Chương 248: Phóng đan chi nhật
Khai Hoang
16/03/2013
Tân Minh nghe vậy chỉ cười:
- Cái này không nhọc sư đệ ngươi quan tâm! Năm ngày sau ta sẽ giao phó linh trận trong quật thất là được!
- Ha hả! Như vậy thì tốt quá, làm phiền sư huynh rồi.
Nhạc Vũ cười khẽ, cũng không có ý tiếp tục nói gì mà đi sâu vào bên trong. Bản tâm hắn cũng không dựa vào chút thủ đoạn này để làm khó được đối phương, tối đa cũng chỉ gây khó khăn một chút nhân tiện phán đoán thực lực của Tân Minh.
Từ tình hình này xem ra thì chắc là xế chiều hôm qua hắn đã chân chính tiến tới điểm chịu đựng của Tân Minh, đã như vậy thì cũng không cần thiết bức bách quá mức.
Trong mắt hắn, phương thức hành hạ dùng dao nhỏ cắt thịt mới là phù hợp nhất, nếu thực sự ép đối phương đến mức trở mặt ngược lại không tốt.
Trong khoảnh khắc song phương kề sát nhau, Tân Minh cắn răng nói nhỏ:
- Ngươi nhớ đây! Lần khuất nhục này, Tân Minh ta sẽ khắc sâu trong lòng, trong vòng hai mươi năm nhất định sẽ hoàn lại!
Nhạc Vũ nghe vậy chỉ mỉm cười nói. Từ ngày đó hắn cứu Trương Kim Phượng thì mối thù với Tân gia đã không thể hòa giải.
Đã chỉ có kết quả không chết không thôi, vậy sao còn phải lưu lại tình cảm gì?
Bất quá trong lòng hắn vẫn thầm cảnh giác, Tân Minh nói vậy khôn phải là dọa suông.
Tân Minh nói dứt lời thì xoay người rời đi, Nhạc Vũ khẽ trầm ngâm một trận, cuối cùng cũng bật cười. Bất quá đúng lúc này có một giọng vang lên.
- Thật ra thì hắn nói cũng không sai, Nhạc sư đệ không buông bỏ như thế, chẳng phải sẽ lo lắng sau này?
- Tạ Hạo?
Nghe thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc này, Nhạc Vũ nheo mắt nhìn qua. Sau đó quả nhiên hắn thấy thân ảnh thiếu niên mười ba tuổi kia đang chắp tay đứng sau lưng. Trong lòng hắn hơi kinh hãi, chỉ mới qua một tháng mà khí thế của đối phương đã tăng vọt, trước kia chắc là ở tu vi Ngưng Dịch Kỳ, hiện giờ đã khiến hắn nhìn không ra nông sâu.
- Nhạc sư đệ, ta biết hồn lực ngươi mạnh mẽ, sáu mươi năm sau nhất định có hy vọng Kim Đan. Nhưng ngươi cũng đừng quên, tu sĩ như bọn ta không phải có tư chất tốt là có thể bước vào tiên môn. Trên đời này chuyện thiên tài vẫn lạc nhiều không kể xiết.
Vừa nói , Tạ Hạo vừa đi đến gần Nhạc Vũ, trong mắt đầy vẻ thỉnh cầu.
- Sở dĩ chư vị trưởng bối trong tông môn dễ dàng bỏ qua cho ngươi bất quá chỉ vì ngươi giải khai được Quảng Lăng tuyệt kiếm, có chút hi vọng đối với bản thân ngươi mà thôi. Chẳng qua tuy có được tam thức Quảng Lăng tuyệt kiếm nhưng mười thức sau mới là chân chính tinh hoa. Nghe nói năm xưa mấy vị tu sĩ Nguyên Anh trong tông môn ta đã từng liên thủ tìm hiểu thức thứ tư, kết quả đều rơi vào kết quả thần hồn bị thương tổn mà đành buông bỏ. Nhạc Vũ có bản lãnh gì mà dám vượt qua được mấy vị tiền bối? Nếu trong ba mươi năm mà chưa có sở đắc, ngươi cho rằng còn có mấy người có thể chờ được? Chẳng lẽ ngươi tự cho mình là một nhân vật bất khả hay sao?Trong Quảng Lăng Tông có biết bao nhiêu người chỉ cần một ngón tay cũng đủ bóp chết ngươi. Ngay như Tân Minh tuy nói mười năm sau mới có tư cách đệ tử chân truyền. Bất quá chỉ cần ba năm là đã có thể mạnh hơn ngươi.
Nhạc Vũ nghe vậy nhíu mày, cũng không biết người trước mặt này có bị thần kinh hay không, hắn không kiên nhẫn được nữa ngắt lời.
- Như vậy Tạ sư đệ cho bây giờ ta thu tay thì Tân gia sẽ bỏ qua cho ta đúng không?
Tạ Hạo nghe vậy thì con ngươi co rút lại, cuối cùng không phản bác được. Tân gia đích thật sẽ không dễ dàng bỏ qua ân oán này, không chỉ là huynh muội Tân thị mà từ thái độ của những lão nhân trong Tân gia ngày đó cũng biết được một hai. Chỉ sợ cho dù đã nhận được cảnh cáo của tông môn nhưng vẫn tự mình hành sự.
Đã không thể vãn hồi thì Nhạc Vũ cần gì phải nể mặt, thuận tay cho thiếu niên trước mặt này mất mặt lại càng thống khoái.
Tiếp đó, Nhạc Vũ lại cười một tiếng.
- Bây giờ, Tân gia có dám đụng đến ta chút nào không?
Tạ Hạo đầu tiên là há mồm muốn nói, cuối cùng lại thở hắt ra, có những thứ ân oán này, chỉ sợ Nhạc Vũ gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn đối tượng đầu tiên bị nghĩ đến sẽ là Tân gia.
- Nếu bọn họ nhất định muốn giết ta, Nhạc Vũ này tất nhiên không thể làm gì. Bất quá nếu chỉ là một chút thủ đoạn không thể lên mặt bàn, Nhạc Vũ ta lại có gì sợ?.
Thấy vẻ mặt của Tạ Hạo đã trầm xuống, Nhạc Vũ cười nhạt:
- Người tu chân như bọn ta nếu cứ sợ đầu sợ đuôi thì sao còn dũng khí cầu trường sinh? Còn như thế nào chống lại thiên đạo?
- Nhạc sư huynh đúng là hào khí can vân.
Tạ Hạo cười khẽ, hơi phất tay áo bước qua:
- Coi như ngươi nói có lý. Bất quá loại người như vậy, Tạ Hạo ta thật đúng là không ưa!
Nhạc Vũ lại cười nhạt, cũng lười nói thêm với người này. Chỉ cảm thấy lần nói chuyện với nhau này, quả thực không giải thích được. Chẳng qua là nhìn người này cũng không có quan hệ với Tân gia. Bất quá bị ngáng chân như vậy mà tâm trạng vui vẻ vì thấy được hy vọng Linh Hư cảnh cũng bay sạch. Hơi lắc đầu, Nhạc Vũ cũng xoay người rời đi. Sau đó hắn nhanh chóng hoàn thành việc trong Vạn Tiên quật rồi rời đi trước nửa canh giờ.
Thật ra thì lúc này còn chưa hết thời gian hắn phải ở trong này, bất quá hắn có mặt hay không có mặt ở đây cũng không sao, thứ hai Hà Phàm cùng Tào Vấn vẫn luôn dễ dàng với hắn. Bên trong quật cũng không ai dám đắc tội với hắn để tránh rơi vào kết quả như Tân Minh, vì thế hắn cứ một đường rời đi không ai ngăn trở.
Theo như Trầm Như Tân nói, Quảng Lăng Tông sở hữu hai địa hỏa. Một chỗ là Ngọc Dung Phong để luyện khí, một chỗ là Phù Dung Phong để chế đan.
Theo truyền thuyết, bên trong hai ngọn núi này đều được tổ sư khai sơn năm đó dẫn vào liệt hỏa từ địa tâm, là chỗ tuyệt hảo để luyện đan chế khí. Trong Bắc hoang cũng không biết có bao nhiêu môn phái tu tiên thèm khát nơi đây. Quảng Lăng Tông cũng dựa vào đó để ngạo thị Bắc hoang về hai phương diện luyện đan luyện khí. Nhạc Vũ nghe nói ngay cả Băng Nguyệt tông đã từng thỉnh thoảng mượn nơi đây.
Một chỗ trọng địa như vậy của môn phái, đừng nói là tu vi Nhạc Vũ còn chưa đủ, cho dù ngày sau chân chính tấn thăng Kim Đan cảnh cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể tiến vào .
Chỗ mà tông môn cung cấp cho đệ tử tầng dưới của môn phái luyện đan luyện khí đều ở dưới chân núi, ở đó có đào ra ba trăm đường hầm dẫn lửa đi lên, ngay trong tông môn cũng không đủ dùng.
Vùng địa hỏ này tuy không cần tiền nhưng tông môn cũng phải bỏ ra công sức lớn để duy trì. Nếu là khai mở quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của liệt hỏa trong địa tâm.
Chỗ mà Nhạc Vũ muốn đi chính là nơi chuyên dụng cho đệ tử luyện đan dưới Phù Dung phong. Hắn vừa tới dưới chân núi thì sợ hết hồn. Chỉ thấy hơn ba ngàn người đang đứng xếp hàng trước những hầm lò dành cho việc luyện đan, kéo dài từ miệng hầm đến mấy thăm bước.
Đầu tiên hắn khẽ nhíu mày khó hiểu, sau đó điều khiển Xuyên Vân Toa bay xuống. Đúng lúc này thì một đạo kiếm quang như dải lụa chợt từ phía dưới đâm thẳng lên, trong nháy mắt đã đến sát Xuyên Vân Toa .
- Tiểu tử nơi nào đến, dám không tuân thủ quy củ nơi này!
Kiếm quang dài tới mười trượng, đến lúc này vẫn còn uy thế kinh người. Nhạc Vũ cảm giác người vừa xuất thủ cho dù chưa đạt đến cảnh giới Linh Hư thì cũng xê xích không xa. Hắn kinh hãi vội vàng điều khiển Xuyên Vân Toa đột nhiên bay vọt lên trước tránh được kiếm quang. Sau khi hạ xuống đằng xa, thu hồi Xuyên Vân Toa thì nhướng mày nhìn về chỗ kiếm quang xuất phát, chỉ thấy một nam tử đầu trọc cũng đang lạnh lùng nhìn mình.
Điều đầu tiên khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là đối phương lại có can đảm ngang nhiên xuất thủ với đồng môn. Điều thứ hai là đối phương đánh lén. Nếu không phải là tốc độ Xuyên Vân Toa cực nhanh, hồn thức hắn phát hiện sớm thì giờ chắc đã bị thương.
Điều duy nhất khiến hắn bớt giận chính là người này cũng không ra tay quá nặng, đoán chừng hắn chỉ muốn đánh rớt Xuyên Vân Toa mà thôi.
Nam tử đầu trọc kia thấy hắn đang lạnh lùng nhìn vào thì cười lạnh, tiến về trước một bước:
- Ngươi không phục? Quy củ của nơi này thì kẻ mạnh làm vua, nếu muốn có đan dược thì cứ việc đánh thắng ta.
Người này tuy bước ra nhưng đội ngũ phía sau không ai dám bước vào vị trí của hắn, ánh mắt của mọi người nhìn vào để có vẻ không vui mừng.
Nhạc Vũ cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thầm cái gì mà nhận lấy đan dược, làm sao nghe như mình sai rồi?
Chẳng qua tuy hắn đang khó hiểu nhưng sự tức giận vẫn không hề giảm đi.
Đang lúc cả hai đang gầm ghè thì bên trong cổng lớn có một thanh niên tuấn tú cười khổ đi ra:
- Hiểu lầm hiểu lầm! Phách sư đệ. Nhạc sư đệ. Ta xem nhị vị lần này bỏ qua mọi chuyện đi?
- Trầm sư huynh?
Nhạc Vũ nhướng mày, nhìn về người vừa nói, còn Trầm Như Tân bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Sư đệ ngươi cũng tới quá không khéo đi, hôm nay chính là ngày tông môn phóng đan.
Nhạc Vũ hơi hồi tưởng thì nhớ láng máng đã nghe Thượng Ngạn nói về chuyện này. Tông môn trừ ngạch định cung phụng hàng năm thì các đệ tử có thể thông qua các loại nhiệm vụ và lao dịch để có được pháp bảo và đan dược.
Những đan dược được phát theo kiểu này bình thường sẽ phát trong một ngày mà đệ tử tông môn gọi là “ Phóng đan”.
- Cái này không nhọc sư đệ ngươi quan tâm! Năm ngày sau ta sẽ giao phó linh trận trong quật thất là được!
- Ha hả! Như vậy thì tốt quá, làm phiền sư huynh rồi.
Nhạc Vũ cười khẽ, cũng không có ý tiếp tục nói gì mà đi sâu vào bên trong. Bản tâm hắn cũng không dựa vào chút thủ đoạn này để làm khó được đối phương, tối đa cũng chỉ gây khó khăn một chút nhân tiện phán đoán thực lực của Tân Minh.
Từ tình hình này xem ra thì chắc là xế chiều hôm qua hắn đã chân chính tiến tới điểm chịu đựng của Tân Minh, đã như vậy thì cũng không cần thiết bức bách quá mức.
Trong mắt hắn, phương thức hành hạ dùng dao nhỏ cắt thịt mới là phù hợp nhất, nếu thực sự ép đối phương đến mức trở mặt ngược lại không tốt.
Trong khoảnh khắc song phương kề sát nhau, Tân Minh cắn răng nói nhỏ:
- Ngươi nhớ đây! Lần khuất nhục này, Tân Minh ta sẽ khắc sâu trong lòng, trong vòng hai mươi năm nhất định sẽ hoàn lại!
Nhạc Vũ nghe vậy chỉ mỉm cười nói. Từ ngày đó hắn cứu Trương Kim Phượng thì mối thù với Tân gia đã không thể hòa giải.
Đã chỉ có kết quả không chết không thôi, vậy sao còn phải lưu lại tình cảm gì?
Bất quá trong lòng hắn vẫn thầm cảnh giác, Tân Minh nói vậy khôn phải là dọa suông.
Tân Minh nói dứt lời thì xoay người rời đi, Nhạc Vũ khẽ trầm ngâm một trận, cuối cùng cũng bật cười. Bất quá đúng lúc này có một giọng vang lên.
- Thật ra thì hắn nói cũng không sai, Nhạc sư đệ không buông bỏ như thế, chẳng phải sẽ lo lắng sau này?
- Tạ Hạo?
Nghe thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc này, Nhạc Vũ nheo mắt nhìn qua. Sau đó quả nhiên hắn thấy thân ảnh thiếu niên mười ba tuổi kia đang chắp tay đứng sau lưng. Trong lòng hắn hơi kinh hãi, chỉ mới qua một tháng mà khí thế của đối phương đã tăng vọt, trước kia chắc là ở tu vi Ngưng Dịch Kỳ, hiện giờ đã khiến hắn nhìn không ra nông sâu.
- Nhạc sư đệ, ta biết hồn lực ngươi mạnh mẽ, sáu mươi năm sau nhất định có hy vọng Kim Đan. Nhưng ngươi cũng đừng quên, tu sĩ như bọn ta không phải có tư chất tốt là có thể bước vào tiên môn. Trên đời này chuyện thiên tài vẫn lạc nhiều không kể xiết.
Vừa nói , Tạ Hạo vừa đi đến gần Nhạc Vũ, trong mắt đầy vẻ thỉnh cầu.
- Sở dĩ chư vị trưởng bối trong tông môn dễ dàng bỏ qua cho ngươi bất quá chỉ vì ngươi giải khai được Quảng Lăng tuyệt kiếm, có chút hi vọng đối với bản thân ngươi mà thôi. Chẳng qua tuy có được tam thức Quảng Lăng tuyệt kiếm nhưng mười thức sau mới là chân chính tinh hoa. Nghe nói năm xưa mấy vị tu sĩ Nguyên Anh trong tông môn ta đã từng liên thủ tìm hiểu thức thứ tư, kết quả đều rơi vào kết quả thần hồn bị thương tổn mà đành buông bỏ. Nhạc Vũ có bản lãnh gì mà dám vượt qua được mấy vị tiền bối? Nếu trong ba mươi năm mà chưa có sở đắc, ngươi cho rằng còn có mấy người có thể chờ được? Chẳng lẽ ngươi tự cho mình là một nhân vật bất khả hay sao?Trong Quảng Lăng Tông có biết bao nhiêu người chỉ cần một ngón tay cũng đủ bóp chết ngươi. Ngay như Tân Minh tuy nói mười năm sau mới có tư cách đệ tử chân truyền. Bất quá chỉ cần ba năm là đã có thể mạnh hơn ngươi.
Nhạc Vũ nghe vậy nhíu mày, cũng không biết người trước mặt này có bị thần kinh hay không, hắn không kiên nhẫn được nữa ngắt lời.
- Như vậy Tạ sư đệ cho bây giờ ta thu tay thì Tân gia sẽ bỏ qua cho ta đúng không?
Tạ Hạo nghe vậy thì con ngươi co rút lại, cuối cùng không phản bác được. Tân gia đích thật sẽ không dễ dàng bỏ qua ân oán này, không chỉ là huynh muội Tân thị mà từ thái độ của những lão nhân trong Tân gia ngày đó cũng biết được một hai. Chỉ sợ cho dù đã nhận được cảnh cáo của tông môn nhưng vẫn tự mình hành sự.
Đã không thể vãn hồi thì Nhạc Vũ cần gì phải nể mặt, thuận tay cho thiếu niên trước mặt này mất mặt lại càng thống khoái.
Tiếp đó, Nhạc Vũ lại cười một tiếng.
- Bây giờ, Tân gia có dám đụng đến ta chút nào không?
Tạ Hạo đầu tiên là há mồm muốn nói, cuối cùng lại thở hắt ra, có những thứ ân oán này, chỉ sợ Nhạc Vũ gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn đối tượng đầu tiên bị nghĩ đến sẽ là Tân gia.
- Nếu bọn họ nhất định muốn giết ta, Nhạc Vũ này tất nhiên không thể làm gì. Bất quá nếu chỉ là một chút thủ đoạn không thể lên mặt bàn, Nhạc Vũ ta lại có gì sợ?.
Thấy vẻ mặt của Tạ Hạo đã trầm xuống, Nhạc Vũ cười nhạt:
- Người tu chân như bọn ta nếu cứ sợ đầu sợ đuôi thì sao còn dũng khí cầu trường sinh? Còn như thế nào chống lại thiên đạo?
- Nhạc sư huynh đúng là hào khí can vân.
Tạ Hạo cười khẽ, hơi phất tay áo bước qua:
- Coi như ngươi nói có lý. Bất quá loại người như vậy, Tạ Hạo ta thật đúng là không ưa!
Nhạc Vũ lại cười nhạt, cũng lười nói thêm với người này. Chỉ cảm thấy lần nói chuyện với nhau này, quả thực không giải thích được. Chẳng qua là nhìn người này cũng không có quan hệ với Tân gia. Bất quá bị ngáng chân như vậy mà tâm trạng vui vẻ vì thấy được hy vọng Linh Hư cảnh cũng bay sạch. Hơi lắc đầu, Nhạc Vũ cũng xoay người rời đi. Sau đó hắn nhanh chóng hoàn thành việc trong Vạn Tiên quật rồi rời đi trước nửa canh giờ.
Thật ra thì lúc này còn chưa hết thời gian hắn phải ở trong này, bất quá hắn có mặt hay không có mặt ở đây cũng không sao, thứ hai Hà Phàm cùng Tào Vấn vẫn luôn dễ dàng với hắn. Bên trong quật cũng không ai dám đắc tội với hắn để tránh rơi vào kết quả như Tân Minh, vì thế hắn cứ một đường rời đi không ai ngăn trở.
Theo như Trầm Như Tân nói, Quảng Lăng Tông sở hữu hai địa hỏa. Một chỗ là Ngọc Dung Phong để luyện khí, một chỗ là Phù Dung Phong để chế đan.
Theo truyền thuyết, bên trong hai ngọn núi này đều được tổ sư khai sơn năm đó dẫn vào liệt hỏa từ địa tâm, là chỗ tuyệt hảo để luyện đan chế khí. Trong Bắc hoang cũng không biết có bao nhiêu môn phái tu tiên thèm khát nơi đây. Quảng Lăng Tông cũng dựa vào đó để ngạo thị Bắc hoang về hai phương diện luyện đan luyện khí. Nhạc Vũ nghe nói ngay cả Băng Nguyệt tông đã từng thỉnh thoảng mượn nơi đây.
Một chỗ trọng địa như vậy của môn phái, đừng nói là tu vi Nhạc Vũ còn chưa đủ, cho dù ngày sau chân chính tấn thăng Kim Đan cảnh cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể tiến vào .
Chỗ mà tông môn cung cấp cho đệ tử tầng dưới của môn phái luyện đan luyện khí đều ở dưới chân núi, ở đó có đào ra ba trăm đường hầm dẫn lửa đi lên, ngay trong tông môn cũng không đủ dùng.
Vùng địa hỏ này tuy không cần tiền nhưng tông môn cũng phải bỏ ra công sức lớn để duy trì. Nếu là khai mở quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của liệt hỏa trong địa tâm.
Chỗ mà Nhạc Vũ muốn đi chính là nơi chuyên dụng cho đệ tử luyện đan dưới Phù Dung phong. Hắn vừa tới dưới chân núi thì sợ hết hồn. Chỉ thấy hơn ba ngàn người đang đứng xếp hàng trước những hầm lò dành cho việc luyện đan, kéo dài từ miệng hầm đến mấy thăm bước.
Đầu tiên hắn khẽ nhíu mày khó hiểu, sau đó điều khiển Xuyên Vân Toa bay xuống. Đúng lúc này thì một đạo kiếm quang như dải lụa chợt từ phía dưới đâm thẳng lên, trong nháy mắt đã đến sát Xuyên Vân Toa .
- Tiểu tử nơi nào đến, dám không tuân thủ quy củ nơi này!
Kiếm quang dài tới mười trượng, đến lúc này vẫn còn uy thế kinh người. Nhạc Vũ cảm giác người vừa xuất thủ cho dù chưa đạt đến cảnh giới Linh Hư thì cũng xê xích không xa. Hắn kinh hãi vội vàng điều khiển Xuyên Vân Toa đột nhiên bay vọt lên trước tránh được kiếm quang. Sau khi hạ xuống đằng xa, thu hồi Xuyên Vân Toa thì nhướng mày nhìn về chỗ kiếm quang xuất phát, chỉ thấy một nam tử đầu trọc cũng đang lạnh lùng nhìn mình.
Điều đầu tiên khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là đối phương lại có can đảm ngang nhiên xuất thủ với đồng môn. Điều thứ hai là đối phương đánh lén. Nếu không phải là tốc độ Xuyên Vân Toa cực nhanh, hồn thức hắn phát hiện sớm thì giờ chắc đã bị thương.
Điều duy nhất khiến hắn bớt giận chính là người này cũng không ra tay quá nặng, đoán chừng hắn chỉ muốn đánh rớt Xuyên Vân Toa mà thôi.
Nam tử đầu trọc kia thấy hắn đang lạnh lùng nhìn vào thì cười lạnh, tiến về trước một bước:
- Ngươi không phục? Quy củ của nơi này thì kẻ mạnh làm vua, nếu muốn có đan dược thì cứ việc đánh thắng ta.
Người này tuy bước ra nhưng đội ngũ phía sau không ai dám bước vào vị trí của hắn, ánh mắt của mọi người nhìn vào để có vẻ không vui mừng.
Nhạc Vũ cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thầm cái gì mà nhận lấy đan dược, làm sao nghe như mình sai rồi?
Chẳng qua tuy hắn đang khó hiểu nhưng sự tức giận vẫn không hề giảm đi.
Đang lúc cả hai đang gầm ghè thì bên trong cổng lớn có một thanh niên tuấn tú cười khổ đi ra:
- Hiểu lầm hiểu lầm! Phách sư đệ. Nhạc sư đệ. Ta xem nhị vị lần này bỏ qua mọi chuyện đi?
- Trầm sư huynh?
Nhạc Vũ nhướng mày, nhìn về người vừa nói, còn Trầm Như Tân bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Sư đệ ngươi cũng tới quá không khéo đi, hôm nay chính là ngày tông môn phóng đan.
Nhạc Vũ hơi hồi tưởng thì nhớ láng máng đã nghe Thượng Ngạn nói về chuyện này. Tông môn trừ ngạch định cung phụng hàng năm thì các đệ tử có thể thông qua các loại nhiệm vụ và lao dịch để có được pháp bảo và đan dược.
Những đan dược được phát theo kiểu này bình thường sẽ phát trong một ngày mà đệ tử tông môn gọi là “ Phóng đan”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.