Chương 669: Sát ý ngập trời.
Khai Hoang
08/06/2013
Vào lúc phá vỡ hàng rào không gian, trong lòng Nhạc Vũ đã một mảnh lạnh buốt thấu xương.
Trong sát na bước ra khỏi Thập Phương Môn, vừa lúc hắn trông thấy quanh người Đoan Mộc Hàn dấy lên liệt diễm rừng rực, toàn bộ thân hình đang nhanh chóng nhạt nhòa. Chỉ có cặp mắt vẫn sáng ngời nhìn mình với vẻ đau thương vô tận.
- Là Hàn Nhi.
Nhạc Vũ đau xé ngực, đầu óc trống rỗng, bản thân từ trưa một mạch chạy đến đây vậy mà vẫn chậm một bước sao? Sau một khắc, liền đã trông thấy Lệ Bi Hồi chụp một trảo vào ngực nàng lấy ra một đoàn huyết dịch vàng óng.
Phảng phất như một nắp cống nào đó trong đầu triệt để tan vỡ, sát niệm vô tân như hung thú viễn cổ theo đó gào thét tuôn ra, lệ khí trong lồng ngực bạo ngược đến cực hạn, tựa như một thanh đao vô cùng sắc bén cắt lồng ngực hắn thành vô số vết thương, máu tươi đầm đìa. Song quyền hắn nắm chặt, pháp lực lan tràn khiến không gian bốn phía chấn động dữ dội.
Nhạc Vũ lại một lần nữa nhớ lại thời điểm kiếp trước, hắn cũng đồng dạng bất lực nhìn cô gái giống Chiến Tuyết tới cực điểm cứ thế nhắm mắt chết đi trước mặt hắn.
Cho dù hắn biết Đoan Mộc Hàn còn có phân thân ở Quảng Lăng tông, nhưng khi nhìn thấy ý buồn bã nồng đậm trong mắt Đoan Mộc Hàn lẫn một kích kia của Lệ Bi Hồi, Nhạc Vũ vẫn giận đến thiếu chút nữa mất đi lý trí, ẩn ước cảm giác được bản thân đã lạc mất một đồ vật nào đó thiêng liêng với mình.
Nhìn về thân ảnh đang lộ vẻ thần tình phức tạp, trong tay cầm một đoàn huyết dịch vàng óng bị cưỡng ép đông lại, khóe mắt Nhạc Vũ lập tức bạo liệt, một tia máu tươi theo miệng vết thương thẩm thấu rót vào mắt khiến hắn nhòe nhoẹt.
- Đồ nghiệt súc!
Cực độ đau thương, cực hạn nổi giận, trong một sát na này đã tìm được chỗ tháo nước. Nhạc Vũ nâng tay lên đã dùng Long Tước phiến quạt ra hơn ba trăm cây Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, thất thải lôi quang sinh ra từ chữ ‘Đình” trong thần hồn bắn ra như mưa, lại đem Thông Thiên Long Ngục Ấn tế lên cao rồi ầm ầm đập tới!
Vào lúc này hắn hoàn toàn không suy nghĩ được gì, trong đầu chỉ có một ý niệm là dùng hết thủ đoạn giết hết những kẻ có mặt nơi đây vừa bức Đoan Mộc Hàn tự tuyệt, một tên cũng không để lại!
Trong khoảnh khắc ra ray, trong đầu Nhạc Vũ như có một dòng sông băng chảy xuôi, bản năng chiến đấu tích lũy qua hàng ngàn lần sinh tử khiến cho trong sâu thẳm nội tâm của hắn khôi phục đến mức tận cùng tỉnh táo.
Thần niệm triển khai khắp nơi khiến hắn trong chốc lát đã hiểu rõ thực lực đối thủ. Hai ngũ kiếp Tán Tiên, hai Yêu Đế thập ngũ giai, còn thêm hai tên Đại Thừa, hai vị Yêu Vương.
Chiếc ngân chung đột nhiên chụp xuống ngăn ở trước người Lệ Bi Hồi đã bị Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm trong khoảnh khắc xuyên thủng mấy trăm lỗ, đánh thành nát bấy. Còn lại hơn hai trăm đạo ngũ sắc quang châm vẫn còn dư thế tiếp tục xuyên thấu thì bị một tầng băng bích đột nhiên ngưng tụ chặn lại. Theo từng tiếng ầm ầm nổ vang, Lệ Bi Hồi bắn ra mười trượng, trước ngực đột nhiên lộ ra mấy vết thương đầm đìa máu tươi.
Ngay sau đó Thông Thiên Long Ngục Ấn hóa thành phạm vi vạn trượng trên bầu trời, che lấp cả một khoảng thiên địa, như một ngọn cự sơn dùng thế Thái Sơn áp đỉnh trùng trùng điệp điệp đè xuống.
Trong mắt Lệ Bi Hồi lộ ra một tia kinh hoảng, vội vàng phun ra một viên yêu đan tuyết sắc, lại hóa ra thiên địa pháp tướng là thân thể Li Giao mới tạm thời đỡ được ấn tỉ này.
Nhạc Vũ lại vung Long Tước Phiến lên, tiếp tục đánh ra 300 cây Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm. Trong lòng hắn tràn ngập khoái ý vô tận, lửa giận ngập trời tựa hồ cũng thoáng hạ nhiệt độ, hắn thầm nghĩ phải để Lệ Bi Hồi chết nhanh lên, chết không có chỗ chôn!
Bất quá sau một khắc, một lăng thuẫn vàng kim nhàn nhạt từ trên không trung giáng xuống, kèm theo tiếng hừ lạnh của một trung niên:
- Trước mặt chúng ta mà ngươi còn muốn giết người hay sao?
Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm chạm phải lăng thuẫn vẫn lập tức xuyên thủng. Lúc này lại có vô số đằng mạn hồng tử sắc đột ngột từ dưới đất trồi lên cản lấy. Những ngũ sắc quang châm vẫn quét ngang thế như chẻ tre, đến cuối cùng mấy trăm cây Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm mới bị mấy chục đạo đao mang cực lớn mang theo khí tức yêu lực khổng lồ đánh rớt.
Cùng lúc, mấy người bên cạnh đồng thời xuất thủ, hoặc là tế lên pháp bảo hay thần thông nâng Thông Thiên Long Ngục Ấn lên, Lệ Bi Hồi vội vàng lắc mình thoát ra từ bên dưới ấn tỉ.
Nhạc Vũ ngẩng mạnh lên nhìn về trên không, giống như hung thú bị quấy rầy lúc đang bắt mồi, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn phụt lên.
Trên không trung có bốn người đang cười lạnh, khí tức quanh người ẩn ước tương hợp với thiên địa, lại ẩn ước áp chế thiên địa một phương, bốn luồng thần niệm khổng lồ nặng như núi áp xuống.
Ánh mắt Nhạc Vũ nhìn về người bên trái vừa mới xuất ra lăng thuẫn.
- Ngươi đáng chết!
Một vòng lệ sắc bắn ra trong mắt hắn, ý niệm sắc bén như hủy thiên diệt địa bắn lên lập tức đâm rách áp chế thần hồn. Trong nháy mắt, Nhạc Vũ đã bố trí xong thập nhị diện Huyền Nguyên Tụ Linh Trận kì quanh người cùng với Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, thêm vào Đại Ngũ Hành tụ linh nhị pháp đại trận. Long Tước phiến trong tay đã lại hội tụ lên ngũ sắc quang hoa mãnh liệt.
Người kia lập tức biến sắc, đánh ra một thanh phi kiếm tử sắc về Nhạc Vũ, lạnh lùng nói:
- Mấy vị đạo hữu còn không ra tay? Thủ đoạn kẻ này tựa hồ đã độ kiếp Đại Thừa, tốt nhất đừng để hắn dùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, còn có những tiên phù kia!
- Không cho phép hắn càn rỡ!
Người mở miệng là một thanh sam đạo nhân, lão nói xong thì đánh ra mười hai viên châu phát ra vô số lôi lực từ trên cao nện xuống.
Hai vị Yêu Đế bên cạnh cũng cười lạnh. Một vị sau lưng đột nhiên triển khai tám phiến mỏng như cánh ve, vẫy mạnh một cái liền có yêu lực vô tận phun ra, hóa thành đao mang lợi hại trảm tới. Một vị khác thì sắc mặt ngưng trọng đem cánh tay trái nổ tung, tất cả huyết nhục hóa thành một đạo lục mang vây lấy một quả màu vàng ố phát ra khí tức tanh hôi đâm thẳng xuống.
Thần sắc Nhạc Vũ thê lương, Long Tước phiến vẫy mạnh bùng lên một mảnh ngũ sắc quang hoa sáng chói. Vô luận là kiếm mang đao khí hay viên châu thu lôi đều bị bắn ngược trở về, thanh phi kiếm càng loạng choạng như muốn rớt.
Chỉ có quả độc châm màu vàng ố vẫn xuyên qua hết thảy, liên tục đột phá Vạn Mộc Phong Thần Bích cùng Huyền Quy Tiên Trạc đánh vào trên người hắn, chạm vào Long Lân kim giáp phát ra tiếng kêu đinh đang.
Trong lòng bốn người kia đều sớm có dự liệu, thấy thế hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục chuẩn bị thần thông pháp bảo, lần nữa đánh xuống.
Nhạc Vũ không hề để ý, Thiên Mộc Trâm cắm trên búi tóc chẳng biết từ lúc nào đã ở trong tay hắn. Trong nháy mắt kiếm khí Thanh Đế Trường Sinh đã thôn thổ bất định đi theo một quỹ tích huyền ảo ưu mỹ, trong miệng nhẹ nhàng thốt ra một chữ ‘Tru '!
Từ lồng ngực Nhạc Vũ xuất ra một đoàn tơ máu, tên đạo nhân ngoài cùng bên trái cũng phát ra một tiếng kêu rên. Tán Tiên không có thực thể song trong cơ thể vẫn còn một đại lượng tinh huyết bản mệnh, trong khoảnh khắc đã bị lực pháp tắc phủ nhận tồn tại! Vỡ vụn tiêu hóa! Bản thể nguyên thần cũng tùy theo tiêu tán non nửa, hai chí bảo vừa tế ra bên cạnh lúc này vô lực rơi xuống.
Nhạc Vũ thật sự đã đưa thân vào trong mưa to gió lớn. Tám đạo đao mang lợi hại, thanh thế càng mạnh hơn vừa rồi ầm ầm đánh nát Vạn Mộc Phong Thần Bích. Ngay tiếp sau đó ở bên ngoài, hơn ngàn cây Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm cũng nổ thành bột mịn.
Tiếp đó mười hai viên Lôi Châu liên tục phá vỡ hư ảnh Huyền Vũ cùng Băng Diễm huyền quang chướng, lôi lực còn sót lại đánh vào trong cơ thể bị chữ “Đình” trong nguyên thần của hắn hấp thu toàn bộ.
Cùng lúc lại thêm một quả độc châm bắn xuống thì phía chân trời cũng lóe lên một đạo kim quang, chính là Đằng Huyền rốt cuộc đã tìm đến, đánh ra một đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang bắn ngược độc châm trở về.
Khóe miệng Nhạc Vũ tràn máu, vành môi nhếch lên vẻ tàn nhẫn. Hắn phất tay thôi động Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết, trong chốc lát vô số lực từ đã quấn lấy quanh người Tán Tiên trọng thương.
Hắn đang muốn phát lực xé toạc người này thành mảnh nhỏ thì bên cạnh đã có mấy đạo bảo quang đánh tới.
Trong lồng ngực của Nhạc Vũ cảm giác uất ức không chịu nổi. Hai lần ra tay đều bị ngăn cản, đau thương sát ý thủy chung không được thổ lộ, giống như lửa cháy thiêu đốt ngũ tạng khiến hắn nổi giận đến cực hạn.
- Cút hết cho ta!
Theo một tiếng gào thét, đoàn năng lượng ngũ sắc trong đan điền tựa hồ như cảm ứng được khí cơ bạo ngược của thần hồn nên đột nhiên cuồng loạn, xuất ra một khối khí ngũ sắc cực kỳ thuần tịnh rót vào đan điền.
Nhạc Vũ dồn toàn bộ pháp lực ngưng tụ thành một Hỗn Nguyên thủ ấn ầm ầm đánh ra. Trong khoảnh khắc vang lên tiếng nổ như muốn hủy thiên diệt địa.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy ngũ tạng chấn động, toàn bộ lệch vị trí. Mấy người trước hắn, bao gồm hai Yêu Đế, một Tán Tiên đều thuộc về bảy cường giả tuyệt đỉnh đương thế đều lộ vẻ không dám tin bị đánh bay đi ngàn trượng. Uy lực một chưởng này tựa hồ đạt đến ngàn vạn thạch lực!
Tên Tán Tiên vừa bị trọng thương bởi Quảng Lăng tuyệt kiếm ngay trước mắt mọi người bị Nhạc Vũ dùng Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết cường bạo xé rách!
Trong sát na bước ra khỏi Thập Phương Môn, vừa lúc hắn trông thấy quanh người Đoan Mộc Hàn dấy lên liệt diễm rừng rực, toàn bộ thân hình đang nhanh chóng nhạt nhòa. Chỉ có cặp mắt vẫn sáng ngời nhìn mình với vẻ đau thương vô tận.
- Là Hàn Nhi.
Nhạc Vũ đau xé ngực, đầu óc trống rỗng, bản thân từ trưa một mạch chạy đến đây vậy mà vẫn chậm một bước sao? Sau một khắc, liền đã trông thấy Lệ Bi Hồi chụp một trảo vào ngực nàng lấy ra một đoàn huyết dịch vàng óng.
Phảng phất như một nắp cống nào đó trong đầu triệt để tan vỡ, sát niệm vô tân như hung thú viễn cổ theo đó gào thét tuôn ra, lệ khí trong lồng ngực bạo ngược đến cực hạn, tựa như một thanh đao vô cùng sắc bén cắt lồng ngực hắn thành vô số vết thương, máu tươi đầm đìa. Song quyền hắn nắm chặt, pháp lực lan tràn khiến không gian bốn phía chấn động dữ dội.
Nhạc Vũ lại một lần nữa nhớ lại thời điểm kiếp trước, hắn cũng đồng dạng bất lực nhìn cô gái giống Chiến Tuyết tới cực điểm cứ thế nhắm mắt chết đi trước mặt hắn.
Cho dù hắn biết Đoan Mộc Hàn còn có phân thân ở Quảng Lăng tông, nhưng khi nhìn thấy ý buồn bã nồng đậm trong mắt Đoan Mộc Hàn lẫn một kích kia của Lệ Bi Hồi, Nhạc Vũ vẫn giận đến thiếu chút nữa mất đi lý trí, ẩn ước cảm giác được bản thân đã lạc mất một đồ vật nào đó thiêng liêng với mình.
Nhìn về thân ảnh đang lộ vẻ thần tình phức tạp, trong tay cầm một đoàn huyết dịch vàng óng bị cưỡng ép đông lại, khóe mắt Nhạc Vũ lập tức bạo liệt, một tia máu tươi theo miệng vết thương thẩm thấu rót vào mắt khiến hắn nhòe nhoẹt.
- Đồ nghiệt súc!
Cực độ đau thương, cực hạn nổi giận, trong một sát na này đã tìm được chỗ tháo nước. Nhạc Vũ nâng tay lên đã dùng Long Tước phiến quạt ra hơn ba trăm cây Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, thất thải lôi quang sinh ra từ chữ ‘Đình” trong thần hồn bắn ra như mưa, lại đem Thông Thiên Long Ngục Ấn tế lên cao rồi ầm ầm đập tới!
Vào lúc này hắn hoàn toàn không suy nghĩ được gì, trong đầu chỉ có một ý niệm là dùng hết thủ đoạn giết hết những kẻ có mặt nơi đây vừa bức Đoan Mộc Hàn tự tuyệt, một tên cũng không để lại!
Trong khoảnh khắc ra ray, trong đầu Nhạc Vũ như có một dòng sông băng chảy xuôi, bản năng chiến đấu tích lũy qua hàng ngàn lần sinh tử khiến cho trong sâu thẳm nội tâm của hắn khôi phục đến mức tận cùng tỉnh táo.
Thần niệm triển khai khắp nơi khiến hắn trong chốc lát đã hiểu rõ thực lực đối thủ. Hai ngũ kiếp Tán Tiên, hai Yêu Đế thập ngũ giai, còn thêm hai tên Đại Thừa, hai vị Yêu Vương.
Chiếc ngân chung đột nhiên chụp xuống ngăn ở trước người Lệ Bi Hồi đã bị Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm trong khoảnh khắc xuyên thủng mấy trăm lỗ, đánh thành nát bấy. Còn lại hơn hai trăm đạo ngũ sắc quang châm vẫn còn dư thế tiếp tục xuyên thấu thì bị một tầng băng bích đột nhiên ngưng tụ chặn lại. Theo từng tiếng ầm ầm nổ vang, Lệ Bi Hồi bắn ra mười trượng, trước ngực đột nhiên lộ ra mấy vết thương đầm đìa máu tươi.
Ngay sau đó Thông Thiên Long Ngục Ấn hóa thành phạm vi vạn trượng trên bầu trời, che lấp cả một khoảng thiên địa, như một ngọn cự sơn dùng thế Thái Sơn áp đỉnh trùng trùng điệp điệp đè xuống.
Trong mắt Lệ Bi Hồi lộ ra một tia kinh hoảng, vội vàng phun ra một viên yêu đan tuyết sắc, lại hóa ra thiên địa pháp tướng là thân thể Li Giao mới tạm thời đỡ được ấn tỉ này.
Nhạc Vũ lại vung Long Tước Phiến lên, tiếp tục đánh ra 300 cây Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm. Trong lòng hắn tràn ngập khoái ý vô tận, lửa giận ngập trời tựa hồ cũng thoáng hạ nhiệt độ, hắn thầm nghĩ phải để Lệ Bi Hồi chết nhanh lên, chết không có chỗ chôn!
Bất quá sau một khắc, một lăng thuẫn vàng kim nhàn nhạt từ trên không trung giáng xuống, kèm theo tiếng hừ lạnh của một trung niên:
- Trước mặt chúng ta mà ngươi còn muốn giết người hay sao?
Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm chạm phải lăng thuẫn vẫn lập tức xuyên thủng. Lúc này lại có vô số đằng mạn hồng tử sắc đột ngột từ dưới đất trồi lên cản lấy. Những ngũ sắc quang châm vẫn quét ngang thế như chẻ tre, đến cuối cùng mấy trăm cây Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm mới bị mấy chục đạo đao mang cực lớn mang theo khí tức yêu lực khổng lồ đánh rớt.
Cùng lúc, mấy người bên cạnh đồng thời xuất thủ, hoặc là tế lên pháp bảo hay thần thông nâng Thông Thiên Long Ngục Ấn lên, Lệ Bi Hồi vội vàng lắc mình thoát ra từ bên dưới ấn tỉ.
Nhạc Vũ ngẩng mạnh lên nhìn về trên không, giống như hung thú bị quấy rầy lúc đang bắt mồi, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn phụt lên.
Trên không trung có bốn người đang cười lạnh, khí tức quanh người ẩn ước tương hợp với thiên địa, lại ẩn ước áp chế thiên địa một phương, bốn luồng thần niệm khổng lồ nặng như núi áp xuống.
Ánh mắt Nhạc Vũ nhìn về người bên trái vừa mới xuất ra lăng thuẫn.
- Ngươi đáng chết!
Một vòng lệ sắc bắn ra trong mắt hắn, ý niệm sắc bén như hủy thiên diệt địa bắn lên lập tức đâm rách áp chế thần hồn. Trong nháy mắt, Nhạc Vũ đã bố trí xong thập nhị diện Huyền Nguyên Tụ Linh Trận kì quanh người cùng với Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, thêm vào Đại Ngũ Hành tụ linh nhị pháp đại trận. Long Tước phiến trong tay đã lại hội tụ lên ngũ sắc quang hoa mãnh liệt.
Người kia lập tức biến sắc, đánh ra một thanh phi kiếm tử sắc về Nhạc Vũ, lạnh lùng nói:
- Mấy vị đạo hữu còn không ra tay? Thủ đoạn kẻ này tựa hồ đã độ kiếp Đại Thừa, tốt nhất đừng để hắn dùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, còn có những tiên phù kia!
- Không cho phép hắn càn rỡ!
Người mở miệng là một thanh sam đạo nhân, lão nói xong thì đánh ra mười hai viên châu phát ra vô số lôi lực từ trên cao nện xuống.
Hai vị Yêu Đế bên cạnh cũng cười lạnh. Một vị sau lưng đột nhiên triển khai tám phiến mỏng như cánh ve, vẫy mạnh một cái liền có yêu lực vô tận phun ra, hóa thành đao mang lợi hại trảm tới. Một vị khác thì sắc mặt ngưng trọng đem cánh tay trái nổ tung, tất cả huyết nhục hóa thành một đạo lục mang vây lấy một quả màu vàng ố phát ra khí tức tanh hôi đâm thẳng xuống.
Thần sắc Nhạc Vũ thê lương, Long Tước phiến vẫy mạnh bùng lên một mảnh ngũ sắc quang hoa sáng chói. Vô luận là kiếm mang đao khí hay viên châu thu lôi đều bị bắn ngược trở về, thanh phi kiếm càng loạng choạng như muốn rớt.
Chỉ có quả độc châm màu vàng ố vẫn xuyên qua hết thảy, liên tục đột phá Vạn Mộc Phong Thần Bích cùng Huyền Quy Tiên Trạc đánh vào trên người hắn, chạm vào Long Lân kim giáp phát ra tiếng kêu đinh đang.
Trong lòng bốn người kia đều sớm có dự liệu, thấy thế hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục chuẩn bị thần thông pháp bảo, lần nữa đánh xuống.
Nhạc Vũ không hề để ý, Thiên Mộc Trâm cắm trên búi tóc chẳng biết từ lúc nào đã ở trong tay hắn. Trong nháy mắt kiếm khí Thanh Đế Trường Sinh đã thôn thổ bất định đi theo một quỹ tích huyền ảo ưu mỹ, trong miệng nhẹ nhàng thốt ra một chữ ‘Tru '!
Từ lồng ngực Nhạc Vũ xuất ra một đoàn tơ máu, tên đạo nhân ngoài cùng bên trái cũng phát ra một tiếng kêu rên. Tán Tiên không có thực thể song trong cơ thể vẫn còn một đại lượng tinh huyết bản mệnh, trong khoảnh khắc đã bị lực pháp tắc phủ nhận tồn tại! Vỡ vụn tiêu hóa! Bản thể nguyên thần cũng tùy theo tiêu tán non nửa, hai chí bảo vừa tế ra bên cạnh lúc này vô lực rơi xuống.
Nhạc Vũ thật sự đã đưa thân vào trong mưa to gió lớn. Tám đạo đao mang lợi hại, thanh thế càng mạnh hơn vừa rồi ầm ầm đánh nát Vạn Mộc Phong Thần Bích. Ngay tiếp sau đó ở bên ngoài, hơn ngàn cây Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm cũng nổ thành bột mịn.
Tiếp đó mười hai viên Lôi Châu liên tục phá vỡ hư ảnh Huyền Vũ cùng Băng Diễm huyền quang chướng, lôi lực còn sót lại đánh vào trong cơ thể bị chữ “Đình” trong nguyên thần của hắn hấp thu toàn bộ.
Cùng lúc lại thêm một quả độc châm bắn xuống thì phía chân trời cũng lóe lên một đạo kim quang, chính là Đằng Huyền rốt cuộc đã tìm đến, đánh ra một đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang bắn ngược độc châm trở về.
Khóe miệng Nhạc Vũ tràn máu, vành môi nhếch lên vẻ tàn nhẫn. Hắn phất tay thôi động Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết, trong chốc lát vô số lực từ đã quấn lấy quanh người Tán Tiên trọng thương.
Hắn đang muốn phát lực xé toạc người này thành mảnh nhỏ thì bên cạnh đã có mấy đạo bảo quang đánh tới.
Trong lồng ngực của Nhạc Vũ cảm giác uất ức không chịu nổi. Hai lần ra tay đều bị ngăn cản, đau thương sát ý thủy chung không được thổ lộ, giống như lửa cháy thiêu đốt ngũ tạng khiến hắn nổi giận đến cực hạn.
- Cút hết cho ta!
Theo một tiếng gào thét, đoàn năng lượng ngũ sắc trong đan điền tựa hồ như cảm ứng được khí cơ bạo ngược của thần hồn nên đột nhiên cuồng loạn, xuất ra một khối khí ngũ sắc cực kỳ thuần tịnh rót vào đan điền.
Nhạc Vũ dồn toàn bộ pháp lực ngưng tụ thành một Hỗn Nguyên thủ ấn ầm ầm đánh ra. Trong khoảnh khắc vang lên tiếng nổ như muốn hủy thiên diệt địa.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy ngũ tạng chấn động, toàn bộ lệch vị trí. Mấy người trước hắn, bao gồm hai Yêu Đế, một Tán Tiên đều thuộc về bảy cường giả tuyệt đỉnh đương thế đều lộ vẻ không dám tin bị đánh bay đi ngàn trượng. Uy lực một chưởng này tựa hồ đạt đến ngàn vạn thạch lực!
Tên Tán Tiên vừa bị trọng thương bởi Quảng Lăng tuyệt kiếm ngay trước mắt mọi người bị Nhạc Vũ dùng Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết cường bạo xé rách!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.