Chương 951: Con bướm cực to(1)
Cảnh Tục
19/06/2015
Người bị bắt gian thanh thản, người bắt gian lại trong lòng sợ hãi. Vệ Lan cả đêm né tránh ánh mắt của Trương Khác, còn nói muốn dọn ra khỏi phòng Trương Khác, dọn xuống lầu ở với Địch Đan Thanh.
Vệ Lan cùng Đan Thanh quan hệ thân mật. Người bên ngoài cũng không khả nghi. Vệ Lan từ trên lầu dọn xuống dưới lầu cũng là bình thường, cả hai gian phòng cũng không có ai nghi vấn gì. Trương Khác lại biết Vệ Lan là muốn né tránh mình, hay là muốn đi xem Địch Đan Thanh?
Trương Khác cũng không rảnh suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Vệ Lan không lộ ra sơ hở là được, người khác cũng không thể nhìn ra manh mối gì.
Khi Lý Hinh Dư chạy tới ăn cơm, đã bỏ quên áo khoác ở thư viện của ĐH Sư phạm, đợi lát nữa trở lại cô phải về thư viện ĐH Sư phạm lấy áo khoác trước.
Liên hoan kết thúc, Lý Hinh Dư đứng dậy muốn cáo từ trước, Tô Nhất Đình nói:
- Cô một mình trở lại ĐH Sư phạm sao? Buổi chiều nghe nói có mấy tên biến thái thường lui tới tại tây môn, không biết đã bị bắt chưa, hay là cô đi cùng với người khác trở về đi?
Làng đại học hồ Yến Quy có thể tụ tập học sinh tinh anh của thế hệ này, có tài ắt có tật, nhiều người thông minh như vậy tụ lại với nhau, thỉnh thoảng chui ra mấy tên biến thái đó là việc rất bình thường.
ĐH Đông Hải đã từng liên tục nhiều năm có người ở núi Hợp Hoan thắt cổ tự sát, nhưng các cặp nam nữ sinh đến núi Hợp Hoan yêu đương vụng trộm lại không hề kiêng kỵ việc này.
Cẩm Hồ tài trợ ĐH Đông Hải làm công trình thắp sáng núi Hợp Hoan, từ đỉnh núi đến chân núi phủ kín ánh đèn, núi Hợp Hoan không còn được nhóm tự sát, yêu đương vụng trộm hoan nghênh nữa, nhưng vào kỳ nghỉ hè, sâu trong rừng trúc phía bắc trường lại có hai tiến sĩ của khoa triết học thắt cổ tự sát, thi thể mãi đến sau khi khai giảng mới được phát hiện.
Trương Khác bị ép buộc có thể nói là phạm tội có dự mưu, là việc tuyệt đối không thể tránh được. Nhưng chỉ một việc ngẫu nhiên như thế lại khiến mọi người giảm niềm tin đối với vấn đề trị an của ngõ Học Phủ.
Tây môn của ĐH Sư phạm nằm sát bên ngõ Học Phủ, từ tây môn đi vào có một khu rừng, lúc này chính là thời điểm để thanh niên nam nữ hẹn hò ve vãn nhau trong rừng, nếu như lúc này còn lo lắng đi con đường đó có nguy hiểm, vậy sau này cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi nhà một mình nữa.
Lý Hinh Dư cũng không phải lo lắng cái gì, chỉ là bị Tô Nhất Đình nhắc như thế, nam sinh đang ngồi nếu như không chủ động biểu thị một chút, vậy quá không có khí khái nam tử rồi.
Có thể đi cùng Lý Hinh Dư về ĐH Sư phạm lấy đồ, nhóm Thời Học Bân, Thi Tân Phi hận không thể sắn tay áo đánh một trận để tranh đoạt cơ hội này, chỉ tiếc Tô Nhất Đình vừa nói, Lý Hinh Dư rất tự nhiên đưa ánh mắt sang người Trương Khác.
- Ừm...
Trương Khác đang nhét điếu thuốc vào trong miệng, thấy ánh mắt trong suốt của Lý Hinh Dư nhìn qua, y tự nhiên gật đầu đáp ứng:
- Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cô.
Địch Đan Thanh, Tôn Tĩnh Mông vẻ mặt đều rất tự nhiên, không cảm thấy Trương Khác đi cùng Lý Hinh Dư về ĐH Sư phạm lấy đồ là có gì không thích hợp, nhưng ánh mắt Vệ Lan lại dại ra nhìn chằm chằm chỗ giữa Lý Hinh Dư cùng Trương Khác hết vài giây.
Trương Khác cùng Lý Hinh Dư đi trước, những người khác cũng đều có chuyện riêng, ra khỏi nhà hàng liền giải tán.
Vệ Lan nói muốn đi theo Địch Đan Thanh về ở chung, mà chỉ cần trong nhà của Địch Đan Thanh dọn ra một phòng là được rồi, cô cùng Địch Đan Thanh về khu chung cư trước, đi ở trên đường có vẻ tâm tư nặng nề.
- Lý Hinh Dư đẹp như thế, body lại gợi cảm, bất cứ người đàn ông nào đơn độc ở chung với cổ cũng sẽ tâm viên ý mã thôi. Chỉ ngoại trừ sinh lý hoặc là tâm lý không bình thường.
Đi vào tiểu khu, Địch Đan Thanh đột nhiên cười nói với Vệ Lan:
- Em nói có đúng không?
Vệ Lan rất khó hiểu vì sao vừa rồi Địch Đan Thanh có thể tỉnh bơ, chỉ là cô lại không tiện đi đánh giá cái gì.
- Em cảm thấy giữa nam và nữ có thể có tình bạn thuần khiết không?
Địch Đan Thanh cười hỏi Vệ Lan, lại giống như tự hỏi tự trả lời:
- Vấn đề này hỏi em cũng như không hỏi. Toàn bộ đàn ông vây quanh em hầu như đều hướng tới gương mặt như yêu tinh này. Em tin tưởng có tình bạn thuần khiết mới là quái lạ đấy. Nói thật chứ, chị cũng không tin lắm.
- Chị muốn nói cái gì?
Vệ Lan khó hiểu nhìn Địch Đan Thanh, làm cho cô ý nghĩ loạn lên rồi.
- Trương Khác muốn nói giữa cậu ta và Lý Hinh Dư tồn tại tình bạn vĩ đại thuần khiết, chắc coi chúng ta như đồ bỏ đi, ngày đó cậu ta bị Trì Tá Tú Tàng của Mitsui nhốt trong phòng người ta, có trời mới tin không xảy ra chuyện gì...
Địch Đan Thanh cười nói:
- Nhưng mà, Lý Hinh Dư là một trong những người thừa kế của SamSung, SamSung có thể nói là một trong những mục tiêu phát triển của Cẩm Hồ vào tương lai. Nghiên cứu đối với SamSung càng thấu triệt, thì càng có thể làm cho Cẩm Hồ bớt được đi đường vòng. Đơn thuần đứng ở góc độ trợ lý mà nói, Trương Khác phát triển tình bạn cùng Lý Hinh Dư là có lợi rất lớn. Mà có thể hy vọng xa vời Trương Khác ký thác tình cảm trên người một nữ nhân sao? Nếu như mình còn có hy vọng như vậy mới gọi là bi kịch đấy.
Địch Đan Thanh nhớ tới Vãn Tình nhìn rõ chuyện giữa cô và Trương Khác nhưng không chú ý chút nào, đại khái chỉ có người nhân sinh trải qua phong phú mới có thể có thái độ rộng rãi đối với chuyện tình cảm nam nữ.
Đây không phải nhận mệnh, mà là biết niềm vui bản thân yêu cầu là cái gì, sẽ không hy vọng xa vời phần sung sướng không nên thuộc về mình đó. Lẽ nào chiếm lấy tất cả tình cảm của một người nam nhân thì mới gọi là hạnh phúc? Địch Đan Thanh đứng đó, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng vỗ má Vệ Lan:
- Em thì lại khác, nhân sinh của em còn rất rộng.
Vệ Lan lại không thể lý giải được ý nghĩ của Địch Đan Thanh.
--------------------------
Ánh trăng mọc lên, ánh sáng đèn đường không át nổi ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rặng cây ngô đồng, vẽ ra bóng người trông rất mơ hồ, khiến cho bóng đêm càng thêm mỏng manh, cũng rất cảm tính.
Trương Khác đi cùng Lý Hinh Dư trở về thư viện của ĐH Sư phạm lấy cái áo khoác mà buổi chiều cô bỏ quên.
Lý Hinh Dư chỉ mặc một chiếc áo len tím bó sát người, cô hai tay ôm trước ngực, khiến cho đôi gò bồng đảo của cô nhìn qua không quá bắt mắt. Vòng eo thon nhỏ, cặp mông lại rất căng tròn, đường cong khoa trương mà có một loại gợi cảm đến cực hạn.
Trương Khác không thuận tiện trực tiếp nhìn eo mông của Lý Hinh Dư, nhưng khi đi tới dưới hai cây đèn đường, cái bóng cũng nổi bật lên đường cong. Suốt một đường đi, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt người khác.
Vệ Lan cùng Đan Thanh quan hệ thân mật. Người bên ngoài cũng không khả nghi. Vệ Lan từ trên lầu dọn xuống dưới lầu cũng là bình thường, cả hai gian phòng cũng không có ai nghi vấn gì. Trương Khác lại biết Vệ Lan là muốn né tránh mình, hay là muốn đi xem Địch Đan Thanh?
Trương Khác cũng không rảnh suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Vệ Lan không lộ ra sơ hở là được, người khác cũng không thể nhìn ra manh mối gì.
Khi Lý Hinh Dư chạy tới ăn cơm, đã bỏ quên áo khoác ở thư viện của ĐH Sư phạm, đợi lát nữa trở lại cô phải về thư viện ĐH Sư phạm lấy áo khoác trước.
Liên hoan kết thúc, Lý Hinh Dư đứng dậy muốn cáo từ trước, Tô Nhất Đình nói:
- Cô một mình trở lại ĐH Sư phạm sao? Buổi chiều nghe nói có mấy tên biến thái thường lui tới tại tây môn, không biết đã bị bắt chưa, hay là cô đi cùng với người khác trở về đi?
Làng đại học hồ Yến Quy có thể tụ tập học sinh tinh anh của thế hệ này, có tài ắt có tật, nhiều người thông minh như vậy tụ lại với nhau, thỉnh thoảng chui ra mấy tên biến thái đó là việc rất bình thường.
ĐH Đông Hải đã từng liên tục nhiều năm có người ở núi Hợp Hoan thắt cổ tự sát, nhưng các cặp nam nữ sinh đến núi Hợp Hoan yêu đương vụng trộm lại không hề kiêng kỵ việc này.
Cẩm Hồ tài trợ ĐH Đông Hải làm công trình thắp sáng núi Hợp Hoan, từ đỉnh núi đến chân núi phủ kín ánh đèn, núi Hợp Hoan không còn được nhóm tự sát, yêu đương vụng trộm hoan nghênh nữa, nhưng vào kỳ nghỉ hè, sâu trong rừng trúc phía bắc trường lại có hai tiến sĩ của khoa triết học thắt cổ tự sát, thi thể mãi đến sau khi khai giảng mới được phát hiện.
Trương Khác bị ép buộc có thể nói là phạm tội có dự mưu, là việc tuyệt đối không thể tránh được. Nhưng chỉ một việc ngẫu nhiên như thế lại khiến mọi người giảm niềm tin đối với vấn đề trị an của ngõ Học Phủ.
Tây môn của ĐH Sư phạm nằm sát bên ngõ Học Phủ, từ tây môn đi vào có một khu rừng, lúc này chính là thời điểm để thanh niên nam nữ hẹn hò ve vãn nhau trong rừng, nếu như lúc này còn lo lắng đi con đường đó có nguy hiểm, vậy sau này cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi nhà một mình nữa.
Lý Hinh Dư cũng không phải lo lắng cái gì, chỉ là bị Tô Nhất Đình nhắc như thế, nam sinh đang ngồi nếu như không chủ động biểu thị một chút, vậy quá không có khí khái nam tử rồi.
Có thể đi cùng Lý Hinh Dư về ĐH Sư phạm lấy đồ, nhóm Thời Học Bân, Thi Tân Phi hận không thể sắn tay áo đánh một trận để tranh đoạt cơ hội này, chỉ tiếc Tô Nhất Đình vừa nói, Lý Hinh Dư rất tự nhiên đưa ánh mắt sang người Trương Khác.
- Ừm...
Trương Khác đang nhét điếu thuốc vào trong miệng, thấy ánh mắt trong suốt của Lý Hinh Dư nhìn qua, y tự nhiên gật đầu đáp ứng:
- Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cô.
Địch Đan Thanh, Tôn Tĩnh Mông vẻ mặt đều rất tự nhiên, không cảm thấy Trương Khác đi cùng Lý Hinh Dư về ĐH Sư phạm lấy đồ là có gì không thích hợp, nhưng ánh mắt Vệ Lan lại dại ra nhìn chằm chằm chỗ giữa Lý Hinh Dư cùng Trương Khác hết vài giây.
Trương Khác cùng Lý Hinh Dư đi trước, những người khác cũng đều có chuyện riêng, ra khỏi nhà hàng liền giải tán.
Vệ Lan nói muốn đi theo Địch Đan Thanh về ở chung, mà chỉ cần trong nhà của Địch Đan Thanh dọn ra một phòng là được rồi, cô cùng Địch Đan Thanh về khu chung cư trước, đi ở trên đường có vẻ tâm tư nặng nề.
- Lý Hinh Dư đẹp như thế, body lại gợi cảm, bất cứ người đàn ông nào đơn độc ở chung với cổ cũng sẽ tâm viên ý mã thôi. Chỉ ngoại trừ sinh lý hoặc là tâm lý không bình thường.
Đi vào tiểu khu, Địch Đan Thanh đột nhiên cười nói với Vệ Lan:
- Em nói có đúng không?
Vệ Lan rất khó hiểu vì sao vừa rồi Địch Đan Thanh có thể tỉnh bơ, chỉ là cô lại không tiện đi đánh giá cái gì.
- Em cảm thấy giữa nam và nữ có thể có tình bạn thuần khiết không?
Địch Đan Thanh cười hỏi Vệ Lan, lại giống như tự hỏi tự trả lời:
- Vấn đề này hỏi em cũng như không hỏi. Toàn bộ đàn ông vây quanh em hầu như đều hướng tới gương mặt như yêu tinh này. Em tin tưởng có tình bạn thuần khiết mới là quái lạ đấy. Nói thật chứ, chị cũng không tin lắm.
- Chị muốn nói cái gì?
Vệ Lan khó hiểu nhìn Địch Đan Thanh, làm cho cô ý nghĩ loạn lên rồi.
- Trương Khác muốn nói giữa cậu ta và Lý Hinh Dư tồn tại tình bạn vĩ đại thuần khiết, chắc coi chúng ta như đồ bỏ đi, ngày đó cậu ta bị Trì Tá Tú Tàng của Mitsui nhốt trong phòng người ta, có trời mới tin không xảy ra chuyện gì...
Địch Đan Thanh cười nói:
- Nhưng mà, Lý Hinh Dư là một trong những người thừa kế của SamSung, SamSung có thể nói là một trong những mục tiêu phát triển của Cẩm Hồ vào tương lai. Nghiên cứu đối với SamSung càng thấu triệt, thì càng có thể làm cho Cẩm Hồ bớt được đi đường vòng. Đơn thuần đứng ở góc độ trợ lý mà nói, Trương Khác phát triển tình bạn cùng Lý Hinh Dư là có lợi rất lớn. Mà có thể hy vọng xa vời Trương Khác ký thác tình cảm trên người một nữ nhân sao? Nếu như mình còn có hy vọng như vậy mới gọi là bi kịch đấy.
Địch Đan Thanh nhớ tới Vãn Tình nhìn rõ chuyện giữa cô và Trương Khác nhưng không chú ý chút nào, đại khái chỉ có người nhân sinh trải qua phong phú mới có thể có thái độ rộng rãi đối với chuyện tình cảm nam nữ.
Đây không phải nhận mệnh, mà là biết niềm vui bản thân yêu cầu là cái gì, sẽ không hy vọng xa vời phần sung sướng không nên thuộc về mình đó. Lẽ nào chiếm lấy tất cả tình cảm của một người nam nhân thì mới gọi là hạnh phúc? Địch Đan Thanh đứng đó, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng vỗ má Vệ Lan:
- Em thì lại khác, nhân sinh của em còn rất rộng.
Vệ Lan lại không thể lý giải được ý nghĩ của Địch Đan Thanh.
--------------------------
Ánh trăng mọc lên, ánh sáng đèn đường không át nổi ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rặng cây ngô đồng, vẽ ra bóng người trông rất mơ hồ, khiến cho bóng đêm càng thêm mỏng manh, cũng rất cảm tính.
Trương Khác đi cùng Lý Hinh Dư trở về thư viện của ĐH Sư phạm lấy cái áo khoác mà buổi chiều cô bỏ quên.
Lý Hinh Dư chỉ mặc một chiếc áo len tím bó sát người, cô hai tay ôm trước ngực, khiến cho đôi gò bồng đảo của cô nhìn qua không quá bắt mắt. Vòng eo thon nhỏ, cặp mông lại rất căng tròn, đường cong khoa trương mà có một loại gợi cảm đến cực hạn.
Trương Khác không thuận tiện trực tiếp nhìn eo mông của Lý Hinh Dư, nhưng khi đi tới dưới hai cây đèn đường, cái bóng cũng nổi bật lên đường cong. Suốt một đường đi, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.