Chương 1110: Bốn người
Cảnh Tục
05/08/2015
Nhiệt độ ở Kiến Nghiệp cao hơn Bắc Kinh một chút, nhưng cái lạnh chẳng giảm đi chút nào, phương nam hơi nước hơi đất dư thừa, mùa đông có một cái lạnh buốt giá làm người ta khó chịu nổi.
Qua cửa kính đại sảnh có thể nhìn thấy vầng tịch dương treo trên cành cây khô đằng xa, làm cái lạnh lẽo tiêu điều mùa đông thêm chút ánh hồng ấm áp, Trương Khác vươn vai, nói với nhân viên đi cùng: - Thành phố này vẫn không làm người ta ghé bỏ! Vừa định lấy chìa khóa từ tay nhân viên thì thấy Trần Tĩnh tay cầm áo khoác vàng chanh tươi cười đứng bên máy bán hàng di động, thấy Trương Khác nhìn sang, Trần Tĩnh xoay người đi như không có liên quan gì.
Trương Khác bảo nhân viên đi cùng về công ty trước, y tự ra bãi đỗ lấy xe, rồi đi về phía Trần Tĩnh, còn vờ như ngắm phong cảnh bên ngoài cửa: - Tiểu thư sao trông quen mắt quá, chúng ta đã gặp nhau nơi nào chưa nhỉ?
- Có phải đây là thủ đoạn anh hay dùng tán tỉnh các cô bé không? Trần Tĩnh quay lại cười tủm tỉm:
- Thủ đoạn này quá kém, nếu cô bé đó không bị loại thủ đoạn này làm bỏ chạy thì chẳng cần tán tĩnh cũng tự sấn đến. Trương Khác cười khì khì:
- Vậy em nên đi thôi chứ nhỉ?
Trần Tĩnh giả bộ muốn đi, Trương Khác đưa tay ra kéo cô lại: - Trước khi đi nói xem vì sao em tới sân bay?
- Tiễn cha em ra sân bay, nhìn thấy chuyến bay Bắc Kinh hạ cánh, thuận tiện ở đây đợi anh.
- Cha em có cảm thấy đặc biệt bất ngờ và vinh hạnh không?
- Cút đi, tình cảm cha con em rất tốt, chẳng sợ anh chia rẽ ly gián ... Trần Tĩnh lườm Trương Khác một cái, thấy y muốn kéo mình vào lòng, hoảng sợ tránh đi, lại chuyển áo khoác sang tay trái, kêu khẽ một tiếng nhắc nhở, Trương Khác cười nói: - Có phải là đeo còng tay đâu, cần gì lấy y phục che? Dưới chiếc áo khoác vàng canh, nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Trần Tĩnh.
- Anh không sợ có scandal với nữ minh tinh, nhưng em sợ có scandal với phú hào trẻ có scandal với nữ minh tinh. Trần Tĩnh vòng vèo nói:
- Ài, Lưu Minh Huy đúng là cái tên lắm mồm. Trương Khác vỗ trán: - Lần sau gặp phải cắt cái lưỡi của hắn.
- Anh oan uổng cho Lưu Minh Huy rồi, Úc Bình cũng vừa vặn tới Bắc Kinh, ánh lên máy bay bước trước thì chị ấy xuống máy bay bước sau ... Thường thì nam nhau sẽ che dấu cho nam nhân, nhưng nếu muốn nữ nhân không lắm chuyện thì khó đấy. Trần Tĩnh cùng Trương Khác tay trong tay đi ra ngoài: - Tống Uyển Bộ đẹp thật đấy, nếu cô ấy vào Thế Kỷ Hoa Âm, có thể cùng Giang Đại Nhi gọi là song phượng, anh có động lòng không?
- Nói thực nhé, anh chỉ nhìn cô ấy hai cái, nếu em chưa phát hiện thì vừa rồi anh nhìn em không chỉ có hai cái đâu...
- ... Trần Tĩnh đưa tay nhéo hông y một cái, rồi lại vui vẻ để y nắm tay.
Di động trong túi Trương Khác rung lên, có tin nhắn gửi tới, y lấy ra xem, Trần Tĩnh cũng tự nhiên ghé tới xem ai gửi tin nhắn cho Trương Khác, giống như một cặp đôi bình thường.
Hứa Tư gửi tin nhắn :" Chúng tôi về trước đây."
Trần Tĩnh giật mình rụt tay lại, hận không thể nhảy ra thật xa, cách Trương Khác vài mét càng tốt, hoảng loạn nhìn quanh, chỉ thấy Hứa Tư đang đứng ngoài đại sảnh đón tiếp vẫy tay với bọn họ, thấy bọn họ nhìn mình, lại xua tay, định rời đi trước.
Trần Tĩnh vừa định đuổi theo gọi Hứa Tư lại, chạy được hai bước thì nhớ ra một vấn đề quan trọng, quay đầu lại hỏi Trương Khác: - Còn có ai tới đón anh nữa? Không phải Đường Thanh và Địch Đan Thanh đều ở Úc sau? Cô nghĩ Hứa Tư hẳn hận không thể ở riêng bên Trương Khác, không thể cùng người không liên quan tới đón Trương Khác được.
Trương Khác sờ mũi, không dám nhìn Trần Tĩnh, sao y ngờ được Trần Tĩnh tiễn cha ra sân bay, đột nhiên thấy Trần Tĩnh ghé mặt tới, giật mình muốn nhảy tránh, lo lắng hỏi: - Em không định cắn tai anh chứ?
- Đi chết đi! Trần Tĩnh nhéo hông Trương Khác, không cho y tránh, miệng ghé sát vào tai y, hỏi nhỏ: - Có phải là Tạ Vãn Tình không?
- ... Trương Khác đang do dự không thì thấy Trần Tĩnh lấy di động ra gọi: - Chị Hứa Tư, đợi bọn em với, bọn em vừa vặn đang định cùng chị Vãn Tình về thành phố.
Trần Tĩnh đúng là rất nhiều trò, Hứa Tư không đối phó nổi, Trương Khác và Trần Tĩnh quay trở lại đại sảnh, thấy Hứa Tư đứng đó đợi bọn họ thật, cô nhìn Trương Khác còn tỏ ra rất nghi hoặc.
Tạ Vãn Tình ngồi trong xe, nhìn Trương Khác cùng Hứa Tư, Trần Tĩnh đi tới, mở cửa giúp bọn họ, còn dấu đầu lòi đuôi hỏi Trần Tĩnh: - Giám đốc Trần cũng vừa vặn ở sân bay à?
- Chị Vãn Tình cũng vừa vặn ở sân bay à? Trần Tĩnh cười ngọt ngào:
Tạ Vãn Tình ngớ ra một lúc, Trần Tĩnh và Trương Khác quan hệ thân mật, lại là nữ nhân rất thông minh, mình và Trương Khác quan hệ thế nào, lộ ra một chút sơ hở nhỏ có thể lừa được người khác chứ sao dấu nổi Trần Tĩnh, câu vừa rồi của Trần Tĩnh làm cô rất xấu hổ, vẫn bình tĩnh cười, nhích vào trong nhường chỗ cho Hứa Tư, Trần Tĩnh lên xe.
Tạ Vãn Tình về Kiến Nghiệp trước Trương Khác ba ngày, cùng Hứa Tư đi thăm Diệp Tiểu Đồng vừa sinh con, nghĩ Trương Khác về Kiến Nghiệp xong chẳng ở được vài ngày sẽ tới Perth nghỉ, muốn ở lại Kiến Nghiệp vài ngày, gặp Trương Khác thêm lần nữa, bù lại thời gian dài tương tư.
Mấy năm qua cô và Hứa Tư thân như chị em ruột, cả hai ở cùng bên Trương Khác chẳng hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn cùng Hứa Tư đồng thời làm chuyện đó với Trương Khác, tuy có xấu hổ, nhưng làm quan hệ càng trở nên thân mật hơn.
Tạ Vãn Tình mặc dù biết Trần Tĩnh cũng sa lầy rồi, nhưng cô tùy ý Trương Khác, chỉ lo Trần Tĩnh biết quan hệ với mình và Trương Khác có thái độ gì?
Mặc dù nói quan hệ của cô với Trần Tĩnh càng thân mật hơn, hai nhà Tạ, Trần là láng giếng, sau khi phất lên một thời gian dài là đối tác thương nghiệp, trước khi Tạ Vãn Tỉnh từ Châu Âu về nước thì Trần Tĩnh vừa mới sang Châu Âu học, lúc đó Trần Tĩnh chỉ là cô bé con, Tạ Vãn Tình còn cho Trần Tĩnh ở căn hộ của mình một năm, chiếu cố cuộc sống của Trần Tĩnh. Về sau xảy ra nhiều chuyện quan hệ trở nên xa lánh, lãnh đạm, nhưng trong lòng không có khúc mắc gì với Trần Tĩnh cả, có điều ở chuyện với Trương Khác, Tạ Vãn Tình càng muốn thổ lộ chia sẻ với Địch Đan Thanh hơn.
Địch Đan Thanh tính cách cương liệt, thoát khỏi vũng bùn mà không nhuốm bùn, nhưng bản chất vẫn mang tâm lý sùng bái cường giả, chỉ là bao năm qua không một ai có thể chiếm lấy trái tim mà thôi. Địch Đan Thánh nhìn thấu sự đời, chuyện nam nữ cũng thoáng, không so đo như những cô gái bình thường, một khi trái tim bị lún vào, sẽ một lòng một dạ tới cùng.
Bối cảnh gia đình, giáo dục đều khác người bình thường rất nhiều, cho dù có chút ý kiến là điều đương nhiên, cho nên Tạ Vãn Tình càng lo có mâu thuẫn với Trần Tĩnh, thầm nghĩ có khi Trần Tĩnh bỏ chạy luôn chưa biết chừng. Cô vốn định để Hứa Tư và mình ngồi hàng ghế sau, Trần Tĩnh ngồi ghế trước, không ngờ Trần Tĩnh cũng theo Hứa Tư ngồi ghế sau.
Trương Khác ngồi vào chỗ lái xe, thấy ghế bên cạnh để trống, quay đầu lại hỏi: - Mọi người không thấy chật à? Thấy không ai thèm để ý tới mình, gãi đầu lái xe rời khỏi bãi.
Không khí có chút xấu hổ, lại không thể không nói chuyện, Trần Tĩnh kể chuyện xảy ra hai ngày qua ở Bắc Kinh: - Bọn em từng tiếp xúc với Tinh Huy, định mời Tống Uyển Bội làm người đại diện, nhưng vì vấn đề chi phí mà không thành, không ngờ lần này Trương Khác cướp được người lẫn thân thể của cô ấy.
- Cướp cả người lẫn thân thể là sao? Trương Khác kêu oan:
- Người ngoài còn chẳng phải đều nghĩ thế sao? Tạ Vãn Tình mắng: - Em không biết để ý tới thanh danh của mình chút nào.
- Làm người thật là khó! Ôi chao, tri ngã giải, vị ngã tâm ưu. Bất tri ngã giả, vị ngã hà cầu. Trương Khác cố làm vẻ bi tráng thở dài: - Ở trước mặt đám khốn kiếp đó phải tỏ ra khốn kiếp hơn bọn chúng, mới làm bọn chúng cảm thấy đây là chuyện mâu thuẫn nội bộ, giới công tử kinh thành, tranh giành ghen tuông chẳng phải chuyện quá bình thường sao?
*** Người hiểu ta thì biết trong lòng ta có điều phiền muộn, người không hiểu ta nghĩ ta muốn gì đó.
- Chị chẳng nghe mấy lời cưỡng từ đoạt lý của em đâu. Tạ Vãn Tình hừ một tiếng: - Chị thấy em quyến rũ các cô bé quen rồi thì có... Quay sang hỏi Trần Tĩnh: - Có phải cô cũng thấy thế không?
- Đúng là thế ạ ... Trần Tĩnh nhỏ giọng đáp, thầm nghĩ mình chẳng phải cũng bị Trương Khác quyến rũ như thế sao? Mặt hơi đỏ lên, gượng gạo nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tịch dương chiếu lên lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đường, làm sắc trắng thêm ánh hồng, cánh rừng thưa xa xa còn có đàn chim về tổ, thầm cảm khái cảnh hoàng hôn mùa đông Kiến Nghiệp không ngờ lại đẹp như vậy, bất giác lên tiếng giải vây cho Trương Khác: - Con người ta dễ bị thu hút bởi những chuyện sắc tình, có thế người khác mới không nghĩ sâu hơn về chuyện Cẩm Hồ tiếp xúc với Liên Thông, có thêm vài tháng trù tính, thế nào cũng có lợi.
- Trạng thái lý tưởng là đợi trước khi nhà máy của TTVT ở Kim Sơn xây dựng xong không để bị đánh rắn động cỏ ... Trương Khác vội vàng tóm lấy cơ hội chuyển đề tài sang chuyện khác, nếu không giải tỏa áp lực, lái xe được về thành phố, y sẽ già đi hai tuổi mất.
Tới căn nhà gỗ bên hồ, Trương Khác lái xe vào gara, đứng ở tiền đình, Trần Tĩnh nhớ ra một chuyện, ghé vào tai Hứa Tư thì thầm hỏi.
Tạ Vãn Tình thấy Hứa Tư bật cười, không rõ bọn họ nói chuyện gì , hỏi: - Hai đứa nói lung tung gì đó?
- Trần Tĩnh hỏi em, chị bị thằng nhóc xấu xa đưa lên giường từ bao giờ? Hứa Tư bịt miệng cười:
- Á. Tạ Vãn Tình không ngờ Trần Tĩnh lại tự nhiên thoải mái hỏi chuyện cô và Trương Khác qua lại với nhau, ở trên xe cô cứ lo Trần Tĩnh sẽ để bụng chuyện này, hai tay ôm mặt lắc đầu: - Không nói, nói ra mất mặt lắm.
- Không phải chị tìm cậu ấy an ủi cô đơn sau vụ tai nạn kia chứ? Trần Tĩnh thân mật khoác cánh tay Hứa Tư, ngạc nhiên nhìn Tạ Vãn Tình đỏ mặt vì xấu hổ: - Khi ấy cậu ta mới 16 tuổi thôi mà.
- Nói bậy bạ gì thế. Tạ Vãn Tình gắt gỏng: - Chị không biết xấu hổ như thế à, nói thế nào cũng do thằng nhóc đó dụ dỗ chị trước … với lại lúc đó cậu ấy 17 tuổi rồi.
- Em cũng nghĩ thế, thằng nhóc xấu xa đó là ma quỷ trong tim người ta, cái gì hay cũng bị cậu ấy chiếm hết. Trần Tĩnh gật đầu hết sức tán đồng, nhớ lại rối rắm trong lòng mấy năm qua, chỉ là không nghĩ Tạ Vãn Tình còn sa chân sớm như thế, chuyện Cẩm Hồ phát triển từ đâu cô biết rất rõ: - Trước kia em rất kính phục chị Vãn Tình, hiện giờ không còn kính phục như thế nữa rôi ...
- Nha đầu chết tiệt ... Tạ Vãn Tình thấy Trần Tĩnh cười nhạo mình không kháng cự nổi dụ hoặc, cười mắng một tiếng, đưa tay ra béo mặt cô, nhớ lại hồi Trần Tĩnh mới sang Châu Âu học, mặt tròn tròn bầu bĩnh, vậy mà giờ thành nữ nhân mọng nước thế này rồi, định nói vài câu trêu lại Trần Tĩnh có phải bị tên nhóc xấu xa quyến rũ bỏ Tạ Kiếm Nam không, thấy Trương Khác đi ra, liền không nói nữa, tránh cho y khỏi quá đắc ý, hỏi chuyện thi cử của Trương Khác: - Đh Đông Hải nghỉ đông rồi, em hôm nay mới về trường, không sợ bị đuổi học à?
- Khóa chuyên nghiệp đa phần lấy luận văn ra thay thi cử, chỉ có ngoại ngữ cần thi, khi nào rảnh về gặp giáo sư ngoại ngữ, ba hoa với ông tấy một buổi là đủ. Ha ha ha, ông ấy còn mong em đừng đi thi ấy chứ, chắc là không mặt mũi nào đối diện với trình độ của em ... Trương Khác đứng vặn lưng bốc phét:
- Chỉ giỏi khoác lác ... Tạ Vãn Tinh gõ đầu y, cô biết chế độ giáo dục của Đh Đông Hải tương đối tự do, cũng tiện cho loại người như Trương Khác kiếm lấy tấm bằng, bỏ mặc y, kéo hai cô gái vào nhà.
Trở về Kiến Nghiệp là không được yên thân, vừa vào nhà chưa thở lấy hơi được thì Vương Duy Quân đã gọi điện, nói đại biểu đoàn đầu tư mậu dịch Singapore do Lý Hiển Thành đứng đầu mai rời Kiến Nghiệp, muốn mời Lý Viễn Hồ, La Quân dự tiệc, hỏi Trương Khác có xuất hiện không? Dù sao Temasek muốn xây nhà máy tinh viên ở Kiến Nghiệp, đem mấy dây chuyền 0.35 micron còn lại tới đại lục, Cẩm Hồ là đối tác của bọn họ, điện thoại đã gọi tới tận cửa rồi, Trương Khác chẳng thể nói là có ba cô gái phải ứng phó, nếu y không ở Kiến Nghiệp đã đành, còn ở Kiến Nghiệp thế nào cũng phải xuất hiện, dù sao Cẩm Hồ còn nhiều chuyện hợp tác khác với Temasek.
Đương nhiên, phải ứng phó với ba cô gái cùng lúc là rất đau đầu, Trương Khác chẳng thà tới dự tiệc ở khách sạn Kiến Nghiệp còn hơn.
Diêu Văn Thịnh đã đợi ở đại sảnh, vừa mới thấy y đã cười dâm: - Nghe nói cậu ở Bắc Kinh câu được một bé.
Diêu Văn Thịnh cũng vốn là nhân vật trong giới công tử kinh thành, mà tin tức kiểu này lại chạy rất nhanh, chẳng thể dấu được hắn, Trương Khác đấm cho hắn một phát: - Sao chuyện tới cái miệng anh nó lại biến vị như thế?
- Đương nhiên tôi biết cậu hư trương thanh thế như vậy nói rõ trong lòng cậu không có gì, nếu cậu lén la lén lút rồi mới gọi là khả nghi. Diêu Văn Thịnh cười ha hả: - Tiếc là người ta không nghĩ như thế, đặc biệt là ở Bắc Kinh, cậu cướp Tống Uyển Bội đầu tư điện ảnh à? Hay là Thế Kỷ Hoa Âm muốn phát triển tổng thể?
- Chúng ta làm việc chẳng phải đều cần hư trương thanh thế sao? Trương Khác khoác vai Diêu Văn Thịnh vào thang máy: - Sản nghiệp giải trí trong nước đang dần phát triển, giải trí Hong Kong cần thị trường lớn hơn, cũng cần bổ xung thêm nhân tố mới, hai điều này dung hòa vào nhau là tất yếu. Cẩm Hồ nếu đã lớn tiếng tiến vào sản nghiệp giải trí, đương nhiên phải có vài bước đi thực tế, trước tiên là làm màu trước. Còn vấn đề trực tiếp đầu tư điện ảnh, màn ảnh rộng trong nước có hơn nghìn bộ phim rồi, có đủ điều kiện chế tác tác phẩm lớn ...
- Dưới cờ Cẩm Hồ chẳng phải có tập đoàn giải trí ẩm thực còn gì? Coi như là có dính líu. Diêu Văn Thịnh hỏi: - Có điều chúng ta không nên gọi là sản nghiệp giải trí, phải gọi là sản nghiệp văn hóa, đề cho ra vẻ chúng ta là người văn hóa. Lần trước đó ban nhạc H.E.R gì đó của Hàn Quốc tới Kiến Nghiệp biểu diễn, đúng hôm tôi cùng bí thư La, bí thư Vương đi đón khách, ở sân bay bị một đống thiếu nam thiếu nữ giữa mùa đông mặc áo T-shirt trắng đón ban nhạc đó, làm cứ như khai mạc thế vận hối vậy. Bí thư La có kế hoạch phát biểu vài câu ở sân bay, thấy cảnh này liền bỏ, nghi thức hoan nghênh về thành phố mới tổ chức ... Đương nhiên, chuyện này chẳng thể nói ra được, bên ngoài còn oán trách sản nghiệp văn hóa trong nước mở cửa quá ít, đấy là ít mới thế, nếu mở toang cửa ra thì thành thế nào.
- Thẩm thấu văn hóa là suy nghĩ của đám quan viên các anh. Trương Khác cười hăng hắc: - Suy nghĩ của của tôi rất đơn giản, đó là lợi nhuận nhiều hơn. Ngoài ra, sưu tập minh tinh cũng là một sở thích không tệ ...
Diêu Văn Thịnh lắc đầu, thang máy đã tới tầng thượng, không ba hoa chích chòe nữa, cho Trương Khác biết: - Chu Hưng Đông đại biểu cho Hoa Hạ dự tiệc.
Địa phương dù có ngả về phía Cẩm Hồ ra sao thì bề ngoài cũng phải tỏ ra công bằng, phía Singapore tới khảo sát đầu tư nhà máy tinh viên, Chu Hưng Đông đại biểu cho Hoa Hạ tham gia là rất bình thường.
Thang máy mở ra, đi vào nơi tổ chức yến hội, có thể thấy Chu Hưng Đông, Vương Hải Túc ở bàn ngoài cùng nhìn về phía này, có vài cao tầng TTVT tham gia bữa tiệc, Trương Khác gật đầu với họ, ra hiệu bọn họ không cần phải đứng dậy.
La Quân ngồi ở bàn vẫy tay gọi y nào: - Tới đây, tới đây, tỉnh trưởng Lý và ngài Lý Hiển Thành đợi cậu một lúc rồi, thiếu chút nữa phái xe đi cướp người.
Trương Khác nghĩ nếu bị cướp đi ở sân bay đã tốt, không cần nơm nớp lo sợ suốt đường về nữa, không biết ba cô gái ở nhà đang làm gì, quá tham lam đúng là không ổn.
Theo tiệc truyền thống của Trung Quốc, bàn tiệc chính phải để lại một ghế trống cho Trương Khác, Diêu Văn Thịnh ngồi cùng bàn với đám Chu Hưng Đông, Chu Tiểu Quân là nhân viên công tác, phải phục trách việc vụn vặt tiếp đãi, không có tư cách ngồi bàn, nhưng hắn chẳng có gì bất mãn, khu cao tân nhiều nhân viên cấp khoa như vậy, có ai được tham dự vào việc này đâu.
Trương Khác ngồi xuống bên Lý Viễn Hồ, hỏi Lý Hiển Thành: - Vừa tạm biệt ở Singapore chưa được mấy ngày đã gặp lại rồi, ngài Lý tới Kiến Nghiệp thấy hài lòng chứ?
Lý Hiển Thành mặt tỏ vẻ hồi tưởng: - Năm 93 tôi có tới Kiến Nghiệp cũng cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng, lần này tới cũng gấp gáp, chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng thôi, nhưng đủ thấy Kiến Nghiệp phồn vinh thịnh vượng hơn rất nhiều rồi ...
Qua cửa kính đại sảnh có thể nhìn thấy vầng tịch dương treo trên cành cây khô đằng xa, làm cái lạnh lẽo tiêu điều mùa đông thêm chút ánh hồng ấm áp, Trương Khác vươn vai, nói với nhân viên đi cùng: - Thành phố này vẫn không làm người ta ghé bỏ! Vừa định lấy chìa khóa từ tay nhân viên thì thấy Trần Tĩnh tay cầm áo khoác vàng chanh tươi cười đứng bên máy bán hàng di động, thấy Trương Khác nhìn sang, Trần Tĩnh xoay người đi như không có liên quan gì.
Trương Khác bảo nhân viên đi cùng về công ty trước, y tự ra bãi đỗ lấy xe, rồi đi về phía Trần Tĩnh, còn vờ như ngắm phong cảnh bên ngoài cửa: - Tiểu thư sao trông quen mắt quá, chúng ta đã gặp nhau nơi nào chưa nhỉ?
- Có phải đây là thủ đoạn anh hay dùng tán tỉnh các cô bé không? Trần Tĩnh quay lại cười tủm tỉm:
- Thủ đoạn này quá kém, nếu cô bé đó không bị loại thủ đoạn này làm bỏ chạy thì chẳng cần tán tĩnh cũng tự sấn đến. Trương Khác cười khì khì:
- Vậy em nên đi thôi chứ nhỉ?
Trần Tĩnh giả bộ muốn đi, Trương Khác đưa tay ra kéo cô lại: - Trước khi đi nói xem vì sao em tới sân bay?
- Tiễn cha em ra sân bay, nhìn thấy chuyến bay Bắc Kinh hạ cánh, thuận tiện ở đây đợi anh.
- Cha em có cảm thấy đặc biệt bất ngờ và vinh hạnh không?
- Cút đi, tình cảm cha con em rất tốt, chẳng sợ anh chia rẽ ly gián ... Trần Tĩnh lườm Trương Khác một cái, thấy y muốn kéo mình vào lòng, hoảng sợ tránh đi, lại chuyển áo khoác sang tay trái, kêu khẽ một tiếng nhắc nhở, Trương Khác cười nói: - Có phải là đeo còng tay đâu, cần gì lấy y phục che? Dưới chiếc áo khoác vàng canh, nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Trần Tĩnh.
- Anh không sợ có scandal với nữ minh tinh, nhưng em sợ có scandal với phú hào trẻ có scandal với nữ minh tinh. Trần Tĩnh vòng vèo nói:
- Ài, Lưu Minh Huy đúng là cái tên lắm mồm. Trương Khác vỗ trán: - Lần sau gặp phải cắt cái lưỡi của hắn.
- Anh oan uổng cho Lưu Minh Huy rồi, Úc Bình cũng vừa vặn tới Bắc Kinh, ánh lên máy bay bước trước thì chị ấy xuống máy bay bước sau ... Thường thì nam nhau sẽ che dấu cho nam nhân, nhưng nếu muốn nữ nhân không lắm chuyện thì khó đấy. Trần Tĩnh cùng Trương Khác tay trong tay đi ra ngoài: - Tống Uyển Bộ đẹp thật đấy, nếu cô ấy vào Thế Kỷ Hoa Âm, có thể cùng Giang Đại Nhi gọi là song phượng, anh có động lòng không?
- Nói thực nhé, anh chỉ nhìn cô ấy hai cái, nếu em chưa phát hiện thì vừa rồi anh nhìn em không chỉ có hai cái đâu...
- ... Trần Tĩnh đưa tay nhéo hông y một cái, rồi lại vui vẻ để y nắm tay.
Di động trong túi Trương Khác rung lên, có tin nhắn gửi tới, y lấy ra xem, Trần Tĩnh cũng tự nhiên ghé tới xem ai gửi tin nhắn cho Trương Khác, giống như một cặp đôi bình thường.
Hứa Tư gửi tin nhắn :" Chúng tôi về trước đây."
Trần Tĩnh giật mình rụt tay lại, hận không thể nhảy ra thật xa, cách Trương Khác vài mét càng tốt, hoảng loạn nhìn quanh, chỉ thấy Hứa Tư đang đứng ngoài đại sảnh đón tiếp vẫy tay với bọn họ, thấy bọn họ nhìn mình, lại xua tay, định rời đi trước.
Trần Tĩnh vừa định đuổi theo gọi Hứa Tư lại, chạy được hai bước thì nhớ ra một vấn đề quan trọng, quay đầu lại hỏi Trương Khác: - Còn có ai tới đón anh nữa? Không phải Đường Thanh và Địch Đan Thanh đều ở Úc sau? Cô nghĩ Hứa Tư hẳn hận không thể ở riêng bên Trương Khác, không thể cùng người không liên quan tới đón Trương Khác được.
Trương Khác sờ mũi, không dám nhìn Trần Tĩnh, sao y ngờ được Trần Tĩnh tiễn cha ra sân bay, đột nhiên thấy Trần Tĩnh ghé mặt tới, giật mình muốn nhảy tránh, lo lắng hỏi: - Em không định cắn tai anh chứ?
- Đi chết đi! Trần Tĩnh nhéo hông Trương Khác, không cho y tránh, miệng ghé sát vào tai y, hỏi nhỏ: - Có phải là Tạ Vãn Tình không?
- ... Trương Khác đang do dự không thì thấy Trần Tĩnh lấy di động ra gọi: - Chị Hứa Tư, đợi bọn em với, bọn em vừa vặn đang định cùng chị Vãn Tình về thành phố.
Trần Tĩnh đúng là rất nhiều trò, Hứa Tư không đối phó nổi, Trương Khác và Trần Tĩnh quay trở lại đại sảnh, thấy Hứa Tư đứng đó đợi bọn họ thật, cô nhìn Trương Khác còn tỏ ra rất nghi hoặc.
Tạ Vãn Tình ngồi trong xe, nhìn Trương Khác cùng Hứa Tư, Trần Tĩnh đi tới, mở cửa giúp bọn họ, còn dấu đầu lòi đuôi hỏi Trần Tĩnh: - Giám đốc Trần cũng vừa vặn ở sân bay à?
- Chị Vãn Tình cũng vừa vặn ở sân bay à? Trần Tĩnh cười ngọt ngào:
Tạ Vãn Tình ngớ ra một lúc, Trần Tĩnh và Trương Khác quan hệ thân mật, lại là nữ nhân rất thông minh, mình và Trương Khác quan hệ thế nào, lộ ra một chút sơ hở nhỏ có thể lừa được người khác chứ sao dấu nổi Trần Tĩnh, câu vừa rồi của Trần Tĩnh làm cô rất xấu hổ, vẫn bình tĩnh cười, nhích vào trong nhường chỗ cho Hứa Tư, Trần Tĩnh lên xe.
Tạ Vãn Tình về Kiến Nghiệp trước Trương Khác ba ngày, cùng Hứa Tư đi thăm Diệp Tiểu Đồng vừa sinh con, nghĩ Trương Khác về Kiến Nghiệp xong chẳng ở được vài ngày sẽ tới Perth nghỉ, muốn ở lại Kiến Nghiệp vài ngày, gặp Trương Khác thêm lần nữa, bù lại thời gian dài tương tư.
Mấy năm qua cô và Hứa Tư thân như chị em ruột, cả hai ở cùng bên Trương Khác chẳng hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn cùng Hứa Tư đồng thời làm chuyện đó với Trương Khác, tuy có xấu hổ, nhưng làm quan hệ càng trở nên thân mật hơn.
Tạ Vãn Tình mặc dù biết Trần Tĩnh cũng sa lầy rồi, nhưng cô tùy ý Trương Khác, chỉ lo Trần Tĩnh biết quan hệ với mình và Trương Khác có thái độ gì?
Mặc dù nói quan hệ của cô với Trần Tĩnh càng thân mật hơn, hai nhà Tạ, Trần là láng giếng, sau khi phất lên một thời gian dài là đối tác thương nghiệp, trước khi Tạ Vãn Tỉnh từ Châu Âu về nước thì Trần Tĩnh vừa mới sang Châu Âu học, lúc đó Trần Tĩnh chỉ là cô bé con, Tạ Vãn Tình còn cho Trần Tĩnh ở căn hộ của mình một năm, chiếu cố cuộc sống của Trần Tĩnh. Về sau xảy ra nhiều chuyện quan hệ trở nên xa lánh, lãnh đạm, nhưng trong lòng không có khúc mắc gì với Trần Tĩnh cả, có điều ở chuyện với Trương Khác, Tạ Vãn Tình càng muốn thổ lộ chia sẻ với Địch Đan Thanh hơn.
Địch Đan Thanh tính cách cương liệt, thoát khỏi vũng bùn mà không nhuốm bùn, nhưng bản chất vẫn mang tâm lý sùng bái cường giả, chỉ là bao năm qua không một ai có thể chiếm lấy trái tim mà thôi. Địch Đan Thánh nhìn thấu sự đời, chuyện nam nữ cũng thoáng, không so đo như những cô gái bình thường, một khi trái tim bị lún vào, sẽ một lòng một dạ tới cùng.
Bối cảnh gia đình, giáo dục đều khác người bình thường rất nhiều, cho dù có chút ý kiến là điều đương nhiên, cho nên Tạ Vãn Tình càng lo có mâu thuẫn với Trần Tĩnh, thầm nghĩ có khi Trần Tĩnh bỏ chạy luôn chưa biết chừng. Cô vốn định để Hứa Tư và mình ngồi hàng ghế sau, Trần Tĩnh ngồi ghế trước, không ngờ Trần Tĩnh cũng theo Hứa Tư ngồi ghế sau.
Trương Khác ngồi vào chỗ lái xe, thấy ghế bên cạnh để trống, quay đầu lại hỏi: - Mọi người không thấy chật à? Thấy không ai thèm để ý tới mình, gãi đầu lái xe rời khỏi bãi.
Không khí có chút xấu hổ, lại không thể không nói chuyện, Trần Tĩnh kể chuyện xảy ra hai ngày qua ở Bắc Kinh: - Bọn em từng tiếp xúc với Tinh Huy, định mời Tống Uyển Bội làm người đại diện, nhưng vì vấn đề chi phí mà không thành, không ngờ lần này Trương Khác cướp được người lẫn thân thể của cô ấy.
- Cướp cả người lẫn thân thể là sao? Trương Khác kêu oan:
- Người ngoài còn chẳng phải đều nghĩ thế sao? Tạ Vãn Tình mắng: - Em không biết để ý tới thanh danh của mình chút nào.
- Làm người thật là khó! Ôi chao, tri ngã giải, vị ngã tâm ưu. Bất tri ngã giả, vị ngã hà cầu. Trương Khác cố làm vẻ bi tráng thở dài: - Ở trước mặt đám khốn kiếp đó phải tỏ ra khốn kiếp hơn bọn chúng, mới làm bọn chúng cảm thấy đây là chuyện mâu thuẫn nội bộ, giới công tử kinh thành, tranh giành ghen tuông chẳng phải chuyện quá bình thường sao?
*** Người hiểu ta thì biết trong lòng ta có điều phiền muộn, người không hiểu ta nghĩ ta muốn gì đó.
- Chị chẳng nghe mấy lời cưỡng từ đoạt lý của em đâu. Tạ Vãn Tình hừ một tiếng: - Chị thấy em quyến rũ các cô bé quen rồi thì có... Quay sang hỏi Trần Tĩnh: - Có phải cô cũng thấy thế không?
- Đúng là thế ạ ... Trần Tĩnh nhỏ giọng đáp, thầm nghĩ mình chẳng phải cũng bị Trương Khác quyến rũ như thế sao? Mặt hơi đỏ lên, gượng gạo nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tịch dương chiếu lên lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đường, làm sắc trắng thêm ánh hồng, cánh rừng thưa xa xa còn có đàn chim về tổ, thầm cảm khái cảnh hoàng hôn mùa đông Kiến Nghiệp không ngờ lại đẹp như vậy, bất giác lên tiếng giải vây cho Trương Khác: - Con người ta dễ bị thu hút bởi những chuyện sắc tình, có thế người khác mới không nghĩ sâu hơn về chuyện Cẩm Hồ tiếp xúc với Liên Thông, có thêm vài tháng trù tính, thế nào cũng có lợi.
- Trạng thái lý tưởng là đợi trước khi nhà máy của TTVT ở Kim Sơn xây dựng xong không để bị đánh rắn động cỏ ... Trương Khác vội vàng tóm lấy cơ hội chuyển đề tài sang chuyện khác, nếu không giải tỏa áp lực, lái xe được về thành phố, y sẽ già đi hai tuổi mất.
Tới căn nhà gỗ bên hồ, Trương Khác lái xe vào gara, đứng ở tiền đình, Trần Tĩnh nhớ ra một chuyện, ghé vào tai Hứa Tư thì thầm hỏi.
Tạ Vãn Tình thấy Hứa Tư bật cười, không rõ bọn họ nói chuyện gì , hỏi: - Hai đứa nói lung tung gì đó?
- Trần Tĩnh hỏi em, chị bị thằng nhóc xấu xa đưa lên giường từ bao giờ? Hứa Tư bịt miệng cười:
- Á. Tạ Vãn Tình không ngờ Trần Tĩnh lại tự nhiên thoải mái hỏi chuyện cô và Trương Khác qua lại với nhau, ở trên xe cô cứ lo Trần Tĩnh sẽ để bụng chuyện này, hai tay ôm mặt lắc đầu: - Không nói, nói ra mất mặt lắm.
- Không phải chị tìm cậu ấy an ủi cô đơn sau vụ tai nạn kia chứ? Trần Tĩnh thân mật khoác cánh tay Hứa Tư, ngạc nhiên nhìn Tạ Vãn Tình đỏ mặt vì xấu hổ: - Khi ấy cậu ta mới 16 tuổi thôi mà.
- Nói bậy bạ gì thế. Tạ Vãn Tình gắt gỏng: - Chị không biết xấu hổ như thế à, nói thế nào cũng do thằng nhóc đó dụ dỗ chị trước … với lại lúc đó cậu ấy 17 tuổi rồi.
- Em cũng nghĩ thế, thằng nhóc xấu xa đó là ma quỷ trong tim người ta, cái gì hay cũng bị cậu ấy chiếm hết. Trần Tĩnh gật đầu hết sức tán đồng, nhớ lại rối rắm trong lòng mấy năm qua, chỉ là không nghĩ Tạ Vãn Tình còn sa chân sớm như thế, chuyện Cẩm Hồ phát triển từ đâu cô biết rất rõ: - Trước kia em rất kính phục chị Vãn Tình, hiện giờ không còn kính phục như thế nữa rôi ...
- Nha đầu chết tiệt ... Tạ Vãn Tình thấy Trần Tĩnh cười nhạo mình không kháng cự nổi dụ hoặc, cười mắng một tiếng, đưa tay ra béo mặt cô, nhớ lại hồi Trần Tĩnh mới sang Châu Âu học, mặt tròn tròn bầu bĩnh, vậy mà giờ thành nữ nhân mọng nước thế này rồi, định nói vài câu trêu lại Trần Tĩnh có phải bị tên nhóc xấu xa quyến rũ bỏ Tạ Kiếm Nam không, thấy Trương Khác đi ra, liền không nói nữa, tránh cho y khỏi quá đắc ý, hỏi chuyện thi cử của Trương Khác: - Đh Đông Hải nghỉ đông rồi, em hôm nay mới về trường, không sợ bị đuổi học à?
- Khóa chuyên nghiệp đa phần lấy luận văn ra thay thi cử, chỉ có ngoại ngữ cần thi, khi nào rảnh về gặp giáo sư ngoại ngữ, ba hoa với ông tấy một buổi là đủ. Ha ha ha, ông ấy còn mong em đừng đi thi ấy chứ, chắc là không mặt mũi nào đối diện với trình độ của em ... Trương Khác đứng vặn lưng bốc phét:
- Chỉ giỏi khoác lác ... Tạ Vãn Tinh gõ đầu y, cô biết chế độ giáo dục của Đh Đông Hải tương đối tự do, cũng tiện cho loại người như Trương Khác kiếm lấy tấm bằng, bỏ mặc y, kéo hai cô gái vào nhà.
Trở về Kiến Nghiệp là không được yên thân, vừa vào nhà chưa thở lấy hơi được thì Vương Duy Quân đã gọi điện, nói đại biểu đoàn đầu tư mậu dịch Singapore do Lý Hiển Thành đứng đầu mai rời Kiến Nghiệp, muốn mời Lý Viễn Hồ, La Quân dự tiệc, hỏi Trương Khác có xuất hiện không? Dù sao Temasek muốn xây nhà máy tinh viên ở Kiến Nghiệp, đem mấy dây chuyền 0.35 micron còn lại tới đại lục, Cẩm Hồ là đối tác của bọn họ, điện thoại đã gọi tới tận cửa rồi, Trương Khác chẳng thể nói là có ba cô gái phải ứng phó, nếu y không ở Kiến Nghiệp đã đành, còn ở Kiến Nghiệp thế nào cũng phải xuất hiện, dù sao Cẩm Hồ còn nhiều chuyện hợp tác khác với Temasek.
Đương nhiên, phải ứng phó với ba cô gái cùng lúc là rất đau đầu, Trương Khác chẳng thà tới dự tiệc ở khách sạn Kiến Nghiệp còn hơn.
Diêu Văn Thịnh đã đợi ở đại sảnh, vừa mới thấy y đã cười dâm: - Nghe nói cậu ở Bắc Kinh câu được một bé.
Diêu Văn Thịnh cũng vốn là nhân vật trong giới công tử kinh thành, mà tin tức kiểu này lại chạy rất nhanh, chẳng thể dấu được hắn, Trương Khác đấm cho hắn một phát: - Sao chuyện tới cái miệng anh nó lại biến vị như thế?
- Đương nhiên tôi biết cậu hư trương thanh thế như vậy nói rõ trong lòng cậu không có gì, nếu cậu lén la lén lút rồi mới gọi là khả nghi. Diêu Văn Thịnh cười ha hả: - Tiếc là người ta không nghĩ như thế, đặc biệt là ở Bắc Kinh, cậu cướp Tống Uyển Bội đầu tư điện ảnh à? Hay là Thế Kỷ Hoa Âm muốn phát triển tổng thể?
- Chúng ta làm việc chẳng phải đều cần hư trương thanh thế sao? Trương Khác khoác vai Diêu Văn Thịnh vào thang máy: - Sản nghiệp giải trí trong nước đang dần phát triển, giải trí Hong Kong cần thị trường lớn hơn, cũng cần bổ xung thêm nhân tố mới, hai điều này dung hòa vào nhau là tất yếu. Cẩm Hồ nếu đã lớn tiếng tiến vào sản nghiệp giải trí, đương nhiên phải có vài bước đi thực tế, trước tiên là làm màu trước. Còn vấn đề trực tiếp đầu tư điện ảnh, màn ảnh rộng trong nước có hơn nghìn bộ phim rồi, có đủ điều kiện chế tác tác phẩm lớn ...
- Dưới cờ Cẩm Hồ chẳng phải có tập đoàn giải trí ẩm thực còn gì? Coi như là có dính líu. Diêu Văn Thịnh hỏi: - Có điều chúng ta không nên gọi là sản nghiệp giải trí, phải gọi là sản nghiệp văn hóa, đề cho ra vẻ chúng ta là người văn hóa. Lần trước đó ban nhạc H.E.R gì đó của Hàn Quốc tới Kiến Nghiệp biểu diễn, đúng hôm tôi cùng bí thư La, bí thư Vương đi đón khách, ở sân bay bị một đống thiếu nam thiếu nữ giữa mùa đông mặc áo T-shirt trắng đón ban nhạc đó, làm cứ như khai mạc thế vận hối vậy. Bí thư La có kế hoạch phát biểu vài câu ở sân bay, thấy cảnh này liền bỏ, nghi thức hoan nghênh về thành phố mới tổ chức ... Đương nhiên, chuyện này chẳng thể nói ra được, bên ngoài còn oán trách sản nghiệp văn hóa trong nước mở cửa quá ít, đấy là ít mới thế, nếu mở toang cửa ra thì thành thế nào.
- Thẩm thấu văn hóa là suy nghĩ của đám quan viên các anh. Trương Khác cười hăng hắc: - Suy nghĩ của của tôi rất đơn giản, đó là lợi nhuận nhiều hơn. Ngoài ra, sưu tập minh tinh cũng là một sở thích không tệ ...
Diêu Văn Thịnh lắc đầu, thang máy đã tới tầng thượng, không ba hoa chích chòe nữa, cho Trương Khác biết: - Chu Hưng Đông đại biểu cho Hoa Hạ dự tiệc.
Địa phương dù có ngả về phía Cẩm Hồ ra sao thì bề ngoài cũng phải tỏ ra công bằng, phía Singapore tới khảo sát đầu tư nhà máy tinh viên, Chu Hưng Đông đại biểu cho Hoa Hạ tham gia là rất bình thường.
Thang máy mở ra, đi vào nơi tổ chức yến hội, có thể thấy Chu Hưng Đông, Vương Hải Túc ở bàn ngoài cùng nhìn về phía này, có vài cao tầng TTVT tham gia bữa tiệc, Trương Khác gật đầu với họ, ra hiệu bọn họ không cần phải đứng dậy.
La Quân ngồi ở bàn vẫy tay gọi y nào: - Tới đây, tới đây, tỉnh trưởng Lý và ngài Lý Hiển Thành đợi cậu một lúc rồi, thiếu chút nữa phái xe đi cướp người.
Trương Khác nghĩ nếu bị cướp đi ở sân bay đã tốt, không cần nơm nớp lo sợ suốt đường về nữa, không biết ba cô gái ở nhà đang làm gì, quá tham lam đúng là không ổn.
Theo tiệc truyền thống của Trung Quốc, bàn tiệc chính phải để lại một ghế trống cho Trương Khác, Diêu Văn Thịnh ngồi cùng bàn với đám Chu Hưng Đông, Chu Tiểu Quân là nhân viên công tác, phải phục trách việc vụn vặt tiếp đãi, không có tư cách ngồi bàn, nhưng hắn chẳng có gì bất mãn, khu cao tân nhiều nhân viên cấp khoa như vậy, có ai được tham dự vào việc này đâu.
Trương Khác ngồi xuống bên Lý Viễn Hồ, hỏi Lý Hiển Thành: - Vừa tạm biệt ở Singapore chưa được mấy ngày đã gặp lại rồi, ngài Lý tới Kiến Nghiệp thấy hài lòng chứ?
Lý Hiển Thành mặt tỏ vẻ hồi tưởng: - Năm 93 tôi có tới Kiến Nghiệp cũng cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng, lần này tới cũng gấp gáp, chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng thôi, nhưng đủ thấy Kiến Nghiệp phồn vinh thịnh vượng hơn rất nhiều rồi ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.