Chương 158: Yến hội sính hung
Khai Hoang
15/03/2013
Nhạc Vũ vừa nói ra, trong lòng Trương Nguyên Triết chợt sinh ra ý niệm không thích hợp. Lúc gặp ngay cửa hắn từng thử qua, lúc vỗ lên bả vai Nhạc Vũ hắn đã dùng lực đạo không ít, nhưng không cách nào dao động được Nhạc Vũ nửa phần. Ít nhất căn cơ của Nhạc Vũ đã không kém hơn võ sư trung cấp.
Còn có vẻ mặt như cười như không của Tịch Nhược Tĩnh, thấy thế nào đều có cảm giác ý vị thâm trường. Lại nói tới chuyện ngày đó, những tin tức thuật lại mà hắn nhận được từ Nhạc gia thành, làm sao là giả dối? Hơn nữa đồng thời nhận được tin tức này không chỉ có một mình Trương gia.
Trương Nguyên Triết nghĩ như thế, sắc mặt những người khác bên trong nội đường càng thêm cổ quái. Bất quá bọn hắn còn hoàn hảo, tuy mang theo mấy phần nghi ngờ, nhưng không hề hoài nghi thực lực của Nhạc Vũ.
Song những người trẻ tuổi đồng lứa, thiếu chút nữa đã bộc lộ vẻ hoài nghi cùng xem thường trên nét mặt.
- Hắc hắc! Không dám chiến sao?
Thiếu niên mặt chữ điền kia đem trường thương đưa tới, vẻ mặt cười nhẹ:
- Ta xem ngươi đúng là có tiếng không có miếng, đem người chết ra hù dọa, thật không biết xấu hổ.
Lần này ngay cả sắc mặt của trưởng bối của thiếu niên cũng đại biến. Những lời này không thể nghi ngờ đang mắng thẳng vào mặt Nhạc Vũ đem người chết ra để khoác lác uy phong của mình. Hai người Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo đều đã chết, có thể nói là chết không đối chứng. Mà trong mọi người ở đây, tất cả đều là những thế lực phụ thuộc Nhạc gia. Dù là tư thái của Tịch Nhược Tĩnh cũng hoàn toàn đang lấy lòng với vị tằng tổ phụ của Nhạc gia.
Bất quá suy đoán này nhìn như hữu lý, nhưng thật ra cũng không thể chắc chắn. Vô luận nói thế nào, Hồng Hạo cũng là đệ tử Thừa Vân Môn. Nếu Nhạc gia thực sự trống rỗng bịa đặt, làm sao không bị truy cứu. Hơn nữa lấy thân phận của Tịch Nhược Tĩnh, cũng không thể làm ra chuyện bịa đặt như vậy.
Nếu như nói chuyện khiêu chiến chỉ là do những người trẻ tuổi nóng tính tranh đấu, nhưng một câu vừa rồi không thể nghi ngờ đã đắc tội Nhạc Vũ cùng Tịch Nhược Tĩnh.
Trong đó có một vị lão giả dường như có quan hệ sâu đậm với thiếu niên kia, liền đứng bật lên:
- Bình nhi nói bậy bạ gì đó! Còn không mau xin lỗi Tịch lão và Vũ hiền chất nhanh lên!
Thiếu niên mặt chữ điền trầm mặt, đối với lời mắng cũng hờ hững, vẫn dùng ánh mắt sáng quắc ngó chừng Nhạc Vũ, trong ánh mắt lại mang theo tia do dự. Hắn có lòng muốn tiếp tục khiêu khích, nhưng Nhạc Vũ trầm ổn cùng thái độ hoàn toàn không để ý tới hắn lại làm cho hắn cảm thấy lùng túng tức giận, không biết rốt cục nên làm thế nào cho phải.
Ở bên cạnh Nhạc Vũ, Nhạc Băng Thiến lại mỉm cười. Nếu là lúc trước, Nhạc Vũ lấy ra tư thái này, nàng nhất định sẽ nghĩ hắn không có chí khí. Nhưng hôm nay lại khác, khóe môi Nhạc Vũ nổi lên tia cười nhạt, rõ ràng chính là không thèm để ý tới.
Nhưng trong lòng nàng đồng thời có chút ảm đạm, nhớ tới trước kia mỗi khi nàng làm tư thái này, Nhạc Vũ cũng lộ ra bộ dáng giống y như thế. Khi đó huynh trưởng của nàng phải chăng cũng cảm thấy nàng rất buồn cười?
Nhiễm Lực cũng vô cùng tức giận, hận không thể lập tức bước ra thay mặt Nhạc Vũ đánh một trận. Nhưng hắn cũng tự biết chuyện của mình, thương thế bên trong thân thể chưa lành lại, mạnh mẽ xuất chiến chẳng qua chỉ làm Nhạc Vũ thêm mất mặt mà thôi, chỉ đành đè nén xuống không đứng ra.
Lúc này cảm giác say sưa của thiếu niên mặt chữ điền cũng giảm bớt, hoặc do bị trưởng bối áp bách, rốt cục hắn hừ lạnh thu hồi tầm mắt:
- Ngươi đúng là kẻ nhát gan!
Khi bỏ lại câu nói này, hắn đang muốn thu hồi cây thương trong tay, quay lại chỗ ngồi của mình, vào lúc này ngay ngoài cửa phòng khách, lại truyền vào một tiếng cười to:
- Ha ha! Ngươi đứng nơi đó làm gì? Cầm lấy cây gậy nát đó, đặc biệt chờ ta tới đánh một trận sao?
Nghe được thanh âm kia, mọi người bên trong phòng đều cùng biến sắc, nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy hai thiếu niên khí độ bất phàm đang quang minh chính đại từ trong nội đường đi tới.
Người đi trước mặt như quan ngọc, lời nói khí phách tràn trề. Người sau lộ vẻ âm nhu, lớn tuổi, gương mặt lẽ ra cũng tuấn tú lại tái nhợt như mặt người chết.
Nhìn người này, sắc mặt thiếu niên có tên gọi là Tiệm Bình lại xanh mét. Tịch Nhược Tĩnh cũng cười lên một tiếng, ghé sát bên tai Nhạc Vũ nói:
- Người đi phía trước chính là Lâm gia Lâm Li, là người nổi danh với Hồng Hạo! Về phần người đi phía sau, tên là Hành Thanh, chính là một Luyện Chung sư. Vào năm trước Lâm gia đã mời tới làm hộ vệ cho Lâm Li.
Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên một tia hiểu rõ, nhưng hắn cũng không cần Tịch Nhược Tĩnh cố ý nhắc nhở, cũng đã có thể đoán biết được thân phận của hai người này. Vì thực lực của thanh niên kia thực sự không tệ. Tuổi tác như vậy đã đạt tới địa giai đỉnh phong. Ở bên trong Lê thành, nghĩ đến chỉ có một mình Lâm Li, còn người còn lại, lại có chút bất phàm. Trong mơ hồ lại làm hắn có bản năng sinh ra cảnh giác.
Lúc này Nhạc Vũ lại nghĩ tới Tịch Nhược Tĩnh đã nói tối nay sẽ có biến cố, nhất thời có chút kinh ngạc hỏi:
- Đây chính là nguyên nhân tối nay Tịch tiền bối tới dự tiệc sao?
- Chẳng qua vì phòng ngừa vạn nhất mà thôi, không nghĩ tới hắn thật sự đã tới!
Tịch Nhược Tĩnh khẽ lắc đầu, cười nhẹ một tiếng:
- Sau khi ta trở về mới nghe người ta nói đến, tên kia từ một tháng trước đã muốn đến Nhạc gia khiêu chiến với ngươi, chẳng qua còn chưa có cơ hội mà thôi. Trương gia mở buổi tiệc này tẩy trần cho ngươi, tuy không quá mức tuyên dương, nhưng ở bên trong Lê thành có chuyện gì có thể giấu diếm được hắn?
Chân mày Nhạc Vũ cau lại, Trương Tú Triết lại đứng lên:
- Lâm Li, ngươi tới nơi này làm gì?
- Còn có thể làm gì? Tú Triết thúc, nơi này chuyện duy nhất làm cho ta cảm thấy hứng thú cũng chính là vì ta đã tìm được đối thủ có thể đánh một trận với ta rồi!
Lâm Li cười lớn, quét mắt nhìn Tiệm Bình đang căng thẳng, sau đó khinh miệng mỉm cười:
- Yên tâm, ta không phải tìm ngươi! Chút thực lực của ngươi còn chưa đủ cho ta động tay, khi dễ ngươi cũng không có ý tứ gì.
Vẻ mặt thiếu niên đầu tiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau lại tỏ vẻ giận dữ. Lúc này Lâm Li đã đưa mắt nhìn lên người Nhạc Vũ:
- Ngươi là Nhạc Vũ đúng không? Không biết có dám buông tay đánh cược với ta một lần?
- Buông tay đánh cược?
Sắc mặt Nhạc Vũ có vẻ mất hứng, nghĩ thầm hôm nay không biết vì sao cứ bị người tới tìm gây phiền phức như vậy. Đi tới một Tiệm Bình chưa xong, lại tiếp tục có Lâm Li. Nghĩ thầm nếu sớm biết như thế, hôm nay căn bản không nên đáp ứng Trương Nguyên Triết dự buổi tiệc này.
- Công bình đánh một trận, sinh tử tùy mạng!
Lâm Li híp mắt, hất cằm:
- Ta nghĩ muốn xem một chút, có thể bức lui một người có thanh danh ngang hàng với ta rốt cục có bản lĩnh ra sao!
Trong lời nói tràn đầy vẻ ngạo nghễ, sau đó Nhạc Vũ chợt chú ý, bên trong mắt hắn mơ hồ lộ ra sát cơ. Mà khi nhớ tới con trai lớn của Nhạc Duẫn Văn chết trong tay Lâm Li, sát ý trong lòng Nhạc Vũ chợt nổi lên. Nhưng thân phận hắn bất đồng, nếu tự mình xuất thủ thật không ổn.
Đáng tiếc Lâm Trác cùng Nhiễm Lực đều bị thương chưa lành, nếu không có chuyện ngày đó, chỉ cần Lâm Trác ra mặt, có đến tám phần khả năng giết chết người này dưới kiếm.
Vừa nghĩ tới, trong lòng Nhạc Vũ lại cảm thấy mất hứng.
- Xin lỗi! Ta không có hứng thú.
Thấy Nhạc Vũ lại một lần tránh chiến, mọi người bao gồm cả Trương Tú Triết tràn đầy lửa giận cũng cảm thấy thất vọng. Thầm nghĩ Nhạc Vũ đến tột cùng chỉ có hư danh, như thế xem ra đông Hồng Hạo kia cũng chỉ được thổi phồng mà ra. Không thể so sánh với Lâm Li, hoàn toàn dựa vào việc khiêu chiến khắp xung quanh, đánh ra được danh tiếng.
- Không có hứng thú?
Lâm Li không hề lùi bước, mà cười lạnh một tiếng, tiếp tục lên tiếng khiêu khích:
- Nếu ngươi thực sự không dám, thì quỳ xuống khấu đầu ba cái trước mặt ta, nói là sợ hãi tiểu gia, như vậy hôm nay ta bỏ qua cho ngươi thế nào?
Lời nói vừa rơi xuống, dáng cười của Tịch Nhược Tĩnh càng thêm ý vị sâu xa, còn có chút ít hả hê. Lời này của Lâm Li đúng là tự tìm đường chết, nếu như thiếu niên bên cạnh hắn còn chưa đột phá tiên thiên, tự nhiên không thể làm được gì. Nhưng hôm nay hắn đã đạt tiên thiên, lại có Phù Sơn Tông che chở, chỉ cần có đủ lý do, như vậy cho dù là Tuyết Ẩn Môn, cũng không thể làm được gì.
Mặc dù Nhạc Vũ vẫn cười như trước, nhưng trong mắt lại vô cùng rét lạnh.
Duy chỉ có thanh niên lớn tuổi hơn đứng phía sau Lâm li là khẽ biến sắc mặt. Trước đó Nhạc Vũ thu liễm nội tức, hắn không cảm thấy được gì. Nhưng giờ phút này khi trên mặt Nhạc Vũ sát ý dạt dào, chút ít Chung trùng mà hắn khống chế lại táo bạo sợ hãi, phảng phất như gặp phải điều gì đó vô cùng nguy hiểm.
Hắn biết mình khống những con Chung trùng này vốn vô cùng bén nhạy, cũng là một trong những vốn liếng hắn dùng để đối kháng tiên thiên cường giả. Không ngờ hiện tại chúng lại kinh hoảng bất an, nhất định phải có nguyên nhân. Nhưng hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới uy hiếp lại đến từ thiếu niên trước mắt, ngay khi trong lòng hắn còn đang do dự, có nên nhắc nhở Lâm Li hay không, Nhạc Vũ đã cười nhạt nhẹ nhàng đứng lên.
- Nếu ngươi nhất định muốn tìm chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!
- Ta tìm chết? Khẩu khí thật lớn!
Trong lòng Lâm Li đầy hưng phấn, tuy trong lời nói của hắn vô cùng cuồng vọng, trong lòng cực kỳ khinh thường Nhạc Vũ, nhưng bản thân hắn lại không hề lơ lỏng chút nào, toàn thân đề phòng ngó chừng từng cử động của Nhạc Vũ.
Nhưng sau một khắc thân ảnh của Nhạc Vũ lại đột nhiên biến mất trong tầm mắt của hắn.
Lông tơ Lâm Li nhất thời dựng đứng lên, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Ngay khi hắn theo bản năng rút kiếm ra khỏi vỏ, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh Nhạc Vũ, Nhạc Vũ đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tay phải nắm chặt trán của hắn.
- Nói năng lỗ mãng, ngươi đáng chết!
Khi thanh âm vang dội bên trong đại sảnh yên lặng như tờ, tay phải Nhạc Vũ nắm chặt lại, theo một tiếng xương cốt gãy răng rắc, dịch óc màu trắng cùng máu nhất thời từ sọ não Lâm Li bắn ra ngoài. Mà lúc này thanh kiếm trong tay hắn còn chưa rút được một nửa. Còn Hành Thanh chỉ vừa phun ra được một câu “Dừng tay” ra khỏi miệng.
Hành Thanh thấy thế vô cùng hối hận, chẳng qua chỉ thoáng do dự, người mình cần hộ vệ đã bị giết chết. Mà trong mắt hắn liền tràn đầy sát cơ. Vô số phi trùng màu lam từ trong túi bay ra, dưới sự thao túng của Hành Thanh như nước thủy triều bắn về phía Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ cau mày, tay trái bấm pháp quyết.
- Cụ Phong!
Gió lốc cuồng liệt cuồn cuộn nổi lên quanh người Nhạc Vũ. Kéo theo những con linh trùng bay ra tứ tán, nhất thời không thể tới gần hắn trong phạm vi mười trượng. Còn có một cỗ sức gió khổng lồ, bắn thẳng vào trung ương bầy côn trùng. Hành Thanh thấy thế trong lòng chợt trầm xuống, hắn biết vừa rồi Nhạc Vũ đánh chết Lâm Li đã dùng phong hệ bí pháp. Mà một màn trước mắt đã chứng thực sự suy đoán của hắn.
Còn có vẻ mặt như cười như không của Tịch Nhược Tĩnh, thấy thế nào đều có cảm giác ý vị thâm trường. Lại nói tới chuyện ngày đó, những tin tức thuật lại mà hắn nhận được từ Nhạc gia thành, làm sao là giả dối? Hơn nữa đồng thời nhận được tin tức này không chỉ có một mình Trương gia.
Trương Nguyên Triết nghĩ như thế, sắc mặt những người khác bên trong nội đường càng thêm cổ quái. Bất quá bọn hắn còn hoàn hảo, tuy mang theo mấy phần nghi ngờ, nhưng không hề hoài nghi thực lực của Nhạc Vũ.
Song những người trẻ tuổi đồng lứa, thiếu chút nữa đã bộc lộ vẻ hoài nghi cùng xem thường trên nét mặt.
- Hắc hắc! Không dám chiến sao?
Thiếu niên mặt chữ điền kia đem trường thương đưa tới, vẻ mặt cười nhẹ:
- Ta xem ngươi đúng là có tiếng không có miếng, đem người chết ra hù dọa, thật không biết xấu hổ.
Lần này ngay cả sắc mặt của trưởng bối của thiếu niên cũng đại biến. Những lời này không thể nghi ngờ đang mắng thẳng vào mặt Nhạc Vũ đem người chết ra để khoác lác uy phong của mình. Hai người Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo đều đã chết, có thể nói là chết không đối chứng. Mà trong mọi người ở đây, tất cả đều là những thế lực phụ thuộc Nhạc gia. Dù là tư thái của Tịch Nhược Tĩnh cũng hoàn toàn đang lấy lòng với vị tằng tổ phụ của Nhạc gia.
Bất quá suy đoán này nhìn như hữu lý, nhưng thật ra cũng không thể chắc chắn. Vô luận nói thế nào, Hồng Hạo cũng là đệ tử Thừa Vân Môn. Nếu Nhạc gia thực sự trống rỗng bịa đặt, làm sao không bị truy cứu. Hơn nữa lấy thân phận của Tịch Nhược Tĩnh, cũng không thể làm ra chuyện bịa đặt như vậy.
Nếu như nói chuyện khiêu chiến chỉ là do những người trẻ tuổi nóng tính tranh đấu, nhưng một câu vừa rồi không thể nghi ngờ đã đắc tội Nhạc Vũ cùng Tịch Nhược Tĩnh.
Trong đó có một vị lão giả dường như có quan hệ sâu đậm với thiếu niên kia, liền đứng bật lên:
- Bình nhi nói bậy bạ gì đó! Còn không mau xin lỗi Tịch lão và Vũ hiền chất nhanh lên!
Thiếu niên mặt chữ điền trầm mặt, đối với lời mắng cũng hờ hững, vẫn dùng ánh mắt sáng quắc ngó chừng Nhạc Vũ, trong ánh mắt lại mang theo tia do dự. Hắn có lòng muốn tiếp tục khiêu khích, nhưng Nhạc Vũ trầm ổn cùng thái độ hoàn toàn không để ý tới hắn lại làm cho hắn cảm thấy lùng túng tức giận, không biết rốt cục nên làm thế nào cho phải.
Ở bên cạnh Nhạc Vũ, Nhạc Băng Thiến lại mỉm cười. Nếu là lúc trước, Nhạc Vũ lấy ra tư thái này, nàng nhất định sẽ nghĩ hắn không có chí khí. Nhưng hôm nay lại khác, khóe môi Nhạc Vũ nổi lên tia cười nhạt, rõ ràng chính là không thèm để ý tới.
Nhưng trong lòng nàng đồng thời có chút ảm đạm, nhớ tới trước kia mỗi khi nàng làm tư thái này, Nhạc Vũ cũng lộ ra bộ dáng giống y như thế. Khi đó huynh trưởng của nàng phải chăng cũng cảm thấy nàng rất buồn cười?
Nhiễm Lực cũng vô cùng tức giận, hận không thể lập tức bước ra thay mặt Nhạc Vũ đánh một trận. Nhưng hắn cũng tự biết chuyện của mình, thương thế bên trong thân thể chưa lành lại, mạnh mẽ xuất chiến chẳng qua chỉ làm Nhạc Vũ thêm mất mặt mà thôi, chỉ đành đè nén xuống không đứng ra.
Lúc này cảm giác say sưa của thiếu niên mặt chữ điền cũng giảm bớt, hoặc do bị trưởng bối áp bách, rốt cục hắn hừ lạnh thu hồi tầm mắt:
- Ngươi đúng là kẻ nhát gan!
Khi bỏ lại câu nói này, hắn đang muốn thu hồi cây thương trong tay, quay lại chỗ ngồi của mình, vào lúc này ngay ngoài cửa phòng khách, lại truyền vào một tiếng cười to:
- Ha ha! Ngươi đứng nơi đó làm gì? Cầm lấy cây gậy nát đó, đặc biệt chờ ta tới đánh một trận sao?
Nghe được thanh âm kia, mọi người bên trong phòng đều cùng biến sắc, nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy hai thiếu niên khí độ bất phàm đang quang minh chính đại từ trong nội đường đi tới.
Người đi trước mặt như quan ngọc, lời nói khí phách tràn trề. Người sau lộ vẻ âm nhu, lớn tuổi, gương mặt lẽ ra cũng tuấn tú lại tái nhợt như mặt người chết.
Nhìn người này, sắc mặt thiếu niên có tên gọi là Tiệm Bình lại xanh mét. Tịch Nhược Tĩnh cũng cười lên một tiếng, ghé sát bên tai Nhạc Vũ nói:
- Người đi phía trước chính là Lâm gia Lâm Li, là người nổi danh với Hồng Hạo! Về phần người đi phía sau, tên là Hành Thanh, chính là một Luyện Chung sư. Vào năm trước Lâm gia đã mời tới làm hộ vệ cho Lâm Li.
Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên một tia hiểu rõ, nhưng hắn cũng không cần Tịch Nhược Tĩnh cố ý nhắc nhở, cũng đã có thể đoán biết được thân phận của hai người này. Vì thực lực của thanh niên kia thực sự không tệ. Tuổi tác như vậy đã đạt tới địa giai đỉnh phong. Ở bên trong Lê thành, nghĩ đến chỉ có một mình Lâm Li, còn người còn lại, lại có chút bất phàm. Trong mơ hồ lại làm hắn có bản năng sinh ra cảnh giác.
Lúc này Nhạc Vũ lại nghĩ tới Tịch Nhược Tĩnh đã nói tối nay sẽ có biến cố, nhất thời có chút kinh ngạc hỏi:
- Đây chính là nguyên nhân tối nay Tịch tiền bối tới dự tiệc sao?
- Chẳng qua vì phòng ngừa vạn nhất mà thôi, không nghĩ tới hắn thật sự đã tới!
Tịch Nhược Tĩnh khẽ lắc đầu, cười nhẹ một tiếng:
- Sau khi ta trở về mới nghe người ta nói đến, tên kia từ một tháng trước đã muốn đến Nhạc gia khiêu chiến với ngươi, chẳng qua còn chưa có cơ hội mà thôi. Trương gia mở buổi tiệc này tẩy trần cho ngươi, tuy không quá mức tuyên dương, nhưng ở bên trong Lê thành có chuyện gì có thể giấu diếm được hắn?
Chân mày Nhạc Vũ cau lại, Trương Tú Triết lại đứng lên:
- Lâm Li, ngươi tới nơi này làm gì?
- Còn có thể làm gì? Tú Triết thúc, nơi này chuyện duy nhất làm cho ta cảm thấy hứng thú cũng chính là vì ta đã tìm được đối thủ có thể đánh một trận với ta rồi!
Lâm Li cười lớn, quét mắt nhìn Tiệm Bình đang căng thẳng, sau đó khinh miệng mỉm cười:
- Yên tâm, ta không phải tìm ngươi! Chút thực lực của ngươi còn chưa đủ cho ta động tay, khi dễ ngươi cũng không có ý tứ gì.
Vẻ mặt thiếu niên đầu tiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau lại tỏ vẻ giận dữ. Lúc này Lâm Li đã đưa mắt nhìn lên người Nhạc Vũ:
- Ngươi là Nhạc Vũ đúng không? Không biết có dám buông tay đánh cược với ta một lần?
- Buông tay đánh cược?
Sắc mặt Nhạc Vũ có vẻ mất hứng, nghĩ thầm hôm nay không biết vì sao cứ bị người tới tìm gây phiền phức như vậy. Đi tới một Tiệm Bình chưa xong, lại tiếp tục có Lâm Li. Nghĩ thầm nếu sớm biết như thế, hôm nay căn bản không nên đáp ứng Trương Nguyên Triết dự buổi tiệc này.
- Công bình đánh một trận, sinh tử tùy mạng!
Lâm Li híp mắt, hất cằm:
- Ta nghĩ muốn xem một chút, có thể bức lui một người có thanh danh ngang hàng với ta rốt cục có bản lĩnh ra sao!
Trong lời nói tràn đầy vẻ ngạo nghễ, sau đó Nhạc Vũ chợt chú ý, bên trong mắt hắn mơ hồ lộ ra sát cơ. Mà khi nhớ tới con trai lớn của Nhạc Duẫn Văn chết trong tay Lâm Li, sát ý trong lòng Nhạc Vũ chợt nổi lên. Nhưng thân phận hắn bất đồng, nếu tự mình xuất thủ thật không ổn.
Đáng tiếc Lâm Trác cùng Nhiễm Lực đều bị thương chưa lành, nếu không có chuyện ngày đó, chỉ cần Lâm Trác ra mặt, có đến tám phần khả năng giết chết người này dưới kiếm.
Vừa nghĩ tới, trong lòng Nhạc Vũ lại cảm thấy mất hứng.
- Xin lỗi! Ta không có hứng thú.
Thấy Nhạc Vũ lại một lần tránh chiến, mọi người bao gồm cả Trương Tú Triết tràn đầy lửa giận cũng cảm thấy thất vọng. Thầm nghĩ Nhạc Vũ đến tột cùng chỉ có hư danh, như thế xem ra đông Hồng Hạo kia cũng chỉ được thổi phồng mà ra. Không thể so sánh với Lâm Li, hoàn toàn dựa vào việc khiêu chiến khắp xung quanh, đánh ra được danh tiếng.
- Không có hứng thú?
Lâm Li không hề lùi bước, mà cười lạnh một tiếng, tiếp tục lên tiếng khiêu khích:
- Nếu ngươi thực sự không dám, thì quỳ xuống khấu đầu ba cái trước mặt ta, nói là sợ hãi tiểu gia, như vậy hôm nay ta bỏ qua cho ngươi thế nào?
Lời nói vừa rơi xuống, dáng cười của Tịch Nhược Tĩnh càng thêm ý vị sâu xa, còn có chút ít hả hê. Lời này của Lâm Li đúng là tự tìm đường chết, nếu như thiếu niên bên cạnh hắn còn chưa đột phá tiên thiên, tự nhiên không thể làm được gì. Nhưng hôm nay hắn đã đạt tiên thiên, lại có Phù Sơn Tông che chở, chỉ cần có đủ lý do, như vậy cho dù là Tuyết Ẩn Môn, cũng không thể làm được gì.
Mặc dù Nhạc Vũ vẫn cười như trước, nhưng trong mắt lại vô cùng rét lạnh.
Duy chỉ có thanh niên lớn tuổi hơn đứng phía sau Lâm li là khẽ biến sắc mặt. Trước đó Nhạc Vũ thu liễm nội tức, hắn không cảm thấy được gì. Nhưng giờ phút này khi trên mặt Nhạc Vũ sát ý dạt dào, chút ít Chung trùng mà hắn khống chế lại táo bạo sợ hãi, phảng phất như gặp phải điều gì đó vô cùng nguy hiểm.
Hắn biết mình khống những con Chung trùng này vốn vô cùng bén nhạy, cũng là một trong những vốn liếng hắn dùng để đối kháng tiên thiên cường giả. Không ngờ hiện tại chúng lại kinh hoảng bất an, nhất định phải có nguyên nhân. Nhưng hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới uy hiếp lại đến từ thiếu niên trước mắt, ngay khi trong lòng hắn còn đang do dự, có nên nhắc nhở Lâm Li hay không, Nhạc Vũ đã cười nhạt nhẹ nhàng đứng lên.
- Nếu ngươi nhất định muốn tìm chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!
- Ta tìm chết? Khẩu khí thật lớn!
Trong lòng Lâm Li đầy hưng phấn, tuy trong lời nói của hắn vô cùng cuồng vọng, trong lòng cực kỳ khinh thường Nhạc Vũ, nhưng bản thân hắn lại không hề lơ lỏng chút nào, toàn thân đề phòng ngó chừng từng cử động của Nhạc Vũ.
Nhưng sau một khắc thân ảnh của Nhạc Vũ lại đột nhiên biến mất trong tầm mắt của hắn.
Lông tơ Lâm Li nhất thời dựng đứng lên, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Ngay khi hắn theo bản năng rút kiếm ra khỏi vỏ, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh Nhạc Vũ, Nhạc Vũ đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tay phải nắm chặt trán của hắn.
- Nói năng lỗ mãng, ngươi đáng chết!
Khi thanh âm vang dội bên trong đại sảnh yên lặng như tờ, tay phải Nhạc Vũ nắm chặt lại, theo một tiếng xương cốt gãy răng rắc, dịch óc màu trắng cùng máu nhất thời từ sọ não Lâm Li bắn ra ngoài. Mà lúc này thanh kiếm trong tay hắn còn chưa rút được một nửa. Còn Hành Thanh chỉ vừa phun ra được một câu “Dừng tay” ra khỏi miệng.
Hành Thanh thấy thế vô cùng hối hận, chẳng qua chỉ thoáng do dự, người mình cần hộ vệ đã bị giết chết. Mà trong mắt hắn liền tràn đầy sát cơ. Vô số phi trùng màu lam từ trong túi bay ra, dưới sự thao túng của Hành Thanh như nước thủy triều bắn về phía Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ cau mày, tay trái bấm pháp quyết.
- Cụ Phong!
Gió lốc cuồng liệt cuồn cuộn nổi lên quanh người Nhạc Vũ. Kéo theo những con linh trùng bay ra tứ tán, nhất thời không thể tới gần hắn trong phạm vi mười trượng. Còn có một cỗ sức gió khổng lồ, bắn thẳng vào trung ương bầy côn trùng. Hành Thanh thấy thế trong lòng chợt trầm xuống, hắn biết vừa rồi Nhạc Vũ đánh chết Lâm Li đã dùng phong hệ bí pháp. Mà một màn trước mắt đã chứng thực sự suy đoán của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.