Chương 816: Xong chuyện viễn độn
Khai Hoang
08/06/2013
Lúc bạch quang tràn ngập thiên địa tiêu tán, chỉ thấy ngay trung tâm mấy chục giọt Huyền Thiên Thần Lôi nứt toác oanh thành một vực sâu tới gần mười lăm vạn trượng.
Mà trong phạm vi mười vạn dặm đã biến thành tử địa. Nhìn thấy một màn này, vô luận là tu sĩ Linh Tiên hay bất cứ người nào đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Cũng không phải vì hoảng sợ động tĩnh kinh thiên vừa rồi, mà chính là vì thanh niên tu sĩ dùng huyễn pháp che giấu tướng mạo ra tay tru diệt tam vương tử Trấn Lương quốc, tiếp đó còn lấy lực lượng một mình khiêu chiến Thái Ất Chân Tiên!
Giờ phút này vô luận là tử bào lão nhân hay tu sĩ trẻ tuổi đều đã không nhìn thấy bóng dáng. Thật không biết hai người thắng bại thế nào, đã chạy đi đâu.
Chỉ giật mình trong chốc lát, những tu sĩ Linh Tiên liền phục hồi lại tinh thần, thừa dịp những thanh đồng chiến xa cùng khôi lỗi đều bị vây trong hỗn loạn, bọn họ vội vàng hóa thành hồng quang bỏ chạy, từng đạo độn quang bay về phía xa xa.
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời lại có một đạo thất thải hà quang chụp xuống, tựa như một tầng màn trời, đem mảnh không gian nơi này chặt chẽ bao phủ.
Sau đó hai đạo tử quang từ phía xa giáng xuống, vừa rơi xuống ngay trung tâm vụ nổ mạnh, hai người đều mặc tử sắc đạo bào, diện mạo chỉ chừng ba mươi tuổi, một người sắc mặt khô vàng, một người mũi rồng mắt đỏ, vẻ mặt cả hai đều thật âm trầm.
- Ta đã không còn cảm giác được khí tức của Lợi sư huynh! Ngay cả người kia cũng không thấy bóng dáng. Chỉ có thể biết được hắn đào thoát từ dưới lòng đất chạy về hướng bắc.
Người đầu tiên nói chuyện chính là đạo nhân mặt vàng. Lúc này hắn đang cau mày, trên mặt hiện lên vẻ kinh dị, tận sâu trong ánh mắt thoảng qua vẻ do dự chần chờ:
- Cũng không biết vì sao vừa rồi ta đã có cảm giác không rõ ràng. Cứ giật mình hoảng hốt, đến tận bây giờ chưa tan. Lẽ ra tuy thực lực người này không kém, lại có được nhiều dị bảo thần thông tương trợ, nhưng nếu muốn chân chính tổn thương Lợi sư huynh, cho dù pháp lực của hắn mạnh hơn mấy lần cũng khó thể làm được mới đúng. Nhưng hiện giờ ta lại không hề cảm giác được nguyên linh của Lợi sư huynh đang ở nơi nào…
- Ngay cả Nguyên Đạo sư huynh cũng thấy như thế?
Tu sĩ mắt đỏ nghe vậy hai mắt trợn ngược, tóe ra một tia hỏa mang, lạnh lùng nói:
- Nếu theo ta thấy, chỉ sợ Lợi sư huynh đã vẫn lạc!
Đạo nhân mặt vàng kinh hãi, ngạc nhiên nhìn hắn. Tu sĩ mắt đỏ lại nhíu mày:
- Chỉ tiếc vừa rồi cuồng phong nơi này quá mạnh mẽ, không biết nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết hắn dùng loại thủ đoạn nào làm Lợi sư huynh bị trúng ám toán, đúng là vẫn lạc không sai! Hiện giờ ta và ngươi ngoại trừ biết được hắn biết Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp cùng một môn đại thần thông có thể Phân Quang Hóa Ảnh thuộc kim hệ, hơn nữa nắm giữ một tia thời gian đại đạo ra, còn lại toàn bộ đều không hay biết, thậm chí ngay cả tướng mạo của hắn cũng không nhìn thấy rõ. Không biết vì sao cho dù hợp sư huynh đệ chúng ta cùng nhau thôi diễn thiên cơ, chỉ sợ cũng hoàn toàn không có kết quả…
- Trong tiên giới, hiện tượng thiên cơ thật khó dò. Hiện giờ là long xà hỗn tạp, thiên phát sát khí, nếu không biết rõ căn nguyên, quả thật có chút phiền toái!
Đạo nhân mặt vàng có danh xưng Vân Đạo chỉ trong tích tắc đã cưỡng chế vẻ thất kinh trong lòng, lại giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, lạnh nhạt nói:
- Thiên Huyễn Linh Châu cũng không phải là đồ vật gì đáng ngạc nhiên. Chúng ta sử dụng nó chỉ nhìn thấy gương mặt người kia ngũ sắc sặc sỡ, không thể nhìn rõ hình dạng, phỏng chừng cũng không phải dung mạo chân thật. Tu vi của người này ít nhất phải có Ngọc Tiên cảnh giới, cũng không biết dùng biện pháp gì che giấu, lại làm cho chúng ta nhìn không thấu. Phỏng chừng cũng không phải người ở hạ giới phi thăng đi lên. Nhưng kim hệ thần thông kia, ta xem thật giống như Phân Quang Thác Ảnh Kiếm của Ngọc Thanh Xiển Môn!
- Phân Quang Thác Ảnh Kiếm? Không giống!
Tu sĩ mắt đỏ lập tức khẽ lắc đầu:
- Môn đại thần thông này chỉ mạnh trong việc bày trận. Khi luyện đến cực hạn phối hợp với kiếm trận mới được. Phân Quang Thác Ảnh, trăm vạn tiên binh, trận che thiên địa, chính là thần thông sát phạt tuyệt đỉnh! Nhưng nếu bàn về uy lực đơn kiếm chỉ là tạm được.
Nguyên Đạo mỉm cười, cũng cảm thấy có chút không giống. Mới vừa rồi thanh niên tu sĩ kia chém ra kiếm khí, thậm chí còn mạnh mẽ hơn canh kim thần thông kiếm khí tầng mười bảy, tự nhiên Phân Quang Thác Ảnh Kiếm không thể so sánh.
Mà lúc tu sĩ mắt đỏ nói chuyện, đã đem ánh mắt âm lãnh nhìn về phía vạn Linh Tiên tán tu, lạnh nhạt nói:
- Thôi! Hiện giờ cho dù suy đoán thế nào cũng chỉ là vô ích. Người nọ từng ở bên trong Huyết Vân sơn mạch, nhất định có tiếp xúc qua với người khác, chỉ cần khảo tra ra được một ít tin tức, muốn suy tính ra cũng có chín thành nắm chắc, ít nhất không đến nỗi mờ mịt tìm kiếm. Những Linh Tiên kia xảo trá luồn lách, chỉ bằng vào lực lượng Trấn Lương quốc sợ khó có thể áp chế. Nơi này còn cần Nguyên Đạo sư huynh lo lắng, đàn áp một phần…
- Việc này ta tự nhiên sẽ làm! Một ít Linh Tiên chạy không thoát lòng bàn tay của ta.
Xa xa đã thấy được vài trăm Linh Tiên cứ tụ tập thành từng nhóm đang hợp lực đột phá thất thải quang hoa. Nguyên Đạo không thèm để ý tới, chỉ nhíu mày nói:
- Nhưng người kia đã tru sát Lợi sư huynh, nhất định phải bị thương nặng trong người, không thể đi xa. Nhưng xem thủ đoạn của ahwns, thật sự là một nhân vật cực kỳ tàn nhẫn, lần này Dương Ất sư đệ có đi cũng phải cẩn thận.
Tu sĩ mắt đỏ nghe vậy ngây ra, lại nhìn Nguyên Đạo thoáng gật đầu như cảm tạ nhắc nhở, cả người liền chui vào trong lòng đất. Mới vừa đi vào hắn liền cau mày, thật không biết người kia rốt cục dùng biện pháp gì, không hề phát hiện được nửa phần khí tức.
Nhạc Vũ ở trong lòng đất dùng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp viễn độn ước chừng một đoạn thời gian, không phải do pháp lực không thể tiếp tục chống đỡ, mà là Độn Thổ Thuật tuy có thể ẩn giấu tung tích, giấu diếm được linh thức người khác, nhưng tốc độ lại không được nhanh như ý muốn.
Chui ra ngoài mặt đất bên ngoài bốn mươi vạn dặm, Nhạc Vũ vận khởi thời gian bí pháp, cả người thẳng hướng phía bắc Huyết Vân sơn mạch bay đi.
Ở trong người tụ tập Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ lực thúc đẩy thân hình độn về phía trước, cộng thêm thời gian bí pháp, tốc độ của hắn thậm chí còn nhanh hơn cả pháp bảo huyền binh chuyên dùng phi độn. Dù là ba Thái Ất Chân Tiên vừa rồi cũng không cách nào thích ứng.
Giờ phút này cả người hắn giống như một mai Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm đang bắn về phía xa xa, chỉ qua một lát đã thoát khỏi Huyết Vân sơn mạch, thoát ra khỏi từng tảng lớn huyết sắc bao phủ, xa xa mơ hồ có thể thấy được dấu chân người, mà càng đi về phía bắc thì nhân khí càng vượng.
- Đây là địa giới của Trấn Lương quốc đi.
Nhạc Vũ đưa mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy trên đoạn đường này có vô số đại thành rải dọc theo đường đi, sinh linh có tới hàng ức vạn, cực kỳ phồn hoa. Ngoại trừ những người bên dưới mặt đất có cách ăn mặc hơi có chút quái dị, còn lại đều có khí khái nghiêm chỉnh, không hề có ý sát phạt, cũng không có vẻ rối loạn xuất hiện, chẳng thể trách vận khí lại nồng đậm như thế.
Lôi Bằng chỉ đi lòng vòng ngoài ngàn dặm Huyết Vân sơn mạch để tìm kiếm thực vật, bình thường cũng không đi xa. Mà ba tiên tu của Hắc Đàm Tông cũng chỉ là những tu sĩ loanh quanh bên trong sơn môn, rất ít đi ra ngoài. Sau đó lại phải liên tục chạy trốn, vì vậy bực cảnh trí bao la hùng vĩ hiện tại chính là lần đầu tiên được trông thấy.
Dùng Thiên Huyễn Linh Châu che phủ độn quang, Nhạc Vũ tiếp tục đi về hướng bắc, đi thêm ước chừng ba trăm vạn dặm, trong lòng chợt động liền đem độn quang hạ xuống trên một đỉnh núi nhỏ.
Cùng tử bào lão nhân đối chiến hai lần, cuối cùng thương thế của hắn cũng không cách nào tiếp tục đè nén. Da thịt toàn thân Nhạc Vũ đều tuôn máu, vừa rồi cánh tay phải cầm kiếm toàn bộ đều muốn hỏng mất, cả người nhiễm ướt một tầng máu tươi, tựa như tu la phủ xuống, vô cùng dữ tợn.
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, đem Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực bao vây lấy những nơi huyết nhục nứt vỡ, không để lưu lại chút dấu vết, lại càng không để chút huyết tinh khí tức tràn làn ra ngoài.
Đỉnh núi này khá nhỏ, nằm cạnh một tòa đại thành có chừng hai trăm vạn dân cư. Nhưng Nhạc Vũ cũng không đi vào thành, lại dùng phương pháp độn thổ chui vào bên trong lòng đất.
Đi xuống ước chừng ba vạn ba ngàn trượng, hắn đã đi tới một nơi có linh lực cực kỳ sung túc. Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, vừa rồi chiến đấu cùng tử bào lão nhân, pháp lực chấn động, đem vết ban lan ngũ sắc bên ngoài thân thể giải khai vài tia khe hở, có thể làm hồn thức của hắn bị tiết ra ngoài càng nhiều hơn.
Nếu không như thế, hắn chưa chắc có thể phát giác được vị trí của lục phẩm tiên phẩm linh mạch ở vị trí ba vạn ba ngàn trượng độ sâu dưới lòng đất thế này.
Vận khởi Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp, mở ra một không gian nhỏ ngay trong phạm vi ba trăm trượng nơi này, tiếp theo Nhạc Vũ cũng không dám tiếp tục dây dưa, vội vàng bố trí hơn ngàn tiên thạch bên ngoài, lại bố trí một huyễn trận che giấu linh mạch cùng chân khí bản thân hoàn toàn.
Tiếp đó bên trong huyễn trận hắn tiếp tục đánh ra gần ba trăm thanh tiên binh, sắp xếp bên trong không gian nhỏ chung quanh.
Chính là Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận, mà giờ khắc này ở chín phương vị chính là mấy thanh tiên binh ngày đó hắn lấy được bên trong Quy Khư Cung mật cảnh, được đặt là Tứ Linh Thiên Kiếm, vừa lúc có được hai đôi.
Trước kia Nhạc Vũ không thể sử dụng, chỉ có thể đặt bên trong Biển Lý Càn Khôn Đồ. Hiện giờ hắn đã hoàn toàn luyện hóa. Nếu không sợ bị kiếm linh bên trong cắn trả, từ trước khi phi thăng hắn đã sử dụng để thay thế chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân.
Hiện tại còn thiếu một thanh tiên binh, Nhạc Vũ có ý định dùng Thiên Ý Kiếm thay vào. Chẳng qua hiện tại Thiên Ý Kiếm đang nằm bên trong Diễn Thiên Châu, dung hợp với Hàm Quang Tịnh Thiết. Giờ phút này hắn chỉ có thể tỉ mỉ chọn lựa một thanh lục phẩm kiếm tiên đặt vào trung ương kiếm trận, tuy khiến uy lực Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận suy giảm xuống một tầng cấp, nhưng thà có còn hơn không.
Cho tới giờ khắc này Nhạc Vũ mới buông lỏng tâm thần, khoanh chân ngồi xuống. Ngũ tạng lục phủ bên trong cơ thể cùng huyết nhục đều đã nứt vụn, trong miệng hắn còn có những mảnh nhỏ nội tạng cùng cả tụ huyết đều phun ra ngoài.
Nhạc Vũ cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại chỉ điên cuồng cười, chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Tuy hắn chỉ lẻ loi một mình, bình thường sẽ có chút cảm giác vắng vẻ, nhưng như vậy cũng không phải không có ưu đãi.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tiện lợi khi hành sự cô độc, không cần phải băn khoăn quá nhiều, giận dữ giết người ngay lập tức có thể chạy trốn ngàn dặm!
Sự tình này nếu còn ở Thiên Nguyên Giới hắn quả quyết không thể làm được, trừ phi hắn xác thực chắc chắn có thể giải quyết được hậu hoạn, hoặc có thể nắm chắc bảo vệ được người thân của mình vẹn toàn.
Nhưng Long Thương kiếm đột nhiên bùng nổ, đem tử bào lão nhân tru diệt, điều này xa xa vượt ngoài dự liệu của hắn.
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi nhìn qua thanh phi kiếm. Không ngờ nó đã khôi phục lại bộ dáng bình thường lúc trước, nhưng trên thân kiếm lại hiện lên thật nhiều tơ máu.
Nhưng với linh giác của Nhạc Vũ, bên trong những tơ máu kia lại ẩn chứa tinh nguyên mạnh mẽ của Thái Ất Chân Tiên kia, còn đang chậm rãi bị Long Thương kiếm cắn nuốt tiêu hóa.
Mà trong phạm vi mười vạn dặm đã biến thành tử địa. Nhìn thấy một màn này, vô luận là tu sĩ Linh Tiên hay bất cứ người nào đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Cũng không phải vì hoảng sợ động tĩnh kinh thiên vừa rồi, mà chính là vì thanh niên tu sĩ dùng huyễn pháp che giấu tướng mạo ra tay tru diệt tam vương tử Trấn Lương quốc, tiếp đó còn lấy lực lượng một mình khiêu chiến Thái Ất Chân Tiên!
Giờ phút này vô luận là tử bào lão nhân hay tu sĩ trẻ tuổi đều đã không nhìn thấy bóng dáng. Thật không biết hai người thắng bại thế nào, đã chạy đi đâu.
Chỉ giật mình trong chốc lát, những tu sĩ Linh Tiên liền phục hồi lại tinh thần, thừa dịp những thanh đồng chiến xa cùng khôi lỗi đều bị vây trong hỗn loạn, bọn họ vội vàng hóa thành hồng quang bỏ chạy, từng đạo độn quang bay về phía xa xa.
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời lại có một đạo thất thải hà quang chụp xuống, tựa như một tầng màn trời, đem mảnh không gian nơi này chặt chẽ bao phủ.
Sau đó hai đạo tử quang từ phía xa giáng xuống, vừa rơi xuống ngay trung tâm vụ nổ mạnh, hai người đều mặc tử sắc đạo bào, diện mạo chỉ chừng ba mươi tuổi, một người sắc mặt khô vàng, một người mũi rồng mắt đỏ, vẻ mặt cả hai đều thật âm trầm.
- Ta đã không còn cảm giác được khí tức của Lợi sư huynh! Ngay cả người kia cũng không thấy bóng dáng. Chỉ có thể biết được hắn đào thoát từ dưới lòng đất chạy về hướng bắc.
Người đầu tiên nói chuyện chính là đạo nhân mặt vàng. Lúc này hắn đang cau mày, trên mặt hiện lên vẻ kinh dị, tận sâu trong ánh mắt thoảng qua vẻ do dự chần chờ:
- Cũng không biết vì sao vừa rồi ta đã có cảm giác không rõ ràng. Cứ giật mình hoảng hốt, đến tận bây giờ chưa tan. Lẽ ra tuy thực lực người này không kém, lại có được nhiều dị bảo thần thông tương trợ, nhưng nếu muốn chân chính tổn thương Lợi sư huynh, cho dù pháp lực của hắn mạnh hơn mấy lần cũng khó thể làm được mới đúng. Nhưng hiện giờ ta lại không hề cảm giác được nguyên linh của Lợi sư huynh đang ở nơi nào…
- Ngay cả Nguyên Đạo sư huynh cũng thấy như thế?
Tu sĩ mắt đỏ nghe vậy hai mắt trợn ngược, tóe ra một tia hỏa mang, lạnh lùng nói:
- Nếu theo ta thấy, chỉ sợ Lợi sư huynh đã vẫn lạc!
Đạo nhân mặt vàng kinh hãi, ngạc nhiên nhìn hắn. Tu sĩ mắt đỏ lại nhíu mày:
- Chỉ tiếc vừa rồi cuồng phong nơi này quá mạnh mẽ, không biết nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết hắn dùng loại thủ đoạn nào làm Lợi sư huynh bị trúng ám toán, đúng là vẫn lạc không sai! Hiện giờ ta và ngươi ngoại trừ biết được hắn biết Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp cùng một môn đại thần thông có thể Phân Quang Hóa Ảnh thuộc kim hệ, hơn nữa nắm giữ một tia thời gian đại đạo ra, còn lại toàn bộ đều không hay biết, thậm chí ngay cả tướng mạo của hắn cũng không nhìn thấy rõ. Không biết vì sao cho dù hợp sư huynh đệ chúng ta cùng nhau thôi diễn thiên cơ, chỉ sợ cũng hoàn toàn không có kết quả…
- Trong tiên giới, hiện tượng thiên cơ thật khó dò. Hiện giờ là long xà hỗn tạp, thiên phát sát khí, nếu không biết rõ căn nguyên, quả thật có chút phiền toái!
Đạo nhân mặt vàng có danh xưng Vân Đạo chỉ trong tích tắc đã cưỡng chế vẻ thất kinh trong lòng, lại giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, lạnh nhạt nói:
- Thiên Huyễn Linh Châu cũng không phải là đồ vật gì đáng ngạc nhiên. Chúng ta sử dụng nó chỉ nhìn thấy gương mặt người kia ngũ sắc sặc sỡ, không thể nhìn rõ hình dạng, phỏng chừng cũng không phải dung mạo chân thật. Tu vi của người này ít nhất phải có Ngọc Tiên cảnh giới, cũng không biết dùng biện pháp gì che giấu, lại làm cho chúng ta nhìn không thấu. Phỏng chừng cũng không phải người ở hạ giới phi thăng đi lên. Nhưng kim hệ thần thông kia, ta xem thật giống như Phân Quang Thác Ảnh Kiếm của Ngọc Thanh Xiển Môn!
- Phân Quang Thác Ảnh Kiếm? Không giống!
Tu sĩ mắt đỏ lập tức khẽ lắc đầu:
- Môn đại thần thông này chỉ mạnh trong việc bày trận. Khi luyện đến cực hạn phối hợp với kiếm trận mới được. Phân Quang Thác Ảnh, trăm vạn tiên binh, trận che thiên địa, chính là thần thông sát phạt tuyệt đỉnh! Nhưng nếu bàn về uy lực đơn kiếm chỉ là tạm được.
Nguyên Đạo mỉm cười, cũng cảm thấy có chút không giống. Mới vừa rồi thanh niên tu sĩ kia chém ra kiếm khí, thậm chí còn mạnh mẽ hơn canh kim thần thông kiếm khí tầng mười bảy, tự nhiên Phân Quang Thác Ảnh Kiếm không thể so sánh.
Mà lúc tu sĩ mắt đỏ nói chuyện, đã đem ánh mắt âm lãnh nhìn về phía vạn Linh Tiên tán tu, lạnh nhạt nói:
- Thôi! Hiện giờ cho dù suy đoán thế nào cũng chỉ là vô ích. Người nọ từng ở bên trong Huyết Vân sơn mạch, nhất định có tiếp xúc qua với người khác, chỉ cần khảo tra ra được một ít tin tức, muốn suy tính ra cũng có chín thành nắm chắc, ít nhất không đến nỗi mờ mịt tìm kiếm. Những Linh Tiên kia xảo trá luồn lách, chỉ bằng vào lực lượng Trấn Lương quốc sợ khó có thể áp chế. Nơi này còn cần Nguyên Đạo sư huynh lo lắng, đàn áp một phần…
- Việc này ta tự nhiên sẽ làm! Một ít Linh Tiên chạy không thoát lòng bàn tay của ta.
Xa xa đã thấy được vài trăm Linh Tiên cứ tụ tập thành từng nhóm đang hợp lực đột phá thất thải quang hoa. Nguyên Đạo không thèm để ý tới, chỉ nhíu mày nói:
- Nhưng người kia đã tru sát Lợi sư huynh, nhất định phải bị thương nặng trong người, không thể đi xa. Nhưng xem thủ đoạn của ahwns, thật sự là một nhân vật cực kỳ tàn nhẫn, lần này Dương Ất sư đệ có đi cũng phải cẩn thận.
Tu sĩ mắt đỏ nghe vậy ngây ra, lại nhìn Nguyên Đạo thoáng gật đầu như cảm tạ nhắc nhở, cả người liền chui vào trong lòng đất. Mới vừa đi vào hắn liền cau mày, thật không biết người kia rốt cục dùng biện pháp gì, không hề phát hiện được nửa phần khí tức.
Nhạc Vũ ở trong lòng đất dùng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp viễn độn ước chừng một đoạn thời gian, không phải do pháp lực không thể tiếp tục chống đỡ, mà là Độn Thổ Thuật tuy có thể ẩn giấu tung tích, giấu diếm được linh thức người khác, nhưng tốc độ lại không được nhanh như ý muốn.
Chui ra ngoài mặt đất bên ngoài bốn mươi vạn dặm, Nhạc Vũ vận khởi thời gian bí pháp, cả người thẳng hướng phía bắc Huyết Vân sơn mạch bay đi.
Ở trong người tụ tập Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ lực thúc đẩy thân hình độn về phía trước, cộng thêm thời gian bí pháp, tốc độ của hắn thậm chí còn nhanh hơn cả pháp bảo huyền binh chuyên dùng phi độn. Dù là ba Thái Ất Chân Tiên vừa rồi cũng không cách nào thích ứng.
Giờ phút này cả người hắn giống như một mai Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm đang bắn về phía xa xa, chỉ qua một lát đã thoát khỏi Huyết Vân sơn mạch, thoát ra khỏi từng tảng lớn huyết sắc bao phủ, xa xa mơ hồ có thể thấy được dấu chân người, mà càng đi về phía bắc thì nhân khí càng vượng.
- Đây là địa giới của Trấn Lương quốc đi.
Nhạc Vũ đưa mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy trên đoạn đường này có vô số đại thành rải dọc theo đường đi, sinh linh có tới hàng ức vạn, cực kỳ phồn hoa. Ngoại trừ những người bên dưới mặt đất có cách ăn mặc hơi có chút quái dị, còn lại đều có khí khái nghiêm chỉnh, không hề có ý sát phạt, cũng không có vẻ rối loạn xuất hiện, chẳng thể trách vận khí lại nồng đậm như thế.
Lôi Bằng chỉ đi lòng vòng ngoài ngàn dặm Huyết Vân sơn mạch để tìm kiếm thực vật, bình thường cũng không đi xa. Mà ba tiên tu của Hắc Đàm Tông cũng chỉ là những tu sĩ loanh quanh bên trong sơn môn, rất ít đi ra ngoài. Sau đó lại phải liên tục chạy trốn, vì vậy bực cảnh trí bao la hùng vĩ hiện tại chính là lần đầu tiên được trông thấy.
Dùng Thiên Huyễn Linh Châu che phủ độn quang, Nhạc Vũ tiếp tục đi về hướng bắc, đi thêm ước chừng ba trăm vạn dặm, trong lòng chợt động liền đem độn quang hạ xuống trên một đỉnh núi nhỏ.
Cùng tử bào lão nhân đối chiến hai lần, cuối cùng thương thế của hắn cũng không cách nào tiếp tục đè nén. Da thịt toàn thân Nhạc Vũ đều tuôn máu, vừa rồi cánh tay phải cầm kiếm toàn bộ đều muốn hỏng mất, cả người nhiễm ướt một tầng máu tươi, tựa như tu la phủ xuống, vô cùng dữ tợn.
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, đem Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực bao vây lấy những nơi huyết nhục nứt vỡ, không để lưu lại chút dấu vết, lại càng không để chút huyết tinh khí tức tràn làn ra ngoài.
Đỉnh núi này khá nhỏ, nằm cạnh một tòa đại thành có chừng hai trăm vạn dân cư. Nhưng Nhạc Vũ cũng không đi vào thành, lại dùng phương pháp độn thổ chui vào bên trong lòng đất.
Đi xuống ước chừng ba vạn ba ngàn trượng, hắn đã đi tới một nơi có linh lực cực kỳ sung túc. Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, vừa rồi chiến đấu cùng tử bào lão nhân, pháp lực chấn động, đem vết ban lan ngũ sắc bên ngoài thân thể giải khai vài tia khe hở, có thể làm hồn thức của hắn bị tiết ra ngoài càng nhiều hơn.
Nếu không như thế, hắn chưa chắc có thể phát giác được vị trí của lục phẩm tiên phẩm linh mạch ở vị trí ba vạn ba ngàn trượng độ sâu dưới lòng đất thế này.
Vận khởi Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp, mở ra một không gian nhỏ ngay trong phạm vi ba trăm trượng nơi này, tiếp theo Nhạc Vũ cũng không dám tiếp tục dây dưa, vội vàng bố trí hơn ngàn tiên thạch bên ngoài, lại bố trí một huyễn trận che giấu linh mạch cùng chân khí bản thân hoàn toàn.
Tiếp đó bên trong huyễn trận hắn tiếp tục đánh ra gần ba trăm thanh tiên binh, sắp xếp bên trong không gian nhỏ chung quanh.
Chính là Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận, mà giờ khắc này ở chín phương vị chính là mấy thanh tiên binh ngày đó hắn lấy được bên trong Quy Khư Cung mật cảnh, được đặt là Tứ Linh Thiên Kiếm, vừa lúc có được hai đôi.
Trước kia Nhạc Vũ không thể sử dụng, chỉ có thể đặt bên trong Biển Lý Càn Khôn Đồ. Hiện giờ hắn đã hoàn toàn luyện hóa. Nếu không sợ bị kiếm linh bên trong cắn trả, từ trước khi phi thăng hắn đã sử dụng để thay thế chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân.
Hiện tại còn thiếu một thanh tiên binh, Nhạc Vũ có ý định dùng Thiên Ý Kiếm thay vào. Chẳng qua hiện tại Thiên Ý Kiếm đang nằm bên trong Diễn Thiên Châu, dung hợp với Hàm Quang Tịnh Thiết. Giờ phút này hắn chỉ có thể tỉ mỉ chọn lựa một thanh lục phẩm kiếm tiên đặt vào trung ương kiếm trận, tuy khiến uy lực Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận suy giảm xuống một tầng cấp, nhưng thà có còn hơn không.
Cho tới giờ khắc này Nhạc Vũ mới buông lỏng tâm thần, khoanh chân ngồi xuống. Ngũ tạng lục phủ bên trong cơ thể cùng huyết nhục đều đã nứt vụn, trong miệng hắn còn có những mảnh nhỏ nội tạng cùng cả tụ huyết đều phun ra ngoài.
Nhạc Vũ cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại chỉ điên cuồng cười, chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Tuy hắn chỉ lẻ loi một mình, bình thường sẽ có chút cảm giác vắng vẻ, nhưng như vậy cũng không phải không có ưu đãi.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tiện lợi khi hành sự cô độc, không cần phải băn khoăn quá nhiều, giận dữ giết người ngay lập tức có thể chạy trốn ngàn dặm!
Sự tình này nếu còn ở Thiên Nguyên Giới hắn quả quyết không thể làm được, trừ phi hắn xác thực chắc chắn có thể giải quyết được hậu hoạn, hoặc có thể nắm chắc bảo vệ được người thân của mình vẹn toàn.
Nhưng Long Thương kiếm đột nhiên bùng nổ, đem tử bào lão nhân tru diệt, điều này xa xa vượt ngoài dự liệu của hắn.
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi nhìn qua thanh phi kiếm. Không ngờ nó đã khôi phục lại bộ dáng bình thường lúc trước, nhưng trên thân kiếm lại hiện lên thật nhiều tơ máu.
Nhưng với linh giác của Nhạc Vũ, bên trong những tơ máu kia lại ẩn chứa tinh nguyên mạnh mẽ của Thái Ất Chân Tiên kia, còn đang chậm rãi bị Long Thương kiếm cắn nuốt tiêu hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.