Chương 225: Viêm Linh thân thể
Khai Hoang
16/03/2013
Nhạc Vũ cũng lười đáp lời hắn, cho đến hôm nay hắn cũng đã biết nhiều hơn một chút, phương pháp hồn kiếm hợp nhất phải có bao nhiêu khó khăn.
Hắn có thể dùng năng lực phân tích phân biệt ra phân tử của nội tức cùng hồn lực, sau đó đem dung hợp cùng một chỗ. Nhưng ở người khác mà nói, cho dù là bí quyết sơ đẳng nhất cũng thật khó có thể nắm giữ.
Cũng tỷ như Nhiễm Lực cùng Lâm Trác, cường độ thần thức của hai người chỉ nằm dưới hắn. Nhưng đem loại phương thức đem hồn lực tạo thành kiếm khí tăng vọt mạnh, cho dù hắn đã vô số lần tỉ mỉ điều giáo, hôm nay bất quá chỉ mới nhập môn. Muốn dùng vào chiến đấu, chỉ sợ không có tới năm sáu mươi năm thời gian luyện tập, tuyệt khó có thể chân chính thực dụng.
Cũng chính bởi vì rõ ràng hiểu được, loại uy lực của pháp môn kiếm khí này thật hiếm thấy, hôm nay hắn lại càng cảm thấy may mắn, ban đầu mình có thể thoát được tính mạng từ trong tay của Đồ Nhược Hiên. Thật không biết tên kia lấy được đại sát khí đó từ đâu.
Chẳng qua hắn xem tình hình biết rằng mình từng đánh giá thấp địa vị của hồn kiếm hợp nhất tại tu chân giới. Nhìn trên mặt những thiếu niên nam nữ, mỗi người đều có vẻ hoảng sợ, trong mắt Tân thị huynh muội càng lóe ra vẻ hối hận.
Trước đây cho dù hắn dùng một đao chế trụ Tân Minh, hắn cũng chỉ cảm giác kinh ngạc mà thôi.
Những người này cũng học nghệ bên trong Quảng Lăng Tông, tất nhiên kiến thức rộng rãi, nghĩ tới hồn kiếm hợp nhất đúng là bất phàm.
- Ta sai lầm rồi, ngươi quả thật có tư cách đánh với ta một trận, nhưng cũng không hơn.
Phong Hàn thấy Nhạc Vũ không để ý tới hắn, ý tứ hung hãn trong mắt cũng mạnh hơn mấy phần.
Trong lúc đang nói chuyện, hắn đem áo khoác trên người ném sang một bên, sau đó toàn thân dấy lên ngọn lửa màu vàng nhạt. Chiến ý trong mắt giờ khắc này lại vô cùng dày đặc.
- Hỏi ngươi lại một câu, rốt cục có chịu thả người hay không?
Chiếc áo trắng bên trong người hắn cũng không biết chế tạo bằng chất liệu gì, rõ ràng ngọn lửa bao vây quanh thân, lại không hề bị tổn thương chút nào.
Nhạc Vũ nghe vậy nhếch môi, vẫn quay đầu qua, chẳng qua cả nụ cười trào phúng cũng không thèm phát ra, vẻ mặt đạm mạc vô cùng.
- Ngươi, là thứ gì vậy?
Con ngươi Phong Hàn co rút lại như cây châm, sau đó cả người biến ảo thành tàn ảnh màu đỏ nhạt, dùng hạn độ cực hạn hướng Nhạc Vũ nhào tới lần nữa. Cùng lúc vô số hỏa linh lực lại tụ tập quanh thân hắn, những nơi hắn đi qua, trong vòng mười trượng không lửa vẫn bốc cháy.
Chân mày Nhạc Vũ chợt nhướng lên, Phong Hàn này tu tập dường như là một loại hỏa hệ công pháp tinh khiết, năng lực khống hỏa hơn xa người khác.
Trong lòng hắn cảm thấy quái dị nhất chính là người này trước khi trưởng thành đem tu vi đề thăng tới giai đoạn Ngưng Dịch, khí cơ lưu chuyển bên ngoài cơ thể, còn có lần giao thủ vừa rồi, tất cả không hề có chút trở ngại, phảng phất cho đến bây giờ vẫn bình yên vô sự.
- Chẳng lẽ Phong Hàn này đúng thật là Hỏa Linh thân thể?
Trước đây Nhạc Vũ từng gặp trong vài quyển sách từng đề cập tới, trên thế giới này có một loại người, trời sinh có được thiên phú đặc biệt thân cận với ngũ hành linh lực, hơn nữa khi tu tập công pháp đơn thuộc tính cũng cực nhanh. Trong việc tu luyện có thể xem như thiên tài nhất đẳng. Duy nhất tiếc nuối chính là tuổi thọ cũng sẽ thật ngắn. Nếu không có cách nào đột phá cảnh giới thật nhanh, đánh sâu vào đại thành độ kiếp, có giỏi hơn nữa cũng sẽ rơi vào kết quả bị vẫn lạc.
Bất quá cho dù là vậy, loại thân thể kia ở tu chân giới cũng được xem là trân bảo, các đại môn phái cũng rất khát cầu. Thường thường đạt được một người như vậy sẽ khiến thanh thế môn phái đại chấn. Nguyên nhân là vì bọn hắn tu luyện tốc độ cực nhanh, cùng chiến lực vô cùng mạnh mẽ.
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm mình cũng thật sự có duyên. Những nhân tài tuyệt thế như vậy, người khác bỏ cả đời cũng không nhìn thấy được, nhưng mình đã nhìn thấy vài người. Mục Hi Ngọc có Ngôn Linh thân thể thì không cần nói, Hỏa Linh thân thể của người này cũng cực kỳ bất phàm. Nếu như hắn đoán không lầm, Trưởng Tôn Tử Vận chỉ sợ cũng có loại thể chất phi phàm này.
Hắn cũng lười xuất kiếm lần nữa, đầu tiên đánh ra pháp quyết giẫm mạnh lên mặt đất, sau đó vô số dây leo huyết đằng từ dưới chân Phong Hàn đột ngột thăng lên. Đầu tiên ngăn cản đường đi của đối phương, sau đó thừa dịp làm trễ nãi, vô số dây leo lại quấn tới.
Lúc ban đầu mọi người chung quanh chỉ cảm thấy buồn cười, lấy mộc hệ đạo pháp tới ứng đối Phong Hàn, chẳng phải là tự tìm đường chết? Nhưng chỉ một khắc sau, sắc mặt bọn họ lại khôi phục vẻ tái nhợt.
Dây leo huyết sắc kai không ngờ lại chịu đựng được bị đốt cháy. Tốc độ thiêu đốt của Phong Hàn hẳn còn không nhanh bằng sự sinh trưởng của dây leo. Một phần bên trong còn bị Nhạc Vũ thao túng không ngừng chặt đứt vặn xoắn sự liên lạc giữa Phong Hàn cùng hỏa linh lực. Thế cho nên cho dù Phong Hàn có được đạo pháp thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng không cách nào vung thoát. Chỉ có thể dùng kiếm quang hỏa hồng sắc loạn quét chung quanh, muốn đột phá ra khỏi vòng vây của những sợi dây leo huyết sắc.
- Làm sao có thể? Tu vi của hắn bất quá chỉ có Ngưng Dịch mà thôi, làm sao có loại linh giác tới bậc này?
Nhìn một màn này, sắc mặt Phong Hàn càng trắng bệch. Trong lòng chợt thấy kinh hãi cùng hối hận đan xen. Vừa rồi hắn biết hồn lực của thiếu niên thanh tú trước mắt rất mạnh, nhưng linh giác cùng hồn thức dù sao cũng chưa chắc có thể cắt đoạn sự liên lạc khi người khác ngưng tụ linh lực, muốn làm được phải có tu vi Linh Hư cảnh Tâm Động kỳ trở lên…
Hắn có thể dùng năng lực phân tích phân biệt ra phân tử của nội tức cùng hồn lực, sau đó đem dung hợp cùng một chỗ. Nhưng ở người khác mà nói, cho dù là bí quyết sơ đẳng nhất cũng thật khó có thể nắm giữ.
Cũng tỷ như Nhiễm Lực cùng Lâm Trác, cường độ thần thức của hai người chỉ nằm dưới hắn. Nhưng đem loại phương thức đem hồn lực tạo thành kiếm khí tăng vọt mạnh, cho dù hắn đã vô số lần tỉ mỉ điều giáo, hôm nay bất quá chỉ mới nhập môn. Muốn dùng vào chiến đấu, chỉ sợ không có tới năm sáu mươi năm thời gian luyện tập, tuyệt khó có thể chân chính thực dụng.
Cũng chính bởi vì rõ ràng hiểu được, loại uy lực của pháp môn kiếm khí này thật hiếm thấy, hôm nay hắn lại càng cảm thấy may mắn, ban đầu mình có thể thoát được tính mạng từ trong tay của Đồ Nhược Hiên. Thật không biết tên kia lấy được đại sát khí đó từ đâu.
Chẳng qua hắn xem tình hình biết rằng mình từng đánh giá thấp địa vị của hồn kiếm hợp nhất tại tu chân giới. Nhìn trên mặt những thiếu niên nam nữ, mỗi người đều có vẻ hoảng sợ, trong mắt Tân thị huynh muội càng lóe ra vẻ hối hận.
Trước đây cho dù hắn dùng một đao chế trụ Tân Minh, hắn cũng chỉ cảm giác kinh ngạc mà thôi.
Những người này cũng học nghệ bên trong Quảng Lăng Tông, tất nhiên kiến thức rộng rãi, nghĩ tới hồn kiếm hợp nhất đúng là bất phàm.
- Ta sai lầm rồi, ngươi quả thật có tư cách đánh với ta một trận, nhưng cũng không hơn.
Phong Hàn thấy Nhạc Vũ không để ý tới hắn, ý tứ hung hãn trong mắt cũng mạnh hơn mấy phần.
Trong lúc đang nói chuyện, hắn đem áo khoác trên người ném sang một bên, sau đó toàn thân dấy lên ngọn lửa màu vàng nhạt. Chiến ý trong mắt giờ khắc này lại vô cùng dày đặc.
- Hỏi ngươi lại một câu, rốt cục có chịu thả người hay không?
Chiếc áo trắng bên trong người hắn cũng không biết chế tạo bằng chất liệu gì, rõ ràng ngọn lửa bao vây quanh thân, lại không hề bị tổn thương chút nào.
Nhạc Vũ nghe vậy nhếch môi, vẫn quay đầu qua, chẳng qua cả nụ cười trào phúng cũng không thèm phát ra, vẻ mặt đạm mạc vô cùng.
- Ngươi, là thứ gì vậy?
Con ngươi Phong Hàn co rút lại như cây châm, sau đó cả người biến ảo thành tàn ảnh màu đỏ nhạt, dùng hạn độ cực hạn hướng Nhạc Vũ nhào tới lần nữa. Cùng lúc vô số hỏa linh lực lại tụ tập quanh thân hắn, những nơi hắn đi qua, trong vòng mười trượng không lửa vẫn bốc cháy.
Chân mày Nhạc Vũ chợt nhướng lên, Phong Hàn này tu tập dường như là một loại hỏa hệ công pháp tinh khiết, năng lực khống hỏa hơn xa người khác.
Trong lòng hắn cảm thấy quái dị nhất chính là người này trước khi trưởng thành đem tu vi đề thăng tới giai đoạn Ngưng Dịch, khí cơ lưu chuyển bên ngoài cơ thể, còn có lần giao thủ vừa rồi, tất cả không hề có chút trở ngại, phảng phất cho đến bây giờ vẫn bình yên vô sự.
- Chẳng lẽ Phong Hàn này đúng thật là Hỏa Linh thân thể?
Trước đây Nhạc Vũ từng gặp trong vài quyển sách từng đề cập tới, trên thế giới này có một loại người, trời sinh có được thiên phú đặc biệt thân cận với ngũ hành linh lực, hơn nữa khi tu tập công pháp đơn thuộc tính cũng cực nhanh. Trong việc tu luyện có thể xem như thiên tài nhất đẳng. Duy nhất tiếc nuối chính là tuổi thọ cũng sẽ thật ngắn. Nếu không có cách nào đột phá cảnh giới thật nhanh, đánh sâu vào đại thành độ kiếp, có giỏi hơn nữa cũng sẽ rơi vào kết quả bị vẫn lạc.
Bất quá cho dù là vậy, loại thân thể kia ở tu chân giới cũng được xem là trân bảo, các đại môn phái cũng rất khát cầu. Thường thường đạt được một người như vậy sẽ khiến thanh thế môn phái đại chấn. Nguyên nhân là vì bọn hắn tu luyện tốc độ cực nhanh, cùng chiến lực vô cùng mạnh mẽ.
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm mình cũng thật sự có duyên. Những nhân tài tuyệt thế như vậy, người khác bỏ cả đời cũng không nhìn thấy được, nhưng mình đã nhìn thấy vài người. Mục Hi Ngọc có Ngôn Linh thân thể thì không cần nói, Hỏa Linh thân thể của người này cũng cực kỳ bất phàm. Nếu như hắn đoán không lầm, Trưởng Tôn Tử Vận chỉ sợ cũng có loại thể chất phi phàm này.
Hắn cũng lười xuất kiếm lần nữa, đầu tiên đánh ra pháp quyết giẫm mạnh lên mặt đất, sau đó vô số dây leo huyết đằng từ dưới chân Phong Hàn đột ngột thăng lên. Đầu tiên ngăn cản đường đi của đối phương, sau đó thừa dịp làm trễ nãi, vô số dây leo lại quấn tới.
Lúc ban đầu mọi người chung quanh chỉ cảm thấy buồn cười, lấy mộc hệ đạo pháp tới ứng đối Phong Hàn, chẳng phải là tự tìm đường chết? Nhưng chỉ một khắc sau, sắc mặt bọn họ lại khôi phục vẻ tái nhợt.
Dây leo huyết sắc kai không ngờ lại chịu đựng được bị đốt cháy. Tốc độ thiêu đốt của Phong Hàn hẳn còn không nhanh bằng sự sinh trưởng của dây leo. Một phần bên trong còn bị Nhạc Vũ thao túng không ngừng chặt đứt vặn xoắn sự liên lạc giữa Phong Hàn cùng hỏa linh lực. Thế cho nên cho dù Phong Hàn có được đạo pháp thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng không cách nào vung thoát. Chỉ có thể dùng kiếm quang hỏa hồng sắc loạn quét chung quanh, muốn đột phá ra khỏi vòng vây của những sợi dây leo huyết sắc.
- Làm sao có thể? Tu vi của hắn bất quá chỉ có Ngưng Dịch mà thôi, làm sao có loại linh giác tới bậc này?
Nhìn một màn này, sắc mặt Phong Hàn càng trắng bệch. Trong lòng chợt thấy kinh hãi cùng hối hận đan xen. Vừa rồi hắn biết hồn lực của thiếu niên thanh tú trước mắt rất mạnh, nhưng linh giác cùng hồn thức dù sao cũng chưa chắc có thể cắt đoạn sự liên lạc khi người khác ngưng tụ linh lực, muốn làm được phải có tu vi Linh Hư cảnh Tâm Động kỳ trở lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.