Chương 544: Thuấn sát hai người
Khai Hoang
16/03/2013
Chỉ khoảnh khắc, Nhạc Vũ đã thúc giục pháp lực toàn thân, từ bên trong thủy hệ phù trận dẫn dắt ra một tia băng hàn chân khí rót vào trong Nê Hoàn Cung của chính mình, khiến cho ý thức tinh thần có thể duy trì thanh tỉnh tuyệt đối. Nhưng Thì Nam ở đối diện lại không hề có ý tứ muốn ra tay. Ánh mắt Nhạc Vũ không khỏi lộ ra vài phần quái dị:
Ngươi không động thủ?
Thi thể chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân không ở chỗ này, nếu vậy phải ở hậu điện!
Thì Nam không đáp lời hắn, ngược lại nhìn ra phía sau Nhạc Vũ, thạch điện này rõ ràng có phân chia tiền điện hậu điện. Bức tường sau lưng thi hài khổng lồ kia rõ ràng đem tòa điện phủ này phân thành hai nơi. Mà cửa hông hai bên đều bố trí cấm chế trùng điệp, so với bên ngoài thạch điện càng thêm phức tạp.
Thì Nam nhìn thoáng qua, trong mắt hiện vẻ bất đắc dĩ:
Nguyên bản đạo hữu Lý Không Liên trải qua thời gian hơn trăm năm chuẩn bị ơn mười Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, là vì chuẩn bị dùng ở trong này. Nhưng nhờ ngươi ban thưởng, hiện giờ đã dùng hơn phân nửa. Muốn đi vào thế nào cũng phải tiêu phí càng nhiều thời gian hơn. Như vậy hiện tại chỉ có giết chết đạo hữu mới có thể thong dong phá trận. Đúng như lời nói của đạo hữu, Nguyên Dương Đao Luân rốt cục sẽ thuộc về ai, chúng ta cuối cùng phải có một cuộc chiến! Đáng tiếc, Quảng Lăng Tông xưng hùng Bắc Hoang vạn năm, cuối cùng vẫn phải rơi xuống kết cục đạo thống tuyệt truyền.
Ngữ khí của hắn bình thản không gợn sóng, mặc dù nói đến chữ giết cũng giống như đang nói tới việc bình thường.
Nhạc Vũ biết được người này phỏng chừng cũng chỉ kéo dài thời gian, trong nội tâm cũng lười thốt lời trào phúng, lại càng không muốn lên tiếng trả lời. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh, nhìn những người khác hoặc bị cưỡng bức, hoặc bị dụ dỗ càng lúc càng rời xa chỗ hắn đang đứng.
Chỉ khi đạo nhân lôi thôi trước mắt nói xong lời cuối cùng thì nội tâm của hắn mới hiện lên một trận gợn sóng. Trong con ngươi toát ra lệ mang, sát khí liền bốc cao trong lồng ngực. Người này nói chuyện như vậy, đã chạm tới nghịch lân của hắn!
Thì Nam làm như không hề cảm giác, hoặc đối với cảm xúc của Nhạc Vũ căn bản không thèm để ý.
Hắn lắc đầu nói:
Lý Không Liên đạo hữu cùng Phong tiền bối hận ngươi tận xương, mặc dù ta cùng bọn họ có khác, nhưng tình thế bắt buộc, không thể không cùng ngươi là địch. Trong trận đạo mấy lần cơ hồ bị bại trong tay ngươi, thật khiến người khó chịu nổi. Chưa trừ diệt ngươi trong lòng ta thật sự khó an. Nhưng nếu đạo hữu đã đột phá Nguyên Anh cảnh giới, còn có rất nhiều huyền binh pháp bảo đứng đầu trong tay, lại thêm vị sư muội của ngươi đang ẩn giấu ở nơi nào đó tương trợ, nghĩ tới Thì Nam ta hơn phân nửa không phải là đối thủ của ngươi!
Trong khi nói chuyện, Thì Nam như hữu ý vô ý nhìn lên Tam Bảo Linh Lung Tháp trên đầu Nhạc Vũ, sau đó cười quỷ dị:
Thực lực của bọn hắn tương đương, trong lúc nhất thời thật khó phân sinh tử. Một trận chiến này thắng bại phải xem ta và ngươi. Thực lực bình thường không bằng, thứ cho ta muốn dùng thủ đoạn!
Lúc này Nhạc Vũ mới thu liễm tâm thần, chỉ thấy Thì Nam cũng không có động tác gì, một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đang đối chiến với nhóm người Nông Dịch Sơn đột nhiên thân hình lóe lên, không hề có chút báo trước xuất hiện ngay phía sau Nhạc Vũ, chính là trực tiếp xuyên qua không gian, vượt qua không gian trăm trượng trong thạch điện.
Trong lúc nhất thời, vô số lôi cầu màu bạc giống như bao trùm trời đất đánh về phía Nhạc Vũ. Trên người Thì Nam cũng dâng lên ba trăm sáu mươi lăm ngân châu, ngay trên đỉnh đầu của hắn diễn biến ra một đồ án chu thiên tinh thần đơn giản. Thật không biết lại là thủ đoạn gì, ngay lúc này tận sâu trong thời không loạn lưu đưa tới lực lượng chư thiên tinh thần chân chính. Sau đó vô số tinh lực ngân sắc ngưng tụ thành những sợi tơ thật tinh tế hướng chỗ hắn đang đứng càn quét tới. Trên bầu trời hiện lên một ấn tỳ màu vàng hóa thành hơn mười mẫu lớn nhỏ hướng đỉnh đầu Nhạc Vũ thẳng áp xuống.
Ngọc Thanh Hồn Tà Lôi!
Đồng tử Nhạc Vũ co rút mãnh liệt, thật không ngờ tu sĩ phía sau được Thời Nam dùng Càn Khôn Dịch Hào Bàn dời tới nơi này lại cũng là một tu sĩ tu tập đại thần thông lôi hệ. Hơn nữa còn là một trong những truyền thừa thần thông lôi pháp chính thống nhất, Ngọc Thanh Cửu Lôi Pháp!
Hai người này một trước một sau liên thủ công kích, cơ hồ phong tỏa toàn bộ không gian né tránh của hắn. Mà ở phía xa, một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đang áp bách một tu sĩ khác cũng tạm thời bỏ lại đối thủ, hướng nơi này phi độn tới, chính là vì không cho hắn chút cơ hội nào để chạy trốn. Mà khi đó trong ánh mắt của Thì Nam lộ ra vẻ tiếc nuối, còn có một tia thoải mái, phỏng chừng tiếc nuối là vì tuyệt đại thiên tư của Nhạc Vũ, vẻ thoải mái cũng chính là vì bỏ xuống gánh nặng.
Nhưng đúng giờ phút này, trong mắt Nhạc Vũ cũng hiện lên vài phần sáng bóng. Ẩn nhẫn cho tới nay, cuối cùng có thể phát tiết ra sát khí trầm uất trong lồng ngực. Từ lúc mấy người kia xâm nhập thạch điện tới bây giờ, trong lòng hắn uất nghẹn tới mức khó chịu vô cùng!
Bên trong Tam Bảo Linh Lung Tháp trên đỉnh đầu nháy mắt có hơn một ngàn đạo quang mang nổ bắn ra, vây quanh thanh Ngự Phong kiếm trung ương, đem ấn tỳ kia sinh sôi đánh nát, lại như mưa rơi đánh tới đạo nhân lôi thôi đối diện.
Sắc mặt Thì Nam khẽ biến, chỉ trong thoáng chốc đã không còn chút huyết sắc. Chư thiên tinh thần đồ án lập tức sửa công thành thủ, ngưng đọng lại thành một tầng thật dày bao phủ trên đỉnh đầu hắn. Bên trong Thập Ngự Phục Ma kiếm trận, kiếm quang hư ảo phẩm cấp thấp nhất cũng phải trên tứ phẩm. Còn hơn mười thanh đều siêu việt nhị phẩm. Cơ hồ mỗi một kích, đều làm Thì Nam phun máu tươi, liên tục thối lui ra sau. Ngay khi hắn vội vàng lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn đang định thúc giục ấn quyết, mạnh mẽ thoát khỏi nơi này, kiếm quang màu lam lắng xuống, nháy mắt liền đem chư thiên tinh thần đồ án đơn giản trên đỉnh đầu hắn hoàn toàn đánh tan.
Thì Nam kinh hãi, thẳng đến lúc này nhìn thấy thanh huyền binh không biết thuộc phẩm cấp gì chợt bị kềm hãm, mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng chỉ một khắc sau, một thanh phi kiếm màu vàng nhạt cũng theo đuôi thanh Ngự Phong kiếm, từ trên đánh xuống, nháy mắt đem thân hình Thì Nam xuyên thủng, đánh thành mảnh nhỏ.
Từ lúc Chiến Tuyết bắt đầu động thủ, Nhạc Vũ cũng đã không còn quan tâm tới người này. Hắn cũng không tránh né, trực tiếp xoay người tùy ý cho mấy trăm đạo lôi cầu đánh vào người. Lại lập tức dùng Cửu Thiên Lôi Động Quyền khởi lên lôi lực, đem Ngọc Thanh Hồn Tà Lôi có thể so sánh với thiên kiếp của tu sĩ Đại Thừa dẫn dắt khắp tứ chi bát mạch, kích thích lên Đại Thừa Kim Thân của chính mình!
Người công kích phía sau Nhạc Vũ nhất thời kinh hãi tột cùng, lôi quang trên người phình to, cơ hồ bất kể trả giá tụ tập lôi lực của Ngọc Thanh Hồn Tà Lôi, tiếp tục đánh thẳng vào Nhạc Vũ. Vài món pháp bảo trong tay hắn vẫn đang triền đấu cùng nhóm người Nông Dịch Sơn, nhất thời khó thể tới đây viện trợ. Thế nhưng hiện tại vẫn có vài thanh trường châm ngăm đen đang xuyên toa bên trong lôi quang, đâm hướng Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, liền xoay người, giẫm mạnh lên Cực Quang kiếm, thân hình bắn tới. Một tầng hào quang màu xanh bao phủ trên người, lao thẳng tới người kia.
Bốn mai hắc châm kia lại vô cùng thần diệu, xuyên qua Vạn Mộc Phong Thần Bích của hắn, lại xuyên thấu qua sự ngăn trở của Huyền Quy Tiên Trạc.
Nhưng tới giờ phút này đã giống như nỏ mạnh hết đà, Nhạc Vũ dùng tay phải trảo tới, thật dễ dàng đem bốn mai hắc châm nắm trong tay.
Vừa vào tay, Nhạc Vũ liền ngửi thấy mùi tanh hôi mãnh liệt, dùng pháp lực bao vây trong tay, cũng cảm giác như có loại vật chất nào đó đang ăn mòn pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành của hắn.
Nhạc Vũ cau mày, liền biết dù đem vật này bỏ vào trong giới chỉ, phỏng chừng cũng chỉ vô dụng. Ngược lại không gian bên trong sẽ bị hắc châm ăn mòn, cần phải có dụng cụ đặc biệt thu nạp. Hắn lập tức ném vào trong Tam Bảo Linh Lung Tháp, để Chiến Tuyết dùng vu lực trấn áp, đem độc tính kia áp chế chặt chẽ.
Sau đó hắn dời mắt nhìn về phía trước, tu sĩ kia là người biết thời cơ, cơ hồ vừa biết Nhạc Vũ đã thành tựu Đại Thừa Kim Thân liền thối lui nhanh ra sau. Người này cũng sử dụng lôi độn, cả người cơ hồ hóa thành một đoàn điện quang, tốc độ lôi độn nhanh nhẹn vô cùng.
Ngọc Thanh Cửu Lôi Pháp cũng là một trong những thần thông tuyệt đỉnh, nhưng người này dường như mới tu tập không lâu, mới đạt tới tầng thứ bảy, mặc dù có thể tung hoành không cố kỵ trong những tu sĩ Nguyên Anh, nhưng so sánh với thân thể kim thân bất diệt của Nhạc Vũ còn kém hơn một cấp bậc.
Đánh ra Ngọc Thanh Hồn Tà Lôi, chẳng qua chỉ có thể dùng lôi lực giúp Nhạc Vũ rèn luyện thân thể mà thôi.
Độn tốc thật nhanh!
Nhìn thấy thân hình người kia ngày càng xa, đã sắp đến chỗ hai người Lý Không Liên cùng Phong Bạch.
Nhạc Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu, lập tức bỏ qua ý niệm dùng lực lượng bản thân đánh chết người kia. Hắn lấy ra Hoành Nguyên Hàng Long Đỉnh xa xa hút nhiếp đối phương. Từ lực thật lớn trong nháy mắt liền ngưng tụ thân hình của vị tu sĩ Nguyên Anh đỉnh núi kia, trong nháy mắt Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đã hóa thành núi nhỏ trăm trượng hướng phía trước áp xuống.
Vẻ mặt tu sĩ kia nhất thời biến đổi, mắt thấy mình không còn thủ đoạn gì ngăn cản, liền lấy ra một tờ phù triện màu vàng ném ra. Ngay lập tức không gian quanh người liền hỏng mất, tu sĩ kia cũng hóa thành một đoàn quang mang mạnh mẽ lọt vào bên trong.
Nhạc Vũ khẽ thở dài, đây là lần thứ hai hắn gặp người sử dụng vật này. Dù sao cũng là chỗ ở của Vu Thần, có bức tường không gian cản trở, so sánh với phế tích bên ngoài phải yếu kém hơn rất nhiều. Nhưng thời không loạn lưu càng thêm cuồng loạn hơn.
Người này mạo hiểm lọt vào bên trong, tuy có phân nửa khả năng có thể thoát đi, nhưng cũng có phân nửa khả năng vẫn lạc trong đó. Nhưng so sánh với nguy cơ trước mắt, sử dụng phương pháp này cũng là một sự lựa chọn không sai.
Chẳng qua cuộc chiến hôm nay liên quan tới Nguyên Dương Đao Luân cùng thi thể của Vu Thần, Nhạc Vũ làm sao cho phép người này chạy thoát!
Quanh người hắn chỉ thoáng chốc liền dấy lên Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm màu alm, đem hàng rào không gian quanh thân đốt cháy, Nhạc Vũ lấy Thiên Mộc Trâm từ trên búi tóc bắn ra, sau một khắc liền hóa thành một thanh mộc kiếm, một đạo Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí bay ra, đuổi theo người kia. Chỉ chớp mắt tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đang bỏ chạy bên trong thời không loạn lưu đã ầm ầm nổ tung. Nguyên Anh chạy trốn dưới loạn lưu liền hỏng mất. Giết người này, Nhạc Vũ liền cảm thấy trong lòng nhất thời thư sướng, vô cùng sảng khoái.
Vừa quay đầu, chỉ thấy vị tu sĩ Nguyên Anh còn lại đang kinh hãi nhìn hắn. Người này vốn đang trọng thương , lúc này lại kinh hoảng , gương mặt chẳng khác gì một người chết.
Ngươi không động thủ?
Thi thể chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân không ở chỗ này, nếu vậy phải ở hậu điện!
Thì Nam không đáp lời hắn, ngược lại nhìn ra phía sau Nhạc Vũ, thạch điện này rõ ràng có phân chia tiền điện hậu điện. Bức tường sau lưng thi hài khổng lồ kia rõ ràng đem tòa điện phủ này phân thành hai nơi. Mà cửa hông hai bên đều bố trí cấm chế trùng điệp, so với bên ngoài thạch điện càng thêm phức tạp.
Thì Nam nhìn thoáng qua, trong mắt hiện vẻ bất đắc dĩ:
Nguyên bản đạo hữu Lý Không Liên trải qua thời gian hơn trăm năm chuẩn bị ơn mười Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, là vì chuẩn bị dùng ở trong này. Nhưng nhờ ngươi ban thưởng, hiện giờ đã dùng hơn phân nửa. Muốn đi vào thế nào cũng phải tiêu phí càng nhiều thời gian hơn. Như vậy hiện tại chỉ có giết chết đạo hữu mới có thể thong dong phá trận. Đúng như lời nói của đạo hữu, Nguyên Dương Đao Luân rốt cục sẽ thuộc về ai, chúng ta cuối cùng phải có một cuộc chiến! Đáng tiếc, Quảng Lăng Tông xưng hùng Bắc Hoang vạn năm, cuối cùng vẫn phải rơi xuống kết cục đạo thống tuyệt truyền.
Ngữ khí của hắn bình thản không gợn sóng, mặc dù nói đến chữ giết cũng giống như đang nói tới việc bình thường.
Nhạc Vũ biết được người này phỏng chừng cũng chỉ kéo dài thời gian, trong nội tâm cũng lười thốt lời trào phúng, lại càng không muốn lên tiếng trả lời. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh, nhìn những người khác hoặc bị cưỡng bức, hoặc bị dụ dỗ càng lúc càng rời xa chỗ hắn đang đứng.
Chỉ khi đạo nhân lôi thôi trước mắt nói xong lời cuối cùng thì nội tâm của hắn mới hiện lên một trận gợn sóng. Trong con ngươi toát ra lệ mang, sát khí liền bốc cao trong lồng ngực. Người này nói chuyện như vậy, đã chạm tới nghịch lân của hắn!
Thì Nam làm như không hề cảm giác, hoặc đối với cảm xúc của Nhạc Vũ căn bản không thèm để ý.
Hắn lắc đầu nói:
Lý Không Liên đạo hữu cùng Phong tiền bối hận ngươi tận xương, mặc dù ta cùng bọn họ có khác, nhưng tình thế bắt buộc, không thể không cùng ngươi là địch. Trong trận đạo mấy lần cơ hồ bị bại trong tay ngươi, thật khiến người khó chịu nổi. Chưa trừ diệt ngươi trong lòng ta thật sự khó an. Nhưng nếu đạo hữu đã đột phá Nguyên Anh cảnh giới, còn có rất nhiều huyền binh pháp bảo đứng đầu trong tay, lại thêm vị sư muội của ngươi đang ẩn giấu ở nơi nào đó tương trợ, nghĩ tới Thì Nam ta hơn phân nửa không phải là đối thủ của ngươi!
Trong khi nói chuyện, Thì Nam như hữu ý vô ý nhìn lên Tam Bảo Linh Lung Tháp trên đầu Nhạc Vũ, sau đó cười quỷ dị:
Thực lực của bọn hắn tương đương, trong lúc nhất thời thật khó phân sinh tử. Một trận chiến này thắng bại phải xem ta và ngươi. Thực lực bình thường không bằng, thứ cho ta muốn dùng thủ đoạn!
Lúc này Nhạc Vũ mới thu liễm tâm thần, chỉ thấy Thì Nam cũng không có động tác gì, một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đang đối chiến với nhóm người Nông Dịch Sơn đột nhiên thân hình lóe lên, không hề có chút báo trước xuất hiện ngay phía sau Nhạc Vũ, chính là trực tiếp xuyên qua không gian, vượt qua không gian trăm trượng trong thạch điện.
Trong lúc nhất thời, vô số lôi cầu màu bạc giống như bao trùm trời đất đánh về phía Nhạc Vũ. Trên người Thì Nam cũng dâng lên ba trăm sáu mươi lăm ngân châu, ngay trên đỉnh đầu của hắn diễn biến ra một đồ án chu thiên tinh thần đơn giản. Thật không biết lại là thủ đoạn gì, ngay lúc này tận sâu trong thời không loạn lưu đưa tới lực lượng chư thiên tinh thần chân chính. Sau đó vô số tinh lực ngân sắc ngưng tụ thành những sợi tơ thật tinh tế hướng chỗ hắn đang đứng càn quét tới. Trên bầu trời hiện lên một ấn tỳ màu vàng hóa thành hơn mười mẫu lớn nhỏ hướng đỉnh đầu Nhạc Vũ thẳng áp xuống.
Ngọc Thanh Hồn Tà Lôi!
Đồng tử Nhạc Vũ co rút mãnh liệt, thật không ngờ tu sĩ phía sau được Thời Nam dùng Càn Khôn Dịch Hào Bàn dời tới nơi này lại cũng là một tu sĩ tu tập đại thần thông lôi hệ. Hơn nữa còn là một trong những truyền thừa thần thông lôi pháp chính thống nhất, Ngọc Thanh Cửu Lôi Pháp!
Hai người này một trước một sau liên thủ công kích, cơ hồ phong tỏa toàn bộ không gian né tránh của hắn. Mà ở phía xa, một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đang áp bách một tu sĩ khác cũng tạm thời bỏ lại đối thủ, hướng nơi này phi độn tới, chính là vì không cho hắn chút cơ hội nào để chạy trốn. Mà khi đó trong ánh mắt của Thì Nam lộ ra vẻ tiếc nuối, còn có một tia thoải mái, phỏng chừng tiếc nuối là vì tuyệt đại thiên tư của Nhạc Vũ, vẻ thoải mái cũng chính là vì bỏ xuống gánh nặng.
Nhưng đúng giờ phút này, trong mắt Nhạc Vũ cũng hiện lên vài phần sáng bóng. Ẩn nhẫn cho tới nay, cuối cùng có thể phát tiết ra sát khí trầm uất trong lồng ngực. Từ lúc mấy người kia xâm nhập thạch điện tới bây giờ, trong lòng hắn uất nghẹn tới mức khó chịu vô cùng!
Bên trong Tam Bảo Linh Lung Tháp trên đỉnh đầu nháy mắt có hơn một ngàn đạo quang mang nổ bắn ra, vây quanh thanh Ngự Phong kiếm trung ương, đem ấn tỳ kia sinh sôi đánh nát, lại như mưa rơi đánh tới đạo nhân lôi thôi đối diện.
Sắc mặt Thì Nam khẽ biến, chỉ trong thoáng chốc đã không còn chút huyết sắc. Chư thiên tinh thần đồ án lập tức sửa công thành thủ, ngưng đọng lại thành một tầng thật dày bao phủ trên đỉnh đầu hắn. Bên trong Thập Ngự Phục Ma kiếm trận, kiếm quang hư ảo phẩm cấp thấp nhất cũng phải trên tứ phẩm. Còn hơn mười thanh đều siêu việt nhị phẩm. Cơ hồ mỗi một kích, đều làm Thì Nam phun máu tươi, liên tục thối lui ra sau. Ngay khi hắn vội vàng lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn đang định thúc giục ấn quyết, mạnh mẽ thoát khỏi nơi này, kiếm quang màu lam lắng xuống, nháy mắt liền đem chư thiên tinh thần đồ án đơn giản trên đỉnh đầu hắn hoàn toàn đánh tan.
Thì Nam kinh hãi, thẳng đến lúc này nhìn thấy thanh huyền binh không biết thuộc phẩm cấp gì chợt bị kềm hãm, mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng chỉ một khắc sau, một thanh phi kiếm màu vàng nhạt cũng theo đuôi thanh Ngự Phong kiếm, từ trên đánh xuống, nháy mắt đem thân hình Thì Nam xuyên thủng, đánh thành mảnh nhỏ.
Từ lúc Chiến Tuyết bắt đầu động thủ, Nhạc Vũ cũng đã không còn quan tâm tới người này. Hắn cũng không tránh né, trực tiếp xoay người tùy ý cho mấy trăm đạo lôi cầu đánh vào người. Lại lập tức dùng Cửu Thiên Lôi Động Quyền khởi lên lôi lực, đem Ngọc Thanh Hồn Tà Lôi có thể so sánh với thiên kiếp của tu sĩ Đại Thừa dẫn dắt khắp tứ chi bát mạch, kích thích lên Đại Thừa Kim Thân của chính mình!
Người công kích phía sau Nhạc Vũ nhất thời kinh hãi tột cùng, lôi quang trên người phình to, cơ hồ bất kể trả giá tụ tập lôi lực của Ngọc Thanh Hồn Tà Lôi, tiếp tục đánh thẳng vào Nhạc Vũ. Vài món pháp bảo trong tay hắn vẫn đang triền đấu cùng nhóm người Nông Dịch Sơn, nhất thời khó thể tới đây viện trợ. Thế nhưng hiện tại vẫn có vài thanh trường châm ngăm đen đang xuyên toa bên trong lôi quang, đâm hướng Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, liền xoay người, giẫm mạnh lên Cực Quang kiếm, thân hình bắn tới. Một tầng hào quang màu xanh bao phủ trên người, lao thẳng tới người kia.
Bốn mai hắc châm kia lại vô cùng thần diệu, xuyên qua Vạn Mộc Phong Thần Bích của hắn, lại xuyên thấu qua sự ngăn trở của Huyền Quy Tiên Trạc.
Nhưng tới giờ phút này đã giống như nỏ mạnh hết đà, Nhạc Vũ dùng tay phải trảo tới, thật dễ dàng đem bốn mai hắc châm nắm trong tay.
Vừa vào tay, Nhạc Vũ liền ngửi thấy mùi tanh hôi mãnh liệt, dùng pháp lực bao vây trong tay, cũng cảm giác như có loại vật chất nào đó đang ăn mòn pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành của hắn.
Nhạc Vũ cau mày, liền biết dù đem vật này bỏ vào trong giới chỉ, phỏng chừng cũng chỉ vô dụng. Ngược lại không gian bên trong sẽ bị hắc châm ăn mòn, cần phải có dụng cụ đặc biệt thu nạp. Hắn lập tức ném vào trong Tam Bảo Linh Lung Tháp, để Chiến Tuyết dùng vu lực trấn áp, đem độc tính kia áp chế chặt chẽ.
Sau đó hắn dời mắt nhìn về phía trước, tu sĩ kia là người biết thời cơ, cơ hồ vừa biết Nhạc Vũ đã thành tựu Đại Thừa Kim Thân liền thối lui nhanh ra sau. Người này cũng sử dụng lôi độn, cả người cơ hồ hóa thành một đoàn điện quang, tốc độ lôi độn nhanh nhẹn vô cùng.
Ngọc Thanh Cửu Lôi Pháp cũng là một trong những thần thông tuyệt đỉnh, nhưng người này dường như mới tu tập không lâu, mới đạt tới tầng thứ bảy, mặc dù có thể tung hoành không cố kỵ trong những tu sĩ Nguyên Anh, nhưng so sánh với thân thể kim thân bất diệt của Nhạc Vũ còn kém hơn một cấp bậc.
Đánh ra Ngọc Thanh Hồn Tà Lôi, chẳng qua chỉ có thể dùng lôi lực giúp Nhạc Vũ rèn luyện thân thể mà thôi.
Độn tốc thật nhanh!
Nhìn thấy thân hình người kia ngày càng xa, đã sắp đến chỗ hai người Lý Không Liên cùng Phong Bạch.
Nhạc Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu, lập tức bỏ qua ý niệm dùng lực lượng bản thân đánh chết người kia. Hắn lấy ra Hoành Nguyên Hàng Long Đỉnh xa xa hút nhiếp đối phương. Từ lực thật lớn trong nháy mắt liền ngưng tụ thân hình của vị tu sĩ Nguyên Anh đỉnh núi kia, trong nháy mắt Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đã hóa thành núi nhỏ trăm trượng hướng phía trước áp xuống.
Vẻ mặt tu sĩ kia nhất thời biến đổi, mắt thấy mình không còn thủ đoạn gì ngăn cản, liền lấy ra một tờ phù triện màu vàng ném ra. Ngay lập tức không gian quanh người liền hỏng mất, tu sĩ kia cũng hóa thành một đoàn quang mang mạnh mẽ lọt vào bên trong.
Nhạc Vũ khẽ thở dài, đây là lần thứ hai hắn gặp người sử dụng vật này. Dù sao cũng là chỗ ở của Vu Thần, có bức tường không gian cản trở, so sánh với phế tích bên ngoài phải yếu kém hơn rất nhiều. Nhưng thời không loạn lưu càng thêm cuồng loạn hơn.
Người này mạo hiểm lọt vào bên trong, tuy có phân nửa khả năng có thể thoát đi, nhưng cũng có phân nửa khả năng vẫn lạc trong đó. Nhưng so sánh với nguy cơ trước mắt, sử dụng phương pháp này cũng là một sự lựa chọn không sai.
Chẳng qua cuộc chiến hôm nay liên quan tới Nguyên Dương Đao Luân cùng thi thể của Vu Thần, Nhạc Vũ làm sao cho phép người này chạy thoát!
Quanh người hắn chỉ thoáng chốc liền dấy lên Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm màu alm, đem hàng rào không gian quanh thân đốt cháy, Nhạc Vũ lấy Thiên Mộc Trâm từ trên búi tóc bắn ra, sau một khắc liền hóa thành một thanh mộc kiếm, một đạo Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí bay ra, đuổi theo người kia. Chỉ chớp mắt tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đang bỏ chạy bên trong thời không loạn lưu đã ầm ầm nổ tung. Nguyên Anh chạy trốn dưới loạn lưu liền hỏng mất. Giết người này, Nhạc Vũ liền cảm thấy trong lòng nhất thời thư sướng, vô cùng sảng khoái.
Vừa quay đầu, chỉ thấy vị tu sĩ Nguyên Anh còn lại đang kinh hãi nhìn hắn. Người này vốn đang trọng thương , lúc này lại kinh hoảng , gương mặt chẳng khác gì một người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.