Chương 1160: Cục diện bế tắc sắp phá giải
Cảnh Tục
05/08/2015
Trần Kỳ Bân bị người của Kỷ ủy dẫn đi cũng không tạo ra phong ba quá lớn. Ngoại trừ Đỗ Phi nhìn có chút hả hê đi báo tin, ngay từ đầu cũng không có ai tận lực truyền tin tức tới tai Trương Khác. Từ trên biểu hiện, Trần Kỳ Bân cùng Cẩm Hồ cũng không có quan hệ gì. Chút ân oán này xảy ra tại vườn trường tranh cường đấu thắng, tranh giành tình nhân, cũng sẽ không được người khác coi trọng. Muốn nói náo nhiệt, đó cũng là bên trong hệ thống giáo dục tỉnh rất náo nhiệt.
Sở trưởng Mã Uân đã sắp khỏi bệnh. Sở phó Trần Kỳ Bân xem như nhân tuyển sở trưởng đứng đầu, tại thời khắc mấu chốt đột nhiên bị Kỷ ủy dẫn đi tra hỏi, tự nhiên có thể khơi nên rất nhiều đề tài, hình như càng làm cho người nguyện ý tin tưởng tham quan trong nước sa lưới chỉ là thất bại trong đấu tranh chính trị gây nên.
Có lẽ trà dư tửu hậu, có người sẽ lấy việc này để tán gẫu, khi phát hiện chưa tiến thêm một bước. Nhưng sẽ không có người vào lúc Trương Khác về Hải Châu nghỉ phép đặc biệt gọi điện thoại nói việc này.
Trương Khác cũng không lo lắng, cùng Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung nghỉ phép tại Hải Châu, khoảng 10 ngày sau khi Kỳ Bân bị song quy mới có người nhắc việc này với y. Tuy nhiên không phải vì vụ án của Trần Kỳ Bân liên lụy đến vấn đề của KHCN Hải Túc, mà là liên lụy đến phó tỉnh trưởng phân quản Sở giáo dục tỉnh Đông Hải.
Một vụ án liên lụy đến phó tỉnh trưởng, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác. Nói không chừng sẽ khiến cao tầng tỉnh Đông Hải chấn động. Sau khi Trương Khác mới biết được tin tức từ chỗ Lục Văn Phu, Tống Bồi Minh lại tới cửa nói đến việc này.
- Nghe đâu Trần Kỳ Bân vừa mới song quy từng tặng cho phó tỉnh trưởng Lý bút ngòi vàng. Hy vọng phó tỉnh trưởng Lý có thể vào lúc trong tỉnh xác định nhân tuyển sở trưởng Sở Giáo dục nói giúp hắn.
Tống Bồi Minh nhìn cây bút ngòi vàng đặt trên bàn của Trương Khác, hắn cầm lên nhìn một chút: - Nghe người khác miêu tả, bút của Trần Kỳ Bân kiểu giống như cây này. Cậu mua cây này bao nhiêu...
- Cây bút này à. Trương Khác gãi gãi đầu: - Lần trước lúc tại Hồng Kông mua đống đồ, cũng đã quên mua bao nhiêu rồi, chỉ biết số lượng toàn cầu chỉ có 99 cây. Chắc giá sẽ không rẻ.
- Cũng chỉ có người như cậu mới xa xỉ đến mức không quan tâm cây bút này trị giá bao nhiêu tiền. Tôi không biết có phải cùng một kiểu hay không. Cây bút Trần Kỳ Bân tặng cho phó tỉnh trưởng Lý có người nói giá trị 50.000 USD. Phó tỉnh trưởng Lý này cũng thần thông quảng đại thật. Trần Kỳ Bân vừa mới xảy ra vấn đề, hắn liền chủ động tìm Tỉnh ủy phản ánh việc nhận quà, nộp cây bút đó cho Tỉnh ủy xử lý, công bố lúc đó hắn chỉ xem như lễ vật bình thường, không biết cây bút đó quý giá thế nào.
Tống Bồi Minh cầm cây bút ngòi vàng trong tay tỉ mỉ thưởng thức, nhìn nắp bút có khảm một viên phỉ thúy màu xanh biếc, linh quang chớp động, kẹp bút khảm 19 viên hồng ngọc, cả cán bút đều là vàng 18k chế thành, trên thân bút khắc văn tự Latin. Nhìn một lúc, hắn đặt lại bút lên bàn, còn nói thêm: - Có lẽ không ai hy vọng vụ án của Trần Kỳ Bân sẽ liên lụy tới quan viên cấp bậc như phó tỉnh trưởng. Nhưng nếu đã liên lụy, có lẽ sẽ không bỏ mặc.
- Cũng thiệt thòi cho vị phó tỉnh trưởng Lý này có thể một mực chắc chắn lúc đó chỉ nhận nó xem như lễ vật bình thường.
Trương Khác cười cười: - Nếu không có vấn đề nghiêm trọng gì khác, Tỉnh ủy hẳn là sẽ không làm lớn chuyện này. Tuy nhiên không có khả năng hàm hồ cho qua, chỉ tạm thời không có ý kiến xử lý thống nhất gì thôi. Chú cũng rõ ràng, Giang Mẫn Chi vừa đến Đông Hải đảm nhiệm tỉnh trưởng chưa đến mấy tháng, có cơ hội động đến ban thành viên của Chính phủ tỉnh, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đương nhiên rồi, cho dù trước mắt là một cơ hội cực kỳ tốt, hắn cũng không có khả năng biểu hiện quá bức thiết. Mặt khác, Lý Viễn Hồ cũng sẽ không ở trên vấn đề đơn giản tỏ thái độ. Hắn vừa mới đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, ban của Chính phủ tỉnh là hắn mang theo trước đó, trong nội tâm hắn có thể không hy vọng ban thành viên của Chính phủ tỉnh xảy ra vấn đề gì, nhưng hắn lại lo lắng phía sau vị phó tỉnh trưởng Lý này còn có vấn đề càng nghiêm trọng hơn còn chưa giao phó. . . Mà chuyện này quả thật khiến người đau đầu. Trước đó ai cũng không nghĩ đến vụ án của Trần Kỳ Bân lại sẽ liên lụy tới một phó tỉnh trưởng. Có lẽ các quan viên của Kỷ ủy tỉnh phụ trách vụ án này cũng sợ đến toát mồ hôi rồi!
Tống Bồi Minh cười cười, hắn đã quá quen thuộc với các quy tắc ngầm trong quan trường. Mặc dù tạm thời không có ý kiến xử lý thống nhất gì, các bộ môn có liên quan sẽ tiến thêm một bước điều tra trên người vị phó tỉnh trưởng Lý còn có các vấn đề càng nghiêm trọng khác hay không.
Nhưng không quản cuối cùng hèo rơi vào trên người phó tỉnh trưởng Lý là nặng hay nhẹ, Tỉnh ủy hơn phân nửa sẽ không để hắn ngồi trên cái ghế phó tỉnh trưởng đó nữa. Có lẽ vì phối hợp điều tra, sẽ lập tức điều hắn ra khỏi vị trí phó tỉnh trưởng. Rất nhiều người, bao gồm Tống Bồi Minh, cũng không phải quan tâm đến số phận nhân sinh của vị phó tỉnh trưởng Lý này, mà là quan tâm vị trí phó tỉnh trưởng sắp bỏ trống.
Tống Bồi Minh do dự một hồi mới nói: - Lưu Văn Đào cùng Giang Mẫn Chi đều xuất thân Bộ uỷ TW, Giang Mẫn Chi đến Đông Hải, Lưu Văn Đào từng bái phỏng hắn vài lần. Vụ án lần này sau khi liên lụy cả phó tỉnh trưởng Lý vào, ngày hôm nay Lưu Văn Đào lại mượn cớ đi Kiến Nghiệp rồi...
- A. . . Trương Khác khẽ lên tiếng, mày hơi nhăn lại: - Có lẽ không chỉ đơn giản là cùng xuất thân từ Bộ uỷ TW.
Lưu Văn Đào xuất thân Ủy ban kế hoạch phát triển, Giang Mẫn Chi xuất thân Uỷ ban Mậu dịch kinh tế, là hai bộ ủy có liên hệ mật thiết nhất của TW. Trước khi Giang Mẫn Chi đảm nhiệm phó chủ nhiệm Uỷ ban Mậu dịch kinh tế, cũng trường kỳ đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Kế ủy, vốn là tiền thân của Ủy ban Kế hoạch Phát triển.
Sau khi Triệu Tể Đông chủ quyền Quốc vụ viện, tiến hành cải cách mạnh mẽ Bộ uỷ TW, Giang Mẫn Chi mới điều chỉnh đến Uỷ ban Mậu dịch kinh tế đảm nhiệm phó chủ nhiệm. Cho dù hai người trong Bộ uỷ TW không thuộc về cùng một phe phái, nhưng đều đến địa phương nhậm chức, ít nhiều cũng sẽ có ý nghĩ giúp đỡ lẫn nhau.
Tống Bồi Minh cười nói: - Hắn muốn luồn cúi Giang Mẫn Chi, thì cứ để hắn luồn cúi đi.
Mặc dù nói chức quyền của bí thư Thành ủy không thua gì một phó tỉnh trưởng bình thường, nhưng Lưu Văn Đào đến Hải Châu đảm nhiệm bí thư Thành ủy, đó là con chuột trong ống bễ, hai đầu bị kín hơi. Cái ghế bí thư Thành ủy hắn làm rất không thoải mái. Trong mắt hắn có cơ hội còn không bằng nhảy ra khỏi Hải Châu đổi lại hoàn cảnh phát triển khác càng rộng rãi hơn.
Nếu như Lưu Văn Đào muốn nhảy ra khỏi Hải Châu, Giang Mẫn Chi cũng có khả năng ủng hộ hắn đến trong tỉnh đảm nhiệm phó tỉnh trưởng.
Trước đó đều nói Lưu Văn Đào là quan viên Nghiêm gia Hoành Tín ủng hộ đến địa phương để phát triển, nhưng Lưu Văn Đào đến Hải Châu, Hoành Tín tại Hải Châu ngoại trừ nuốt địa ốc Cẩm Thành vào bụng, cũng không có dũng khí ở trước mặt Cẩm Hồ làm đại động tác gì khác.
Biểu hiện của Lưu Văn Đào tại Hải Châu cũng tương đối thành thật. Có lẽ trong lòng Lưu Văn Đào ít nhiều có chút cảm giác bị Nghiêm gia vứt bỏ, lúc này lại nói Lưu Văn Đào là quan viên Nghiêm gia kiên định ủng hộ, sợ Giang Mẫn Chi cũng chưa hẳn sẽ tin tưởng.
Lưu Văn Đào ngược lại đi dựa vào Giang Mẫn Chi, cũng sẽ không làm người khác cảm thấy quá bất ngờ.
Lúc này khiến Trương Khác đau đầu là vụ án của Trần Kỳ Bân có thể dắt ra vấn đề của KHCN Hải Túc hay không? Lúc này mọi người quan tâm vụ án Trần Kỳ Bân là bởi vì nó liên lụy đến một phó tỉnh trưởng, trái lại bỏ qua vấn đề mà vụ án này bại lộ ra ngoài.
Trương Khác khẽ thở dài một hơi: - Có lẽ qua một đoạn thời gian, Lưu Văn Đào sẽ hối hận thôi...
Nếu Giang Mẫn Chi còn muốn ở trong Đông Hải phổ biến cách thức của hắn, tiến hành điều chỉnh đối với chính sách kinh tế của tỉnh Đông Hải, hắn cần phải nắm bắt các loại cơ hội có lợi với hắn. Một khi vụ án Trần Kỳ Bân có thể bại lộ ra một phần vấn đề của KHCN Hải Túc, Trương Khác tin tưởng Giang Mẫn Chi sẽ không đơn giản buông tay.
Lưu Văn Đào không dựa vào Nghiêm gia, thân cận với Giang Mẫn Chi hơn, đây là việc rất bình thường. Nhưng Giang Mẫn Chi đả kích KHCN Hải Túc là lúc xúc phạm tới lợi ích của Nghiêm gia, Lưu Văn Đào thân cận cùng Giang Mẫn Chi, vậy ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Lưu Văn Đào đến bước đường cùng, vẫn chỉ là con chuột trong ống bễ, còn không bằng thành thật ở trong cái tổ Hải Châu.
Tống Bồi Minh đương nhiên là hy vọng Lưu Văn Đào có thể rời khỏi Hải Châu, sau khi Lưu Văn Đào rời khỏi, chức vị bí thư Thành ủy sẽ để trống. Giang Mẫn Chi tại Đông Hải không có căn cơ gì, căn bản sẽ không can thiệp đến bổ nhiệm nhân tuyển bí thư Thành ủy Hải Châu, Lý Viễn Hồ cũng không có khả năng tùy tiện nhét vào một bí thư Thành ủy khác cho Hải Châu. Tống Bồi Minh cùng Đỗ Tiểu Sơn chính là nhân tuyển thích đáng cho bí thư Thành ủy. Nhưng chỉ có một bí thư Thành ủy cũng là việc khiến người khác đau đầu.
Mặt khác, cho dù Lưu Văn Đào rời khỏi Hải Châu, trong mắt người khác cũng là bị bài trừ khỏi Hải Châu. Giang Mẫn Chi hoặc là không để ý tới Lưu Văn Đào, nếu như ủng hộ Lưu Văn Đào đến tỉnh đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, vậy Giang Mẫn Chi sẽ dùng Lưu Văn Đào thế nào cũng rất tế nhị.
#######
Đêm khuya vắng vẻ. Trong khu biệt thự phía nam Tân Mai Uyển tại Kiến Nghiệp, nơi ở của Giang Mẫn Chi đèn đuốc sáng trưng, bí thư Thành ủy Hải Châu Lưu Văn Đào vừa mới bái phỏng rời đi. Giang Mẫn Chi ngồi ở trên ghế sofa lấy tay niết trán, mắt khép hờ ngồi đó dưỡng thần. Công việc vất vả, hắn có cái bệnh là đau nửa đầu, cũng cần phải như vậy để giảm bớt đau một chút.
Thư ký Tiết Minh Lâu của Giang Mẫn Chi pha giúp Giang Mẫn Chi một ly trà đặc rồi bưng vào, đặt ở trên bàn trà.
- Minh Lâu, lời nói của Lưu Văn Đào cậu tin mấy phần?
Giang Mẫn Chi mở mắt, bưng ly trà rồi hỏi Tiết Minh Lâu, ý bảo hắn ngồi xuống nói. Tiết Minh Lâu cùng Giang Mẫn Chi đến Đông Hải đảm nhiệm trợ thủ của hắn, lại xác định quan hệ yêu đương với con gái của Giang Mẫn Chi. Tuy nói trong đại viện cơ quan có KTX, có đôi khi làm việc quá khuya sẽ ở lại trong Tân Mai Uyển của đại viện Tỉnh ủy.
Lần này Lưu Văn Đào qua đây còn nói Hải Châu bị Cẩm Hồ lấy thúng úp voi, bí thư Thành ủy hắn chẳng qua là oán giận cho có, chỉ có vẻ ngoài. Trong lời nói của Lưu Văn Đào có mấy phần thật mấy phần giả, Tiết Minh Lâu tin tưởng Giang Mẫn Chi tự có phán đoán. Nói đến cùng, địa vị xấu hổ của Lưu Văn Đào, cùng với nói là Cẩm Hồ lấy thúng úp voi, không bằng nói là trong tỉnh tận lực an bài.
Khi đó Đông Hải là Đào Tấn quản lý làm chủ, Cẩm Hồ thu được ủng hộ của Đào Tấn, Lưu Văn Đào tại Hải Châu bị tận lực giá không còn tình hữu khả nguyên. Sau khi Đào Tấn điều ra khỏi Đông Hải, Lý Viễn Hồ đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, bố cục chính trị của Hải Châu không xảy ra chút biến động nào. Địa vị của Lưu Văn Đào vẫn xấu hổ như trước, điều này ít nhiều có hơi kỳ lạ.
Trước khi Tiết Minh Lâu theo Giang Mẫn Chi tới Đông Hải, thậm chí nghe nói giữa Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ có ngăn cách tương đối sâu, nhưng trong mấy tháng họ tới Đông Hải quan sát được, giữa Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ cũng không tồn tại ngăn cách mà bọn họ nghe nói hoặc cho rằng trước đó.
Sau khi Lý Viễn Hồ tại thế chỗ Đào Tấn, rất nhanh đã nắm giữ cục diện của Đông Hải, hình như không tồn tại vấn đề quá độ gì. Điều này cũng ngoài dự liệu của Giang Mẫn Chi.
Tiết Minh Lâu cho rằng giữa nhất nhị bả thủ trên địa phương chung quy sẽ tồn tại một số mâu thuẫn, điều này cũng sẽ làm cho thành viên Tỉnh ủy xuất hiện phân hoá. Nếu như mâu thuẫn quá gay gắt, thành viên Tỉnh ủy lại đành phải có khuynh hướng giữa nhất nhị bả thủ, tình huống ủng hộ nhất bả thủ chèn ép nhị bả thủ đó chính là hiện tượng hết sức bình thường.
Khi nhất nhị bả thủ tiếp nhận, thậm chí sẽ xảy ra tình huống tập thể thành viên Tỉnh ủy chống lại nhị bả thủ thay thế nhất bả thủ. Cho dù tình huống của tỉnh Đông Hải sẽ không nghiêm trọng đến mức độ này, Tiết Minh Lâu cho rằng Giang Mẫn Chi đến Đông Hải sẽ cơ hội có thể lợi dụng, trong thành viên Tỉnh ủy lôi kéo hai ba trợ lực.
Nhưng mà tình huống hoàn toàn không phải như tưởng tượng trước đó, không chỉ nói thành viên Tỉnh ủy xa cách với Giang Mẫn Chi, dù thành viên trong nội bộ Chính phủ tỉnh, Giang Mẫn Chi cũng nắm giữ không được. Cũng không phải là nói Lý Viễn Hồ đang tận lực tranh quyền đoạt thế cùng Giang Mẫn Chi.
Tiết Minh Lâu là người theo Giang Mẫn Chi làm việc, có thể rõ ràng cảm giác được phong cách xử sự trong nội bộ Chính phủ tỉnh vẫn có vết tích rất rõ ràng của Lý Viễn Hồ, đặc biệt là mấy phó tỉnh trưởng trên Hội nghị xử lý Thường vụ Chính phủ tỉnh, thậm chí sẽ nói ra những lời như "khi bí thư Lý làm tỉnh trưởng sẽ. . .". Tu dưỡng của Giang Mẫn Chi cho dù tốt, nghe xong lời này, trong lòng cũng sẽ rất khó chịu, nếu không tranh quyền đoạt thế, trên nhất mẫu tam phân địa của mình vẫn phải chắc chắn được.
Tình cảnh của Lưu Văn Đào tại Hải Châu làm cho Giang Mẫn Chi ít nhiều có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, đặc biệt là những lời bực tức của Lưu Văn Đào, nói trắng ra cũng là oán giận Tỉnh ủy đang tận lực áp chế hắn. Giang Mẫn Chi mới có kiên trì nghe hắn lảm nhảm nhiều như vậy.
Tiết Minh Lâu sờ sờ mũi, vấn đề này của Giang Mẫn Chi quả thật khiến hắn khó trả lời, chỉ nói nói: - Có lẽ bí thư Lưu cũng là có khổ nói không nên lời, mới nói những lời bực tức đó. . .
Hắn nghĩ thầm cho dù Lưu Văn Đào không đúng mực đi nữa, dù Giang Mẫn Chi cùng Lý Viễn Hồ có mâu thuẫn rõ ràng đi nữa, cũng không tới phiên Lưu Văn Đào oán giận Lý Viễn Hồ ở trước mặt Giang Mẫn Chi.
- Cẩm Hồ, Cẩm Hồ thực sự khiến người đau đầu.
Giang Mẫn Chi khẽ thở dài, lúc trước Tỉnh ủy an bài bố cục nhân sự của Hải Châu như vậy, triệt để giá không Lưu Văn Đào, cũng là hoàn toàn suy nghĩ từ góc độ có lợi với Cẩm Hồ. Sau khi Lý Viễn Hồ thế chỗ Đào Tấn, hoàn toàn không thay đổi cục diện nhân sự của Hải Châu, hẳn là không hoàn toàn là vì bảo trì sự yên ổn đoàn kết của Hải Châu.
Hắn không thể không có cảm xúc đối với tình cảnh của Lưu Văn Đào, chỉ là những cảm xúc này cùng với những nguyên nhân trình tự sâu phía sau mà hắn nhận định cũng sẽ không đề cập với Tiết Minh Lâu, chỉ nói: - Hiện tại các nơi toàn quốc đều cho rằng doanh nghiệp nhà nước cải chế sẽ ngang với tư hữu hóa, mà công ty cổ phần Hải Châu tại những năm 95, 96 đã cung cấp cho doanh nghiệp nhà nước một lối đi khác, mà một doanh nghiệp thể chế kinh tế tư hữu như Cẩm Hồ lại trưởng thành tại Hải Châu, thực sự là khiến người khó suy nghĩ. . .
Tiết Minh Lâu cũng bất đắc dĩ cười theo: - Khi tại Bộ uỷ, phòng nghiên cứu kinh tế còn đặc biệt sai người nghiên cứu qua hình thức của Hải Châu, sau đó không biết sao lại không giải quyết được gì?
- Đó là có người không hy vọng kinh nghiệm của Hải Châu được phổ biến.
Giang Mẫn Chi cũng không nói rõ là ai, quan viên thủy chung kiên trì muốn cường hóa địa vị của tư bản quốc hữu như hắn lúc này là phái thiểu số.
Tiết Minh Lâu lại nghiêm túc nghiên cứu qua Hải Châu, tuy nhiên trước khi tới Đông Hải, nghiên cứu đối với Hải Châu vẫn chỉ dừng lại ở mức độ nông cạn, không lý giải được quan hệ nhân sự phức tạp phía sau Hải Châu. Là xí nghiệp quốc hữu ngôi sao của địa phương, sự trưởng thành của Hải Châu không nằm ngoài những người Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành.
Sau khi Trương Tri Hành đến Tân Vu, còn tại Tân Vu mở rượu Vân Trì, một xí nghiệp quốc hữu ngôi sao địa phương. Đường Học Khiêm đến Giang Nam đảm nhiệm phó tỉnh trưởng Thường vụ, thúc đẩy cải chế xí nghiệp quốc hữu của tỉnh Giang Nam, cũng có cách làm khác hoàn toàn tư hữu hóa xí nghiệp quốc hữu ở địa phương khác.
Nếu như không có Cẩm Hồ, lấy thành tích thực của họ làm ra, Giang Mẫn Chi có lẽ sẽ nhận định họ là người đồng loại. Nhưng trên thực tế, họ có thể là chỗ dựa tối kiên định của Cẩm Hồ hệ tại thể chế kinh tế tư hữu khổng lồ nhất trước mắt ở trong nước. Cẩm Hồ phát triển cho tới quy mô hiện nay, phía sau ít nhiều có ảnh hưởng của họ (thậm chí nói có ít nhiều thúc đẩy trực tiếp), người ngoài sẽ không biết được.
Hiện tại cũng không phải là nói muốn phổ biến kinh nghiệm của cổ phần Hải Châu, mà là muốn hạn chế ảnh hưởng cùng thẩm thấu của Cẩm Hồ đối với công tác kinh tế tỉnh Đông Hải. Trươc đó đã phỏng đoán sai lầm quan hệ giữa Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ, Tiết Minh Lâu theo Giang Mẫn Chi đi tới Đông Hải mới phát hiện tỉnh Đông Hải chứa nhiều chính sách kinh tế quan trọng, phía sau đều tồn tại cái bóng của Cẩm Hồ. Mà những chính sách kinh tế này, Lý Viễn Hồ lại là người thúc đẩy trực tiếp, cũng là người được lợi chiến tích trực tiếp nhất.
Rất nhiều vấn đề khiến người ta nghi hoặc không giải thích được đều có thể truy nguyên đến trên đầu Cẩm Hồ. Trước đó rất khó tưởng tượng một xí nghiệp tư doanh lại ảnh hưởng cùng thẩm thấu đối với địa phương sâu như vậy, không chỉ nói đối mặt với Lý Viễn Hồ, Tiết Minh Lâu biết trong khoảng thời gian Giang Mẫn Chi đến Đông Hải thậm chí đành phải đành phải dè dặt xử lý quan hệ cùng Cẩm Hồ.
Trước thế cục thế này, dù cho ai ngồi ở vị trí của Giang Mẫn Chi cũng sẽ thúc thủ vô sách. Có điều Giang Mẫn Chi cũng không phải loại người cam tâm khuất phục, hắn muốn phá vỡ cục diện này.
Vụ án Trần Kỳ Bân liên lụy tới một phó tỉnh trưởng, Giang Mẫn Chi suy nghĩ qua, cho dù không có vấn đề càng nghiêm trọng khác, chỉ bằng việc nhận bút ngòi vàng quý giá có thể một cước đá văng hắn đi. Vị trí phó tỉnh trưởng đang trống, quả thật có thể cung cấp một cơ hội thay đổi cục diện trước mắt. Nhưng đổi lại ai tới thế thân, Lý Viễn Hồ có thể cường liệt biểu đạt ý kiến cá nhân của hắn hay không? Lưu Văn Đào tới cùng có phải là nhân tuyển thích hợp hay không? Giang Mẫn Chi cũng có chút lo lắng. Mặt khác, thay đổi loại trình độ này còn lâu mới khiến hắn thỏa mãn.
Trong khoảng thời gian này Giang Mẫn Chi cũng mò thấu nhân sự của Đông Hải. Lục Văn Phu từng đảm nhiệm thư ký trưởng cho Từ Học Bình, Lý Viễn Hồ, người này trên thực tế đã từng là cầu nối để làm dịu quan hệ giữa Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ. Mặc dù Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ lúc này có lẽ không còn yêu cầu cái cầu này nữa.
Nhưng trong tỉnh rất nhiều công tác kinh tế tương quan cùng Cẩm Hồ, hoặc là nói chính sách kinh tế Cẩm Hồ ở sau lưng thúc đẩy, đại đa số vẫn do Lục Văn Phu trực tiếp phân công quản lý. Tỷ như cùng tỉnh Giang Nam thúc đẩy kế hoạch hợp tác kinh tế khu vực lưu vực Tiểu Giang, cùng thúc đẩy công trình xây cảng đảo Đông Sơn Tân Đình, cơ sở sản nghiệp sắt thép nghìn vạn tấn Tân Đình v..v.
Tạm thời không quản những công tác cùng chính sách kinh tế này đối với Đông Hải là lợi hay là hại, Giang Mẫn Chi nghĩ thầm bản thân phải nắm chủ động một chút, chí ít phải cho vị trí của Lục Văn Phu động một chú, có lẽ để cho Lưu Văn Đào lên vị trí này càng thích hợp hơn.
Điệ thoại trên bàn công tác đột nhiên vang lên, Giang Mẫn Chi nhìn thoáng qua, không biết lúc này có chuyện gì. Tiết Minh Lâu đi qua cầm lấy điện thoại, nói chuyện vài câu liền treo máy, rồi nói với Giang Mẫn Chi: - Đồng chí của Kỷ ủy Tỉnh gọi điện thoại qua đây, vụ án của Trần Kỳ Bân lại có tiến triển mới. Địa ốc Khải Phượng có công ty cho vay không quá chính quy, con trai của Trần Kỳ Bân cùng công ty cho vay mượn một khoản tiền không thể trả được, Trần Kỳ Bân mới phối hợp ép giá tòa cao ốc của Sở Giáo dục để bán cho địa ốc Khải Phượng. . .
- Giá thấp? Giá cũng thấp thật, may mà có người kịp thời tố giác, bằng không thì, không biết quốc gia lại phải tổn thất bao nhiêu!
Giang Mẫn Chi lạnh lùng nói, bởi vì vụ án của Trần Kỳ Bân trực tiếp liên lụy tới phó tỉnh trưởng, hắn không quản Lý Viễn Hồ có yêu cầu đặc biệt hay không, hắn muốn tùy thời nắm giữ tiến triển mới nhất của vụ án. Có điều đây cũng không tính tiến triển đặc biệt gì. Hắn nghi hoặc nhìn Tiết Minh Lâu: có phải còn phát hiện tình huống gì khác nữa không?
- Con trai Trần Dũng của Trần Kỳ Bân là sinh viên vừa mới tốt nghiệp ĐH Đông Hải, trung tuần tháng tư cùng công ty cho vay nhẹ thuộc địa ốc Khải Phượng mượn 80 vạn làm tiền bảo đảm mua bán cổ phiếu. Tổ chuyên án đã kiểm tra tư liệu tương quan, trung hạ tuần tháng tư Trần Dũng trước sau tổng cộng gom góp gần 400 tài chính làm tiền bảo đảm từ chứng khoán Vân Lâm huy động vốn 30 triệu tập trung thao tác cổ phiếu của KHCN Hải Túc, bởi cổ phiếu của KHCN Hải Túc rớt thảm vào cuối tháng tư, khoản tiền này lỗ nặng. Trần Kỳ Bân mới bí quá hoá liều...
- KHCN Hải Túc?
Giang Mẫn Chi cũng không nghĩ đến vụ án của Trần Kỳ Bân lại liên lụy tới KHCN Hải Túc và Cty chứng khoán. Hắn nhăn mày, hơi nhắm mắt lại như đang suy nghĩ cái gì.
- Đây cũng là một cơ hội.
Tiết Minh Lâu thấy Giang Mẫn Chi nhíu mày trầm tư, hắn nhỏ giọng nhắc nhở. Hắn biết trong khoảng thời gian này Giang Mẫn Chi đang để ý đến KHCN Hải Túc. KHCN Hải Túc là điển hình chuyển nhượng cải chế thành công của xí nghiệp quốc hữu có khống chế hướng xí nghiệp tư hữu. Nhưng lấy trực giác làm kinh tế nhiều năm của họ, KHCN Hải Túc hẳn là tồn tại vấn đề rất lớn.
Nếu có thể ở trên KHCN Hải Túc tra ra vấn đề lớn, Giang Mẫn Chi có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu trong tỉnh nghĩ lại công tác kinh tế đoạn thời gian trước, ở trong tỉnh tranh thủ được quyền chủ động nhất định. Nhưng phía sau KHCN Hải Túc thực tế là Nghiêm gia Chiết Đông, không có chứng cứ hữu lực, Giang Mẫn Chi cũng không thể trực tiếp khiến bộ môn có liên quan tùy tiện đi điều tra.
Vụ án của Trần Kỳ Bân liên lụy tới KHCN Hải Túc, cũng có thể danh chính ngôn thuận để cho bộ môn có liên quan đi điều tra vấn đề của KHCN Hải Túc: - Có thể trước tiên điều tra từ chứng khoán Vân Lâm, Hội Chứng giám mệnh lệnh rõ ràng cấm công ty chứng khoán cung cấp vốn huy động cho khách hàng. Lần này chứng khoán Vân Lâm không ngờ cung cấp 30 triệu vốn huy động cho cá nhân. Bản thân của việc này đã là một án lớn rồi -- Trần Dũng đều đầu tư 30 triệu này vào cổ phiếu của KHCN Hải Túc. Lần này nếu có thể nắm được của tin tức giao dịch hoặc nhược điểm thao túng thị trường chứng khoán. . .
- Chứng khoán Vân Lâm có phải là công ty chứng khoán thuộc Uỷ ban Mậu dịch kinh tế tỉnh hay không? - Giang Mẫn Chi hỏi.
- Tôi sẽ điều tra một chút...
Tiết Minh Lâu không có ấn tượng gì đối với chứng khoán Vân Lâm, nếu như công ty chứng khoán thuộc Uỷ ban Mậu dịch kinh tế tỉnh, điều tra sẽ càng thuận tiện hơn.
Sở trưởng Mã Uân đã sắp khỏi bệnh. Sở phó Trần Kỳ Bân xem như nhân tuyển sở trưởng đứng đầu, tại thời khắc mấu chốt đột nhiên bị Kỷ ủy dẫn đi tra hỏi, tự nhiên có thể khơi nên rất nhiều đề tài, hình như càng làm cho người nguyện ý tin tưởng tham quan trong nước sa lưới chỉ là thất bại trong đấu tranh chính trị gây nên.
Có lẽ trà dư tửu hậu, có người sẽ lấy việc này để tán gẫu, khi phát hiện chưa tiến thêm một bước. Nhưng sẽ không có người vào lúc Trương Khác về Hải Châu nghỉ phép đặc biệt gọi điện thoại nói việc này.
Trương Khác cũng không lo lắng, cùng Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung nghỉ phép tại Hải Châu, khoảng 10 ngày sau khi Kỳ Bân bị song quy mới có người nhắc việc này với y. Tuy nhiên không phải vì vụ án của Trần Kỳ Bân liên lụy đến vấn đề của KHCN Hải Túc, mà là liên lụy đến phó tỉnh trưởng phân quản Sở giáo dục tỉnh Đông Hải.
Một vụ án liên lụy đến phó tỉnh trưởng, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác. Nói không chừng sẽ khiến cao tầng tỉnh Đông Hải chấn động. Sau khi Trương Khác mới biết được tin tức từ chỗ Lục Văn Phu, Tống Bồi Minh lại tới cửa nói đến việc này.
- Nghe đâu Trần Kỳ Bân vừa mới song quy từng tặng cho phó tỉnh trưởng Lý bút ngòi vàng. Hy vọng phó tỉnh trưởng Lý có thể vào lúc trong tỉnh xác định nhân tuyển sở trưởng Sở Giáo dục nói giúp hắn.
Tống Bồi Minh nhìn cây bút ngòi vàng đặt trên bàn của Trương Khác, hắn cầm lên nhìn một chút: - Nghe người khác miêu tả, bút của Trần Kỳ Bân kiểu giống như cây này. Cậu mua cây này bao nhiêu...
- Cây bút này à. Trương Khác gãi gãi đầu: - Lần trước lúc tại Hồng Kông mua đống đồ, cũng đã quên mua bao nhiêu rồi, chỉ biết số lượng toàn cầu chỉ có 99 cây. Chắc giá sẽ không rẻ.
- Cũng chỉ có người như cậu mới xa xỉ đến mức không quan tâm cây bút này trị giá bao nhiêu tiền. Tôi không biết có phải cùng một kiểu hay không. Cây bút Trần Kỳ Bân tặng cho phó tỉnh trưởng Lý có người nói giá trị 50.000 USD. Phó tỉnh trưởng Lý này cũng thần thông quảng đại thật. Trần Kỳ Bân vừa mới xảy ra vấn đề, hắn liền chủ động tìm Tỉnh ủy phản ánh việc nhận quà, nộp cây bút đó cho Tỉnh ủy xử lý, công bố lúc đó hắn chỉ xem như lễ vật bình thường, không biết cây bút đó quý giá thế nào.
Tống Bồi Minh cầm cây bút ngòi vàng trong tay tỉ mỉ thưởng thức, nhìn nắp bút có khảm một viên phỉ thúy màu xanh biếc, linh quang chớp động, kẹp bút khảm 19 viên hồng ngọc, cả cán bút đều là vàng 18k chế thành, trên thân bút khắc văn tự Latin. Nhìn một lúc, hắn đặt lại bút lên bàn, còn nói thêm: - Có lẽ không ai hy vọng vụ án của Trần Kỳ Bân sẽ liên lụy tới quan viên cấp bậc như phó tỉnh trưởng. Nhưng nếu đã liên lụy, có lẽ sẽ không bỏ mặc.
- Cũng thiệt thòi cho vị phó tỉnh trưởng Lý này có thể một mực chắc chắn lúc đó chỉ nhận nó xem như lễ vật bình thường.
Trương Khác cười cười: - Nếu không có vấn đề nghiêm trọng gì khác, Tỉnh ủy hẳn là sẽ không làm lớn chuyện này. Tuy nhiên không có khả năng hàm hồ cho qua, chỉ tạm thời không có ý kiến xử lý thống nhất gì thôi. Chú cũng rõ ràng, Giang Mẫn Chi vừa đến Đông Hải đảm nhiệm tỉnh trưởng chưa đến mấy tháng, có cơ hội động đến ban thành viên của Chính phủ tỉnh, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đương nhiên rồi, cho dù trước mắt là một cơ hội cực kỳ tốt, hắn cũng không có khả năng biểu hiện quá bức thiết. Mặt khác, Lý Viễn Hồ cũng sẽ không ở trên vấn đề đơn giản tỏ thái độ. Hắn vừa mới đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, ban của Chính phủ tỉnh là hắn mang theo trước đó, trong nội tâm hắn có thể không hy vọng ban thành viên của Chính phủ tỉnh xảy ra vấn đề gì, nhưng hắn lại lo lắng phía sau vị phó tỉnh trưởng Lý này còn có vấn đề càng nghiêm trọng hơn còn chưa giao phó. . . Mà chuyện này quả thật khiến người đau đầu. Trước đó ai cũng không nghĩ đến vụ án của Trần Kỳ Bân lại sẽ liên lụy tới một phó tỉnh trưởng. Có lẽ các quan viên của Kỷ ủy tỉnh phụ trách vụ án này cũng sợ đến toát mồ hôi rồi!
Tống Bồi Minh cười cười, hắn đã quá quen thuộc với các quy tắc ngầm trong quan trường. Mặc dù tạm thời không có ý kiến xử lý thống nhất gì, các bộ môn có liên quan sẽ tiến thêm một bước điều tra trên người vị phó tỉnh trưởng Lý còn có các vấn đề càng nghiêm trọng khác hay không.
Nhưng không quản cuối cùng hèo rơi vào trên người phó tỉnh trưởng Lý là nặng hay nhẹ, Tỉnh ủy hơn phân nửa sẽ không để hắn ngồi trên cái ghế phó tỉnh trưởng đó nữa. Có lẽ vì phối hợp điều tra, sẽ lập tức điều hắn ra khỏi vị trí phó tỉnh trưởng. Rất nhiều người, bao gồm Tống Bồi Minh, cũng không phải quan tâm đến số phận nhân sinh của vị phó tỉnh trưởng Lý này, mà là quan tâm vị trí phó tỉnh trưởng sắp bỏ trống.
Tống Bồi Minh do dự một hồi mới nói: - Lưu Văn Đào cùng Giang Mẫn Chi đều xuất thân Bộ uỷ TW, Giang Mẫn Chi đến Đông Hải, Lưu Văn Đào từng bái phỏng hắn vài lần. Vụ án lần này sau khi liên lụy cả phó tỉnh trưởng Lý vào, ngày hôm nay Lưu Văn Đào lại mượn cớ đi Kiến Nghiệp rồi...
- A. . . Trương Khác khẽ lên tiếng, mày hơi nhăn lại: - Có lẽ không chỉ đơn giản là cùng xuất thân từ Bộ uỷ TW.
Lưu Văn Đào xuất thân Ủy ban kế hoạch phát triển, Giang Mẫn Chi xuất thân Uỷ ban Mậu dịch kinh tế, là hai bộ ủy có liên hệ mật thiết nhất của TW. Trước khi Giang Mẫn Chi đảm nhiệm phó chủ nhiệm Uỷ ban Mậu dịch kinh tế, cũng trường kỳ đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Kế ủy, vốn là tiền thân của Ủy ban Kế hoạch Phát triển.
Sau khi Triệu Tể Đông chủ quyền Quốc vụ viện, tiến hành cải cách mạnh mẽ Bộ uỷ TW, Giang Mẫn Chi mới điều chỉnh đến Uỷ ban Mậu dịch kinh tế đảm nhiệm phó chủ nhiệm. Cho dù hai người trong Bộ uỷ TW không thuộc về cùng một phe phái, nhưng đều đến địa phương nhậm chức, ít nhiều cũng sẽ có ý nghĩ giúp đỡ lẫn nhau.
Tống Bồi Minh cười nói: - Hắn muốn luồn cúi Giang Mẫn Chi, thì cứ để hắn luồn cúi đi.
Mặc dù nói chức quyền của bí thư Thành ủy không thua gì một phó tỉnh trưởng bình thường, nhưng Lưu Văn Đào đến Hải Châu đảm nhiệm bí thư Thành ủy, đó là con chuột trong ống bễ, hai đầu bị kín hơi. Cái ghế bí thư Thành ủy hắn làm rất không thoải mái. Trong mắt hắn có cơ hội còn không bằng nhảy ra khỏi Hải Châu đổi lại hoàn cảnh phát triển khác càng rộng rãi hơn.
Nếu như Lưu Văn Đào muốn nhảy ra khỏi Hải Châu, Giang Mẫn Chi cũng có khả năng ủng hộ hắn đến trong tỉnh đảm nhiệm phó tỉnh trưởng.
Trước đó đều nói Lưu Văn Đào là quan viên Nghiêm gia Hoành Tín ủng hộ đến địa phương để phát triển, nhưng Lưu Văn Đào đến Hải Châu, Hoành Tín tại Hải Châu ngoại trừ nuốt địa ốc Cẩm Thành vào bụng, cũng không có dũng khí ở trước mặt Cẩm Hồ làm đại động tác gì khác.
Biểu hiện của Lưu Văn Đào tại Hải Châu cũng tương đối thành thật. Có lẽ trong lòng Lưu Văn Đào ít nhiều có chút cảm giác bị Nghiêm gia vứt bỏ, lúc này lại nói Lưu Văn Đào là quan viên Nghiêm gia kiên định ủng hộ, sợ Giang Mẫn Chi cũng chưa hẳn sẽ tin tưởng.
Lưu Văn Đào ngược lại đi dựa vào Giang Mẫn Chi, cũng sẽ không làm người khác cảm thấy quá bất ngờ.
Lúc này khiến Trương Khác đau đầu là vụ án của Trần Kỳ Bân có thể dắt ra vấn đề của KHCN Hải Túc hay không? Lúc này mọi người quan tâm vụ án Trần Kỳ Bân là bởi vì nó liên lụy đến một phó tỉnh trưởng, trái lại bỏ qua vấn đề mà vụ án này bại lộ ra ngoài.
Trương Khác khẽ thở dài một hơi: - Có lẽ qua một đoạn thời gian, Lưu Văn Đào sẽ hối hận thôi...
Nếu Giang Mẫn Chi còn muốn ở trong Đông Hải phổ biến cách thức của hắn, tiến hành điều chỉnh đối với chính sách kinh tế của tỉnh Đông Hải, hắn cần phải nắm bắt các loại cơ hội có lợi với hắn. Một khi vụ án Trần Kỳ Bân có thể bại lộ ra một phần vấn đề của KHCN Hải Túc, Trương Khác tin tưởng Giang Mẫn Chi sẽ không đơn giản buông tay.
Lưu Văn Đào không dựa vào Nghiêm gia, thân cận với Giang Mẫn Chi hơn, đây là việc rất bình thường. Nhưng Giang Mẫn Chi đả kích KHCN Hải Túc là lúc xúc phạm tới lợi ích của Nghiêm gia, Lưu Văn Đào thân cận cùng Giang Mẫn Chi, vậy ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Lưu Văn Đào đến bước đường cùng, vẫn chỉ là con chuột trong ống bễ, còn không bằng thành thật ở trong cái tổ Hải Châu.
Tống Bồi Minh đương nhiên là hy vọng Lưu Văn Đào có thể rời khỏi Hải Châu, sau khi Lưu Văn Đào rời khỏi, chức vị bí thư Thành ủy sẽ để trống. Giang Mẫn Chi tại Đông Hải không có căn cơ gì, căn bản sẽ không can thiệp đến bổ nhiệm nhân tuyển bí thư Thành ủy Hải Châu, Lý Viễn Hồ cũng không có khả năng tùy tiện nhét vào một bí thư Thành ủy khác cho Hải Châu. Tống Bồi Minh cùng Đỗ Tiểu Sơn chính là nhân tuyển thích đáng cho bí thư Thành ủy. Nhưng chỉ có một bí thư Thành ủy cũng là việc khiến người khác đau đầu.
Mặt khác, cho dù Lưu Văn Đào rời khỏi Hải Châu, trong mắt người khác cũng là bị bài trừ khỏi Hải Châu. Giang Mẫn Chi hoặc là không để ý tới Lưu Văn Đào, nếu như ủng hộ Lưu Văn Đào đến tỉnh đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, vậy Giang Mẫn Chi sẽ dùng Lưu Văn Đào thế nào cũng rất tế nhị.
#######
Đêm khuya vắng vẻ. Trong khu biệt thự phía nam Tân Mai Uyển tại Kiến Nghiệp, nơi ở của Giang Mẫn Chi đèn đuốc sáng trưng, bí thư Thành ủy Hải Châu Lưu Văn Đào vừa mới bái phỏng rời đi. Giang Mẫn Chi ngồi ở trên ghế sofa lấy tay niết trán, mắt khép hờ ngồi đó dưỡng thần. Công việc vất vả, hắn có cái bệnh là đau nửa đầu, cũng cần phải như vậy để giảm bớt đau một chút.
Thư ký Tiết Minh Lâu của Giang Mẫn Chi pha giúp Giang Mẫn Chi một ly trà đặc rồi bưng vào, đặt ở trên bàn trà.
- Minh Lâu, lời nói của Lưu Văn Đào cậu tin mấy phần?
Giang Mẫn Chi mở mắt, bưng ly trà rồi hỏi Tiết Minh Lâu, ý bảo hắn ngồi xuống nói. Tiết Minh Lâu cùng Giang Mẫn Chi đến Đông Hải đảm nhiệm trợ thủ của hắn, lại xác định quan hệ yêu đương với con gái của Giang Mẫn Chi. Tuy nói trong đại viện cơ quan có KTX, có đôi khi làm việc quá khuya sẽ ở lại trong Tân Mai Uyển của đại viện Tỉnh ủy.
Lần này Lưu Văn Đào qua đây còn nói Hải Châu bị Cẩm Hồ lấy thúng úp voi, bí thư Thành ủy hắn chẳng qua là oán giận cho có, chỉ có vẻ ngoài. Trong lời nói của Lưu Văn Đào có mấy phần thật mấy phần giả, Tiết Minh Lâu tin tưởng Giang Mẫn Chi tự có phán đoán. Nói đến cùng, địa vị xấu hổ của Lưu Văn Đào, cùng với nói là Cẩm Hồ lấy thúng úp voi, không bằng nói là trong tỉnh tận lực an bài.
Khi đó Đông Hải là Đào Tấn quản lý làm chủ, Cẩm Hồ thu được ủng hộ của Đào Tấn, Lưu Văn Đào tại Hải Châu bị tận lực giá không còn tình hữu khả nguyên. Sau khi Đào Tấn điều ra khỏi Đông Hải, Lý Viễn Hồ đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, bố cục chính trị của Hải Châu không xảy ra chút biến động nào. Địa vị của Lưu Văn Đào vẫn xấu hổ như trước, điều này ít nhiều có hơi kỳ lạ.
Trước khi Tiết Minh Lâu theo Giang Mẫn Chi tới Đông Hải, thậm chí nghe nói giữa Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ có ngăn cách tương đối sâu, nhưng trong mấy tháng họ tới Đông Hải quan sát được, giữa Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ cũng không tồn tại ngăn cách mà bọn họ nghe nói hoặc cho rằng trước đó.
Sau khi Lý Viễn Hồ tại thế chỗ Đào Tấn, rất nhanh đã nắm giữ cục diện của Đông Hải, hình như không tồn tại vấn đề quá độ gì. Điều này cũng ngoài dự liệu của Giang Mẫn Chi.
Tiết Minh Lâu cho rằng giữa nhất nhị bả thủ trên địa phương chung quy sẽ tồn tại một số mâu thuẫn, điều này cũng sẽ làm cho thành viên Tỉnh ủy xuất hiện phân hoá. Nếu như mâu thuẫn quá gay gắt, thành viên Tỉnh ủy lại đành phải có khuynh hướng giữa nhất nhị bả thủ, tình huống ủng hộ nhất bả thủ chèn ép nhị bả thủ đó chính là hiện tượng hết sức bình thường.
Khi nhất nhị bả thủ tiếp nhận, thậm chí sẽ xảy ra tình huống tập thể thành viên Tỉnh ủy chống lại nhị bả thủ thay thế nhất bả thủ. Cho dù tình huống của tỉnh Đông Hải sẽ không nghiêm trọng đến mức độ này, Tiết Minh Lâu cho rằng Giang Mẫn Chi đến Đông Hải sẽ cơ hội có thể lợi dụng, trong thành viên Tỉnh ủy lôi kéo hai ba trợ lực.
Nhưng mà tình huống hoàn toàn không phải như tưởng tượng trước đó, không chỉ nói thành viên Tỉnh ủy xa cách với Giang Mẫn Chi, dù thành viên trong nội bộ Chính phủ tỉnh, Giang Mẫn Chi cũng nắm giữ không được. Cũng không phải là nói Lý Viễn Hồ đang tận lực tranh quyền đoạt thế cùng Giang Mẫn Chi.
Tiết Minh Lâu là người theo Giang Mẫn Chi làm việc, có thể rõ ràng cảm giác được phong cách xử sự trong nội bộ Chính phủ tỉnh vẫn có vết tích rất rõ ràng của Lý Viễn Hồ, đặc biệt là mấy phó tỉnh trưởng trên Hội nghị xử lý Thường vụ Chính phủ tỉnh, thậm chí sẽ nói ra những lời như "khi bí thư Lý làm tỉnh trưởng sẽ. . .". Tu dưỡng của Giang Mẫn Chi cho dù tốt, nghe xong lời này, trong lòng cũng sẽ rất khó chịu, nếu không tranh quyền đoạt thế, trên nhất mẫu tam phân địa của mình vẫn phải chắc chắn được.
Tình cảnh của Lưu Văn Đào tại Hải Châu làm cho Giang Mẫn Chi ít nhiều có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, đặc biệt là những lời bực tức của Lưu Văn Đào, nói trắng ra cũng là oán giận Tỉnh ủy đang tận lực áp chế hắn. Giang Mẫn Chi mới có kiên trì nghe hắn lảm nhảm nhiều như vậy.
Tiết Minh Lâu sờ sờ mũi, vấn đề này của Giang Mẫn Chi quả thật khiến hắn khó trả lời, chỉ nói nói: - Có lẽ bí thư Lưu cũng là có khổ nói không nên lời, mới nói những lời bực tức đó. . .
Hắn nghĩ thầm cho dù Lưu Văn Đào không đúng mực đi nữa, dù Giang Mẫn Chi cùng Lý Viễn Hồ có mâu thuẫn rõ ràng đi nữa, cũng không tới phiên Lưu Văn Đào oán giận Lý Viễn Hồ ở trước mặt Giang Mẫn Chi.
- Cẩm Hồ, Cẩm Hồ thực sự khiến người đau đầu.
Giang Mẫn Chi khẽ thở dài, lúc trước Tỉnh ủy an bài bố cục nhân sự của Hải Châu như vậy, triệt để giá không Lưu Văn Đào, cũng là hoàn toàn suy nghĩ từ góc độ có lợi với Cẩm Hồ. Sau khi Lý Viễn Hồ thế chỗ Đào Tấn, hoàn toàn không thay đổi cục diện nhân sự của Hải Châu, hẳn là không hoàn toàn là vì bảo trì sự yên ổn đoàn kết của Hải Châu.
Hắn không thể không có cảm xúc đối với tình cảnh của Lưu Văn Đào, chỉ là những cảm xúc này cùng với những nguyên nhân trình tự sâu phía sau mà hắn nhận định cũng sẽ không đề cập với Tiết Minh Lâu, chỉ nói: - Hiện tại các nơi toàn quốc đều cho rằng doanh nghiệp nhà nước cải chế sẽ ngang với tư hữu hóa, mà công ty cổ phần Hải Châu tại những năm 95, 96 đã cung cấp cho doanh nghiệp nhà nước một lối đi khác, mà một doanh nghiệp thể chế kinh tế tư hữu như Cẩm Hồ lại trưởng thành tại Hải Châu, thực sự là khiến người khó suy nghĩ. . .
Tiết Minh Lâu cũng bất đắc dĩ cười theo: - Khi tại Bộ uỷ, phòng nghiên cứu kinh tế còn đặc biệt sai người nghiên cứu qua hình thức của Hải Châu, sau đó không biết sao lại không giải quyết được gì?
- Đó là có người không hy vọng kinh nghiệm của Hải Châu được phổ biến.
Giang Mẫn Chi cũng không nói rõ là ai, quan viên thủy chung kiên trì muốn cường hóa địa vị của tư bản quốc hữu như hắn lúc này là phái thiểu số.
Tiết Minh Lâu lại nghiêm túc nghiên cứu qua Hải Châu, tuy nhiên trước khi tới Đông Hải, nghiên cứu đối với Hải Châu vẫn chỉ dừng lại ở mức độ nông cạn, không lý giải được quan hệ nhân sự phức tạp phía sau Hải Châu. Là xí nghiệp quốc hữu ngôi sao của địa phương, sự trưởng thành của Hải Châu không nằm ngoài những người Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành.
Sau khi Trương Tri Hành đến Tân Vu, còn tại Tân Vu mở rượu Vân Trì, một xí nghiệp quốc hữu ngôi sao địa phương. Đường Học Khiêm đến Giang Nam đảm nhiệm phó tỉnh trưởng Thường vụ, thúc đẩy cải chế xí nghiệp quốc hữu của tỉnh Giang Nam, cũng có cách làm khác hoàn toàn tư hữu hóa xí nghiệp quốc hữu ở địa phương khác.
Nếu như không có Cẩm Hồ, lấy thành tích thực của họ làm ra, Giang Mẫn Chi có lẽ sẽ nhận định họ là người đồng loại. Nhưng trên thực tế, họ có thể là chỗ dựa tối kiên định của Cẩm Hồ hệ tại thể chế kinh tế tư hữu khổng lồ nhất trước mắt ở trong nước. Cẩm Hồ phát triển cho tới quy mô hiện nay, phía sau ít nhiều có ảnh hưởng của họ (thậm chí nói có ít nhiều thúc đẩy trực tiếp), người ngoài sẽ không biết được.
Hiện tại cũng không phải là nói muốn phổ biến kinh nghiệm của cổ phần Hải Châu, mà là muốn hạn chế ảnh hưởng cùng thẩm thấu của Cẩm Hồ đối với công tác kinh tế tỉnh Đông Hải. Trươc đó đã phỏng đoán sai lầm quan hệ giữa Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ, Tiết Minh Lâu theo Giang Mẫn Chi đi tới Đông Hải mới phát hiện tỉnh Đông Hải chứa nhiều chính sách kinh tế quan trọng, phía sau đều tồn tại cái bóng của Cẩm Hồ. Mà những chính sách kinh tế này, Lý Viễn Hồ lại là người thúc đẩy trực tiếp, cũng là người được lợi chiến tích trực tiếp nhất.
Rất nhiều vấn đề khiến người ta nghi hoặc không giải thích được đều có thể truy nguyên đến trên đầu Cẩm Hồ. Trước đó rất khó tưởng tượng một xí nghiệp tư doanh lại ảnh hưởng cùng thẩm thấu đối với địa phương sâu như vậy, không chỉ nói đối mặt với Lý Viễn Hồ, Tiết Minh Lâu biết trong khoảng thời gian Giang Mẫn Chi đến Đông Hải thậm chí đành phải đành phải dè dặt xử lý quan hệ cùng Cẩm Hồ.
Trước thế cục thế này, dù cho ai ngồi ở vị trí của Giang Mẫn Chi cũng sẽ thúc thủ vô sách. Có điều Giang Mẫn Chi cũng không phải loại người cam tâm khuất phục, hắn muốn phá vỡ cục diện này.
Vụ án Trần Kỳ Bân liên lụy tới một phó tỉnh trưởng, Giang Mẫn Chi suy nghĩ qua, cho dù không có vấn đề càng nghiêm trọng khác, chỉ bằng việc nhận bút ngòi vàng quý giá có thể một cước đá văng hắn đi. Vị trí phó tỉnh trưởng đang trống, quả thật có thể cung cấp một cơ hội thay đổi cục diện trước mắt. Nhưng đổi lại ai tới thế thân, Lý Viễn Hồ có thể cường liệt biểu đạt ý kiến cá nhân của hắn hay không? Lưu Văn Đào tới cùng có phải là nhân tuyển thích hợp hay không? Giang Mẫn Chi cũng có chút lo lắng. Mặt khác, thay đổi loại trình độ này còn lâu mới khiến hắn thỏa mãn.
Trong khoảng thời gian này Giang Mẫn Chi cũng mò thấu nhân sự của Đông Hải. Lục Văn Phu từng đảm nhiệm thư ký trưởng cho Từ Học Bình, Lý Viễn Hồ, người này trên thực tế đã từng là cầu nối để làm dịu quan hệ giữa Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ. Mặc dù Lý Viễn Hồ cùng Cẩm Hồ lúc này có lẽ không còn yêu cầu cái cầu này nữa.
Nhưng trong tỉnh rất nhiều công tác kinh tế tương quan cùng Cẩm Hồ, hoặc là nói chính sách kinh tế Cẩm Hồ ở sau lưng thúc đẩy, đại đa số vẫn do Lục Văn Phu trực tiếp phân công quản lý. Tỷ như cùng tỉnh Giang Nam thúc đẩy kế hoạch hợp tác kinh tế khu vực lưu vực Tiểu Giang, cùng thúc đẩy công trình xây cảng đảo Đông Sơn Tân Đình, cơ sở sản nghiệp sắt thép nghìn vạn tấn Tân Đình v..v.
Tạm thời không quản những công tác cùng chính sách kinh tế này đối với Đông Hải là lợi hay là hại, Giang Mẫn Chi nghĩ thầm bản thân phải nắm chủ động một chút, chí ít phải cho vị trí của Lục Văn Phu động một chú, có lẽ để cho Lưu Văn Đào lên vị trí này càng thích hợp hơn.
Điệ thoại trên bàn công tác đột nhiên vang lên, Giang Mẫn Chi nhìn thoáng qua, không biết lúc này có chuyện gì. Tiết Minh Lâu đi qua cầm lấy điện thoại, nói chuyện vài câu liền treo máy, rồi nói với Giang Mẫn Chi: - Đồng chí của Kỷ ủy Tỉnh gọi điện thoại qua đây, vụ án của Trần Kỳ Bân lại có tiến triển mới. Địa ốc Khải Phượng có công ty cho vay không quá chính quy, con trai của Trần Kỳ Bân cùng công ty cho vay mượn một khoản tiền không thể trả được, Trần Kỳ Bân mới phối hợp ép giá tòa cao ốc của Sở Giáo dục để bán cho địa ốc Khải Phượng. . .
- Giá thấp? Giá cũng thấp thật, may mà có người kịp thời tố giác, bằng không thì, không biết quốc gia lại phải tổn thất bao nhiêu!
Giang Mẫn Chi lạnh lùng nói, bởi vì vụ án của Trần Kỳ Bân trực tiếp liên lụy tới phó tỉnh trưởng, hắn không quản Lý Viễn Hồ có yêu cầu đặc biệt hay không, hắn muốn tùy thời nắm giữ tiến triển mới nhất của vụ án. Có điều đây cũng không tính tiến triển đặc biệt gì. Hắn nghi hoặc nhìn Tiết Minh Lâu: có phải còn phát hiện tình huống gì khác nữa không?
- Con trai Trần Dũng của Trần Kỳ Bân là sinh viên vừa mới tốt nghiệp ĐH Đông Hải, trung tuần tháng tư cùng công ty cho vay nhẹ thuộc địa ốc Khải Phượng mượn 80 vạn làm tiền bảo đảm mua bán cổ phiếu. Tổ chuyên án đã kiểm tra tư liệu tương quan, trung hạ tuần tháng tư Trần Dũng trước sau tổng cộng gom góp gần 400 tài chính làm tiền bảo đảm từ chứng khoán Vân Lâm huy động vốn 30 triệu tập trung thao tác cổ phiếu của KHCN Hải Túc, bởi cổ phiếu của KHCN Hải Túc rớt thảm vào cuối tháng tư, khoản tiền này lỗ nặng. Trần Kỳ Bân mới bí quá hoá liều...
- KHCN Hải Túc?
Giang Mẫn Chi cũng không nghĩ đến vụ án của Trần Kỳ Bân lại liên lụy tới KHCN Hải Túc và Cty chứng khoán. Hắn nhăn mày, hơi nhắm mắt lại như đang suy nghĩ cái gì.
- Đây cũng là một cơ hội.
Tiết Minh Lâu thấy Giang Mẫn Chi nhíu mày trầm tư, hắn nhỏ giọng nhắc nhở. Hắn biết trong khoảng thời gian này Giang Mẫn Chi đang để ý đến KHCN Hải Túc. KHCN Hải Túc là điển hình chuyển nhượng cải chế thành công của xí nghiệp quốc hữu có khống chế hướng xí nghiệp tư hữu. Nhưng lấy trực giác làm kinh tế nhiều năm của họ, KHCN Hải Túc hẳn là tồn tại vấn đề rất lớn.
Nếu có thể ở trên KHCN Hải Túc tra ra vấn đề lớn, Giang Mẫn Chi có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu trong tỉnh nghĩ lại công tác kinh tế đoạn thời gian trước, ở trong tỉnh tranh thủ được quyền chủ động nhất định. Nhưng phía sau KHCN Hải Túc thực tế là Nghiêm gia Chiết Đông, không có chứng cứ hữu lực, Giang Mẫn Chi cũng không thể trực tiếp khiến bộ môn có liên quan tùy tiện đi điều tra.
Vụ án của Trần Kỳ Bân liên lụy tới KHCN Hải Túc, cũng có thể danh chính ngôn thuận để cho bộ môn có liên quan đi điều tra vấn đề của KHCN Hải Túc: - Có thể trước tiên điều tra từ chứng khoán Vân Lâm, Hội Chứng giám mệnh lệnh rõ ràng cấm công ty chứng khoán cung cấp vốn huy động cho khách hàng. Lần này chứng khoán Vân Lâm không ngờ cung cấp 30 triệu vốn huy động cho cá nhân. Bản thân của việc này đã là một án lớn rồi -- Trần Dũng đều đầu tư 30 triệu này vào cổ phiếu của KHCN Hải Túc. Lần này nếu có thể nắm được của tin tức giao dịch hoặc nhược điểm thao túng thị trường chứng khoán. . .
- Chứng khoán Vân Lâm có phải là công ty chứng khoán thuộc Uỷ ban Mậu dịch kinh tế tỉnh hay không? - Giang Mẫn Chi hỏi.
- Tôi sẽ điều tra một chút...
Tiết Minh Lâu không có ấn tượng gì đối với chứng khoán Vân Lâm, nếu như công ty chứng khoán thuộc Uỷ ban Mậu dịch kinh tế tỉnh, điều tra sẽ càng thuận tiện hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.