Chương 793: Chia tay.
Cảnh Tục
07/03/2015
- Tôi chẳng có hào khí ngút trời như anh, tôi mong đối thủ kẻ nào cũng ngu như heo, tôi đỡ phải đau đầu.
Trương Khác trong lúc nói chuyện cũng luôn tay thái củ cải, nấm hương, thịt gà đâu ra đấy, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
- Vài ngày nữa anh đi Kim Sơn phải không, cho tôi đi với.
- Thế thì tốt quá, cậu cũng biết đấy mụ la sát họ Chu kia không hoan nghênh chúng ta đâu, tôi đi một mình hơi run, có cậu đi theo còn cổ vũ tinh thần cho nhau.
Diệp Kiến Bân khoái chí nói:
- Hay là chúng ta tới sớm đi, tranh thủ lúc cha con Cát Minh Tín chưa đi, thế mới vui.
Nếu không có Trần Phi Dung nhắc nhở thì Trương Khác đã thiếu chút nữa cho đường thay vì muối rồi, đuổi Diệp Kiến Bân đi, chuyên tâm phối hợp cùng Trần Phi Dung làm cơm.
Cơm xong chỉ có Diệp Kiến Bân, Đỗ Phi, Trần Phi Dung, Địch Đan Thanh, Mã Hải Long, cùng Trương Khác, chị em Tôn Tĩnh Hương, tổng cộng tám người ngồi quây quần bên bàn ăn.
Buổi tối Tôn Tĩnh Hương đi với Diệp Kiến Bân, Đỗ Phi bận rộn chuyện công ty, Địch Đan Thanh về phòng chỉnh lý tài liệu, Trương Khác kéo Trần Phi Dung và Tôn Tĩnh Mông lên phòng trà tầng trên cùng tán gẫu.
- Rõ ràng nói đưa tôi về Kiến Nghiệp giải khuây, vừa mới tới nơi đã chuồn mất.
Tôn Tĩnh Mông khoác áo ngồi cuộn mình trên ghế, oán trách chị gái:
- Thực sự hoài nghi mục đích tới đây của chị ấy.
- Ài, toàn là người vô nhân tính.
Trương Khác phụ họa, thấy Tôn Tĩnh Mông có tâm tư than phiền như thế, chắc tâm tình tốt hơn lúc ở Hong Kong nhiều rồi, cũng mừng cho cô:
- Hay tôi đưa cô ra phố đi dạo, chỗ này không đốt lò than ngồi không lạnh lắm.
Lúc này quá yên tĩnh với Tôn Tĩnh Mông không tốt, chẳng bằng đưa cô đi tới chỗ náo nhiệt để phân tán đầu óc, tới 1978 cũng tốt hơn ở đây.
Ngoài trời lác đác tuyết rơi, Tôn Tĩnh Mông còn chưa mở va li, nên khoác áo của Trương Khác, cùng y và Trần Phi Dung đi bộ tới ngõ Học Phủ, trên đường đi nghe Trần Phi Dung kể chuyện lớp bồi dưỡng internet của đám Đỗ Phi.
Tới cửa ngõ, nhìn thấy Tịch Nhược Lâm tay che mặt chạy về phía này, nước mắt long lanh tranh mắt, dưới ánh đèn nhợt nhạt, trông thương tâm vô cùng, còn phía bên kia Vương Hải Túc đang chui vào xe.
Cãi nhau hay là chia tay?
Nhìn thấy cảnh này Trương Khác nảy ra suy nghĩ đó, tính toán không biết có nên tránh đi, sau đó thông báo cho Mông Nhạc tới thu thập tàn cuộc không?
Tịch Nhược Lâm nhìn thấy đám Trương Khác, vội quay người đi không muốn bọn họ nhìn thấy mình khóc, tay vội vàng lau nước mắt, vai run run, trông hết sức tội nghiệp.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Trương Khác không thể coi như không nhìn thấy gì, đi tới trước mặt Tịch Nhược Lâm hỏi:
- Có phải bị tên lưu manh thối tha kia bắt nạt không? Tôi lập tức bảo Mông Nhạc, dẫn vài huynh đệ tới xử lý hắn cho chị hả giận.
Tôn Tĩnh Mông lườm Trương Khác một cái, nhìn tình hình rõ ràng người ta vừa chia tay, y còn cố ý xát muối vào vết thương.
Trương Khác cứ cười lớn hết sức phổi bò, tình cảm là chuyện người ngoài khó xen vào nhất, y có ý lợi dụng Vương Hải Túc, lại lo Tịch Nhược Lâm bị cuốn vào, thấy hai bọn họ chia tay tất nhiên là kết quả lý tưởng nhất.
Kết quả này y cũng dự liệu được rồi, Vương Hải Túc có điều phải che giấu, lại sợ y như hổ, sao không lo Tịch Nhược Lâm vô ý lộ ra cho đám Lâm Tuyết biết? Thời gian qua Vương Hải Túc thậm chí không dám tới ngõ Học Phủ, không dám tiếp xúc với Tịch Nhược Lâm, đủ biết hai bọn họ đã tới hồi kết.
Điều khó chịu nổi nhất có lẽ là lúc bản thân rơi vào cảnh quẫn bách bị người quen nhìn thấy, Tịch Nhược Lâm cố kìm nước mắt thì nước mắt càng nhiều, không so ngừng lại được.
Trương Khác lấm lét nhìn quanh:
- Tôi phải chuồn thôi, nếu người ta hiểu lầm tôi là tên lưu manh thối tha làm chị khóc thì thảm rồi, thanh danh của tôi đủ tệ rồi, không cần làm nó tồi tệ thêm nữa.
Tịch Nhược Lâm phì cười, nước mũi phun cả ra, thế là bản thân cô xấu hổ không khóc nữa.
Trương Khác đứng trên tầng ba của quán nét Sáng Vực, nhìn ô cửa số phía đối diện, bóng dáng gầy gò của Tạ Tử Gia hiện lên cửa sổ, cô đang chuyên tâm làm việc, không chú ý thấy Trương Khác đang quan sát mình.
- Đa phần lúc tao đi rồi bên đó vẫn sáng đèn.
Đỗ Phi nhìn theo hướng Trương Khác, đi tới nói:
- Biết đâu đấy có thé gì đó sẽ làm người khác phải chấn kinh.
Trương Khác gật đầu:
- Chắc chắn rồi, cô ấy rất đáng kỳ vọng đấy.
Trương Khác mỉm cười rời đi, kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn mấy cô gái vây quanh an ủi Tịch Nhược Lâm, an ủi nữ nhân của người khác là chuyện đau khổ nhất, nên Trương Khác giao công tác này cho người khác làm.
Lúc này còn ở văn phòng gần như đều là người thân thiết với Tịch Nhược Lâm, hai cô gái Tôn Tĩnh Mông, Lệnh Tiểu Yến vừa an ủi vừa mắng mỏ Vương Hải Túc, đám con trai bao giờ cũng vô tâm, còn người quỷ dị kéo Mông Nhạc sang một bên chúc mừng.
Mọi người đều không ưa gì tên Vương Túc Hải đó, nhưng lại chẳng thể bảo Tịch Nhược Lâm chia tay hắn, lúc này tất nhiên là thấy phải ăn mừng rồi, mặc dù trông cái dáng vẻ căm phẫn của Mông Nhạc, nhưng có ma mới tin hắn không sướng thầm trong bụng.
- Thế là sao chứ, ngay cả lý do cũng không có...
Lệnh Tiểu Yến tức tối nói:
Trần Phi Dung ngồi bên cạnh Trương Khác cũng phụ họa:
- Đúng là quá đáng.
Trương Khác nói nhỏ với cô:
- Tuyệt đại đa số những người sau khi chia tay đau khổ là vì họ không tìm ra nguyên nhân chia tay, nên cứ vướng mắng trong lòng.
Thấy đám Thời Học Bân mặt mày hớn hở, cười mắng:
- Nơi này đúng là không phải chỗ cho các cô gái vừa chia tay tới, có cái đám này, chỉ làm lòng người ta thêm đau khổ.
Đỗ Phi cười hăng hắc:
- Nếu đem đáp án nói ra, chẳng phải càng tàn nhẫn hơn sao?
- Mày đuổi đám Học Bân đi trước đi, bọn này chuyện tốt không làm, chỉ toàn đổ dầu vào lửa.
Trương Khác đứng dậy đi tới bên cạnh Tịch Nhược Lâm:
- Có đáp án chị có cảm thấy thoải mái hơn không?
- ...
Tịch Nhược Lâm đang gục đầu trên bàn khóc thút thít, nghe vậy ngẩng đầu lên, hai mắt đã xưng đỏ, nghẹn ngào nói:
- Cho dù anh ấy gặp cô gái tốt hơn tôi cũng được, cho dù cảm thấy chán tôi cũng được, dù sao cũng không thể mời tôi ăn cơm như bình thường rồi bảo chia tay, không nói lý do gì hết rồi bỏ đi...
- Nếu đổi lại là tôi, thường vì để đối phương dễ chịu hơn một chút, tôi sẽ nói cho cô ấy lý do không hứng thú nữa .. Chia tay không phải là chuyện trời sập, có lẽ chị cho rằng Vương Hải Túc bay cao rồi, không coi trọng chị nữa, chị cảm thấy bị vứt bỏ nên mới thương tâm? Hoặc có lẽ tình cảm của chị với anh ta sâu tới mức khiến chị không thể chấp nhận được chuyện chia tay?
Trương Khác xé một tờ giấy đưa cho Tịch Nhược Lâm:
- Số điện thoại của Vương Hải Túc là gì? Chị viết đi, chị muốn biết đáp án chứ gì? Tôi bảo anh ta tới trả lời cho chị.
Tịch Nhược Lâm giật mình nhìn Trương Khác, không hiểu vì sao y khẳng định có thể gọi một cái là Vương Hải Túc sẽ tới, do dự một lúc rồi viết số di động của hắn cho Trương Khác.
Đỗ Phi đuổi hết những người không liên quan đi, chỉ còn lại những người thực sự thân thiết với Tịch Nhược Lâm.
Nghe Trương Khác nói vậy, Lệnh Tiểu Yến nghi hoặc:
- Nghe giọng điệu của cậu hình như đã từng vứt bỏ cô gái nào đó một cách vô tình vậy, không biết cô gái ấy là ai thế?
Trương Khác chỉ cười, cầm điện thoại bàn gọi cho Vương Hải Túc.
Điện thoại thông ngay, có lẽ trước kia Tịch Nhược Lâm đã dùng điện thoại công ty gọi cho hắn, Vương Hải Túc cũng nghĩ là cô gọi, bực mình nói:
- Bình tĩnh lại mà suy nghĩ đi, chia tay là tốt cho cô cũng tốt cho tôi .. Tốn thời gian bên nhau chẳng có lợi cho ai hết.
Trương Khác cắt ngang:
- Tôi là Trương Khác, đang ở Sáng Vực, anh có tiện tới đây một chút không?
Trương Khác trong lúc nói chuyện cũng luôn tay thái củ cải, nấm hương, thịt gà đâu ra đấy, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
- Vài ngày nữa anh đi Kim Sơn phải không, cho tôi đi với.
- Thế thì tốt quá, cậu cũng biết đấy mụ la sát họ Chu kia không hoan nghênh chúng ta đâu, tôi đi một mình hơi run, có cậu đi theo còn cổ vũ tinh thần cho nhau.
Diệp Kiến Bân khoái chí nói:
- Hay là chúng ta tới sớm đi, tranh thủ lúc cha con Cát Minh Tín chưa đi, thế mới vui.
Nếu không có Trần Phi Dung nhắc nhở thì Trương Khác đã thiếu chút nữa cho đường thay vì muối rồi, đuổi Diệp Kiến Bân đi, chuyên tâm phối hợp cùng Trần Phi Dung làm cơm.
Cơm xong chỉ có Diệp Kiến Bân, Đỗ Phi, Trần Phi Dung, Địch Đan Thanh, Mã Hải Long, cùng Trương Khác, chị em Tôn Tĩnh Hương, tổng cộng tám người ngồi quây quần bên bàn ăn.
Buổi tối Tôn Tĩnh Hương đi với Diệp Kiến Bân, Đỗ Phi bận rộn chuyện công ty, Địch Đan Thanh về phòng chỉnh lý tài liệu, Trương Khác kéo Trần Phi Dung và Tôn Tĩnh Mông lên phòng trà tầng trên cùng tán gẫu.
- Rõ ràng nói đưa tôi về Kiến Nghiệp giải khuây, vừa mới tới nơi đã chuồn mất.
Tôn Tĩnh Mông khoác áo ngồi cuộn mình trên ghế, oán trách chị gái:
- Thực sự hoài nghi mục đích tới đây của chị ấy.
- Ài, toàn là người vô nhân tính.
Trương Khác phụ họa, thấy Tôn Tĩnh Mông có tâm tư than phiền như thế, chắc tâm tình tốt hơn lúc ở Hong Kong nhiều rồi, cũng mừng cho cô:
- Hay tôi đưa cô ra phố đi dạo, chỗ này không đốt lò than ngồi không lạnh lắm.
Lúc này quá yên tĩnh với Tôn Tĩnh Mông không tốt, chẳng bằng đưa cô đi tới chỗ náo nhiệt để phân tán đầu óc, tới 1978 cũng tốt hơn ở đây.
Ngoài trời lác đác tuyết rơi, Tôn Tĩnh Mông còn chưa mở va li, nên khoác áo của Trương Khác, cùng y và Trần Phi Dung đi bộ tới ngõ Học Phủ, trên đường đi nghe Trần Phi Dung kể chuyện lớp bồi dưỡng internet của đám Đỗ Phi.
Tới cửa ngõ, nhìn thấy Tịch Nhược Lâm tay che mặt chạy về phía này, nước mắt long lanh tranh mắt, dưới ánh đèn nhợt nhạt, trông thương tâm vô cùng, còn phía bên kia Vương Hải Túc đang chui vào xe.
Cãi nhau hay là chia tay?
Nhìn thấy cảnh này Trương Khác nảy ra suy nghĩ đó, tính toán không biết có nên tránh đi, sau đó thông báo cho Mông Nhạc tới thu thập tàn cuộc không?
Tịch Nhược Lâm nhìn thấy đám Trương Khác, vội quay người đi không muốn bọn họ nhìn thấy mình khóc, tay vội vàng lau nước mắt, vai run run, trông hết sức tội nghiệp.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Trương Khác không thể coi như không nhìn thấy gì, đi tới trước mặt Tịch Nhược Lâm hỏi:
- Có phải bị tên lưu manh thối tha kia bắt nạt không? Tôi lập tức bảo Mông Nhạc, dẫn vài huynh đệ tới xử lý hắn cho chị hả giận.
Tôn Tĩnh Mông lườm Trương Khác một cái, nhìn tình hình rõ ràng người ta vừa chia tay, y còn cố ý xát muối vào vết thương.
Trương Khác cứ cười lớn hết sức phổi bò, tình cảm là chuyện người ngoài khó xen vào nhất, y có ý lợi dụng Vương Hải Túc, lại lo Tịch Nhược Lâm bị cuốn vào, thấy hai bọn họ chia tay tất nhiên là kết quả lý tưởng nhất.
Kết quả này y cũng dự liệu được rồi, Vương Hải Túc có điều phải che giấu, lại sợ y như hổ, sao không lo Tịch Nhược Lâm vô ý lộ ra cho đám Lâm Tuyết biết? Thời gian qua Vương Hải Túc thậm chí không dám tới ngõ Học Phủ, không dám tiếp xúc với Tịch Nhược Lâm, đủ biết hai bọn họ đã tới hồi kết.
Điều khó chịu nổi nhất có lẽ là lúc bản thân rơi vào cảnh quẫn bách bị người quen nhìn thấy, Tịch Nhược Lâm cố kìm nước mắt thì nước mắt càng nhiều, không so ngừng lại được.
Trương Khác lấm lét nhìn quanh:
- Tôi phải chuồn thôi, nếu người ta hiểu lầm tôi là tên lưu manh thối tha làm chị khóc thì thảm rồi, thanh danh của tôi đủ tệ rồi, không cần làm nó tồi tệ thêm nữa.
Tịch Nhược Lâm phì cười, nước mũi phun cả ra, thế là bản thân cô xấu hổ không khóc nữa.
Trương Khác đứng trên tầng ba của quán nét Sáng Vực, nhìn ô cửa số phía đối diện, bóng dáng gầy gò của Tạ Tử Gia hiện lên cửa sổ, cô đang chuyên tâm làm việc, không chú ý thấy Trương Khác đang quan sát mình.
- Đa phần lúc tao đi rồi bên đó vẫn sáng đèn.
Đỗ Phi nhìn theo hướng Trương Khác, đi tới nói:
- Biết đâu đấy có thé gì đó sẽ làm người khác phải chấn kinh.
Trương Khác gật đầu:
- Chắc chắn rồi, cô ấy rất đáng kỳ vọng đấy.
Trương Khác mỉm cười rời đi, kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn mấy cô gái vây quanh an ủi Tịch Nhược Lâm, an ủi nữ nhân của người khác là chuyện đau khổ nhất, nên Trương Khác giao công tác này cho người khác làm.
Lúc này còn ở văn phòng gần như đều là người thân thiết với Tịch Nhược Lâm, hai cô gái Tôn Tĩnh Mông, Lệnh Tiểu Yến vừa an ủi vừa mắng mỏ Vương Hải Túc, đám con trai bao giờ cũng vô tâm, còn người quỷ dị kéo Mông Nhạc sang một bên chúc mừng.
Mọi người đều không ưa gì tên Vương Túc Hải đó, nhưng lại chẳng thể bảo Tịch Nhược Lâm chia tay hắn, lúc này tất nhiên là thấy phải ăn mừng rồi, mặc dù trông cái dáng vẻ căm phẫn của Mông Nhạc, nhưng có ma mới tin hắn không sướng thầm trong bụng.
- Thế là sao chứ, ngay cả lý do cũng không có...
Lệnh Tiểu Yến tức tối nói:
Trần Phi Dung ngồi bên cạnh Trương Khác cũng phụ họa:
- Đúng là quá đáng.
Trương Khác nói nhỏ với cô:
- Tuyệt đại đa số những người sau khi chia tay đau khổ là vì họ không tìm ra nguyên nhân chia tay, nên cứ vướng mắng trong lòng.
Thấy đám Thời Học Bân mặt mày hớn hở, cười mắng:
- Nơi này đúng là không phải chỗ cho các cô gái vừa chia tay tới, có cái đám này, chỉ làm lòng người ta thêm đau khổ.
Đỗ Phi cười hăng hắc:
- Nếu đem đáp án nói ra, chẳng phải càng tàn nhẫn hơn sao?
- Mày đuổi đám Học Bân đi trước đi, bọn này chuyện tốt không làm, chỉ toàn đổ dầu vào lửa.
Trương Khác đứng dậy đi tới bên cạnh Tịch Nhược Lâm:
- Có đáp án chị có cảm thấy thoải mái hơn không?
- ...
Tịch Nhược Lâm đang gục đầu trên bàn khóc thút thít, nghe vậy ngẩng đầu lên, hai mắt đã xưng đỏ, nghẹn ngào nói:
- Cho dù anh ấy gặp cô gái tốt hơn tôi cũng được, cho dù cảm thấy chán tôi cũng được, dù sao cũng không thể mời tôi ăn cơm như bình thường rồi bảo chia tay, không nói lý do gì hết rồi bỏ đi...
- Nếu đổi lại là tôi, thường vì để đối phương dễ chịu hơn một chút, tôi sẽ nói cho cô ấy lý do không hứng thú nữa .. Chia tay không phải là chuyện trời sập, có lẽ chị cho rằng Vương Hải Túc bay cao rồi, không coi trọng chị nữa, chị cảm thấy bị vứt bỏ nên mới thương tâm? Hoặc có lẽ tình cảm của chị với anh ta sâu tới mức khiến chị không thể chấp nhận được chuyện chia tay?
Trương Khác xé một tờ giấy đưa cho Tịch Nhược Lâm:
- Số điện thoại của Vương Hải Túc là gì? Chị viết đi, chị muốn biết đáp án chứ gì? Tôi bảo anh ta tới trả lời cho chị.
Tịch Nhược Lâm giật mình nhìn Trương Khác, không hiểu vì sao y khẳng định có thể gọi một cái là Vương Hải Túc sẽ tới, do dự một lúc rồi viết số di động của hắn cho Trương Khác.
Đỗ Phi đuổi hết những người không liên quan đi, chỉ còn lại những người thực sự thân thiết với Tịch Nhược Lâm.
Nghe Trương Khác nói vậy, Lệnh Tiểu Yến nghi hoặc:
- Nghe giọng điệu của cậu hình như đã từng vứt bỏ cô gái nào đó một cách vô tình vậy, không biết cô gái ấy là ai thế?
Trương Khác chỉ cười, cầm điện thoại bàn gọi cho Vương Hải Túc.
Điện thoại thông ngay, có lẽ trước kia Tịch Nhược Lâm đã dùng điện thoại công ty gọi cho hắn, Vương Hải Túc cũng nghĩ là cô gọi, bực mình nói:
- Bình tĩnh lại mà suy nghĩ đi, chia tay là tốt cho cô cũng tốt cho tôi .. Tốn thời gian bên nhau chẳng có lợi cho ai hết.
Trương Khác cắt ngang:
- Tôi là Trương Khác, đang ở Sáng Vực, anh có tiện tới đây một chút không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.