Chương 305: Nho nhỏ gợn sóng
Khai Hoang
16/03/2013
Thu lại Cuồng Phong kiếm trong tay, Nhạc Vũ nhìn về phương hướng Lý Nại Lạc bỏ chạy, trong mắt chợt lóe ra tinh quang.
- Ngay cả đại thần thông như Thuấn Kiếm thuật cũng có thể sử dụng. Tư chất người này quả thật quá bất phàm. Nếu chờ khi hắn trưởng thành đến Kim Đan cảnh, sợ là còn khó dây dưa hơn hôm nay gấp trăm lần! Nếu không phải hắn là đồng môn của ta, ngày sau là bạn không phải địch, hôm nay ta thật muốn đem người này sớm giết chết.
Gọi là Thuấn Kiếm thuật, cũng chính là lợi dụng phương pháp ngự kiếm tích súc rút ngắn thời gian, mười giây chuyển thành một giây, vô cùng nhanh chóng, không người nào có thể làm.
Nhưng loại bí thuật này cần có được thể chất đặc thù cùng công pháp mới có thể tu tập, mà nếu người nào có thể tu thành, căn bản đã có đủ vốn liếng tung hoành thế gian. Vài ngàn năm nay, nhân vật tới bậc này luôn có uy danh hiển hách trong tu chân giới.
Nhìn qua vừa rồi tuy không thể thương tổn được hắn, nhưng nếu có trăm ngàn thanh kiếm không ngừng đâm tới hắn, hắn thật sự cũng khó lòng phòng bị.
Phương pháp này tiêu hao thật lớn, chẳng qua Lý Nại Lạc chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng, tự nhiên không đủ uy lực. Nhưng một khi đợi hắn tiến vào Kim Đan cảnh giới, pháp lực hùng hồn, bằng vào bí thuật này đã đủ trở thành cường địch của Nhạc Vũ.
Vì vậy trong lòng Nhạc Vũ vừa rồi mới nổi lên sát ý.
Trầm ngâm chốc lát, tâm tình Nhạc Vũ chợt bình phục lại, trong nháy mắt hắn lại tiện tay huy ra một đạo hàn mang đâm về nơi xa.
- Vị sư tỷ này, xem kịch đủ rồi chứ? Xin hiện thân gặp mặt thế nào?
Ở phương hướng kiếm quang quét tới, không gian nhìn qua như không có vật gì chợt di động một trận, sau đó một thiếu nữ mắt ngọc mày ngày, xinh đẹp vô cùng không chút dự triệu xuất hiện ngay trước mặt Nhạc Vũ, đầu tiên nàng bật cười khanh khách đem màn sa mỏng màu trắng che trước người tu lại, sau đó hướng Nhạc Vũ khom người thi lễ.
- Phù Dung Phong Thư Khiết, ra mắt Nhạc Vũ sư đệ!
- Thư Khiết? Ngươi đến đây làm gì?
Nhạc Vũ cơ hồ theo bản năng nhớ lại hai người Hải Hi Nguyên cùng La Mộng, chân mày chợt cau lại.
Hải Hi Nguyên từ ba năm trước sau khi cùng hắn kết thù, mỗi lần hắn đến Phù Dung Phong cũng đều gây khó khăn. Mấy tháng trước La Mộng thốt ra lời nói kia, cũng làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Tóm lại đối với người của Phù Dung Phong, hắn không có bao nhiêu hảo cảm.
Khả năng quan sát sắc mặt của Thư Khiết liền biết được Nhạc Vũ có chút không vui, liền lập tức lắc nhẹ đầu:
- Vũ sư đệ! Sư thừa của Thư Khiết là môn hạ của Lý Y Hàn sư phụ, sư tổ chính là Phù Dung Phong chủ tọa Dục Dao chân nhân. Mới vừa rồi chỉ vì thấy Nại Lạc sư đệ lén lén lút lút cho nên mới đi theo xem một chút, không ngờ có thể may mắn được nhìn thấy phong tư kinh thế của sư đệ!
Trước tiên Nhạc Vũ còn chưa hiểu rõ Thư Khiết nói chuyện này làm gì, nhưng sau đó trong lòng khẽ động, chẳng lẽ lời nói kia của Thư Khiết là vì muốn phủi sạch quan hệ với Hải Hi Nguyên hay sao? Sư thừa của nàng cũng không cùng Hải Hi Nguyên một đường?
Bất quá tuy trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy kỳ quái, lại không muốn để ý tới, nếu để hiểu nguyên do, trong lòng liền muốn rời đi.
- Rình xem chuyện riêng người khác không phải là hành động quân tử. Nhưng nếu ngươi vô tình thì thôi, cáo từ!
Hắn chắp tay với đối phương, liền không chút dây dưa ngự kiếm bay xuống tầng mây, trong lòng nghĩ thầm bên trong Quảng Lăng Tông quả nhiên là tàng long ngọa hổ, nhân tài đông đúc. Chỉ một nữ tử hơn hắn vài tuổi cũng đã có tu vi kinh người như vậy, thoạt nhìn còn mạnh hơn La Mộng rất nhiều.
Vừa rồi khi hắn đấu kiếm với Lý Nại Lạc, cơ hồ thiếu chút nữa hắn đã bị giấu diếm qua mặt được. Mà trước đó Lý Nại Lạc lại hoàn toàn không hay biết có người đi theo mình.
Tuy nói hơn phân nửa là nhờ vào lực lượng của pháp bảo, nhưng phần thực lực như vậy cũng đã là bất phàm.
Mà đúng lúc này, trong lòng của hắn vừa động, trông thấy một đạo tử quang từ phía chân trời đang bay tới.
Đưa tay một trảo, hắn cầm tiểu kiếm màu tím trong tay, Nhạc Vũ dùng hồn thức thăm dò trong kiếm, sau đó thanh âm Đoan Mộc Hàn liền thẳng xuyên vào trong thần hồn của hắn.
- Nói ngắn gọn! Lần này ta cùng người đánh cuộc, lời nói lần này cả ba người đứng đầu cuộc so đấu đều không phải là đối thủ của ngươi. Tuy hôm nay thực lực của đồ đệ ngươi còn kém một chút, cũng không có binh khí gì tiện tay, ở trong động phủ của ta còn có một chuôi ngũ phẩm huyền binh dự bị, ngươi lấy tạm dùng. Còn có gì cần thì báo cho ta, ta cũng sẽ chuẩn bị chu toàn cho đồ đệ ngươi. Tóm lại nhất định phải thắng! Lần này sư phụ bỏ ra tiền đánh cuộc rất nặng!
Tin tức này cùng cách ra vào động phủ của Đoan Mộc Hàn tuôn vào đầu Nhạc Vũ, hắn không khỏi cười khổ.
Trong lòng hắn lại càng thêm tò mò, rốt cục Đoan Mộc Hàn bỏ bao nhiêu tiền đánh cuộc, đến cuối cùng giọng nói cơ hồ giống như muốn khóc. Còn nữa, sao không trực tiếp đi tìm hắn, lại đưa tin phi kiếm làm chi?
Nhưng chợt xoay chuyển ý nghĩa, trong lòng hắn hiểu ra, đoán chừng là còn đang trong cuộc tỷ thí nên chưa đến được.
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, suy tư một thoáng, liền dùng thần niệm lưu tin tức vào trong phi kiếm.
- Sư phụ chẳng lẽ đem Chu Lệ kiếm đi đánh bạc đó chứ? Được rồi, ba ngày sau nhất định cho sư phụ hài lòng là được. Về phần ngũ phẩm huyền binh kia, nếu sư phụ không dự tính đưa cho đồ đệ, vậy đồ đệ cũng không muốn đi lấy. Nhưng đến lúc đó nếu có sơ xuất, sư phụ chớ trách.
Không bao lâu, lại nhận được phi kiếm đưa tin, lại nghe một tin tức:
- Ngươi đúng là người có lòng tham không đáy, còn muốn lừa gạt sư phụ ngươi! Cũng được, đưa cho ngươi thì đưa ngươi, nếu lần này ngươi thua ta không lột da ngươi không được!
Trong thanh âm tràn đầy mùi vị như nghiến răng nghiến lợi, Nhạc Vũ cười ha hả một tiếng, lại lưu thêm một câu “quyết định như vậy”, liền trực tiếp thả phi kiếm đưa tin trở về.
Sau đó kiếm quang chuyển ngoặt, lại bay lên đỉnh núi.
Thật ra hắn cũng không có quá nhiều hứng thú đối với thanh phi kiếm dự bị của Đoan Mộc Hàn, tuy là ngũ phẩm huyền binh, nhưng mặc dù đến trong tay hắn cũng không cách nào phát ra được toàn bộ uy năng. Mà bên chỗ Chiến Tuyết, thuộc tính lại không hợp, hắn lại càng quyết định chủ ý phải tự luyện một thanh pháp bảo huyền binh cho mình.
Nhưng nếu có thể lấy tới, để dành lại cho mẫu thân tiểu muội sau này, hoặc là hai người Nhiễm Lực sử dụng cũng thật không tệ.
Giờ khắc này ở sau lưng Nhạc Vũ, Thư Khiết vẫn đang đứng trên không trung, nhưng vẻ mặt thật phức tạp, vừa khiếp sợ vừa rung động, còn muốn nhiều hơn cả Lý Nại Lạc.
- Chỉ ba năm không gặp, Nhạc sư đệ sao lại lợi hại đến như vậy? Tu vi pháp lực xác nhận đã tới Linh Hư Thần Tịch cảnh giới. Nhưng hồn lực mạnh làm người khác phải giật mình. Người khác vượt qua tâm kiếp, hồn lực có thể tăng trưởng gấp đôi đã xem như thu hoạch dồi dào rồi, có lời đồn đãi nói hắn thiên phú dị bẩm ở phương diện này, xem ra là không sai.
- Còn có ba chiêu kiếm pháp kia, thật sự là Vũ sư đệ sáng chế? Nếu quả thật như vậy, lời đánh giá người có ngộ tính nhất trong Quảng Lăng Tông chỉ sợ còn là đánh giá thấp. Chỉ sợ tìm khắp cả ba mươi ba châu Trung Nguyên cùng Đông Hải cũng là hiếm thấy!
- Thật là buồn cười, những người kia cứ đi tranh giành ngôi vị đệ nhất trong cuộc so tài, nhưng người dù có hi vọng đạt được khôi nguyên nhất trong tông môn như Lý Nại Lạc hôm nay cũng chỉ bị Nhạc sư đệ đùa bỡn trong tay. Nếu hắn xuất toàn lực, tình hình chỉ sợ thật khó nói.
Nhớ tới một chiêu uy thế tràn ngập không gian mênh mông, cả người Thư Khiết chợt rùng mình. Tuy cuối cùng nửa đường đứt đoạn, nhưng trong lòng nàng biết một kiếm kia nếu đánh ra, nhất định là kinh thiên động địa!
- Lần này nhất mạch của sư thúc tổ xem như mặt mũi mất hết! Ánh sát của hạt gạo cũng dám tranh sáng cùng mặt trăng? Nhưng cũng tốt, kể từ khi sư tổ bế quan chuẩn bị đánh sâu vào Nguyên Anh, Y Nguyên Triết lợi dụng thân phận thay quyền chủ tọa năm lần bảy lượt chèn ép sư phụ, lần này phải cho hắn biết tay. Lý Nại Lạc cùng Nhạc Vũ thật ra lại là đồng chúc một hệ, đều là đích truyền của chưởng giáo chân nhân. Cũng giống như Đoan Mộc chủ tọa, là một người cực kỳ sĩ diện. Sau chuyện này có lẽ sẽ không chủ động thổ lộ ra.
Nghĩ tới đây, Thư Khiết xoay người rời đi. Nàng biết trận đánh hôm nay của Lý Nại Lạc và Nhạc Vũ cần phải mau chóng báo lại với sư phụ của mình, xem ra chuyện Tiểu Quan Phong trong vòng trăm năm sẽ quật khởi đã thành định cuộc không ai có thể ngăn cản. Mà bên trong tông môn cũng sắp gặp đại biến.
Thư Khiết cho rằng sau cuộc chiến này, nhất định sẽ không có gợn sóng. Nhưng sang ngày hôm sau, bên trong tông môn lại dẫn lên một lần phong ba không nhỏ.
- Lý Nại Lạc sư huynh muốn thối lui khỏi cuộc so đấu lần này?
Ở bên trong một tiểu viện trên Duệ Vân Phong, Trưởng Tôn Tử Vận bỗng dưng dừng kháp ấn quyết, phi kiếm trước người hắn cũng chợt dừng lại.
- Tin tức này có được chứng nhận xác thực không?
- Hẳn là không giả! Nghe nói sư thúc Lý Vô Đạo cũng đã bị tức điên, hỏi hắn nguyên nhân thì hắn không chịu nói. Ngay cả sư thúc tổ cũng liên tục than thở.
Hoành Dĩ Ninh dùng tay vuốt cằm, vẻ mặt không tin tưởng:
- Lại nói đây đã là người thứ tư. Tạ Hạo lấy thân phận tiền bối chuyển thế, nói tham dự so đấu là tự hạ thân phận. Thư Khiết thì nói muốn dưỡng thương. Nhạc Vũ lại là tìm hiểu kiếm pháp. Lý Nại Lạc là vì nguyên do gì thật sự không dính vào! Nhưng bởi như vậy ta liền có hi vọng tiến vào ba người đầu tiên.
Chân mày Trưởng Tôn Tử Vận cau lại, trầm ngâm một hồi lâu. Trong lòng hắn chợt nghĩ tới một chuyện, một thanh tiểu kiếm màu tím lại bay vào, ánh mắt hắn chợt đọng lại, chộp vào trong tay sau đó thở ra một hơi.
- Lý Nại Lạc nói hắn vừa đánh thua bên Tiểu Quan Phong!
- Tiểu Quan Phong? Là Nhạc Vũ?
Hành Dĩ Ninh chợt ngẩn ra, sau đó tinh quang trầm tĩnh:
- Vì sao lại thua? Với tu vi của hắn làm sao có thể? Nhạc Vũ kia chỉ sợ đang tìm hiểu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, hôm nay còn chưa thể sử dụng được mới đúng.
- Bên trong Hồn Thạch không có nói rõ, hắn có thể không để ý tới mặt mũi, ta đã cảm kích vô cùng!
Trưởng Tôn Tử Vận khẽ thở ra một hơi, sau đó trong mắt hàm chứa mong đợi nhìn về phương hướng Tiểu Quan Phong:
- Vô luận đến cuối cùng là như thế nào, lần này ta cũng phải thử một trận chiến! Cho dù là thua cũng phải biết thiếu sót của mình ở đâu. Nhược điểm của hắn như thế nào, như vậy cũng là chuyện tốt. Đủ có thể lần sau tái chiến!
Cùng một thời gian, La Mộng bên Phù Dung Phong vừa nghe tin tức này, giễu cợt nhếch môi:
- Khó hiểu, một tên điên mà thôi, không cần phải để ý tới hắn!
Một tiếng cười nhẹ, La Mộng đem một viên đan dược ném vào trong miệng. Đây là đan dược chuyên điều chế riêng cho Linh Hư Tâm Động kỳ tu sĩ, tuy không cách nào giúp người vượt qua tâm kiếp, lại có thể tạm thời áp chế giúp cho hắn có thể phân ra tinh lực cùng người đấu pháp đấu kiếm.
Vì trận chiến ba ngày sau, La Mộng cần đem trạng huống thân thể mình điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất!
- Ngay cả đại thần thông như Thuấn Kiếm thuật cũng có thể sử dụng. Tư chất người này quả thật quá bất phàm. Nếu chờ khi hắn trưởng thành đến Kim Đan cảnh, sợ là còn khó dây dưa hơn hôm nay gấp trăm lần! Nếu không phải hắn là đồng môn của ta, ngày sau là bạn không phải địch, hôm nay ta thật muốn đem người này sớm giết chết.
Gọi là Thuấn Kiếm thuật, cũng chính là lợi dụng phương pháp ngự kiếm tích súc rút ngắn thời gian, mười giây chuyển thành một giây, vô cùng nhanh chóng, không người nào có thể làm.
Nhưng loại bí thuật này cần có được thể chất đặc thù cùng công pháp mới có thể tu tập, mà nếu người nào có thể tu thành, căn bản đã có đủ vốn liếng tung hoành thế gian. Vài ngàn năm nay, nhân vật tới bậc này luôn có uy danh hiển hách trong tu chân giới.
Nhìn qua vừa rồi tuy không thể thương tổn được hắn, nhưng nếu có trăm ngàn thanh kiếm không ngừng đâm tới hắn, hắn thật sự cũng khó lòng phòng bị.
Phương pháp này tiêu hao thật lớn, chẳng qua Lý Nại Lạc chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng, tự nhiên không đủ uy lực. Nhưng một khi đợi hắn tiến vào Kim Đan cảnh giới, pháp lực hùng hồn, bằng vào bí thuật này đã đủ trở thành cường địch của Nhạc Vũ.
Vì vậy trong lòng Nhạc Vũ vừa rồi mới nổi lên sát ý.
Trầm ngâm chốc lát, tâm tình Nhạc Vũ chợt bình phục lại, trong nháy mắt hắn lại tiện tay huy ra một đạo hàn mang đâm về nơi xa.
- Vị sư tỷ này, xem kịch đủ rồi chứ? Xin hiện thân gặp mặt thế nào?
Ở phương hướng kiếm quang quét tới, không gian nhìn qua như không có vật gì chợt di động một trận, sau đó một thiếu nữ mắt ngọc mày ngày, xinh đẹp vô cùng không chút dự triệu xuất hiện ngay trước mặt Nhạc Vũ, đầu tiên nàng bật cười khanh khách đem màn sa mỏng màu trắng che trước người tu lại, sau đó hướng Nhạc Vũ khom người thi lễ.
- Phù Dung Phong Thư Khiết, ra mắt Nhạc Vũ sư đệ!
- Thư Khiết? Ngươi đến đây làm gì?
Nhạc Vũ cơ hồ theo bản năng nhớ lại hai người Hải Hi Nguyên cùng La Mộng, chân mày chợt cau lại.
Hải Hi Nguyên từ ba năm trước sau khi cùng hắn kết thù, mỗi lần hắn đến Phù Dung Phong cũng đều gây khó khăn. Mấy tháng trước La Mộng thốt ra lời nói kia, cũng làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Tóm lại đối với người của Phù Dung Phong, hắn không có bao nhiêu hảo cảm.
Khả năng quan sát sắc mặt của Thư Khiết liền biết được Nhạc Vũ có chút không vui, liền lập tức lắc nhẹ đầu:
- Vũ sư đệ! Sư thừa của Thư Khiết là môn hạ của Lý Y Hàn sư phụ, sư tổ chính là Phù Dung Phong chủ tọa Dục Dao chân nhân. Mới vừa rồi chỉ vì thấy Nại Lạc sư đệ lén lén lút lút cho nên mới đi theo xem một chút, không ngờ có thể may mắn được nhìn thấy phong tư kinh thế của sư đệ!
Trước tiên Nhạc Vũ còn chưa hiểu rõ Thư Khiết nói chuyện này làm gì, nhưng sau đó trong lòng khẽ động, chẳng lẽ lời nói kia của Thư Khiết là vì muốn phủi sạch quan hệ với Hải Hi Nguyên hay sao? Sư thừa của nàng cũng không cùng Hải Hi Nguyên một đường?
Bất quá tuy trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy kỳ quái, lại không muốn để ý tới, nếu để hiểu nguyên do, trong lòng liền muốn rời đi.
- Rình xem chuyện riêng người khác không phải là hành động quân tử. Nhưng nếu ngươi vô tình thì thôi, cáo từ!
Hắn chắp tay với đối phương, liền không chút dây dưa ngự kiếm bay xuống tầng mây, trong lòng nghĩ thầm bên trong Quảng Lăng Tông quả nhiên là tàng long ngọa hổ, nhân tài đông đúc. Chỉ một nữ tử hơn hắn vài tuổi cũng đã có tu vi kinh người như vậy, thoạt nhìn còn mạnh hơn La Mộng rất nhiều.
Vừa rồi khi hắn đấu kiếm với Lý Nại Lạc, cơ hồ thiếu chút nữa hắn đã bị giấu diếm qua mặt được. Mà trước đó Lý Nại Lạc lại hoàn toàn không hay biết có người đi theo mình.
Tuy nói hơn phân nửa là nhờ vào lực lượng của pháp bảo, nhưng phần thực lực như vậy cũng đã là bất phàm.
Mà đúng lúc này, trong lòng của hắn vừa động, trông thấy một đạo tử quang từ phía chân trời đang bay tới.
Đưa tay một trảo, hắn cầm tiểu kiếm màu tím trong tay, Nhạc Vũ dùng hồn thức thăm dò trong kiếm, sau đó thanh âm Đoan Mộc Hàn liền thẳng xuyên vào trong thần hồn của hắn.
- Nói ngắn gọn! Lần này ta cùng người đánh cuộc, lời nói lần này cả ba người đứng đầu cuộc so đấu đều không phải là đối thủ của ngươi. Tuy hôm nay thực lực của đồ đệ ngươi còn kém một chút, cũng không có binh khí gì tiện tay, ở trong động phủ của ta còn có một chuôi ngũ phẩm huyền binh dự bị, ngươi lấy tạm dùng. Còn có gì cần thì báo cho ta, ta cũng sẽ chuẩn bị chu toàn cho đồ đệ ngươi. Tóm lại nhất định phải thắng! Lần này sư phụ bỏ ra tiền đánh cuộc rất nặng!
Tin tức này cùng cách ra vào động phủ của Đoan Mộc Hàn tuôn vào đầu Nhạc Vũ, hắn không khỏi cười khổ.
Trong lòng hắn lại càng thêm tò mò, rốt cục Đoan Mộc Hàn bỏ bao nhiêu tiền đánh cuộc, đến cuối cùng giọng nói cơ hồ giống như muốn khóc. Còn nữa, sao không trực tiếp đi tìm hắn, lại đưa tin phi kiếm làm chi?
Nhưng chợt xoay chuyển ý nghĩa, trong lòng hắn hiểu ra, đoán chừng là còn đang trong cuộc tỷ thí nên chưa đến được.
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, suy tư một thoáng, liền dùng thần niệm lưu tin tức vào trong phi kiếm.
- Sư phụ chẳng lẽ đem Chu Lệ kiếm đi đánh bạc đó chứ? Được rồi, ba ngày sau nhất định cho sư phụ hài lòng là được. Về phần ngũ phẩm huyền binh kia, nếu sư phụ không dự tính đưa cho đồ đệ, vậy đồ đệ cũng không muốn đi lấy. Nhưng đến lúc đó nếu có sơ xuất, sư phụ chớ trách.
Không bao lâu, lại nhận được phi kiếm đưa tin, lại nghe một tin tức:
- Ngươi đúng là người có lòng tham không đáy, còn muốn lừa gạt sư phụ ngươi! Cũng được, đưa cho ngươi thì đưa ngươi, nếu lần này ngươi thua ta không lột da ngươi không được!
Trong thanh âm tràn đầy mùi vị như nghiến răng nghiến lợi, Nhạc Vũ cười ha hả một tiếng, lại lưu thêm một câu “quyết định như vậy”, liền trực tiếp thả phi kiếm đưa tin trở về.
Sau đó kiếm quang chuyển ngoặt, lại bay lên đỉnh núi.
Thật ra hắn cũng không có quá nhiều hứng thú đối với thanh phi kiếm dự bị của Đoan Mộc Hàn, tuy là ngũ phẩm huyền binh, nhưng mặc dù đến trong tay hắn cũng không cách nào phát ra được toàn bộ uy năng. Mà bên chỗ Chiến Tuyết, thuộc tính lại không hợp, hắn lại càng quyết định chủ ý phải tự luyện một thanh pháp bảo huyền binh cho mình.
Nhưng nếu có thể lấy tới, để dành lại cho mẫu thân tiểu muội sau này, hoặc là hai người Nhiễm Lực sử dụng cũng thật không tệ.
Giờ khắc này ở sau lưng Nhạc Vũ, Thư Khiết vẫn đang đứng trên không trung, nhưng vẻ mặt thật phức tạp, vừa khiếp sợ vừa rung động, còn muốn nhiều hơn cả Lý Nại Lạc.
- Chỉ ba năm không gặp, Nhạc sư đệ sao lại lợi hại đến như vậy? Tu vi pháp lực xác nhận đã tới Linh Hư Thần Tịch cảnh giới. Nhưng hồn lực mạnh làm người khác phải giật mình. Người khác vượt qua tâm kiếp, hồn lực có thể tăng trưởng gấp đôi đã xem như thu hoạch dồi dào rồi, có lời đồn đãi nói hắn thiên phú dị bẩm ở phương diện này, xem ra là không sai.
- Còn có ba chiêu kiếm pháp kia, thật sự là Vũ sư đệ sáng chế? Nếu quả thật như vậy, lời đánh giá người có ngộ tính nhất trong Quảng Lăng Tông chỉ sợ còn là đánh giá thấp. Chỉ sợ tìm khắp cả ba mươi ba châu Trung Nguyên cùng Đông Hải cũng là hiếm thấy!
- Thật là buồn cười, những người kia cứ đi tranh giành ngôi vị đệ nhất trong cuộc so tài, nhưng người dù có hi vọng đạt được khôi nguyên nhất trong tông môn như Lý Nại Lạc hôm nay cũng chỉ bị Nhạc sư đệ đùa bỡn trong tay. Nếu hắn xuất toàn lực, tình hình chỉ sợ thật khó nói.
Nhớ tới một chiêu uy thế tràn ngập không gian mênh mông, cả người Thư Khiết chợt rùng mình. Tuy cuối cùng nửa đường đứt đoạn, nhưng trong lòng nàng biết một kiếm kia nếu đánh ra, nhất định là kinh thiên động địa!
- Lần này nhất mạch của sư thúc tổ xem như mặt mũi mất hết! Ánh sát của hạt gạo cũng dám tranh sáng cùng mặt trăng? Nhưng cũng tốt, kể từ khi sư tổ bế quan chuẩn bị đánh sâu vào Nguyên Anh, Y Nguyên Triết lợi dụng thân phận thay quyền chủ tọa năm lần bảy lượt chèn ép sư phụ, lần này phải cho hắn biết tay. Lý Nại Lạc cùng Nhạc Vũ thật ra lại là đồng chúc một hệ, đều là đích truyền của chưởng giáo chân nhân. Cũng giống như Đoan Mộc chủ tọa, là một người cực kỳ sĩ diện. Sau chuyện này có lẽ sẽ không chủ động thổ lộ ra.
Nghĩ tới đây, Thư Khiết xoay người rời đi. Nàng biết trận đánh hôm nay của Lý Nại Lạc và Nhạc Vũ cần phải mau chóng báo lại với sư phụ của mình, xem ra chuyện Tiểu Quan Phong trong vòng trăm năm sẽ quật khởi đã thành định cuộc không ai có thể ngăn cản. Mà bên trong tông môn cũng sắp gặp đại biến.
Thư Khiết cho rằng sau cuộc chiến này, nhất định sẽ không có gợn sóng. Nhưng sang ngày hôm sau, bên trong tông môn lại dẫn lên một lần phong ba không nhỏ.
- Lý Nại Lạc sư huynh muốn thối lui khỏi cuộc so đấu lần này?
Ở bên trong một tiểu viện trên Duệ Vân Phong, Trưởng Tôn Tử Vận bỗng dưng dừng kháp ấn quyết, phi kiếm trước người hắn cũng chợt dừng lại.
- Tin tức này có được chứng nhận xác thực không?
- Hẳn là không giả! Nghe nói sư thúc Lý Vô Đạo cũng đã bị tức điên, hỏi hắn nguyên nhân thì hắn không chịu nói. Ngay cả sư thúc tổ cũng liên tục than thở.
Hoành Dĩ Ninh dùng tay vuốt cằm, vẻ mặt không tin tưởng:
- Lại nói đây đã là người thứ tư. Tạ Hạo lấy thân phận tiền bối chuyển thế, nói tham dự so đấu là tự hạ thân phận. Thư Khiết thì nói muốn dưỡng thương. Nhạc Vũ lại là tìm hiểu kiếm pháp. Lý Nại Lạc là vì nguyên do gì thật sự không dính vào! Nhưng bởi như vậy ta liền có hi vọng tiến vào ba người đầu tiên.
Chân mày Trưởng Tôn Tử Vận cau lại, trầm ngâm một hồi lâu. Trong lòng hắn chợt nghĩ tới một chuyện, một thanh tiểu kiếm màu tím lại bay vào, ánh mắt hắn chợt đọng lại, chộp vào trong tay sau đó thở ra một hơi.
- Lý Nại Lạc nói hắn vừa đánh thua bên Tiểu Quan Phong!
- Tiểu Quan Phong? Là Nhạc Vũ?
Hành Dĩ Ninh chợt ngẩn ra, sau đó tinh quang trầm tĩnh:
- Vì sao lại thua? Với tu vi của hắn làm sao có thể? Nhạc Vũ kia chỉ sợ đang tìm hiểu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, hôm nay còn chưa thể sử dụng được mới đúng.
- Bên trong Hồn Thạch không có nói rõ, hắn có thể không để ý tới mặt mũi, ta đã cảm kích vô cùng!
Trưởng Tôn Tử Vận khẽ thở ra một hơi, sau đó trong mắt hàm chứa mong đợi nhìn về phương hướng Tiểu Quan Phong:
- Vô luận đến cuối cùng là như thế nào, lần này ta cũng phải thử một trận chiến! Cho dù là thua cũng phải biết thiếu sót của mình ở đâu. Nhược điểm của hắn như thế nào, như vậy cũng là chuyện tốt. Đủ có thể lần sau tái chiến!
Cùng một thời gian, La Mộng bên Phù Dung Phong vừa nghe tin tức này, giễu cợt nhếch môi:
- Khó hiểu, một tên điên mà thôi, không cần phải để ý tới hắn!
Một tiếng cười nhẹ, La Mộng đem một viên đan dược ném vào trong miệng. Đây là đan dược chuyên điều chế riêng cho Linh Hư Tâm Động kỳ tu sĩ, tuy không cách nào giúp người vượt qua tâm kiếp, lại có thể tạm thời áp chế giúp cho hắn có thể phân ra tinh lực cùng người đấu pháp đấu kiếm.
Vì trận chiến ba ngày sau, La Mộng cần đem trạng huống thân thể mình điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.