Chương 1260: Anh ấy tốt tới đâu cũng không phải của mình.
Cảnh Tục
05/08/2015
Trần Ninh về KTX, mấy cô gái cùng phòng vây tới, hùa nhau trêu ghẹo: - Bà cô nhỏ cuối cùng cũng đã động lòng rồi.
Trần Ninh cười ngượng ngùng khẽ lắc đầu, nhìn vẻ bâng khuâng của Trần Ninh, Yến Xuân ít tuổi nhất sờ má cô: - Nhìn kìa, hồn vía bay mất một nửa, rồi mà còn mạnh miệng à?
Trần Ninh thấy La Tuyền đứng trong đám đông mỉm cười nhìn mình, nói: - Mình và anh ấy không có gì thật mà, hôm nay chỉ cám ơn anh ấy giải vây cho mình thôi. La Tuyền, chẳng phải bạn học với anh ấy sao, bạn nói xem có phải anh ấy có phải hay làm những chuyện khó hiểu như vậy không?
La Tuyền thấy mình thành lá chắn của Trần Ninh, lập tức phản kích: - Anh ấy là ai, sao gọi thân mật như thế?
Lưu Nhược Mai không chịu kém mọi người: - Xem ra phòng chúng ta cũng phải đi mua bóng bay rồi, sát thủ hoa khôi đúng là danh bất hư truyền.
Nghe mỗi người một câu trêu ghẹo, Trần Tĩnh chống đỡ không nổi: - Mọi người cứ thong thả mà tưởng tượng với nhau đi, mình đi tắm đây. Rồi kệ những cô gái kia nhao nhao phản đối, Trần Tĩnh cầm chậu và khăn mặt đi tới nhà tắm.
La Tuyền lặng lẽ theo sau Trần Ninh, tới hành lang thấy không còn ai, nắm tay Trần Ninh, chân thành nói: - Trương Khác đúng là hạng phong lưu, bạn ngàn vạn lần đừng để bị lún vào.
Trần Ninh thấy dáng vẻ nghiêm túc của La Tuyền, khẽ phì cười, nói: - Cám ơn bạn, không có chuyện đó đâu. Mình biết người anh ấy yêu là bạn gái thanh mai trúc mã, mình cũng biết cả Trần Phi Dung luôn ở bên anh ấy. Anh ấy có tốt tới đâu cũng không phải của mình.
La Tuyền nhìn theo bóng lưng Trần Ninh, nhớ lại vẻ mặt Trần Ninh lúc nói câu :"Anh ấy có tốt tới đâu cũng không phải của mình." Trong lòng không sao yên tâm được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời gian máy bay của Đỗ Phi tới Kiến Nghiệp gần như đúng vào lúc máy bay của Đường Thanh rời Kiến Nghiệp tới Hong Kong, nhưng Đường Thanh kiên quyết không cho Trương Khác tới sân bay tiễn chân, chỉ đành gọi điện tạm biệt.
- Ừ, sau khi tới Hong Kong mình sẽ gọi điện thoại lại cho bạn. Trước khi cúp điện thoại, Đường Thanh đột ngột hỏi: - Có cần nói chuyện riêng phải Phi Dung không?
- Cái này ... Không cần đâu. Trương Khác cho dù có muốn cũng chẳng có gan nói lời u sầu ly biệt với Trần Phi Dung trước mặt Đường Thanh.
Phía bên kia Đường Thanh "hừ" một tiếng: - Trước kia dụ dỗ người ta sao không nhát gan như thế?
Trương Khác nghe thấy hình như Đường Thanh nói gì đó với Trần Phi Dung, hai cô gái cười rúc rích, chắc là có liên quan tới mình.
Trương Khác ngượng ngùng cúp điện thoại, quyết định lần sau tới Hong Kong nhất định cho hai cô bé này biết gan mình nhỏ hay lớn.
Chỉ không gặp một kỳ nghỉ thôi mà Đỗ Phi tựa hồ trông chững chạc hơn nhiều, đầu tóc chải chuốt không có một sợi rối nào, mặc véc tây xanh thẫm, cổ áo sơ mi trắng, giày đen bóng lộn, rất có phong thái của nan nhân thành đạt.
Đỗ Phi từ trên xe của Thịnh Hạ xuống, nhìn thấy Trương Khác ngồi ở chiếc ghế cổng ngõ Học Phủ, đi tới vỗ vai y một cái rồi ôm chầm lấy.
Trương Khác tính lại từ năm 94 tới nay, người ở bên cạnh y nhiều nhất là Đỗ Phi, tính luôn cả kiếp trước cũng thế, cùng nhau đánh lộn, tán gái, cùng nhau say sư , hiện giờ Đỗ Phi sắp sang Mỹ, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, thường ngày tựa hồ chẳng có cảm giác gì đặc biệt, đợi tới lúc sắp ly biệt rồi, mới thấy nỗi buồn biệt ly.
Mặc dù không nói gì, Trương Khác cũng cảm nhận được tình bạn của Đỗ Phi, cời nói: - Cái chuyện này với tao thì chẳng sao cả, chỉ là Tiểu Hạ ở trong xe, nhìn thấy tao với mày ôm ôm ấp ấp thế này, sinh ra liên tưởng gì không hay, chỉ e hậu quả ...
Đỗ Phi vừa rồi thấy Trương Khác còn sinh chút sầu biệt ly, bị câu nói đùa của y làm tiêu tan hết, buông tay ra đấm vào đầu vai Trương Khác một cái, thoải mái nói: - Chuyện này thì mày yên tâm, chút lòng tin đó vào tao thì Tiểu Hạ vẫn có.
Trương Khác trả lại cho hắn một đấm, bạn bè thực sự không cần nhiều lời.
- Khai báo ngay, mày làm gì đến nỗi Tiểu Thanh không cho ra tiễn chân? Đỗ Phi ghì cổ Trương Khác xuống: - Đừng quên tao là bạn thân của mày cũng là bạn thân của cô ấy đấy ….
- Chút lòng tin đó vào tao cũng không có à, yên tâm lần cuối, không đến mức khiến mày chạy từ Mỹ về đá đít.
- Tao biết mày có chừng mực, nhưng đừng tự tin quá.
- Tao hiểu. Thấy Thịnh Hạ đỗ xe xong đi tới, Trương Khác đẩy Đỗ Phi ra, hỏi lảng đi: - Cô có định tới San Francis cô cùng Đỗ Phi không?
- Ai thèm đi cùng anh ấy, tôi cũng có công việc của mình, đâu phải nói đi là đi được. Thịnh Hạ mạnh miệng, nhưng đi tới ôm lấy cánh tay Đỗ Phi.
- Tôi biết hiện giờ thời gian với hai người là rất quý giá, tôi nay tụ tập sẽ không muộn lắm đâu, sẽ để lại cho đôi tình nhân đủ thời gian đêm nay từ biệt nhau, chỉ cần đừng để lỡ chuyến bay ngày mai là được. Trương Khác híp mắt nhìn Thịnh Hạ cười xấu xa.
- Miệng chó không mọc được ngà voi. Thịnh Hạ khẽ nhổ phì một cái, nhưng vẫn tình tứ nép mình bên Đỗ Phi.
Tụ tập ở 1978 vào buổi tối đúng như Trương Khác nói, sau 8 giờ là những người tới tham gia đều biết ý tạm biệt, cho đôi tình lữ thêm nhiều thời gian ở riêng bên nhau.
Mông Nhạc vì ngày mai không thể tới sân bay tiễn chân Đỗ Phi, còn đặc biệt cùng Tịch Nhược Lâm ở lại tới cuối cùng, ngồi với Trương Khác và Đỗ Phi ở một bàn. Tịch Nhược Lâm tới quầy bar nói chuyện với Điền Hà.
- Đỗ Phi ngày mai đi Mỹ rồi, còn cậu tính toán gì trong học kỳ cuối cùng này không? Mông Nhạc chạm cốc với Đỗ Phi, uống cạn rồi quay sang hỏi Trương Khác.
- Con người tôi thật ra rất lười, trước kia kế hoạch lêu lổng qua ngày trong trường, giờ nhớ lại ba năm rưỡi qua cũng chẳng có mấy thời gian ở trường. Trương Khác không khỏi nuối tiếc nhìn lại cuộc đời sinh viên của mình, cuối cùng hạ quyết tâm: - Nửa học kỳ cuối này, tôi nhất định thực hiện mục tiêu của mình.
Trương Khác nói là làm, Đỗ Phi đi rồi Trương Khác đúng là giống như sinh viên đại học bình thường, mỗi ngày chỗ tới nhiều nhất là thư viện và chung cư Thanh Niên, ngoại trừ buổi tối thi thoảng tới 1978 ngồi uống rượu tán gẫu với Điền Hà, hoàn toàn giống một sinh viên quy củ nhưng mất đi sức sống.
Mỗi ngày tới thư viện, tay cầm sách, nhưng chẳng có mấy chữ vào được trong đầu, cũng chẳng lật được mấy trang, Trương Khác ngồi đó, nhưng tâm hồn phiêu diêu, suốt ngày suy nghĩ một chuyện :" Đợi mấy tháng nữa tốt nghiệp rồi mình sẽ làm gì? Giống như trước kia tiếp tục cùng Cẩm Hồ theo đuổi vinh quang rực rỡ hơn nữa? Hay là kết hôn với Tiểu Thanh, hưởng thụ cuộc sống? Hay còn cách khác?
Từ khi trùng sinh năm 94 tới nay, dựa vào thủ đoạn lấy được quyền đại lý di động của Ericsson, bao thầu nhà máy Tân Quang, thực hiện rừng giấy nhất thể hóa, sáng lập điện tử Ái Đạt, thu mua Hương Tuyết Hải, tạo dựng Vườn Sồi, lập Trung Tinh Vi Tâm, rồi tới thương vụ Cẩm Hồ, Khoáng nghiệp Hoa Hi, thực hiện kinh doanh lũng đoạn đất hiếm. Lợi dùng tư bản người Hoa ở Indo tháo chạy, tiến vào nghiệp vận chuyển viễn dương, sắt thép và cửa cảng, thông qua số tiền thu được từ Công Đằng OnLine, web site âm nhạc toàn cầu tiến vào nghành nghiệp khai thác quặng sắt, rồi thành lập tập đoàn giải trí Thế Kỷ Hoa Âm, chình thức bước vào sản nghiệp giải trí ...
Bảy năm qua, thời gian của y bị ngần đó việc lấp kín, chuyện nọ cứ nối chuyện kia, làm y không còn mấy thời gian cho bản thân suy nghĩ.
Trong bảy năm qua, y đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người liên quan hoặc không liên quan tới mình, nhưng mình thì sao? Nhớ lại câu chuyện mình kể cho Đỗ Phi và Trương Thanh trước khi bị tai nạn xe, trong lòng nhói đau từng cơn ...
Những chuyện y có thể bù đắp có thể vãn hồi đều đã làm cả rồi, nhưng khoảng trống trong tim vẫn không sao lấp đầy được, mặc dù đã gặp lại Trần Ninh, mỉm cười với cô, nhưng lòng y như dao cắt.
" Lúc này có phải em đang dùng cách xưng hô thân mật đó, nhìn người khác trò chuyện với nhau, hay là em đang cùng với cậu ta đi dạo bên Yến Quy Hồ, nhìn ánh trăng bạc chiếu xuống mặt hồ lung linh, còn cậu ta vẫn như cũ, chỉ đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe em nói, cho dù nhìn thấy gió lạnh thổi hồng má em cũng không dám đứng ra che chắn, ôm em vào lòng?" Trương Khác đứng trên tầng thượng, nhìn Yến Quy Hồ, trong lòng không khỏi nhớ tới Trần Ninh.
Trần Ninh cười ngượng ngùng khẽ lắc đầu, nhìn vẻ bâng khuâng của Trần Ninh, Yến Xuân ít tuổi nhất sờ má cô: - Nhìn kìa, hồn vía bay mất một nửa, rồi mà còn mạnh miệng à?
Trần Ninh thấy La Tuyền đứng trong đám đông mỉm cười nhìn mình, nói: - Mình và anh ấy không có gì thật mà, hôm nay chỉ cám ơn anh ấy giải vây cho mình thôi. La Tuyền, chẳng phải bạn học với anh ấy sao, bạn nói xem có phải anh ấy có phải hay làm những chuyện khó hiểu như vậy không?
La Tuyền thấy mình thành lá chắn của Trần Ninh, lập tức phản kích: - Anh ấy là ai, sao gọi thân mật như thế?
Lưu Nhược Mai không chịu kém mọi người: - Xem ra phòng chúng ta cũng phải đi mua bóng bay rồi, sát thủ hoa khôi đúng là danh bất hư truyền.
Nghe mỗi người một câu trêu ghẹo, Trần Tĩnh chống đỡ không nổi: - Mọi người cứ thong thả mà tưởng tượng với nhau đi, mình đi tắm đây. Rồi kệ những cô gái kia nhao nhao phản đối, Trần Tĩnh cầm chậu và khăn mặt đi tới nhà tắm.
La Tuyền lặng lẽ theo sau Trần Ninh, tới hành lang thấy không còn ai, nắm tay Trần Ninh, chân thành nói: - Trương Khác đúng là hạng phong lưu, bạn ngàn vạn lần đừng để bị lún vào.
Trần Ninh thấy dáng vẻ nghiêm túc của La Tuyền, khẽ phì cười, nói: - Cám ơn bạn, không có chuyện đó đâu. Mình biết người anh ấy yêu là bạn gái thanh mai trúc mã, mình cũng biết cả Trần Phi Dung luôn ở bên anh ấy. Anh ấy có tốt tới đâu cũng không phải của mình.
La Tuyền nhìn theo bóng lưng Trần Ninh, nhớ lại vẻ mặt Trần Ninh lúc nói câu :"Anh ấy có tốt tới đâu cũng không phải của mình." Trong lòng không sao yên tâm được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời gian máy bay của Đỗ Phi tới Kiến Nghiệp gần như đúng vào lúc máy bay của Đường Thanh rời Kiến Nghiệp tới Hong Kong, nhưng Đường Thanh kiên quyết không cho Trương Khác tới sân bay tiễn chân, chỉ đành gọi điện tạm biệt.
- Ừ, sau khi tới Hong Kong mình sẽ gọi điện thoại lại cho bạn. Trước khi cúp điện thoại, Đường Thanh đột ngột hỏi: - Có cần nói chuyện riêng phải Phi Dung không?
- Cái này ... Không cần đâu. Trương Khác cho dù có muốn cũng chẳng có gan nói lời u sầu ly biệt với Trần Phi Dung trước mặt Đường Thanh.
Phía bên kia Đường Thanh "hừ" một tiếng: - Trước kia dụ dỗ người ta sao không nhát gan như thế?
Trương Khác nghe thấy hình như Đường Thanh nói gì đó với Trần Phi Dung, hai cô gái cười rúc rích, chắc là có liên quan tới mình.
Trương Khác ngượng ngùng cúp điện thoại, quyết định lần sau tới Hong Kong nhất định cho hai cô bé này biết gan mình nhỏ hay lớn.
Chỉ không gặp một kỳ nghỉ thôi mà Đỗ Phi tựa hồ trông chững chạc hơn nhiều, đầu tóc chải chuốt không có một sợi rối nào, mặc véc tây xanh thẫm, cổ áo sơ mi trắng, giày đen bóng lộn, rất có phong thái của nan nhân thành đạt.
Đỗ Phi từ trên xe của Thịnh Hạ xuống, nhìn thấy Trương Khác ngồi ở chiếc ghế cổng ngõ Học Phủ, đi tới vỗ vai y một cái rồi ôm chầm lấy.
Trương Khác tính lại từ năm 94 tới nay, người ở bên cạnh y nhiều nhất là Đỗ Phi, tính luôn cả kiếp trước cũng thế, cùng nhau đánh lộn, tán gái, cùng nhau say sư , hiện giờ Đỗ Phi sắp sang Mỹ, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, thường ngày tựa hồ chẳng có cảm giác gì đặc biệt, đợi tới lúc sắp ly biệt rồi, mới thấy nỗi buồn biệt ly.
Mặc dù không nói gì, Trương Khác cũng cảm nhận được tình bạn của Đỗ Phi, cời nói: - Cái chuyện này với tao thì chẳng sao cả, chỉ là Tiểu Hạ ở trong xe, nhìn thấy tao với mày ôm ôm ấp ấp thế này, sinh ra liên tưởng gì không hay, chỉ e hậu quả ...
Đỗ Phi vừa rồi thấy Trương Khác còn sinh chút sầu biệt ly, bị câu nói đùa của y làm tiêu tan hết, buông tay ra đấm vào đầu vai Trương Khác một cái, thoải mái nói: - Chuyện này thì mày yên tâm, chút lòng tin đó vào tao thì Tiểu Hạ vẫn có.
Trương Khác trả lại cho hắn một đấm, bạn bè thực sự không cần nhiều lời.
- Khai báo ngay, mày làm gì đến nỗi Tiểu Thanh không cho ra tiễn chân? Đỗ Phi ghì cổ Trương Khác xuống: - Đừng quên tao là bạn thân của mày cũng là bạn thân của cô ấy đấy ….
- Chút lòng tin đó vào tao cũng không có à, yên tâm lần cuối, không đến mức khiến mày chạy từ Mỹ về đá đít.
- Tao biết mày có chừng mực, nhưng đừng tự tin quá.
- Tao hiểu. Thấy Thịnh Hạ đỗ xe xong đi tới, Trương Khác đẩy Đỗ Phi ra, hỏi lảng đi: - Cô có định tới San Francis cô cùng Đỗ Phi không?
- Ai thèm đi cùng anh ấy, tôi cũng có công việc của mình, đâu phải nói đi là đi được. Thịnh Hạ mạnh miệng, nhưng đi tới ôm lấy cánh tay Đỗ Phi.
- Tôi biết hiện giờ thời gian với hai người là rất quý giá, tôi nay tụ tập sẽ không muộn lắm đâu, sẽ để lại cho đôi tình nhân đủ thời gian đêm nay từ biệt nhau, chỉ cần đừng để lỡ chuyến bay ngày mai là được. Trương Khác híp mắt nhìn Thịnh Hạ cười xấu xa.
- Miệng chó không mọc được ngà voi. Thịnh Hạ khẽ nhổ phì một cái, nhưng vẫn tình tứ nép mình bên Đỗ Phi.
Tụ tập ở 1978 vào buổi tối đúng như Trương Khác nói, sau 8 giờ là những người tới tham gia đều biết ý tạm biệt, cho đôi tình lữ thêm nhiều thời gian ở riêng bên nhau.
Mông Nhạc vì ngày mai không thể tới sân bay tiễn chân Đỗ Phi, còn đặc biệt cùng Tịch Nhược Lâm ở lại tới cuối cùng, ngồi với Trương Khác và Đỗ Phi ở một bàn. Tịch Nhược Lâm tới quầy bar nói chuyện với Điền Hà.
- Đỗ Phi ngày mai đi Mỹ rồi, còn cậu tính toán gì trong học kỳ cuối cùng này không? Mông Nhạc chạm cốc với Đỗ Phi, uống cạn rồi quay sang hỏi Trương Khác.
- Con người tôi thật ra rất lười, trước kia kế hoạch lêu lổng qua ngày trong trường, giờ nhớ lại ba năm rưỡi qua cũng chẳng có mấy thời gian ở trường. Trương Khác không khỏi nuối tiếc nhìn lại cuộc đời sinh viên của mình, cuối cùng hạ quyết tâm: - Nửa học kỳ cuối này, tôi nhất định thực hiện mục tiêu của mình.
Trương Khác nói là làm, Đỗ Phi đi rồi Trương Khác đúng là giống như sinh viên đại học bình thường, mỗi ngày chỗ tới nhiều nhất là thư viện và chung cư Thanh Niên, ngoại trừ buổi tối thi thoảng tới 1978 ngồi uống rượu tán gẫu với Điền Hà, hoàn toàn giống một sinh viên quy củ nhưng mất đi sức sống.
Mỗi ngày tới thư viện, tay cầm sách, nhưng chẳng có mấy chữ vào được trong đầu, cũng chẳng lật được mấy trang, Trương Khác ngồi đó, nhưng tâm hồn phiêu diêu, suốt ngày suy nghĩ một chuyện :" Đợi mấy tháng nữa tốt nghiệp rồi mình sẽ làm gì? Giống như trước kia tiếp tục cùng Cẩm Hồ theo đuổi vinh quang rực rỡ hơn nữa? Hay là kết hôn với Tiểu Thanh, hưởng thụ cuộc sống? Hay còn cách khác?
Từ khi trùng sinh năm 94 tới nay, dựa vào thủ đoạn lấy được quyền đại lý di động của Ericsson, bao thầu nhà máy Tân Quang, thực hiện rừng giấy nhất thể hóa, sáng lập điện tử Ái Đạt, thu mua Hương Tuyết Hải, tạo dựng Vườn Sồi, lập Trung Tinh Vi Tâm, rồi tới thương vụ Cẩm Hồ, Khoáng nghiệp Hoa Hi, thực hiện kinh doanh lũng đoạn đất hiếm. Lợi dùng tư bản người Hoa ở Indo tháo chạy, tiến vào nghiệp vận chuyển viễn dương, sắt thép và cửa cảng, thông qua số tiền thu được từ Công Đằng OnLine, web site âm nhạc toàn cầu tiến vào nghành nghiệp khai thác quặng sắt, rồi thành lập tập đoàn giải trí Thế Kỷ Hoa Âm, chình thức bước vào sản nghiệp giải trí ...
Bảy năm qua, thời gian của y bị ngần đó việc lấp kín, chuyện nọ cứ nối chuyện kia, làm y không còn mấy thời gian cho bản thân suy nghĩ.
Trong bảy năm qua, y đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người liên quan hoặc không liên quan tới mình, nhưng mình thì sao? Nhớ lại câu chuyện mình kể cho Đỗ Phi và Trương Thanh trước khi bị tai nạn xe, trong lòng nhói đau từng cơn ...
Những chuyện y có thể bù đắp có thể vãn hồi đều đã làm cả rồi, nhưng khoảng trống trong tim vẫn không sao lấp đầy được, mặc dù đã gặp lại Trần Ninh, mỉm cười với cô, nhưng lòng y như dao cắt.
" Lúc này có phải em đang dùng cách xưng hô thân mật đó, nhìn người khác trò chuyện với nhau, hay là em đang cùng với cậu ta đi dạo bên Yến Quy Hồ, nhìn ánh trăng bạc chiếu xuống mặt hồ lung linh, còn cậu ta vẫn như cũ, chỉ đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe em nói, cho dù nhìn thấy gió lạnh thổi hồng má em cũng không dám đứng ra che chắn, ôm em vào lòng?" Trương Khác đứng trên tầng thượng, nhìn Yến Quy Hồ, trong lòng không khỏi nhớ tới Trần Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.