Chương 343: Ta hận thương thiên!
Khai Hoang
16/03/2013
- Lỗi nhi, cha thấy con quá xúc động rồi! Nhân vật như Thân quản sự, chúng ta có thể đánh hắn hay sao? Thượng Quan gia tiền nhiều thế lớn, chỉ thò tay có thể khiến cho chúng ta cửa nát nhà tan! Hôm nay bọn hắn lại chiếm chữ lý, bẩm báo quan phủ con cũng sẽ thiệt thòi.
Bên trong căn phòng nhỏ leo lét ánh đèn mờ tối, Đinh Nhị Oa hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai:
- Ngày mai theo cha đến Thượng Quan gia gặp Thân quản sự xin lỗi. Vô luận đánh hay mắng, con đều phải chịu đựng cho cha! Cha nhờ người cầu tình một chút, hoặc là có thể giải quyết được! Bằng không có lẽ sẽ gặp họa diệt môn.
Đinh Lỗi trầm mặc không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Đinh Nhị Oa thấy thế không khỏi lắc đầu:
- Còn việc Thiến nhi, đúng là nàng không tên, nhưng theo tình hình hôm nay, nhà chúng ta trừ phi bán đi, nếu không có táng gia bại sản cũng không lấy ra được tám mươi xâu tiền. Hôn sự này bỏ qua đi thôi! Để cha bảo mẹ con tìm hôn sự khác vậy.
Đinh Lỗi cầm đũa trong tay, gân xanh nổi vồng lên căng cứng. Đinh Nhị Oa biết con mình phiền lòng, thở dài một tiếng cũng không tiếp tục làm phiền hắn.
Khi lùa hạt cơm cuối cùng vào trong miệng, Đinh Lỗi liền buông chén xuống, đi vào phòng nằm. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền não, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ánh mắt buồn bã thê lương của Thiến nhi.
Hắn chợt nghiêng người, cảm giác toàn thân nóng hổi, hơi thở dồn dập, trong lòng ngực phảng phất như có cỗ ý chí đang sôi trào. Hắn suy nghĩ một chút lại đứng lên đi vào phòng chứa củi cầm lên thanh đao chặt củi đã bồi hắn mấy năm qua. Hai ngày trước hắn vừa mài một lần, vẫn vô cùng sắc bén. Hắn dùng tay vuốt ve lưỡi đao, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân tràn vào trong đầu.
Qua một lúc lâu, Đinh Lôi đặt đao xuống, sắc mặt ảm đạm quay trở về phòng. Giết chết những kẻ kia thì thế nào? Cha mẹ cũng đã già rồi, không gánh vác nổi mười lăm mẫu ruộng kia. Còn có quan phủ, Đinh Nhị Oa nói rất đúng, hắn không giành được Thiến nhi trở về.
Ngày này ban đêm, Đinh Lỗi lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được. Cho đến canh ba, hắn mơ mơ màng màng nhắm mắt. Không biết thời gian qua bao lâu, chợt nghe thấy bên ngoài đầy tiếng huyên náo, mới thức tỉnh. Chỉ thấy ngoài cửa sổ đã là bình minh, mà ở phương hướng bắc thôn có tiếng người khóc thét. Thôn dân cũng đang ồn ào chạy về phía đó. Đinh Lỗi kinh hãi, vội vàng chạy ra cửa. Đợi đến khi hắn vọt tới bắc thôn, trong lòng lạnh như băng. Nơi đám người tụ tập chính là trước cửa nhà Thiến nhi.
Hắn đẩy những người đang vây xem, chen vào bên trong nhà, sau đó liền sững sờ tại chỗ. Trên xà nhà, một sợi dây treo lơ lửng, thi thể lạnh như băng của Thiến nhi đã được đưa xuống đất. Đôi mắt nàng nhắm chặt, giống như đang ngủ thiếp. Mấy thân thích của nàng còn đang gào khóc, còn có Vân nương đang ngây ngốc ngồi bên cạnh thi thể nữ nhi, trong miệng không ngừng thì thầm. Sau đó không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên thức tỉnh, liền đâm đầu đập vào cây cột gần đó.
Hai mắt Đinh Lỗi trợn tròn, tia máu tươi chảy xuống. Cho đến khi nhìn thấy mẹ của Thiến nhi được mọi người nhanh tay cản lại, lúc này vẻ mặt hắn chợt buông lỏng. Chẳng qua hai nắm tay vẫn nắm thật chặt, móng tay xuyên thấu vào tận trong da thịt!
Sau đó cả người Đinh Lỗi như thất hồn lạc phách, mơ mơ màng màng không biết khi nào mới rời khỏi nhà Thiến nhi, lảo đảo đi về nhà mình.
- Vì sao Thiến nhi phải tìm đến cái chết? Cho dù ngày sau phải sống tạm bợ, cũng tốt hơn là suy nghĩ nông cạn như vậy mà!
- Rõ ràng hết thảy đều rất tốt, tại sao chỉ trong một ngày lại thay đổi tất cả?
- Đều do Vân nương, đang tốt đẹp tự dưng đi mượn tiền của Thượng Quan gia làm chi?
- Không đúng, cũng không thể trách bà ấy! Vân nương không biết chữ, chẳng qua chỉ là bị lừa mà thôi. Muốn trách chỉ có thể trách Thượng Quan gia!
- Còn có Đinh Phụng trưởng thôn, uổng là trưởng bối lại làm ra chuyện táng tận thiên lương.
- Lão thiên gia, ta thật hận! Đinh Lỗi cả đời này đều giúp mọi người làm chuyên tốt, hàng xóm có việc xưa nay luôn giúp đỡ. Nhưng vì sao đối đãi bạc tình với ta như thế?
Cơ hồ như đang trong giấc mộng, Đinh Lỗi chỉ nhớ tới nụ cười thê lương của Thiến nhi trước khi chết. Cỗ hỏa khí vô danh thôn phệ lòng người như thời thời khắc khắc muốn xông phá lồng ngực lao ra!
Hắn đờ đẫn quay về nhà mình, Đinh Lỗi bỗng nhiên ngẩn người, chỉ thấy đại hán mặt vàng hôm qua đang thô bạo đạp lên người cha mẹ mình. Đinh Nhị Oa cũng không kháng cự, chỉ lôi kéo tay vợ mình không ngừng quỳ lạy.
- Đó là Thân quản sự, hôm qua hắn không phải đã bị ta đánh sao? Tại sao lại tới? Phụ thân vì sao phải làm như thế?
Trong con ngươi Đinh Lỗi bỗng dưng co rụt lại, phát hiện phía sau hán tử mặt vàng đi theo hai mươi mấy gia đinh thân thể khỏe mạnh, còn có quan sai đeo yêu đao tay cầm côn, đứng ngay ngoài cửa với vẻ hung thần ác sát.
Vừa nhìn thấy hắn, Thân quản sự mặt mày sưng húp nhất thời vui mừng:
- Mấy người các ngươi còn không bắt lại người này cho ta?
Quan sai kia vừa nghe liền cười, cầm xiềng xích tới xích hắn. Đầu óc Đinh Lỗi như đần độn mặc cho quan sai xích hắn lại. Đinh Nhị Oa thấy thế nhất thời kinh hãi kêu lên:
- Thân đại gia! Ngài có biết nam thành Vương Vân? Đó là chí giao trước kia của tiểu lão nhi. Lỗi nhi tuổi trẻ không hiểu chuyện, hôm qua vì tình thế cấp bách nhất thời nên phạm lỗi, kính xin ngài đại nhân đừng chấp lỗi tiểu nhân, nhìn mặt mũi Vương Vân lão gia bỏ qua một lần! Chỉ cần không vào quan phủ, mặc ngươi đánh cũng tốt mắng cũng được! Không phải ngài muốn lấy vài mẫu ruộng của nhà chúng ta sao, chúng ta có thể bồi thường.
- Vương Vân? Tên ở thành nam sao? Ta biết hắn, nhưng hắn coi là thứ gì?
Thân quản sự lạnh lùng cười một tiếng, chợt xô té Đinh Nhị Oa, sau đó một cước giẫm lên đầu hắn:
- Về phần mẫu ruộng của nhà ngươi, hôm nay ta không cần! Hôm nay ta nhất định muốn ngươi cửa nát nhà tan, tử tôn đoạn tuyệt!
Trong mắt Đinh Lỗi nhất thời đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn một màn này. Da thịt cả người phồng lên, tay cầm xiềng xích đang từ từ căng thẳng.
Thân quản sự kia phảng phất còn chưa hết giận, lại hung hăng đạp mấy đá trên người Thân quản sự, sau đó thấy một bóng người bên cạnh nhào tới, chắn trên người Đinh Nhị Oa, Thân quản sự đầu tiên hoảng hốt mới phát hiện là mẫu thân Đinh Lỗi.
Hắn nhất thời càng tức giận, chân phải nặng nề đạp xuống.
Lúc này một sai dịch bên cạnh cũng phát hiện ra Đinh Lỗi dị thường, thản nhiên cười dùng yêu đao gõ đầu Đinh Lỗi.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với chúng ta sao? Biết điều đứng yên cho ta! Thân quản sự kiện ngươi vô cớ đả thương người, đại nhân muốn ngươi theo bọn ta đến nha huyện đối chất! Thành thật một chút thì ăn ít đau khổ, nếu không…
Bỗng nhiên trong đầu như có vật gì bùng nổ, Đinh Lỗi mạnh mẽ xông về phía trước, lực lượng làm hai tên sai nha lảo đảo, khóa sắt rời tay. Đinh Lỗi chợt giãy dụa, khóa sắc vỡ tan. Ngay sau đó hắn lại dùng uy thế sét đánh chụp lấy yêu đao một gã sai nha rút mạnh, trở tay chém tới, liền chém đứt đầu người này!
Giờ khắc này Đinh Lỗi bỗng nhiên có loại ảo giác, phảng phất như thanh yêu đao kia vốn là một phần của thân thể hắn. Tay hắn vừa tiếp xúc tới chuôi đao, liền có một cảm giác thành thục nói không nên lời.
Hắn không còn kịp suy nghĩ, lại đem yêu đao huy ra, đem thân thể tên sai nha còn lại chặt ngang người. Lưỡi đao cắt vào trong da thịt, sau đó dị thường cắt vào trong cột sống, không chút khó khăn liền cắt đứt, trường đao đi qua, lưỡi đao bkhông có chút sứt mẻ.
Cho đến lúc này đám gia đinh kinh hô, sau đó ồn ào bỏ chạy. Thân quản sự há to miệng trợn mắt nhìn một màn trước mắt.
Đinh Lỗi tiện tay chém mấy người, sau đó lạnh lùng đi tới trước mặt đại hán mặt vàng. Một đao chém đứt chân phải hắn đang giẫm lên người Đinh Nhị Oa.
Thân quản sự chợt cảm giác lạnh như băng, đau đớn không chịu nổi té ngã trên đất. Lúc này hắn mới cảm giác được đau đớn kịch liệt, một cảm giác hít thở không thông, vô cùng khủng hoảng lan tràn trong lòng hắn.
- Đinh ca, Đinh ca! Hôm nay do Thân nhị không đúng, ta đáng chết…
Vẻ mặt Đinh Lỗi hờ hững, một đao chém rụng tay phải Thân quản sự.
- Một đao này là vì Thiến nhi! Nếu không phải ngươi thiết lập cạm bẫy, Thiến nhi sẽ không nghĩ nông cạn.
Hán tử mặt vàng lại kêu rống lên, Đinh Lỗi không chút động dung, lại chém một đao cắt đứt tay trái hắn.
- Một đao này là vì cha ta! Ngươi muốn ta cửa nát nhà tan, đoạn tuyệt tử tôn. Như vậy hôm nay ta lấy mạng chó của ngươi trước!
Khi ánh đao sáng như tuyết xẹt qua, vòi máu vung lên, lúc này tên hán tử đã hấp hối. Đinh Lỗi nhìn hắn, không quan tâm chết sống, lạnh lùng nhìn về phía trước. Hai mươi mấy gia đinh giờ phút này tay cầm gậy do dự không dám tiến tới, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi nồng đậm.
Đinh Lỗi nhếch môi, cầm đao xông vào đám người, đem bọn hắn xua tan.
Hắn xoay người, lại nhìn cha mẹ mình. Chỉ thấy phu thê Đinh Nhị Oa vẻ mặt đờ đẫn nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ trước mắt.
Trong mắt Đinh Lỗi chợt lóe lên vẻ bi ai, hắn không nói chuyện, chỉ yên lặng cầm yêu đao của vài tên nha sai đi thẳng tới bắc thôn.
Thuận đường đi tới cửa thôn, sau đó rẽ qua, chính là đường vào nhà thôn trưởng. Đinh Lỗi cơ hồ không chút do dự dùng một cước đạp thẳng vào cửa lớn, xông vào nhà. Chỉ thấy trưởng thôn Đinh Phụng sắc mặt tái nhợt đang ngồi bên trong.
Đinh Lỗi híp mắt, đầu tiên né sang bên cạnh tránh chiếc ghế do con trai Đinh Phụng ném tới. Sau đó lững thững đi tới, ánh đao vung ra, liền cắt đứt đầu người kia. Ngay sau đó lại một đao giết chết Đinh Phụng ngay trên ghế.
Ánh mắt hắn lại xẹt qua nữ nhân cùng hài tử trong phòng, liền xoay người bỏ ra ngoài.
Hắn vốn giết hết cả nhà họ, nhưng trong nhà đã không còn nam nhân, những người còn lại có giết hay không giết cũng không có gì khác nhau.
Bên trong căn phòng nhỏ leo lét ánh đèn mờ tối, Đinh Nhị Oa hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai:
- Ngày mai theo cha đến Thượng Quan gia gặp Thân quản sự xin lỗi. Vô luận đánh hay mắng, con đều phải chịu đựng cho cha! Cha nhờ người cầu tình một chút, hoặc là có thể giải quyết được! Bằng không có lẽ sẽ gặp họa diệt môn.
Đinh Lỗi trầm mặc không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Đinh Nhị Oa thấy thế không khỏi lắc đầu:
- Còn việc Thiến nhi, đúng là nàng không tên, nhưng theo tình hình hôm nay, nhà chúng ta trừ phi bán đi, nếu không có táng gia bại sản cũng không lấy ra được tám mươi xâu tiền. Hôn sự này bỏ qua đi thôi! Để cha bảo mẹ con tìm hôn sự khác vậy.
Đinh Lỗi cầm đũa trong tay, gân xanh nổi vồng lên căng cứng. Đinh Nhị Oa biết con mình phiền lòng, thở dài một tiếng cũng không tiếp tục làm phiền hắn.
Khi lùa hạt cơm cuối cùng vào trong miệng, Đinh Lỗi liền buông chén xuống, đi vào phòng nằm. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền não, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ánh mắt buồn bã thê lương của Thiến nhi.
Hắn chợt nghiêng người, cảm giác toàn thân nóng hổi, hơi thở dồn dập, trong lòng ngực phảng phất như có cỗ ý chí đang sôi trào. Hắn suy nghĩ một chút lại đứng lên đi vào phòng chứa củi cầm lên thanh đao chặt củi đã bồi hắn mấy năm qua. Hai ngày trước hắn vừa mài một lần, vẫn vô cùng sắc bén. Hắn dùng tay vuốt ve lưỡi đao, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân tràn vào trong đầu.
Qua một lúc lâu, Đinh Lôi đặt đao xuống, sắc mặt ảm đạm quay trở về phòng. Giết chết những kẻ kia thì thế nào? Cha mẹ cũng đã già rồi, không gánh vác nổi mười lăm mẫu ruộng kia. Còn có quan phủ, Đinh Nhị Oa nói rất đúng, hắn không giành được Thiến nhi trở về.
Ngày này ban đêm, Đinh Lỗi lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được. Cho đến canh ba, hắn mơ mơ màng màng nhắm mắt. Không biết thời gian qua bao lâu, chợt nghe thấy bên ngoài đầy tiếng huyên náo, mới thức tỉnh. Chỉ thấy ngoài cửa sổ đã là bình minh, mà ở phương hướng bắc thôn có tiếng người khóc thét. Thôn dân cũng đang ồn ào chạy về phía đó. Đinh Lỗi kinh hãi, vội vàng chạy ra cửa. Đợi đến khi hắn vọt tới bắc thôn, trong lòng lạnh như băng. Nơi đám người tụ tập chính là trước cửa nhà Thiến nhi.
Hắn đẩy những người đang vây xem, chen vào bên trong nhà, sau đó liền sững sờ tại chỗ. Trên xà nhà, một sợi dây treo lơ lửng, thi thể lạnh như băng của Thiến nhi đã được đưa xuống đất. Đôi mắt nàng nhắm chặt, giống như đang ngủ thiếp. Mấy thân thích của nàng còn đang gào khóc, còn có Vân nương đang ngây ngốc ngồi bên cạnh thi thể nữ nhi, trong miệng không ngừng thì thầm. Sau đó không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên thức tỉnh, liền đâm đầu đập vào cây cột gần đó.
Hai mắt Đinh Lỗi trợn tròn, tia máu tươi chảy xuống. Cho đến khi nhìn thấy mẹ của Thiến nhi được mọi người nhanh tay cản lại, lúc này vẻ mặt hắn chợt buông lỏng. Chẳng qua hai nắm tay vẫn nắm thật chặt, móng tay xuyên thấu vào tận trong da thịt!
Sau đó cả người Đinh Lỗi như thất hồn lạc phách, mơ mơ màng màng không biết khi nào mới rời khỏi nhà Thiến nhi, lảo đảo đi về nhà mình.
- Vì sao Thiến nhi phải tìm đến cái chết? Cho dù ngày sau phải sống tạm bợ, cũng tốt hơn là suy nghĩ nông cạn như vậy mà!
- Rõ ràng hết thảy đều rất tốt, tại sao chỉ trong một ngày lại thay đổi tất cả?
- Đều do Vân nương, đang tốt đẹp tự dưng đi mượn tiền của Thượng Quan gia làm chi?
- Không đúng, cũng không thể trách bà ấy! Vân nương không biết chữ, chẳng qua chỉ là bị lừa mà thôi. Muốn trách chỉ có thể trách Thượng Quan gia!
- Còn có Đinh Phụng trưởng thôn, uổng là trưởng bối lại làm ra chuyện táng tận thiên lương.
- Lão thiên gia, ta thật hận! Đinh Lỗi cả đời này đều giúp mọi người làm chuyên tốt, hàng xóm có việc xưa nay luôn giúp đỡ. Nhưng vì sao đối đãi bạc tình với ta như thế?
Cơ hồ như đang trong giấc mộng, Đinh Lỗi chỉ nhớ tới nụ cười thê lương của Thiến nhi trước khi chết. Cỗ hỏa khí vô danh thôn phệ lòng người như thời thời khắc khắc muốn xông phá lồng ngực lao ra!
Hắn đờ đẫn quay về nhà mình, Đinh Lỗi bỗng nhiên ngẩn người, chỉ thấy đại hán mặt vàng hôm qua đang thô bạo đạp lên người cha mẹ mình. Đinh Nhị Oa cũng không kháng cự, chỉ lôi kéo tay vợ mình không ngừng quỳ lạy.
- Đó là Thân quản sự, hôm qua hắn không phải đã bị ta đánh sao? Tại sao lại tới? Phụ thân vì sao phải làm như thế?
Trong con ngươi Đinh Lỗi bỗng dưng co rụt lại, phát hiện phía sau hán tử mặt vàng đi theo hai mươi mấy gia đinh thân thể khỏe mạnh, còn có quan sai đeo yêu đao tay cầm côn, đứng ngay ngoài cửa với vẻ hung thần ác sát.
Vừa nhìn thấy hắn, Thân quản sự mặt mày sưng húp nhất thời vui mừng:
- Mấy người các ngươi còn không bắt lại người này cho ta?
Quan sai kia vừa nghe liền cười, cầm xiềng xích tới xích hắn. Đầu óc Đinh Lỗi như đần độn mặc cho quan sai xích hắn lại. Đinh Nhị Oa thấy thế nhất thời kinh hãi kêu lên:
- Thân đại gia! Ngài có biết nam thành Vương Vân? Đó là chí giao trước kia của tiểu lão nhi. Lỗi nhi tuổi trẻ không hiểu chuyện, hôm qua vì tình thế cấp bách nhất thời nên phạm lỗi, kính xin ngài đại nhân đừng chấp lỗi tiểu nhân, nhìn mặt mũi Vương Vân lão gia bỏ qua một lần! Chỉ cần không vào quan phủ, mặc ngươi đánh cũng tốt mắng cũng được! Không phải ngài muốn lấy vài mẫu ruộng của nhà chúng ta sao, chúng ta có thể bồi thường.
- Vương Vân? Tên ở thành nam sao? Ta biết hắn, nhưng hắn coi là thứ gì?
Thân quản sự lạnh lùng cười một tiếng, chợt xô té Đinh Nhị Oa, sau đó một cước giẫm lên đầu hắn:
- Về phần mẫu ruộng của nhà ngươi, hôm nay ta không cần! Hôm nay ta nhất định muốn ngươi cửa nát nhà tan, tử tôn đoạn tuyệt!
Trong mắt Đinh Lỗi nhất thời đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn một màn này. Da thịt cả người phồng lên, tay cầm xiềng xích đang từ từ căng thẳng.
Thân quản sự kia phảng phất còn chưa hết giận, lại hung hăng đạp mấy đá trên người Thân quản sự, sau đó thấy một bóng người bên cạnh nhào tới, chắn trên người Đinh Nhị Oa, Thân quản sự đầu tiên hoảng hốt mới phát hiện là mẫu thân Đinh Lỗi.
Hắn nhất thời càng tức giận, chân phải nặng nề đạp xuống.
Lúc này một sai dịch bên cạnh cũng phát hiện ra Đinh Lỗi dị thường, thản nhiên cười dùng yêu đao gõ đầu Đinh Lỗi.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với chúng ta sao? Biết điều đứng yên cho ta! Thân quản sự kiện ngươi vô cớ đả thương người, đại nhân muốn ngươi theo bọn ta đến nha huyện đối chất! Thành thật một chút thì ăn ít đau khổ, nếu không…
Bỗng nhiên trong đầu như có vật gì bùng nổ, Đinh Lỗi mạnh mẽ xông về phía trước, lực lượng làm hai tên sai nha lảo đảo, khóa sắt rời tay. Đinh Lỗi chợt giãy dụa, khóa sắc vỡ tan. Ngay sau đó hắn lại dùng uy thế sét đánh chụp lấy yêu đao một gã sai nha rút mạnh, trở tay chém tới, liền chém đứt đầu người này!
Giờ khắc này Đinh Lỗi bỗng nhiên có loại ảo giác, phảng phất như thanh yêu đao kia vốn là một phần của thân thể hắn. Tay hắn vừa tiếp xúc tới chuôi đao, liền có một cảm giác thành thục nói không nên lời.
Hắn không còn kịp suy nghĩ, lại đem yêu đao huy ra, đem thân thể tên sai nha còn lại chặt ngang người. Lưỡi đao cắt vào trong da thịt, sau đó dị thường cắt vào trong cột sống, không chút khó khăn liền cắt đứt, trường đao đi qua, lưỡi đao bkhông có chút sứt mẻ.
Cho đến lúc này đám gia đinh kinh hô, sau đó ồn ào bỏ chạy. Thân quản sự há to miệng trợn mắt nhìn một màn trước mắt.
Đinh Lỗi tiện tay chém mấy người, sau đó lạnh lùng đi tới trước mặt đại hán mặt vàng. Một đao chém đứt chân phải hắn đang giẫm lên người Đinh Nhị Oa.
Thân quản sự chợt cảm giác lạnh như băng, đau đớn không chịu nổi té ngã trên đất. Lúc này hắn mới cảm giác được đau đớn kịch liệt, một cảm giác hít thở không thông, vô cùng khủng hoảng lan tràn trong lòng hắn.
- Đinh ca, Đinh ca! Hôm nay do Thân nhị không đúng, ta đáng chết…
Vẻ mặt Đinh Lỗi hờ hững, một đao chém rụng tay phải Thân quản sự.
- Một đao này là vì Thiến nhi! Nếu không phải ngươi thiết lập cạm bẫy, Thiến nhi sẽ không nghĩ nông cạn.
Hán tử mặt vàng lại kêu rống lên, Đinh Lỗi không chút động dung, lại chém một đao cắt đứt tay trái hắn.
- Một đao này là vì cha ta! Ngươi muốn ta cửa nát nhà tan, đoạn tuyệt tử tôn. Như vậy hôm nay ta lấy mạng chó của ngươi trước!
Khi ánh đao sáng như tuyết xẹt qua, vòi máu vung lên, lúc này tên hán tử đã hấp hối. Đinh Lỗi nhìn hắn, không quan tâm chết sống, lạnh lùng nhìn về phía trước. Hai mươi mấy gia đinh giờ phút này tay cầm gậy do dự không dám tiến tới, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi nồng đậm.
Đinh Lỗi nhếch môi, cầm đao xông vào đám người, đem bọn hắn xua tan.
Hắn xoay người, lại nhìn cha mẹ mình. Chỉ thấy phu thê Đinh Nhị Oa vẻ mặt đờ đẫn nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ trước mắt.
Trong mắt Đinh Lỗi chợt lóe lên vẻ bi ai, hắn không nói chuyện, chỉ yên lặng cầm yêu đao của vài tên nha sai đi thẳng tới bắc thôn.
Thuận đường đi tới cửa thôn, sau đó rẽ qua, chính là đường vào nhà thôn trưởng. Đinh Lỗi cơ hồ không chút do dự dùng một cước đạp thẳng vào cửa lớn, xông vào nhà. Chỉ thấy trưởng thôn Đinh Phụng sắc mặt tái nhợt đang ngồi bên trong.
Đinh Lỗi híp mắt, đầu tiên né sang bên cạnh tránh chiếc ghế do con trai Đinh Phụng ném tới. Sau đó lững thững đi tới, ánh đao vung ra, liền cắt đứt đầu người kia. Ngay sau đó lại một đao giết chết Đinh Phụng ngay trên ghế.
Ánh mắt hắn lại xẹt qua nữ nhân cùng hài tử trong phòng, liền xoay người bỏ ra ngoài.
Hắn vốn giết hết cả nhà họ, nhưng trong nhà đã không còn nam nhân, những người còn lại có giết hay không giết cũng không có gì khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.