉ cách chuẩn thánh một bước ngắn, trong vòng trăm năm nhất định thành tựu.
Nhạc Vũ thanh tỉnh, nghe vậy lắc đầu:
- Không biết có thể sống sót qua một trận chiến này hay không còn là một chuyện.
Sau khi nói xong thì hắn cũng mặc kệ Cực Uyên ngạc nhiên, bước ra khỏi Thiên Ý Phủ.
Ở trong động thiên hơn mười ngày nhưng khi trở lại Hồng Hoang cũng chỉ mới một canh giờ, tình hình xung quanh không hề có biến hóa, đế khí trên đế đô Bắc Vân quốc vẫn đang ra sức thu súc.
Nhạc Vũ cười lạnh, biết lúc này cũng có không biết bao nhiêu hồn niệm quan chiếu nơi đây, chỉ vì kiêng kị mình phát giác nên mới đứng ở đằng xa.
- Yêu sư à Yêu sư! Để trẫm xem đến cùng ngươi có thủ đoạn gì mà muốn lấy mạng ta! Yêu sư Côn Bằng được xưng trí tuệ gần với Chúc Long trong thiên đình thượng cổ, đừng để trẫm thất vọng.
Đạt được Tổ Long truyền thừa nên hết thảy bố cục, thậm chí người đứng sau màn ở Bắc Vân quốc đều hiện ra trong mắt Nhạc Vũ.
Thiên cơ hỗn độn nhưng vẫn bị Nhạc Vũ lần theo dấu tích đoán ra đại khái chuyện ở Bắc Vân quốc lần này cố nhiên là lấy Yêu tộc ở Bắc Câu Lô Châu làm chủ nhưng không thiếu kẻ đứng sau trợ lực. Hắn lắc mình biến thành một đạo quang hoa ngũ sắc, được Côn Luân kính che chở phi độn đến trên đế đô mới dừng lại.
Kim long khí vận trong tầng mây càng thêm sợ hãi, bị đế khí tử kim như có như không quanh thân Nhạc Vũ áp chế không thể chuyển động.
Nhạc Vũ thản nhiên nhìn phía dưới, tế lên Côn Luân Kính, dùng một đạo u quang mắt thường không thể nhìn thấy trùm lên đế đô, kết hợp với Khuy thiên châu tìm hiểu hết thảy kết cấu pháp tắc và vận chuyển đại đạo nơi này.
Chỉ một lát sau, trong mắt Nhạc Vũ đã chớp lên dị trạch.
- Hay cho một tòa đại trận, quả thật là đại thủ bút.
Chỉ thấy trong phạm vi ngàn vạn dặm bên dưới đều chằng chịt linh thạch được ẩn giấu cao minh, quy mô dù không to lớn như trận hắn bố trí dưới Địa phủ nhưng sự phức tạp huyền diệu lại hơn.
- Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận, Càn Nguyên vân triện đại trận Hoàng Hà cửu khúc đại trận, nhiều loại Thượng Cổ kỳ trận hòa hợp nhất thể, không biết là vị tông sư trận đạo nào ra tay.!
Nhạc Vũ đã sớm có chuẩn bị, không chút giật mình, chỉ cười lạnh tiếp tục thôi diễn tìm chỗ sơ hở phá trận, chiếu thêm một chùm thanh quang vào chỗ cung điện trung ương, qua một lát liền khóa chặt một đạo khí cơ quen thuộc, đúng là khí cơ của Hiên Viên Thu nhưng cực kỳ bất định, cũng không bị bắt giữ mà bị đại trận vây khốn.
Nhạc Vũ nhướng mày, cũng bớt lo lắng, chiếu Côn Luân Kính về hướng đó, trong Bắc Vân quốc nhìn như an tĩnh nhưng lúc này lập tức hiện ra vài đạo khí tức cường hoành nếu không phải trong tay hắn có Côn Luân kính thì không thể cảm giác.
Bất quá bố trí như vậy trong mắt Nhạc Vũ hiện giờ không khỏi có chút buồn cười.
- Khổ tâm che đậy thiên cơ trong vòng ngàn vạn dặm như thế chắc chắn còn có hậu thủ.
Nhạc Vũ cũng không lạ lẫm với Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận, đã thấy qua một lần ở Tây Hải, được xưng là huyễn trận đỉnh cấp có thể điên đảo thế giới, giấu kín Thiên Cơ.
Hắn nhíu mày nhìn ra bốn phía, tuy trong lòng không có tín hiệu báo động nhưng theo bản năng vẫn cẩn thận muốn nắm hết tất cả bẫy rập.
Thần niệm của Nhạc Vũ chợt có sở cảm cảm nhận một ý niệm vô cùng lo lắng ân cần vượt qua ngàn vạn không gian tiến vào thần hồn:
- Là Hậu Thổ?
Trong lòng Nhạc Vũ ấm áp, sau một khắc đánh ra một tờ huyết phù, khai mở một thông đạo thời không rồi chuyển một tờ tín phù vào Minh Phủ.
Hắn biết tâm ý của Hậu Thổ nhưng cũng không cách nào cho phép.
Dùng công đức thành Thánh chỉ có thể là vạn bất đắc dĩ, đoán chừng khi đó hắn cách bại vong không xa.
- Bố trí Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận như vậy chắc là có Hỗn Độn Kim Tiên ra tay? Không biết Hậu Thổ đã biết được?
Trong một sát na, vô số ý niệm xẹt qua đầu , Nhạc Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
- Nguyên lai là hắn.
Nhạc Vũ có cảm giác muốn cười lên, không hề do dự tiến về trong thành, trong chớp mắt đã tới cửa cung.
Tuy hắn vẫn dùng huyễn thuật che lấp bộ dạng nhưng vừa xuất hiện vẫn bị hơn mười đạo hồn niệm bao phủ.
Nhạc Vũ biết là do mình đã dẫn động cấm chế nên cũng sớm có sở liệu, đột phá qua trùng điệp cấm chế, cự ly cách Hiên Viên Thu không xa.
Đột nhiên có một luồng sóng triều hắc sắc từ trong vương cung lan tràn che kín cả ngàn vạn dặm trong đế đô, sau một khắc khiến không gian ảm đạm, nhật nguyệt vô quang.
Nhạc Vũ cũng cảm giác hồn niệm bị che kín, trong nháy mắt không nhận chuẩn được phương vị của Hiên Viên Thu.
Từ trên chín tầng mây khẽ vẳng xuống một tiếng cười khinh miệt:
- Ngu xuẩn
Nhạc Vũ không chút do dự, bắt đầu tìm tòi trong ký ức khổng lồ như biển này. Sau một lát thần hồn chấn động hướng tới một đoạn ký ức ngắn ngủi.
- Ký ức này là đạo Nhân Quả!
Vừa xác định như vậy, tâm thần Nhạc Vũ lập tức đắm chìm vào trong đó, qua mấy khắc mới dần biến mất trạng thái kỳ dị này.
Nhạc Vũ vẫn nhắm mắt củng cố thu hoạch, đến khi xác định tất cả lĩnh ngộ không bị mất đi mới thở dài một hơi rồi mở mắt.
- Sở ngộ hôm nay có thể tương đương với 5000 năm khổ tu của mình, may mắn là nó lại tới trước lúc đại chiến, thật khiến người kinh hỉ.
Dược lực của quả nhân sâm vẫn còn lại hơn một nửa nhưng Nhạc Vũ lại không thể thúc đẩy Ngũ Sắc Thần Quang tiến thêm một bước liền chiêu hai hóa thân tới bên cạnh dung nhập toàn bộ dược lực còn lại, bản thể lần nữa nhắm mắt dựa vào Cửu Cực Ti Nam Nghi và tam linh Trấn Ma bàn bắt đầu suy diễn.
Đột nhiên lại có một quang hoa tán xuất khiến một đám phù văn ngũ sắc ngưng tụ trước người Nhạc Vũ, nhanh chóng hình thành một linh trận nho nhỏ hô ứng với An Thiên Sáng Thế quyết tầng thứ chín trong Nê Hoàn cung của hắn.
Mấy ngày trước, khi Nhạc Vũ thôi diễn môn thần thông này vẫn cực kỳ gian nan, nhưng lúc này được truyền thừa trận phù của Tổ long nên lập tức thôi diễn lên tầng thứ mười.
Thời gian về sau, Nhạc Vũ dường như đã quên Hiên Viên Thu, ngồi xếp bằng dưới cây tiên hạnh tham ngộ, cơ hồ qua mỗi khắc thì phù trận trước người hắn dày thêm một phần. qua bốn ngày thì linh trận đã mở rộng lên tầng thứ năm, Nhạc Vũ dừng lại chiêu lấy khiến năm tầng phù trận chìm vào Nê Hoàn cung, dung hợp với chín tầng trước đó một cách hoàn mỹ.
Khi An Thiên Sáng Thế quyết tầng thứ mười bốn thành tựu thì trong thần hồn Nhạc Vũ cũng bắt đầu kịch biến.
Trong chữ Đình của bản nguyên, hiện giờ gia nhập thêm Hồng Mông kiếm ý cùng An Thiên Sáng Thế quyết, cái thứ hai làm quân, cái thứ hai làm thần khiến thần hồn Nhạc Vũ trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, vô luận là sự thuần khiết hay kiên nhận đều đạt đến một cảnh giới mà Nhạc Vũ không thể tưởng tượng, chỉ cần một ý niệm vừa sinh ra đã khiến quanh người có vô số cảnh tượng huyền ảo.
Ngũ Hành phù trận trong ngoài cũng tuần hoàn hoàn mỹ trong đan điền, chân khí mênh mông bắt đầu khởi động trong kinh mạch, tinh lực vô hạn trong cơ thể xuyên vào cốt cách, cảm giác có thể đánh sập cả thiên địa.
Nhạc Vũ bỗng dưng ngửa mặt lên trời thét dài, thổ lộ kích động trong lồng ngực, pháp lực hùng hồn lẫn tiếng gào thét khiến cả động thiên chấn động, gió mây cuồng quyển.
Cực Uyên vẫn đứng bên quan sát, lúc bắt đầu còn có chút lo lắng, lúc này lại lộ vẻ ao ước, đợi đến khi tiếng thét của Nhạc Vũ dần tán đi mới cất tiếng khen:
- Chúc mừng sư đệ! Sau ngày hôm nay chỉ cách chuẩn thánh một bước ngắn, trong vòng trăm năm nhất định thành tựu.
Nhạc Vũ thanh tỉnh, nghe vậy lắc đầu:
- Không biết có thể sống sót qua một trận chiến này hay không còn là một chuyện.
Sau khi nói xong thì hắn cũng mặc kệ Cực Uyên ngạc nhiên, bước ra khỏi Thiên Ý Phủ.
Ở trong động thiên hơn mười ngày nhưng khi trở lại Hồng Hoang cũng chỉ mới một canh giờ, tình hình xung quanh không hề có biến hóa, đế khí trên đế đô Bắc Vân quốc vẫn đang ra sức thu súc.
Nhạc Vũ cười lạnh, biết lúc này cũng có không biết bao nhiêu hồn niệm quan chiếu nơi đây, chỉ vì kiêng kị mình phát giác nên mới đứng ở đằng xa.
- Yêu sư à Yêu sư! Để trẫm xem đến cùng ngươi có thủ đoạn gì mà muốn lấy mạng ta! Yêu sư Côn Bằng được xưng trí tuệ gần với Chúc Long trong thiên đình thượng cổ, đừng để trẫm thất vọng.
Đạt được Tổ Long truyền thừa nên hết thảy bố cục, thậm chí người đứng sau màn ở Bắc Vân quốc đều hiện ra trong mắt Nhạc Vũ.
Thiên cơ hỗn độn nhưng vẫn bị Nhạc Vũ lần theo dấu tích đoán ra đại khái chuyện ở Bắc Vân quốc lần này cố nhiên là lấy Yêu tộc ở Bắc Câu Lô Châu làm chủ nhưng không thiếu kẻ đứng sau trợ lực. Hắn lắc mình biến thành một đạo quang hoa ngũ sắc, được Côn Luân kính che chở phi độn đến trên đế đô mới dừng lại.
Kim long khí vận trong tầng mây càng thêm sợ hãi, bị đế khí tử kim như có như không quanh thân Nhạc Vũ áp chế không thể chuyển động.
Nhạc Vũ thản nhiên nhìn phía dưới, tế lên Côn Luân Kính, dùng một đạo u quang mắt thường không thể nhìn thấy trùm lên đế đô, kết hợp với Khuy thiên châu tìm hiểu hết thảy kết cấu pháp tắc và vận chuyển đại đạo nơi này.
Chỉ một lát sau, trong mắt Nhạc Vũ đã chớp lên dị trạch.
- Hay cho một tòa đại trận, quả thật là đại thủ bút.
Chỉ thấy trong phạm vi ngàn vạn dặm bên dưới đều chằng chịt linh thạch được ẩn giấu cao minh, quy mô dù không to lớn như trận hắn bố trí dưới Địa phủ nhưng sự phức tạp huyền diệu lại hơn.
- Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận, Càn Nguyên vân triện đại trận Hoàng Hà cửu khúc đại trận, nhiều loại Thượng Cổ kỳ trận hòa hợp nhất thể, không biết là vị tông sư trận đạo nào ra tay.!
Nhạc Vũ đã sớm có chuẩn bị, không chút giật mình, chỉ cười lạnh tiếp tục thôi diễn tìm chỗ sơ hở phá trận, chiếu thêm một chùm thanh quang vào chỗ cung điện trung ương, qua một lát liền khóa chặt một đạo khí cơ quen thuộc, đúng là khí cơ của Hiên Viên Thu nhưng cực kỳ bất định, cũng không bị bắt giữ mà bị đại trận vây khốn.
Nhạc Vũ nhướng mày, cũng bớt lo lắng, chiếu Côn Luân Kính về hướng đó, trong Bắc Vân quốc nhìn như an tĩnh nhưng lúc này lập tức hiện ra vài đạo khí tức cường hoành nếu không phải trong tay hắn có Côn Luân kính thì không thể cảm giác.
Bất quá bố trí như vậy trong mắt Nhạc Vũ hiện giờ không khỏi có chút buồn cười.
- Khổ tâm che đậy thiên cơ trong vòng ngàn vạn dặm như thế chắc chắn còn có hậu thủ.
Nhạc Vũ cũng không lạ lẫm với Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận, đã thấy qua một lần ở Tây Hải, được xưng là huyễn trận đỉnh cấp có thể điên đảo thế giới, giấu kín Thiên Cơ.
Hắn nhíu mày nhìn ra bốn phía, tuy trong lòng không có tín hiệu báo động nhưng theo bản năng vẫn cẩn thận muốn nắm hết tất cả bẫy rập.
Thần niệm của Nhạc Vũ chợt có sở cảm cảm nhận một ý niệm vô cùng lo lắng ân cần vượt qua ngàn vạn không gian tiến vào thần hồn:
- Là Hậu Thổ?
Trong lòng Nhạc Vũ ấm áp, sau một khắc đánh ra một tờ huyết phù, khai mở một thông đạo thời không rồi chuyển một tờ tín phù vào Minh Phủ.
Hắn biết tâm ý của Hậu Thổ nhưng cũng không cách nào cho phép.
Dùng công đức thành Thánh chỉ có thể là vạn bất đắc dĩ, đoán chừng khi đó hắn cách bại vong không xa.
- Bố trí Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận như vậy chắc là có Hỗn Độn Kim Tiên ra tay? Không biết Hậu Thổ đã biết được?
Trong một sát na, vô số ý niệm xẹt qua đầu , Nhạc Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
- Nguyên lai là hắn.
Nhạc Vũ có cảm giác muốn cười lên, không hề do dự tiến về trong thành, trong chớp mắt đã tới cửa cung.
Tuy hắn vẫn dùng huyễn thuật che lấp bộ dạng nhưng vừa xuất hiện vẫn bị hơn mười đạo hồn niệm bao phủ.
Nhạc Vũ biết là do mình đã dẫn động cấm chế nên cũng sớm có sở liệu, đột phá qua trùng điệp cấm chế, cự ly cách Hiên Viên Thu không xa.
Đột nhiên có một luồng sóng triều hắc sắc từ trong vương cung lan tràn che kín cả ngàn vạn dặm trong đế đô, sau một khắc khiến không gian ảm đạm, nhật nguyệt vô quang.
Nhạc Vũ cũng cảm giác hồn niệm bị che kín, trong nháy mắt không nhận chuẩn được phương vị của Hiên Viên Thu.
Từ trên chín tầng mây khẽ vẳng xuống một tiếng cười khinh miệt:
- Ngu xuẩn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.