Chương 732: Cát Kiến Đức là ai?
Cảnh Tục
29/01/2015
Ngồi trên bậc thang dưới ánh đèn đường, ăn thịt nướng kebab đẫm dầu, uống l-on bia Tsingtao, Trương
Khác giới thiệu cho Mông Nhạc, Đỗ Phi một số bối cảnh chính sách của sản nghiệp phần mềm quốc nội trước mắt, nói:
- Nói từ ý nghĩa nào đó, viên khu sản nghiệp phần mềm hẳn là thuộc về hạng mục địa ốc thương nghiệp, thông qua xây dựng khu vực sản nghiệp, hấp dẫn đông đảo xí nghiệp công nghệ cao lại với nhau, để thực hiện chuyên sâu về hiệu quả và lợi ích, thể hiện hiệu ứng vườn ươm của xí nghiệp công nghệ cao, làm cho các nhà đầu tư cùng nhà quản lý của viên khu, có thể theo đuổi hiệu quả và lợi ích lâu dài. Loại hình thức thương nghiệp này tại nước ngoài đã có tiền lệ thành công tương đối phổ biến, cho dù hoàn cảnh thương nghiệp phần mềm của quốc nội còn chưa đủ lý tưởng, nhưng bởi chính sách bảo hộ của một số sản nghiệp đặc biệt, tại phân khúc thị trường còn có tương lai rất sáng sủa, chỉ cần chân chính làm tốt công tác, khống chế tốt quy mô, cũng có thể đạt được một mảng sự nghiệp. . .
- Cho dù việc mở lớp mạng máy tính rất bề bộn, tao cũng dành chút thời gian nghiêm túc nghiên cứu qua phần tư liệu đó. Nói thật, tao thật sự có chút lo lắng Vương Hải Túc căn cứ vào phần kế hoạch đó có thể làm ra một mảng sự nghiệp. Như vậy chẳng phải sẽ rất khó coi?
Đỗ Phi nằm thẳng trên bãi cỏ, uống một ngụm bia.
- Có cái gì mà khó coi. Chẳng lẽ nhất định phải thấy được Vương Hải Túc thân bại danh liệt thì mới cao hứng? Tao cũng đâu có ân oán gì với hắn.
Trương Khác cầm l-on bia cạn với Đỗ Phi một cái rồi uống một ngụm, còn liếc nhìn Mông Nhạc.
- Thành lập nhà xưởng phần mềm, trung tâm nghiên cứu & phát triển cùng kiểm tra phần mềm, trung tâm giao lưu học thuật đối ngoại, thành lập công ty hữu hạn cổ phần phần mềm, lấy phương thức nhập cổ phần tài sản vô hình dẫn vào Sở Nghiên cứu phần mềm của Viện hàn lâm Khoa học Trung Quốc, cùng các trường đại học thành lập cơ chế liên hợp nghiên cứu & phát triển cùng bồi dưỡng nhân tài. Trước tiên dựng lên viên khu sản nghiệp phần mềm với bộ khung cơ sở như vậy, sau đó lại lần lượt tiến cử từng xí nghiệp phần mềm vào trong viên khu...
Mông Nhạc quay đầu hỏi Trương Khác:
- Phần kế hoạch này, dù sao tao cũng là người tài sơ học thiển, thật sự nhìn không ra một chút thiếu sót trong đó, thể nói không hề tỳ vết. Tao khó hiểu là, vì sao bản thân Cẩm Hồ không đi làm?
- Đừng có đơn giản phân tán tài nguyên hữu hạn. Tài nguyên mà Cẩm Hồ khan hiếm nhất là nhân viên quản lý cùng nghiên cứu & phát triển trung cao cấp, Cẩm Hồ sẽ không vì một hạng mục không quan hệ tới phương hướng chủ thể mà phân tán những tài nguyên khan hiếm này. Nói đủ dụng tâm hiểm ác thì, nếu trên con đường Vương Hải Túc làm viên khu sản nghiệp phần mềm gặp khó khăn, bởi vì hạng mục viên khu sản nghiệp phần mềm mà tụ tập được một số nhân lực cùng tài nguyên kỹ thuật, Cẩm Hồ sẽ rất cao hứng tiếp thu.
Trương Khác mỉm cười nói:
- Bất kể là công thành danh toại hay là thân bại danh liệt, đều nằm trong lựa chọn của bản thân Vương Hải Túc...
Ở trong mắt Trương Khác, Vương Hải Túc chẳng qua là một quân cờ mà thôi, dùng quân cờ này cũng không phải muốn đạt được mục đích không thể cho ai biết gì, về phần Vương Hải Túc là phúc hay họa thì hoàn toàn dựa vào tạo hóa cá nhân hắn.
Trương Khác nói như vậy, trong lòng lại nghĩ: Phần kế hoạch này một khi cuốn cả Hồ Tôn Khánh, Lâm Tuyết, Cát Kiến Đức vào trong, thậm chí còn khả năng cuốn theo cả nhân vật cứng cỏi như Tiêu Minh Kiến, cục diện tới cùng sẽ phát triển theo phương hướng nào, nó quả thật khiến người chờ mong! Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ném một khúc xương cho họ gặm, cũng có thể không cần nhìn chằm chằm vào Cẩm Hồ mà sủa inh lên nữa!
Lâm Tuyết không biết nhiều lắm đối với hiện trạng phát triển của sản nghiệp phần mềm của quốc nội, dù sao cô ta không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng cô từ chỗ Hồ Tôn Khánh nghe được miêu tả thô sơ giản lược về hạng mục viên khu sản nghiệp phần mềm, liền thấy được trong hạng mục này có một loại tài nguyên khiến cô cực kỳ khát vọng, đó chính là đất.
Căn cứ vào chính sách giúp đỡ của quốc nội đối với các sản nghiệp kỹ thuật cao tân của sản nghiệp phần mềm, xây lên một khu sản nghiệp phần mềm như thế, có thể lấy giá rẻ, thậm chí không ràng buộc từ trong tay chính phủ nhận được đại lượng đất dùng để kiến thiết viên khu.
Cẩm Hồ khởi động kế hoạch Vườn Sồi, làm viên khu sáng nghiệp, bí thư Thành ủy La Quân sảng khoái vung tay, đem xưởng in nhuộm Lệ Phong còn có một nhà xưởng tẩy nhuộm bên cạnh cùng đất đai lấy nửa giá bán cho Cẩm Hồ, ai cũng không thể đưa ra một số lời nói phản đối.
Cẩm Hồ có thể làm như thế, Tinh Điển vì sao không thể làm như thế? Trước tiên lấy danh nghĩa của viên khu sản nghiệp phần mềm giành được đất đai, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp chia cắt khu đất này chuyển dời đến trong tay địa ốc Tinh Điển, rồi dùng cho con đường khác.
Đây mới là nguyên nhân căn bản mà ngày hôm qua Lâm Tuyết khẩn cấp chủ động tìm Vương Hải Túc.
Sáng sớm, Vương Hải Túc liền cầm hai phần hợp đồng bỏ trống chuyển nhượng cổ phần của công ty KH&CN Hải Túc cùng hắn bản kế hoạch hoàn chỉnh của viên khu sản nghiệp phần mềm đi tới địa ốc Tinh Điển tìm Lâm Tuyết.
Mặc dù Vương Hải Túc rất dụng tâm đem một số yếu điểm trong phần kế hoạch đều nói cho Hồ Kim Tinh nghe, nhưng trải qua lời tường thuật của hai nhân sĩ phi chuyên nghiệp Hồ Kim Tinh, Hồ Tôn Khánh, Lâm Tuyết nghe được bản kế hoạch này ít nhiều có chút cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Ngày hôm nay mới là lần đầu tiên Lâm Tuyết thấy được bản kế hoạch hoàn chỉnh này.
Lúc đầu Lâm Tuyết là rất tùy ý lật xem, tùy ý vừa xem, vừa lấy móng tay quệt môi lơ đãng câu dẫn Vương Hải Túc -- cô vẫn có chút hứng thú đối với loại phần tử trí thức như tiến sĩ, giảng viên trường đại học.
Rất nhanh, Lâm Tuyết liền bị bản kế hoạch với cơ cấu rộng lớn, lập ý cao xa hấp dẫn, cho dù xem như một người ngoài nghề Lâm Tuyết cũng có thể nhìn ra giá trị của bản kế hoạch này, ánh mắt nhìn Vương Hải Túc không khỏi thu đi ý vị lẳng lơ.
- Trình độ của bản kế hoạch này có trình độ thế nào, sẽ có nhân sĩ càng chuyên nghiệp đưa ra nhận xét. . .
Lâm Tuyết giơ lên bản kế hoạch trong tay hướng về Vương Hải Túc đang ngồi trên ghế sofa đối diện, Vương Hải Túc còn tưởng rằng Lâm Tuyết muốn cùng hắn đàm luận về bản kế hoạch, vội vàng đứng lên đi tới trước bàn công tác.
Lâm Tuyết đang viết ra tên một người trên giấy, một số điện thoại Bắc Kinh, cũng không ngại để cho Vương Hải Túc thấy được. Sau đó gọi điện thoại thông báo cho trợ lý của cô đi vào, giao cho trợ lý bản báo cáo và tờ giấy:
- Lập tức fax bản tư liệu này đến Bắc Kinh...
Cát Kiến Đức? Vương Hải Túc cảm thấy tên người ghi trên tờ giấy rất quen, nhưng nhất thời nhớ không nổi là ai.
Lâm Tuyết cười, không để ý tới sự nghi hoặc của Vương Hải Túc, liền gọi điện thoại cho Cát Kiến Đức:
- Bản kế hoạch hoàn chỉnh em đã fax qua cho anh rồi. Trước đó Hồ Tôn Khánh nói rất không hoàn chỉnh, anh giúp em xem hoàn chỉnh giúp nhé...
- Nói từ ý nghĩa nào đó, viên khu sản nghiệp phần mềm hẳn là thuộc về hạng mục địa ốc thương nghiệp, thông qua xây dựng khu vực sản nghiệp, hấp dẫn đông đảo xí nghiệp công nghệ cao lại với nhau, để thực hiện chuyên sâu về hiệu quả và lợi ích, thể hiện hiệu ứng vườn ươm của xí nghiệp công nghệ cao, làm cho các nhà đầu tư cùng nhà quản lý của viên khu, có thể theo đuổi hiệu quả và lợi ích lâu dài. Loại hình thức thương nghiệp này tại nước ngoài đã có tiền lệ thành công tương đối phổ biến, cho dù hoàn cảnh thương nghiệp phần mềm của quốc nội còn chưa đủ lý tưởng, nhưng bởi chính sách bảo hộ của một số sản nghiệp đặc biệt, tại phân khúc thị trường còn có tương lai rất sáng sủa, chỉ cần chân chính làm tốt công tác, khống chế tốt quy mô, cũng có thể đạt được một mảng sự nghiệp. . .
- Cho dù việc mở lớp mạng máy tính rất bề bộn, tao cũng dành chút thời gian nghiêm túc nghiên cứu qua phần tư liệu đó. Nói thật, tao thật sự có chút lo lắng Vương Hải Túc căn cứ vào phần kế hoạch đó có thể làm ra một mảng sự nghiệp. Như vậy chẳng phải sẽ rất khó coi?
Đỗ Phi nằm thẳng trên bãi cỏ, uống một ngụm bia.
- Có cái gì mà khó coi. Chẳng lẽ nhất định phải thấy được Vương Hải Túc thân bại danh liệt thì mới cao hứng? Tao cũng đâu có ân oán gì với hắn.
Trương Khác cầm l-on bia cạn với Đỗ Phi một cái rồi uống một ngụm, còn liếc nhìn Mông Nhạc.
- Thành lập nhà xưởng phần mềm, trung tâm nghiên cứu & phát triển cùng kiểm tra phần mềm, trung tâm giao lưu học thuật đối ngoại, thành lập công ty hữu hạn cổ phần phần mềm, lấy phương thức nhập cổ phần tài sản vô hình dẫn vào Sở Nghiên cứu phần mềm của Viện hàn lâm Khoa học Trung Quốc, cùng các trường đại học thành lập cơ chế liên hợp nghiên cứu & phát triển cùng bồi dưỡng nhân tài. Trước tiên dựng lên viên khu sản nghiệp phần mềm với bộ khung cơ sở như vậy, sau đó lại lần lượt tiến cử từng xí nghiệp phần mềm vào trong viên khu...
Mông Nhạc quay đầu hỏi Trương Khác:
- Phần kế hoạch này, dù sao tao cũng là người tài sơ học thiển, thật sự nhìn không ra một chút thiếu sót trong đó, thể nói không hề tỳ vết. Tao khó hiểu là, vì sao bản thân Cẩm Hồ không đi làm?
- Đừng có đơn giản phân tán tài nguyên hữu hạn. Tài nguyên mà Cẩm Hồ khan hiếm nhất là nhân viên quản lý cùng nghiên cứu & phát triển trung cao cấp, Cẩm Hồ sẽ không vì một hạng mục không quan hệ tới phương hướng chủ thể mà phân tán những tài nguyên khan hiếm này. Nói đủ dụng tâm hiểm ác thì, nếu trên con đường Vương Hải Túc làm viên khu sản nghiệp phần mềm gặp khó khăn, bởi vì hạng mục viên khu sản nghiệp phần mềm mà tụ tập được một số nhân lực cùng tài nguyên kỹ thuật, Cẩm Hồ sẽ rất cao hứng tiếp thu.
Trương Khác mỉm cười nói:
- Bất kể là công thành danh toại hay là thân bại danh liệt, đều nằm trong lựa chọn của bản thân Vương Hải Túc...
Ở trong mắt Trương Khác, Vương Hải Túc chẳng qua là một quân cờ mà thôi, dùng quân cờ này cũng không phải muốn đạt được mục đích không thể cho ai biết gì, về phần Vương Hải Túc là phúc hay họa thì hoàn toàn dựa vào tạo hóa cá nhân hắn.
Trương Khác nói như vậy, trong lòng lại nghĩ: Phần kế hoạch này một khi cuốn cả Hồ Tôn Khánh, Lâm Tuyết, Cát Kiến Đức vào trong, thậm chí còn khả năng cuốn theo cả nhân vật cứng cỏi như Tiêu Minh Kiến, cục diện tới cùng sẽ phát triển theo phương hướng nào, nó quả thật khiến người chờ mong! Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ném một khúc xương cho họ gặm, cũng có thể không cần nhìn chằm chằm vào Cẩm Hồ mà sủa inh lên nữa!
Lâm Tuyết không biết nhiều lắm đối với hiện trạng phát triển của sản nghiệp phần mềm của quốc nội, dù sao cô ta không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng cô từ chỗ Hồ Tôn Khánh nghe được miêu tả thô sơ giản lược về hạng mục viên khu sản nghiệp phần mềm, liền thấy được trong hạng mục này có một loại tài nguyên khiến cô cực kỳ khát vọng, đó chính là đất.
Căn cứ vào chính sách giúp đỡ của quốc nội đối với các sản nghiệp kỹ thuật cao tân của sản nghiệp phần mềm, xây lên một khu sản nghiệp phần mềm như thế, có thể lấy giá rẻ, thậm chí không ràng buộc từ trong tay chính phủ nhận được đại lượng đất dùng để kiến thiết viên khu.
Cẩm Hồ khởi động kế hoạch Vườn Sồi, làm viên khu sáng nghiệp, bí thư Thành ủy La Quân sảng khoái vung tay, đem xưởng in nhuộm Lệ Phong còn có một nhà xưởng tẩy nhuộm bên cạnh cùng đất đai lấy nửa giá bán cho Cẩm Hồ, ai cũng không thể đưa ra một số lời nói phản đối.
Cẩm Hồ có thể làm như thế, Tinh Điển vì sao không thể làm như thế? Trước tiên lấy danh nghĩa của viên khu sản nghiệp phần mềm giành được đất đai, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp chia cắt khu đất này chuyển dời đến trong tay địa ốc Tinh Điển, rồi dùng cho con đường khác.
Đây mới là nguyên nhân căn bản mà ngày hôm qua Lâm Tuyết khẩn cấp chủ động tìm Vương Hải Túc.
Sáng sớm, Vương Hải Túc liền cầm hai phần hợp đồng bỏ trống chuyển nhượng cổ phần của công ty KH&CN Hải Túc cùng hắn bản kế hoạch hoàn chỉnh của viên khu sản nghiệp phần mềm đi tới địa ốc Tinh Điển tìm Lâm Tuyết.
Mặc dù Vương Hải Túc rất dụng tâm đem một số yếu điểm trong phần kế hoạch đều nói cho Hồ Kim Tinh nghe, nhưng trải qua lời tường thuật của hai nhân sĩ phi chuyên nghiệp Hồ Kim Tinh, Hồ Tôn Khánh, Lâm Tuyết nghe được bản kế hoạch này ít nhiều có chút cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Ngày hôm nay mới là lần đầu tiên Lâm Tuyết thấy được bản kế hoạch hoàn chỉnh này.
Lúc đầu Lâm Tuyết là rất tùy ý lật xem, tùy ý vừa xem, vừa lấy móng tay quệt môi lơ đãng câu dẫn Vương Hải Túc -- cô vẫn có chút hứng thú đối với loại phần tử trí thức như tiến sĩ, giảng viên trường đại học.
Rất nhanh, Lâm Tuyết liền bị bản kế hoạch với cơ cấu rộng lớn, lập ý cao xa hấp dẫn, cho dù xem như một người ngoài nghề Lâm Tuyết cũng có thể nhìn ra giá trị của bản kế hoạch này, ánh mắt nhìn Vương Hải Túc không khỏi thu đi ý vị lẳng lơ.
- Trình độ của bản kế hoạch này có trình độ thế nào, sẽ có nhân sĩ càng chuyên nghiệp đưa ra nhận xét. . .
Lâm Tuyết giơ lên bản kế hoạch trong tay hướng về Vương Hải Túc đang ngồi trên ghế sofa đối diện, Vương Hải Túc còn tưởng rằng Lâm Tuyết muốn cùng hắn đàm luận về bản kế hoạch, vội vàng đứng lên đi tới trước bàn công tác.
Lâm Tuyết đang viết ra tên một người trên giấy, một số điện thoại Bắc Kinh, cũng không ngại để cho Vương Hải Túc thấy được. Sau đó gọi điện thoại thông báo cho trợ lý của cô đi vào, giao cho trợ lý bản báo cáo và tờ giấy:
- Lập tức fax bản tư liệu này đến Bắc Kinh...
Cát Kiến Đức? Vương Hải Túc cảm thấy tên người ghi trên tờ giấy rất quen, nhưng nhất thời nhớ không nổi là ai.
Lâm Tuyết cười, không để ý tới sự nghi hoặc của Vương Hải Túc, liền gọi điện thoại cho Cát Kiến Đức:
- Bản kế hoạch hoàn chỉnh em đã fax qua cho anh rồi. Trước đó Hồ Tôn Khánh nói rất không hoàn chỉnh, anh giúp em xem hoàn chỉnh giúp nhé...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.