Chương 61: Tâm Thái Đà Điểu
Khai Hoang
15/03/2013
Cho đến khi Nhạc Duẫn Kiệt rời đi, vẻ mặt Nhạc Trương thị vẫn u mê, không hiểu rõ vì sao vị huynh trưởng thân là tộc trưởng lại đột nhiên hạ thấp tư thái xin lỗi với mình?
Nếu nói lời chân chính, mặc dù hai nhà bọn họ đều là đích tôn, nhưng quan hệ vẫn không tốt lắm, nói xác thực một chút, phải nói song phương có chút oán hận mới đúng. Cuộc tranh giành chức tộc trưởng mười mấy năm trước, phụ thân Nhạc Vũ lúc ấy ủng hộ người giành quyền cũng không phải vị tộc trưởng này. Chỉ sợ dù Nhạc Duẫn Kiệt có lòng dạ đại nhân đại lượng bao nhiêu, cũng không thể làm ra được tư thái hạ thấp lấy lòng kiểu như vậy.
Nhạc Vũ chỉ cười lạnh trong lòng, hắn biết Nhạc Duẫn Kiệt xin lỗi Nhạc Trương thị thật ra là vì muốn mượn loại phương thức không tổn hại mặt mũi này giải thích với vị vãn bối đang đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện.
Câu nói “Chuyện của Băng Thiến, vi huynh thật sự xin lỗi, nhất thời sơ ý bị tên tiểu nhi Đạm Vân thành che mắt!” còn có câu nói “Nghe nói hôm qua đệ muội từng cầu kiến ta ba lần, đều bị đám người hầu ngu dốt kia ngăn chặn trở về. Chuyện này vi huynh cũng cảm thấy tức giận, lúc đến đã đem người hầu kia đánh chết!” vân vân…
Nói tới nói lui, đơn giản là muốn nói với hắn chuyện phong ba ngày hôm đó ở tiệm thuốc hắn cũng không hay biết. Mà trong lòng Nhạc Vũ cũng hiểu rõ, vị bá phụ này của hắn có lẽ thật sự bị người giấu diếm. Nhưng thái độ của những người bên dưới cũng chưa hẳn không phải do Nhạc Duẫn Kiệt cố ý dung túng.
Nhưng Nhạc Duẫn Kiệt có thể làm tới một bước này, xem như đã rất có thành ý. Ít nhất lần này đã đem mặt mũi bán hết cho hắn, tư thái cũng hạ xuống cực thấp.
Còn có một câu ban đầu, cũng là thâm ý sâu sắc. Chỉ sợ chuyện Hoàng Phàm tạo ra lời đồn, cũng không thể giấu diếm được tai mắt của Nhạc Duẫn Kiệt.
Bất quá cho dù biết rồi thì thế nào? Chuyện ngậm bồ hòn này dù thế nào Nhạc gia cũng phải tự nuốt vào. Chuyện này rốt cục nên làm sao cứu vãn, làm sao che giấu, làm sao giải thích giao thiệp với Đạm Vân thành, đã không còn liên quan tới hắn.
Đang âm thầm cười nhẹ, Nhạc Vũ chợt thấy một đạo ánh mắt lạnh như băng đâm tới. Khi hắn nhìn lại, phát hiện Nhạc Trương thị đang nhìn hắn chằm chằm từ trên xuống dưới, hắn chợt cảm thấy rét lạnh toàn thân. Lần đầu tiên Nhạc Vũ có cảm giác, có một mẫu thân quá anh minh thật sự cũng không phải là một chuyện tốt.
Cơ hồ cả buổi sáng hôm nay Nhạc Vũ đều bị Nhạc Trương thị giữ chặt trong nhà tra hỏi, ngay cả bia đỡ đạn bách phát bách trúng như Nhiễm Lực giúp đỡ cũng vô dụng. Trên thực tế “tên ngốc nghếch” bây giờ cũng đã bị Nhạc Trương thị liệt vào đối tượng bị hoài nghi. Cũng may lần này Nhạc Vũ chuẩn bị sẵn lá bài tẩy khác, có lão chưởng quỹ Hoàng Phàm làm nhân chứng, hơn nữa lúc ở ngoài chợ đã tạm thời mua được thi thể yêu thú cấp hai, cuối cùng có thể giấu diếm qua mặt được Nhạc Trương thị.
Nhưng kế tiếp Nhạc Vũ lại phát hiện tai nạn lần này vẫn còn chưa kết thúc.
Đầu tiên người của Mặc tộc mang quan tài gây chuyện ở cửa tiệm thuốc hôm trước vào tối hôm đó lại bị người đưa tới trước cửa nhà, nói giao cho Nhạc Trương thị tùy ý xử trí. Tiếp theo, mấy tiệm thuốc lớn trong thành cũng toàn bộ bị niêm phong tạm thời.
Nhạc Vũ thấy vậy âm thầm cau mày, hắn biết có chút trưởng bối của Nhạc gia đang muốn lấy lòng hắn, cũng có ý tứ mượn cơ hội lần này để chữa trị quan hệ trước kia. Bất quá chuyện này làm có vẻ như hơi quá đáng, xem ra thật sự có chút vấn đề. Theo Nhạc Vũ nghĩ, đây hoàn toàn không phải muốn giúp hắn, ngược lại còn có hiềm nghi cố ý hãm hại.
Vào giờ cơm trưa hôm sau, chưởng quỹ mấy tiệm thuốc lớn trong thành cùng nhau tới cửa cầu xin phục lạy, cầu khẩn Nhạc Trương thị thả cho họ một con đường sống. Lần này ngay cả Nhạc Trương thị cũng cảm thấy được có chuyện không bình thường. Mà người đều tiên bà hoài nghi chính là Nhạc Vũ.
- Vũ nhi! Chuyện xảy ra ở thành chủ phủ hôm trước rốt cục có quan hệ gì tới con hay không?
Đưa tiễn mấy chưởng quỹ đầy mặt âu sầu rời đi, sắc mặt Nhạc Trương thị hoàn toàn âm trầm xuống:
- Đêm hôm đó rốt cục các con đi đâu?
- Mẫu thân, chẳng lẽ mẹ nghĩ rằng con là người đã xông vào thành chủ phủ sao?
Nhạc Vũ nỗ lực áp chế khuôn mặt mình duy trì vẻ bình tĩnh:
- Cho dù con có lợi hại, chẳng lẽ có thể một mình đánh ngã mấy chục võ sư của tông tộc sao? Cũng càng không thể nào giết chết được vị phó thành chủ Đạm Vân thành kia, người ta chỉ dùng một đầu ngón tay đã đủ giết chết con rồi!
Lời còn chưa dứt, trên bàn ăn lại vang lên tiếng cười khẽ. Nhạc Vũ giương mắt nhìn sang, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Nhạc Băng Thiến đang tươi cười. Hôm qua cả người nàng còn lộ ra vẻ sầu não muốn chết, nhưng hôm nay đã khôi phục lại vẻ sáng sủa. Ước chừng chuyện Hồng Phi cầu hôn đã bị Nhạc Băng Thiến xem là một cơn ác mộng đã trôi qua trong đời…
- Thật sao?
Vẻ mặt Nhạc Trương thị vẫn hồ nghi, bà nhớ lại vào lúc sáng sớm liền nhìn thấy những giáp sĩ và võ sư đi tuần thành nghiêm ngặt, tựa hồ cũng đã đổi người. Hơn nữa thái độ vị tộc huynh tiếp quản tổng quản thành nam đối với bà lại cực kỳ khách khí.
Tông tộc dùng lý do, nói những người này bỏ rơi nhiệm vụ, để người khả nghi lén lút vào thành, cho nên mới có kiếp số xảy ra ở thành chủ phủ đêm đó. Nhưng Nhạc Trương thị lại luôn có loại cảm giác, trong chuyện này chỉ sợ có điều gì đó không đúng.
- Mẹ, mẹ thật tin tưởng chuyện này là do huynh ấy làm sao? Chỉ bằng vào Bộ Vân chân pháp ba tầng kia, đừng nói là Thương Lan kiếm vương, ngay cả con có thể thắng được huynh ấy trong vòng ba chiêu…
Đầu tiên Nhạc Băng Thiến thốt lời châm biếm, sau đó gương mặt lộ ra trầm tư:
- Chỉ trong hai khắc có thể đánh bại toàn bộ cao thủ bên trong thành chủ phủ, ám sát Thương Lan kiếm vương xong lại nghênh ngang thối lui, thật lợi hại! Cũng không biết người nọ rốt cục là người phương nào?
Nhìn gương mặt mơ mộng của Nhạc Băng Thiến, Nhạc Trương thị khẽ hừ một tiếng. Người khác không biết, nhưng bà lại hiểu con, nàng am hiểu nhất là nâng cao bản lãnh của chính mình quá mức, đừng nói tới việc Nhạc Vũ chế tạo ra Bồi Nguyên hoàn, chỉ nói tới gần đây chế tạo ra Ngũ Hành linh hoàn, bà cũng biết rõ, thậm chí bà dùng thuốc dưới sự chỉ đạo của con. Nhưng bà thật khó xác định Nhạc Vũ còn giấu diếm thêm bản lãnh nào khác nữa hay không.
Bất quá Nhạc Băng Thiến nói cũng đúng, với tuổi tác của Nhạc Vũ, nếu như nói có thể chiến thắng một ít thiếu niên thiên tài trong dòng họ, bà sẽ tin tưởng không chút do dự. Nhưng nếu nói Nhạc Vũ có thể giết chết Hồng Chính, đánh thương huynh đệ Nhạc Duẫn Kiệt, điều này quả thật có chút quá khoa trương.
Thoáng trầm ngâm, Nhạc Trương thị quét mắt nhìn Nhiễm Lực, sau đó nhướng mày. Tiểu tử này từ lúc mới bắt đầu ngồi vào bàn, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, nếu không phải đang có chuyện chột dạ, thì sao trong lúc mọi người nói chuyện chưa từng thấy đầu hắn ngẩng lên lần nào? Vì thế trong lòng bà vẫn rất nghi ngờ, mặc dù cái chết của người Đạm Vân thành không liên quan gì với bọn họ. Nhưng vào buổi tối hôm đó, theo lời của Nhạc Vũ và Nhiễm Lực, cả hai len lén chạy ra ngoài cốc, không kịp chú ý thời gian nên ở bên ngoài suốt một đêm! Hơn phân nửa trong chuyện này còn có ẩn tình khác. Trong lòng bà không khỏi than thở một tiếng, nghĩ thầm ban đầu Nhiễm Lực vốn là một đứa bé thật thành thật ngoan ngoãn. Kết quả đi theo Nhạc Vũ không tới một năm, đã hoàn toàn bị dạy hư…
Nhìn thần sắc càng ngày càng nghiêm nghị trong mắt Nhạc thị, Nhạc Vũ nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng tươi cười gắp một món ăn cho mẫu thân:
- Lão nương, đại bá đã nói thích khách kia đã bị thương, mẹ nhìn con hiện tại có giống như đang bị thương hay không…
Chân mày Nhạc Trương thị thoáng giãn ra, cả ngày hôm nay Nhạc Vũ đi lại bình thường, sáng sớm hôm nay vẫn đến sân luyện võ luyện kiếm, không có vẻ giống như bị người đả thương. Mà hôm đó khi Nhạc Duẫn Kiệt nói với bà, có nói trước khi thích khách kia rời đi, đã bị Thương Lan kiếm vương đâm bị thương nặng.
- Đúng rồi! Hình như mấy ngày nữa là lễ tế của tông tộc phải không? Sau đó còn có cuộc thi đấu trong tông tộc, thật không biết a Lực sẽ lấy được thứ hạng gì?
Khi nói những lời này dẫn dắt sự chú ý của Nhạc Trương thị, trong lòng Nhạc Vũ chợt giật mình, chính hắn cũng không hiểu vì sao nhất định phải gạt Nhạc Trương thị.
Chẳng lẽ hắn không nguyện đối mặt lửa giận của Nhạc Trương thị hay sao?
Tuy nói đêm hôm đó quả thật rất mạo hiểm, nhưng hôm nay đã an toàn trở về. Cùng lắm thì bị đánh, đau dài không bằng đau ngắn.
Hoặc là hắn đang lo lắng Nhạc Trương thị sẽ sinh nghi đối với mình?
Quả thật có nỗi lo lắng này, hắn nghĩ nên từng bước để cho bà tiếp nhận như vậy sẽ an toàn hơn. Nhưng lúc này còn phải tiếp tục giấu diếm, chỉ sợ là có chút khó khăn.
Nhạc Vũ ngầm thở dài, nghĩ thầm tạm thời cứ để yên như vậy trước rồi hãy tính sau. Mà lúc này trong lòng hắn lại có chút mong đợi, phần thưởng của cuộc thi đấu trong tông tộc không những là chút dược vật trân quý, còn là binh khí cấp tám trở lên. Thật không biết Nhiễm Lực cùng Lâm Trác sẽ lấy được thứ hạng gì.
Chuyện này quan hệ tới Cường Tủy hoàn, nếu con đường dùng linh hoàn đã tạm thời đoạn tuyệt, vậy bây giờ nơi duy nhất hắn có thể trông cậy vào chính là loại dược vật sản xuất vô cùng thưa thớt tại Bắc Mã Nguyên này.
Nhạc Băng Thiến mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn sang bên cạnh, nàng biết Nhiễm Lực đã đạt tới võ sĩ cấp chín. Thực lực này nếu đặt ở ngày thường, muốn lấy thứ hạng đầu tiên xem như nắm chắc. Mà rốt cục Nhạc Trương thị rốt cục đã có lời giải thích, nghĩ thầm hay là a Lực đang lo lắng cho chuyện thi đấu nên mới có biểu hiện thất thường như vậy?
Nếu nói lời chân chính, mặc dù hai nhà bọn họ đều là đích tôn, nhưng quan hệ vẫn không tốt lắm, nói xác thực một chút, phải nói song phương có chút oán hận mới đúng. Cuộc tranh giành chức tộc trưởng mười mấy năm trước, phụ thân Nhạc Vũ lúc ấy ủng hộ người giành quyền cũng không phải vị tộc trưởng này. Chỉ sợ dù Nhạc Duẫn Kiệt có lòng dạ đại nhân đại lượng bao nhiêu, cũng không thể làm ra được tư thái hạ thấp lấy lòng kiểu như vậy.
Nhạc Vũ chỉ cười lạnh trong lòng, hắn biết Nhạc Duẫn Kiệt xin lỗi Nhạc Trương thị thật ra là vì muốn mượn loại phương thức không tổn hại mặt mũi này giải thích với vị vãn bối đang đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện.
Câu nói “Chuyện của Băng Thiến, vi huynh thật sự xin lỗi, nhất thời sơ ý bị tên tiểu nhi Đạm Vân thành che mắt!” còn có câu nói “Nghe nói hôm qua đệ muội từng cầu kiến ta ba lần, đều bị đám người hầu ngu dốt kia ngăn chặn trở về. Chuyện này vi huynh cũng cảm thấy tức giận, lúc đến đã đem người hầu kia đánh chết!” vân vân…
Nói tới nói lui, đơn giản là muốn nói với hắn chuyện phong ba ngày hôm đó ở tiệm thuốc hắn cũng không hay biết. Mà trong lòng Nhạc Vũ cũng hiểu rõ, vị bá phụ này của hắn có lẽ thật sự bị người giấu diếm. Nhưng thái độ của những người bên dưới cũng chưa hẳn không phải do Nhạc Duẫn Kiệt cố ý dung túng.
Nhưng Nhạc Duẫn Kiệt có thể làm tới một bước này, xem như đã rất có thành ý. Ít nhất lần này đã đem mặt mũi bán hết cho hắn, tư thái cũng hạ xuống cực thấp.
Còn có một câu ban đầu, cũng là thâm ý sâu sắc. Chỉ sợ chuyện Hoàng Phàm tạo ra lời đồn, cũng không thể giấu diếm được tai mắt của Nhạc Duẫn Kiệt.
Bất quá cho dù biết rồi thì thế nào? Chuyện ngậm bồ hòn này dù thế nào Nhạc gia cũng phải tự nuốt vào. Chuyện này rốt cục nên làm sao cứu vãn, làm sao che giấu, làm sao giải thích giao thiệp với Đạm Vân thành, đã không còn liên quan tới hắn.
Đang âm thầm cười nhẹ, Nhạc Vũ chợt thấy một đạo ánh mắt lạnh như băng đâm tới. Khi hắn nhìn lại, phát hiện Nhạc Trương thị đang nhìn hắn chằm chằm từ trên xuống dưới, hắn chợt cảm thấy rét lạnh toàn thân. Lần đầu tiên Nhạc Vũ có cảm giác, có một mẫu thân quá anh minh thật sự cũng không phải là một chuyện tốt.
Cơ hồ cả buổi sáng hôm nay Nhạc Vũ đều bị Nhạc Trương thị giữ chặt trong nhà tra hỏi, ngay cả bia đỡ đạn bách phát bách trúng như Nhiễm Lực giúp đỡ cũng vô dụng. Trên thực tế “tên ngốc nghếch” bây giờ cũng đã bị Nhạc Trương thị liệt vào đối tượng bị hoài nghi. Cũng may lần này Nhạc Vũ chuẩn bị sẵn lá bài tẩy khác, có lão chưởng quỹ Hoàng Phàm làm nhân chứng, hơn nữa lúc ở ngoài chợ đã tạm thời mua được thi thể yêu thú cấp hai, cuối cùng có thể giấu diếm qua mặt được Nhạc Trương thị.
Nhưng kế tiếp Nhạc Vũ lại phát hiện tai nạn lần này vẫn còn chưa kết thúc.
Đầu tiên người của Mặc tộc mang quan tài gây chuyện ở cửa tiệm thuốc hôm trước vào tối hôm đó lại bị người đưa tới trước cửa nhà, nói giao cho Nhạc Trương thị tùy ý xử trí. Tiếp theo, mấy tiệm thuốc lớn trong thành cũng toàn bộ bị niêm phong tạm thời.
Nhạc Vũ thấy vậy âm thầm cau mày, hắn biết có chút trưởng bối của Nhạc gia đang muốn lấy lòng hắn, cũng có ý tứ mượn cơ hội lần này để chữa trị quan hệ trước kia. Bất quá chuyện này làm có vẻ như hơi quá đáng, xem ra thật sự có chút vấn đề. Theo Nhạc Vũ nghĩ, đây hoàn toàn không phải muốn giúp hắn, ngược lại còn có hiềm nghi cố ý hãm hại.
Vào giờ cơm trưa hôm sau, chưởng quỹ mấy tiệm thuốc lớn trong thành cùng nhau tới cửa cầu xin phục lạy, cầu khẩn Nhạc Trương thị thả cho họ một con đường sống. Lần này ngay cả Nhạc Trương thị cũng cảm thấy được có chuyện không bình thường. Mà người đều tiên bà hoài nghi chính là Nhạc Vũ.
- Vũ nhi! Chuyện xảy ra ở thành chủ phủ hôm trước rốt cục có quan hệ gì tới con hay không?
Đưa tiễn mấy chưởng quỹ đầy mặt âu sầu rời đi, sắc mặt Nhạc Trương thị hoàn toàn âm trầm xuống:
- Đêm hôm đó rốt cục các con đi đâu?
- Mẫu thân, chẳng lẽ mẹ nghĩ rằng con là người đã xông vào thành chủ phủ sao?
Nhạc Vũ nỗ lực áp chế khuôn mặt mình duy trì vẻ bình tĩnh:
- Cho dù con có lợi hại, chẳng lẽ có thể một mình đánh ngã mấy chục võ sư của tông tộc sao? Cũng càng không thể nào giết chết được vị phó thành chủ Đạm Vân thành kia, người ta chỉ dùng một đầu ngón tay đã đủ giết chết con rồi!
Lời còn chưa dứt, trên bàn ăn lại vang lên tiếng cười khẽ. Nhạc Vũ giương mắt nhìn sang, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Nhạc Băng Thiến đang tươi cười. Hôm qua cả người nàng còn lộ ra vẻ sầu não muốn chết, nhưng hôm nay đã khôi phục lại vẻ sáng sủa. Ước chừng chuyện Hồng Phi cầu hôn đã bị Nhạc Băng Thiến xem là một cơn ác mộng đã trôi qua trong đời…
- Thật sao?
Vẻ mặt Nhạc Trương thị vẫn hồ nghi, bà nhớ lại vào lúc sáng sớm liền nhìn thấy những giáp sĩ và võ sư đi tuần thành nghiêm ngặt, tựa hồ cũng đã đổi người. Hơn nữa thái độ vị tộc huynh tiếp quản tổng quản thành nam đối với bà lại cực kỳ khách khí.
Tông tộc dùng lý do, nói những người này bỏ rơi nhiệm vụ, để người khả nghi lén lút vào thành, cho nên mới có kiếp số xảy ra ở thành chủ phủ đêm đó. Nhưng Nhạc Trương thị lại luôn có loại cảm giác, trong chuyện này chỉ sợ có điều gì đó không đúng.
- Mẹ, mẹ thật tin tưởng chuyện này là do huynh ấy làm sao? Chỉ bằng vào Bộ Vân chân pháp ba tầng kia, đừng nói là Thương Lan kiếm vương, ngay cả con có thể thắng được huynh ấy trong vòng ba chiêu…
Đầu tiên Nhạc Băng Thiến thốt lời châm biếm, sau đó gương mặt lộ ra trầm tư:
- Chỉ trong hai khắc có thể đánh bại toàn bộ cao thủ bên trong thành chủ phủ, ám sát Thương Lan kiếm vương xong lại nghênh ngang thối lui, thật lợi hại! Cũng không biết người nọ rốt cục là người phương nào?
Nhìn gương mặt mơ mộng của Nhạc Băng Thiến, Nhạc Trương thị khẽ hừ một tiếng. Người khác không biết, nhưng bà lại hiểu con, nàng am hiểu nhất là nâng cao bản lãnh của chính mình quá mức, đừng nói tới việc Nhạc Vũ chế tạo ra Bồi Nguyên hoàn, chỉ nói tới gần đây chế tạo ra Ngũ Hành linh hoàn, bà cũng biết rõ, thậm chí bà dùng thuốc dưới sự chỉ đạo của con. Nhưng bà thật khó xác định Nhạc Vũ còn giấu diếm thêm bản lãnh nào khác nữa hay không.
Bất quá Nhạc Băng Thiến nói cũng đúng, với tuổi tác của Nhạc Vũ, nếu như nói có thể chiến thắng một ít thiếu niên thiên tài trong dòng họ, bà sẽ tin tưởng không chút do dự. Nhưng nếu nói Nhạc Vũ có thể giết chết Hồng Chính, đánh thương huynh đệ Nhạc Duẫn Kiệt, điều này quả thật có chút quá khoa trương.
Thoáng trầm ngâm, Nhạc Trương thị quét mắt nhìn Nhiễm Lực, sau đó nhướng mày. Tiểu tử này từ lúc mới bắt đầu ngồi vào bàn, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, nếu không phải đang có chuyện chột dạ, thì sao trong lúc mọi người nói chuyện chưa từng thấy đầu hắn ngẩng lên lần nào? Vì thế trong lòng bà vẫn rất nghi ngờ, mặc dù cái chết của người Đạm Vân thành không liên quan gì với bọn họ. Nhưng vào buổi tối hôm đó, theo lời của Nhạc Vũ và Nhiễm Lực, cả hai len lén chạy ra ngoài cốc, không kịp chú ý thời gian nên ở bên ngoài suốt một đêm! Hơn phân nửa trong chuyện này còn có ẩn tình khác. Trong lòng bà không khỏi than thở một tiếng, nghĩ thầm ban đầu Nhiễm Lực vốn là một đứa bé thật thành thật ngoan ngoãn. Kết quả đi theo Nhạc Vũ không tới một năm, đã hoàn toàn bị dạy hư…
Nhìn thần sắc càng ngày càng nghiêm nghị trong mắt Nhạc thị, Nhạc Vũ nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng tươi cười gắp một món ăn cho mẫu thân:
- Lão nương, đại bá đã nói thích khách kia đã bị thương, mẹ nhìn con hiện tại có giống như đang bị thương hay không…
Chân mày Nhạc Trương thị thoáng giãn ra, cả ngày hôm nay Nhạc Vũ đi lại bình thường, sáng sớm hôm nay vẫn đến sân luyện võ luyện kiếm, không có vẻ giống như bị người đả thương. Mà hôm đó khi Nhạc Duẫn Kiệt nói với bà, có nói trước khi thích khách kia rời đi, đã bị Thương Lan kiếm vương đâm bị thương nặng.
- Đúng rồi! Hình như mấy ngày nữa là lễ tế của tông tộc phải không? Sau đó còn có cuộc thi đấu trong tông tộc, thật không biết a Lực sẽ lấy được thứ hạng gì?
Khi nói những lời này dẫn dắt sự chú ý của Nhạc Trương thị, trong lòng Nhạc Vũ chợt giật mình, chính hắn cũng không hiểu vì sao nhất định phải gạt Nhạc Trương thị.
Chẳng lẽ hắn không nguyện đối mặt lửa giận của Nhạc Trương thị hay sao?
Tuy nói đêm hôm đó quả thật rất mạo hiểm, nhưng hôm nay đã an toàn trở về. Cùng lắm thì bị đánh, đau dài không bằng đau ngắn.
Hoặc là hắn đang lo lắng Nhạc Trương thị sẽ sinh nghi đối với mình?
Quả thật có nỗi lo lắng này, hắn nghĩ nên từng bước để cho bà tiếp nhận như vậy sẽ an toàn hơn. Nhưng lúc này còn phải tiếp tục giấu diếm, chỉ sợ là có chút khó khăn.
Nhạc Vũ ngầm thở dài, nghĩ thầm tạm thời cứ để yên như vậy trước rồi hãy tính sau. Mà lúc này trong lòng hắn lại có chút mong đợi, phần thưởng của cuộc thi đấu trong tông tộc không những là chút dược vật trân quý, còn là binh khí cấp tám trở lên. Thật không biết Nhiễm Lực cùng Lâm Trác sẽ lấy được thứ hạng gì.
Chuyện này quan hệ tới Cường Tủy hoàn, nếu con đường dùng linh hoàn đã tạm thời đoạn tuyệt, vậy bây giờ nơi duy nhất hắn có thể trông cậy vào chính là loại dược vật sản xuất vô cùng thưa thớt tại Bắc Mã Nguyên này.
Nhạc Băng Thiến mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn sang bên cạnh, nàng biết Nhiễm Lực đã đạt tới võ sĩ cấp chín. Thực lực này nếu đặt ở ngày thường, muốn lấy thứ hạng đầu tiên xem như nắm chắc. Mà rốt cục Nhạc Trương thị rốt cục đã có lời giải thích, nghĩ thầm hay là a Lực đang lo lắng cho chuyện thi đấu nên mới có biểu hiện thất thường như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.