Chương 241: Sơ hở nho nhỏ
Khai Hoang
16/03/2013
Quả nhiên! Khi hình ảnh phân tích cơ nhân kết cấu của thi thể Kim Đan tu sĩ hoàn toàn hoàn thành trong đầu Nhạc Vũ, hắn không khỏi khẽ lắc đầu.
Tế bào cốt tủy của tu sĩ Linh Hư cảnh Tâm Động kỳ vẫn chỉ là màu bạc nhàn nhạt, mà tu sĩ Kim Đan cũng đã bao phủ một tầng màu bạc dày đặc, hơn nữa trong đó còn có chút xu hướng chuyển hóa thành màu vàng nhạt. Nhưng có lẽ do nguyên nhân cảnh giới của tu sĩ này chỉ vừa tới Cố Đan, vì thế dấu hiệu còn chưa được rõ ràng.
Làm Nhạc Vũ cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ chính là khi hắn phân tích tầng ngoài cơ nhân nhất cấp, chỉ có tầng ngoài biểu hiện ra, những nơi khác phần lớn là trống không, nghĩ tới có lẽ còn chưa phân tích được. Hắn có cảm giác nếu không phải hệ thống đã tiến hóa, chỉ sợ ngay cả phần thô thiển nhất này cũng không cách nào tiến hành phân tích.
Cười khổ một tiếng, Nhạc Vũ thu hồi Đại Hỗn Nguyên chân khí, sau đó chợt cảm giác choáng váng hoa mắt.
Một mặt là vì phân tích vượt ngoài năng lực, tiêu hao quá nhiều trí nhớ. Một mặt là bởi vì Đại Hỗn Nguyên chân khí gần sắp khô kiệt.
Vị Kim Đan tu sĩ trước mặt mặc dù vẫn lạc, nhưng dư âm pháp lực bên trong cơ thể cộng thêm phòng hộ cấm chế Linh trận, cho dù bị Kim Đan tu sĩ cầm theo ngũ phẩm huyền binh chính diện công kích, cũng khó mà công phá phòng ngự. Điều này cũng chính là nguyên nhân Quảng Lăng Tông dám lưu lại di thể của những vị tiền bối tổ sư như thế. Nhìn như có chút tùy ý, thật ra cũng bảo vệ rất vẹn toàn.
Nếu không phải lúc hắn xâm nhập vào, đem Hỗn Nguyên chân lực chuyển thành Ngũ Sắc Thần Quang, hóa giải Linh trận phòng hộ cùng pháp lực bản thân tu sĩ Kim Đan này, thật rất khó tiếp xúc được thi thể trước mắt.
Đợi khi cảm giác choáng váng đã hồi phục lại, Nhạc Vũ bắt đầu chính thức khắc lục phù văn, giữa chân mày dần dần lộ ra vài phần vui vẻ.
Thật ra trong lòng hắn cũng không cảm thấy thất vọng. Đối với tình hình hôm nay, hắn đã sớm dự đoán trước. Chẳng qua ngày sau chỉ sợ hắn càng phải tiêu phí thêm thời gian đến đọc thêm tàng thư. Nếu hệ thống trí năng phụ trợ có thể tiếp tục tiến hóa, như vậy việc phân tích cơ nhân càng sâu thêm một tầng, thậm chí hoàn thành cả phân tích, cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa lần này cũng không phải hoàn toàn không đạt được gì, ít nhất lúc trước phân tích cơ nhân của hai tu sĩ Linh Hư cảnh đã đạt được so sánh. Thân thể cùng tế bào kết cấu của di thể đối với giai đoạn tôi thể sau đó của hắn cũng giúp ích không nhỏ.
Duy chỉ có điều làm hắn tiếc nuối chính là hắn chỉ có thể ở lại nơi này thời gian một năm. Thật không biết đến khi đó năng lực phân tích của hắn có thể tiến hóa được đến mức độ làm cho hắn hài lòng hay không.
Vừa rồi khi Tào Vấn bỏ đi cũng cố ý để lại bút khắc lục phù văn chuyên dụng cùng đủ loại bột phấn tinh thạch và chu sa. Nhưng không nói rõ cách dùng, hiển nhiên là có dự định dùng chuyện này khảo nghiệm kiến thức cùng trình độ về pháp trận của hắn.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, đầu tiên đem một bộ phận bột phấn màu lam cùng màu đỏ linh thạch đổ vào trong một chiếc lọ, lại bỏ thêm toái ti của Thiên Niên Đào Mộc, cùng Linh Quy Huyết bát cấp vẫn bảo tồn linh tính, sau khi quấy đều, hắn mới bắt đầu vẽ.
Lúc trước hắn nghiên cứu cấm chế Linh trận nơi này, không phải chỉ làm ra vẻ giả vờ giả vịt mà thôi, thật sự có bỏ công phu bên trong. Đối với cả Linh trận hắn đã ghi khắc trong lòng, vì vậy lúc hạ bút cũng nhanh thoăn thoắt, không hề dừng lại giây phút nào mà làm liền một mạch. Cho dù thỉnh thoảng dừng lại cũng chỉ vì đổi bút và điều chế lại linh mặc mà thôi.
Bởi vì nhu cầu linh lực trong Linh trận không giống nhau, đương nhiên số lượng cùng tài liệu bột phấn linh thạch cũng khác nhau. Cho nên bút dùng vẽ phù văn cùng điều chế linh mặc lúc nào cũng cần được thay đổi.
Đợi khi hắn đem toàn bộ những bộ phận còn chưa hoàn thành của trận đồ làm xong, đã là hai canh giờ sau.
- Chỉ còn dư lại chút chi nhánh cuối chưa đầy một phần mười của Linh trận mà thôi, cũng đã khó khăn như vậy. Muốn độc lập hoàn thành cả đại trận lại cần dùng bao nhiêu thời gian?
Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, xem ra Hà Phàm nói lao dịch ở nơi này làm tâm thần mệt mỏi, cũng không phải lời nói suông.
Thử nghĩ xem phải khắc vẽ liên tục suốt hai canh giờ, hắn có được hệ thống trí năng phụ trợ giúp đỡ cùng điều tiết thân thể, vẫn còn cảm thấy tâm thần dị thường mỏi mệt, những người khác tự nhiên càng thêm không chịu nổi.
Hơn nữa nếu suy tính từ độ khó khăn đơn thuần, bộ vị chủ trận khó khăn ít nhất phải mạnh hơn bộ phận mà hắn chịu trách nhiệm khắc vẽ tới mấy lần. Vị Tào tu sĩ có thể một mình hoàn thành thật làm người khác vừa kinh vừa bội phục.
Dựa theo cách nói của Hà Phàm, nơi này hiện có hơn sáu trăm Kim Đan tu sĩ, hai mươi lăm Nguyên Anh tu sĩ, cơ hồ mỗi tháng đều phải khắc vẽ linh trận lại một lần, lượng công việc to lớn thật khiến người không ngừng chắt lưỡi hít hà.
Sau khi hoàn thành, Nhạc Vũ dự định tìm kiếm Tào Vấn, nhưng cấm chế của Linh trận nơi này có thể cách trở thần thức, tuy hồn lực của hắn thật mạnh, nhưng truyền ra không hơn ba trăm thước.
Nếu trực tiếp đi ra ngoài tìm kiếm, nơi này là trọng địa tông môn, hiển nhiên cũng không thích hợp xông loạn. Vừa rồi hắn cùng Hà Phàm đi vào cũng đã phát hiện nơi này đường vào quanh quanh co co, uyển như mê cung.
- Thật không biết Tào Vấn kia khi nào mới có thể trở về?
Nhạc Vũ vừa suy tư vừa đi về phía cửa động, thầm nghĩ thân phận bên ngoài của mình dù sao cũng là đệ tử chân truyền tông môn, ở chỗ này đi quanh xem xét một chút hẳn sẽ không sao. Nhưng khi hắn vừa muốn bước ra cửa, trong lòng chợt động, lại quay vào trong động ngồi xuống xếp bằng.
- Vị Tào sư thúc kia chỉ nói muốn ta một mình hoàn thành Linh trận này, lại không có quy định gì về thời gian. Nếu suy đoán như vậy, hơn phân nửa hắn cho rằng trước khi hắn trở lại ta tuyệt không thể hoàn thành. Nếu là như thế ta cũng nên giấu dốt một chút! Có kinh nghiệm xảy ra tại Truyền Pháp tiền điện, đối với Trận Phù cũng không nên biểu hiện nổi bật quá mức. Nếu tạo hình ảnh quá xuất chúng sẽ không tốt, cây cao chịu gió lớn, phân tấc này ngày sau mình cũng nên chú ý.
Trong nội tâm vừa nghĩ như vậy, Nhạc Vũ liền dứt khoát ngồi yên tìm hiểu những phù văn học tập được trong tàng thư mấy ngày trước. Nhưng hai canh giờ sau hắn không tự chủ được lại nhíu mày.
Theo cách nói của Hà Phàm, lao dịch nơi này mỗi ngày chỉ cần thực hiện hai canh giờ là được. Nhưng từ sáng tới hiện tại cũng đã qua bốn canh giờ, Tào Vấn kia chẳng lẽ lại quên mất mình sao?
Trước khi hắn vào Vạn Tiên Quật, chỉ hận không thể ở càng lâu càng tốt. Nhưng khi đã hiểu rõ tình huống, ngại vướng chân tay, hắn thật không muốn mỗi ngày đều lãng phí thời gian ở nơi này quá nhiều.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ không khỏi dần dần có chút nôn nóng. Nhưng ngay khi hắn vừa sinh lòng do dự có nên chủ động đi tìm người hay không, linh thức của hắn liền cảm giác được vị lão nhân mà hắn đang chờ đợi đang chậm rãi đi về trước cửa.
- Ta đã cố ý đợi ngươi mấy canh giờ, hi vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng.
Vừa mới bước vào cửa động, Tào Vấn hừ lạnh một tiếng, nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt hắn liền biến đổi. Linh giác của hắn cảm nhận Linh trận nơi này vận chuyển hoàn toàn hòa hợp một thể, không còn vẻ trì trệ không tiến như trước khi hắn rời đi. Khi Tào Vấn chăm chú nhìn lại, quả nhiên thấy Linh trận cấm chế đã hoàn toàn hoàn thành.
Chỉ thoáng giật mình, Tào Vấn phục hồi lại tinh thần. Sau đó lại hít sâu một hơi, không chút phản ứng nhìn Nhạc Vũ:
- Ngươi hoàn thành những thứ này, tổng cộng sử dụng bao nhiêu thời gian?
Nhạc Vũ nghe vậy hơi nhướng mày, hình ảnh đối lập trong hệ thống trí năng phụ trợ giúp cho hắn nắm bắt được bất kỳ biến hóa chi tiết nào của hình ảnh trước mắt. Mà vẻ mặt dị thường vừa rồi của Tào Vấn tất nhiên không chạy thoát hai mắt của hắn.
Trong đầu thoáng xoay chuyển ý nghĩ, Nhạc Vũ cũng không nghĩ ngợi nhiều về vấn đề này, hướng đối phương thi lễ:
- Đệ tử xấu hổ, dùng hơn bốn canh giờ mới hoàn thành!
Theo hắn nghĩ đến đối phương chỉ là kinh ngạc mình có thể hoàn thành được chuyện mà hắn nghĩ không thể hoàn thành mà thôi.
Mà quả nhiên khi Nhạc Vũ vừa nói xong, Tào Vấn lạnh nhạt gật đầu:
- Vậy cũng xem như rất tốt! Lúc trước ngươi nói có chút thành tựu trong Phù Trận, cũng xem như không phải nói suông. Trình độ này dù là những thuộc hạ của ta cũng không bằng, cũng được! Trời đã tối, ngươi có thể trở về, ngày mai nhớ tới sớm một chút.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, lại thi lễ, thấy đối phương phất tay mới dời bước đi ra khỏi cửa động. Lẽ ra lúc này hắn nên cảm thấy dễ dàng mới đúng, nhưng trong lòng mơ hồ thấy không thích hợp, cảm giác như mình đã bỏ sót chuyện gì.
Hắn dốc sức suy nghĩ, nhưng lại thế nào cũng không nghĩ ra.
Thoáng suy ngẫm, Nhạc Vũ lại buồn cười lắc đầu, lại bước nhanh hơn. Con đường nơi này tuy phức tạp, nhưng chỉ cần những nơi hắn từng đi qua, chưa bao giờ bị quên lãng.
Nhưng giờ phút này Nhạc Vũ không hề hay biết chính là, sau khi hắn đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt của Tào Vấn chợt động, bước nhanh tới nhìn vào những dụng cụ đựng linh mặc, cầm lên tinh tế xem xét.
- Một hai canh giờ trước! Nhìn vẻ lắng đọng cùng độ khô ráo của linh mặc, tuyệt không sai. Hắn thật sự chỉ dùng hai canh giờ.
Ngay khi hoàn toàn chứng thực phỏng đoán, hai tay Tào Vấn không nhịn được khẽ run. Tiếp theo hắn hít sâu một hơi, đem những dụng cụ đặt xuống, sau đó lại dùng tay chạm vào bộ phận trận đồ Nhạc Vũ vừa vẽ trước đó.
Giờ khắc này, linh thức của lão nhân hoàn toàn mở ra với khả năng lớn nhất, dò tìm mỗi một bút sâu cạn nặng nhẹ bên trong, cùng phân bộ của Thiên Niên Đào Mộc ngưng kết cố định, toàn bộ trình độ hô ứng cùng cộng hưởng của Linh trận cùng thiên địa linh khí.
Theo thời gian trôi qua, ý vui mừng trên mặt vị lão nhân càng lúc càng tràn đầy, đến cuối cùng hắn không chút do dự xoay người rời đi thật nhanh, cũng không để ý tới dáng vẻ bản thân, bước nhanh chạy thẳng ra ngoài cửa động.
Ngay khi hắn vừa xông lên tầng thứ hai, Tào Vấn chợt nhìn thấy bóng người chợt lóe trước mắt, khi hắn chăm chú nhìn lại, chính là Hà Phàm ngăn cản đường đi của mình.
Tế bào cốt tủy của tu sĩ Linh Hư cảnh Tâm Động kỳ vẫn chỉ là màu bạc nhàn nhạt, mà tu sĩ Kim Đan cũng đã bao phủ một tầng màu bạc dày đặc, hơn nữa trong đó còn có chút xu hướng chuyển hóa thành màu vàng nhạt. Nhưng có lẽ do nguyên nhân cảnh giới của tu sĩ này chỉ vừa tới Cố Đan, vì thế dấu hiệu còn chưa được rõ ràng.
Làm Nhạc Vũ cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ chính là khi hắn phân tích tầng ngoài cơ nhân nhất cấp, chỉ có tầng ngoài biểu hiện ra, những nơi khác phần lớn là trống không, nghĩ tới có lẽ còn chưa phân tích được. Hắn có cảm giác nếu không phải hệ thống đã tiến hóa, chỉ sợ ngay cả phần thô thiển nhất này cũng không cách nào tiến hành phân tích.
Cười khổ một tiếng, Nhạc Vũ thu hồi Đại Hỗn Nguyên chân khí, sau đó chợt cảm giác choáng váng hoa mắt.
Một mặt là vì phân tích vượt ngoài năng lực, tiêu hao quá nhiều trí nhớ. Một mặt là bởi vì Đại Hỗn Nguyên chân khí gần sắp khô kiệt.
Vị Kim Đan tu sĩ trước mặt mặc dù vẫn lạc, nhưng dư âm pháp lực bên trong cơ thể cộng thêm phòng hộ cấm chế Linh trận, cho dù bị Kim Đan tu sĩ cầm theo ngũ phẩm huyền binh chính diện công kích, cũng khó mà công phá phòng ngự. Điều này cũng chính là nguyên nhân Quảng Lăng Tông dám lưu lại di thể của những vị tiền bối tổ sư như thế. Nhìn như có chút tùy ý, thật ra cũng bảo vệ rất vẹn toàn.
Nếu không phải lúc hắn xâm nhập vào, đem Hỗn Nguyên chân lực chuyển thành Ngũ Sắc Thần Quang, hóa giải Linh trận phòng hộ cùng pháp lực bản thân tu sĩ Kim Đan này, thật rất khó tiếp xúc được thi thể trước mắt.
Đợi khi cảm giác choáng váng đã hồi phục lại, Nhạc Vũ bắt đầu chính thức khắc lục phù văn, giữa chân mày dần dần lộ ra vài phần vui vẻ.
Thật ra trong lòng hắn cũng không cảm thấy thất vọng. Đối với tình hình hôm nay, hắn đã sớm dự đoán trước. Chẳng qua ngày sau chỉ sợ hắn càng phải tiêu phí thêm thời gian đến đọc thêm tàng thư. Nếu hệ thống trí năng phụ trợ có thể tiếp tục tiến hóa, như vậy việc phân tích cơ nhân càng sâu thêm một tầng, thậm chí hoàn thành cả phân tích, cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa lần này cũng không phải hoàn toàn không đạt được gì, ít nhất lúc trước phân tích cơ nhân của hai tu sĩ Linh Hư cảnh đã đạt được so sánh. Thân thể cùng tế bào kết cấu của di thể đối với giai đoạn tôi thể sau đó của hắn cũng giúp ích không nhỏ.
Duy chỉ có điều làm hắn tiếc nuối chính là hắn chỉ có thể ở lại nơi này thời gian một năm. Thật không biết đến khi đó năng lực phân tích của hắn có thể tiến hóa được đến mức độ làm cho hắn hài lòng hay không.
Vừa rồi khi Tào Vấn bỏ đi cũng cố ý để lại bút khắc lục phù văn chuyên dụng cùng đủ loại bột phấn tinh thạch và chu sa. Nhưng không nói rõ cách dùng, hiển nhiên là có dự định dùng chuyện này khảo nghiệm kiến thức cùng trình độ về pháp trận của hắn.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, đầu tiên đem một bộ phận bột phấn màu lam cùng màu đỏ linh thạch đổ vào trong một chiếc lọ, lại bỏ thêm toái ti của Thiên Niên Đào Mộc, cùng Linh Quy Huyết bát cấp vẫn bảo tồn linh tính, sau khi quấy đều, hắn mới bắt đầu vẽ.
Lúc trước hắn nghiên cứu cấm chế Linh trận nơi này, không phải chỉ làm ra vẻ giả vờ giả vịt mà thôi, thật sự có bỏ công phu bên trong. Đối với cả Linh trận hắn đã ghi khắc trong lòng, vì vậy lúc hạ bút cũng nhanh thoăn thoắt, không hề dừng lại giây phút nào mà làm liền một mạch. Cho dù thỉnh thoảng dừng lại cũng chỉ vì đổi bút và điều chế lại linh mặc mà thôi.
Bởi vì nhu cầu linh lực trong Linh trận không giống nhau, đương nhiên số lượng cùng tài liệu bột phấn linh thạch cũng khác nhau. Cho nên bút dùng vẽ phù văn cùng điều chế linh mặc lúc nào cũng cần được thay đổi.
Đợi khi hắn đem toàn bộ những bộ phận còn chưa hoàn thành của trận đồ làm xong, đã là hai canh giờ sau.
- Chỉ còn dư lại chút chi nhánh cuối chưa đầy một phần mười của Linh trận mà thôi, cũng đã khó khăn như vậy. Muốn độc lập hoàn thành cả đại trận lại cần dùng bao nhiêu thời gian?
Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, xem ra Hà Phàm nói lao dịch ở nơi này làm tâm thần mệt mỏi, cũng không phải lời nói suông.
Thử nghĩ xem phải khắc vẽ liên tục suốt hai canh giờ, hắn có được hệ thống trí năng phụ trợ giúp đỡ cùng điều tiết thân thể, vẫn còn cảm thấy tâm thần dị thường mỏi mệt, những người khác tự nhiên càng thêm không chịu nổi.
Hơn nữa nếu suy tính từ độ khó khăn đơn thuần, bộ vị chủ trận khó khăn ít nhất phải mạnh hơn bộ phận mà hắn chịu trách nhiệm khắc vẽ tới mấy lần. Vị Tào tu sĩ có thể một mình hoàn thành thật làm người khác vừa kinh vừa bội phục.
Dựa theo cách nói của Hà Phàm, nơi này hiện có hơn sáu trăm Kim Đan tu sĩ, hai mươi lăm Nguyên Anh tu sĩ, cơ hồ mỗi tháng đều phải khắc vẽ linh trận lại một lần, lượng công việc to lớn thật khiến người không ngừng chắt lưỡi hít hà.
Sau khi hoàn thành, Nhạc Vũ dự định tìm kiếm Tào Vấn, nhưng cấm chế của Linh trận nơi này có thể cách trở thần thức, tuy hồn lực của hắn thật mạnh, nhưng truyền ra không hơn ba trăm thước.
Nếu trực tiếp đi ra ngoài tìm kiếm, nơi này là trọng địa tông môn, hiển nhiên cũng không thích hợp xông loạn. Vừa rồi hắn cùng Hà Phàm đi vào cũng đã phát hiện nơi này đường vào quanh quanh co co, uyển như mê cung.
- Thật không biết Tào Vấn kia khi nào mới có thể trở về?
Nhạc Vũ vừa suy tư vừa đi về phía cửa động, thầm nghĩ thân phận bên ngoài của mình dù sao cũng là đệ tử chân truyền tông môn, ở chỗ này đi quanh xem xét một chút hẳn sẽ không sao. Nhưng khi hắn vừa muốn bước ra cửa, trong lòng chợt động, lại quay vào trong động ngồi xuống xếp bằng.
- Vị Tào sư thúc kia chỉ nói muốn ta một mình hoàn thành Linh trận này, lại không có quy định gì về thời gian. Nếu suy đoán như vậy, hơn phân nửa hắn cho rằng trước khi hắn trở lại ta tuyệt không thể hoàn thành. Nếu là như thế ta cũng nên giấu dốt một chút! Có kinh nghiệm xảy ra tại Truyền Pháp tiền điện, đối với Trận Phù cũng không nên biểu hiện nổi bật quá mức. Nếu tạo hình ảnh quá xuất chúng sẽ không tốt, cây cao chịu gió lớn, phân tấc này ngày sau mình cũng nên chú ý.
Trong nội tâm vừa nghĩ như vậy, Nhạc Vũ liền dứt khoát ngồi yên tìm hiểu những phù văn học tập được trong tàng thư mấy ngày trước. Nhưng hai canh giờ sau hắn không tự chủ được lại nhíu mày.
Theo cách nói của Hà Phàm, lao dịch nơi này mỗi ngày chỉ cần thực hiện hai canh giờ là được. Nhưng từ sáng tới hiện tại cũng đã qua bốn canh giờ, Tào Vấn kia chẳng lẽ lại quên mất mình sao?
Trước khi hắn vào Vạn Tiên Quật, chỉ hận không thể ở càng lâu càng tốt. Nhưng khi đã hiểu rõ tình huống, ngại vướng chân tay, hắn thật không muốn mỗi ngày đều lãng phí thời gian ở nơi này quá nhiều.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ không khỏi dần dần có chút nôn nóng. Nhưng ngay khi hắn vừa sinh lòng do dự có nên chủ động đi tìm người hay không, linh thức của hắn liền cảm giác được vị lão nhân mà hắn đang chờ đợi đang chậm rãi đi về trước cửa.
- Ta đã cố ý đợi ngươi mấy canh giờ, hi vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng.
Vừa mới bước vào cửa động, Tào Vấn hừ lạnh một tiếng, nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt hắn liền biến đổi. Linh giác của hắn cảm nhận Linh trận nơi này vận chuyển hoàn toàn hòa hợp một thể, không còn vẻ trì trệ không tiến như trước khi hắn rời đi. Khi Tào Vấn chăm chú nhìn lại, quả nhiên thấy Linh trận cấm chế đã hoàn toàn hoàn thành.
Chỉ thoáng giật mình, Tào Vấn phục hồi lại tinh thần. Sau đó lại hít sâu một hơi, không chút phản ứng nhìn Nhạc Vũ:
- Ngươi hoàn thành những thứ này, tổng cộng sử dụng bao nhiêu thời gian?
Nhạc Vũ nghe vậy hơi nhướng mày, hình ảnh đối lập trong hệ thống trí năng phụ trợ giúp cho hắn nắm bắt được bất kỳ biến hóa chi tiết nào của hình ảnh trước mắt. Mà vẻ mặt dị thường vừa rồi của Tào Vấn tất nhiên không chạy thoát hai mắt của hắn.
Trong đầu thoáng xoay chuyển ý nghĩ, Nhạc Vũ cũng không nghĩ ngợi nhiều về vấn đề này, hướng đối phương thi lễ:
- Đệ tử xấu hổ, dùng hơn bốn canh giờ mới hoàn thành!
Theo hắn nghĩ đến đối phương chỉ là kinh ngạc mình có thể hoàn thành được chuyện mà hắn nghĩ không thể hoàn thành mà thôi.
Mà quả nhiên khi Nhạc Vũ vừa nói xong, Tào Vấn lạnh nhạt gật đầu:
- Vậy cũng xem như rất tốt! Lúc trước ngươi nói có chút thành tựu trong Phù Trận, cũng xem như không phải nói suông. Trình độ này dù là những thuộc hạ của ta cũng không bằng, cũng được! Trời đã tối, ngươi có thể trở về, ngày mai nhớ tới sớm một chút.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, lại thi lễ, thấy đối phương phất tay mới dời bước đi ra khỏi cửa động. Lẽ ra lúc này hắn nên cảm thấy dễ dàng mới đúng, nhưng trong lòng mơ hồ thấy không thích hợp, cảm giác như mình đã bỏ sót chuyện gì.
Hắn dốc sức suy nghĩ, nhưng lại thế nào cũng không nghĩ ra.
Thoáng suy ngẫm, Nhạc Vũ lại buồn cười lắc đầu, lại bước nhanh hơn. Con đường nơi này tuy phức tạp, nhưng chỉ cần những nơi hắn từng đi qua, chưa bao giờ bị quên lãng.
Nhưng giờ phút này Nhạc Vũ không hề hay biết chính là, sau khi hắn đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt của Tào Vấn chợt động, bước nhanh tới nhìn vào những dụng cụ đựng linh mặc, cầm lên tinh tế xem xét.
- Một hai canh giờ trước! Nhìn vẻ lắng đọng cùng độ khô ráo của linh mặc, tuyệt không sai. Hắn thật sự chỉ dùng hai canh giờ.
Ngay khi hoàn toàn chứng thực phỏng đoán, hai tay Tào Vấn không nhịn được khẽ run. Tiếp theo hắn hít sâu một hơi, đem những dụng cụ đặt xuống, sau đó lại dùng tay chạm vào bộ phận trận đồ Nhạc Vũ vừa vẽ trước đó.
Giờ khắc này, linh thức của lão nhân hoàn toàn mở ra với khả năng lớn nhất, dò tìm mỗi một bút sâu cạn nặng nhẹ bên trong, cùng phân bộ của Thiên Niên Đào Mộc ngưng kết cố định, toàn bộ trình độ hô ứng cùng cộng hưởng của Linh trận cùng thiên địa linh khí.
Theo thời gian trôi qua, ý vui mừng trên mặt vị lão nhân càng lúc càng tràn đầy, đến cuối cùng hắn không chút do dự xoay người rời đi thật nhanh, cũng không để ý tới dáng vẻ bản thân, bước nhanh chạy thẳng ra ngoài cửa động.
Ngay khi hắn vừa xông lên tầng thứ hai, Tào Vấn chợt nhìn thấy bóng người chợt lóe trước mắt, khi hắn chăm chú nhìn lại, chính là Hà Phàm ngăn cản đường đi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.