Chương 890: Bóng em nơi đâu ...
Cảnh Tục
13/05/2015
Sau khi Tôn Tĩnh Mông lên xe, Từ Mai Mai trở nên trầm mặc, một cô gái coi trọng tướng mạo của mình thấy một cô gái xinh đẹp hơn, thường mất tự tin.
Bọn họ tới cửa hàng KFC ăn tối, Tôn Tĩnh Mông thích món này, những chuyện nhỏ nhặt như thế, Trương Khác luôn chiều ý cô, rồi lại tới Đông Phương Plaza mua sắm đồ dùng cho mẹ con Vệ Lan, chuyện này tất nhiên có thể sai nhân viên đi làm, nhưng chuyện gì cũng bảo người khác làm hộ thì cuộc sống còn lạc thú gì nữa?
Mua đồ xong thì hơn 9 giờ rồi, liền lái xe về thẳng trường, trước chung cư Thanh Niên gặp Tịch Nhược Lâm, nhờ cờ giúp Tôn Tĩnh Mông mang đồ lên phòng, Trương Khác lái xe đưa Từ Mai Mai về KTX, rồi đỗ dưới núi Hợp Hoan, thấy Tiêu Xuân Minh ủ rũ, mỉm cười lấy thuốc lá đưa cho hắn.
Tiêu Xuân Minh ngồi im hút thuốc, một lúc lâu mới hỏi:
- Có phải con gái xinh đẹp đều tham hư vinh không?
Vừa vặn có một đôi nam nữ đi qua trước mũi xe, lên núi Hợp Hoan, Trương Khác đánh mặt về phía đó, hỏi:
- Nếu cô gái đó thích mày thì mày có thích người ta không?
Cô gái kia vóc dáng không tệ, vừa vặn quay đầu lại nhìn xe bọn họ, mặt đầy trứng cá, Tiêu Xuân Minh sợ run người lắc đầu:
- Tao có phải loại thích tự ngược đâu.
- Thế có cần tao trả lời câu của mày không?
Tiêu Xuân Minh ngớ ra, hiểu ý Trương Khác, con gái ham hư vinh, con trai thì sao? Mình có gì khác đâu, có tư cách gì trách người ta?
Trương Khác tựa như tự nói với bản thân:
- So với cô gái xinh đẹp tham hư vinh, càng làm người ta khó chấp nhận là những cô gái xấu xí cũng tham hư vinh ...
Vỗ vai Tiêu Xuân Minh, cười nói:
- Được rồi, trốn vào phòng xem phim cấp 3 sex, hay chui vào chăn đọc tiểu thuyết dâm dục mang ảo tưởng về ái tình không có chút tạp chất nào thì không trưởng thành thành nổi đâu. Tình yêu à, giống như ma vậy, rất nhiều người tin, nhưng chưa ai thấy ... Có điều chân tướng cũng chẳng tệ như mày nghĩ, có câu nước quá trong không có cá, người quá xét nét không có bạn mà. Đừng nghĩ cô gái tham hư vinh là xấu hết, tiếp theo thế nào thì mày tự nghĩ đi ... À phải, chuyện tiếp đón sinh viên mới cho tao một suất, dù sao chẳng có chuyện gì đốt thời gian, nói với Lục Thiên Hựu hộ tao..
Nói xong đuổi Tiêu Xuân Minh xuống xe, lẻ loi ngồi trong xe, nhìn từng bóng dáng nhấp nhô trong bụi cây trên núi Hợp Hoan, lấy thuốc ra hút, vừa rồi mình nói thì hay ho lắm, nhưng chẳng phải bản thân vì không biết chính xác nguyên nhân Trần Ninh chia tay mình nên không sao quên nổi ư? Rít hai hơi ném mẩu thuốc lá vào bãi cỏ bên cạnh, hung dữ nghĩ, đốt sạch cái núi Hợp Hoan này cho xong, rồi lái xe về chung cư.
Tôn Tĩnh Mông vừa xếp xong đồ mới mua, nhìn thấy Trương Khác đi vào, ngoẹo đầu nhìn y:
- Hình như anh đang mong đợi điều gì đó?
- Tôi mong đợi cái gì? Đợi chị Vệ Lan tới thôi ...
Trương Khác nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn trơn mịn của Tôn Tĩnh Mông quay đầu cô đi.
- Ai mà biết trong đầu anh nghĩ cái gì?
Tôn Tĩnh Mông rất hoài nghi:
- Tôi cứ có cảm giác anh có gì đó không ổn ...
Trương Khác chỉ cười xòa không đáp..
Tuy nói bên này giúp Vệ Lan chuẩn bị rất nhiều, nhưng khi Vệ Lan từ Tân Vu tới vẫn mang cả một đống, trừ đồ dùng tắm rửa giặt giũ, còn có chăn màn, có tới 4 cái đệm chua mùa đông.
Cha Vệ Lan là công nhân chất phác, thím Vệ tuy chân hơi tập tễnh, nhưng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nét mặt Vệ Lan thừa hưởng từ mẹ, có thể nhìn ra thím Vệ năm xưa cũng là một mỹ nhân.
Lương Cách Trân không yên tâm về con trai, mới nhân cơ hội đưa Vệ Lan đi học tới Kiến Nghiệp một tối cằn nhằn Trương Khác một tối, hôm sau lo cho chồng lại chạy về Tân Vu, cha mẹ Vệ Lan cả đời chưa rời Tân Vu, ở lại chơi với con gái ba ngày, một ngày trước khi Vệ Lan chính thức nhập học mới về Tân Vu.
Vệ Lan cao trung bỏ học đi làm hai năm, lại theo Địch Đan Thanh, cho nên chuyện nhỏ nhặt như báo danh nhập học này tất nhiên không cần người nhà theo cùng.
Trương Khác báo danh tham gia tiếp đãi học sinh mới, nhờ Lục Thiên Hựu nay là chủ tịch hội sinh viên viện, nên y mới nhà nhã ngồi bên đường chỗ tiếp đãi chờ đời sinh viên mới.
Chiều ngày 6 tháng 9, một thiếu niên non nớt xách hành lý rụt rè đặt trước ba chiếc bàn ghép lại dùng làm chỗ tiếp đãi, Trương Khác không nhìn thấy bên cạnh hắn có cô gái chưa hết vẻ trẻ con, có đôi mắt linh động , trái tim bỗng nhiên đập cuồng loạn..
- A, tôi nhận ra anh.
Thiếu niên kia nhìn thấy Trương Khác cũng ngẩn ra một lúc mới nhớ ra buổi chiều mưa hoàng hôn hai năm trước, kinh ngạc chỉ vào Trương Khác kêu lên.
Trương Khác cảm thấy hai tay mình đang run rẩy, chân cũng run rẩy, tim như muốn vỡ tung, y phải cực lực khống chế không hỏi vì sao Trần Ninh không xuất hiện?
Cô ấy bị bệnh sao, hay cô ấy không thi đỗ? Chẳng lẽ mình làm vận mệnh của cô ấy thay đổi, không biết cô gái tâm cao khí ngạo như Trần Ninh nếu không đỗ sẽ đả kích thế nào, chẳng lẽ kiếp này định sẵn mình và cô ấy sẽ tách ra hai con đường.
Vì Đường Thanh, ông trời sắp đặt cho mình quay về thời điểm đó là vì Đường Thanh sao? Có Đường Thanh rồi, ông ấy sẽ bắt mình phải chia tách với cô ấy?
Đầu óc Trương Khác bấn loạn, không thể nở nụ cười thiện ý với thiếu niên kia, cũng không nói với Tiêu Xuân Minh tiếng nào ... Y ngồi ở đây suốt hai ngày, kết cục là là vậy sao, mình không còn gặp được cô ấy nữa sao, Trương Khác đẩy bản, đi như người mất hồn ra khỏi trường ...
Mã Hải Long xuất hiện hỏi y muốn đi đâu, Trương Khác nói tâm trạng không tốt, không muốn có người đi theo.
Trước nay Trương Khác luôn cho rằng được sống lại một lần nữa là chuyện hết sức may mắn, những chuyện trước kia, đau đớn, nuối tiếc hay ân hận ... Y đều mang tâm thái để nó tùy theo duyên phận, không ngờ tới lúc gặp phải rồi, trong lòng vẫn không cởi bỏ được ...
Tuy nói ngõ Học Phủ đã thay đổi hoàn toàn rồi, nhưng Đh Đông Hải vẫn còn, Đh Sư phạm vẫn còn, Học viện Âm nhạc cũng không có gì thay đổi, cô ấy đâu rồi? ...
Đầu óc trống rỗng chỉ biết đi, đi và đi, không biết đi bao lâu, đi tới chỗ nào, hình ảnh Trần Ninh lúc mờ lúc rõ, nhìn thấy một quán ăn nhỏ, nhớ ra từng cùng Trần Ninh ăn ở đó, đi vào, gọi gà cay, đậu hũ chẳng nhìn thấy trong quán còn món ăn nào cô ấy thích, gọi thêm một ít bia, uống, rồi uống chẳng biết bốn hay năm chai, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân càng giá lạnh, tim đập thình thịch, thình lình thấy một bóng lưng nhỏ nhắn xuất hiện ở trước cửa quan, tuy chỉ là cái bóng lưng thôi, nhưng nó ăn sâu vào ký ức của Trương Khác, chẳng suy nghĩ chút nào liền đuổi theo ...
Lý Hinh Dư vui mừng nhìn thấy Trương Khác từ trong một cái quán nhỏ bên đường chạy ra, định nở nụ cười ngọt ngào với y, không ngờ Trương Khác chân xoắn lại vấp vào nhau, người theo đá lao tới phía trước, nếu không giữ y lại kịp thời nhất định y sẽ ngã cắm mặt xuống nền đường ...
Trương Khác lao thẳng vào lòng Lý Hinh Dư ôm chặt lấy cô, dùng thứ tiếng địa phương mà cô không hiểu nói gì đó, ôm cô mỗi lúc một chặt hơn.
Lý Hinh Dư luống cuống, là bạn bè, cô không thể cứ thế đẩy Trương Khác ra được, tuy eo bị Trương Khác siết chặt phát đau, nhưng nhìn dáng vẻ bi thương, mặt đầy nước mặt của y, Lý Hinh Dư không hiểu ở Trung Quốc ai có thể khiến chúa tể một đế quốc kinh tế thành ra như thế, chẳng lẽ người thân của y có biến cố, nhân viên của Cẩm Hồ không thấy đâu, chỗ mềm yếu nhất trong lòng cô xao động, nỗ lực dìu Trương Khác về chỗ ở của mình, chẳng hề bận tâm một bàn tay của y đặt lên ngực mình.
Chủ quán tất nhiên không cho phép một kẻ ăn quịt đi như thế, vừa chửi vừa đuổi theo, nhưng Mã Hải Long kịp thời xuất hiện chặn lại, đưa cho ông ta 200 đồng:
- Đủ chưa?
Chủ quán nghi hoặc nhìn Mã Hải Long, nhưng chỉ cần có người trả tiền là được, không cầ biết là ai trả:
- Còn dư một ít, tôi lấy thực đơn ra cho anh tính ...
- Đủ là được rồi.
Mã Hải Long không có tâm tư tính toán mấy đồng tiền lẻ với ông ta, lúc này Địch Đan Thanh gọi điện tới, hắn liền báo cáo:
- Chúng tôi đang ở phụ cận tiểu khu Tinh Hải, Khác thiếu gia uống nhiều hơi say, vừa khéo gặp được tiểu thư Lý Hinh Dư của Samsung, hình như cô ấy dìu Khác thiếu gia về chỗ ở của mình.
Thuận tay nhặt di động Trương Khác đánh rơi dưới đất lên.
Bọn họ tới cửa hàng KFC ăn tối, Tôn Tĩnh Mông thích món này, những chuyện nhỏ nhặt như thế, Trương Khác luôn chiều ý cô, rồi lại tới Đông Phương Plaza mua sắm đồ dùng cho mẹ con Vệ Lan, chuyện này tất nhiên có thể sai nhân viên đi làm, nhưng chuyện gì cũng bảo người khác làm hộ thì cuộc sống còn lạc thú gì nữa?
Mua đồ xong thì hơn 9 giờ rồi, liền lái xe về thẳng trường, trước chung cư Thanh Niên gặp Tịch Nhược Lâm, nhờ cờ giúp Tôn Tĩnh Mông mang đồ lên phòng, Trương Khác lái xe đưa Từ Mai Mai về KTX, rồi đỗ dưới núi Hợp Hoan, thấy Tiêu Xuân Minh ủ rũ, mỉm cười lấy thuốc lá đưa cho hắn.
Tiêu Xuân Minh ngồi im hút thuốc, một lúc lâu mới hỏi:
- Có phải con gái xinh đẹp đều tham hư vinh không?
Vừa vặn có một đôi nam nữ đi qua trước mũi xe, lên núi Hợp Hoan, Trương Khác đánh mặt về phía đó, hỏi:
- Nếu cô gái đó thích mày thì mày có thích người ta không?
Cô gái kia vóc dáng không tệ, vừa vặn quay đầu lại nhìn xe bọn họ, mặt đầy trứng cá, Tiêu Xuân Minh sợ run người lắc đầu:
- Tao có phải loại thích tự ngược đâu.
- Thế có cần tao trả lời câu của mày không?
Tiêu Xuân Minh ngớ ra, hiểu ý Trương Khác, con gái ham hư vinh, con trai thì sao? Mình có gì khác đâu, có tư cách gì trách người ta?
Trương Khác tựa như tự nói với bản thân:
- So với cô gái xinh đẹp tham hư vinh, càng làm người ta khó chấp nhận là những cô gái xấu xí cũng tham hư vinh ...
Vỗ vai Tiêu Xuân Minh, cười nói:
- Được rồi, trốn vào phòng xem phim cấp 3 sex, hay chui vào chăn đọc tiểu thuyết dâm dục mang ảo tưởng về ái tình không có chút tạp chất nào thì không trưởng thành thành nổi đâu. Tình yêu à, giống như ma vậy, rất nhiều người tin, nhưng chưa ai thấy ... Có điều chân tướng cũng chẳng tệ như mày nghĩ, có câu nước quá trong không có cá, người quá xét nét không có bạn mà. Đừng nghĩ cô gái tham hư vinh là xấu hết, tiếp theo thế nào thì mày tự nghĩ đi ... À phải, chuyện tiếp đón sinh viên mới cho tao một suất, dù sao chẳng có chuyện gì đốt thời gian, nói với Lục Thiên Hựu hộ tao..
Nói xong đuổi Tiêu Xuân Minh xuống xe, lẻ loi ngồi trong xe, nhìn từng bóng dáng nhấp nhô trong bụi cây trên núi Hợp Hoan, lấy thuốc ra hút, vừa rồi mình nói thì hay ho lắm, nhưng chẳng phải bản thân vì không biết chính xác nguyên nhân Trần Ninh chia tay mình nên không sao quên nổi ư? Rít hai hơi ném mẩu thuốc lá vào bãi cỏ bên cạnh, hung dữ nghĩ, đốt sạch cái núi Hợp Hoan này cho xong, rồi lái xe về chung cư.
Tôn Tĩnh Mông vừa xếp xong đồ mới mua, nhìn thấy Trương Khác đi vào, ngoẹo đầu nhìn y:
- Hình như anh đang mong đợi điều gì đó?
- Tôi mong đợi cái gì? Đợi chị Vệ Lan tới thôi ...
Trương Khác nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn trơn mịn của Tôn Tĩnh Mông quay đầu cô đi.
- Ai mà biết trong đầu anh nghĩ cái gì?
Tôn Tĩnh Mông rất hoài nghi:
- Tôi cứ có cảm giác anh có gì đó không ổn ...
Trương Khác chỉ cười xòa không đáp..
Tuy nói bên này giúp Vệ Lan chuẩn bị rất nhiều, nhưng khi Vệ Lan từ Tân Vu tới vẫn mang cả một đống, trừ đồ dùng tắm rửa giặt giũ, còn có chăn màn, có tới 4 cái đệm chua mùa đông.
Cha Vệ Lan là công nhân chất phác, thím Vệ tuy chân hơi tập tễnh, nhưng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nét mặt Vệ Lan thừa hưởng từ mẹ, có thể nhìn ra thím Vệ năm xưa cũng là một mỹ nhân.
Lương Cách Trân không yên tâm về con trai, mới nhân cơ hội đưa Vệ Lan đi học tới Kiến Nghiệp một tối cằn nhằn Trương Khác một tối, hôm sau lo cho chồng lại chạy về Tân Vu, cha mẹ Vệ Lan cả đời chưa rời Tân Vu, ở lại chơi với con gái ba ngày, một ngày trước khi Vệ Lan chính thức nhập học mới về Tân Vu.
Vệ Lan cao trung bỏ học đi làm hai năm, lại theo Địch Đan Thanh, cho nên chuyện nhỏ nhặt như báo danh nhập học này tất nhiên không cần người nhà theo cùng.
Trương Khác báo danh tham gia tiếp đãi học sinh mới, nhờ Lục Thiên Hựu nay là chủ tịch hội sinh viên viện, nên y mới nhà nhã ngồi bên đường chỗ tiếp đãi chờ đời sinh viên mới.
Chiều ngày 6 tháng 9, một thiếu niên non nớt xách hành lý rụt rè đặt trước ba chiếc bàn ghép lại dùng làm chỗ tiếp đãi, Trương Khác không nhìn thấy bên cạnh hắn có cô gái chưa hết vẻ trẻ con, có đôi mắt linh động , trái tim bỗng nhiên đập cuồng loạn..
- A, tôi nhận ra anh.
Thiếu niên kia nhìn thấy Trương Khác cũng ngẩn ra một lúc mới nhớ ra buổi chiều mưa hoàng hôn hai năm trước, kinh ngạc chỉ vào Trương Khác kêu lên.
Trương Khác cảm thấy hai tay mình đang run rẩy, chân cũng run rẩy, tim như muốn vỡ tung, y phải cực lực khống chế không hỏi vì sao Trần Ninh không xuất hiện?
Cô ấy bị bệnh sao, hay cô ấy không thi đỗ? Chẳng lẽ mình làm vận mệnh của cô ấy thay đổi, không biết cô gái tâm cao khí ngạo như Trần Ninh nếu không đỗ sẽ đả kích thế nào, chẳng lẽ kiếp này định sẵn mình và cô ấy sẽ tách ra hai con đường.
Vì Đường Thanh, ông trời sắp đặt cho mình quay về thời điểm đó là vì Đường Thanh sao? Có Đường Thanh rồi, ông ấy sẽ bắt mình phải chia tách với cô ấy?
Đầu óc Trương Khác bấn loạn, không thể nở nụ cười thiện ý với thiếu niên kia, cũng không nói với Tiêu Xuân Minh tiếng nào ... Y ngồi ở đây suốt hai ngày, kết cục là là vậy sao, mình không còn gặp được cô ấy nữa sao, Trương Khác đẩy bản, đi như người mất hồn ra khỏi trường ...
Mã Hải Long xuất hiện hỏi y muốn đi đâu, Trương Khác nói tâm trạng không tốt, không muốn có người đi theo.
Trước nay Trương Khác luôn cho rằng được sống lại một lần nữa là chuyện hết sức may mắn, những chuyện trước kia, đau đớn, nuối tiếc hay ân hận ... Y đều mang tâm thái để nó tùy theo duyên phận, không ngờ tới lúc gặp phải rồi, trong lòng vẫn không cởi bỏ được ...
Tuy nói ngõ Học Phủ đã thay đổi hoàn toàn rồi, nhưng Đh Đông Hải vẫn còn, Đh Sư phạm vẫn còn, Học viện Âm nhạc cũng không có gì thay đổi, cô ấy đâu rồi? ...
Đầu óc trống rỗng chỉ biết đi, đi và đi, không biết đi bao lâu, đi tới chỗ nào, hình ảnh Trần Ninh lúc mờ lúc rõ, nhìn thấy một quán ăn nhỏ, nhớ ra từng cùng Trần Ninh ăn ở đó, đi vào, gọi gà cay, đậu hũ chẳng nhìn thấy trong quán còn món ăn nào cô ấy thích, gọi thêm một ít bia, uống, rồi uống chẳng biết bốn hay năm chai, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân càng giá lạnh, tim đập thình thịch, thình lình thấy một bóng lưng nhỏ nhắn xuất hiện ở trước cửa quan, tuy chỉ là cái bóng lưng thôi, nhưng nó ăn sâu vào ký ức của Trương Khác, chẳng suy nghĩ chút nào liền đuổi theo ...
Lý Hinh Dư vui mừng nhìn thấy Trương Khác từ trong một cái quán nhỏ bên đường chạy ra, định nở nụ cười ngọt ngào với y, không ngờ Trương Khác chân xoắn lại vấp vào nhau, người theo đá lao tới phía trước, nếu không giữ y lại kịp thời nhất định y sẽ ngã cắm mặt xuống nền đường ...
Trương Khác lao thẳng vào lòng Lý Hinh Dư ôm chặt lấy cô, dùng thứ tiếng địa phương mà cô không hiểu nói gì đó, ôm cô mỗi lúc một chặt hơn.
Lý Hinh Dư luống cuống, là bạn bè, cô không thể cứ thế đẩy Trương Khác ra được, tuy eo bị Trương Khác siết chặt phát đau, nhưng nhìn dáng vẻ bi thương, mặt đầy nước mặt của y, Lý Hinh Dư không hiểu ở Trung Quốc ai có thể khiến chúa tể một đế quốc kinh tế thành ra như thế, chẳng lẽ người thân của y có biến cố, nhân viên của Cẩm Hồ không thấy đâu, chỗ mềm yếu nhất trong lòng cô xao động, nỗ lực dìu Trương Khác về chỗ ở của mình, chẳng hề bận tâm một bàn tay của y đặt lên ngực mình.
Chủ quán tất nhiên không cho phép một kẻ ăn quịt đi như thế, vừa chửi vừa đuổi theo, nhưng Mã Hải Long kịp thời xuất hiện chặn lại, đưa cho ông ta 200 đồng:
- Đủ chưa?
Chủ quán nghi hoặc nhìn Mã Hải Long, nhưng chỉ cần có người trả tiền là được, không cầ biết là ai trả:
- Còn dư một ít, tôi lấy thực đơn ra cho anh tính ...
- Đủ là được rồi.
Mã Hải Long không có tâm tư tính toán mấy đồng tiền lẻ với ông ta, lúc này Địch Đan Thanh gọi điện tới, hắn liền báo cáo:
- Chúng tôi đang ở phụ cận tiểu khu Tinh Hải, Khác thiếu gia uống nhiều hơi say, vừa khéo gặp được tiểu thư Lý Hinh Dư của Samsung, hình như cô ấy dìu Khác thiếu gia về chỗ ở của mình.
Thuận tay nhặt di động Trương Khác đánh rơi dưới đất lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.