Chương 166: Thái Huyền môn hạ
Khai Hoang
15/03/2013
- Trừ phi ngươi quỳ xuống cho ta đánh vài roi, như vậy viên thuốc này ta liền tặng cho ngươi!
Khuôn mặt Phượng Tam ngây ra, sắc mặt Tịch Nhược Tĩnh cũng trầm như nước. Lửa giận trong mắt hai người Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến lại như cô đọng lại.
Giờ phút này Nhạc Vũ phải cắn răng mới không để cơn giận cùng sát ý trong lòng bay lên, biểu hiện ngay trên mặt của mình. Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác vọng động như ma quỷ, muốn triệu hoán cơ quan khôi lỗi ở gần bên đưa tới đánh chết người này ngay tại chỗ! Song lý trí nói cho hắn biết, làm như vậy chưa chắc có thể thành công. Hai gã tiên thiên cường giả kia thì không nói, nhưng thực lực của bạch y nữ tử kia hắn thực sự có chút nhìn không thấu.
Khi đó giết người không được ngược lại còn có thể triệu tới kẻ địch mạnh như Thái Huyền Tông. Hơn nữa Thừa Vân Môn cũng sẽ biết được việc chính hắn giết chết Tiên Vu Bình.
Nếu như thật sự không có cách nào, cũng chỉ đành đi tới địa phương khác tìm loại thuốc này, dù sao Phượng Tam cũng đã nói, ở trong phạm vi Bắc Hải, Tàng Trân Các còn tồn tại mấy viên.
- Hắc hắc, ta nghĩ ngươi ước chừng còn chưa biết vật này hiếm thấy!
Tên thanh niên gọi là Trữ Vân phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Nhạc Vũ, trên mặt hơi lộ ra nụ cười:
- Mặc dù nói Tam Huyết Đoạn Tục đan cũng không phải là vật trân quý gì, nhưng tác dụng của nó không lớn, người luyện chế cũng thật sự quá ít. Bắc Hoang hơn trăm năm mới luyện được trên dưới một trăm viên mà thôi. Hơn nữa Kỳ Lân chính là trị thế thụy thú, hiện tại Trung Nguyên Thánh Hoàng yếu đuối, bốn phương liên tiếp chiến loạn, Kỳ Lân huyết mạch các nơi ngày càng thưa thớt. Có vài viên đều bị nắm giữ trong tay các đại phái. Nếu ngươi muốn tự mình sưu tập dược liệu luyện đan, chỉ sợ cũng khó thể làm được. Lại nói, Phượng Tam chịu thu chút tiền đó của ngươi, đã xem như vô cùng nể mặt. Đổi lại là hắn, có thể đi mua lại được hay không còn khó nói. Ta nghĩ cho dù Tàng Trân Các coi trọng ngươi như thế nào, vậy cũng phải là chuyện mấy tháng sau. Khi đó Tam Huyết Đoạn Tục đan chưa chắc có được được hiệu quả!
Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn Phượng Tam, chỉ thấy khóe môi đối phương bật ra nụ cười khổ, trong lòng hắn chợt cảm kích, không ngờ mình lại được đối phương tặng nhân tình lớn như vậy. Tuy nói cử động lần này của đối phương cũng không phải hoàn toàn không có mục đích nào đó đối với mình.
Mà lúc này nụ cười của Trữ Vân cũng càng đậm:
- Ta hỏi ngươi thêm một câu, viên thuốc này rốt cục ngươi còn cần hay không?
Bên trong lầu nhất thời khôi phục yên lặng. Nhạc Vũ suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng cười nhạt. Hắn nhớ tới kiếp trước, khi làm quen với những chiến hữu ở đội hải quân lục chiến, cùng những chiến hữu khi sống kiếp lính đánh thuê. Nếu có thể quay trở lại một lần, hắn nhất định không tiếc bất cứ giá nào để đổi lấy tính mạng của bọn họ!
Tay trái đang muốn cử động nhưng đột nhiên cảm giác tay mình đang bị nắm thật chặt. Nhạc Vũ nhíu mày, đột nhiên phát lực, tránh thoát tay của Nhiễm Lực. Nhưng lúc này lại có cỗ kình phong ngăn cản Nhạc Vũ. Cỗ lực lượng này vô cùng mạnh mẽ, với tu vi của hắn hôm nay cũng không kháng cự lại.
Nhạc Vũ ngạc nhiên giương mắt nhìn lên, lại thấy Phượng Tam sắc mặt trầm như nước đang đứng trước người hắn:
- Trữ thiếu gia, rốt cục ngươi chơi đủ chưa? Tàng Trân Các cũng không phải chỗ cho ngươi tùy ý ỷ thế hiếp người. Còn có viên Tam Huyết Đoạn Tục đan kia, cũng là đồ vật của ta, còn chưa tới phiên ngươi tùy ý xử trí!
Trữ Vân không để ý tới Phượng Tam, chỉ nhìn chằm chằm Nhạc Vũ. Sau đó hắc hắc mấy tiếng, hai tay dùng lực đột nhiên nắm chặt, chiếc lọ thuốc kể cả viên đan dược bên trong liền hóa thành bụi phấn.
Lần này Nhạc Vũ nhìn thấy thật rõ ràng, hai tay thanh niên này đã hoàn toàn mềm rũ, vốn không thể dùng bất kỳ lực lượng nào, càng không cách nào hoạt động mới đúng. Nhưng ở trước ngực người này có đeo một viên ngọc bội, không ngừng truyền vào một chút thiên địa linh khí, rót vào bên trong cơ thể Trữ Vân. Giữa người và vật còn tia tâm thần liên lạc, mà thần thức của người này cũng dị thường cường đại.
Nhưng hắn vẫn không ngờ tên thanh niên lại bóp nát bình sứ. Trong tích tắc nhìn chiếc bình cùng viên thuốc nát bấy, tâm thần Nhạc Vũ thoáng hoảng hốt, sau đó trên mặt hiện lên sát cơ.
- Ha hả! Hi Ngọc, trên mặt tiểu tử kia ngươi đã nhìn thấy chưa? Hắn hận thật đây!
Lệ khí trong mắt Trữ Vân càng thêm rõ ràng, tiếng cười cũng càng âm lãnh:
- Bực tai họa này, nếu lưu lại hắn sớm muộn cũng phải biến thành tâm phúc đại họa của Trữ gia ta và Thái Huyền Tông. Ngươi còn không mau xuất thủ, giết bọn họ cho ta!
Những lời này là nói với nữ tử bên cạnh. Giọng nói âm độc tới cực điểm, làm mấy người đều cảm giác thật lạnh lẽo.
Nhưng bạch y nữ tử kia không xuất thủ, ngược lại khẽ lắc đầu:
- Trữ sư huynh, chuyện này thứ cho Hi Ngọc khó có thể tòng mệnh! Thái Huyền Tông được Thánh hoàng sắc phong đạo giáo tông môn, mấy trăm năm qua chấp chưởng chính đạo Bắc Hoang, há có chuyện vô duyên vô cớ đi giết người?
- Mục Hi Ngọc, ngươi dám giáo huấn ta?
Trữ Vân giận tím mặt, nắm bột phấn trong tay ném lên người bạch y nữ tử.
- Cái gì gọi là vô duyên vô cớ? Như đã đắc tội, vậy thì muốn đuổi tận giết tuyệt, để tránh di hoạn! Đạo lý này chẳng lẽ ngươi không rõ ràng, hay là nói thiên phú thực lực của tiểu tử này ngươi không thấy được?
- Nếu ngươi biết đối phương không dễ dàng đắc tội, vì sao còn làm chuyện lỗ mãng như thế?
Mục Hi Ngọc để mặc cho bụi phấn vẩy lên người, nàng đi tới trước mặt Phượng Tam đang cười lạnh gật đầu xin lỗi, lại nhìn mấy người Nhạc Vũ nói:
- Sư huynh của ta dạo gần đây gặp chuyện nên tính tình đại biến, có chuyện đắc tội xin hải hà lượng giải! Tam Huyết Đoạn Tục đan thật ra trong Thái Huyền Tông của ta có cất giấu mấy viên, ước chừng trong một tháng sẽ đưa tới trả cho các vị.
Trữ Vân nhất thời chán nản, sắc mặt âm lạnh:
- Tả Vinh, Tả Thụy! Hai người các ngươi còn chưa động thủ giết hắn cho ta!
Hai người đứng sau xe lăn thoáng do dự, cuối cùng vẫn đưa tay sờ vào binh khí. Nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Tam quét tới, hai người này không dám tiếp tục cử động.
Ngay khi không khí vô cùng cứng ngắc, ngoài cửa bỗng nhiên xông vào một vị tiên thiên cường giả, bước nhanh tới bên cạnh xe lăn. Hắn nhẹ giọng nói vài câu bên tai Trữ Vân, sau đó sắc mặt tên thanh niên bệnh hoạn nhất thời lộ ra vẻ kích động mừng rỡ, dùng ánh mắt hung hăng trừng trừng mấy người Nhạc Vũ, sau đó chỉ huy Tả Vinh cùng Tả Thụy đẩy xe lăn của hắn vội vàng rời khỏi cửa hàng.
Đến khi đám người kia rời đi xa xa, Phượng Tam mới cười khổ một tiếng:
- Tên điên này! Đánh cũng không đánh được, mắng lại không mắng được, thật đúng là làm cho người ta căm tức! Hắn còn tưởng Tàng Trân Lâu là nơi cho hắn giương oai.
- Hai nam nữ kia là đệ tử của Thái Huyền Tông sao? Nhưng vì sao tên kia không có chút tu vi nào?
Trong lòng Tịch Nhược Tĩnh vừa tức giận lại sợ hãi, nhưng khi thấy nguy cơ được giải trừ, trong lòng lại nảy sinh hiếu kỳ.
Nhạc Vũ cũng lắng nghe, nghe nói tuy Bắc Mã Nguyên lấy Băng Nguyệt Tông cùng Quảng Lăng Tông làm chủ, nhưng Tịch Nhược Tĩnh cũng đã nói Thái Huyền Tông từ mấy trăm năm trước được Trung Nguyên Thánh Hoàng gì đó sắc phong, tự cho mình là danh môn đại phái, hôm nay rất có lực hiệu triệu tại chút nhị lưu môn phái tại Bắc Hoang. Bọn hắn lôi kéo một phần thế lực tạo thành nhất phái, mơ hồ có xu thế ngang nhau với Băng Nguyệt Tông cùng Quảng Lăng Tông.
Nếu tên kia đúng là người của Thái Huyền Tông, như vậy thật sự vô duyên vô cớ lại trêu chọc tới một đại địch.
- Hắc! Thái Huyền môn hạ làm sao có thể không có tu vi, chẳng qua là bị phế đi mà thôi!
Phượng Tam biết họ muốn hiểu rõ chuyện này, giờ phút này đành phải giải thích:
- Tên Trữ Vân kia trước khi còn chưa gặp phải biến cố, đã có tu vi Linh Hư cảnh Tích Cốc kỳ, là anh kiệt hiếm thấy trong Bắc Hoang. Làm người cũng khiêm tốn hữu lễ. Nhưng kể từ khi công lực một thân bị phế, người liền trở nên điên điên khùng khùng, luôn châm chích người khác. Nhưng phụ thân hắn là một trong những người có quyền thế nhất trong Thái Huyền Tông, thương thế của hắn cũng là bởi vì cứu chưởng giáo đương nhiệm của Thái Huyền Tông mà gây ra. Vì vậy địa vị tại Thái Huyền Tông không những không bị giảm xuống, ngược lại từ trên xuống dưới ai cũng bảo hộ hắn. Còn có nữ tử tên Mục Hi Ngọc kia, cũng là một nhân vật.
Phượng Tam cười khổ một tiếng:
- Linh Hư Tâm Động kỳ hai mươi bốn tuổi? Ngươi có thể tưởng tượng được. Nếu nàng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ước chừng cũng là một cao nhân có thể đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ.
Mọi người nghe vậy chỉ yên lặng, Nhạc Băng Thiến thì cũng thôi, đối với việc phân chia thực lực trong tu chân giới còn chưa biết gì cả. Nhưng Nhiễm Lực cùng Nhạc Vũ đều được nghe Tịch Nhược Tĩnh nói ở cảnh giới Trúc Cơ có bốn giai đoạn Ngưng Dịch, Dẫn Khí, Bồi Nguyên, Tôi Thể, mà Linh Hư cảnh được phân chia là Ích Cốc, Tâm Động, Thần Tịch, Dung Hợp bốn giai đoạn. Lúc ấy Tịch Nhược Tĩnh dùng vài nhân vật nêu ví dụ, đều hơn trăm tuổi mới đạt tới cảnh giới này.
Với tuổi tác nữ tử kia, tốc độ tu hành thật sự có thể nói là kinh khủng.
- Thật ra chuyện lần này nguyên do còn tại các ngươi.
Nói tới đây, thần sắc Phượng Tam vô cùng chăm chú nhìn bốn người:
- Vị Nhạc tiểu đệ này, thật sự là còn quá trẻ. Lấy tình hình của ngươi, vốn không nên chạy ra khỏi nhà. Mới bao nhiêu tuổi đã đạt tiên thiên, nói thật ngay cả bản thân ta cũng vô cùng ghen tỵ. Mặc dù không có chuyện hôm nay, sớm muộn cũng sẽ bị những môn phái khác gây phiền toái. Trữ Vân kia hôm nay lại là một tên phế nhân, nhìn thấy thiên phú của ngươi, không bị xúc động thần kinh mới là quái sự. Thật ra nếu ta là ngươi, hôm nay tốt nhất là tìm một chỗ ẩn núp hặc tìm một đại tông môn có thể che chở được ngươi mà bái nhập. Với tính tình của hắn, chỉ sợ sẽ không đơn giản chịu bỏ qua bọn ngươi như vậy! Mục Hi Ngọc tâm tính lương thiện không chịu động thủ, cũng không đại biểu tên kia không sai khiến được người khác bên trong Thái Huyền Tông.
Trong lòng Nhạc Vũ chấn động, biết những lời này của Phượng Tam là lời vàng ngọc. Thật ra chính hắn cũng suy đoán như thế, chẳng qua nghe tới tai lại cảm thấy không được tự nhiên.
Trong lòng hắn cười khổ, ở thế giới này quả nhiên ai có nắm tay lớn là có đạo lý. Còn có cỗ lệ khí thật lâu không tiêu tan, cả đời này hắn thật sự chưa từng bị người xem thường lấn áp đến như vậy.
- Tóm lại chuyện này mấy vị nên cẩn thận thì hơn! Trước khi có đầy đủ thực lực thì đừng nên đi trêu chọc bọn hắn.
Phượng Tam khẽ thở dài:
- Ta đoán chừng Tam Huyết Đoạn Tục đan của Thái Huyền tông hơn phân nửa không thể nào đưa tới. Nhưng giao dịch ta sẽ giữ lời. Hai tháng này ta sẽ hết sức điều động từ những chi nhánh khác trong Tàng Trân Các, nhưng thời gian phải trì hoãn chút ít.
Tâm tình của Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực đều buông lỏng, bọn họ từng nghe Nhạc Vũ nói, biết thương thế của Lâm Trác dù chậm trễ thêm hai ba tháng cũng không thành vấn đề gì. Nhưng chân mày Nhạc Vũ lại cau chặt, dị quang thoáng hiện trong mắt, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khuôn mặt Phượng Tam ngây ra, sắc mặt Tịch Nhược Tĩnh cũng trầm như nước. Lửa giận trong mắt hai người Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến lại như cô đọng lại.
Giờ phút này Nhạc Vũ phải cắn răng mới không để cơn giận cùng sát ý trong lòng bay lên, biểu hiện ngay trên mặt của mình. Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác vọng động như ma quỷ, muốn triệu hoán cơ quan khôi lỗi ở gần bên đưa tới đánh chết người này ngay tại chỗ! Song lý trí nói cho hắn biết, làm như vậy chưa chắc có thể thành công. Hai gã tiên thiên cường giả kia thì không nói, nhưng thực lực của bạch y nữ tử kia hắn thực sự có chút nhìn không thấu.
Khi đó giết người không được ngược lại còn có thể triệu tới kẻ địch mạnh như Thái Huyền Tông. Hơn nữa Thừa Vân Môn cũng sẽ biết được việc chính hắn giết chết Tiên Vu Bình.
Nếu như thật sự không có cách nào, cũng chỉ đành đi tới địa phương khác tìm loại thuốc này, dù sao Phượng Tam cũng đã nói, ở trong phạm vi Bắc Hải, Tàng Trân Các còn tồn tại mấy viên.
- Hắc hắc, ta nghĩ ngươi ước chừng còn chưa biết vật này hiếm thấy!
Tên thanh niên gọi là Trữ Vân phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Nhạc Vũ, trên mặt hơi lộ ra nụ cười:
- Mặc dù nói Tam Huyết Đoạn Tục đan cũng không phải là vật trân quý gì, nhưng tác dụng của nó không lớn, người luyện chế cũng thật sự quá ít. Bắc Hoang hơn trăm năm mới luyện được trên dưới một trăm viên mà thôi. Hơn nữa Kỳ Lân chính là trị thế thụy thú, hiện tại Trung Nguyên Thánh Hoàng yếu đuối, bốn phương liên tiếp chiến loạn, Kỳ Lân huyết mạch các nơi ngày càng thưa thớt. Có vài viên đều bị nắm giữ trong tay các đại phái. Nếu ngươi muốn tự mình sưu tập dược liệu luyện đan, chỉ sợ cũng khó thể làm được. Lại nói, Phượng Tam chịu thu chút tiền đó của ngươi, đã xem như vô cùng nể mặt. Đổi lại là hắn, có thể đi mua lại được hay không còn khó nói. Ta nghĩ cho dù Tàng Trân Các coi trọng ngươi như thế nào, vậy cũng phải là chuyện mấy tháng sau. Khi đó Tam Huyết Đoạn Tục đan chưa chắc có được được hiệu quả!
Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn Phượng Tam, chỉ thấy khóe môi đối phương bật ra nụ cười khổ, trong lòng hắn chợt cảm kích, không ngờ mình lại được đối phương tặng nhân tình lớn như vậy. Tuy nói cử động lần này của đối phương cũng không phải hoàn toàn không có mục đích nào đó đối với mình.
Mà lúc này nụ cười của Trữ Vân cũng càng đậm:
- Ta hỏi ngươi thêm một câu, viên thuốc này rốt cục ngươi còn cần hay không?
Bên trong lầu nhất thời khôi phục yên lặng. Nhạc Vũ suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng cười nhạt. Hắn nhớ tới kiếp trước, khi làm quen với những chiến hữu ở đội hải quân lục chiến, cùng những chiến hữu khi sống kiếp lính đánh thuê. Nếu có thể quay trở lại một lần, hắn nhất định không tiếc bất cứ giá nào để đổi lấy tính mạng của bọn họ!
Tay trái đang muốn cử động nhưng đột nhiên cảm giác tay mình đang bị nắm thật chặt. Nhạc Vũ nhíu mày, đột nhiên phát lực, tránh thoát tay của Nhiễm Lực. Nhưng lúc này lại có cỗ kình phong ngăn cản Nhạc Vũ. Cỗ lực lượng này vô cùng mạnh mẽ, với tu vi của hắn hôm nay cũng không kháng cự lại.
Nhạc Vũ ngạc nhiên giương mắt nhìn lên, lại thấy Phượng Tam sắc mặt trầm như nước đang đứng trước người hắn:
- Trữ thiếu gia, rốt cục ngươi chơi đủ chưa? Tàng Trân Các cũng không phải chỗ cho ngươi tùy ý ỷ thế hiếp người. Còn có viên Tam Huyết Đoạn Tục đan kia, cũng là đồ vật của ta, còn chưa tới phiên ngươi tùy ý xử trí!
Trữ Vân không để ý tới Phượng Tam, chỉ nhìn chằm chằm Nhạc Vũ. Sau đó hắc hắc mấy tiếng, hai tay dùng lực đột nhiên nắm chặt, chiếc lọ thuốc kể cả viên đan dược bên trong liền hóa thành bụi phấn.
Lần này Nhạc Vũ nhìn thấy thật rõ ràng, hai tay thanh niên này đã hoàn toàn mềm rũ, vốn không thể dùng bất kỳ lực lượng nào, càng không cách nào hoạt động mới đúng. Nhưng ở trước ngực người này có đeo một viên ngọc bội, không ngừng truyền vào một chút thiên địa linh khí, rót vào bên trong cơ thể Trữ Vân. Giữa người và vật còn tia tâm thần liên lạc, mà thần thức của người này cũng dị thường cường đại.
Nhưng hắn vẫn không ngờ tên thanh niên lại bóp nát bình sứ. Trong tích tắc nhìn chiếc bình cùng viên thuốc nát bấy, tâm thần Nhạc Vũ thoáng hoảng hốt, sau đó trên mặt hiện lên sát cơ.
- Ha hả! Hi Ngọc, trên mặt tiểu tử kia ngươi đã nhìn thấy chưa? Hắn hận thật đây!
Lệ khí trong mắt Trữ Vân càng thêm rõ ràng, tiếng cười cũng càng âm lãnh:
- Bực tai họa này, nếu lưu lại hắn sớm muộn cũng phải biến thành tâm phúc đại họa của Trữ gia ta và Thái Huyền Tông. Ngươi còn không mau xuất thủ, giết bọn họ cho ta!
Những lời này là nói với nữ tử bên cạnh. Giọng nói âm độc tới cực điểm, làm mấy người đều cảm giác thật lạnh lẽo.
Nhưng bạch y nữ tử kia không xuất thủ, ngược lại khẽ lắc đầu:
- Trữ sư huynh, chuyện này thứ cho Hi Ngọc khó có thể tòng mệnh! Thái Huyền Tông được Thánh hoàng sắc phong đạo giáo tông môn, mấy trăm năm qua chấp chưởng chính đạo Bắc Hoang, há có chuyện vô duyên vô cớ đi giết người?
- Mục Hi Ngọc, ngươi dám giáo huấn ta?
Trữ Vân giận tím mặt, nắm bột phấn trong tay ném lên người bạch y nữ tử.
- Cái gì gọi là vô duyên vô cớ? Như đã đắc tội, vậy thì muốn đuổi tận giết tuyệt, để tránh di hoạn! Đạo lý này chẳng lẽ ngươi không rõ ràng, hay là nói thiên phú thực lực của tiểu tử này ngươi không thấy được?
- Nếu ngươi biết đối phương không dễ dàng đắc tội, vì sao còn làm chuyện lỗ mãng như thế?
Mục Hi Ngọc để mặc cho bụi phấn vẩy lên người, nàng đi tới trước mặt Phượng Tam đang cười lạnh gật đầu xin lỗi, lại nhìn mấy người Nhạc Vũ nói:
- Sư huynh của ta dạo gần đây gặp chuyện nên tính tình đại biến, có chuyện đắc tội xin hải hà lượng giải! Tam Huyết Đoạn Tục đan thật ra trong Thái Huyền Tông của ta có cất giấu mấy viên, ước chừng trong một tháng sẽ đưa tới trả cho các vị.
Trữ Vân nhất thời chán nản, sắc mặt âm lạnh:
- Tả Vinh, Tả Thụy! Hai người các ngươi còn chưa động thủ giết hắn cho ta!
Hai người đứng sau xe lăn thoáng do dự, cuối cùng vẫn đưa tay sờ vào binh khí. Nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Tam quét tới, hai người này không dám tiếp tục cử động.
Ngay khi không khí vô cùng cứng ngắc, ngoài cửa bỗng nhiên xông vào một vị tiên thiên cường giả, bước nhanh tới bên cạnh xe lăn. Hắn nhẹ giọng nói vài câu bên tai Trữ Vân, sau đó sắc mặt tên thanh niên bệnh hoạn nhất thời lộ ra vẻ kích động mừng rỡ, dùng ánh mắt hung hăng trừng trừng mấy người Nhạc Vũ, sau đó chỉ huy Tả Vinh cùng Tả Thụy đẩy xe lăn của hắn vội vàng rời khỏi cửa hàng.
Đến khi đám người kia rời đi xa xa, Phượng Tam mới cười khổ một tiếng:
- Tên điên này! Đánh cũng không đánh được, mắng lại không mắng được, thật đúng là làm cho người ta căm tức! Hắn còn tưởng Tàng Trân Lâu là nơi cho hắn giương oai.
- Hai nam nữ kia là đệ tử của Thái Huyền Tông sao? Nhưng vì sao tên kia không có chút tu vi nào?
Trong lòng Tịch Nhược Tĩnh vừa tức giận lại sợ hãi, nhưng khi thấy nguy cơ được giải trừ, trong lòng lại nảy sinh hiếu kỳ.
Nhạc Vũ cũng lắng nghe, nghe nói tuy Bắc Mã Nguyên lấy Băng Nguyệt Tông cùng Quảng Lăng Tông làm chủ, nhưng Tịch Nhược Tĩnh cũng đã nói Thái Huyền Tông từ mấy trăm năm trước được Trung Nguyên Thánh Hoàng gì đó sắc phong, tự cho mình là danh môn đại phái, hôm nay rất có lực hiệu triệu tại chút nhị lưu môn phái tại Bắc Hoang. Bọn hắn lôi kéo một phần thế lực tạo thành nhất phái, mơ hồ có xu thế ngang nhau với Băng Nguyệt Tông cùng Quảng Lăng Tông.
Nếu tên kia đúng là người của Thái Huyền Tông, như vậy thật sự vô duyên vô cớ lại trêu chọc tới một đại địch.
- Hắc! Thái Huyền môn hạ làm sao có thể không có tu vi, chẳng qua là bị phế đi mà thôi!
Phượng Tam biết họ muốn hiểu rõ chuyện này, giờ phút này đành phải giải thích:
- Tên Trữ Vân kia trước khi còn chưa gặp phải biến cố, đã có tu vi Linh Hư cảnh Tích Cốc kỳ, là anh kiệt hiếm thấy trong Bắc Hoang. Làm người cũng khiêm tốn hữu lễ. Nhưng kể từ khi công lực một thân bị phế, người liền trở nên điên điên khùng khùng, luôn châm chích người khác. Nhưng phụ thân hắn là một trong những người có quyền thế nhất trong Thái Huyền Tông, thương thế của hắn cũng là bởi vì cứu chưởng giáo đương nhiệm của Thái Huyền Tông mà gây ra. Vì vậy địa vị tại Thái Huyền Tông không những không bị giảm xuống, ngược lại từ trên xuống dưới ai cũng bảo hộ hắn. Còn có nữ tử tên Mục Hi Ngọc kia, cũng là một nhân vật.
Phượng Tam cười khổ một tiếng:
- Linh Hư Tâm Động kỳ hai mươi bốn tuổi? Ngươi có thể tưởng tượng được. Nếu nàng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ước chừng cũng là một cao nhân có thể đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ.
Mọi người nghe vậy chỉ yên lặng, Nhạc Băng Thiến thì cũng thôi, đối với việc phân chia thực lực trong tu chân giới còn chưa biết gì cả. Nhưng Nhiễm Lực cùng Nhạc Vũ đều được nghe Tịch Nhược Tĩnh nói ở cảnh giới Trúc Cơ có bốn giai đoạn Ngưng Dịch, Dẫn Khí, Bồi Nguyên, Tôi Thể, mà Linh Hư cảnh được phân chia là Ích Cốc, Tâm Động, Thần Tịch, Dung Hợp bốn giai đoạn. Lúc ấy Tịch Nhược Tĩnh dùng vài nhân vật nêu ví dụ, đều hơn trăm tuổi mới đạt tới cảnh giới này.
Với tuổi tác nữ tử kia, tốc độ tu hành thật sự có thể nói là kinh khủng.
- Thật ra chuyện lần này nguyên do còn tại các ngươi.
Nói tới đây, thần sắc Phượng Tam vô cùng chăm chú nhìn bốn người:
- Vị Nhạc tiểu đệ này, thật sự là còn quá trẻ. Lấy tình hình của ngươi, vốn không nên chạy ra khỏi nhà. Mới bao nhiêu tuổi đã đạt tiên thiên, nói thật ngay cả bản thân ta cũng vô cùng ghen tỵ. Mặc dù không có chuyện hôm nay, sớm muộn cũng sẽ bị những môn phái khác gây phiền toái. Trữ Vân kia hôm nay lại là một tên phế nhân, nhìn thấy thiên phú của ngươi, không bị xúc động thần kinh mới là quái sự. Thật ra nếu ta là ngươi, hôm nay tốt nhất là tìm một chỗ ẩn núp hặc tìm một đại tông môn có thể che chở được ngươi mà bái nhập. Với tính tình của hắn, chỉ sợ sẽ không đơn giản chịu bỏ qua bọn ngươi như vậy! Mục Hi Ngọc tâm tính lương thiện không chịu động thủ, cũng không đại biểu tên kia không sai khiến được người khác bên trong Thái Huyền Tông.
Trong lòng Nhạc Vũ chấn động, biết những lời này của Phượng Tam là lời vàng ngọc. Thật ra chính hắn cũng suy đoán như thế, chẳng qua nghe tới tai lại cảm thấy không được tự nhiên.
Trong lòng hắn cười khổ, ở thế giới này quả nhiên ai có nắm tay lớn là có đạo lý. Còn có cỗ lệ khí thật lâu không tiêu tan, cả đời này hắn thật sự chưa từng bị người xem thường lấn áp đến như vậy.
- Tóm lại chuyện này mấy vị nên cẩn thận thì hơn! Trước khi có đầy đủ thực lực thì đừng nên đi trêu chọc bọn hắn.
Phượng Tam khẽ thở dài:
- Ta đoán chừng Tam Huyết Đoạn Tục đan của Thái Huyền tông hơn phân nửa không thể nào đưa tới. Nhưng giao dịch ta sẽ giữ lời. Hai tháng này ta sẽ hết sức điều động từ những chi nhánh khác trong Tàng Trân Các, nhưng thời gian phải trì hoãn chút ít.
Tâm tình của Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực đều buông lỏng, bọn họ từng nghe Nhạc Vũ nói, biết thương thế của Lâm Trác dù chậm trễ thêm hai ba tháng cũng không thành vấn đề gì. Nhưng chân mày Nhạc Vũ lại cau chặt, dị quang thoáng hiện trong mắt, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.