Chương 71: [TG 5]: Hắc Long và "Công chúa"
Bán Hạ Lương Lương
19/03/2019
Quay lại thế giới thật lần nữa, thời gian trôi qua vẫn chưa được bao lâu.
Tinh Nhan tỉnh dậy, khẽ vuốt hai hàng chân mày, đôi mắt lại sáng rỡ, dường như cô đang suy nghĩ gì đó.
"Nhan Nhan..." Trong ký ức của cô bắt đầu xuất hiện một hình bóng mơ hồ, như phủ một tầng sương mù, lúc cô muốn nhìn cho thật rõ ràng thì lại không có cách nào nhìn rõ được.
Tinh Nhan cũng không miễn cưỡng, đôi mắt long lanh nở nụ cười rạng rỡ.
- - Một ngày nào đó cô sẽ nhớ đến sự tồn tại của anh.
Cô nhắm mắt lại dưỡng thần.
Không biết nán lại ở thế giới kia bao lâu, nhưng cô có thể chắc chắn rằng thời gian không hề ngắn, tài nguyên của thế giới vừa rồi đoán chừng rất phong phú, khi cô quay về không cần những vật phụ trợ để đột phá như hai cấp trước đó mà liên tiếp đột phá lên hai tầng, ở thế giới thật cô đã lên đến cấp 4.
Lần này ở lại thế giới đó không ngắn, càng về sau càng khó đột phá, cô bây giờ đạt đến cấp 5, e là sau này sẽ khó mà lên cấp.
Điều đáng mừng ở đây chính là Phượng Niết cấp 5 đã có thể tu luyện vài kỹ năng cho mình.
Ví dụ như đưa hồn.
Người trúng thuật này dựa vào khả năng của người bày thuật mà có thể khiến linh hồn mất phương hướng trong một thời gian khác biệt, đẳng cấp cao nhất chính là khiến cho linh hồn lạc lối trong dòng sông thời gian mãi mãi.
Và còn rất nhiều kỹ năng khác nữa.
Tinh Nhan suy nghĩ một lúc, sau khi nghĩ kỹ rồi thì cô nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Để cô nghỉ ngơi một chút đã.
Từng giây từng phút trôi qua, khi cô vừa ngủ không bao lâu bỗng nhiên trong phòng xuất hiện một khung hình, quả cầu trong màn hình dần dần kéo dài ra, dù mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng một người đàn ông cao ráo.
Hình bóng ấy sải đôi chân dài, bước ra khỏi màn hình.
...
Lúc Tinh Nhan tỉnh lại, cả người cảm thấy tinh thần sáng láng, cảm thấy hơi khô môi, cô khẽ liếm khóe môi.
Cô nhìn sang màn hình kế bên, rồi nói, "Điểm Điểm, đi thôi."
Tinh Nhan lại quay sang nhìn nó lần nữa, rồi đưa tay ra chọc nó, cảm thấy quả cầu này càng nhìn càng thuận mắt.
Qủa cầu không né tránh, nhân cơ hội cọ cọ lên tay cô.
Giọng nói dễ nghe của một người đàn ông vang lên, anh khẽ cười nói, "... Được."
***
Trong truyện cổ tích của phương tây luôn xuất hiện một con rồng hung ác.
Không biết vì lí do gì mà ác long rất thích công chúa, vào ngày lễ trưởng thành của nàng thì ra tay đoạt người về nhốt trên một đỉnh tháp cao.
Sau đó, có một dũng sĩ trèo đèo lội suối chạy đến đánh bại ác long rồi cứu công chúa ra khỏi vuốt nó.
Từ đó về sau, công chúa và dũng sĩ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.
Đúng là một kết thúc mỹ mãn... ngoại trừ mình là ác long xui xẻo kia.
Lúc Tinh Nhan mở mắt ra thì cảm nhận được luồng gió thổi ập vào người mình, nàng vừa nhìn xuống thì thấy một đám đông nhỏ như kiến đang tụ lại một chỗ, thét chói tai.
Thỉnh thoảng có vài con kiến nhỏ cầm một đầu dây thừng trói chặt móng vuốt của nàng.
"Bảo vệ quốc vương!"
"Mau cứu công chúa!"
Tinh Nhan sững sờ, chính xác, hiện tại nàng chính là ác long.
Nàng ngoắc ngoắc cái vuốt đang vướn sợi dây của con kiến nhỏ kia, nghe tiếng hét chói tai thì cảm thấy kỳ lạ, sao nguyên thân lại muốn bắt người này?
Nguyên thân là nữ cơ mà...
Nghi ngờ này càng mất khống chế khi nàng nhìn thấy người trên tay mình...
Lấp la lấp lánh ánh vàng!!!
Má ơi! Đẹp quá!!
Lý trí của rồng Tinh Nhan "cạch" một phát đứt đoạn, đôi mắt như biến thành hai quả đào, không khống chế được mà duỗi móng ra.
A! Muốn liếm một cái quá đi!
Nhất định phải mang về cho bằng được!
Một tiểu Tinh Nhan nhìn con rồng đang say mê kia mà nhắm mắt lại.
... Mắt không thấy tâm không phiền.
Móng vuốt rồng Tinh Nhan giật giật, cố gắng kiềm chế mình lại, thu hồi ánh mắt muốn lột sạch công chúa, nàng bay thấp xuống định trả công chúa lại.
Sao có thể vì châu báu mà bắt người kia chứ? Tinh Nhan cong khóe mắt, người là động vật cấp cao chính là vì họ có suy nghĩ, có thể khống chế bản thân.
Thế nên, để lại châu báu là được rồi...
Nàng tự cảm thấy mình thật thân thiện, nhưng trong mắt đám người dưới đất thì lại khác.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một con rồng khổng lồ hung ác màu đen, nắm gọn công chúa trong tay, sau đó đột nhiên đập cánh làm đứt hết dây thừng rồi bay thẳng về phía họ.
A...
Cả đám người hét lên.
"Mau bảo vệ ta!" Quốc vương bụng phệ liên tục lui về sau, vấp chân một cái ngã nhào ra đất.
Tinh Nhan ngẩn người, ngay khi nàng định trả lại công chúa thì ánh mắt quét qua một chàng trai.
Trong đám người đang nhốn nháo xung quanh, chỉ có chàng điềm tĩnh đứng đó, dường như không bị ảnh hưởng bởi mọi thứ xung quanh, cứ yên lặng nhìn nàng như thế.
Nhìn một lúc, nàng bỗng nhiên vươn tay lấy sạch châu báu trên người quốc vương, để lên người mình.
Rõ ràng chàng trai ấy không mang bất kỳ trang sức nào, nhưng trong mắt rồng Tinh Nhan lại rực rỡ hơn biết bao nhiêu viên minh châu.
Lý trí bỗng chốc vỡ tan.
Rồng Tinh Nhan như quên hết tất cả, nó gào lên một tiếng, cúi người dịu dàng ngậm lấy chàng trai ấy rồi bay thẳng về phía chân trời.
Muốn đem người về hang! Giấu thật kỹ!
Nhanh lên nào, chẳng may có người đoạt mất thì sao? Rồng Tinh Nhan càng bay nhanh hơn.
Công chúa bị lãng quên nghe thấy tiếng hét từ xa, "Cứu công chúa!" thì hét ầm lên.
Chàng trai bị rồng ngậm trong miệng nheo mắt lại, nhìn viên minh châu trong tay rồi nở nụ cười.
...
Rồng Tinh Nhan nhanh chóng bay qua một ngọn núi cao, vượt qua một con sông lớn, sau đó bay thẳng vào một khu rừng sâu.
Nó dừng lại trước một hang động bí ẩn, rồi mang theo hai người bay vào trong.
Thiệt sự không muốn thu hồi móng vuốt đâu.
Công chúa xinh đẹp ngồi trên núi vàng bạc châu báu, nhìn về phía chàng trai đang đứng bên cạnh, hét lên, "Nhị, nhị ca!
Mặc dù nàng và nhị ca quan hệ không tốt lắm, nhưng lúc này còn có thể suy nghĩ gì, giống như nhìn thấy người thân nhất của mình, òa khóc nức nở.
"Khóc cái gì?" Chàng trai hỏi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, sơn động trông thật trống trải, đồ vật duy nhất trong đây chính là núi châu báu trước mặt, đủ các loại vàng bạc đá quý, minh châu chất thành núi.
Hắc Long đang nằm bên trên, móng vuốt đang gom đồ đến gần mình, càng gom thì mắt càng sáng, mà chất lượng bảo thạch trên người công chúa khác hẳn...
Hắc long duỗi móng vuốt lấy đi bảo thạch trên người nàng, bong bóng hồng phấn như muốn bao cả thân nó.
Nó như quên hết mọi thứ.
- -- Bao gồm cả chàng.
Công chúa biến sắc, che quần áo mình lại, "... Tôi không muốn..."
Chàng trai nhìn một hồi, chàng nở nụ cười, nhưng tiếng cười vô cùng lạnh lùng.
"Hắc Long tiểu thư ~"
Công chúa đang lo lắng cho sự trong sạch của mình, bày tỏ dù ngươi có mạnh mẽ thế nào thì tao cũng không theo mày:...
... Tiểu... tiểu thư??
Tinh Nhan tỉnh dậy, khẽ vuốt hai hàng chân mày, đôi mắt lại sáng rỡ, dường như cô đang suy nghĩ gì đó.
"Nhan Nhan..." Trong ký ức của cô bắt đầu xuất hiện một hình bóng mơ hồ, như phủ một tầng sương mù, lúc cô muốn nhìn cho thật rõ ràng thì lại không có cách nào nhìn rõ được.
Tinh Nhan cũng không miễn cưỡng, đôi mắt long lanh nở nụ cười rạng rỡ.
- - Một ngày nào đó cô sẽ nhớ đến sự tồn tại của anh.
Cô nhắm mắt lại dưỡng thần.
Không biết nán lại ở thế giới kia bao lâu, nhưng cô có thể chắc chắn rằng thời gian không hề ngắn, tài nguyên của thế giới vừa rồi đoán chừng rất phong phú, khi cô quay về không cần những vật phụ trợ để đột phá như hai cấp trước đó mà liên tiếp đột phá lên hai tầng, ở thế giới thật cô đã lên đến cấp 4.
Lần này ở lại thế giới đó không ngắn, càng về sau càng khó đột phá, cô bây giờ đạt đến cấp 5, e là sau này sẽ khó mà lên cấp.
Điều đáng mừng ở đây chính là Phượng Niết cấp 5 đã có thể tu luyện vài kỹ năng cho mình.
Ví dụ như đưa hồn.
Người trúng thuật này dựa vào khả năng của người bày thuật mà có thể khiến linh hồn mất phương hướng trong một thời gian khác biệt, đẳng cấp cao nhất chính là khiến cho linh hồn lạc lối trong dòng sông thời gian mãi mãi.
Và còn rất nhiều kỹ năng khác nữa.
Tinh Nhan suy nghĩ một lúc, sau khi nghĩ kỹ rồi thì cô nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Để cô nghỉ ngơi một chút đã.
Từng giây từng phút trôi qua, khi cô vừa ngủ không bao lâu bỗng nhiên trong phòng xuất hiện một khung hình, quả cầu trong màn hình dần dần kéo dài ra, dù mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng một người đàn ông cao ráo.
Hình bóng ấy sải đôi chân dài, bước ra khỏi màn hình.
...
Lúc Tinh Nhan tỉnh lại, cả người cảm thấy tinh thần sáng láng, cảm thấy hơi khô môi, cô khẽ liếm khóe môi.
Cô nhìn sang màn hình kế bên, rồi nói, "Điểm Điểm, đi thôi."
Tinh Nhan lại quay sang nhìn nó lần nữa, rồi đưa tay ra chọc nó, cảm thấy quả cầu này càng nhìn càng thuận mắt.
Qủa cầu không né tránh, nhân cơ hội cọ cọ lên tay cô.
Giọng nói dễ nghe của một người đàn ông vang lên, anh khẽ cười nói, "... Được."
***
Trong truyện cổ tích của phương tây luôn xuất hiện một con rồng hung ác.
Không biết vì lí do gì mà ác long rất thích công chúa, vào ngày lễ trưởng thành của nàng thì ra tay đoạt người về nhốt trên một đỉnh tháp cao.
Sau đó, có một dũng sĩ trèo đèo lội suối chạy đến đánh bại ác long rồi cứu công chúa ra khỏi vuốt nó.
Từ đó về sau, công chúa và dũng sĩ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.
Đúng là một kết thúc mỹ mãn... ngoại trừ mình là ác long xui xẻo kia.
Lúc Tinh Nhan mở mắt ra thì cảm nhận được luồng gió thổi ập vào người mình, nàng vừa nhìn xuống thì thấy một đám đông nhỏ như kiến đang tụ lại một chỗ, thét chói tai.
Thỉnh thoảng có vài con kiến nhỏ cầm một đầu dây thừng trói chặt móng vuốt của nàng.
"Bảo vệ quốc vương!"
"Mau cứu công chúa!"
Tinh Nhan sững sờ, chính xác, hiện tại nàng chính là ác long.
Nàng ngoắc ngoắc cái vuốt đang vướn sợi dây của con kiến nhỏ kia, nghe tiếng hét chói tai thì cảm thấy kỳ lạ, sao nguyên thân lại muốn bắt người này?
Nguyên thân là nữ cơ mà...
Nghi ngờ này càng mất khống chế khi nàng nhìn thấy người trên tay mình...
Lấp la lấp lánh ánh vàng!!!
Má ơi! Đẹp quá!!
Lý trí của rồng Tinh Nhan "cạch" một phát đứt đoạn, đôi mắt như biến thành hai quả đào, không khống chế được mà duỗi móng ra.
A! Muốn liếm một cái quá đi!
Nhất định phải mang về cho bằng được!
Một tiểu Tinh Nhan nhìn con rồng đang say mê kia mà nhắm mắt lại.
... Mắt không thấy tâm không phiền.
Móng vuốt rồng Tinh Nhan giật giật, cố gắng kiềm chế mình lại, thu hồi ánh mắt muốn lột sạch công chúa, nàng bay thấp xuống định trả công chúa lại.
Sao có thể vì châu báu mà bắt người kia chứ? Tinh Nhan cong khóe mắt, người là động vật cấp cao chính là vì họ có suy nghĩ, có thể khống chế bản thân.
Thế nên, để lại châu báu là được rồi...
Nàng tự cảm thấy mình thật thân thiện, nhưng trong mắt đám người dưới đất thì lại khác.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một con rồng khổng lồ hung ác màu đen, nắm gọn công chúa trong tay, sau đó đột nhiên đập cánh làm đứt hết dây thừng rồi bay thẳng về phía họ.
A...
Cả đám người hét lên.
"Mau bảo vệ ta!" Quốc vương bụng phệ liên tục lui về sau, vấp chân một cái ngã nhào ra đất.
Tinh Nhan ngẩn người, ngay khi nàng định trả lại công chúa thì ánh mắt quét qua một chàng trai.
Trong đám người đang nhốn nháo xung quanh, chỉ có chàng điềm tĩnh đứng đó, dường như không bị ảnh hưởng bởi mọi thứ xung quanh, cứ yên lặng nhìn nàng như thế.
Nhìn một lúc, nàng bỗng nhiên vươn tay lấy sạch châu báu trên người quốc vương, để lên người mình.
Rõ ràng chàng trai ấy không mang bất kỳ trang sức nào, nhưng trong mắt rồng Tinh Nhan lại rực rỡ hơn biết bao nhiêu viên minh châu.
Lý trí bỗng chốc vỡ tan.
Rồng Tinh Nhan như quên hết tất cả, nó gào lên một tiếng, cúi người dịu dàng ngậm lấy chàng trai ấy rồi bay thẳng về phía chân trời.
Muốn đem người về hang! Giấu thật kỹ!
Nhanh lên nào, chẳng may có người đoạt mất thì sao? Rồng Tinh Nhan càng bay nhanh hơn.
Công chúa bị lãng quên nghe thấy tiếng hét từ xa, "Cứu công chúa!" thì hét ầm lên.
Chàng trai bị rồng ngậm trong miệng nheo mắt lại, nhìn viên minh châu trong tay rồi nở nụ cười.
...
Rồng Tinh Nhan nhanh chóng bay qua một ngọn núi cao, vượt qua một con sông lớn, sau đó bay thẳng vào một khu rừng sâu.
Nó dừng lại trước một hang động bí ẩn, rồi mang theo hai người bay vào trong.
Thiệt sự không muốn thu hồi móng vuốt đâu.
Công chúa xinh đẹp ngồi trên núi vàng bạc châu báu, nhìn về phía chàng trai đang đứng bên cạnh, hét lên, "Nhị, nhị ca!
Mặc dù nàng và nhị ca quan hệ không tốt lắm, nhưng lúc này còn có thể suy nghĩ gì, giống như nhìn thấy người thân nhất của mình, òa khóc nức nở.
"Khóc cái gì?" Chàng trai hỏi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, sơn động trông thật trống trải, đồ vật duy nhất trong đây chính là núi châu báu trước mặt, đủ các loại vàng bạc đá quý, minh châu chất thành núi.
Hắc Long đang nằm bên trên, móng vuốt đang gom đồ đến gần mình, càng gom thì mắt càng sáng, mà chất lượng bảo thạch trên người công chúa khác hẳn...
Hắc long duỗi móng vuốt lấy đi bảo thạch trên người nàng, bong bóng hồng phấn như muốn bao cả thân nó.
Nó như quên hết mọi thứ.
- -- Bao gồm cả chàng.
Công chúa biến sắc, che quần áo mình lại, "... Tôi không muốn..."
Chàng trai nhìn một hồi, chàng nở nụ cười, nhưng tiếng cười vô cùng lạnh lùng.
"Hắc Long tiểu thư ~"
Công chúa đang lo lắng cho sự trong sạch của mình, bày tỏ dù ngươi có mạnh mẽ thế nào thì tao cũng không theo mày:...
... Tiểu... tiểu thư??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.