Chương 1022: Âm mưu kinh động
Cảnh Tục
03/08/2015
Đường Thanh ngồi trong lòng Trương Khác, dựa đầu vào vai y, đôi mắt khép hờ, gò má đỏ hồng, đó là dư hỏa còn lại sau cơn xúc cảm mãnh liệt, màu đỏ của say mê thỏa mãn, trông càng kiều diễm rực rỡ :
- Cảm giác như bị cưỡng bức vậy …. Bạn thích thế chứ gì, cái đồ biến thái, lần sau mình không chơi trò này nữa.
Trương Khác cười gian :
- Không phải rất khích thích sao, nếu không vừa rồi sao lại thua nhanh thế … không chơi thế này còn có tư thế khác hay hơn cơ …
- Không được nói, không cho nói .
Đường Thanh mặt đỏ dừ, xấu hổ đấm Trương Khác thùm thụp :
Đường Thanh thì được thỏa mãn rồi, còn Trương Khác lại đang trong cơn thống khổ, lửa dục bị khơi lên lại không thể phát tiết, với nam nhân mà nói là chuyện khó chịu đựng nhất trên đời.
Trương Khác hơi ngả người về phía sau, thì thầm dụ dỗ Đường Thanh ngồi lên, Đường Thanh cười e thẹn né tránh, người cô còn chưa tan hết dư âm cao trào, phải nghỉ một lúc mới hồi phục được, chỉ muốn nằm trong lòng người yêu hưởng thụ sự ôn nhu sau hoan ái.
Di động ngoài phòng khách vang lên, Đường Thanh như gặp được cứu tinh, đẩy Trương Khác đi, muốn tới nhận điện thoại.
- Mặc kệ nó.
- Nhớ có chuyện quan trọng thì sao ... Biết đâu dì Lương gọi điện tới, bạn không cho mình nhận điện thoại, dì Lương sẽ hoai nghi bọn mình đang làm gì đó.
Đường Thanh vuốt mũi Trương Khác nũng nịu nói:
- Vậy bạn nói xem chúng ta đang làm gì?
Trương Khác cũng đưa tay vuốt mũi cô bé thích bưng tai trộm chuông, y thích bắt nạt Đường Thanh, càng thích cưng chiều cô hơn, đứng dậy lấy khăn tắm lau khô người, cứ trần truồng đi ra ngoài nhận điện thoại, thấy số của Địch Đan Thanh, Trương Khác lấy làm lạ, lúc này có chuyện gì quan trọng đến thế, không phải là muốn phá rối chứ? Ấn nút nghe dịu dàng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Phía bên kia điện thoại, Địch Đan Thanh nói :
- Tôi vừa mới phát hiện ra có tình huống khá đặc thù, cậu có tiện nói chuyện không?
- Sao lại không tiện, uống hơi nhiều rượu có chút đau đầu, đang uống trà ...
Đến lượt Trương Khác bưng tai trộm chuông còn vờ vịt cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm cho Địch Đan Thanh nghe:
- Có chuyện gì thế? Chị cứ nói đi.
Lúc này Đường Thanh quấn khăn tắm đi ra, nhìn Trương Khác trần truồng ngồi trên ghế sô pha, cái thứ xấu xí đó không ngờ vẫn cứ trơ trẽn ngẩng cao đầu, nổi tính nghịch ngợm đi tới cầm lấy nó ấn xuống rồi đột nhiên buông tay ra, nghe nó bật lại đập lên bụng Trương Khác bép một cái, liền phì cười, đưa hai tay béo má Trương Khác, trêu y:
- Xấu lắm.
Rồi hỏi nhỏ ai gọi điện tới.
Trương Khác nhìn Đường Thanh nghịch ngợm cười bất lực, chỉ về phía phòng Địch Đan Thanh, Đường Thanh liền yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trương Khác, lấy một góc khăn tắm che thứ xấu xí kia đi.
- Có phải đang trần truồng không?
Địch Đan Thanh tai rất thính, hỏi:
- Hay là mai hẵng nói nhé? Viện trưởng Thôi gửi fax sang, có chi tiết nhỏ về Trung Hải Du mà chúng ta bỏ sót, khả năng có vấn đề.
- Chị mang fax sang đây, viện trưởng Thôi gửi sang lúc này chắc phải thấy vấn đề rất nghiêm trọng nên nhắc nhở chúng ta ...
Trương Khác tuy cũng muốn để sáng mai mới tính, nhưng không nói ra khỏi miệng được.
- Mình đi tắm tiếp đây, không quấy rầy hai người.
Đường Thanh cắn tai Trương Khác nói nhỏ:
Trương Khác sợ Đường Thanh cắn mạnh một cái thật, im thít không dám nói gì, đợi cô nàng ném cho ánh mắt tinh nghịch đóng cửa buồng tắm lại mới thở phào cúp điện thoại, luống cuống vào phòng ngủ tìm y phục để thay.
Quần áo vừa mới rồi trong phòng tắm bị Đường Thanh hất nước ướt hết cả, không thể mặc được nữa, cuống cuồng mặc y phục xong thì chuông cửa vang lên, định ra mở cửa thì nhìn thấy khăn tắm rơi trên thảm, Trương Khác nhặt lên, nhét bừa vào tủ bên cửa, thấy trong phòng không còn dấu vết gì mới hít một hơi tỉnh queo mở cửa.
- Phát hiện ra vấn đề gì?
Trương Khác mở cửa cho Địch Đan Thanh vào, tưởng rằng mình che dấu giỏi lắm rồi, khóe miệng còn mang nụ cười ôn hòa:
- Đường Thanh đang tắm, cô ấy cũng uống hơi nhiều, lát nữa sẽ ngủ sớm.
Địch Đan Thanh ôm một chồng tài liệu vào, ánh mắt phát tán phong tình mê người, nhìn mắt Trương Khác, cười duyên:
- Căng thẳng thế làm cái gì, tôi có ăn thịt cậu đâu? Cài lệch cúc rồi kìa ...
Trương Khác kinh hãi biến sắc, theo bản năng nắm lấy cổ áo, cúi đầu xuống nhìn, làm thấy có cái cúc áo nào lệch đâu? Lúc này mới thấy Địch Đan Thanh đứng đó cười chế nhạo, ho liền mấy cái che dấu xấu hổ:
- Cứ tưởng cái cúc lệch thật.
Địch Đan Thanh bạt cười, cầm chồng tài liệu đập lên đầu Trương Khác:
- Viện trưởng Thôi nhìn ra chút vấn đề thật đấy, tôi chẳng có hứng thú đi phá hỏng chuyện hay ho của hai người đâu.
- Vấn đề gì?
Trương Khác chỉ mong đem vấn đề chuyển sang phương diện khác.
- Minh Báo Hong Kong cho đăng bài về giếng dầu ở Tây Ninh, tư liệu cụ thể lấy báo cáo phát biển công khai trên tạp chí dầu mở nước Anh của một sở nghiên cứu kinh tế dầu mỏ Mỹ, sở nghiên cứu này danh nghĩa là độc lập, nhưng thực chất là nhận tài trợ ở quỹ tài chính tên Phillips mà công ty dầu mỏ Tiêu Khang Ân của Mỹ lại là nhà cung cấp tài chính chủ yếu.
Trương Khác cũng ý thức được vấn đề không phải đơn giản, Mitsui hay tập đoàn nào đó của Nhật đứng đằng sau gây trở ngại cho việc Trung Hải Du lên TTCK Hong Kong không phải là điều khó hiểu, nhưng Tiêu Khang Ân lại là một trong số doanh nghiệp hợp tác chủ yếu với Trung Hải Du khai thác dầu mỏ ngoài khơi, bọn họ phá đấm là vì sao?
- Tôi đem một số tài liệu về việc hợp tác giữa Trung Hải Du và Tiêu Khang Ân tới cho cậu xem, hiện Trung Hải Du hợp tác với Tiêu Khang Ân khai thác mỏ dầu Phi Hoa ở phía bắc Nam Hải, ngoài ra một hạng mục hợp tác trọng yếu nhất là thăm dò tài nguyên dầu mỏ hải vực Tân Dương ngoài khơi Bột Hải, theo thăm dò tiền kỳ, trữ lượt dầu khí ở đó cực lớn, khả năng hơn 100 triệu tấn.
- Trữ lượng của mỏ dầu Tân Dương có mỗi 100 triệu tấn?
Trương Khác giật lấy tài liệu trong tay Địch Đan Thanh, mặc dù tri thức dầu mỏ ở kiếp trước của Trương Khác rất ít, nhưng cũng biết mỏ dầu Tân Dương là một trong hai mỏ dầu có trữ lượng trên 1 tỷ tấn của Trung Quốc.
Mỏ dầu Tân Dương nằm ngoài hải cảng Bột Hải, công tác khai thác tiền kỳ do đội ngũ Trung Hải Du hoàn thanh độc lập, năm 94 mời Tiêu Khang Ân cùng tiến hành thăm dò kỹ hơn về tài nguyên dầu mỏ vùng biển này, tới giờ thành quả cho thấy trữ lượng dầu mỏ Tân Dương gần 500 triệu thùng, là phát hiện lớn nhất lịch sử thăm dò dầu mỏ hải dương.
Trung Hải Du đem nghiệp dụ thăm dò và khai thác, tiêu thụ dầu mỏ vào công ty trên TTCK, toàn bộ chỉ có 1.8 tỷ thùng, từ đó có thể thấy trữ lượng 500 triệu thùng là ghê gớm rồi.
Chỉ là tư liệu hiện hữu khác với ký ức của Trương Khác, dù kiến thức dầu mỏ của Trương Khác có thiếu, cũng biết mỏ dầu Tân Dương thăm dò được 1 tỷ tấn, tức là hơn 7 tỷ thùng.
Phát hiện trữ lượng dầu nhiều hơn tăng lên là chuyện rất bình thường, nhưng tất cả các sự kiện đều dính líu tới Cty dầu mỏ Tiêu Khang Ân có hợp tác với Trung Hải Du, Trương Khác xưa nay thích ác ý nghĩ về người khác, nên y liền nghĩ ngay tới chỗ xấu.
Trương Khác nhíu chặt mày xem tư liệu, mặc dù tài liệu Địch Đan Thanh mang tới hiềm nghi trùng trùng, nhưng tư liệu hiện hữu không thể cung cấp cho bọn họ quá nhiều tin tức.
- Có tư liệu khác không?
Trương Khác hỏi:
- Tư liệu chi tiết hơn thì phải tìm Trung Hải Du rồi.
Địch Đan Thanh lắc đầu:
- Tôi cũng nghe ngóng, Trung Hải Du đang đàm phán với Tiêu Khang Ân khai thác dầu mỏ ở vùng biển này. Đàm phán lại liên quan tới lĩnh vực hợp tác khai thác dầu mỏ hai nước Trung Mỹ, thuộc tư liệu mật cấp cao.
Cô biết Cẩm Hồ muốn xem những tư liệu này không phải là không thể, nhưng không biết có cần làm lớn chuyện như vậy không?
- Chị gọi điện thoại cho Lưu Thành Vệ, tôi muốn gặp ông ấy ngay.
Trương Khác quyết đoán nói:
Năm 99, dầu thô trong nước nhập khẩu mới có 1.8 tỷ thùng, tất cả nghi vấn của chuyện này đều chỉ vào một mỏ dầu siêu cấp một năm có thể sản xuất 100 triệu thùng, đừng nói kinh động tới Lưu Thành Vệ, mà kinh động tới Tằng Như Thánh, Triệu Tề Đông cũng đáng.
Đường Thanh lúc này tắm rửa xong, thấy Trương Khác nét mặt nghiêm túc nhìn tài liệu trải đầy bàn, Địch Đan Thanh thì đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, cô biết xảy ra chuyện lớn rồi, im lặng vào phòng ngủ.
Đám Lưu Thành Vệ cũng vừa mới về nơi ở, đột nhiên nhận được điện thoại nói có chuyện khẩn cấp muốn thương lượng, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đành tới khách sạn Bán Đảo.
Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân cũng vừa về chỗ ở thì nhận được thông báo khẩn cấp đều chạy vội tới.
- Trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ căn cứ vào vào công ty hải ngoại Cẩm Hồ cung cấp tin tức về kẻ ẩn đằng sau tung tin xấu về lần Trung Hải Du lên TTCK lần này, tiền hành giăng lưới điều tra. Ngoài trừ tập đoàn Nhật như Mitsui ra, còn phát hiện một tổ chức đặc thù.
Trương Khác đẩy fax Thôi Quốc Hằng chuyển tới cho những người kia xem:
- Đó là Cty Tiêu Khang Ân, một trong đối tác chủ yếu của Trung Hải Du, vì sao bọn họ lại phá hoại việc này?
Trương Khác nhìn Lưu Thành Vệ, nếu ông ta không thể nói ra đáp án, y chỉ có thể nhắc nhở thông qua con đường khác.
Lưu Thành Vệ cầm tờ fax, mày nhíu chặt, nghi vấn rõ ràng như thế, không thể xem nhẹ được.
Lưu Thành Vệ đưa fax cho Tạ Lỗi xem.
Tạ Lỗi do dự nói:
- Tư liệu đàm phán với Tiêu Khang Ân không thuộc về phạm trù công bố ra bê ngoài.
Trương Khác không lên tiếng, Lưu Thành Vệ nghiêm túc nói với Tạ Lỗi:
- Anh cứ lấy tư liệu đi, tôi báo cáo với bí thư Tiêu Ngọc Thành.
Ông ta biết nhiều cơ mật quốc gia đối với Cẩm Hồ mà nói đều không phải là bí mật, nếu hiện bọn họ có thể lấy cơ mật quốc gia để từ chối trả lời, Cẩm Hồ cũng có thể thu lại lời hứa tài vụ trước kia.
Vả lại ông ta cũng rất nghi ngờ hành động sau lưng của Tiêu Khang Ân.
Tạ Lỗi về văn phòng lấy tư liệu, Lưu Thành Vệ vào một gian phòng độc lập báo cáo tình hình mới cho bí thư đảng tổ của Trung Hải Du.
Nửa tiếng sau Tạ Lỗi quay về, Lưu Vệ Trung gọi điện báo cáo rất lâu, tới lúc này vẫn chưa xong. Trương Khác tin rằng Trung Hải Du cũng mơ hồ đoán ra được vấn đề ở chỗ nào rồi, dù sao bọn họ có hợp tác với Tiêu Khang Ân, nghi vấn lớn như thế, tầng quản lý không nhìn ra vấn đề ở đâu mới là quái lạ.
Lưu Thành Vệ đi ra, lấy tư liệu trong tay Tạ Lỗi, lật xem một lúc rồi đưa cho đám Trương Khác, nói:
- Đây là tóm tắt nội dung đàm phán với Tiêu Khang Ân về việc khai thác mỏ dầu Tân Dương.
Trương Khác ngồi xuống ghế ô pha xem tài liệu, Tiêu Khang Ân đề xuất vì giảm bớt áp lực tài chính khai phát của Trung Hải Du, bọn họ có thể hoàn toàn độc lập tác nghiệp để đổi lại 49% lợi ích của hạng mục.
Một mỏ dầu trọng yếu như thế nếu vì Trung Hải Du thiếu tài chính để cho Tiêu Khang Ân chiếm gần nửa lợi ích, đợi tới khi trong nước nhập khẩu dầu thô tới hơn 1 tỷ thùng một năm, sợ cao tầng TW muốn khóc cũng chẳng có nước mắt.
Hơn nữa thăm dù tiền kỳ do phía TQ tiến hành chẳng trách Tiêu Khang Ân lại nhiệt tình đứng đằng sau ngăn cản Trung Hải Du lên TTCK như thế.
Với giá dầu quốc tế năm 99, 7 tỷ thùng dầu có giá trị tiềm tàng tới 90 tỷ, Tiêu Khang Ân không ngờ muốn nuốt chửng.
Đối với hành vi tham lam ăn thịt nuốt cả xương này Tiêu Khang Ân, Trương Khác không còn gì để nói, đưa bản tóm tắt cho Tôn Thượng Nghĩ Diệp Kiến Bân xem, một lúc sau mới hỏi:
- Giám đốc Lưu đánh giá việc này, cùng trữ lượng của mỏ dầu Tân Dương ra sao?
- Việc thăm dò mỏ dầu Tân Dương thời kỳ đầu do công ty thăm dò trên biển của Trung Hải Du tiến hành. Khi đó đánh giá trữ lượng tương đối khả quan, cao nhất chừng 300 triệu thùng. Khi đó chúng tôi thiếu kỹ thuật để thăm dò sâu hơn, đến năm 94 hợp tác với Tiêu Ân Khang thăm dò, bọn họ đưa ra kết luận sơ bộ còn cao hơn là 500 triệu thùng. Ủy ban kế hoạch phát triển nói không nên kỳ vọng quá cao vào một mỏ dầu đơn lẻ, nên muốn hai nước Trung Mỹ hợp tác sâu rộng hơn trong việc thăm dò khai thác. Phương án mà Tiêu Khang Ân đưa ra phía tổng công ty khuynh hướng chấp nhận, hiện đang đàm phán điều kiện ưu đãi thuế.
Lưu Thành Vệ sắc mặt nặng nề nói:
Trương Khác nhếp mép hỏi:
- Hiện giờ thì sao?
- Rất có khả năng Tiêu Khang Ân đưa ra con số thăm dò giả.
Lưu Thành Vệ do dự một chút, vẫn nói ra suy đoán đáng sợ.
Tiêu Khang Ân khả năng đưa ra kết luận thăm dò giả sẽ trực tiếp phá hỏng cơ sở hợp tác giữa hai công ty, cũng sẽ tạo thành tác động mạnh tới việc hợp tác thăm dò khai thác dầu mỏ giữa Mỹ và Trung Quốc, một chuyện trong đại như thế Trung Hải Du cũng không thể đưa ra quyết sách.
Lưu Thành Vệ và Trương Khác thức thâu đêm phân tích nghi vấn đằng sau sự kiện, những thành viên đảng tổ khác của Hải Thạch Du cũng cả đem không ngủ, trước khi có chứng cứ sơ bộ, không thể làm kinh động tới phía Tiêu Khang Ân lẫn thành viên tổ đàm phán hạng mục mỏ dầu Tân Dương phía Trung Hải Du, còn hải cố gắng sưu tập tài liệu hết mức có thể, chuyện này cần báo cáo với phó thủ tướng Hoàng Viêm Thanh phân quản ủy ban thương mại cùng phụ trách hợp tác năng lượng Trung Mỹ.
Sáng ngày hôm sau phó thủ tướng Hoàng Viêm Thanh đưa ra chỉ thị, kế hoạch Trung Hải Thạch lên TTCK Hong Kong không đổi, chỉ thị ủy ban thương mai liên hợp cơ cấu dầu lửa đưa ra chính sách hạn chế vốn phi quốc hữu tiến vào lĩnh vực khai thác dầu mỏ, đồng thời yêu cầu trong nước trong điều kiện đủ kỹ thuật phải cố gắng hết mức tự chủ thăm do khai thác với mỏ dầu ở vùng biển nông.
Chỉ thị này xét tới bối cảnh hợp tác năng lượng Trung Mỹ hiện tại không thể tùy tiện phá hỏng, không vạch trần dụng tâm hiểm ác của Tiêu Khang Ân đá đít chúng ra ngoài, nhưng về nguyên tắc yêu cầu phải tiến hành thăm dò kỹ càng hơn mỏ dầu Tân Dương, việc hợp tác với Tiêu Khang Ân trong khu vực này tối đa cũng chỉ cho chiếm 20% quyền lợi khai thác, thời gian hợp tác không quá 5 năm.
Tiếp đó vì sao chuyện thăm dò dầu lửa ở khu vực này do công ty thăm dò hải dương phía dưới Trung Hải Du và Tiêu Khang Ân hợp tác với nhau, vì sao Tiêu Khang Ân làm giả báo cáo mà phía Trung Hải Du không phát giác? Muốn làm rõ hơn tài nguyên dầu mỏ ở vùng biển Bột Hải, không thể không điều tra việc này.
Tin tức sau màn thật đáng sợ, chỉ trong hai ngày sau khi phó thủ tướng Hoàng Viêm Thanh đưa ra chỉ thị, đã có hơn 600 triệu USD đặt mua cổ phiếu của Trung Hải Du, tựa hồ trong vòng một đêm, ai cũng biết công ty sắp lên TTCK của Trung Hải Du có mỏ dầu biển nông siêu trữ lượng.
Chuyện này trong nước khó tránh khỏi, Cẩm Hồ cũng không có năng lực ngăn cơn sóng dữ, hiện chỉ đành cố gắng hết mức bảo vệ lợi ích của bản thân.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Ở Hong Kong gần một tuần, sau khi rời Hong Kong không quay về nội địa mà tới Úc.
Từ Hong Kong ngồi may bay ba tiếng tới Singapore, rồi xuất phát từ Singapore năm tiếng sau tới Sydney, rồi tiếp tục bốn tiếng nữa trên bầu tới tới Perth thủ phủ của Tây Úc.
Nếu chẳng phải sản lượng quặng sắt ở nơi này trong tương lai chiếm 1/3 tổn sản lượng toàn cầu, Trương Khác không nghĩ mình lại có cơ hội tới thành phố nhỏ này.
Cho dù trong mắt người Úc, Perth cũng là một thành phố vừa xa xôi vừa xa lạ, thành phố lớn gần Perth nhất cũng cách vài trăm kilomet, nếu ngồi tàu hỏa xuyên việt châu Âu sẽ mất 4 ngày bốn đên mới có thể đi từ Sydney tới Perth.
Đại bộ phận nhân khẩu Tây Úc định cư ở Perth, mà toàn bộ Tây Úc chiếm cứ 1/3 đất đai của Úc, nhưng Perth thực sự là thủ phủ rất bé.
Ít nhất vào năm 99 trước khi mua bán quặng sắt trở nên thịnh vượng, khu thương nghiệp và khu tài chính của thành phố gần như tập trung ở gần hai con đường chính ở trung tâm thành phố, chỉ cần mười mấy phút là đi bộ hết khu này rồi, kém xa sự phồn vinh mấy năm sau đó.
À đương nhiên Trương Khác cũng chẳng tận mắt nhìn thấy sự phồn vinh của Perth mấy năm sau, nhưng chỉ cần có chút tri thức kinh tế thì cũng không khó đoán.
- Cảm giác như bị cưỡng bức vậy …. Bạn thích thế chứ gì, cái đồ biến thái, lần sau mình không chơi trò này nữa.
Trương Khác cười gian :
- Không phải rất khích thích sao, nếu không vừa rồi sao lại thua nhanh thế … không chơi thế này còn có tư thế khác hay hơn cơ …
- Không được nói, không cho nói .
Đường Thanh mặt đỏ dừ, xấu hổ đấm Trương Khác thùm thụp :
Đường Thanh thì được thỏa mãn rồi, còn Trương Khác lại đang trong cơn thống khổ, lửa dục bị khơi lên lại không thể phát tiết, với nam nhân mà nói là chuyện khó chịu đựng nhất trên đời.
Trương Khác hơi ngả người về phía sau, thì thầm dụ dỗ Đường Thanh ngồi lên, Đường Thanh cười e thẹn né tránh, người cô còn chưa tan hết dư âm cao trào, phải nghỉ một lúc mới hồi phục được, chỉ muốn nằm trong lòng người yêu hưởng thụ sự ôn nhu sau hoan ái.
Di động ngoài phòng khách vang lên, Đường Thanh như gặp được cứu tinh, đẩy Trương Khác đi, muốn tới nhận điện thoại.
- Mặc kệ nó.
- Nhớ có chuyện quan trọng thì sao ... Biết đâu dì Lương gọi điện tới, bạn không cho mình nhận điện thoại, dì Lương sẽ hoai nghi bọn mình đang làm gì đó.
Đường Thanh vuốt mũi Trương Khác nũng nịu nói:
- Vậy bạn nói xem chúng ta đang làm gì?
Trương Khác cũng đưa tay vuốt mũi cô bé thích bưng tai trộm chuông, y thích bắt nạt Đường Thanh, càng thích cưng chiều cô hơn, đứng dậy lấy khăn tắm lau khô người, cứ trần truồng đi ra ngoài nhận điện thoại, thấy số của Địch Đan Thanh, Trương Khác lấy làm lạ, lúc này có chuyện gì quan trọng đến thế, không phải là muốn phá rối chứ? Ấn nút nghe dịu dàng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Phía bên kia điện thoại, Địch Đan Thanh nói :
- Tôi vừa mới phát hiện ra có tình huống khá đặc thù, cậu có tiện nói chuyện không?
- Sao lại không tiện, uống hơi nhiều rượu có chút đau đầu, đang uống trà ...
Đến lượt Trương Khác bưng tai trộm chuông còn vờ vịt cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm cho Địch Đan Thanh nghe:
- Có chuyện gì thế? Chị cứ nói đi.
Lúc này Đường Thanh quấn khăn tắm đi ra, nhìn Trương Khác trần truồng ngồi trên ghế sô pha, cái thứ xấu xí đó không ngờ vẫn cứ trơ trẽn ngẩng cao đầu, nổi tính nghịch ngợm đi tới cầm lấy nó ấn xuống rồi đột nhiên buông tay ra, nghe nó bật lại đập lên bụng Trương Khác bép một cái, liền phì cười, đưa hai tay béo má Trương Khác, trêu y:
- Xấu lắm.
Rồi hỏi nhỏ ai gọi điện tới.
Trương Khác nhìn Đường Thanh nghịch ngợm cười bất lực, chỉ về phía phòng Địch Đan Thanh, Đường Thanh liền yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trương Khác, lấy một góc khăn tắm che thứ xấu xí kia đi.
- Có phải đang trần truồng không?
Địch Đan Thanh tai rất thính, hỏi:
- Hay là mai hẵng nói nhé? Viện trưởng Thôi gửi fax sang, có chi tiết nhỏ về Trung Hải Du mà chúng ta bỏ sót, khả năng có vấn đề.
- Chị mang fax sang đây, viện trưởng Thôi gửi sang lúc này chắc phải thấy vấn đề rất nghiêm trọng nên nhắc nhở chúng ta ...
Trương Khác tuy cũng muốn để sáng mai mới tính, nhưng không nói ra khỏi miệng được.
- Mình đi tắm tiếp đây, không quấy rầy hai người.
Đường Thanh cắn tai Trương Khác nói nhỏ:
Trương Khác sợ Đường Thanh cắn mạnh một cái thật, im thít không dám nói gì, đợi cô nàng ném cho ánh mắt tinh nghịch đóng cửa buồng tắm lại mới thở phào cúp điện thoại, luống cuống vào phòng ngủ tìm y phục để thay.
Quần áo vừa mới rồi trong phòng tắm bị Đường Thanh hất nước ướt hết cả, không thể mặc được nữa, cuống cuồng mặc y phục xong thì chuông cửa vang lên, định ra mở cửa thì nhìn thấy khăn tắm rơi trên thảm, Trương Khác nhặt lên, nhét bừa vào tủ bên cửa, thấy trong phòng không còn dấu vết gì mới hít một hơi tỉnh queo mở cửa.
- Phát hiện ra vấn đề gì?
Trương Khác mở cửa cho Địch Đan Thanh vào, tưởng rằng mình che dấu giỏi lắm rồi, khóe miệng còn mang nụ cười ôn hòa:
- Đường Thanh đang tắm, cô ấy cũng uống hơi nhiều, lát nữa sẽ ngủ sớm.
Địch Đan Thanh ôm một chồng tài liệu vào, ánh mắt phát tán phong tình mê người, nhìn mắt Trương Khác, cười duyên:
- Căng thẳng thế làm cái gì, tôi có ăn thịt cậu đâu? Cài lệch cúc rồi kìa ...
Trương Khác kinh hãi biến sắc, theo bản năng nắm lấy cổ áo, cúi đầu xuống nhìn, làm thấy có cái cúc áo nào lệch đâu? Lúc này mới thấy Địch Đan Thanh đứng đó cười chế nhạo, ho liền mấy cái che dấu xấu hổ:
- Cứ tưởng cái cúc lệch thật.
Địch Đan Thanh bạt cười, cầm chồng tài liệu đập lên đầu Trương Khác:
- Viện trưởng Thôi nhìn ra chút vấn đề thật đấy, tôi chẳng có hứng thú đi phá hỏng chuyện hay ho của hai người đâu.
- Vấn đề gì?
Trương Khác chỉ mong đem vấn đề chuyển sang phương diện khác.
- Minh Báo Hong Kong cho đăng bài về giếng dầu ở Tây Ninh, tư liệu cụ thể lấy báo cáo phát biển công khai trên tạp chí dầu mở nước Anh của một sở nghiên cứu kinh tế dầu mỏ Mỹ, sở nghiên cứu này danh nghĩa là độc lập, nhưng thực chất là nhận tài trợ ở quỹ tài chính tên Phillips mà công ty dầu mỏ Tiêu Khang Ân của Mỹ lại là nhà cung cấp tài chính chủ yếu.
Trương Khác cũng ý thức được vấn đề không phải đơn giản, Mitsui hay tập đoàn nào đó của Nhật đứng đằng sau gây trở ngại cho việc Trung Hải Du lên TTCK Hong Kong không phải là điều khó hiểu, nhưng Tiêu Khang Ân lại là một trong số doanh nghiệp hợp tác chủ yếu với Trung Hải Du khai thác dầu mỏ ngoài khơi, bọn họ phá đấm là vì sao?
- Tôi đem một số tài liệu về việc hợp tác giữa Trung Hải Du và Tiêu Khang Ân tới cho cậu xem, hiện Trung Hải Du hợp tác với Tiêu Khang Ân khai thác mỏ dầu Phi Hoa ở phía bắc Nam Hải, ngoài ra một hạng mục hợp tác trọng yếu nhất là thăm dò tài nguyên dầu mỏ hải vực Tân Dương ngoài khơi Bột Hải, theo thăm dò tiền kỳ, trữ lượt dầu khí ở đó cực lớn, khả năng hơn 100 triệu tấn.
- Trữ lượng của mỏ dầu Tân Dương có mỗi 100 triệu tấn?
Trương Khác giật lấy tài liệu trong tay Địch Đan Thanh, mặc dù tri thức dầu mỏ ở kiếp trước của Trương Khác rất ít, nhưng cũng biết mỏ dầu Tân Dương là một trong hai mỏ dầu có trữ lượng trên 1 tỷ tấn của Trung Quốc.
Mỏ dầu Tân Dương nằm ngoài hải cảng Bột Hải, công tác khai thác tiền kỳ do đội ngũ Trung Hải Du hoàn thanh độc lập, năm 94 mời Tiêu Khang Ân cùng tiến hành thăm dò kỹ hơn về tài nguyên dầu mỏ vùng biển này, tới giờ thành quả cho thấy trữ lượng dầu mỏ Tân Dương gần 500 triệu thùng, là phát hiện lớn nhất lịch sử thăm dò dầu mỏ hải dương.
Trung Hải Du đem nghiệp dụ thăm dò và khai thác, tiêu thụ dầu mỏ vào công ty trên TTCK, toàn bộ chỉ có 1.8 tỷ thùng, từ đó có thể thấy trữ lượng 500 triệu thùng là ghê gớm rồi.
Chỉ là tư liệu hiện hữu khác với ký ức của Trương Khác, dù kiến thức dầu mỏ của Trương Khác có thiếu, cũng biết mỏ dầu Tân Dương thăm dò được 1 tỷ tấn, tức là hơn 7 tỷ thùng.
Phát hiện trữ lượng dầu nhiều hơn tăng lên là chuyện rất bình thường, nhưng tất cả các sự kiện đều dính líu tới Cty dầu mỏ Tiêu Khang Ân có hợp tác với Trung Hải Du, Trương Khác xưa nay thích ác ý nghĩ về người khác, nên y liền nghĩ ngay tới chỗ xấu.
Trương Khác nhíu chặt mày xem tư liệu, mặc dù tài liệu Địch Đan Thanh mang tới hiềm nghi trùng trùng, nhưng tư liệu hiện hữu không thể cung cấp cho bọn họ quá nhiều tin tức.
- Có tư liệu khác không?
Trương Khác hỏi:
- Tư liệu chi tiết hơn thì phải tìm Trung Hải Du rồi.
Địch Đan Thanh lắc đầu:
- Tôi cũng nghe ngóng, Trung Hải Du đang đàm phán với Tiêu Khang Ân khai thác dầu mỏ ở vùng biển này. Đàm phán lại liên quan tới lĩnh vực hợp tác khai thác dầu mỏ hai nước Trung Mỹ, thuộc tư liệu mật cấp cao.
Cô biết Cẩm Hồ muốn xem những tư liệu này không phải là không thể, nhưng không biết có cần làm lớn chuyện như vậy không?
- Chị gọi điện thoại cho Lưu Thành Vệ, tôi muốn gặp ông ấy ngay.
Trương Khác quyết đoán nói:
Năm 99, dầu thô trong nước nhập khẩu mới có 1.8 tỷ thùng, tất cả nghi vấn của chuyện này đều chỉ vào một mỏ dầu siêu cấp một năm có thể sản xuất 100 triệu thùng, đừng nói kinh động tới Lưu Thành Vệ, mà kinh động tới Tằng Như Thánh, Triệu Tề Đông cũng đáng.
Đường Thanh lúc này tắm rửa xong, thấy Trương Khác nét mặt nghiêm túc nhìn tài liệu trải đầy bàn, Địch Đan Thanh thì đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, cô biết xảy ra chuyện lớn rồi, im lặng vào phòng ngủ.
Đám Lưu Thành Vệ cũng vừa mới về nơi ở, đột nhiên nhận được điện thoại nói có chuyện khẩn cấp muốn thương lượng, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đành tới khách sạn Bán Đảo.
Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân cũng vừa về chỗ ở thì nhận được thông báo khẩn cấp đều chạy vội tới.
- Trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ căn cứ vào vào công ty hải ngoại Cẩm Hồ cung cấp tin tức về kẻ ẩn đằng sau tung tin xấu về lần Trung Hải Du lên TTCK lần này, tiền hành giăng lưới điều tra. Ngoài trừ tập đoàn Nhật như Mitsui ra, còn phát hiện một tổ chức đặc thù.
Trương Khác đẩy fax Thôi Quốc Hằng chuyển tới cho những người kia xem:
- Đó là Cty Tiêu Khang Ân, một trong đối tác chủ yếu của Trung Hải Du, vì sao bọn họ lại phá hoại việc này?
Trương Khác nhìn Lưu Thành Vệ, nếu ông ta không thể nói ra đáp án, y chỉ có thể nhắc nhở thông qua con đường khác.
Lưu Thành Vệ cầm tờ fax, mày nhíu chặt, nghi vấn rõ ràng như thế, không thể xem nhẹ được.
Lưu Thành Vệ đưa fax cho Tạ Lỗi xem.
Tạ Lỗi do dự nói:
- Tư liệu đàm phán với Tiêu Khang Ân không thuộc về phạm trù công bố ra bê ngoài.
Trương Khác không lên tiếng, Lưu Thành Vệ nghiêm túc nói với Tạ Lỗi:
- Anh cứ lấy tư liệu đi, tôi báo cáo với bí thư Tiêu Ngọc Thành.
Ông ta biết nhiều cơ mật quốc gia đối với Cẩm Hồ mà nói đều không phải là bí mật, nếu hiện bọn họ có thể lấy cơ mật quốc gia để từ chối trả lời, Cẩm Hồ cũng có thể thu lại lời hứa tài vụ trước kia.
Vả lại ông ta cũng rất nghi ngờ hành động sau lưng của Tiêu Khang Ân.
Tạ Lỗi về văn phòng lấy tư liệu, Lưu Thành Vệ vào một gian phòng độc lập báo cáo tình hình mới cho bí thư đảng tổ của Trung Hải Du.
Nửa tiếng sau Tạ Lỗi quay về, Lưu Vệ Trung gọi điện báo cáo rất lâu, tới lúc này vẫn chưa xong. Trương Khác tin rằng Trung Hải Du cũng mơ hồ đoán ra được vấn đề ở chỗ nào rồi, dù sao bọn họ có hợp tác với Tiêu Khang Ân, nghi vấn lớn như thế, tầng quản lý không nhìn ra vấn đề ở đâu mới là quái lạ.
Lưu Thành Vệ đi ra, lấy tư liệu trong tay Tạ Lỗi, lật xem một lúc rồi đưa cho đám Trương Khác, nói:
- Đây là tóm tắt nội dung đàm phán với Tiêu Khang Ân về việc khai thác mỏ dầu Tân Dương.
Trương Khác ngồi xuống ghế ô pha xem tài liệu, Tiêu Khang Ân đề xuất vì giảm bớt áp lực tài chính khai phát của Trung Hải Du, bọn họ có thể hoàn toàn độc lập tác nghiệp để đổi lại 49% lợi ích của hạng mục.
Một mỏ dầu trọng yếu như thế nếu vì Trung Hải Du thiếu tài chính để cho Tiêu Khang Ân chiếm gần nửa lợi ích, đợi tới khi trong nước nhập khẩu dầu thô tới hơn 1 tỷ thùng một năm, sợ cao tầng TW muốn khóc cũng chẳng có nước mắt.
Hơn nữa thăm dù tiền kỳ do phía TQ tiến hành chẳng trách Tiêu Khang Ân lại nhiệt tình đứng đằng sau ngăn cản Trung Hải Du lên TTCK như thế.
Với giá dầu quốc tế năm 99, 7 tỷ thùng dầu có giá trị tiềm tàng tới 90 tỷ, Tiêu Khang Ân không ngờ muốn nuốt chửng.
Đối với hành vi tham lam ăn thịt nuốt cả xương này Tiêu Khang Ân, Trương Khác không còn gì để nói, đưa bản tóm tắt cho Tôn Thượng Nghĩ Diệp Kiến Bân xem, một lúc sau mới hỏi:
- Giám đốc Lưu đánh giá việc này, cùng trữ lượng của mỏ dầu Tân Dương ra sao?
- Việc thăm dò mỏ dầu Tân Dương thời kỳ đầu do công ty thăm dò trên biển của Trung Hải Du tiến hành. Khi đó đánh giá trữ lượng tương đối khả quan, cao nhất chừng 300 triệu thùng. Khi đó chúng tôi thiếu kỹ thuật để thăm dò sâu hơn, đến năm 94 hợp tác với Tiêu Ân Khang thăm dò, bọn họ đưa ra kết luận sơ bộ còn cao hơn là 500 triệu thùng. Ủy ban kế hoạch phát triển nói không nên kỳ vọng quá cao vào một mỏ dầu đơn lẻ, nên muốn hai nước Trung Mỹ hợp tác sâu rộng hơn trong việc thăm dò khai thác. Phương án mà Tiêu Khang Ân đưa ra phía tổng công ty khuynh hướng chấp nhận, hiện đang đàm phán điều kiện ưu đãi thuế.
Lưu Thành Vệ sắc mặt nặng nề nói:
Trương Khác nhếp mép hỏi:
- Hiện giờ thì sao?
- Rất có khả năng Tiêu Khang Ân đưa ra con số thăm dò giả.
Lưu Thành Vệ do dự một chút, vẫn nói ra suy đoán đáng sợ.
Tiêu Khang Ân khả năng đưa ra kết luận thăm dò giả sẽ trực tiếp phá hỏng cơ sở hợp tác giữa hai công ty, cũng sẽ tạo thành tác động mạnh tới việc hợp tác thăm dò khai thác dầu mỏ giữa Mỹ và Trung Quốc, một chuyện trong đại như thế Trung Hải Du cũng không thể đưa ra quyết sách.
Lưu Thành Vệ và Trương Khác thức thâu đêm phân tích nghi vấn đằng sau sự kiện, những thành viên đảng tổ khác của Hải Thạch Du cũng cả đem không ngủ, trước khi có chứng cứ sơ bộ, không thể làm kinh động tới phía Tiêu Khang Ân lẫn thành viên tổ đàm phán hạng mục mỏ dầu Tân Dương phía Trung Hải Du, còn hải cố gắng sưu tập tài liệu hết mức có thể, chuyện này cần báo cáo với phó thủ tướng Hoàng Viêm Thanh phân quản ủy ban thương mại cùng phụ trách hợp tác năng lượng Trung Mỹ.
Sáng ngày hôm sau phó thủ tướng Hoàng Viêm Thanh đưa ra chỉ thị, kế hoạch Trung Hải Thạch lên TTCK Hong Kong không đổi, chỉ thị ủy ban thương mai liên hợp cơ cấu dầu lửa đưa ra chính sách hạn chế vốn phi quốc hữu tiến vào lĩnh vực khai thác dầu mỏ, đồng thời yêu cầu trong nước trong điều kiện đủ kỹ thuật phải cố gắng hết mức tự chủ thăm do khai thác với mỏ dầu ở vùng biển nông.
Chỉ thị này xét tới bối cảnh hợp tác năng lượng Trung Mỹ hiện tại không thể tùy tiện phá hỏng, không vạch trần dụng tâm hiểm ác của Tiêu Khang Ân đá đít chúng ra ngoài, nhưng về nguyên tắc yêu cầu phải tiến hành thăm dò kỹ càng hơn mỏ dầu Tân Dương, việc hợp tác với Tiêu Khang Ân trong khu vực này tối đa cũng chỉ cho chiếm 20% quyền lợi khai thác, thời gian hợp tác không quá 5 năm.
Tiếp đó vì sao chuyện thăm dò dầu lửa ở khu vực này do công ty thăm dò hải dương phía dưới Trung Hải Du và Tiêu Khang Ân hợp tác với nhau, vì sao Tiêu Khang Ân làm giả báo cáo mà phía Trung Hải Du không phát giác? Muốn làm rõ hơn tài nguyên dầu mỏ ở vùng biển Bột Hải, không thể không điều tra việc này.
Tin tức sau màn thật đáng sợ, chỉ trong hai ngày sau khi phó thủ tướng Hoàng Viêm Thanh đưa ra chỉ thị, đã có hơn 600 triệu USD đặt mua cổ phiếu của Trung Hải Du, tựa hồ trong vòng một đêm, ai cũng biết công ty sắp lên TTCK của Trung Hải Du có mỏ dầu biển nông siêu trữ lượng.
Chuyện này trong nước khó tránh khỏi, Cẩm Hồ cũng không có năng lực ngăn cơn sóng dữ, hiện chỉ đành cố gắng hết mức bảo vệ lợi ích của bản thân.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Ở Hong Kong gần một tuần, sau khi rời Hong Kong không quay về nội địa mà tới Úc.
Từ Hong Kong ngồi may bay ba tiếng tới Singapore, rồi xuất phát từ Singapore năm tiếng sau tới Sydney, rồi tiếp tục bốn tiếng nữa trên bầu tới tới Perth thủ phủ của Tây Úc.
Nếu chẳng phải sản lượng quặng sắt ở nơi này trong tương lai chiếm 1/3 tổn sản lượng toàn cầu, Trương Khác không nghĩ mình lại có cơ hội tới thành phố nhỏ này.
Cho dù trong mắt người Úc, Perth cũng là một thành phố vừa xa xôi vừa xa lạ, thành phố lớn gần Perth nhất cũng cách vài trăm kilomet, nếu ngồi tàu hỏa xuyên việt châu Âu sẽ mất 4 ngày bốn đên mới có thể đi từ Sydney tới Perth.
Đại bộ phận nhân khẩu Tây Úc định cư ở Perth, mà toàn bộ Tây Úc chiếm cứ 1/3 đất đai của Úc, nhưng Perth thực sự là thủ phủ rất bé.
Ít nhất vào năm 99 trước khi mua bán quặng sắt trở nên thịnh vượng, khu thương nghiệp và khu tài chính của thành phố gần như tập trung ở gần hai con đường chính ở trung tâm thành phố, chỉ cần mười mấy phút là đi bộ hết khu này rồi, kém xa sự phồn vinh mấy năm sau đó.
À đương nhiên Trương Khác cũng chẳng tận mắt nhìn thấy sự phồn vinh của Perth mấy năm sau, nhưng chỉ cần có chút tri thức kinh tế thì cũng không khó đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.