Chương 830: Tuyệt địa sát kiếp
Khai Hoang
08/06/2013
Men theo linh giác cảm giác phương hướng, liên tục xuyên qua mấy hang động, ước chừng khoảng ba khắc sau, Nhạc Vũ đã xuất hiện trong một không gian khổng lồ, dùng linh giác thăm dò, nơi này có phạm vi gần vạn dặm.
Ở nơi này cơ hồ không nhìn thấy được ngũ hành linh lực, chỉ có từng luồng sát khí u hồng tràn ngập chung quanh.
Nơi này hẳn được hình thành bên dưới cung điện, còn có vài chục vạn sát châm vô hình vô ảnh đang súc tích dựng dục nơi này. Xuyên toa giữa phiến không gian rộng lớn cũng có một bộ phận linh lực triều tịch chẳng khác gì mưa to dũng mãnh lan tràn vào trong đường hầm, bên trong những thông đạo không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Chỉ cần không cẩn thận sẽ bị đụng phải, thường thường tinh thần sẽ bị thương nặng đau đớn không sao chịu nổi.
Một nơi tuyệt sát thật mạnh! Lại có sát khí nồng đậm như vậy…
Nhạc Vũ hít sâu một hơi rét lạnh, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Không giống như hai nơi oán sát hắn từng gặp được trước đây là do nhân công mở ra tạo thành. Nhưng nơi này lại là trời sinh, tiên thiên đã có sát phạt khí sinh ra, sát lực do tự nhiên hình thành tại Huyết Vân sơn mạch đều đang hội tụ nơi này.
Những địa phương giống như vậy, vật được dựng dục nhất định không phải vật phàm. Mà sát châm phỏng chừng cũng được diễn sinh từ vật đó.
Suy tính một lát, Nhạc Vũ cũng không vội vàng tiến vào, lại ở bên ngoài ném ra từng viên tiên thạch.
Sau đó dần dần hình thành một tòa đại trận, Chướng Nhãn Pháp cùng sát trận kết hợp, lợi dụng sát châm vô tận nơi này đem địa phương tuyệt sát chặt chẽ che lấp, khiến người khác khó thể xâm nhập vào. Sau đó kết hợp với linh mạch tiên thiên sát trận, tận lực không làm ảnh hưởng sự vận hành của nó.
Địa phương trước kia Hồng Vân Tán Nhân chân chính vẫn lạc, bởi vì biết được mấy người phía sau sẽ lục tục tìm tới, dù lập đại trận cũng chỉ vô dụng, Nhạc Vũ cũng không cần uổng phí công phu của mình.
Sát trận nơi này lại nằm ở góc khuất, cơ hội những người kia tìm được không phải không có, bất quá xác suất sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nơi này có mấy cửa ra vào, còn có linh trận ngăn cản, hắn có thể ứng biến thong dong thoát trận.
Ngay khi viên tiên thạch cuối cùng được đánh ra, Nhạc Vũ liền tiến thẳng vào bên trong trung ương. Càng đi vào sâu bên trong, sát châm càng thêm dày đặc. Nơi đây sát khí vô cùng nồng đậm, bắt đầu ảnh hưởng tới thần hồn của hắn, giống như ngọn núi lớn áp bách hồn lực linh giác của hắn không thể khuếch tán mở rộng. Trước mắt hắn đều là màu đỏ, mặc dù đã mở Chân Long Nhãn nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy được ngoài ngàn trượng, không cách nào thăm dò tình hình xa hơn.
Nhạc Vũ không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong mắt lộ ra tinh mang. Ngay khi hắn bước vào vùng đất kia, một tòa thạch thai do thiên nhiên hình thành, ánh mắt hắn càng thêm phát sáng, tuôn ra một đoàn tinh mang.
Bên trên bệ đá rõ ràng là một đóa hồng sắc liên hoa tám cánh, toàn bộ đều do sát khí ngưng kết. Mà bên trên đóa liên hoa là một thanh hồng sắc binh nhận.
Chỉ nhìn từ xa xa, liền cảm giác được một cỗ sát khí lạnh thấu xương đập thẳng vào mặt, mũi kiếm liên tục phun ra nuốt vào, lưỡi kiếm lại sắc bén vô song.
Tựa hồ cảm giác được khí tức của Nhạc Vũ, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, ngay lập tức một đạo hồng sắc kiếm quang chém thẳng tới.
Đồng tử Nhạc Vũ co rút lại, tế lên Thái Ất Linh Lung Ngọc Hổ Như Ý kháng cự. Chỉ nghe “khanh” một tiếng vang giao kích nặng nề, đây có thể sánh bằng một kích toàn lực của Dương Ất chân nhân, hiện giờ lại đập thẳng vào Vạn Mộc Phong Thần Bích tầng mười bốn, ngay lập tức bị một kích liền phá.
May nhờ Huyền Quy Tiên Trạc tự phát chống đỡ hình thành một Huyền Vũ Chân Hình thủy lam sắc bao bọc bên ngoài cơ thể Nhạc Vũ, thân thể hắn cũng theo bản năng hiện ra tử kim long lân.
Ngay sau đó lại “khanh” một tiếng chói tai, lưỡi kiếm kia cơ hồ không chút trì hoãn liền chém vỡ Huyền Quy Chân Hình, tiếp theo chém thẳng lên người Nhạc Vũ tóe ra vô số hỏa hoa.
Cuối cùng lực lượng đã hết, chỉ có thể cắt qua y phục hộ thể của Nhạc Vũ, để lại một đạo bạch ngân bên trên lân phiến ngay lồng ngực.
Ngược lại hồn thức của Nhạc Vũ đã bị sát khí trực tiếp đập vào, nhất thời lay động không ngừng, đau thắt tâm phổi.
Ngay trước tiên Nhạc Vũ liền thả người lui về phía sau, rời xa thạch thai hơn ngàn trượng, tránh đi thanh kiếm kia.
Chờ thêm một đoạn thời gian thật lâu, Nhạc Vũ mới hồi phục lại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Hay cho một thanh sát kiếm! Quả nhiên mang theo thiên địa sát phạt khí bẩm sinh, tiên thiên ngưng tụ, quả thật khó tin! Cho dù vẫn chỉ là kiếm phôi, lại sắc bén đến như thế! Thanh kiếm này, tại sao lại là ác kim?
Nhạc Vũ biết được đây không phải uy lực của bản thân thanh kiếm, mà là mượn dùng lực lượng của Thiên Sát Trận. Nhưng mặc dù là vậy, thanh kiếm này mạnh mẽ cơ hồ chỉ kém hơn Long Thương kiếm hai thành. Huống chi hiện giờ còn đang nằm trong trạng thái kiếm phôi, còn chưa hoàn toàn thành hình.
Trong lòng hắn thật tò mò, liền lấy ra Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn thôi diễn chốc lát, không bao lâu lại đưa mắt nhìn ra phía trước, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Thì ra là thế! Không ngờ địa phương này lại là một quáng mạch ác kim, đáng tiếc…
Trong miệng hắn tuy nói là đáng tiếc, nhưng trong nội tâm hắn lại cảm thấy vui sướng, nếu có vật này, mấy kẻ đối đầu kia càng khó có khả năng kịp thời chạy đến.
Vật này chính là sát kiếm, vốn là binh khí sát phạt mà tiên gia thích nhất. Cũng là bảo bối tuyệt hảo dùng ứng kiếp. Chỉ vì thân kiếm do ác kim ngưng tụ, lại có thể khiến cho toàn bộ tiên tu đều cảm thán than thở mà không cách nào sử dụng.
Bên trong hồng hoang còn chưa có một vị đạo gia tu sĩ nào có khả năng thúc giục phi kiếm do ác kim tạo thành. Cho dù có mạnh mẽ sắc bén tới cỡ nào, nhưng nếu nằm trong tay bọn họ cũng chẳng khác gì là thanh sắt vụn.
Thanh kiếm này Nhạc Vũ cũng không thể sử dụng, thậm chí muốn thu phục cũng rất khó. Nhưng dù chính bản thân hắn không làm được, nhưng vẫn còn có Chiến Tuyết.
Tiếp tục cẩn thận tìm tòi bốn phía một phen, khi những kết cấu của nơi tuyệt sát này dần dần thành hình trong đầu hắn, Nhạc Vũ lại cảm thấy càng ngày càng vui sướng.
Chính là nơi này! Nơi này tràn đầy sát khí, gọi nàng tới ta cũng có được một người giúp đỡ.
Toàn lực thúc giục Diễn Thiên Châu cùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn thôi diễn, đem tòa linh trận đã được hắn thiết kế sửa chữa lại một phen.
Sau đó Nhạc Vũ cơ hồ không chút do dự lại đánh ra từng viên tiên thạch, lần này hắn càng thêm dụng tâm, ngoại trừ tiên thạch hắn còn dùng huyết dịch của Yêu Tiên lấy được trong Thần Mộ vẽ phù triện trên mặt đất.
Nơi này sát khí tràn đầy, đổi lại là tu sĩ tầm thường hồn thức cũng không thể nhìn xa, đừng nói chi tới việc có thể bày trận.
Chỉ riêng Nhạc Vũ có được hệ thống trí năng phụ trợ giúp đỡ, lại có được trí nhớ so sánh, cả phiến không gian này, toàn bộ địa hình cùng xu thế linh mạch, sát khí đậm nhạt đều chứa đựng trong đầu hắn, cơ hồ không hề sai sót.
Chỉ dùng mấy canh giờ đại trận đã bắt đầu hình thành. Ngay trung ương lại có hai vòng tròn bỏ trống được vô số thượng cổ chữ triện vây quanh.
Giờ khắc này nếu xem từ bên trên, có thể phát giác được cả đại trận là một hình lục giác, nhìn qua như cao thấp không đồng đều, nhưng lại dị thường thiếp hợp với địa phương này.
Nhạc Vũ bố trí xong đại trận, liền nhìn về phương nam, khoanh chân tĩnh tọa bên trong một vòng tròn ngay góc trận. Quanh người hắn dấy lên Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm, đem hàng rào không gian thật dầy của tiên giới bắt đầu đốt lên xuyên thấu. Tiếp theo hồn niệm xuyên qua vô số thời không mảnh nhỏ, cùng Chiến Tuyết ở nơi xa xôi xây dựng một đường liên hệ thần hồn mơ hồ.
Thần thức tiếp xúc chỉ duy trì trong chốc lát liền đứt đoạn. Sắc mặt Nhạc Vũ cũng biến thành trắng bệch, thúc giục Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch, đem thần hồn của mình liên tục thanh tẩy mấy lần mới hồi phục lại.
Nhưng hồn thức bị thương, cho dù có linh dịch tương trợ cũng không thể lập tức khôi phục, về sau còn cần săn sóc bồi dưỡng thêm một thời gian mới có thể chân chính phục hồi.
Nhạc Vũ âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ chẳng thể trách những tu sĩ Đại Thừa đỉnh phong thường thường sau khi phi thăng sẽ hoàn toàn chặt đứt liên hệ với tông môn dưới hạ giới. Chẳng hạn như thiên tài tuyệt đại như Quảng Lăng Tán Nhân cũng phải lên tới Ngọc Tiên cảnh giới mới mượn nhờ hắn liên lạc lại với Quảng Lăng Tông.
Chính mình có được Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm tương trợ, lại có Thông U Định Minh Châu ràng buộc không gian, liên hệ xuống còn khó khăn như thế, huống chi là những người khác.
Chân chính làm cho hắn cảm giác gian nan chính là bên ngoài hàng rào không gian có năng lượng thời không cuồng bạo. Vô số mảnh nhỏ không ngừng sinh diệt, càng thêm biến hóa muôn màu, chẳng những khiến cho thần hồn liên hệ khó thể duy trì lâu dài, càng nguy hiểm tới mức bị thương nặng.
Tuy đã đem ý niệm truyền về, nhưng Chiến Tuyết độ kiếp ít nhất cần phải có nửa ngày tới một ngày thời gian, thời gian chuẩn bị càng lâu hơn. Nhạc Vũ liền ổn định tâm thần tĩnh tọa ngay tại chỗ, đem lam hồng nhị sắc bảo kính lấy được trên cửa đá ra ngoài.
Chiếc gương này vẫn chưa được khắc tên, chỉ ở sau lưng có hai chữ triện thời thượng cổ khắc Băng cùng Hỏa. Một trái một phải, đối ứng với hai màu sắc lam hồng phía trước.
Đây là văn tự nguyên thủy nhất của Hồng Hoang Giới, Nhạc Vũ chỉ liếc mắt nhìn liền cảm giác được hai chữ này vô cùng thiếp hợp với thiên địa nơi đây, vừa lúc hợp với thiên địa đại đạo.
Nhạc Vũ nhìn kỹ thêm chốc lát, liền ghi khắc chặt chẽ trong lòng. Hắn chỉ cảm thấy được lợi ích vô cùng, không chỉ đối với trình độ trận phù của hắn có chút ưu đãi, ngay cả Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tựa hồ cũng có tiến bộ không nhỏ.
Đợi đến khi hắn tiếp tục cẩn thận xem xét phân tích, cũng không nhịn được chau mày. Chỉ từ linh lực dao động mà xem, ngay cả Thái Ất Linh Lung Ngọc Hổ Như Ý của hắn cũng không thể sánh bằng, đây là khí tức của tiên thiên linh bảo, không hề giả dối.
Quả nhiên là bị phong ấn! Mặc dù qua hơn mười vạn năm, phong ấn vẫn cực kỳ vững chắc. Vật này ít nhất phải trên nhị phẩm…
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy pháp lực của hắn hoàn toàn không thể xuyên vào, đừng nói có thể phân tích được thành phần, dù là tra xét linh lực bên trong cũng thật khó khăn, tình hình như vậy càng khỏi nói tới có thể đem đi tế luyện.
Chỉ suy ngẫm thêm chốc lát, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, thúc đẩy Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, đem thủy hỏa chân khí rót vào bên trong bảo kính.
Quả nhiên phong ấn kia thoáng cởi ra, nhưng vẫn chưa thể cởi bỏ, mà dẫn dắt pháp lực của hắn lưu động tuần hoàn bên trong kính. Ngay sau đó hồn thức ấn ký của Nhạc Vũ đánh vào bên trong từng chút một thật chậm rãi.
Chỉ qua ba canh giờ, bảo kính đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn. Chẳng những có thể tùy tiện điều khiển, ngay cả phương pháp thúc giục Nhạc Vũ cũng đã ghi nhớ rõ ràng.
Chỉ tiếc là vật này vẫn còn bị phong ấn, mười phần công dụng chỉ có thể xuất ra được chưa tới một thành.
Ở nơi này cơ hồ không nhìn thấy được ngũ hành linh lực, chỉ có từng luồng sát khí u hồng tràn ngập chung quanh.
Nơi này hẳn được hình thành bên dưới cung điện, còn có vài chục vạn sát châm vô hình vô ảnh đang súc tích dựng dục nơi này. Xuyên toa giữa phiến không gian rộng lớn cũng có một bộ phận linh lực triều tịch chẳng khác gì mưa to dũng mãnh lan tràn vào trong đường hầm, bên trong những thông đạo không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Chỉ cần không cẩn thận sẽ bị đụng phải, thường thường tinh thần sẽ bị thương nặng đau đớn không sao chịu nổi.
Một nơi tuyệt sát thật mạnh! Lại có sát khí nồng đậm như vậy…
Nhạc Vũ hít sâu một hơi rét lạnh, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Không giống như hai nơi oán sát hắn từng gặp được trước đây là do nhân công mở ra tạo thành. Nhưng nơi này lại là trời sinh, tiên thiên đã có sát phạt khí sinh ra, sát lực do tự nhiên hình thành tại Huyết Vân sơn mạch đều đang hội tụ nơi này.
Những địa phương giống như vậy, vật được dựng dục nhất định không phải vật phàm. Mà sát châm phỏng chừng cũng được diễn sinh từ vật đó.
Suy tính một lát, Nhạc Vũ cũng không vội vàng tiến vào, lại ở bên ngoài ném ra từng viên tiên thạch.
Sau đó dần dần hình thành một tòa đại trận, Chướng Nhãn Pháp cùng sát trận kết hợp, lợi dụng sát châm vô tận nơi này đem địa phương tuyệt sát chặt chẽ che lấp, khiến người khác khó thể xâm nhập vào. Sau đó kết hợp với linh mạch tiên thiên sát trận, tận lực không làm ảnh hưởng sự vận hành của nó.
Địa phương trước kia Hồng Vân Tán Nhân chân chính vẫn lạc, bởi vì biết được mấy người phía sau sẽ lục tục tìm tới, dù lập đại trận cũng chỉ vô dụng, Nhạc Vũ cũng không cần uổng phí công phu của mình.
Sát trận nơi này lại nằm ở góc khuất, cơ hội những người kia tìm được không phải không có, bất quá xác suất sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nơi này có mấy cửa ra vào, còn có linh trận ngăn cản, hắn có thể ứng biến thong dong thoát trận.
Ngay khi viên tiên thạch cuối cùng được đánh ra, Nhạc Vũ liền tiến thẳng vào bên trong trung ương. Càng đi vào sâu bên trong, sát châm càng thêm dày đặc. Nơi đây sát khí vô cùng nồng đậm, bắt đầu ảnh hưởng tới thần hồn của hắn, giống như ngọn núi lớn áp bách hồn lực linh giác của hắn không thể khuếch tán mở rộng. Trước mắt hắn đều là màu đỏ, mặc dù đã mở Chân Long Nhãn nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy được ngoài ngàn trượng, không cách nào thăm dò tình hình xa hơn.
Nhạc Vũ không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong mắt lộ ra tinh mang. Ngay khi hắn bước vào vùng đất kia, một tòa thạch thai do thiên nhiên hình thành, ánh mắt hắn càng thêm phát sáng, tuôn ra một đoàn tinh mang.
Bên trên bệ đá rõ ràng là một đóa hồng sắc liên hoa tám cánh, toàn bộ đều do sát khí ngưng kết. Mà bên trên đóa liên hoa là một thanh hồng sắc binh nhận.
Chỉ nhìn từ xa xa, liền cảm giác được một cỗ sát khí lạnh thấu xương đập thẳng vào mặt, mũi kiếm liên tục phun ra nuốt vào, lưỡi kiếm lại sắc bén vô song.
Tựa hồ cảm giác được khí tức của Nhạc Vũ, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, ngay lập tức một đạo hồng sắc kiếm quang chém thẳng tới.
Đồng tử Nhạc Vũ co rút lại, tế lên Thái Ất Linh Lung Ngọc Hổ Như Ý kháng cự. Chỉ nghe “khanh” một tiếng vang giao kích nặng nề, đây có thể sánh bằng một kích toàn lực của Dương Ất chân nhân, hiện giờ lại đập thẳng vào Vạn Mộc Phong Thần Bích tầng mười bốn, ngay lập tức bị một kích liền phá.
May nhờ Huyền Quy Tiên Trạc tự phát chống đỡ hình thành một Huyền Vũ Chân Hình thủy lam sắc bao bọc bên ngoài cơ thể Nhạc Vũ, thân thể hắn cũng theo bản năng hiện ra tử kim long lân.
Ngay sau đó lại “khanh” một tiếng chói tai, lưỡi kiếm kia cơ hồ không chút trì hoãn liền chém vỡ Huyền Quy Chân Hình, tiếp theo chém thẳng lên người Nhạc Vũ tóe ra vô số hỏa hoa.
Cuối cùng lực lượng đã hết, chỉ có thể cắt qua y phục hộ thể của Nhạc Vũ, để lại một đạo bạch ngân bên trên lân phiến ngay lồng ngực.
Ngược lại hồn thức của Nhạc Vũ đã bị sát khí trực tiếp đập vào, nhất thời lay động không ngừng, đau thắt tâm phổi.
Ngay trước tiên Nhạc Vũ liền thả người lui về phía sau, rời xa thạch thai hơn ngàn trượng, tránh đi thanh kiếm kia.
Chờ thêm một đoạn thời gian thật lâu, Nhạc Vũ mới hồi phục lại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Hay cho một thanh sát kiếm! Quả nhiên mang theo thiên địa sát phạt khí bẩm sinh, tiên thiên ngưng tụ, quả thật khó tin! Cho dù vẫn chỉ là kiếm phôi, lại sắc bén đến như thế! Thanh kiếm này, tại sao lại là ác kim?
Nhạc Vũ biết được đây không phải uy lực của bản thân thanh kiếm, mà là mượn dùng lực lượng của Thiên Sát Trận. Nhưng mặc dù là vậy, thanh kiếm này mạnh mẽ cơ hồ chỉ kém hơn Long Thương kiếm hai thành. Huống chi hiện giờ còn đang nằm trong trạng thái kiếm phôi, còn chưa hoàn toàn thành hình.
Trong lòng hắn thật tò mò, liền lấy ra Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn thôi diễn chốc lát, không bao lâu lại đưa mắt nhìn ra phía trước, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Thì ra là thế! Không ngờ địa phương này lại là một quáng mạch ác kim, đáng tiếc…
Trong miệng hắn tuy nói là đáng tiếc, nhưng trong nội tâm hắn lại cảm thấy vui sướng, nếu có vật này, mấy kẻ đối đầu kia càng khó có khả năng kịp thời chạy đến.
Vật này chính là sát kiếm, vốn là binh khí sát phạt mà tiên gia thích nhất. Cũng là bảo bối tuyệt hảo dùng ứng kiếp. Chỉ vì thân kiếm do ác kim ngưng tụ, lại có thể khiến cho toàn bộ tiên tu đều cảm thán than thở mà không cách nào sử dụng.
Bên trong hồng hoang còn chưa có một vị đạo gia tu sĩ nào có khả năng thúc giục phi kiếm do ác kim tạo thành. Cho dù có mạnh mẽ sắc bén tới cỡ nào, nhưng nếu nằm trong tay bọn họ cũng chẳng khác gì là thanh sắt vụn.
Thanh kiếm này Nhạc Vũ cũng không thể sử dụng, thậm chí muốn thu phục cũng rất khó. Nhưng dù chính bản thân hắn không làm được, nhưng vẫn còn có Chiến Tuyết.
Tiếp tục cẩn thận tìm tòi bốn phía một phen, khi những kết cấu của nơi tuyệt sát này dần dần thành hình trong đầu hắn, Nhạc Vũ lại cảm thấy càng ngày càng vui sướng.
Chính là nơi này! Nơi này tràn đầy sát khí, gọi nàng tới ta cũng có được một người giúp đỡ.
Toàn lực thúc giục Diễn Thiên Châu cùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn thôi diễn, đem tòa linh trận đã được hắn thiết kế sửa chữa lại một phen.
Sau đó Nhạc Vũ cơ hồ không chút do dự lại đánh ra từng viên tiên thạch, lần này hắn càng thêm dụng tâm, ngoại trừ tiên thạch hắn còn dùng huyết dịch của Yêu Tiên lấy được trong Thần Mộ vẽ phù triện trên mặt đất.
Nơi này sát khí tràn đầy, đổi lại là tu sĩ tầm thường hồn thức cũng không thể nhìn xa, đừng nói chi tới việc có thể bày trận.
Chỉ riêng Nhạc Vũ có được hệ thống trí năng phụ trợ giúp đỡ, lại có được trí nhớ so sánh, cả phiến không gian này, toàn bộ địa hình cùng xu thế linh mạch, sát khí đậm nhạt đều chứa đựng trong đầu hắn, cơ hồ không hề sai sót.
Chỉ dùng mấy canh giờ đại trận đã bắt đầu hình thành. Ngay trung ương lại có hai vòng tròn bỏ trống được vô số thượng cổ chữ triện vây quanh.
Giờ khắc này nếu xem từ bên trên, có thể phát giác được cả đại trận là một hình lục giác, nhìn qua như cao thấp không đồng đều, nhưng lại dị thường thiếp hợp với địa phương này.
Nhạc Vũ bố trí xong đại trận, liền nhìn về phương nam, khoanh chân tĩnh tọa bên trong một vòng tròn ngay góc trận. Quanh người hắn dấy lên Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm, đem hàng rào không gian thật dầy của tiên giới bắt đầu đốt lên xuyên thấu. Tiếp theo hồn niệm xuyên qua vô số thời không mảnh nhỏ, cùng Chiến Tuyết ở nơi xa xôi xây dựng một đường liên hệ thần hồn mơ hồ.
Thần thức tiếp xúc chỉ duy trì trong chốc lát liền đứt đoạn. Sắc mặt Nhạc Vũ cũng biến thành trắng bệch, thúc giục Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch, đem thần hồn của mình liên tục thanh tẩy mấy lần mới hồi phục lại.
Nhưng hồn thức bị thương, cho dù có linh dịch tương trợ cũng không thể lập tức khôi phục, về sau còn cần săn sóc bồi dưỡng thêm một thời gian mới có thể chân chính phục hồi.
Nhạc Vũ âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ chẳng thể trách những tu sĩ Đại Thừa đỉnh phong thường thường sau khi phi thăng sẽ hoàn toàn chặt đứt liên hệ với tông môn dưới hạ giới. Chẳng hạn như thiên tài tuyệt đại như Quảng Lăng Tán Nhân cũng phải lên tới Ngọc Tiên cảnh giới mới mượn nhờ hắn liên lạc lại với Quảng Lăng Tông.
Chính mình có được Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm tương trợ, lại có Thông U Định Minh Châu ràng buộc không gian, liên hệ xuống còn khó khăn như thế, huống chi là những người khác.
Chân chính làm cho hắn cảm giác gian nan chính là bên ngoài hàng rào không gian có năng lượng thời không cuồng bạo. Vô số mảnh nhỏ không ngừng sinh diệt, càng thêm biến hóa muôn màu, chẳng những khiến cho thần hồn liên hệ khó thể duy trì lâu dài, càng nguy hiểm tới mức bị thương nặng.
Tuy đã đem ý niệm truyền về, nhưng Chiến Tuyết độ kiếp ít nhất cần phải có nửa ngày tới một ngày thời gian, thời gian chuẩn bị càng lâu hơn. Nhạc Vũ liền ổn định tâm thần tĩnh tọa ngay tại chỗ, đem lam hồng nhị sắc bảo kính lấy được trên cửa đá ra ngoài.
Chiếc gương này vẫn chưa được khắc tên, chỉ ở sau lưng có hai chữ triện thời thượng cổ khắc Băng cùng Hỏa. Một trái một phải, đối ứng với hai màu sắc lam hồng phía trước.
Đây là văn tự nguyên thủy nhất của Hồng Hoang Giới, Nhạc Vũ chỉ liếc mắt nhìn liền cảm giác được hai chữ này vô cùng thiếp hợp với thiên địa nơi đây, vừa lúc hợp với thiên địa đại đạo.
Nhạc Vũ nhìn kỹ thêm chốc lát, liền ghi khắc chặt chẽ trong lòng. Hắn chỉ cảm thấy được lợi ích vô cùng, không chỉ đối với trình độ trận phù của hắn có chút ưu đãi, ngay cả Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tựa hồ cũng có tiến bộ không nhỏ.
Đợi đến khi hắn tiếp tục cẩn thận xem xét phân tích, cũng không nhịn được chau mày. Chỉ từ linh lực dao động mà xem, ngay cả Thái Ất Linh Lung Ngọc Hổ Như Ý của hắn cũng không thể sánh bằng, đây là khí tức của tiên thiên linh bảo, không hề giả dối.
Quả nhiên là bị phong ấn! Mặc dù qua hơn mười vạn năm, phong ấn vẫn cực kỳ vững chắc. Vật này ít nhất phải trên nhị phẩm…
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy pháp lực của hắn hoàn toàn không thể xuyên vào, đừng nói có thể phân tích được thành phần, dù là tra xét linh lực bên trong cũng thật khó khăn, tình hình như vậy càng khỏi nói tới có thể đem đi tế luyện.
Chỉ suy ngẫm thêm chốc lát, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, thúc đẩy Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, đem thủy hỏa chân khí rót vào bên trong bảo kính.
Quả nhiên phong ấn kia thoáng cởi ra, nhưng vẫn chưa thể cởi bỏ, mà dẫn dắt pháp lực của hắn lưu động tuần hoàn bên trong kính. Ngay sau đó hồn thức ấn ký của Nhạc Vũ đánh vào bên trong từng chút một thật chậm rãi.
Chỉ qua ba canh giờ, bảo kính đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn. Chẳng những có thể tùy tiện điều khiển, ngay cả phương pháp thúc giục Nhạc Vũ cũng đã ghi nhớ rõ ràng.
Chỉ tiếc là vật này vẫn còn bị phong ấn, mười phần công dụng chỉ có thể xuất ra được chưa tới một thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.