Chương 659: Thi triển hết thần thông!
Khai Hoang
08/06/2013
Giống như hai đầu viễn cổ cự thú oanh kích lẫn nhau, n phương viên mặt biển ba trăm dặm giờ khắc này đều dậy sóng kịch liệt tận trời.
Bắt đầu từ dưới chân Nhạc Vũ, mặt biển đã bị áp chế xuống ngàn thước, đang nhanh chóng khuếch tán khắp bốn phía.
Trúc Hồng cảm giác thân thể chợt trầm xuống, thân thể trở nên nặng hơn gấp mấy chục lần làm thân hình hắn suýt chút nữa rơi luôn xuống nước. Cũng may tu vi hắn tuyệt đối mạnh mẽ, chỉ thoáng vận chuyển pháp lực liền ổn định lại thân hình.
Ngay sau đó, giống như vừa ý thức được điều gì, trong mắt Trúc Hồng liền lộ vẻ hoảng sợ, một cỗ dự cảm cực kỳ nguy hiểm đồng thời tràn ngập trong đầu.
Đây là Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp, không ngờ đã là tầng thứ tám!
Trước tiên Trúc Hồng nhìn xuống bên dưới, rõ ràng nhìn thấy bên trong Ngũ Phương Cực Linh đại trận giờ khắc này trên mặt của người nào cũng lộ ra vẻ đau đớn. Cả mấy ngàn người tụ thành đại trận, dưới trọng lực bị áp xuống dưới đáy biển, ngoài ra còn bị nước biển tăng thêm mấy chục lần trọng lực trực tiếp tác dụng lên Ngũ Phương Cực Linh đại trận.
Bên trên bầu trời, tình hình hoàn toàn không ổn. Tam Thập Lục Thiên Cương Lôi Phủ đại trận cũng lấy xu thế không cách nào ngăn chặn hoàn toàn rơi xuống dưới. Tuy vẫn miễn cưỡng duy trì trận thế, nhưng đại đa số tu sĩ vẻ mặt hoàn toàn bối rối không biết nên làm sao.
Sắc mặt Trúc Hồng biến đổi, cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền phi thân trốn vào bên trong đáy biển, bắt đầu chủ trì Ngũ Phương Cực Linh đại trận. Pháp lực tu sĩ Đại Thừa tràn ra mênh mông, thật khó khăn chống lại trọng lực gấp mấy chục lần đột nhiên phát sinh, đồng thời ngay lúc này một vị tu sĩ Đại Thừa của Li Trần Tông là Kim Húc cũng vừa bay lên không, đem Tam Thập Lục Thiên Cương Lôi Phủ đại trận ổn định lại. Hai người ở hai hướng đông nam lại tế lên pháp bảo đánh về phía Nhạc Vũ.
Chân mày Chiến Tuyết nhướng lên, đem Long Lân Kim Thuẫn tế ra, từ bên trong kéo ra phương viên chừng trăm trượng tạo thành một tầng quang bích màu vàng cản trở chắn trên không trung. Năm đạo huyết liên rối rít bay ra, đem Đại Ngũ Hành Tụ Linh Nhị Pháp đại trận quanh người Nhạc Vũ bao phủ bên trong. Sau đó mở ra một tầng quang hoa thất thải như ngọc lưu ly, mấy đạo quang mang đánh lên tầng quang bích, chỉ làm huyết liên cùng quang hoa ngọc lưu ly vỡ nát, Long Lân Kim Thuẫn chợt sáng ngời nhưng vẫn bất động, ngược lại vài món pháp bảo kia bị chấn động văng ra ngoài, quang mang trở nên ảm đạm.
Thần sắc hai người kia xanh mét, Bạch Đế kiếm cùng Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của Chiến Tuyết vẫn đang cùng hai thanh phi kiếm cùng một ngọn cự tháp trên bầu trời triền đấu không thôi, không chút nào rơi xuống hạ phong. Không ngờ nàng vẫn còn dư lực đi ngăn cản một kích toàn lực của hai người bọn hắn. Bậc chiến lực này đã có thể thắng được Đại Thừa trung kỳ! Sau khi huyết liên giải tán, trong nháy mắt quang hoa xanh biếc như ngọc lưu ly lại mở ra lần nữa.
Chẳng qua giờ phút này bên trên bầu trời lại có hai thanh phi kiếm màu sắc khác nhau chợt xuyên ra hư không, hóa thành trăm trượng, mang theo lôi quang tử diễm vô lượng nhanh nhẹn chém xuống như muốn trảm thiên liệt địa, Long Lân Kim Thuẫn chỉ trong thoáng chốc liền bị chém thành tan rã, tuy long lân không hề bị hao tổn, nhưng những sợi tơ liên kết long lân đã bị vỡ vụn thành từng khúc.
Nhạc Vũ nặng nề hừ lên một tiếng, Long Tước Phiến bên tay trái lại vẩy ra lần nữa. Tổng cộng hai trăm mười đạo ngũ sắc quang châm phân ra hai cỗ hướng hai thanh phi kiếm đánh tới.
Khanh!
Theo tiếng chấn minh chói tai vang xa ngàn dặm, trên bầu trời lập tức vang lên vô số thanh âm đinh đinh đương đương, tựa như tiếng vang trầm đục khi rèn sắt, gần hai trăm đạo quang hoa lóng lánh chói mắt lóe lên, hai thanh phi kiếm khổng lồ liền bị thu nhỏ trở về nguyên hình, bị quang châm ngũ sắc mạnh mẽ đánh bay ra ngoài ba vạn trượng, trên thân phi kiếm cũng liền ẩn hiện ra vết rách!
Một khắc sau, Nhạc Vũ phảng phất như đã nhận ra điều gì, con ngươi khẽ động, trong mắt hiện lên nét trào phúng.
Hắc! Cho rằng ẩn núp ngoài bảy trăm dặm, ta không có biện pháp làm gì các ngươi sao?
Nhạc Vũ phất tay áo, năm Chu Tước Chân Hình Phù phối hợp cùng năm Kỳ Lân Chân Hình Phù bay múa trước người. Mười ngón tay huyễn hóa ra vô số thủ ấn, kết xuất ra Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Luân Ấn.
Sau một khắc, mười đạo phù đồng loạt dẫn phát, biến ảo thành hư ảnh của Chu Tước cùng Kỳ Lân, thẳng bắn về phương xa, lấy thần niệm của hắn khóa kín khí cơ ẩn hiện.
Đợi đến khi đạo phù văn cuối cùng cũng hóa thành cầu vồng bay lên, Nhạc Vũ đúng lúc nhìn thấy được Trúc Hồng cùng Kim Húc đã tế lên pháp bảo.
Nhạc Vũ chợt cười lên điên cuồng, giậm chân lần nữa, trăm dặm nước biển bên dưới bị rút lên không trung gần phân nửa, đem mực nước biển rút xuống chừng trăm trượng.
Lúc này thất khiếu mấy ngàn tu sĩ bên trong Tam Thập Lục Thiên Cương Lôi Phủ đại trận cùng Ngũ Phương Cực Linh đại trận lại tràn đầy máu tươi. Những tu sĩ Linh Hư Kim Đan nơi hông đều hé ra vô số vết thương, da thịt cuộn trào, giống như đang bị một cỗ lực lượng khổng lồ xé rách thân thể.
Trúc Hồng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, bên dưới người hắn có một cỗ trọng lực nặng gấp mấy chục lần kéo mạnh thân thể hắn đi xuống, mà nửa người bên trên lại gặp phải một cỗ lực lượng xé ngược trở lên, tuy kém hơn chút ít nhưng dưới tác dụng trái ngược của hai cỗ lực lượng này, toàn bộ thân hình hắn như muốn nứt vỡ.
Cũng may hắn có được Đại Thừa Kim Thân, tuy bị ảnh hưởng nhưng vẫn cực kỳ bé nhỏ. Bất quá những đệ tử Li Trần Tông chung quanh đã không còn kháng cự được, chỉ trong chốc lát đã có cả trăm tu sĩ thân thể bị xé thành hai đoạn! Cả Ngũ Phương Cực Linh đại trận đã sắp hỏng mất.
Trong nội tâm kinh hoàng, Trúc Hồng liền kịp phản ứng, liền tế ra pháp bảo, dùng pháp lực toàn thân bảo vệ mấy ngàn tu sĩ quanh người hắn. Đúng ngay lúc này hắn nhìn thấy Nhạc Vũ đang kết ấn, trong miệng quát lớn một tiếng:
Toái!
Ngay tức khắc Thông Thiên Long Kích Ấn treo lơ lửng trên không trung nhất thời tản mát ra kim hoàng sắc quang mang vô cùng mãnh liệt, khắp không gian vốn đang xuôi theo chính phản trọng lực chỉ trong nháy mắt liền biến thành hỗn loạn.
Bên trong nước biển phía dưới, mấy trăm tu sĩ bao quanh bên ngoài Ngũ Phương Cực Linh đại trận ngay lập tức nứt vỡ thân thể! Lần này không chỉ là bị xé thành hai đoạn, mà là dưới tác dụng của nguyên từ lực trong nháy mắt bị xoắn thành một mảnh nát bấy.
Nhạc Vũ, ta cùng ngươi không chết không thôi!
Giờ khắc này đôi mắt Trúc Hồng trợn tròn như muốn nứt ra, bỗng dưng gào thét một tiếng, ánh mắt đỏ ngầu. Một cỗ pháp lực mạnh mẽ tràn ra, ứng chiến cùng trọng lực lan tràn chung quanh, chẳng qua Ngũ Phương Cực Linh đại trận vẫn bị đánh vỡ tan tành.
Tam Thập Lục Thiên Cương Lôi Phủ đại trận trên bầu trời đồng thời hỏng mất. Vô số huyết nhục bắn xuống, mấy trăm đệ tử Linh Hư cảnh cùng mười mấy Kim Đan vẫn lạc dưới nguyên từ lực xé rách.
Nghe được tiếng gào khàn giọng của Trúc Hồng, khóe môi Nhạc Vũ chợt nhếch lên giễu cợt:
Tính mạng bản thân còn khó bảo toàn, lại dám nói không chết không thôi với ta?
Một đạo quang hoa lam hồng tương gian bỗng dưng đánh thẳng xuống, xuyên thấu qua mặt biển, hướng thiếu niên vẻ mặt dữ tợn đánh tới. Phàm là những nơi bị Băng Diễm Tuyệt Quang quét qua, nước biển một bên biến thành khối băng, một bên sôi trào bốc hơi ngùn ngụt.
Cuối cùng tâm tình Trúc Hồng từ trong cơn cuồng nộ chuyển hóa thành lạnh băng, trong lúc vội vàng không còn cách nào thu hồi pháp lực, chỉ đành lấy ra hai đạo phù màu vàng, chắn ngay trước người, tạo thành hai tầng Quy Giáp Kim Thuẫn.
Quang hoa lam hồng đan xen đánh lên tầng kim thuẫn, thế đi như chẻ tre, xuyên thấu qua tầng thứ nhất, đi tới tầng hai tuy đã gần như tiêu tán bớt uy lực nhưng vẫn có thể xuyên thấu qua, đánh lên trên người Trúc Hồng, làm thân thể hắn vừa muốn đông cứng lại đồng thời lại giống như bị lửa thiêu đốt.
Trúc Hồng chỉ cảm thấy một cảm giác vô cùng khuất nhục tràn khắp trong lòng, sau đó liền thanh tỉnh lại trong nháy mắt, hắn biết bản thân mình đã bị thương nặng, nếu còn ở lại sẽ có khả năng nguy hiểm tính mạng. Trong lòng thoáng do dự liền mang theo tiếng kêu không chút cam lòng:
Chúng ta lui trước, không được ham chiến!
Trong lòng hắn vừa quyết tâm thối lui, liền không hề do dự, thu hồi pháp lực tế lên một chiếc bình nhỏ, phát ra một đạo thanh quang, đem tám Nguyên Anh cùng mấy chục Kim Đan tu sĩ quanh người cuốn vào bên trong, những người khác hắn cũng không còn sức lực quản tới, liền hóa thành một đạo cầu vồng hướng nơi xa bỏ chạy. Chỉ bỏ lại hơn ngàn đệ tử Linh Hư cảnh cùng mười mấy Kim Đan thân thể toàn bộ nát bấy!
Mãi cho đến lúc này, từ nơi xa mới truyền tới tiếng nổ vang ầm ĩ, chính là mười đạo Chu Tước cùng Kỳ Lân Chân Hình Phù chỉ trong mười mấy lần hô hấp đã đuổi theo kẻ địch chạy ra ngoài vạn dặm liền dẫn dắt thiên địa linh lực nổ tung phảng phất như muốn hủy thiên diệt địa, mãi cho tới hiện tại thanh âm mới truyền trở về, cỗ ba động mênh mông chí cực, làm người thất sắc.
Bây giờ còn muốn đi sao?
Nhìn thấy Trúc Hồng thu hồi pháp lực tế ra bình nhỏ, Nhạc Vũ liền biết ý định của hắn, vừa muốn thi triển thủ đoạn ngăn trở hắn, ngay lúc này đột nhiên chân mày Nhạc Vũ chợt cau lại, hồn niệm cảm giác được tận sâu dưới đáy biển có một cỗ huyết nguyên lực nồng hậu khổng lồ đang xông tới. Phương hướng cỗ huyết nguyên đánh tới chính là huyết nhục của vô số tu sĩ đang lả tả rơi xuống, còn có thần hồn của mấy ngàn tu sĩ còn chưa tan hết.
Tu La Tán Nhân? Chờ ngươi đã lâu!
Hắn cảm giác được trên người Huyết Ma chỉ trong mấy ngày đã mơ hồ khôi phục tới thực lực của mấy năm trước, thậm chí còn vượt hơn mấy thành. Trong con ngươi Nhạc Vũ nhất thời lóe lên sát cơ, hồn niệm chợt động, hỏa hồng sắc thủ trạc nơi cổ tay trái liền vọt ra hư ảnh Đằng Xà.
Đằng Huyền đã sớm chờ thật lâu, lập tức thi triển ra Thiên Địa Pháp Tướng thần thông, thân thể chừng một xích đón gió liền trướng, hóa thành trăm trượng dài. Một đạo hỏa hồng sắc quang hoa đánh thẳng xuống huyết ảnh bên dưới. Chỉ một thoáng liền bắn qua khoảng cách mấy ngàn trượng, huyết quang nồng hậu kia dấy lên ngọn lửa đỏ thẫm, vang lên từng tiếng kêu thảm kiệt lực.
Đằng Xà mười ba cấp, Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang! Làm sao có thể?
Thanh âm rống giận không dám tin tưởng vang xa, cỗ huyết nguyên lực khổng lồ lập tức liền bắn lui.
Nhạc Vũ cười lạnh, một đạo Băng Diễm Tuyệt Quang bắn ra, làm thể tích đoàn huyết quang lập tức rút nhỏ tới một phần mười, cuối cùng bức bách Huyết Ma lẻn xuống biển sâu bỏ chạy.
Nhíu mày, Nhạc Vũ thả ra Thôn Thiên Kim Nghĩ truy theo. Lúc này ba tu sĩ Đại Thừa của Li Trần Tông đã không còn thấy bóng dáng, duy chỉ có Thính Vân Tông Huyền Như đạo nhân đang đem Tứ Tượng Tỏa Thần Bi thu hồi, đang chuẩn bị bỏ chạy.
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, Long Tước Phiến vẩy ra lần nữa, Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm tầng mười hai quét ra, sau một khắc đã đánh trúng người kia thành tro bụi!
Bắt đầu từ dưới chân Nhạc Vũ, mặt biển đã bị áp chế xuống ngàn thước, đang nhanh chóng khuếch tán khắp bốn phía.
Trúc Hồng cảm giác thân thể chợt trầm xuống, thân thể trở nên nặng hơn gấp mấy chục lần làm thân hình hắn suýt chút nữa rơi luôn xuống nước. Cũng may tu vi hắn tuyệt đối mạnh mẽ, chỉ thoáng vận chuyển pháp lực liền ổn định lại thân hình.
Ngay sau đó, giống như vừa ý thức được điều gì, trong mắt Trúc Hồng liền lộ vẻ hoảng sợ, một cỗ dự cảm cực kỳ nguy hiểm đồng thời tràn ngập trong đầu.
Đây là Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp, không ngờ đã là tầng thứ tám!
Trước tiên Trúc Hồng nhìn xuống bên dưới, rõ ràng nhìn thấy bên trong Ngũ Phương Cực Linh đại trận giờ khắc này trên mặt của người nào cũng lộ ra vẻ đau đớn. Cả mấy ngàn người tụ thành đại trận, dưới trọng lực bị áp xuống dưới đáy biển, ngoài ra còn bị nước biển tăng thêm mấy chục lần trọng lực trực tiếp tác dụng lên Ngũ Phương Cực Linh đại trận.
Bên trên bầu trời, tình hình hoàn toàn không ổn. Tam Thập Lục Thiên Cương Lôi Phủ đại trận cũng lấy xu thế không cách nào ngăn chặn hoàn toàn rơi xuống dưới. Tuy vẫn miễn cưỡng duy trì trận thế, nhưng đại đa số tu sĩ vẻ mặt hoàn toàn bối rối không biết nên làm sao.
Sắc mặt Trúc Hồng biến đổi, cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền phi thân trốn vào bên trong đáy biển, bắt đầu chủ trì Ngũ Phương Cực Linh đại trận. Pháp lực tu sĩ Đại Thừa tràn ra mênh mông, thật khó khăn chống lại trọng lực gấp mấy chục lần đột nhiên phát sinh, đồng thời ngay lúc này một vị tu sĩ Đại Thừa của Li Trần Tông là Kim Húc cũng vừa bay lên không, đem Tam Thập Lục Thiên Cương Lôi Phủ đại trận ổn định lại. Hai người ở hai hướng đông nam lại tế lên pháp bảo đánh về phía Nhạc Vũ.
Chân mày Chiến Tuyết nhướng lên, đem Long Lân Kim Thuẫn tế ra, từ bên trong kéo ra phương viên chừng trăm trượng tạo thành một tầng quang bích màu vàng cản trở chắn trên không trung. Năm đạo huyết liên rối rít bay ra, đem Đại Ngũ Hành Tụ Linh Nhị Pháp đại trận quanh người Nhạc Vũ bao phủ bên trong. Sau đó mở ra một tầng quang hoa thất thải như ngọc lưu ly, mấy đạo quang mang đánh lên tầng quang bích, chỉ làm huyết liên cùng quang hoa ngọc lưu ly vỡ nát, Long Lân Kim Thuẫn chợt sáng ngời nhưng vẫn bất động, ngược lại vài món pháp bảo kia bị chấn động văng ra ngoài, quang mang trở nên ảm đạm.
Thần sắc hai người kia xanh mét, Bạch Đế kiếm cùng Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của Chiến Tuyết vẫn đang cùng hai thanh phi kiếm cùng một ngọn cự tháp trên bầu trời triền đấu không thôi, không chút nào rơi xuống hạ phong. Không ngờ nàng vẫn còn dư lực đi ngăn cản một kích toàn lực của hai người bọn hắn. Bậc chiến lực này đã có thể thắng được Đại Thừa trung kỳ! Sau khi huyết liên giải tán, trong nháy mắt quang hoa xanh biếc như ngọc lưu ly lại mở ra lần nữa.
Chẳng qua giờ phút này bên trên bầu trời lại có hai thanh phi kiếm màu sắc khác nhau chợt xuyên ra hư không, hóa thành trăm trượng, mang theo lôi quang tử diễm vô lượng nhanh nhẹn chém xuống như muốn trảm thiên liệt địa, Long Lân Kim Thuẫn chỉ trong thoáng chốc liền bị chém thành tan rã, tuy long lân không hề bị hao tổn, nhưng những sợi tơ liên kết long lân đã bị vỡ vụn thành từng khúc.
Nhạc Vũ nặng nề hừ lên một tiếng, Long Tước Phiến bên tay trái lại vẩy ra lần nữa. Tổng cộng hai trăm mười đạo ngũ sắc quang châm phân ra hai cỗ hướng hai thanh phi kiếm đánh tới.
Khanh!
Theo tiếng chấn minh chói tai vang xa ngàn dặm, trên bầu trời lập tức vang lên vô số thanh âm đinh đinh đương đương, tựa như tiếng vang trầm đục khi rèn sắt, gần hai trăm đạo quang hoa lóng lánh chói mắt lóe lên, hai thanh phi kiếm khổng lồ liền bị thu nhỏ trở về nguyên hình, bị quang châm ngũ sắc mạnh mẽ đánh bay ra ngoài ba vạn trượng, trên thân phi kiếm cũng liền ẩn hiện ra vết rách!
Một khắc sau, Nhạc Vũ phảng phất như đã nhận ra điều gì, con ngươi khẽ động, trong mắt hiện lên nét trào phúng.
Hắc! Cho rằng ẩn núp ngoài bảy trăm dặm, ta không có biện pháp làm gì các ngươi sao?
Nhạc Vũ phất tay áo, năm Chu Tước Chân Hình Phù phối hợp cùng năm Kỳ Lân Chân Hình Phù bay múa trước người. Mười ngón tay huyễn hóa ra vô số thủ ấn, kết xuất ra Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Luân Ấn.
Sau một khắc, mười đạo phù đồng loạt dẫn phát, biến ảo thành hư ảnh của Chu Tước cùng Kỳ Lân, thẳng bắn về phương xa, lấy thần niệm của hắn khóa kín khí cơ ẩn hiện.
Đợi đến khi đạo phù văn cuối cùng cũng hóa thành cầu vồng bay lên, Nhạc Vũ đúng lúc nhìn thấy được Trúc Hồng cùng Kim Húc đã tế lên pháp bảo.
Nhạc Vũ chợt cười lên điên cuồng, giậm chân lần nữa, trăm dặm nước biển bên dưới bị rút lên không trung gần phân nửa, đem mực nước biển rút xuống chừng trăm trượng.
Lúc này thất khiếu mấy ngàn tu sĩ bên trong Tam Thập Lục Thiên Cương Lôi Phủ đại trận cùng Ngũ Phương Cực Linh đại trận lại tràn đầy máu tươi. Những tu sĩ Linh Hư Kim Đan nơi hông đều hé ra vô số vết thương, da thịt cuộn trào, giống như đang bị một cỗ lực lượng khổng lồ xé rách thân thể.
Trúc Hồng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, bên dưới người hắn có một cỗ trọng lực nặng gấp mấy chục lần kéo mạnh thân thể hắn đi xuống, mà nửa người bên trên lại gặp phải một cỗ lực lượng xé ngược trở lên, tuy kém hơn chút ít nhưng dưới tác dụng trái ngược của hai cỗ lực lượng này, toàn bộ thân hình hắn như muốn nứt vỡ.
Cũng may hắn có được Đại Thừa Kim Thân, tuy bị ảnh hưởng nhưng vẫn cực kỳ bé nhỏ. Bất quá những đệ tử Li Trần Tông chung quanh đã không còn kháng cự được, chỉ trong chốc lát đã có cả trăm tu sĩ thân thể bị xé thành hai đoạn! Cả Ngũ Phương Cực Linh đại trận đã sắp hỏng mất.
Trong nội tâm kinh hoàng, Trúc Hồng liền kịp phản ứng, liền tế ra pháp bảo, dùng pháp lực toàn thân bảo vệ mấy ngàn tu sĩ quanh người hắn. Đúng ngay lúc này hắn nhìn thấy Nhạc Vũ đang kết ấn, trong miệng quát lớn một tiếng:
Toái!
Ngay tức khắc Thông Thiên Long Kích Ấn treo lơ lửng trên không trung nhất thời tản mát ra kim hoàng sắc quang mang vô cùng mãnh liệt, khắp không gian vốn đang xuôi theo chính phản trọng lực chỉ trong nháy mắt liền biến thành hỗn loạn.
Bên trong nước biển phía dưới, mấy trăm tu sĩ bao quanh bên ngoài Ngũ Phương Cực Linh đại trận ngay lập tức nứt vỡ thân thể! Lần này không chỉ là bị xé thành hai đoạn, mà là dưới tác dụng của nguyên từ lực trong nháy mắt bị xoắn thành một mảnh nát bấy.
Nhạc Vũ, ta cùng ngươi không chết không thôi!
Giờ khắc này đôi mắt Trúc Hồng trợn tròn như muốn nứt ra, bỗng dưng gào thét một tiếng, ánh mắt đỏ ngầu. Một cỗ pháp lực mạnh mẽ tràn ra, ứng chiến cùng trọng lực lan tràn chung quanh, chẳng qua Ngũ Phương Cực Linh đại trận vẫn bị đánh vỡ tan tành.
Tam Thập Lục Thiên Cương Lôi Phủ đại trận trên bầu trời đồng thời hỏng mất. Vô số huyết nhục bắn xuống, mấy trăm đệ tử Linh Hư cảnh cùng mười mấy Kim Đan vẫn lạc dưới nguyên từ lực xé rách.
Nghe được tiếng gào khàn giọng của Trúc Hồng, khóe môi Nhạc Vũ chợt nhếch lên giễu cợt:
Tính mạng bản thân còn khó bảo toàn, lại dám nói không chết không thôi với ta?
Một đạo quang hoa lam hồng tương gian bỗng dưng đánh thẳng xuống, xuyên thấu qua mặt biển, hướng thiếu niên vẻ mặt dữ tợn đánh tới. Phàm là những nơi bị Băng Diễm Tuyệt Quang quét qua, nước biển một bên biến thành khối băng, một bên sôi trào bốc hơi ngùn ngụt.
Cuối cùng tâm tình Trúc Hồng từ trong cơn cuồng nộ chuyển hóa thành lạnh băng, trong lúc vội vàng không còn cách nào thu hồi pháp lực, chỉ đành lấy ra hai đạo phù màu vàng, chắn ngay trước người, tạo thành hai tầng Quy Giáp Kim Thuẫn.
Quang hoa lam hồng đan xen đánh lên tầng kim thuẫn, thế đi như chẻ tre, xuyên thấu qua tầng thứ nhất, đi tới tầng hai tuy đã gần như tiêu tán bớt uy lực nhưng vẫn có thể xuyên thấu qua, đánh lên trên người Trúc Hồng, làm thân thể hắn vừa muốn đông cứng lại đồng thời lại giống như bị lửa thiêu đốt.
Trúc Hồng chỉ cảm thấy một cảm giác vô cùng khuất nhục tràn khắp trong lòng, sau đó liền thanh tỉnh lại trong nháy mắt, hắn biết bản thân mình đã bị thương nặng, nếu còn ở lại sẽ có khả năng nguy hiểm tính mạng. Trong lòng thoáng do dự liền mang theo tiếng kêu không chút cam lòng:
Chúng ta lui trước, không được ham chiến!
Trong lòng hắn vừa quyết tâm thối lui, liền không hề do dự, thu hồi pháp lực tế lên một chiếc bình nhỏ, phát ra một đạo thanh quang, đem tám Nguyên Anh cùng mấy chục Kim Đan tu sĩ quanh người cuốn vào bên trong, những người khác hắn cũng không còn sức lực quản tới, liền hóa thành một đạo cầu vồng hướng nơi xa bỏ chạy. Chỉ bỏ lại hơn ngàn đệ tử Linh Hư cảnh cùng mười mấy Kim Đan thân thể toàn bộ nát bấy!
Mãi cho đến lúc này, từ nơi xa mới truyền tới tiếng nổ vang ầm ĩ, chính là mười đạo Chu Tước cùng Kỳ Lân Chân Hình Phù chỉ trong mười mấy lần hô hấp đã đuổi theo kẻ địch chạy ra ngoài vạn dặm liền dẫn dắt thiên địa linh lực nổ tung phảng phất như muốn hủy thiên diệt địa, mãi cho tới hiện tại thanh âm mới truyền trở về, cỗ ba động mênh mông chí cực, làm người thất sắc.
Bây giờ còn muốn đi sao?
Nhìn thấy Trúc Hồng thu hồi pháp lực tế ra bình nhỏ, Nhạc Vũ liền biết ý định của hắn, vừa muốn thi triển thủ đoạn ngăn trở hắn, ngay lúc này đột nhiên chân mày Nhạc Vũ chợt cau lại, hồn niệm cảm giác được tận sâu dưới đáy biển có một cỗ huyết nguyên lực nồng hậu khổng lồ đang xông tới. Phương hướng cỗ huyết nguyên đánh tới chính là huyết nhục của vô số tu sĩ đang lả tả rơi xuống, còn có thần hồn của mấy ngàn tu sĩ còn chưa tan hết.
Tu La Tán Nhân? Chờ ngươi đã lâu!
Hắn cảm giác được trên người Huyết Ma chỉ trong mấy ngày đã mơ hồ khôi phục tới thực lực của mấy năm trước, thậm chí còn vượt hơn mấy thành. Trong con ngươi Nhạc Vũ nhất thời lóe lên sát cơ, hồn niệm chợt động, hỏa hồng sắc thủ trạc nơi cổ tay trái liền vọt ra hư ảnh Đằng Xà.
Đằng Huyền đã sớm chờ thật lâu, lập tức thi triển ra Thiên Địa Pháp Tướng thần thông, thân thể chừng một xích đón gió liền trướng, hóa thành trăm trượng dài. Một đạo hỏa hồng sắc quang hoa đánh thẳng xuống huyết ảnh bên dưới. Chỉ một thoáng liền bắn qua khoảng cách mấy ngàn trượng, huyết quang nồng hậu kia dấy lên ngọn lửa đỏ thẫm, vang lên từng tiếng kêu thảm kiệt lực.
Đằng Xà mười ba cấp, Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang! Làm sao có thể?
Thanh âm rống giận không dám tin tưởng vang xa, cỗ huyết nguyên lực khổng lồ lập tức liền bắn lui.
Nhạc Vũ cười lạnh, một đạo Băng Diễm Tuyệt Quang bắn ra, làm thể tích đoàn huyết quang lập tức rút nhỏ tới một phần mười, cuối cùng bức bách Huyết Ma lẻn xuống biển sâu bỏ chạy.
Nhíu mày, Nhạc Vũ thả ra Thôn Thiên Kim Nghĩ truy theo. Lúc này ba tu sĩ Đại Thừa của Li Trần Tông đã không còn thấy bóng dáng, duy chỉ có Thính Vân Tông Huyền Như đạo nhân đang đem Tứ Tượng Tỏa Thần Bi thu hồi, đang chuẩn bị bỏ chạy.
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, Long Tước Phiến vẩy ra lần nữa, Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm tầng mười hai quét ra, sau một khắc đã đánh trúng người kia thành tro bụi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.