Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 912: Trên Khống Vân Phong

Khai Hoang

08/06/2013

Cực Hoán nghe vậy vẻ mặt xanh mét, thần sắc tức giận nói:

- Rốt cục cũng là việc của Thủy Vân Tông chúng ta, liên quan gì tới các ngươi? Cần gì Hoa Diễm Tông các ngươi tới quan tâm?

Trong lời nói của hắn chẳng những đầy tức giận, hồn thức bạo ngược cũng tán phát ra ngoài, khiến toàn bộ thiên địa linh lực trong phạm vi ngàn trượng đều dao động mạnh mẽ quỷ dị.

Nhưng đạo nhân cầm đầu Hoa Diễm Tông lại không hề có chút sợ hãi, cười lạnh nói:

- Tại sao không có quan hệ, khí vận cả tam tông chúng ta cùng một nhịp thở với khí vận của hoàng thất Thiên Thủy quốc. Nếu như có hao tổn, sẽ liên lụy tới chúng ta. Cực Hoán ngươi nói ta có nên quan tâm hay không?

Cực Hoán á khẩu, lồng ngực không ngừng phập phồng. Cực Thiên đứng bên cạnh hắn luôn lạnh lùng thờ ơ nhìn qua, không hề có chút động dung, cho đến lúc này mới thản nhiên nói:

- Diễm Linh đạo hữu, nếu như Hoa Diễm Tông các ngươi nhất định muốn ra tay, cũng không phải không được. Nhưng theo ta được biết, nhất mạch tu sĩ các ngươi chí ít có tám phần đệ tử tu hành hỏa hệ đạo quyết. Cho dù giao việc hành vân bố mưa này cho các ngươi, không biết quý tông lại định đưa người nào ra chủ trì?

Diễm Linh nghe vậy cũng trầm mặc một trận, ánh mắt không ngừng lóe ra, tiếp theo hừ lạnh một tiếng, ngược lại nhìn qua người còn lại hỏi:

- Nguyệt Sơn đạo hữu, Cửu Linh Tông các ngươi tuy chuyên tu địa hệ công pháp, chuyên chưởng địa khí của Thiên Thủy quốc, nhưng cũng không tới mức như Hoa Diễm Tông chúng ta chỉ chuyên tu một môn. Bên trong tông môn hẳn phải có đại cao thủ tu luyện thủy hệ đạo pháp, không biết có mời đến hay không, chủ trì việc hành vân bố mưa này?

Trong ba người Cửu Linh Tông, cầm đầu là một vị hoàng bào lão giả nhất thời cười khổ nói:

- Nếu nói việc hành vân bố mưa, bên trong Cửu Linh Tông chúng ta quả thật cũng có mấy người, nhưng chưa hẳn bì kịp vị đạo hữu trên tế thai này. Nếu thật sự không được đổi lại đạo pháp khác cũng tự hỏi có vài phần nắm chắc trong tay. Nhưng trước mắt xin hỏi Diễm Linh đạo hữu một câu, chỉ luận thủy hệ thần thông bên trong Thiên Thủy quốc hôm nay lại có ai có thể so sánh với hai vị đạo hữu Cực Hoán cùng Cực Linh đây? Cho dù có thể thắng được, hiện giờ ta và ngươi làm sao lấy ra chứ?

Diễm Linh nhíu mày, tiếp theo chỉ đành thở dài.

Vẻ mặt Nguyệt Sơn chân nhân càng thêm chua xót nói:

- Trước đó vài ngày cũng do tiên hoàng quá mức gấp gáp khuếch trương, dẫn dắt tai kiếp lần này, hiện giờ ba nước láng giềng đều như hổ rình mồi đối với Thiên Thủy quốc. Mười đại Thái Ất Chân Tiên, đều đang gác kiếm chờ đợi. Hiện giờ ta và ngươi phải ngày đêm phòng bị, làm sao có thể rảnh rỗi ra tay? Theo ý ta, cứ để vị tiểu đạo hữu này thử xem thì ngại gì? Dù sao một năm này hạn hán không mưa, còn chưa đủ dao động căn cơ Thiên Thủy quốc chúng ta. Nếu không thể hóa giải tai họa hiện tại, đến lúc đó chúng ta lại tính toán tiếp, hoặc khi đó Thủy Vân Tông sẽ có biện pháp cũng nói không chừng…

Thần tình Diễm Linh thật bất đắc dĩ, sắc mặt Cực Linh Cực Hoán lại vô cùng khó xem. Cuối cùng nhịn không được hừ nhẹ nói:

- Rốc cục các ngươi xem chúng ta là người thế nào, sao lại tùy ý chê bai? Sư điệt của ta tuy chỉ có Ngọc Tiên cảnh giới, nhưng nếu bàn về pháp lực thần thông cũng có thể kề vai sát cánh với hai người chúng ta, một thân Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí còn truy thẳng sư tôn của ta. Bản lĩnh điều khiển thủy khí còn hơn chúng ta mấy lần. Việc bố mưa lần này tuy rằng không thể thắng, cũng đủ giúp cho Thiên Thủy quốc mưa thuận gió hòa, chỉ là không biết hai vị tới lúc đó đủ sức thủ hộ tế thai của sư điệt ta không?

Diễm Linh rõ ràng không tin, hắn nghĩ cử động này của Thủy Vân Tông chỉ là vì kéo dài thời gian. Sau một tiếng hừ lạnh, cũng không tiếp tục mở miệng, xem như chấp nhận việc này.

Nguyệt Sơn cũng khẽ lắc đầu, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:

- Chỉ cần vị tiểu đạo hữu này thật sự có được bổn sự như lời hai vị đã nói, chúng ta tự nhiên toàn lực ứng phó, hộ pháp cho hắn, không để cho La Linh Tông thừa dịp nguy cơ.

Mấy người nói chuyện Nhạc Vũ cũng làm như không nghe thấy, toàn bộ thần hồn đang dùng hồn thức điều tra kết cấu của tế thai, cùng kết cấu của linh trận.



Tế thai kia điều khiển thủy khí trong phạm vi ngàn vạn dặm, còn có toàn bộ pháp môn thủy hệ lớn nhỏ trong nội cảnh Thiên Thủy quốc.

Nhưng dần dần Nhạc Vũ thoáng cau mày.

Nếu như cần điều khiển tế thai này, thật ra cũng đơn giản, hắn ước chừng mình đã nắm rõ phương pháp hành vân bố mưa.

Nhưng chuyện khống chế khí tượng biến ảo đại quy mô cũng là một việc cực kỳ hung hiểm. Không chỉ là vì tu vi pháp lực, cũng không phải vì tính mạng, mà là nhân quả.

Cho dù chỉ là khô hạn phạm vi vài ngàn dặm, nhưng cũng sẽ làm cả vạn người phải chết. Mà tùy ý làm một con sông khô cạn, cũng sẽ ảnh hưởng tới đời sống của mấy ngàn vạn người.

Vô tận nhân quả liên lụy cùng nghiệp lực khổng lồ dù là người không sợ trời không sợ đất như hắn cũng không khỏi cảm thấy nghiêm túc suy nghĩ.

Hắn cũng thật sự nghĩ không ra vì sao lại có tu sĩ Đạo gia lại nguyện ý tiếp nhận chuyện điều tiết khí hậu bốn mùa thế này?

Hay là bên trong còn có huyền cơ gì khác?

Ngay khi còn chưa biết nên làm sao bắt tay vào làm thì Nhạc Vũ nhìn thấy bên trên có một kim sắc chiến xa bỗng dưng hạ xuống trước mặt hắn. Một thanh niên mặc áo gấm đưa ra một phong thư, âm trầm giọng nói:

- Ta vốn là nhị vương tử Dương Nghệ của Thiên Thủy quốc, phụng mệnh phụ vương đặc tứ chân nhân thăng đàn vận pháp, nắm quyền chưởng quản bốn mùa Thiên Thủy quốc chúng ta hai trăm năm!

Người này vừa nói xong, chiếu thư đã tự động triển khai, trống rỗng bay vút lên rơi xuống trước mặt Nhạc Vũ. Văn tự bên trong ý tứ cũng giống như lời Dương Nghệ vừa nói, nhưng bên trong vẫn còn một ít chi tiết nhỏ.

Nhạc Vũ cảm thấy khí tức bản thân nhất thời sáng tỏ, phảng phất như đang bị một ngọn núi lớn đè nặng trong người nhưng vừa bỏ xuống, ý niệm trong đầu càng thêm trong sáng, lòng dạ thông thái.

Trong lòng hắn khẽ động, đã hiểu được nguyên do. Quốc vương Thiên Thủy quốc đặc tứ chiếu thư, nói cách khác giờ khắc này hắn cùng khí vận của Thiên Thủy quốc vương thất đã đi tới mức độ như liền thành một thể.

Trong vòng hai trăm năm, bởi vì chưởng quản việc hành vân bố mưa mà sinh ra hết thảy nhân quả nghiệp lực, sẽ do khí vận của quốc gia này triệt tiêu toàn bộ, không trực tiếp liên quan tới người làm phép như hắn.

Ngược lại nhờ như vậy đạt tới thiện công, người làm phép có thể đạt tới không ít ưu đãi.

Đương nhiên đây chỉ là tình huống lý tưởng nhất, nếu bởi vì hắn vận pháp không đủ mà gây ra đại hạn đại lao tai ương trong cảnh nội, làm tổn thương khí vận Thiên Thủy quốc, bản thân hắn cũng sẽ thừa nhận ảnh hưởng nhất định.

Tỷ như lúc trước vị Cực Long chân nhân của Thủy Vân Tông chưởng quản hành vân bố mưa, giờ phút này tuy chưa chịu ảnh hưởng gì, nhưng nếu lần này hắn đấu pháp mà không chịu nổi, khiến Thiên Thủy quốc liên tục gặp tai họa, khí vật sút giảm, như vậy Cực Long cũng nhất định cần phải gánh vác không ít nhân quả nghiệp lực.

Nhạc Vũ lại nhìn vào phương ấn dưới chân, đây cũng là khí vận chi bảo, không cần tinh tế cảm giác cũng thấy được khí tức lớn như ngọn núi đập thẳng vào mặt, trương chiếu thư tuy dùng tơ vàng chế thành, nhưng chất liệu trong mắt những tiên tu như họ chỉ có mức độ bình thường mà thôi.

Toàn bộ đều nhờ vào đại ấn bên trong mới khiến cho chiếu thư có được hiệu lực tuyệt đại gánh vác khí vận của một quốc gia.

Khẽ lắc đầu không sao tưởng tượng nổi, Nhạc Vũ tiện tay thu hồi chiếu thư, ngược lại càng đem lực chú ý chuyển về hướng tế thai kia.



Sau khi phát hiện khí vận gia thâm, hắn đối với biến ảo linh mạch thủy hệ của Thiên Thủy quốc cùng xu hướng vân khí trên không trung cảm giác càng thêm rõ ràng. Hồn thức không nhờ vào Huyền Vũ Thiên Nguyên Trận giúp đỡ cũng có thể cảm ứng được linh lực thủy hệ lưu động trong phạm vi ngàn vạn dặm.

Nhưng một khi đi ra khỏi phạm vi Thiên Thủy quốc thì cảm giác vô cùng rõ ràng này sẽ hoàn toàn biến mất.

Ngược lại sẽ bị một cỗ lực lượng ngăn cản, mơ hồ không rõ.

Nhạc Vũ đứng yên trong chốc lát, sau đó trong con ngươi cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

Hắn hoàn toàn không thể ngờ được tình hình của Thiên Thủy quốc lại chuyển biến xấu tới mức độ này.

Trước đó khi hắn ở Huyết Vân sơn mạch quay về, nhìn xem tình hình cũng không tệ lắm, nhưng tình hình chân thật trong toàn bộ lãnh thổ quốc gia đều đang có đại lượng thủy khí không ngừng xói mòn, tạo thành đại hạn.

Nếu còn tiếp tục như vậy, phỏng chừng trong vòng ba tháng nhất định có đại hạn buông xuống.

Càng làm cho người u sầu là lãnh thổ này mỗi thời mỗi khắc tựa hồ còn có một bộ phận nước ngầm đang không ngừng xói mòn, số lượng cực nhỏ, vô cùng bí mật khó thể phát hiện, nhưng cũng là quá nhiều khiến cho Thiên Thủy quốc không còn đủ sức lực để hồi phục.

Thậm chí thủy mạch hợp lưu trên thượng nguồn cũng như có chút không xong, dù chưa bị cắt đứt nhưng đã gặp phải nguy cơ thay đổi tuyến đường.

Nhạc Vũ không khỏi nhếch môi cười lạnh, mưu đồ của kẻ sau lưng sợ là không chỉ bộc phát nhất thời.

Xem bố cục này thật sự giống như đang muốn cùng Thiên Thủy quốc không chết không ngừng.

Những biến hóa này đều cực kỳ bí mật, nếu không phải hắn dùng hồn niệm đem Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp tu luyện tới tầng thứ bảy là có thể kề vai với Thái Ất Chân Tiên tu sĩ, cơ hồ hoàn toàn không thể nhận thấy.

Nhíu nhíu mày, Nhạc Vũ toàn lực làm cho tâm tình của mình bình phục xuống. Trong lòng của hắn vốn vì Huyền Vũ Thiên Nguyện Trận mà đến nên lập ra bốn thành kế hay, hiện tại lại thấp hơn một thành.

Pháp lực thần thông của đối thủ rốt cục như thế nào, hắn còn chưa hiểu biết. Nhưng chỉ bằng vào những thủ đoạn này, là có thể biết được người này nhất định là cao thủ trong phương diện này.

Nhạc Vũ cũng là nhờ hệ thống trí năng phụ trợ cùng năng lực tính toán mà suy diễn ra nên đạt được kết quả như vậy. Đều nằm trong phạm vi Thiên Thủy quốc, trừ phi có tu sĩ có đại pháp lực ra tay, nếu không trong vòng ngàn năm lãnh thổ này nhất định sẽ hóa thành một mảnh sa mạc.

Hai tay Nhạc Vũ kết ấn, trong mắt lộ ra vài phần tinh mang bắt đầu cố gắng điều khiển Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận.

Nhưng ngay sau đó trong lòng hắn chợt động, nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Cực Hoán chân nhân trên mặt mang theo vẻ nghiêm lạnh bay xuống, đi tới bên cạnh Nhạc Vũ liền lập tức mang theo vẻ thăm dò hỏi han:

- Uyên Minh, ngươi có nắm chắc không? Nếu thật sự không được, thì không cần miễn cưỡng. Hôm nay Thiên Thủy quốc không được thì đổi sơn môn khác, chỉ cần có ba chúng ta sẽ không lo Thủy Vân Tông vẫn lạc.

Vài câu cuối cùng đã dùng truyền âm mật ngữ, Nhạc Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng lại âm thầm lắc đầu.

Đổi sơn môn khác? Làm sao đơn giản như vậy? Đệ tử Thủy Vân tông đa số là người Thiên Thủy quốc đưa tới, cùng địa phương căn cơ tương liên, sao có thể nói đoạn liền đoạn? Lại nói các đại tông phái phân bố trên thế gian, hiện giờ đều đem các địa phương toàn bộ chiếm hết. Linh mạch như Thủy Vân sơn tuy dễ tìm, nhưng phần lớn đều là vật có chủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook