Chương 1210: Phong ba sơ khởi!
Khai Hoang
08/06/2013
- Lại có việc này? Uyên Minh dám điều hết binh tướng đế đình xuôi nam? Phương bắc không còn một binh một tốt nào?
Tại một đáy vực sâu hút tại phía tây Bắc Hải, từ một động quật có ngàn vạn đường hầm mọc ra một cây cột đá sừng sững xuyên ra mặt biển.
Tiêu Ma đứng trên đỉnh cột đá, một thân hắc giáp lúc này đang lộ vẻ quái lạ lẫn tức giận.
- Hẳn là đã là điên rồi? Hắn thật cho là những Yêu Thánh phương bắc không dám vượt biển nam phạm?
Mấy người đứng trước hắn vẫn cúi đầu khoanh tay, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Tại sao không khôn ngoan như thế ? Với thủ đoạn của An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cho tới nay tựa hồ cũng không phải là kẻ ngu dốt .
Chỉ một lát sau, trong mắt Tiêu Ma chợt lóe sáng, trên mặt cũng hiện lên vài phần vui vẻ.
- Thì ra là thế! Hắc, ta lầm rồi! Vị Đại Đế này thật đúng là rất cao minh! Rõ ràng dám mạo hiểm như vậy! Hay cho một cách phá cục.
Mấy người bên cạnh hắn lại giật mình, mới vừa rồi Yêu thánh còn nổi giận đùng đùng, sau mấy hơi đã thay đổi thái độ tán thưởng dường như chuyện An Thiên Huyền Thánh Đại Đế điều hết tất cả binh tướng xuôi nam là chuyện cực kỳ anh minh.
Tiếng cười Tiêu Ma còn chưa dứt, mọi người còn đang khó hiểu thì đột nhiên một đạo kim quang cưỡng ép lọt vào động quật, chỉ một thoáng vô số Ma Giao đã như nước thủy triều giống lấp đầy quật khẩu nhưng đạo lưu quang vẫn như lưu tinh xuyên không mà vào.
Tiêu Ma không khỏi ngưng mày, hơi phất tay khiến cho toàn bộ làn ‘Hắc triều’ nơi cửa động biến mất rồi để kim quang kia rơi xuống đỉnh cột đá, cười lạnh:
- Lại không biết Bắc Hải Long Vương đại giá quang lâm, đến giao quật của ta vì chuyện gì?
Đạo kim quang tán đi, nhân ảnh bên trong chính là Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, nhìn bốn phía cũng hừ lạnh một tiếng nói:
- Chướng khí mù mịt, con cháu Long tộc bị ngưng làm đến xấu xa như vậy! Tiêu Ma ngươi những năm này đem hết toàn lực muốn bài xích huyết mạch Long tộc trong cơ thể nhưng dù gì ngươi vẫn là xuất thân Long tộc, bài trừ hết thì làm sao? Những năm này, cái gọi là Ma Giao nhất tộc nói là tự lập lại còn không phải là dưới cánh chim Mạnh Chương thần quân?
Tiêu Ma âm trầm, sau một lát khôi phục lạnh nhạt nói:
- Nếu là trong Long tộc không có nhiều quy củ thối như vậy, không có nhiều hục hặc với nhau như vậy, không có dơ bẩn bất công thì Tiêu Ma ta cũng không trở thành như thế, lại càng không có tộc nhân trong tộc đi theo! Theo như ta thấy tộc ngươi dù có Thanh Long phù hộ thì cũng cách ngày diệt vong không xa.
Ánh mắt Ngao Thuận co rút, thần sắc giận dữ, hồn niệm bỗng dưng triển khai uy áp tràn trề khiến ngàn vạn Ma Giao trong động quật đều sợ hãi nhao nhao bỏ chạy ra ngoài.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, Tiêu Ma lại hừ một tiếng khiến động quật lay động tan rã đi toàn bộ khí thế của đối phương rồi cười khẽ:
- Ngao Thuận ngươi muốn nói với ta những điều này chẳng bằng tranh tài một hồi càng thêm thống khoái!
Khí tức Ngao Thuận hơi tắc nghẽn, sắc mặt cũng khôi phục lại bình tĩnh, ngưng thanh nói:
- Chiếu lệnh của Bệ Hạ, ngươi xem thế nào?
- Cực kỳ anh minh! Nhìn qua thì thấy điên cuồng nhưng cẩn thận suy nghĩ lại có huyền cơ.
Tiêu Ma tán thưởng rồi sau đó mở miệng hỏi lại:
- Chẳng lẽ Bắc Hải Long Vương có giải thích khác?
- Ngược lại là anh hùng sở kiến lược đồng!
Ngao Thuận gật đầu, cũng không để ý tới lời khiêu khích của Tiêu Ma:
- Chỉ là quá mức mạo hiểm rồi! người kia ghét nhất bị người tính toán, chưa hẳn đã như hắn mong muốn. Nếu là chư yêu phương bắc xuôi nam, chẳng lẽ lại muốn dựa vào ta và ngươi ngăn cản hay sao?
Tiêu Ma vẫn như cũ cười nhẹ:
- Đoán chừng vị kia cũng không có hy vọng xa vời này. Hắn biết rõ phong cách hành sự của ta và ngươi, lấy đâu ra khả năng dựa vào, mặc dù ta không biết mưu đồ của hắn ra sao nhưng với thủ đoạn xưa nay của hắn chắc đã có hậu thủ. Trận chiến ở Bắc Vân quốc lúc trước, ai có thể lường trước anh hùng như Nhai Tí sẽ bị hắn hàng phục? Ta nghe nói, đến nay còn có người truy tìm nguyên nhân nhưng vẫn không có được giải thích.
Thoáng dừng lời, ánh mắt Tiêu Ma nhìn thật sâu về phía nam mong mỏi:
- Lần này tuy tình thế hắn không ổn, cao nhân tam giáo ngay cả Thái Thượng Đạo Tổ cũng sẽ không trợ hắn. Minh hữu duy nhất là Hạo Thiên thượng đế cũng lòng dạ khó lường. Tình hình nguy hiểm trở càng hơn cuộc chiến Bắc Vân quốc. Bất quá không đến cuối cùng, ai có thể biết được kết quả? Nói không chừng, lại sẽ cho chúng ta một kinh hỉ!
Ngao Thuận cũng từ chối cho ý kiến, chẳng qua khi Tiêu Ma nói đến vài câu cuối cùng thần sắc mới có một chút biến hóa, vừa cực kỳ phức tạp vừa có chút kiêng kị.
- Tóm lại trận chiến này, ta và ngươi hết sức là được!
Tiêu Ma đột nhiên đổi giọng:
- Những đạo lý này, Long Vương Bệ Hạ nên hiểu rõ mới đúng, tìm ta chắc là có dụng ý khác?
Ngao Thuận nghe vậy, bỗng dưng cười khổ một tiếng, trong mắt hơi lộ vẻ âm u rồi cuối cùng trùng trùng điệp điệp thở dài một tiếng.
Trên một ngọn núi cao ngất phía tây Các Linh sơn cũng đồng dạng có người bất đắc dĩ thở dài.
- Hay cho An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, ta chỉ nói hắn thông minh tuyệt đỉnh nhưng không ngờ có ngày lại rơi vào tính toán của hắn.
Người nói chuyện đang ngồi xếp bằng ở một chỗ trên núi đá, bên cạnh không xa là một cây cự tùng, tràn đầy vẻ khó tin, bất quá trong lời nói không hề có vẻ buồn bực mà tràn đầy vẻ tán thưởng.
- Đem binh lực phương bắc điều hết khiến ta phải ra tay! Hắn liệu định Huyền Đô ta tuyệt không khả năng ngồi nhìn đại thế nhân đạo phương bắc sụp đổ.
Bên cạnh cũng có một người đồng dạng đang ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi đá, quanh người có hào quang thất thải bảo vệ, vẻ mặt vốn hơi ảm đạm nhưng nghe vậy vẫn không khỏi bật cười.
- Tính tình Huyền Đô ngươi xưa nay đều ăn mềm không ăn cứng, cũng không bị người áp chế. Không biết lần này phải chăng có thể như hắn mong muốn?
- Ai biết được? Để xem tâm trạng ta khi đó thế nào.
Huyền Đô cười nhẹ, quang trạch trong mắt lập lòe bất định:
- Mặc dù ta ra tay ngăn lại chư yêu phương bắc lại có thể thế nào? Hắn vẫn không thể thoát thân khỏi cuộc chiến Đào sơn , không hề nắm chắc phần thắng.
Lời đến đây lại chuyển thành lạnh lùng:
- Ngươi cũng nói, tính tình ta ghét nhất bị người khác tính toán. An Thiên Huyền Thánh Đại Đế đổi một người ngồi cũng không sao! Khai thác Bắc Câu Lô Châu chưa hẳn tựu định là kẻ này.
Vân Trung Tử không chút nào lo lắng, thậm chí còn cười chế giễu:
- Nhưng hắn đã định Huyền Đô đạo huynh nhất định phải ra tay! Ngươi căm tức nhưng cũng không thể thôi diễn tính toán chân chính của Uyên Minh, theo ta thấy mưu đồ của hắn không dừng ở đâyđâu!
Huyền Đô đỏ mặt, hậm hực nói:
- Dù sao cuối cùng có hại chịu thiệt cũng sẽ không là ta.
Tiếp đó thần sắc khẽ động:
- Không biết lúc này Côn Bằng yêu sư thế nào? Chuẩn bị hồi lâu lại đấm vào bị bông, thần sắc hiện giờ chắc cực kỳ ngoạn mục. Yêu sư này cả đời rất ít khi chịu thiệt, hôm nay ta lại rất hiếu kỳ.
Vân Trung Tử là nhịn không được cười lên, một đạo lôi quang lam sắc bỗng nhiên nổ tung trong tay:
- Rốt cuộc là đặc sắc hay không, ta và ngươi nhìn xem chẳng phải sẽ biết?
Lôi cầu nổ tung khiến lôi quang lóng lánh xuyên qua trùng điệp không gian chiếu thẳng vào u minh, qua một lát đã vẽ nên một họa đồ trước mặt hai người.
Đó là một tòa thành bằng bạch ngọc, cung điện vàng son lộng lẫy, một vị trung niên tứ tuần râu tóc bạc trắng ngồi trên bảo tọa hoàng kim, thần sắc âm trầm như ưu phiền điều gì đó, song quyền nắm chặt phát ra từng hồi âm thanh chấn động, đột nhiên chau màu ánh mắt như lưỡi dao quét qua rồi một luồng lực băng hàn kích tới khiến ánh sáng màu lam trước hai người Huyền Đô cùng Vân Trung Tử lập tức sụp đổ, miệng hộc máu tươi.
Bất quá cả hai nhìn nhau đều cười lên ha hả, tràn ngập khoái ý.
Cơ hồ cùng một thời gian, tại thiên thành trên đỉnh Các Linh sơn, không khí toàn thành cực kỳ quỷ dị.
Hiên Viên Thu đứng trên Nghị Chính các, tựa vào lan can nhìn ra xa, thấy các tiên quang xuất nhập hành cung đều đang thì thào, mặt hàm dị sắc. Bốn phía có thể nghe tiếng người nghị luận nhao nhao, phần lớn là khó hiểu nghi hoặc, lại thêm vài phần ưu sầu, thậm chí những binh tướng bảo vệ cấm quân cũng có chút tản mạn, bên ngoài thị tứ cũng không đông đúc như trước.
Hắn không khỏi thầm lắc đầu, từ khi Ngao Bá dẫn 400 vạn cấm quân cùng tiền quân lục lộ quân mã xuôi nam, Quý Nguyên đảm nhiệm ngũ khí thủy đức tinh quân của Quân Minh quản hạt phòng ngự phía nam thì phong ba đã lan tràn ngoài dự đoán mọi người.
Ảnh hưởng nặng nề nhất vẫn là hành cung, mấy ngày gần đây đã có gần ngàn tiên quan mới đầu nhập vào đế đình liên tiếp từ quan rời đi, lòng người bàng hoàng.
Đứng im thật lâu, Hiên Viên Thu bỗng nhiên than khẽ, tràn ngập sầu lo, sau lưng đột nhiên truyền đến một tràng cười sang sảng:
- Nói cái gì yêu khí? Bệ Hạ rút binh nam hạ, dụng ý trong đó người khác không biết được, Hiên Viên Thu ngươi lại sớm nên biết rõ mới đúng!
Thanh âm hùng hồn, tràn ngập ý cười, Hiên Viên Thu quay đầu, chỉ thấy Ô Sào đạo nhân đang điềm nhiên ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy hứng khởi.
- Dụng ý của Bệ Hạ, Hiên Viên Thu tự nhiên sẽ hiểu.
Hiên Viên Thu cười khổ, ngồi xuống bên cạnh, thần sắc lại chuyển mê mang:
- Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy có chút không ổn. Huống chi ta và ngươi tuy là có thể đoán được nhưng người dưới chưa hẳn như thế.
Tại một đáy vực sâu hút tại phía tây Bắc Hải, từ một động quật có ngàn vạn đường hầm mọc ra một cây cột đá sừng sững xuyên ra mặt biển.
Tiêu Ma đứng trên đỉnh cột đá, một thân hắc giáp lúc này đang lộ vẻ quái lạ lẫn tức giận.
- Hẳn là đã là điên rồi? Hắn thật cho là những Yêu Thánh phương bắc không dám vượt biển nam phạm?
Mấy người đứng trước hắn vẫn cúi đầu khoanh tay, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Tại sao không khôn ngoan như thế ? Với thủ đoạn của An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cho tới nay tựa hồ cũng không phải là kẻ ngu dốt .
Chỉ một lát sau, trong mắt Tiêu Ma chợt lóe sáng, trên mặt cũng hiện lên vài phần vui vẻ.
- Thì ra là thế! Hắc, ta lầm rồi! Vị Đại Đế này thật đúng là rất cao minh! Rõ ràng dám mạo hiểm như vậy! Hay cho một cách phá cục.
Mấy người bên cạnh hắn lại giật mình, mới vừa rồi Yêu thánh còn nổi giận đùng đùng, sau mấy hơi đã thay đổi thái độ tán thưởng dường như chuyện An Thiên Huyền Thánh Đại Đế điều hết tất cả binh tướng xuôi nam là chuyện cực kỳ anh minh.
Tiếng cười Tiêu Ma còn chưa dứt, mọi người còn đang khó hiểu thì đột nhiên một đạo kim quang cưỡng ép lọt vào động quật, chỉ một thoáng vô số Ma Giao đã như nước thủy triều giống lấp đầy quật khẩu nhưng đạo lưu quang vẫn như lưu tinh xuyên không mà vào.
Tiêu Ma không khỏi ngưng mày, hơi phất tay khiến cho toàn bộ làn ‘Hắc triều’ nơi cửa động biến mất rồi để kim quang kia rơi xuống đỉnh cột đá, cười lạnh:
- Lại không biết Bắc Hải Long Vương đại giá quang lâm, đến giao quật của ta vì chuyện gì?
Đạo kim quang tán đi, nhân ảnh bên trong chính là Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, nhìn bốn phía cũng hừ lạnh một tiếng nói:
- Chướng khí mù mịt, con cháu Long tộc bị ngưng làm đến xấu xa như vậy! Tiêu Ma ngươi những năm này đem hết toàn lực muốn bài xích huyết mạch Long tộc trong cơ thể nhưng dù gì ngươi vẫn là xuất thân Long tộc, bài trừ hết thì làm sao? Những năm này, cái gọi là Ma Giao nhất tộc nói là tự lập lại còn không phải là dưới cánh chim Mạnh Chương thần quân?
Tiêu Ma âm trầm, sau một lát khôi phục lạnh nhạt nói:
- Nếu là trong Long tộc không có nhiều quy củ thối như vậy, không có nhiều hục hặc với nhau như vậy, không có dơ bẩn bất công thì Tiêu Ma ta cũng không trở thành như thế, lại càng không có tộc nhân trong tộc đi theo! Theo như ta thấy tộc ngươi dù có Thanh Long phù hộ thì cũng cách ngày diệt vong không xa.
Ánh mắt Ngao Thuận co rút, thần sắc giận dữ, hồn niệm bỗng dưng triển khai uy áp tràn trề khiến ngàn vạn Ma Giao trong động quật đều sợ hãi nhao nhao bỏ chạy ra ngoài.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, Tiêu Ma lại hừ một tiếng khiến động quật lay động tan rã đi toàn bộ khí thế của đối phương rồi cười khẽ:
- Ngao Thuận ngươi muốn nói với ta những điều này chẳng bằng tranh tài một hồi càng thêm thống khoái!
Khí tức Ngao Thuận hơi tắc nghẽn, sắc mặt cũng khôi phục lại bình tĩnh, ngưng thanh nói:
- Chiếu lệnh của Bệ Hạ, ngươi xem thế nào?
- Cực kỳ anh minh! Nhìn qua thì thấy điên cuồng nhưng cẩn thận suy nghĩ lại có huyền cơ.
Tiêu Ma tán thưởng rồi sau đó mở miệng hỏi lại:
- Chẳng lẽ Bắc Hải Long Vương có giải thích khác?
- Ngược lại là anh hùng sở kiến lược đồng!
Ngao Thuận gật đầu, cũng không để ý tới lời khiêu khích của Tiêu Ma:
- Chỉ là quá mức mạo hiểm rồi! người kia ghét nhất bị người tính toán, chưa hẳn đã như hắn mong muốn. Nếu là chư yêu phương bắc xuôi nam, chẳng lẽ lại muốn dựa vào ta và ngươi ngăn cản hay sao?
Tiêu Ma vẫn như cũ cười nhẹ:
- Đoán chừng vị kia cũng không có hy vọng xa vời này. Hắn biết rõ phong cách hành sự của ta và ngươi, lấy đâu ra khả năng dựa vào, mặc dù ta không biết mưu đồ của hắn ra sao nhưng với thủ đoạn xưa nay của hắn chắc đã có hậu thủ. Trận chiến ở Bắc Vân quốc lúc trước, ai có thể lường trước anh hùng như Nhai Tí sẽ bị hắn hàng phục? Ta nghe nói, đến nay còn có người truy tìm nguyên nhân nhưng vẫn không có được giải thích.
Thoáng dừng lời, ánh mắt Tiêu Ma nhìn thật sâu về phía nam mong mỏi:
- Lần này tuy tình thế hắn không ổn, cao nhân tam giáo ngay cả Thái Thượng Đạo Tổ cũng sẽ không trợ hắn. Minh hữu duy nhất là Hạo Thiên thượng đế cũng lòng dạ khó lường. Tình hình nguy hiểm trở càng hơn cuộc chiến Bắc Vân quốc. Bất quá không đến cuối cùng, ai có thể biết được kết quả? Nói không chừng, lại sẽ cho chúng ta một kinh hỉ!
Ngao Thuận cũng từ chối cho ý kiến, chẳng qua khi Tiêu Ma nói đến vài câu cuối cùng thần sắc mới có một chút biến hóa, vừa cực kỳ phức tạp vừa có chút kiêng kị.
- Tóm lại trận chiến này, ta và ngươi hết sức là được!
Tiêu Ma đột nhiên đổi giọng:
- Những đạo lý này, Long Vương Bệ Hạ nên hiểu rõ mới đúng, tìm ta chắc là có dụng ý khác?
Ngao Thuận nghe vậy, bỗng dưng cười khổ một tiếng, trong mắt hơi lộ vẻ âm u rồi cuối cùng trùng trùng điệp điệp thở dài một tiếng.
Trên một ngọn núi cao ngất phía tây Các Linh sơn cũng đồng dạng có người bất đắc dĩ thở dài.
- Hay cho An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, ta chỉ nói hắn thông minh tuyệt đỉnh nhưng không ngờ có ngày lại rơi vào tính toán của hắn.
Người nói chuyện đang ngồi xếp bằng ở một chỗ trên núi đá, bên cạnh không xa là một cây cự tùng, tràn đầy vẻ khó tin, bất quá trong lời nói không hề có vẻ buồn bực mà tràn đầy vẻ tán thưởng.
- Đem binh lực phương bắc điều hết khiến ta phải ra tay! Hắn liệu định Huyền Đô ta tuyệt không khả năng ngồi nhìn đại thế nhân đạo phương bắc sụp đổ.
Bên cạnh cũng có một người đồng dạng đang ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi đá, quanh người có hào quang thất thải bảo vệ, vẻ mặt vốn hơi ảm đạm nhưng nghe vậy vẫn không khỏi bật cười.
- Tính tình Huyền Đô ngươi xưa nay đều ăn mềm không ăn cứng, cũng không bị người áp chế. Không biết lần này phải chăng có thể như hắn mong muốn?
- Ai biết được? Để xem tâm trạng ta khi đó thế nào.
Huyền Đô cười nhẹ, quang trạch trong mắt lập lòe bất định:
- Mặc dù ta ra tay ngăn lại chư yêu phương bắc lại có thể thế nào? Hắn vẫn không thể thoát thân khỏi cuộc chiến Đào sơn , không hề nắm chắc phần thắng.
Lời đến đây lại chuyển thành lạnh lùng:
- Ngươi cũng nói, tính tình ta ghét nhất bị người khác tính toán. An Thiên Huyền Thánh Đại Đế đổi một người ngồi cũng không sao! Khai thác Bắc Câu Lô Châu chưa hẳn tựu định là kẻ này.
Vân Trung Tử không chút nào lo lắng, thậm chí còn cười chế giễu:
- Nhưng hắn đã định Huyền Đô đạo huynh nhất định phải ra tay! Ngươi căm tức nhưng cũng không thể thôi diễn tính toán chân chính của Uyên Minh, theo ta thấy mưu đồ của hắn không dừng ở đâyđâu!
Huyền Đô đỏ mặt, hậm hực nói:
- Dù sao cuối cùng có hại chịu thiệt cũng sẽ không là ta.
Tiếp đó thần sắc khẽ động:
- Không biết lúc này Côn Bằng yêu sư thế nào? Chuẩn bị hồi lâu lại đấm vào bị bông, thần sắc hiện giờ chắc cực kỳ ngoạn mục. Yêu sư này cả đời rất ít khi chịu thiệt, hôm nay ta lại rất hiếu kỳ.
Vân Trung Tử là nhịn không được cười lên, một đạo lôi quang lam sắc bỗng nhiên nổ tung trong tay:
- Rốt cuộc là đặc sắc hay không, ta và ngươi nhìn xem chẳng phải sẽ biết?
Lôi cầu nổ tung khiến lôi quang lóng lánh xuyên qua trùng điệp không gian chiếu thẳng vào u minh, qua một lát đã vẽ nên một họa đồ trước mặt hai người.
Đó là một tòa thành bằng bạch ngọc, cung điện vàng son lộng lẫy, một vị trung niên tứ tuần râu tóc bạc trắng ngồi trên bảo tọa hoàng kim, thần sắc âm trầm như ưu phiền điều gì đó, song quyền nắm chặt phát ra từng hồi âm thanh chấn động, đột nhiên chau màu ánh mắt như lưỡi dao quét qua rồi một luồng lực băng hàn kích tới khiến ánh sáng màu lam trước hai người Huyền Đô cùng Vân Trung Tử lập tức sụp đổ, miệng hộc máu tươi.
Bất quá cả hai nhìn nhau đều cười lên ha hả, tràn ngập khoái ý.
Cơ hồ cùng một thời gian, tại thiên thành trên đỉnh Các Linh sơn, không khí toàn thành cực kỳ quỷ dị.
Hiên Viên Thu đứng trên Nghị Chính các, tựa vào lan can nhìn ra xa, thấy các tiên quang xuất nhập hành cung đều đang thì thào, mặt hàm dị sắc. Bốn phía có thể nghe tiếng người nghị luận nhao nhao, phần lớn là khó hiểu nghi hoặc, lại thêm vài phần ưu sầu, thậm chí những binh tướng bảo vệ cấm quân cũng có chút tản mạn, bên ngoài thị tứ cũng không đông đúc như trước.
Hắn không khỏi thầm lắc đầu, từ khi Ngao Bá dẫn 400 vạn cấm quân cùng tiền quân lục lộ quân mã xuôi nam, Quý Nguyên đảm nhiệm ngũ khí thủy đức tinh quân của Quân Minh quản hạt phòng ngự phía nam thì phong ba đã lan tràn ngoài dự đoán mọi người.
Ảnh hưởng nặng nề nhất vẫn là hành cung, mấy ngày gần đây đã có gần ngàn tiên quan mới đầu nhập vào đế đình liên tiếp từ quan rời đi, lòng người bàng hoàng.
Đứng im thật lâu, Hiên Viên Thu bỗng nhiên than khẽ, tràn ngập sầu lo, sau lưng đột nhiên truyền đến một tràng cười sang sảng:
- Nói cái gì yêu khí? Bệ Hạ rút binh nam hạ, dụng ý trong đó người khác không biết được, Hiên Viên Thu ngươi lại sớm nên biết rõ mới đúng!
Thanh âm hùng hồn, tràn ngập ý cười, Hiên Viên Thu quay đầu, chỉ thấy Ô Sào đạo nhân đang điềm nhiên ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy hứng khởi.
- Dụng ý của Bệ Hạ, Hiên Viên Thu tự nhiên sẽ hiểu.
Hiên Viên Thu cười khổ, ngồi xuống bên cạnh, thần sắc lại chuyển mê mang:
- Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy có chút không ổn. Huống chi ta và ngươi tuy là có thể đoán được nhưng người dưới chưa hẳn như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.